Tiểu Ngư Nhi Của Ta
Chương 11
Chạy đến cửa hàng cháo, Nhâm Thiên Tường thở hổn hển vội vã chạy vọt vào cửa hàng, một phen giữ chặt Văn mẫu còn đang ở bận rộn:“A di, ta là bạn học của Văn Dục. Hắn…hắn bị bệnh sao?”
Văn Mẫu sửng sốt một hồi lâu, gật gật đầu: “Dục nhi phát sốt, ở nhà nghỉ ngơi. Ngươi là tiểu tử hôm qua a. Sao không có nghe Dục nhi nhắc đến a?”
-“Cái gì? A di, ta muốn đi xem hắn, có thể chứ?”
-“A, hảo, nhớ rõ nói với hắn đợi uống cháo xong phải uống thuốc. A bạn học, xưng hô như thế nào đây?” Văn mẫu hoà ái tươi cười nhìn tiểu tử anh tuấn trước mắt này.
-“A di, bảo ta Thiên Tường là tốt rồi, bây giờ ta lên đây!” Vừa nói vừa chạy lên thang lầu bên cạnh, thật đúng là điển hình nhà trọ.
Thiên Tường gõ cửa một chút, bên trong nghe được tiếng vang, sau đó cửa mở. Văn Dục đầu tóc lộn xộn, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa trông thấy Thiên Tường, lập tức trừng cặp mắt xinh đẹp kia, thanh âm khàn khàn kêu: “Ngươi đi lên làm gì? Sợ ta lại đối với ngươi làm cái gì!”
Thiên Tường đột nhiên nở nụ cười, vươn tay sờ sờ đầu tóc lộn xộn, rồi đi vào đóng cửa lại: “Đừng làm ầm ĩ đến a di.”
-“Ngươi muốn làm gì?” Văn Dục cứ nghĩ đến ngày hôm qua liền một bụng hỏa.
-“Khá hơn chút nào không?” Thiên Tường đi đến gần, sờ sờ cái trán Văn Dục, sau đó sờ sờ đầu của hắn nở nụ cười “Ngươi làm như vậy khiến ta nghĩ đến một loài động vật!”
-“Muốn ăn đòn a, bệnh chưa khỏi, ta nghĩ muốn ngủ!” Văn Dục tiến lên, đang muốn mở cửa ra, đột nhiên sau lưng lập tức bị ôm lấy, hắn ngây ra một lúc “Nhâm Thiên Tường, buông!” (đoạn này có lẽ hơi quái, ta edit bừa a)
-“Để ta ôm một chút, Tiểu Ngư Nhi!”
-“Hỗn đản, ta gọi là Văn Dục, không phải Tiểu Ngư Nhi!”
-“Cho tới bây giờ không có người nào từng đối xử với ta như vậy. Cho tới nay đều là một mình ta. Cho nên không hiểu lắm đỗi đãi một người như thế nào cho tốt. Nhưng là xin ngươi tin tưởng ta thật sự không có ác ý!” Cúi đầu thì thào, Nhâm Thiên Tường cũng không biết chính mình rốt cuộc đang làm cái gì. Người trước mắt này làm cho hắn đột nhiên sinh ra ỷ lại. Đến bây giờ hắn vẫn còn lưu luyến xúc cảm ấm áp tối hôm qua, hắn hiện tại thật sự mâu thuẫn “Trừ bỏ bọn họ, ta cũng không đụng vào bất luận kẻ nào, cũng không thích bất luận kẻ nào đụng vào ta, nhưng là vì sao……”
Hắn dừng lại, vì sao? Vì sao?
-“Sao lại có một mình, đám bằng hữu trư cẩu kia của ngươi đều đi đâu vậy?” Văn Dục im lặng, ngữ khí nhẹ nhàng đến mức ngay cả chính mình đều không thể phát hiện.
