Tiểu Noãn Đông
Quyển 2 - Chương 38
Edit: Yunchan
Đông Đông muốn rút tay về, muốn dịch sang chỗ khác. Nhưng hai tay cô bỗng bị chộp lấy, cô giật mình, đành luống cuống cúi sụp đầu.
Hắn từ từ vươn tay ra xoa mặt và cằm cô, gần như bắt cô phải ngẩng đầu lên.
Cô chẳng biết xoay sở đường nào, cuối cùng đành phải ngước mắt lên. Đập vào mắt là một đôi mắt đen sâu thẳm, bàn tay đang mơn trớn mặt, tai và môi cô. Sau đó, hắn cúi đầu xuống hôn cô.
Đông Đông hít mạnh vào, run lên khe khẽ.
Mùi vị của hắn thân quen biết bao, từng dòng nước ấm vỗ về làm toàn thân cô ấm áp.
Nước mắt ầng ậng bên vành mắt bỗng tràn bờ, lăn xuống một giọt.
Hắn hôn vào giọt lệ của cô rồi lùi ra, dỗ dành gương mặt nhỏ tái nhợt của cô, hé môi nói: “Đông Đông, ta không quan tâm bề ngoài của nàng ra sao, ta yêu nàng, dù nàng thế này mãi mãi, ta vẫn yêu nàng.”
Sau đó hắn hôn cô lần nữa, hôn say đắm, mãi tới khi Đông Đông không thể nén nổi tình ý đã ngập lòng, khóc đó rồi cười đó, vòng hai tay qua ôm lại hắn.
Vì bị cơn xúc động của Đông Đông ăn mòn, A Linh đau tới nỗi té xuống đất tê liệt. Nhưng cô ta vẫn nhìn thấy sự biến đổi của Đông Đông đang dựa vào lòng Dịch Viễn, mái tóc trắng toát sau lưng dần dần trở xám rồi hóa thành đen, vảy trên người cũng từ từ lặn mất, không còn vết tích.
Phong ấn màu trắng ở hai tai cô không còn phát sáng nữa, nó trở nên nhạt dần, nhạt dần rồi gần như trong suốt, sau đó rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn.
Nhưng A Linh biết nó vẫn đang ở đó, mãi tồn tại ở đó, cho tới khi Đông Đông chết đi.
Yếu ớt, A Linh đứng lên, quay lưng rời khỏi đôi uyên ương đang ôm hôn nhau say đắm, rời khỏi ngôi nhà đã bị gió mưa phá nát chỉ còn trơ lại sàn nhà.
Cô đi ngang qua chỗ vốn là hành lang uốn khúc, vòng qua sân nhà, vượt qua phòng, bước xuống bậc thềm gỗ vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, lê bàn chân đỏ máu giẫm lên trảng cỏ ướt đẫm.
Cô rũ mắt, lê từng bước loạng choạng về phía trước, cô biết mình không thể ra khỏi đây, cô chỉ không muốn ở lại nơi này. Cô cứ tưởng rằng mình sẽ lại kẹt trong rừng rậm, nào ngờ ngay lúc này đằng trước đột nhiên sáng lên.
Mãi tới lúc này cô mới ngước lên, thấy trước mắt mình là một vùng trống trải sáng sủa.
Trong cơn sững sờ, cô còn tưởng đây là mộng, bèn cất bước đi tới bến tàu đã bị gió mưa xối ướt.
Trời không còn mưa, gió cũng đã lặng.
Màn sương mù vốn phải bao vây đảo quỷ, chẳng hiểu sao đã tan mất.
Ngọn sóng trong hồ đánh vào chân rồi xô ra xa, cô nghe được âm thanh của sóng, nhìn thấy ngọn núi xa khuất trong mây, và những con chim biển xoải cánh bay về phía chân trời.
Trận hỏa hoạn trong thị trấn đã tắt lịm nhờ cơn mưa tầm tã trút xuống đột ngột, chỉ còn lại màn tro bụi lượn lờ.
Làn gió sông kéo tới se sắt, thốc lên mặt cô.
Phải rồi, phong ấn kia đã quét sạch mọi chướng ngại.
A Linh biết cô nên nhân cơ hội này rời khỏi đây.
Mấy năm qua cô luôn muốn rời khỏi hòn đảo này, rời khỏi ngôi nhà đó. Nhưng trời đất bao la đến thế, cô không biết nên đi đâu, về đâu.
Đứng chôn chân tại chỗ, cô lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, nhìn mặt trời phá mây rọi ánh xuống hồ, chỉ cảm thấy lòng mình mệt mỏi.
Rất mệt rất mệt.
Chẳng biết qua bao lâu, mây bụi lại dần tụ lại.
Hoa tuyết bay là đà, rơi xuống giữa hồ.
