Tiểu Ngọc Nhi Trọng Sinh
Chương 64
Không bao lâu, toàn bộ kinh đô lại truyền khắp về tin tức Hoàng Thái Cực sắp ;ấy con gái của Lâm Đan đại hãn làm phúc tấn. Vì thân phận của Na Mộc Chung không thấp, nên không thể tuy tiện giống như khi phong Hải Lan Châu lên làm phúc tấn, vì vậy trong cung lại lần nữa bận rộn chuẩn tiệc cưới.
Trong khoảng thời gian này, Hải Lan Châu vì bị Hoàng Thái Cực vắng vẻ, nên nàng không thể không ngây ngốc ở trong cung, thậm chí là ít đi ra ngoài, bởi vì vừa ra ngoài sẽ bắt gặp vẻ mặt trào phúng của những phúc tấn khác. Nghĩ đến lần trước Na Mộc Chung nói cho mọi người về thân phận hạ nhân của nàng, lửa giận trong lòng Hải Lan Châu liền không nhịn không được bốc lên, nhưng mà cố tình A Cổ Lạp lại gửi thư, nói nàng nhất định phải giao hảo tốt với Na Mộc Chung. Mặc dù trong lòng không vui, nhưng Hải Lan Châu vẫn theo lời em trai âm thầm kết liên minh với Na Mộc Chung. Na Mộc Chung ngược lại rất khinh thường liên minh với Hải Lan Châu, nhưng cố tình có A Cổ Lạp ở trung gian, nàng cũng chỉ có thể đồng ý cùng Hải Lan Châu đứng chung một đường, dù sao nàng cũng không có gì tổn thất, không phải sao?
Ngày Hoàng Thái Cực đưa Na Mộc Chung lên làm phúc tấn, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đều được mời tiến cung. Nhưng vì Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc trong quân doanh còn có một số việc phải xử lý, nên trong khoảng thời gian này dù có nói như thế nào Đỗ Lặc Mã cũng không chịu cùng Đa Nhĩ Cổn tách ra lâu, cho nên cuối cùng tiến cung cũng chỉ có Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi vào Thanh Ninh cung, phát hiện trong đó không chỉ có Triết Triết mà còn có Ngô Khắc Thiện, Hải Lan Châu, cùng với A Cổ Lạp. Lần thứ hai nhìn thấy A Cổ Lạp, sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi một chút trắng xanh, thân mình cũng nhịn được nhẹ run lên một cái, mà phản ứng khi A Cổ Lạp nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi là tà tà mà khơi mào khóe miệng.
Triết Triết kỳ quái nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái: "Tiểu Ngọc Nhi, con có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Đại khái có chút bị cảm lạnh, đầu có chút choáng váng." Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, hướng Triết Triết nhẹ nhàng hành lễ, áy náy nói: "Cô cô, con còn có việc, lui ra trước."
Triết Triết thấy sắc mặt nàng thật sự tái nhợt, vừa định gật đầu, A Cổ Lạp ở một bên lại đột nhiên nói: "Thập ngũ phúc tấn, người một nhà thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, ngươi cứ như vậy liền đi cũng quá đáng tiếc đi."
"Đúng vậy, ta và Tiểu Ngọc Nhi có lẽ đã lâu rồi chưa gặp mặt đâu." Hải Lan Châu cũng phụ họa gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi có lẽ đã lâu cũng chưa gặp mặt Ngô Khắc Thiện đi, vừa lúc các ngươi cũng nên ngồi lại ôn chuyện không phải sao?"
Tiểu Ngọc Nhi cắn chặt môi dưới, không nói chuyện. Mà Triết Triết cũng nói: "Một khi đã như vậy, Tiểu Ngọc Nhi, con vẫn nên ngồi xuống trước đã, đợi ta đến tìm thái y xem mạch cho con."
Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành kiên trì ngồi xuống vị trí giữa Triết Triết cùng và Ngô Khắc Thiện, Ngô Khắc Thiện ngược lại là người duy nhất cao hứng khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, vừa thấy sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi tái nhợt, nhẹ giọng quan tâm nói: "Tiểu Ngọc Nhi, là thật khó chịu sao?"
Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn miễn cưỡng cười, lắc lắc đầu.
"Đúng rồi, Đỗ Lặc Mã đâu? Sao lại không có tới?" Triết Triết kỳ quái hỏi han.
"Đỗ Lặc Mã và Đa Nhĩ Cổn đang ở cùng một chỗ, nói là tối nay sẽ cùng tiến cung." Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng giải thích.
Nghe vậy, Triết Triết cười có chút vui mừng: "Tình cảm giữa hai người bọn họ tốt lên không ít đâu."
"Phải không?" Ngô Khắc Thiện cũng có chút cảm thấy hứng thú: "Ta cũng nghe nói Đỗ Lặc Mã hiện đang mang thai, Ngạch Cát còn phân phó ta mang theo nhiều thuốc an thai một chút để bồi bổ cho nàng.”
Ngô Khắc Thiện lại tiếp tục chút nghi hoặc hỏi: "Đúng rồi, Ngọc Nhi đâu? Như thế nào lại không thấy nàng, nàng đi đâu vậy?"
Hải Lan Châu giành trước đáp: "Ta nghe nói, sáng sớm nàng đã xuất cung đi bái phật."
A Cổ Lạp trào phúng cười, "A, nàng sớm không đi bái phật muộn không đi bái phật, cố tình chọn ngày vui của Đại Hãn để đi. Ngươi nói, chuyện này khiến ngoại nhân nghĩ thế nào?"
Lời này khiến Ngô Khắc Thiện nghiêng mắt trừng hắn một cái.
A Cổ Lạp hoàn toàn làm như không có phát hiện, sau đó đeo lên nụ cười lấy lòng nhìn Triết Triết: "Cô cô, nàng hẳn là nên học tập người, giống như cô cô vậy, làm một nữ nhân hào phóng, lấy đại cục làm trọng, như vậy mới có thể được Đại Hãn cà đời tin cậy, sủng ái."
Triết Triết cũng vừa lòng mà cười, tán thưởng nhìn A Cổ Lạp: "Ngươi nói đúng, Đại Hãn cũng thường khen ngươi đâu." Sau đó nhìn Ngô Khắc Thiện: "Ngô Khắc Thiện, con về sau nể mặt cô cô, hảo hảo giúp A Cổ Lạp một chút."
Tươi cười bên khóe miệng Ngô Khắc Thiện cứng đờ, nhưng vẫn đồng ý, A Cổ Lạp ở một bên trong lòng càng phát ra đắc ý.
Chỉ chốc lát sau Triết Triết liền có chút say, cuộc tụ hội cũng sớm tan. A Cổ Lạp và Hải Lan Châu, Ngô Khắc Thiện cùng Tiểu Ngọc Nhi cũng chia hướng rời đi.
Trên đường, mặt Ngô Khắc Thiện đều là âm trầm, lúc nãy vì e ngại có Triết Triết, cho nên mới ẩn nhẫn nhịn xuống. Rời khỏi Thanh Ninh cung một khoảng sau, Ngô Khắc Thiện mới từ từ thở dài: "Quả nhiên, ngoại trừ cha mẹ, những thứ thân nhân khác đều là giả tạo."
Nói xong, Ngô Khắc Thiện lại vội quay đầu giải thích với Tiểu Ngọc Nhi: "Đương nhiên, Tiểu Ngọc Nhi muội không nằm trong số đó."
Tiểu Ngọc Nhi cười cười, tỏ vẻ cũng không ngại. Kỳ thật nhìn biểu lộ vừa rồi của Triết Triết đối với A CỔ Lạp, nàng ta sẽ không hoàn toàn đứng về phía Ngô Khắc Thiện, Ngô Khắc Thiện và Tái Kỳ Nhã vốn vẫn luôn cho rằng nàng sẽ giúp đỡ mình, hiện tại cũng nên suy nghĩ lại lần nữa.
