Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi
Chương 74
Hắn vô cùng nghiêm túc. Nếu xưng hô như nó thì ai tin hắn với nó đang yêu nhau? Không được.
- Không. Em phải gọi ngay.
- Minh Vũ… tôi sẽ tập sau…ăn đã…
Tay nó bị siết chặt… đôi má ửng đỏ vì đau… Hắn nghiêm túc hỏi:
- EM thật sự yêu anh?
- Vâng.
- Vậy thay đổi cách gọi đi. Mọi người sẽ không tin hai chúng ta đang yêu nhau.
Đôi tay nó càng bị siết chặt hơn. Đôi mắt đỏ hoe:
- Anh… anh làm em đau…
Hắn như ý thức được việc mình vừa làm, nhanh chóng buông tay nó ra.
- Xin lỗi em. Đau lắm à?
- Vâng.
- Đưa tay cho anh!
Nó đưa tay về phía hắn. Hắn nhìn đôi tay phát tím lên vì bị nắm quá chặt. Liền gọi nhân viên quầy mang thuốc lá tới.
- Không cần đâu… Em thật sự không sao mà!
- Tại sao lúc trước không nói sớm?
- Em sợ anh…
Hắn đắp thuốc cho nó, nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn nó:
- Em sợ anh?
Nó bỗng bối rối:
- Không…không… Em yêu anh.
- Thật?
Nó phụng phịu:
- Đừng hoài nghi tình cảm của em!
- Khi yêu anh trai anh, em cũng như vậy? Ngọt ngào, nhẹ nhàng?
- Ai nói… em đối với anh ấy luôn như vậy mà!
Nó thấy hắn nhếch môi cười.
- Được rồi. lát nữa sẽ hết tím.
Nó bật cười:
- Ha ha… đến giờ ăn rồi…
Nó nhanh chóng gắp thức ăn đưa vào mồm, nhai tóp tép.
Được một lúc, nó hỏi:
- Em ăn nhiều, anh không để em lại rửa bát chứ?
Hắn cười:
- Không. Em sẽ về với anh.
- Nhỡ anh không đủ tiền trả?
Lần này, hắn bật cười vì cái tính đáng yêu của nó:
- Hơ hơ… anh mà không đủ tiền cho con heo nhà anh ăn no sao?
Nó lườm hắn:
- Anh dám kêu em là heo ư? Em cho anh chết đấy.
- Dọn qua nhà anh sống nhé vợ?
Nó suýt nôn… với lấy cốc nước, uống ực:
- Qua nhà anh? Làm gì?
- Anh muốn thấy em mỗi ngày, mỗi đêm khi ngủ. Không gặp em, anh sẽ phát điên.
Nó cười.
- Bố mẹ em sẽ không cho đâu.
- Anh sẽ sang xin bố mẹ.
Mặt nó bỗng rưng rưng nước mắt:
- Anh nỡ để em xa gia đình ư? Em không muốn. Em còn bé, em cần người chăm sóc mà.
- Anh sẽ chăm sóc em, nha đầu!
- Em không thích anh chăm sóc.
- Ông Lam với anh sẽ chăm sóc em.
- Em… Em…sợ anh làm gì em…
Hắn bật cười:
- Ha ha… Anh sao dám? Nếu có muốn làm chuyện đó thì phải được vợ anh cho phép.
- Anh thôi đi. Xấu hổ quá.
Nó đưa muỗng canh vào miệng. Rồi kết thúc việc ăn uống.
Quả thật, quán ăn này rất ngon! Đồ ăn ở đây rất đặc biệt.
- Không. Em phải gọi ngay.
- Minh Vũ… tôi sẽ tập sau…ăn đã…
Tay nó bị siết chặt… đôi má ửng đỏ vì đau… Hắn nghiêm túc hỏi:
- EM thật sự yêu anh?
- Vâng.
- Vậy thay đổi cách gọi đi. Mọi người sẽ không tin hai chúng ta đang yêu nhau.
Đôi tay nó càng bị siết chặt hơn. Đôi mắt đỏ hoe:
- Anh… anh làm em đau…
Hắn như ý thức được việc mình vừa làm, nhanh chóng buông tay nó ra.
- Xin lỗi em. Đau lắm à?
- Vâng.
- Đưa tay cho anh!
Nó đưa tay về phía hắn. Hắn nhìn đôi tay phát tím lên vì bị nắm quá chặt. Liền gọi nhân viên quầy mang thuốc lá tới.
- Không cần đâu… Em thật sự không sao mà!
- Tại sao lúc trước không nói sớm?
- Em sợ anh…
Hắn đắp thuốc cho nó, nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn nó:
- Em sợ anh?
Nó bỗng bối rối:
- Không…không… Em yêu anh.
- Thật?
Nó phụng phịu:
- Đừng hoài nghi tình cảm của em!
- Khi yêu anh trai anh, em cũng như vậy? Ngọt ngào, nhẹ nhàng?
- Ai nói… em đối với anh ấy luôn như vậy mà!
Nó thấy hắn nhếch môi cười.
- Được rồi. lát nữa sẽ hết tím.
Nó bật cười:
- Ha ha… đến giờ ăn rồi…
Nó nhanh chóng gắp thức ăn đưa vào mồm, nhai tóp tép.
Được một lúc, nó hỏi:
- Em ăn nhiều, anh không để em lại rửa bát chứ?
Hắn cười:
- Không. Em sẽ về với anh.
- Nhỡ anh không đủ tiền trả?
Lần này, hắn bật cười vì cái tính đáng yêu của nó:
- Hơ hơ… anh mà không đủ tiền cho con heo nhà anh ăn no sao?
Nó lườm hắn:
- Anh dám kêu em là heo ư? Em cho anh chết đấy.
- Dọn qua nhà anh sống nhé vợ?
Nó suýt nôn… với lấy cốc nước, uống ực:
- Qua nhà anh? Làm gì?
- Anh muốn thấy em mỗi ngày, mỗi đêm khi ngủ. Không gặp em, anh sẽ phát điên.
Nó cười.
- Bố mẹ em sẽ không cho đâu.
- Anh sẽ sang xin bố mẹ.
Mặt nó bỗng rưng rưng nước mắt:
- Anh nỡ để em xa gia đình ư? Em không muốn. Em còn bé, em cần người chăm sóc mà.
- Anh sẽ chăm sóc em, nha đầu!
- Em không thích anh chăm sóc.
- Ông Lam với anh sẽ chăm sóc em.
- Em… Em…sợ anh làm gì em…
Hắn bật cười:
- Ha ha… Anh sao dám? Nếu có muốn làm chuyện đó thì phải được vợ anh cho phép.
- Anh thôi đi. Xấu hổ quá.
Nó đưa muỗng canh vào miệng. Rồi kết thúc việc ăn uống.
Quả thật, quán ăn này rất ngon! Đồ ăn ở đây rất đặc biệt.
Tác giả :
TrangXVuiVui