Cô duỗi tay hứng lấy tinh thể lóng lánh tinh khôi đó, tận lúc này mới nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay mình đang khép miệng rất nhanh, hóa thành sẹo, rồi sau nó hòa theo tinh thể trong suốt tan biến trong lòng bàn tay cô, hoàn toàn tan biến.
Trong mơ hồ cô sực nhớ về mùa thu nắm ấy, nhớ tới màn chất vấn của cô với nam nhân kia.
Ngươi nên biết, cô ấy giống ta.
Phải?
Đừng giả ngây nữa, ngươi biết mà. Ngươi đã phong ấn hai tai của cô ta. Ta nhìn thấy ký ức của cô ta, ngươi đã lừa cô ta, để cho cô ta tưởng mình điếc vì bị bệnh.
Cô đã nhìn thấy thì cũng hiểu được đây là nguyện vọng của cha mẹ cô ấy. Hẳn là cô phải rõ hơn ai khác, thân bất do kỷ chỉ chịu đau khổ mà thôi.
Ta không phải thân bất do kỷ.
Ừ, cô không phải.
Giọng nam nhân kia vang lên nhẹ nhàng trong đầu.
Cứ như thể ta không để tâm.
Cô có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, cảm giác bàn tay ấm xoa lên mặt mình.
Ta không để tâm.
Giọng khàn khàn của hắn dội lại trong lòng, nụ cười trên môi khiến lòng người phiền não.
Đúng rồi, cám ơn cô đã dạy Đông Đông khâu áo.
Nam nhân cười, bờ môi khẽ cong lên.
Ta chỉ chán thôi, đợi hôm nào ta chán ngấy cô ta rồi thì sẽ giết thẳng tay.
Cô cáu kỉnh lạnh giọng nói.
Cô không làm thế đâu, ta biết cô là loại người gì.
Hắn chỉ cong môi nhìn cô cười cười.
Ngươi không biết gì hết!
Cô thở hồng hộc trừng mắt nhìn tên nam nhân khó ưa đó.
Cô không bao giờ làm thế, ta biết.
Hắn nhìn cô chăm chú, cười dịu dàng hơn nữa.
Ta biết.
Giọng của tên ấy, nụ cười của tên ấy, ánh mắt của tên ấy đều ngự trị trong óc cô, hằn sâu trong lòng.
Hắn tin cô, dại dột tin cô, đồ ngu xuẩn đó, đồ đần độn đó giống hệt như Đông Đông.
Tim bỗng siết chặt lại.
Cô không muốn ở chung với kẻ ngu si, không muốn ở mãi chỗ này với hắn, cô muốn rời khỏi đây, đi tìm…
Tìm chuyển thế của người đó.
Đúng, cô phải tìm được người đó, cái tên vô lại đáng chết, hạng vong ân phụ nghĩa, cái tên đã hại cô đeo trên lưng huyết chú của ma nhân, chịu lời nguyền bất tử…
Cô không biết vì sao vừa rồi mình có thể quên được, trăm ngàn năm qua cô sống chỉ vì chuyện này. Cô muốn hắn ta chịu đựng nỗi thống khổ như cô, muốn hắn sống đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chịu đau khổ!
A Linh hít vào một hơi thật sâu, siết chặt hai đấm rồi bước ra bến tàu, giẫm đôi chân trần lên mặt nước.
Cô không chìm xuống, mà đôi chân trần chỉ chạm nhẹ vào mặt nước đủ tạo nên một vòng gợn sóng.
Cô bước từng bước lên hồ Động Đình, giẫm thành từng gợn sóng, làn váy đen của cô bị gió hồ thổi thốc qua bay lên phần phật hệt như mái tóc đen dài.
Gió vẫn thổi hiu hắt.
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi.
Rơi mãi.
Lúc Đông Đông tỉnh táo lại thì mới nhận ra tóc và mặt mình đã trở lại như ban đầu.
Ngay cả vảy trắng trên tay cô cũng đã biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm, chậm nửa nhịp mới nhớ tới A Linh vì giúp cô mà rạch cả hai tay chảy máu. Cô lật đật xoay người lại nhưng đã không thấy A Linh đâu nữa.
“A Linh đâu?” Cô hơi hoảng vội đứng bật dậy, giữ lấy Dịch Viễn nói: “Cô ấy vì giúp ta mà cắt hai tay bị thương, chảy máu nhiều lắm…”
Mới rồi hắn còn tưởng là vu nữ kia làm hại Đông Đông, nghe cô nói vậy thì bỗng sửng sốt: “Không phải cô ta mở phong ấn của nàng sao?”
“Đúng là cô ấy.” Đông Đông nóng ruột nói: “Nhưng cô ấy hối hận, thật mà, cô ấy vẽ huyết trận để kéo dài thời gian giúp ta, còn thừa nhận là đã lừa ta nữa, bảo ta không được ra khỏi trận pháp, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.”
Dịch Viễn cúi đầu nhìn xuống quả thật thấy mặt đất nhuộm đầy máu.