Kỳ thật không chỉ có Ngô Khắc Thiện giật mình thất vọng, Tiểu Ngọc Nhi cũng như vậy. Không khó đoán tại sao Triết Triết lại giúp Hải Lan Châu nói chuyện, xem ra nàng đều muốn mượn sức cả hai bên, không muốn đắc tội với bên nào. Nhưng nàng làm như vậy, cũng chỉ khiến cho hai bên càng không tin tưởng nàng.
Ngô Khắc Thiện dừng bước lại, chân thành tha thiết nhìn Tiểu Ngọc Nhi, nói: "Tiểu Ngọc Nhi, hiện hiện giờ toàn tâm toàn ý hướng về ta và Ngọc Nhi cũng cũng chỉ có muội."
"Ca là ta biểu ca của ta, ta không hướng về ca thì còn có thể hướng về ai?" Tiểu Ngọc Nhi như không chút nào để ý nói.
Ngô Khắc Thiện cười vỗ vỗ đầu của nàng, "Nha đầu tốt, không uổng biểu ca thương ngươi!" Lập tức, hắn cũng nhíu mày, nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói: "Đúng rồi, vì sao lúc muội vừa đến sắc mặt lại kém như vậy? Phát sinh chuyện gì sao?"
Tiểu Ngọc Nhi mím môi, lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy không thoải mái mà thôi."
"Được rồi, cái cớ này ở có thể qua mặt cô cô, nhưng với ta thì đừng hòng.”Ngô Khắc Thiện dễ dàng vạch trần Tiểu Ngọc Nhi đang nói dối, "Ở trước mặt ta, muội vẫn nên thành thật đi, có phải là Hải Lan Châu hay A Cổ Lạp gây chuyện với muội?"
Thấy Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn về phía hắn, Ngô Khắc Thiện một bộ dáng hiểu rõ nói: "Muội vừa vừa tiến vào, thời điểm nhìn thấy Hải Lan Châu cùng A Cổ Lạp liền thay đổi sắc mặt, ta đều thấy được."
Thấy Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục trầm mặc, Ngô Khắc Thiện lại truy vấn: "Có phải là bọn họ khi dễ muội hay không?"
"Biểu ca, ca đừng hỏi." Tiểu Ngọc Nhi nghiêng mặt tránh đi tầm mắt của Ngô Khắc Thiện, nhưng trong mắt lại bởi vì nhớ lại sự tình đêm đó mà hiện lên sợ hãi cùng tức giận.
Ngô Khắc Thiện quan sát phản ứng của Tiểu Ngọc Nhi một lúc lâu, cuối cùng cũng đành phải buông tha, không tiếp tục truy vấn: "Được rồi, biểu ca không hỏi, muội đừng nóng giận." Ngô Khắc Thiện đỡ lấy bả vai của Tiểu Ngọc Nhi, đứng ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, ánh mắt kiên định: "Nhưng mà về sau nếu ai dám khi dễ muội, muội phải ngay lập tức nói cho biểu ca biết, biểu ca nhất định sẽ thay muội trút giận!"
Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bên kia Đa Nhĩ Cổn cùng Đa Đạc xử lý xong việc quân trong quân doanh, đang trên đường chuẩn bị tiến cung, ngẫu lại gặp Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi lúc này bởi vì bánh xe bị trật khỏi trục mà không thể không xuống xe ngựa đợi người đến, sau đó đột nhiên bị một người nước Cao Ly đùa giỡn, may mắn có Đa Nhĩ Cổn đúng lúc xuất hiện cứu Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi nhìn Đa Nhĩ Cổn đột nhiên xuất hiện, thần sắc trong mắt hiện lên phức tạp, cũng có cảm động.