-“Lúc học trung học mới gặp gỡ bọn họ, trước đó đều là bị nhốt ở nhà. Ha ha, khi đó thật sự cảm thấy chính mình giống tội phạm, có thể thoát ra ngoài cũng là ít nhiều nhờ vào bọn họ. Bởi vì là bọn hắn chủ động tiếp xúc ta. Ta không hiểu vì sao……”
-“Kia……” Văn dục đột nhiên cảm thấy phiến mềm mại dưới đáy lòng kia dần dần tản ra “Vậy hiện tại ngươi cảm thấy khoái hoạt sao?”
-“Ân?” Thiên Tường ngẩn người. Văn Dục quay người lại ôm lấy hắn, lại nhẹ giọng nói: “Thiên Tường…”
-“Cái gì? Tiểu Ngư Nhi……” Thiên Tường nhìn trên khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra tươi cười. Khi đó ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, đáy lòng giống như có cái gì bị mở ra.
-“Ta đã nói sẽ phụ trách ngươi!” Khuôn mặt trắng nõn đỏ lên. Nhâm Thiên Tường nghĩ nghĩ, sau đó phá lên cười. Tiểu Ngư Nhi của hắn, thật sự thực phụ trách, cũng thực…thiện lương…
-“Đây chính là ngươi nói!” Nhâm Thiên Tường nhướn mi.
-“Thật là, không tin chúng ta ngoéo tay!” Văn Dục vươn ngón út.
-“Ngoéo tay làm gì?” Thiên Tường không hiểu nhìn hắn, lại nhìn ngón út vươn ra.
-“Nghe theo đi!” Thật sự bị tên ngu ngốc này đánh bại. Đơn giản kéo ngón tay hắn cùng chính mình đan lại. Thiên Tường kì quái nhìn biểu tình tự nhiên của Văn Dục, lại nhìn hai ngón tay của bọn hắn đang đan lại với nhau. Một cỗ tâm tình thực khác thường nảy lên trong lòng.
-“Ngoéo tay nhau thề, một trăm năm cũng không được thay đổi! Ta Văn Dục sẽ đối Nhâm Thiên Tường phụ trách!”
-“Cả đời sao?” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, cặp mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười.
-“Ân?!” Văn Dục còn suy nghĩ một chút, nhìn cặp mắt màu hổ phách kia, thực kiên định.
-“Thẳng đến khi ngươi không hề cần đến ta mới thôi!”
-“Ha ha……Tốt lắm, ký ước đi!”
-“Cái gì?!”
Nhâm Thiên Tường nhìn ánh mắt đối phương đầy mê hoặc, nở nụ cười, cầm lên tay đối phương còn đang cùng chính mình đan ngón út, ngón cái chạm vào nhau “Đóng dấu, sau đó…” Ngón cái gãi gãi vào lòng bàn tay Văn Dục “Ký tên!”
Văn Dục ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thiên Tường, nỗi lòng khác thường đứt quãng xông ra.
-“Ký tên a!” Thiên Tường đưa tay ra vỗ vỗ đầu của hắn.
-“A?!” Văn Dục vươn ngón cái gãi gãi vào lòng bàn tay Thiên Tường.
-“Rồi, hợp tác vui vẻ!” Thiên Tường kéo tay Văn Dục, nắm tay hợp lại cùng nhau.
-“Đây là…” Văn Dục nhìn Thiên Tường, hắn lớn như vậy thật chưa từng thấy qua kiểu ước định này “…Cái gì a?”
-“Ngươi nói ngoéo tay ta không rõ ràng lắm. Chúng ta trước đây làm nhiều nhất là như thế này, gọi là ký ước!”
Văn Dục không nhịn được ở trong lòng cảm thán. Hoàn cảnh trước đây thật sự là quan trọng. Ước định hồn nhiên tốt đẹp như vậy, thế nhưng lại có phần ích lợi trong đó.
-“Hợp đồng xem như có hiệu lực. Hảo, tới giờ ngươi uống thuốc rồi đi!” Thiên Tường nhìn xem chung quanh có chút hỗn độn “Đây là phòng của ngươi?”