Đông Đông xoay vụt người, chạy bổ ra ngoài la to: “A Linh, A Linh —–“
Dịch Viễn theo sát gót cô, mới liếc mắt đã thấy màn sương trắng chung quanh đã tan biến. Hắn nắm tay cô, để Đông Đông ngoái đầu lại rồi mới nói: “Mê hồn trận bị phá, cô ta ra ngoài rồi.”
Đông Đông bàng hoàng, cuống cuồng chạy tới bến tàu.
Nhưng ở đây đã không còn ai từ lâu rồi. Dịch Viễn nhìn mặt hồ, thấy trên mặt nước ở tít bờ bên kia có một cô nương mặc hắc y tóc dài.
“Đông Đông, ở kia.” Hắn chạm nhẹ vào tay cô, nâng tay chỉ về hướng đó.
Đông Đông nhìn sang, nhác thấy đã biết là A Linh, vội vàng mở miệng kêu to:
“A Linh —-“
Nhìn theo bóng lưng của A Linh, Đông Đông gọi với theo. Cô nương hắc y dường như hơi khựng lại, song không ngoái đầu mà bước thẳng lên bờ, mất dạng trong rừng cây.
Tim Đông Đông thắt lại, nghẹn ngào trong thoáng chốc, sau đó cô cảm giác thấy nam nhân bên cạnh giang tay ôm chặt cô vào lòng.
Cô vòng tay qua eo hắn, chôn mặt mình vào lòng hắn, nhưng chợt nhận thấy hắn hít vào một hơn bèn vội vàng lùi lại. Lúc cô nhìn vào mới phát hiện trên lưng hắn có một vết đao rướm máu, làm cô sợ tới nỗi tái mặt.
“Chàng bị thương sao? Sao lại bị thương? Sao không nói với ta?”
Đông Đông hốt hoảng tháo thắt lưng của mình băng tạm lên vết thương của hắn để cầm máu, rồi ngửa đẩu lên lo lắng hỏi dồn.
“Lúc tới đây bất cẩn bị thương, không có gì.” Hắn thuận miệng đáp.
“Sao không có gì? Đường rạch này còn dài hơn cả tay ta nữa.” Đông Đông hớt hải kéo hắn ngồi xuống dưới một gốc cây to: “Chàng ngồi xuống mau, đừng có lộn xộn, để ta đi tìm thuyền…”
Dịch Viễn thấy thế vội vàng vung tay kéo Đông Đông đang sắp sửa quay người đi, ôm lên đùi mình.
“Không cần, nhìn tình hình thì chẳng biết thuyền đã bị mưa gió dạt đi đằng nào rồi. Nàng yên tâm, lát nữa Bạch Lộ sẽ cho người tới tìm chúng ta thôi.”
“Nhưng chàng bị thương…” Cô ngước nhìn hắn lo lắng.
“Không đáng ngại.” Hắn vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, mỉm cười đáp.
“Trời đang đổ tuyết, còn chàng thì để ngực trần thế này làm sao không đáng ngại được, lát nữa thể nào chàng cũng lạnh cóng chết mất.” Đông Đông đỏ bừng mặt, sợ hắn lạnh nên vội vàng đứng dậy, cởi áo khoác dầy của mình ra che lên người hắn.
Hắn nhìn cô âu yếm, chờ cô choàng áo cho mình xong thì lại chìa tay về phía cô.
Đông Đông nhìn, biết hắn muốn cô ngồi lại trong ngực hắn, biết hai người ghé sát vào nhau mới sưởi ấm được nên bèn ngoan ngoãn đưa tay ra, rúc vào trong ngực hắn, cố ngồi sao để không đè lên vết thương.
Dáng vẻ sợ làm đau hắn của cô trông quá đáng yêu, làm tim hắn ấm lên.
Hoa tuyết bay xuống lặng lẽ, Dịch Viễn thu hẹp vòng tay ôm gọn lấy cô gái bé nhỏ đang đỏ mặt vì xấu hổ, trái tim hoảng loạn tới bây giờ mới bình yên lại.
Trận hỏa hoạn trong thành nhờ có cơn mưa lớn đổ xuống bất ngờ mà cuối cùng cũng tắt.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng trận hỏa hoạn cũng đã thiêu trụi hơn nửa tòa thành.
Toàn bộ người của Ứng Thiên Đường đều vào thị trấn để cứu nạn, Dịch Viễn sau khi xử lý vết thương xong cũng cùng với Đông Đông tham gia đội ngũ cứu nạn.
Người bị bỏng nhiều không kể xiết, nhưng trong cái rủi cũng có cái may, tuy đám cháy này lan rất nhanh, nhưng chuyện xảy ra vào ban ngày, hơn nữa sau khi Đông Đông tới hiện trường đã nhanh chóng chỉ huy nha hoàn tủa ra thông báo với những nhà lân cận, nên đã giảm tới đáng kể số người thương vong vì hỏa hoạn.