Đa Nhĩ Cổn quay đầu chạm phải ánh mắt của Đại Ngọc Nhi, nếu là trước kia hắn thấy được có lẽ sẽ hưng phấn vui sướng, nhưng mà hiện tại lần đầu hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc này Đại Ngọc Nhi tiến lên, đứng ở trước mặt hắn chân thành cảm kích nói: "Cám ơn, Đa Nhĩ Cổn."
"Nàng, không có việc gì chứ?" Đa Nhĩ Cổn nhìn thoáng qua Đại Ngọc Nhi mặc đồ có chút đơn bạc, lại nhìn nhìn xe ngựa: "Các ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Chúng ta muốn đi đến ngôi chùa ở ngoại ô, nhưng mà bánh xe ngựa lại bị hư, mã phu đang tìm người đến sửa.” Đại Ngọc Nhi đáp, có chút thật cẩn thận nhìn Đa Nhĩ Cổn, bổ sung nói: "Nhưng mà hiện tại chưa thấy người trở về.”
Đa Nhĩ Cổn có chút xấu hổ tránh đi nàng tầm mắt, vốn là hắn là có thể đưa nàng, nhưng mà vừa nghĩ tới Đỗ Lặc Mã đang ở nhà chờ hắn, Đa Nhĩ Cổn cũng không thể thất ước, nhất thời lâm thế cục khó cả đôi đường.
Trùng hợp Đa Đạc đi qua, thấy Đa Nhĩ Cổn vẫn mãi đứng ở một chỗ không biết làm sao, Đa Đạc có chút không kiên nhẫn xuống ngựa tiến đến, hỏi: "Ca, ca còn muốn tiếp tục ở đây bao lâu a?"
Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn nhất thời tỏa ánh sáng, chỉ về phía xe ngựa nhìn Đa Đạc nói: "Đa Đạc, đệ tới vừa lúc, đệ đưa Ngọc Nhi đến ngôi miếu ở ngoại ô đi."
Đa Đạc ngạc nhiên, Đại Ngọc Nhi cũng kinh ngạc nhìn Đa Nhĩ Cổn. Lúc phục hồi lại tinh thần Đa Đạc vội vàng lắc đầu: "Đệ không đi, Bảo Âm ở trong cung đợi đệ không biết đã bao lâu, đệ không muốn để nàng phải chờ lâu."
Đa Nhĩ Cổn cau mày, trong mắt mang theo chút ý tứ uy hiếp nhìn Đa Đạc: "Tẩu tử ngươi cũng ở nhà đợi ta hồi lâu."
Đa Đạc lập tức im lặng, tự giác xuống ngựa đứng ở trước mặt Đại Ngọc Nhi: "Ngọc tỷ tỷ, ta đưa tỷ."
"Không, không cần." Đại Ngọc Nhi vội vàng xua tay: "Ta ở chỗ này chờ xa phu về là được."
"Vậy tỷ sẽ phải đợi bao lâu a?" Đa Đạc bất mãn nhăn lại mi: "Hơn nữa tỷ không sợ sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?"
Đại Ngọc Nhi quả nhiên trầm mặc, tuy rằng chưa nói đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt.
Đa Nhĩ Cổn tán thưởng nhìn Đa Đạc một cái, xoay người lên ngựa: "Đa Đạc, đệ đưa Ngọc Nhi đến đó rồi nhanh chóng trở về, đệ muội nơi đó ta sẽ cho ngươi giải thích rõ ràng." Dứt lời, Đa Nhĩ Cổn liền thúc ngựa rời đi.
Đại Ngọc Nhi là lần đầu tiên thấy Đa Nhĩ Cổn ở trước mặt nàng rời đi trước, vẫn lấy tư thế thoải mái như vậy. Thần sắc của nàng càng thêm ảm đạm, nhìn vẻ mặt Đa Đạc ở bên cạnh đã có chút không kiên nhẫn, Đại Ngọc Nhi do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: "Tình cảm Đa Nhĩ Cổn và Đỗ Lặc Mã hiện tại có tốt không?"
