Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi
Chương 34
Nó cười với chị nhân viên. Quay mặt sang là thấy hắn. Hắn đang ngồi với mấy người bạn khác. Nó vỗ vai hắn, hắn gạt tay nó, giọng nói của hắn hình như đang say mềm:
-
Ai dám quấy rối thiếu gia hả? thích chết sao? Chết tiệt.
-
Nhược Hi cô nương. Ok?
Hắn lập tức quay đầu lại nhìn nó, loáng thoáng nó thấy nét mặt ngạc nhiên của nó, giọng hắn hơi run:
-
Sao cô…cô…biết tôi ở đây???
Giọng con trai khác vang lên:
-
Sao thế? Thiếu Gia có em nào mới à?
Lập tức nó nghe thấy tiếng của một người con gái:
-
Anh Vũ, chiều em một tý đi….
Cái giọng gì vậy??? Ngọt thế? Nghe mà nó thấy nổi da gà…
Giọng hắn lạnh băng:
-
Im đi… (quay sang nó) Nhược Hi…tôi…
Hắn trở nên ấp úng… Nó thấy hơi khó chịu vì cái giọng của cái đứa con gái vừa nãy. Chẳng lẽ… hắn đã…. Hắn….
Nó trở nên tức giận:
-
Tên chết tiệt. Tôi tìm cậu mệt mỏi cả buổi mà chhẳng thấy đâu, giờ cậu lại chui vào cái xó này mà hí hú với 1 đứa con gái khác sao?
Cánh tay của hắn nắm chặt lấy tay nó:
-
Không…tôi không… hề… cô biết đấy, tôi chỉ là học sinh lớp 11…
-
CHết tiệt…
Nó hung hăng bỏ đi. Cái gì mà “chiều em một tý đi” cái gì vậy chứ??? Hắn là người dễ dàng như thế sao??? Có hôn ước với người ta mà còn thoải mái như vậy ư???? trơ tráo…đáng gét…
Nó tức lắm… Nó khó chịu kinh…
Và nó đâm phải một tên đang say… Nó mặc kệ, hùng hằng bỏ đi, nhwung bị giựt lại, cái giọng nghe như gãi vào tai nó vậy:
-
Cô em… cô em làm gì vậy chứ? Đâm vào anh như thế mà không xin lỗi à? Không được đâu nhé?
-
BỎ RA, TÊN ĐIÊN.
Giọng tên đó bắt đầu thay đổi:
-
Cái gì? Cô em không chịu đòn nên hỗn phải không, hôm nay anh sẽ dạy cho cô em một bài học, đừng có mà khóc van xin.
Bàn tay thô bạo của tên đó kéo nó về phía tên yêu dâu xanh đó. Hắn dùng đôi môi bẩn thỉu, thô bạo lướt lên cổ nó… Nó vùng vẫy…vùng vẫy…
Và…
BỐP!!!!!!!!!!
Tất cả như im lặng… nó được thả, nó ngồi thụp xuống, ôm lấy khuôn mặt sắp khóc của mình. Nó nghe thấy tiếng hắn, rõ ràng và vô cùng lạnh, khiến người khác phải run sợ:
-
LÀM GÌ THẾ HẢ? MÀY DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI HÔN THÊ CỦA TAO SAO? MUỐN MẤT LƯỠI À?????
-
Ai dám quấy rối thiếu gia hả? thích chết sao? Chết tiệt.
-
Nhược Hi cô nương. Ok?
Hắn lập tức quay đầu lại nhìn nó, loáng thoáng nó thấy nét mặt ngạc nhiên của nó, giọng hắn hơi run:
-
Sao cô…cô…biết tôi ở đây???
Giọng con trai khác vang lên:
-
Sao thế? Thiếu Gia có em nào mới à?
Lập tức nó nghe thấy tiếng của một người con gái:
-
Anh Vũ, chiều em một tý đi….
Cái giọng gì vậy??? Ngọt thế? Nghe mà nó thấy nổi da gà…
Giọng hắn lạnh băng:
-
Im đi… (quay sang nó) Nhược Hi…tôi…
Hắn trở nên ấp úng… Nó thấy hơi khó chịu vì cái giọng của cái đứa con gái vừa nãy. Chẳng lẽ… hắn đã…. Hắn….
Nó trở nên tức giận:
-
Tên chết tiệt. Tôi tìm cậu mệt mỏi cả buổi mà chhẳng thấy đâu, giờ cậu lại chui vào cái xó này mà hí hú với 1 đứa con gái khác sao?
Cánh tay của hắn nắm chặt lấy tay nó:
-
Không…tôi không… hề… cô biết đấy, tôi chỉ là học sinh lớp 11…
-
CHết tiệt…
Nó hung hăng bỏ đi. Cái gì mà “chiều em một tý đi” cái gì vậy chứ??? Hắn là người dễ dàng như thế sao??? Có hôn ước với người ta mà còn thoải mái như vậy ư???? trơ tráo…đáng gét…
Nó tức lắm… Nó khó chịu kinh…
Và nó đâm phải một tên đang say… Nó mặc kệ, hùng hằng bỏ đi, nhwung bị giựt lại, cái giọng nghe như gãi vào tai nó vậy:
-
Cô em… cô em làm gì vậy chứ? Đâm vào anh như thế mà không xin lỗi à? Không được đâu nhé?
-
BỎ RA, TÊN ĐIÊN.
Giọng tên đó bắt đầu thay đổi:
-
Cái gì? Cô em không chịu đòn nên hỗn phải không, hôm nay anh sẽ dạy cho cô em một bài học, đừng có mà khóc van xin.
Bàn tay thô bạo của tên đó kéo nó về phía tên yêu dâu xanh đó. Hắn dùng đôi môi bẩn thỉu, thô bạo lướt lên cổ nó… Nó vùng vẫy…vùng vẫy…
Và…
BỐP!!!!!!!!!!
Tất cả như im lặng… nó được thả, nó ngồi thụp xuống, ôm lấy khuôn mặt sắp khóc của mình. Nó nghe thấy tiếng hắn, rõ ràng và vô cùng lạnh, khiến người khác phải run sợ:
-
LÀM GÌ THẾ HẢ? MÀY DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI HÔN THÊ CỦA TAO SAO? MUỐN MẤT LƯỠI À?????
Tác giả :
TrangXVuiVui