Thế nhưng, số tài sản bị tổn thất thì lớn hơn dự đoán.
Có nửa số người đã bị thiêu rụi toàn bộ tài sản.
Dịch gia là nhà giàu nhất trong thành, ngoài đại trạch bị cháy ra, thì phường giấy và phường in cũng bị thiêu trụi như đuốc cháy.
Dịch phu nhân lánh nạn ngoài thành biết được tin này, nghe đâu là ngất ngay tại chỗ, các chủ tử Dịch gia thì mặt mày xám xịt như tro.
Thế nhưng có câu thuyền thủng thì còn ba cây đinh, dù gia sản sự nghiệp của Dịch gia trong huyện thành bị đốt trụi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn những biệt trạch khác, ở thành Lạc Châu cũng còn một lầu sách, nên vẫn có thể gắng gượng vượt qua.
Có điều, khi huyện thừa biết được đại trạch Dịch gia là nơi bắt nguồn đám cháy thì đã triệu tập người của Dịch gia tới công đường quan phủ để thẩm vấn. Dịch Tông Đường lại cố đổ tội phóng hỏa lên đầu Lôi Đông Đông đã bị đuổi khỏi nhà.
May mà Tô Tiểu Mị có mặt ở công đường, nghe thấy lời khai của gã, chất vấn hai ba câu rồi chỉ ra chỗ bất cập trong lời khai của gã, sau đó tống gã vào đại lao ngồi nghỉ mát.
Việc này nhanh chóng làm xôn xao dư luận.
Ai nấy đều biết thiếu gia Dịch gia từng là thiên chi kiêu tử đã bị đuổi khỏi nhà vì đầu đậu hũ có đôi tai không nghe được. Một thời mọi người còn tưởng rằng Dịch thiếu sẽ cao chạy xa bay với Lôi Đông Đông, rời khỏi nơi thị phi này để đỡ phải bị miệng đời chê bai.
Nhưng ai ngờ được, ngay ngày hôm sau đã thấy tiệm đậu hũ Lôi gia treo cờ mở tiệm, bắt đầu buôn bán lại.
Người người trong thành đều đổ xô tới xem thật hư. Trong nhất thời, đám đông chen kín cả cửa vào hàng, người tới mua đậu hũ, kẻ tới ăn điểm tâm, ai cũng muốn ngó thử xem có thật thiếu gia Dịch gia từ bỏ gia nghiệp chỉ vì một Lôi Đông Đông bị tật ở tai không.
Kết quả chỉ thấy một tiệm đậu hũ lúc nhúc đầu người, đông như trẩy hội. Mọi người chen lên thì thấy Lôi Đông Đông đang mặc áo bằng vải thô, đầu chít khăn, múc từng chén sữa đậu nành phát cho từng người tới ăn điểm tâm, lồng hấp bên cạnh đang bốc khói còn tỏa ra mùi bánh bao thịt ngon lành.
Lôi Đông Đông thấy rồi, nhưng chẳng thấy thiếu gia Dịch gia đâu, mọi người quáng hết cả mắt, nhìn nhau thấp giọng buôn chuyện.
“Ê, nghe đồn là Dịch thiếu chạy tới bán đậu hũ mà? Người đâu rồi?”
“Lẽ nào cậu ta đổi ý?”
“Khó nói lắm, Dịch gia có nghèo thì cũng nhiều tiền hơn chúng ta, hơn nữa Dịch gia còn một tòa lầu sách ở thành Lạc Châu cơ mà.”
“Chính thế, huống chi cậu ta đường đường là một đại thiếu gia, đời nào thèm hạ mình bán đậu hũ chứ?”
“Nhưng tiểu muội của ta làm nha hoàn ở Dịch gia, đâu nhìn thấy Dịch thiếu tới biệt trạch ở.”
“Chắc mẩm là cậu ta bỏ rơi Lôi Đông Đông để chạy một mình rồi.”
Đám đông chen chúc trước cửa tiệm cứ ngươi qua ta lại tranh luận liêng thiêng. Không ngờ đúng lúc này bỗng thấy một nam tử mặc áo vải thô, bưng một nồi sữa đậu nành to đùng nóng hổi đi ra ngoài.
“Sữa đậu nành tới đây, xin cho qua.”
Vài người nghe vậy bèn ngoái đầu lại, nhưng vừa ngó thấy mặt hắn thì bao nhiêu sữa đậu nành trong miệng đều phụt thẳng ra ngoài. May mà hắn có đề phòng trước, nghiêng lẹ người né dòng suối đậu nành phun ra từ miệng người bị dọa hú hồn. Nhìn cái người còn đang ho sặc sụa kia, hắn mỉm cười hỏi thăm:
“Ông chủ Vương, chào buổi sáng, ngài có ổn không.”