Đa Đạc gật gật đầu: "Rất tốt."
"Phải không?" Đại Ngọc Nhi lần thứ hai đem tầm mắt chuyển đến nơi Đa Nhĩ Cổn vừa biến mất, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Đến tiệc tối, Tiểu Ngọc Nhi từ sớm đã ngồi ở trên ghế đợi Đa Đạc đến, kết quả Đa Nhĩ Cổn đến nói với nàng, khả năng rằng Đa Đạc sẽ không đến được cũng giải thích nguyên nhân. Trên mặt Tiểu Ngọc nhi mặc dù có thất vọng nhưng cũng không phải chuyện quá lớn, lại nói Đa Đạc đưa người đi so với để Đa Nhĩ Cổn đưa có thể đỡ hiểu lầm hơn. Vì vậy, rất nhanh Tiểu Ngọc nhi liền bình thường trở lại, nhưng yến hội lại có chút người khiến cho nàng không hài lòng, bất quá người này không phải Hải Lan Châu mà là muội muội của Na Mộc Chung, Phỉ Thúy.
Nói đến đời trước, Tiểu Ngọc Nhi nghe cũng chưa từng nghe nói đến người này, nhưng hiện tại người này cứ như vậy quang minh chính đại ở trước mặt mọi người mời rượu, hỏi thăm về trượng phu của nàng. Tiểu Ngọc Nhi cũng không khỏi không nhớ kỹ người này.
Nhìn mỹ nhân tự nhiên hào phóng trước mặt, tư thế oai hùng hiên ngang, Tiểu Ngọc Nhi lại không sinh ra bất kì tâm tư thưởng thức. Mà ngoài cười nhưng trong không cười, bưng chén rượu lên nói: “Đa Đạc có chuyện, cho nên tạm thời không thể tới được, nhọc Phỉ Thúy cô nương quan tâm.”
Phỉ thúy như là không nghe được ngụ ý của Tiểu Ngọc Nhi, cười nói:"Ta đã sớm nghe nói thập ngũ phúc tấn là một đại mỹ nhân, hiện tại vừa thấy, quả là danh bất hư truyền."
Tiểu Ngọc Nhi nhợt nhạt cười, cũng không đáp lại.
Thấy nàng cũng không trả lời, phỉ thúy tiếp tục cười nói: "Đa Đạc bối lặc đã từng cứu ta một mạng ở Ngạc Nhĩ Tư, ân cứu mạng Phỉ Thúy không thể trả hết, nếu Đa Đạc bối lặc không ở đây, vậy mong phúc tấn chuyển lòng biết ơn của ta đến Đa Đạc bối lặc."
Tiểu Ngọc Nhi cười gật gật đầu, nhưng trong lòng lại hừ lạnh.
Có người ở một bên xen miệng nói: “Phủ Thúy cô nương nói thập ngũ đệ, chẳng lẽ là đã tâm sinh ái mộ với thập ngũ đệ?” Đây là trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực Đông phúc tấn.
Tiểu Ngọc Nhi trắc mắt qua: "Đông phúc tấn vẫn là đừng nên nói loạn, Phỉ Thúy cô nương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đợi gả.”
Đông phúc tấn dùng khăn tay che miệng cười duyên: "Này có cái gì, thích chính là thích, trùng hợp hôm nay là ngày vui của Đại Hãn, nếu Phỉ Thúy cô nương thật sự thích thập ngũ đệ, vậy thỉnh Đại Hãn làm chủ đem phỉ thúy cô nương ban cho thập ngũ đệ làm trắc phúc tấn là được." Dứt lời, nàng cũng nhìn về phía Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, ngài nói có đúng không?"