-“Cứ xem như vậy, mẹ cùng ba ba ở lên lầu” Văn Dục đi đến sô pha ngồi xuống dưới “Ngươi muốn ngồi hay không a!”
Bạn đang
Văn Mẫu sửng sốt một hồi lâu, gật gật đầu: “Dục nhi phát sốt, ở nhà nghỉ ngơi. Ngươi là tiểu tử hôm qua a. Sao không có nghe Dục nhi nhắc đến a?”
-“Cái gì? A di, ta muốn đi xem hắn, có thể chứ?”
-“A, hảo, nhớ rõ nói với hắn đợi uống cháo xong phải uống thuốc. A bạn học, xưng hô như thế nào đây?” Văn mẫu hoà ái tươi cười nhìn tiểu tử anh tuấn trước mắt này.
-“A di, bảo ta Thiên Tường là tốt rồi, bây giờ ta lên đây!” Vừa nói vừa chạy lên thang lầu bên cạnh, thật đúng là điển hình nhà trọ.
Thiên Tường gõ cửa một chút, bên trong nghe được tiếng vang, sau đó cửa mở. Văn Dục đầu tóc lộn xộn, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa trông thấy Thiên Tường, lập tức trừng cặp mắt xinh đẹp kia, thanh âm khàn khàn kêu: “Ngươi đi lên làm gì? Sợ ta lại đối với ngươi làm cái gì!”
Thiên Tường đột nhiên nở nụ cười, vươn tay sờ sờ đầu tóc lộn xộn, rồi đi vào đóng cửa lại: “Đừng làm ầm ĩ đến a di.”
-“Ngươi muốn làm gì?” Văn Dục cứ nghĩ đến ngày hôm qua liền một bụng hỏa.
-“Khá hơn chút nào không?” Thiên Tường đi đến gần, sờ sờ cái trán Văn Dục, sau đó sờ sờ đầu của hắn nở nụ cười “Ngươi làm như vậy khiến ta nghĩ đến một loài động vật!”
-“Muốn ăn đòn a, bệnh chưa khỏi, ta nghĩ muốn ngủ!” Văn Dục tiến lên, đang muốn mở cửa ra, đột nhiên sau lưng lập tức bị ôm lấy, hắn ngây ra một lúc “Nhâm Thiên Tường, buông!” (đoạn này có lẽ hơi quái, ta edit bừa a)
-“Để ta ôm một chút, Tiểu Ngư Nhi!”
-“Hỗn đản, ta gọi là Văn Dục, không phải Tiểu Ngư Nhi!”
-“Cho tới bây giờ không có người nào từng đối xử với ta như vậy. Cho tới nay đều là một mình ta. Cho nên không hiểu lắm đỗi đãi một người như thế nào cho tốt. Nhưng là xin ngươi tin tưởng ta thật sự không có ác ý!” Cúi đầu thì thào, Nhâm Thiên Tường cũng không biết chính mình rốt cuộc đang làm cái gì. Người trước mắt này làm cho hắn đột nhiên sinh ra ỷ lại. Đến bây giờ hắn vẫn còn lưu luyến xúc cảm ấm áp tối hôm qua, hắn hiện tại thật sự mâu thuẫn “Trừ bỏ bọn họ, ta cũng không đụng vào bất luận kẻ nào, cũng không thích bất luận kẻ nào đụng vào ta, nhưng là vì sao……”
Hắn dừng lại, vì sao? Vì sao?
-“Sao lại có một mình, đám bằng hữu trư cẩu kia của ngươi đều đi đâu vậy?” Văn Dục im lặng, ngữ khí nhẹ nhàng đến mức ngay cả chính mình đều không thể phát hiện.
-“Lúc học trung học mới gặp gỡ bọn họ, trước đó đều là bị nhốt ở nhà. Ha ha, khi đó thật sự cảm thấy chính mình giống tội phạm, có thể thoát ra ngoài cũng là ít nhiều nhờ vào bọn họ. Bởi vì là bọn hắn chủ động tiếp xúc ta. Ta không hiểu vì sao……”
-“Kia……” Văn dục đột nhiên cảm thấy phiến mềm mại dưới đáy lòng kia dần dần tản ra “Vậy hiện tại ngươi cảm thấy khoái hoạt sao?”