“Khụ khụ… ổn… ổn…”
Đông Đông muốn rút tay về, muốn dịch sang chỗ khác. Nhưng hai tay cô bỗng bị chộp lấy, cô giật mình, đành luống cuống cúi sụp đầu.
Hắn từ từ vươn tay ra xoa mặt và cằm cô, gần như bắt cô phải ngẩng đầu lên.
Cô chẳng biết xoay sở đường nào, cuối cùng đành phải ngước mắt lên. Đập vào mắt là một đôi mắt đen sâu thẳm, bàn tay đang mơn trớn mặt, tai và môi cô. Sau đó, hắn cúi đầu xuống hôn cô.
Đông Đông hít mạnh vào, run lên khe khẽ.
Mùi vị của hắn thân quen biết bao, từng dòng nước ấm vỗ về làm toàn thân cô ấm áp.
Nước mắt ầng ậng bên vành mắt bỗng tràn bờ, lăn xuống một giọt.
Hắn hôn vào giọt lệ của cô rồi lùi ra, dỗ dành gương mặt nhỏ tái nhợt của cô, hé môi nói: “Đông Đông, ta không quan tâm bề ngoài của nàng ra sao, ta yêu nàng, dù nàng thế này mãi mãi, ta vẫn yêu nàng.”
Sau đó hắn hôn cô lần nữa, hôn say đắm, mãi tới khi Đông Đông không thể nén nổi tình ý đã ngập lòng, khóc đó rồi cười đó, vòng hai tay qua ôm lại hắn.
Vì bị cơn xúc động của Đông Đông ăn mòn, A Linh đau tới nỗi té xuống đất tê liệt. Nhưng cô ta vẫn nhìn thấy sự biến đổi của Đông Đông đang dựa vào lòng Dịch Viễn, mái tóc trắng toát sau lưng dần dần trở xám rồi hóa thành đen, vảy trên người cũng từ từ lặn mất, không còn vết tích.
Phong ấn màu trắng ở hai tai cô không còn phát sáng nữa, nó trở nên nhạt dần, nhạt dần rồi gần như trong suốt, sau đó rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn.
Nhưng A Linh biết nó vẫn đang ở đó, mãi tồn tại ở đó, cho tới khi Đông Đông chết đi.
Yếu ớt, A Linh đứng lên, quay lưng rời khỏi đôi uyên ương đang ôm hôn nhau say đắm, rời khỏi ngôi nhà đã bị gió mưa phá nát chỉ còn trơ lại sàn nhà.
Cô đi ngang qua chỗ vốn là hành lang uốn khúc, vòng qua sân nhà, vượt qua phòng, bước xuống bậc thềm gỗ vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, lê bàn chân đỏ máu giẫm lên trảng cỏ ướt đẫm.
Cô rũ mắt, lê từng bước loạng choạng về phía trước, cô biết mình không thể ra khỏi đây, cô chỉ không muốn ở lại nơi này. Cô cứ tưởng rằng mình sẽ lại kẹt trong rừng rậm, nào ngờ ngay lúc này đằng trước đột nhiên sáng lên.
Mãi tới lúc này cô mới ngước lên, thấy trước mắt mình là một vùng trống trải sáng sủa.
Trong cơn sững sờ, cô còn tưởng đây là mộng, bèn cất bước đi tới bến tàu đã bị gió mưa xối ướt.
Trời không còn mưa, gió cũng đã lặng.
Màn sương mù vốn phải bao vây đảo quỷ, chẳng hiểu sao đã tan mất.
Ngọn sóng trong hồ đánh vào chân rồi xô ra xa, cô nghe được âm thanh của sóng, nhìn thấy ngọn núi xa khuất trong mây, và những con chim biển xoải cánh bay về phía chân trời.
Trận hỏa hoạn trong thị trấn đã tắt lịm nhờ cơn mưa tầm tã trút xuống đột ngột, chỉ còn lại màn tro bụi lượn lờ.
Làn gió sông kéo tới se sắt, thốc lên mặt cô.
Phải rồi, phong ấn kia đã quét sạch mọi chướng ngại.
A Linh biết cô nên nhân cơ hội này rời khỏi đây.
Mấy năm qua cô luôn muốn rời khỏi hòn đảo này, rời khỏi ngôi nhà đó. Nhưng trời đất bao la đến thế, cô không biết nên đi đâu, về đâu.
Đứng chôn chân tại chỗ, cô lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, nhìn mặt trời phá mây rọi ánh xuống hồ, chỉ cảm thấy lòng mình mệt mỏi.
Rất mệt rất mệt.
Chẳng biết qua bao lâu, mây bụi lại dần tụ lại.
Hoa tuyết bay là đà, rơi xuống giữa hồ.
Cô duỗi tay hứng lấy tinh thể lóng lánh tinh khôi đó, tận lúc này mới nhìn thấy vết thương trên lòng bàn tay mình đang khép miệng rất nhanh, hóa thành sẹo, rồi sau nó hòa theo tinh thể trong suốt tan biến trong lòng bàn tay cô, hoàn toàn tan biến.