Hoàng Thái Cực không nói chuyện, mà là dùng con ngươi thâm trầm nhìn chăm chú vào Tiểu Ngọc Nhi, sau đó trầm ngâm một lát nói: "Loại chuyện này cũng phải hỏi ý kiến của Phỉ Thúy cô nương, không biết phỉ thúy cô nương nhưng..."
"Ta thích Đa Đạc bối lặc!" Không đợi Hoàng Thái Cực hỏi xong, Phỉ Thúy liền vội trả lời.
Tiểu Ngọc Nhi tay nhất thời nắm chặt tay, Đa Nhĩ Cổn vội vàng nói: "Phỉ thúy cô nương thích Đa Đạc, cũng không có nghĩa là Đa Đạc phải thích Phỉ Thúy cô nương. Cho nên, Đa Nhĩ Cổn lúc này thay mặt Đa Đạc xin được từ chối ý tốt của Phỉ thúy cô nương."
"Thập tứ bối lặc cũng không phải Đa Đạc bối lặc, sao có thể nói thay Đa Đạc bối lặc? Nói không chừng Đa Đạc bối lặc cũng không muốn cự tuyệt đâu?" Phỉ Thúy nhíu mày phản bác.
Đông phúc tấn cũng ở một bên tiếp tục cười nói: "Đúng vậy, hơn nữa mỹ nhân đưa đến cửa nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài?”
"Ta đây đại biểu rằng Đa Đạc cự tuyệt." Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên ra tiếng, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn chăm chú ở trên người nàng.
Phỉ thúy kinh ngạc nhìn nàng: "Thập ngũ phúc tấn..."
"Nếu Phỉ Thúy cô nương đã gọi ta là thập ngũ phúc tấn, như vậy cũng mong cô nương chút ý, ta mới là thê tử của Đa Đạc, trước mặt thê tử của hắn lại nói muốn gả cho hắn, Phỉ Thúy cô nương không khỏi có chút quá không để ta vào mắt?” Tiểu Ngọc Nhi nhướng mày nói, sau đó không đợi Phỉ Thúy mở miệng, tiếp tục nói: “Hơn nữa Đa Đạc sẽ không cưới cô nương vào cửa, ta cũng không cho phép hắn cưới.”
"Thập ngũ phúc tấn nói như vậy, không khỏi quá..." Phỉ Thúy nhíu mày.
Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn tiếp tục không quan tâm mà nói: "Không chỉ có một mình Phỉ Thúy cô nương, Đa Đạc sau này, sẽ không lấy bất cứ người nào, hắn chỉ có một đích phúc tấn là ta. Cô nương nói ta bá đạo cũng được, nói ta ghen tị cũng thế, ta chính là người như vậy, nếu Phỉ Thúy cô nương có bất luận bất mãn gì, cũng mong để ở trong lòng.”
Lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi không có bất kì băn khoăn nào cả, nàng giống kiếp trước vậy, tùy ý trương dương, ở trước mặt mọi người biểu thị công khai chủ quyền của nàng với Đa Đạc. Nàng, không muốn tiếp tục nghe thấy hay nhìn thấy bất luận kẻ nào ôm bất kì ảo tưởng gì với trượng phu của mình, so với nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tuy rằng quá mức khoa trương, nhưng lại có hiệu lực.
Mọi người cũng là lần đầu tiên nghe thấy một vị phúc tấn dám quang minh chính đại nói thẳng ra rằng không muốn trượng phu của mình lấy vợ bé, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi tràn ngập kinh ngạc.
Nhưng sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi vẫn như cũ không thay đổi.
Cuối cùng vẫn là đại bối lặc đứng lên đánh vỡ cục diện bế tắc, mà Phỉ Thúy cũng bị Hoàng Thái Cực chỉ hôn với Hào Cách cho xong việc. Yến hội một lần nữa trở nên náo nhiệt, ánh mắt Đỗ Lặc Mã nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi tràn ngập bội phục, mà Hoàng Thái Cực lại không ngừng rót rượu cho mình.
