Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 33
-------
-"Ông có thật là Lâm Khang? "
-"Ta Xin lỗi."
-"Không.không.không thể nào.bố tôi đã mất từ năm tôi mười tuổi.sao có thể?"
-"Tú Anh nghe ta nói.ta có thể chứng minh cho con.."
---------
-"Nhật Thiên.Nhật Thiên"
Tú Anh hớt hải chạy vào.cô đập mạnh vào cửa phòng cấp cứu.
-"Tú Anh.cậu bình tĩnh đã"
Kris đến ôm Tú Anh lùi ra.Thiên Di với tay ôm lấy Tú Anh vào lòng
-"Nhật Thiên.anh ấy... "
Tú Anh khóc đến nghẹn cả cổ
-"Tớ biết Tớ biết.sẽ không sao đâu.ổn thôi.anh ấy sẽ không sao"
---------
-"Tú Anh.Tú Anh.Đừng Đi"
Người đàn ông người nhuộm đỏ máu nằm bất động trên giường chờ phẫu thuật.miệng vẫn lảm nhảm
-"Bác Sĩ..."
Khuôn mặt cô y tá tái nhợt.ông Bác Sĩ ngước lên nhìn vào máy đo nhịp tim.
-"chuẩn bị sốc điện"
Y Tá vội vã chạy đi
Khi cô quay lại với chiếc máy.
Tú Anh gào lên
-"Tú Anh à! "
Rồi Tú Anh ngã xuống máu ở dưới chiếc đầm loang lổ chảy ra.rồi ngất đi.
-"Tú Anh.Kris gọi bác sĩ"
-----------
Títttttttttt
Tiếng phát ra từ máy đo nhịp tim không đứt quãng.cả đám người chết sững.
------------
-"Nhật Thiên đuổi theo em đi"
-"Tú Anh em đứng lại đó"
-"đuổi theo em đi"
............
-"Nhật Thiên anh cười rất đẹp"
Rồi họ chao nhau cái hôn dưới ánh nắng mặt trời buổi sáng với cảnh đẹp trong xanh của biển cả.
............
-"Lâm Tú Anh! Anh yêu em.yêu đến phát điên.hãy bên cạnh anh đừng rời xa anh.chỉ cần em muốn anh có thể làm tất cả để có được"
Phải Nhật Thiên yêu Tú Anh yêu rất nhiều yêu đến điên dại.Tú anh luôn than thở rằng.từ khi bên Nhật Thiên anh ấy chưa một lần nói là yêu mình.
Vì anh sợ sợ người ta phát hiện ra rằng anh yêu họ rất nhiều thì họ sẽ coi thường và tìm cách từ bỏ.họ sẽ xem anh như một trò cười mà đùa giỡn.
...........
-"Giảng cho tôi bài này"
-"Em không tự làm được sao?"
..........
-"Đừng chạm vào tôi.đừng khiến tôi phải kinh tởm anh nữa"
.........
-"Tú Anh.tìm được em mệt lắm đấy.trốn có vẻ kĩ quá nhỉ"
........
-"Tú Anh.đi lên đây anh chở em đi mua búp bê babie"
-"chỉ có anh mới hiểu em"
........
-"Lâm Tú Anh từ bây giờ em là của tôi."
-"Vợ Ơi nước mặn quá"
-"Nhật Thiên! Chậm chút"
-"em khiêu khích tôi giờ bảo tôi chậm chút.Muộn rồi"
.........
-"thay đồ.tôi đưa em đi dạo"
-"em muốn thử"
-"đâu có.làm gì có"
-"em nói dối kém lắm.theo tôi"
Rồi họ lôi nhau vào tiệm váy cưới
.........
-""lên đây ngồi"
-"cậu điên à.đang trên xe đấy"
-"...."
-"rồi rồi.tôi lên ngay"
.........
-"em kí vào đây."
Roẹt tiếng bút viết trêng giấy
-"Yah.Nhật Thiên cậu quá đáng lắm"
-"không phải do tôi.mà do em quá ngốc thôi"
.........
-"Nhật Thiên! Cho cậu"
-"lớn rồi còn ăn kẹo"
-"không ăn thì thôi.tôi cho lớp trưởng"
-"vào lớp học"
Dật kẹo bỏ vào túi
.......
-"Tú Anh! Anh không né là vì anh sợ sợ em sẽ bị thương..... Tú Anh! Anh yêu em"
-"Nhật Thiên em cũng yêu anh"
........
Đèn phòng cấp cứu tắt.
.....
-"Bác Sĩ bạn tôi sao rồi?"
-"Cái thai trong bụng không thể giữ.bệnh nhân bị mắc bệnh tim.gặp phải cú sốc khá lớn.áp lực mạnh.tình trạng bây giờ rất nguy hiểm.trong thời gian ngắn nhất phải tìm được người hiến tim không là sẽ không qua khỏi"
-"chậm nhất là bao lâu thưa bác sĩ"
-"24h"
Thiên Di chết lặng
Lam Khang đứng ngoài cửa nhìn cô con gái rượu mà lòng ông như dao cắt. Để tìm một quả tim đối với ông không có gì là khó. Nhưng không thể. Ông không thể vì cứu con gái mình mà gϊếŧ đi một người vô tội.
Ông lặng lẽ ngồi xuống ghế.
........
Tú Anh ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thẳm.lệ ngấn đầy bọng mắt
-"Xin người!hãy để anh ấy được sống.con tình nguyện mất đi cái mạng tật nguyền này"
Títtttttt thanh âm vang lên trong phòng bệnh nơi Tú Anh nằm
Thiên Di hoảng hốt
-"Tú Anh.Tú Anh."
Lâm Khang ôm lấy Tú Anh ngồi dậy.khuôn mặt ông tái nhợt
-"Tú Anh con gái.đừng làm ta sợ.Ta đã mất con một lần rồi.không thể mất con lần nữa.con gái mở mắt nhìn ta đi"
Cảnh tượng lúc này khiến ai nhìn thấy cũng phải rơi nước mắt.
.........
Bác sĩ bước ra với khuôn mặt trắng bệch.
-"Nhật Thiên.Bác sĩ Nhật Thiên cậu ấy sao rồi?"
..........
-"Hàn Nhật Thiên."
-"Lâm Tú Anh"
------------
Đau tim -.-
Muốn gϊếŧ người ghê T_T