Trong mơ hồ cô sực nhớ về mùa thu nắm ấy, nhớ tới màn chất vấn của cô với nam nhân kia.
Ngươi nên biết, cô ấy giống ta.
Phải?
Đừng giả ngây nữa, ngươi biết mà. Ngươi đã phong ấn hai tai của cô ta. Ta nhìn thấy ký ức của cô ta, ngươi đã lừa cô ta, để cho cô ta tưởng mình điếc vì bị bệnh.
Cô đã nhìn thấy thì cũng hiểu được đây là nguyện vọng của cha mẹ cô ấy. Hẳn là cô phải rõ hơn ai khác, thân bất do kỷ chỉ chịu đau khổ mà thôi.
Ta không phải thân bất do kỷ.
Ừ, cô không phải.
Giọng nam nhân kia vang lên nhẹ nhàng trong đầu.
Cứ như thể ta không để tâm.
Cô có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, cảm giác bàn tay ấm xoa lên mặt mình.
Ta không để tâm.
Giọng khàn khàn của hắn dội lại trong lòng, nụ cười trên môi khiến lòng người phiền não.
Đúng rồi, cám ơn cô đã dạy Đông Đông khâu áo.
Nam nhân cười, bờ môi khẽ cong lên.
Ta chỉ chán thôi, đợi hôm nào ta chán ngấy cô ta rồi thì sẽ giết thẳng tay.
Cô cáu kỉnh lạnh giọng nói.
Cô không làm thế đâu, ta biết cô là loại người gì.
Hắn chỉ cong môi nhìn cô cười cười.
Ngươi không biết gì hết!
Cô thở hồng hộc trừng mắt nhìn tên nam nhân khó ưa đó.
Cô không bao giờ làm thế, ta biết.
Hắn nhìn cô chăm chú, cười dịu dàng hơn nữa.
Ta biết.
Giọng của tên ấy, nụ cười của tên ấy, ánh mắt của tên ấy đều ngự trị trong óc cô, hằn sâu trong lòng.
Hắn tin cô, dại dột tin cô, đồ ngu xuẩn đó, đồ đần độn đó giống hệt như Đông Đông.
Tim bỗng siết chặt lại.
Cô không muốn ở chung với kẻ ngu si, không muốn ở mãi chỗ này với hắn, cô muốn rời khỏi đây, đi tìm…
Tìm chuyển thế của người đó.
Đúng, cô phải tìm được người đó, cái tên vô lại đáng chết, hạng vong ân phụ nghĩa, cái tên đã hại cô đeo trên lưng huyết chú của ma nhân, chịu lời nguyền bất tử…
Cô không biết vì sao vừa rồi mình có thể quên được, trăm ngàn năm qua cô sống chỉ vì chuyện này. Cô muốn hắn ta chịu đựng nỗi thống khổ như cô, muốn hắn sống đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chịu đau khổ!
A Linh hít vào một hơi thật sâu, siết chặt hai đấm rồi bước ra bến tàu, giẫm đôi chân trần lên mặt nước.
Cô không chìm xuống, mà đôi chân trần chỉ chạm nhẹ vào mặt nước đủ tạo nên một vòng gợn sóng.
Cô bước từng bước lên hồ Động Đình, giẫm thành từng gợn sóng, làn váy đen của cô bị gió hồ thổi thốc qua bay lên phần phật hệt như mái tóc đen dài.
Gió vẫn thổi hiu hắt.
Tuyết vẫn lặng lẽ rơi.
Rơi mãi.
Lúc Đông Đông tỉnh táo lại thì mới nhận ra tóc và mặt mình đã trở lại như ban đầu.
Ngay cả vảy trắng trên tay cô cũng đã biến mất, cô thở phào nhẹ nhõm, chậm nửa nhịp mới nhớ tới A Linh vì giúp cô mà rạch cả hai tay chảy máu. Cô lật đật xoay người lại nhưng đã không thấy A Linh đâu nữa.
“A Linh đâu?” Cô hơi hoảng vội đứng bật dậy, giữ lấy Dịch Viễn nói: “Cô ấy vì giúp ta mà cắt hai tay bị thương, chảy máu nhiều lắm…”
Mới rồi hắn còn tưởng là vu nữ kia làm hại Đông Đông, nghe cô nói vậy thì bỗng sửng sốt: “Không phải cô ta mở phong ấn của nàng sao?”
“Đúng là cô ấy.” Đông Đông nóng ruột nói: “Nhưng cô ấy hối hận, thật mà, cô ấy vẽ huyết trận để kéo dài thời gian giúp ta, còn thừa nhận là đã lừa ta nữa, bảo ta không được ra khỏi trận pháp, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.”
Dịch Viễn cúi đầu nhìn xuống quả thật thấy mặt đất nhuộm đầy máu.