Hải Lan Châu thì nhìn A Cổ Lạp liếc mắt một cái, cười đến không có ý tốt.
Trong khoảng thời gian này, Hải Lan Châu vì bị Hoàng Thái Cực vắng vẻ, nên nàng không thể không ngây ngốc ở trong cung, thậm chí là ít đi ra ngoài, bởi vì vừa ra ngoài sẽ bắt gặp vẻ mặt trào phúng của những phúc tấn khác. Nghĩ đến lần trước Na Mộc Chung nói cho mọi người về thân phận hạ nhân của nàng, lửa giận trong lòng Hải Lan Châu liền không nhịn không được bốc lên, nhưng mà cố tình A Cổ Lạp lại gửi thư, nói nàng nhất định phải giao hảo tốt với Na Mộc Chung. Mặc dù trong lòng không vui, nhưng Hải Lan Châu vẫn theo lời em trai âm thầm kết liên minh với Na Mộc Chung. Na Mộc Chung ngược lại rất khinh thường liên minh với Hải Lan Châu, nhưng cố tình có A Cổ Lạp ở trung gian, nàng cũng chỉ có thể đồng ý cùng Hải Lan Châu đứng chung một đường, dù sao nàng cũng không có gì tổn thất, không phải sao?
Ngày Hoàng Thái Cực đưa Na Mộc Chung lên làm phúc tấn, Tiểu Ngọc Nhi và Đỗ Lặc Mã đều được mời tiến cung. Nhưng vì Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc trong quân doanh còn có một số việc phải xử lý, nên trong khoảng thời gian này dù có nói như thế nào Đỗ Lặc Mã cũng không chịu cùng Đa Nhĩ Cổn tách ra lâu, cho nên cuối cùng tiến cung cũng chỉ có Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi vào Thanh Ninh cung, phát hiện trong đó không chỉ có Triết Triết mà còn có Ngô Khắc Thiện, Hải Lan Châu, cùng với A Cổ Lạp. Lần thứ hai nhìn thấy A Cổ Lạp, sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi một chút trắng xanh, thân mình cũng nhịn được nhẹ run lên một cái, mà phản ứng khi A Cổ Lạp nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi là tà tà mà khơi mào khóe miệng.
Triết Triết kỳ quái nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái: "Tiểu Ngọc Nhi, con có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Đại khái có chút bị cảm lạnh, đầu có chút choáng váng." Tiểu Ngọc Nhi lấy lại tinh thần, hướng Triết Triết nhẹ nhàng hành lễ, áy náy nói: "Cô cô, con còn có việc, lui ra trước."
Triết Triết thấy sắc mặt nàng thật sự tái nhợt, vừa định gật đầu, A Cổ Lạp ở một bên lại đột nhiên nói: "Thập ngũ phúc tấn, người một nhà thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, ngươi cứ như vậy liền đi cũng quá đáng tiếc đi."
"Đúng vậy, ta và Tiểu Ngọc Nhi có lẽ đã lâu rồi chưa gặp mặt đâu." Hải Lan Châu cũng phụ họa gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi: "Tiểu Ngọc Nhi có lẽ đã lâu cũng chưa gặp mặt Ngô Khắc Thiện đi, vừa lúc các ngươi cũng nên ngồi lại ôn chuyện không phải sao?"
Tiểu Ngọc Nhi cắn chặt môi dưới, không nói chuyện. Mà Triết Triết cũng nói: "Một khi đã như vậy, Tiểu Ngọc Nhi, con vẫn nên ngồi xuống trước đã, đợi ta đến tìm thái y xem mạch cho con."
Tiểu Ngọc Nhi chỉ đành kiên trì ngồi xuống vị trí giữa Triết Triết cùng và Ngô Khắc Thiện, Ngô Khắc Thiện ngược lại là người duy nhất cao hứng khi nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi, vừa thấy sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi tái nhợt, nhẹ giọng quan tâm nói: "Tiểu Ngọc Nhi, là thật khó chịu sao?"