-“Ân?” Thiên Tường ngẩn người. Văn Dục quay người lại ôm lấy hắn, lại nhẹ giọng nói: “Thiên Tường…”
-“Cái gì? Tiểu Ngư Nhi……” Thiên Tường nhìn trên khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra tươi cười. Khi đó ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, đáy lòng giống như có cái gì bị mở ra.
-“Ta đã nói sẽ phụ trách ngươi!” Khuôn mặt trắng nõn đỏ lên. Nhâm Thiên Tường nghĩ nghĩ, sau đó phá lên cười. Tiểu Ngư Nhi của hắn, thật sự thực phụ trách, cũng thực…thiện lương…
-“Đây chính là ngươi nói!” Nhâm Thiên Tường nhướn mi.
-“Thật là, không tin chúng ta ngoéo tay!” Văn Dục vươn ngón út.
-“Ngoéo tay làm gì?” Thiên Tường không hiểu nhìn hắn, lại nhìn ngón út vươn ra.
-“Nghe theo đi!” Thật sự bị tên ngu ngốc này đánh bại. Đơn giản kéo ngón tay hắn cùng chính mình đan lại. Thiên Tường kì quái nhìn biểu tình tự nhiên của Văn Dục, lại nhìn hai ngón tay của bọn hắn đang đan lại với nhau. Một cỗ tâm tình thực khác thường nảy lên trong lòng.
-“Ngoéo tay nhau thề, một trăm năm cũng không được thay đổi! Ta Văn Dục sẽ đối Nhâm Thiên Tường phụ trách!”
-“Cả đời sao?” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, cặp mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười.
-“Ân?!” Văn Dục còn suy nghĩ một chút, nhìn cặp mắt màu hổ phách kia, thực kiên định.
-“Thẳng đến khi ngươi không hề cần đến ta mới thôi!”
-“Ha ha……Tốt lắm, ký ước đi!”
-“Cái gì?!”
Nhâm Thiên Tường nhìn ánh mắt đối phương đầy mê hoặc, nở nụ cười, cầm lên tay đối phương còn đang cùng chính mình đan ngón út, ngón cái chạm vào nhau “Đóng dấu, sau đó…” Ngón cái gãi gãi vào lòng bàn tay Văn Dục “Ký tên!”
Văn Dục ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của Thiên Tường, nỗi lòng khác thường đứt quãng xông ra.
-“Ký tên a!” Thiên Tường đưa tay ra vỗ vỗ đầu của hắn.
-“A?!” Văn Dục vươn ngón cái gãi gãi vào lòng bàn tay Thiên Tường.
-“Rồi, hợp tác vui vẻ!” Thiên Tường kéo tay Văn Dục, nắm tay hợp lại cùng nhau.
-“Đây là…” Văn Dục nhìn Thiên Tường, hắn lớn như vậy thật chưa từng thấy qua kiểu ước định này “…Cái gì a?”
-“Ngươi nói ngoéo tay ta không rõ ràng lắm. Chúng ta trước đây làm nhiều nhất là như thế này, gọi là ký ước!”
Văn Dục không nhịn được ở trong lòng cảm thán. Hoàn cảnh trước đây thật sự là quan trọng. Ước định hồn nhiên tốt đẹp như vậy, thế nhưng lại có phần ích lợi trong đó.
-“Hợp đồng xem như có hiệu lực. Hảo, tới giờ ngươi uống thuốc rồi đi!” Thiên Tường nhìn xem chung quanh có chút hỗn độn “Đây là phòng của ngươi?”
-“Cứ xem như vậy, mẹ cùng ba ba ở lên lầu” Văn Dục đi đến sô pha ngồi xuống dưới “Ngươi muốn ngồi hay không a!”
Bạn đang
Tác giả :
huangxy531509390