Đông Đông xoay vụt người, chạy bổ ra ngoài la to: “A Linh, A Linh —–“
Dịch Viễn theo sát gót cô, mới liếc mắt đã thấy màn sương trắng chung quanh đã tan biến. Hắn nắm tay cô, để Đông Đông ngoái đầu lại rồi mới nói: “Mê hồn trận bị phá, cô ta ra ngoài rồi.”
Đông Đông bàng hoàng, cuống cuồng chạy tới bến tàu.
Nhưng ở đây đã không còn ai từ lâu rồi. Dịch Viễn nhìn mặt hồ, thấy trên mặt nước ở tít bờ bên kia có một cô nương mặc hắc y tóc dài.
“Đông Đông, ở kia.” Hắn chạm nhẹ vào tay cô, nâng tay chỉ về hướng đó.
Đông Đông nhìn sang, nhác thấy đã biết là A Linh, vội vàng mở miệng kêu to:
“A Linh —-“
Nhìn theo bóng lưng của A Linh, Đông Đông gọi với theo. Cô nương hắc y dường như hơi khựng lại, song không ngoái đầu mà bước thẳng lên bờ, mất dạng trong rừng cây.
Tim Đông Đông thắt lại, nghẹn ngào trong thoáng chốc, sau đó cô cảm giác thấy nam nhân bên cạnh giang tay ôm chặt cô vào lòng.
Cô vòng tay qua eo hắn, chôn mặt mình vào lòng hắn, nhưng chợt nhận thấy hắn hít vào một hơn bèn vội vàng lùi lại. Lúc cô nhìn vào mới phát hiện trên lưng hắn có một vết đao rướm máu, làm cô sợ tới nỗi tái mặt.
“Chàng bị thương sao? Sao lại bị thương? Sao không nói với ta?”
Đông Đông hốt hoảng tháo thắt lưng của mình băng tạm lên vết thương của hắn để cầm máu, rồi ngửa đẩu lên lo lắng hỏi dồn.
“Lúc tới đây bất cẩn bị thương, không có gì.” Hắn thuận miệng đáp.
“Sao không có gì? Đường rạch này còn dài hơn cả tay ta nữa.” Đông Đông hớt hải kéo hắn ngồi xuống dưới một gốc cây to: “Chàng ngồi xuống mau, đừng có lộn xộn, để ta đi tìm thuyền…”
Dịch Viễn thấy thế vội vàng vung tay kéo Đông Đông đang sắp sửa quay người đi, ôm lên đùi mình.
“Không cần, nhìn tình hình thì chẳng biết thuyền đã bị mưa gió dạt đi đằng nào rồi. Nàng yên tâm, lát nữa Bạch Lộ sẽ cho người tới tìm chúng ta thôi.”
“Nhưng chàng bị thương…” Cô ngước nhìn hắn lo lắng.
“Không đáng ngại.” Hắn vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, mỉm cười đáp.
“Trời đang đổ tuyết, còn chàng thì để ngực trần thế này làm sao không đáng ngại được, lát nữa thể nào chàng cũng lạnh cóng chết mất.” Đông Đông đỏ bừng mặt, sợ hắn lạnh nên vội vàng đứng dậy, cởi áo khoác dầy của mình ra che lên người hắn.
Hắn nhìn cô âu yếm, chờ cô choàng áo cho mình xong thì lại chìa tay về phía cô.
Đông Đông nhìn, biết hắn muốn cô ngồi lại trong ngực hắn, biết hai người ghé sát vào nhau mới sưởi ấm được nên bèn ngoan ngoãn đưa tay ra, rúc vào trong ngực hắn, cố ngồi sao để không đè lên vết thương.
Dáng vẻ sợ làm đau hắn của cô trông quá đáng yêu, làm tim hắn ấm lên.
Hoa tuyết bay xuống lặng lẽ, Dịch Viễn thu hẹp vòng tay ôm gọn lấy cô gái bé nhỏ đang đỏ mặt vì xấu hổ, trái tim hoảng loạn tới bây giờ mới bình yên lại.
Trận hỏa hoạn trong thành nhờ có cơn mưa lớn đổ xuống bất ngờ mà cuối cùng cũng tắt.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng trận hỏa hoạn cũng đã thiêu trụi hơn nửa tòa thành.
Toàn bộ người của Ứng Thiên Đường đều vào thị trấn để cứu nạn, Dịch Viễn sau khi xử lý vết thương xong cũng cùng với Đông Đông tham gia đội ngũ cứu nạn.
Người bị bỏng nhiều không kể xiết, nhưng trong cái rủi cũng có cái may, tuy đám cháy này lan rất nhanh, nhưng chuyện xảy ra vào ban ngày, hơn nữa sau khi Đông Đông tới hiện trường đã nhanh chóng chỉ huy nha hoàn tủa ra thông báo với những nhà lân cận, nên đã giảm tới đáng kể số người thương vong vì hỏa hoạn.
Thế nhưng, số tài sản bị tổn thất thì lớn hơn dự đoán.
Có nửa số người đã bị thiêu rụi toàn bộ tài sản.
Dịch gia là nhà giàu nhất trong thành, ngoài đại trạch bị cháy ra, thì phường giấy và phường in cũng bị thiêu trụi như đuốc cháy.
Dịch phu nhân lánh nạn ngoài thành biết được tin này, nghe đâu là ngất ngay tại chỗ, các chủ tử Dịch gia thì mặt mày xám xịt như tro.
Thế nhưng có câu thuyền thủng thì còn ba cây đinh, dù gia sản sự nghiệp của Dịch gia trong huyện thành bị đốt trụi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn những biệt trạch khác, ở thành Lạc Châu cũng còn một lầu sách, nên vẫn có thể gắng gượng vượt qua.
Có điều, khi huyện thừa biết được đại trạch Dịch gia là nơi bắt nguồn đám cháy thì đã triệu tập người của Dịch gia tới công đường quan phủ để thẩm vấn. Dịch Tông Đường lại cố đổ tội phóng hỏa lên đầu Lôi Đông Đông đã bị đuổi khỏi nhà.
May mà Tô Tiểu Mị có mặt ở công đường, nghe thấy lời khai của gã, chất vấn hai ba câu rồi chỉ ra chỗ bất cập trong lời khai của gã, sau đó tống gã vào đại lao ngồi nghỉ mát.
Việc này nhanh chóng làm xôn xao dư luận.
Ai nấy đều biết thiếu gia Dịch gia từng là thiên chi kiêu tử đã bị đuổi khỏi nhà vì đầu đậu hũ có đôi tai không nghe được. Một thời mọi người còn tưởng rằng Dịch thiếu sẽ cao chạy xa bay với Lôi Đông Đông, rời khỏi nơi thị phi này để đỡ phải bị miệng đời chê bai.
Nhưng ai ngờ được, ngay ngày hôm sau đã thấy tiệm đậu hũ Lôi gia treo cờ mở tiệm, bắt đầu buôn bán lại.
Người người trong thành đều đổ xô tới xem thật hư. Trong nhất thời, đám đông chen kín cả cửa vào hàng, người tới mua đậu hũ, kẻ tới ăn điểm tâm, ai cũng muốn ngó thử xem có thật thiếu gia Dịch gia từ bỏ gia nghiệp chỉ vì một Lôi Đông Đông bị tật ở tai không.
Kết quả chỉ thấy một tiệm đậu hũ lúc nhúc đầu người, đông như trẩy hội. Mọi người chen lên thì thấy Lôi Đông Đông đang mặc áo bằng vải thô, đầu chít khăn, múc từng chén sữa đậu nành phát cho từng người tới ăn điểm tâm, lồng hấp bên cạnh đang bốc khói còn tỏa ra mùi bánh bao thịt ngon lành.
Lôi Đông Đông thấy rồi, nhưng chẳng thấy thiếu gia Dịch gia đâu, mọi người quáng hết cả mắt, nhìn nhau thấp giọng buôn chuyện.
“Ê, nghe đồn là Dịch thiếu chạy tới bán đậu hũ mà? Người đâu rồi?”
“Lẽ nào cậu ta đổi ý?”
“Khó nói lắm, Dịch gia có nghèo thì cũng nhiều tiền hơn chúng ta, hơn nữa Dịch gia còn một tòa lầu sách ở thành Lạc Châu cơ mà.”
“Chính thế, huống chi cậu ta đường đường là một đại thiếu gia, đời nào thèm hạ mình bán đậu hũ chứ?”
“Nhưng tiểu muội của ta làm nha hoàn ở Dịch gia, đâu nhìn thấy Dịch thiếu tới biệt trạch ở.”
“Chắc mẩm là cậu ta bỏ rơi Lôi Đông Đông để chạy một mình rồi.”
Đám đông chen chúc trước cửa tiệm cứ ngươi qua ta lại tranh luận liêng thiêng. Không ngờ đúng lúc này bỗng thấy một nam tử mặc áo vải thô, bưng một nồi sữa đậu nành to đùng nóng hổi đi ra ngoài.
“Sữa đậu nành tới đây, xin cho qua.”
Vài người nghe vậy bèn ngoái đầu lại, nhưng vừa ngó thấy mặt hắn thì bao nhiêu sữa đậu nành trong miệng đều phụt thẳng ra ngoài. May mà hắn có đề phòng trước, nghiêng lẹ người né dòng suối đậu nành phun ra từ miệng người bị dọa hú hồn. Nhìn cái người còn đang ho sặc sụa kia, hắn mỉm cười hỏi thăm:
“Ông chủ Vương, chào buổi sáng, ngài có ổn không.”
“Khụ khụ… ổn… ổn…”
Tác giả :
Hắc Khiết Minh