Tiểu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn hắn miễn cưỡng cười, lắc lắc đầu.
"Đúng rồi, Đỗ Lặc Mã đâu? Sao lại không có tới?" Triết Triết kỳ quái hỏi han.
"Đỗ Lặc Mã và Đa Nhĩ Cổn đang ở cùng một chỗ, nói là tối nay sẽ cùng tiến cung." Tiểu Ngọc Nhi nhẹ giọng giải thích.
Nghe vậy, Triết Triết cười có chút vui mừng: "Tình cảm giữa hai người bọn họ tốt lên không ít đâu."
"Phải không?" Ngô Khắc Thiện cũng có chút cảm thấy hứng thú: "Ta cũng nghe nói Đỗ Lặc Mã hiện đang mang thai, Ngạch Cát còn phân phó ta mang theo nhiều thuốc an thai một chút để bồi bổ cho nàng.”
Ngô Khắc Thiện lại tiếp tục chút nghi hoặc hỏi: "Đúng rồi, Ngọc Nhi đâu? Như thế nào lại không thấy nàng, nàng đi đâu vậy?"
Hải Lan Châu giành trước đáp: "Ta nghe nói, sáng sớm nàng đã xuất cung đi bái phật."
A Cổ Lạp trào phúng cười, "A, nàng sớm không đi bái phật muộn không đi bái phật, cố tình chọn ngày vui của Đại Hãn để đi. Ngươi nói, chuyện này khiến ngoại nhân nghĩ thế nào?"
Lời này khiến Ngô Khắc Thiện nghiêng mắt trừng hắn một cái.
A Cổ Lạp hoàn toàn làm như không có phát hiện, sau đó đeo lên nụ cười lấy lòng nhìn Triết Triết: "Cô cô, nàng hẳn là nên học tập người, giống như cô cô vậy, làm một nữ nhân hào phóng, lấy đại cục làm trọng, như vậy mới có thể được Đại Hãn cà đời tin cậy, sủng ái."
Triết Triết cũng vừa lòng mà cười, tán thưởng nhìn A Cổ Lạp: "Ngươi nói đúng, Đại Hãn cũng thường khen ngươi đâu." Sau đó nhìn Ngô Khắc Thiện: "Ngô Khắc Thiện, con về sau nể mặt cô cô, hảo hảo giúp A Cổ Lạp một chút."
Tươi cười bên khóe miệng Ngô Khắc Thiện cứng đờ, nhưng vẫn đồng ý, A Cổ Lạp ở một bên trong lòng càng phát ra đắc ý.
Chỉ chốc lát sau Triết Triết liền có chút say, cuộc tụ hội cũng sớm tan. A Cổ Lạp và Hải Lan Châu, Ngô Khắc Thiện cùng Tiểu Ngọc Nhi cũng chia hướng rời đi.
Trên đường, mặt Ngô Khắc Thiện đều là âm trầm, lúc nãy vì e ngại có Triết Triết, cho nên mới ẩn nhẫn nhịn xuống. Rời khỏi Thanh Ninh cung một khoảng sau, Ngô Khắc Thiện mới từ từ thở dài: "Quả nhiên, ngoại trừ cha mẹ, những thứ thân nhân khác đều là giả tạo."
Nói xong, Ngô Khắc Thiện lại vội quay đầu giải thích với Tiểu Ngọc Nhi: "Đương nhiên, Tiểu Ngọc Nhi muội không nằm trong số đó."
Tiểu Ngọc Nhi cười cười, tỏ vẻ cũng không ngại. Kỳ thật nhìn biểu lộ vừa rồi của Triết Triết đối với A CỔ Lạp, nàng ta sẽ không hoàn toàn đứng về phía Ngô Khắc Thiện, Ngô Khắc Thiện và Tái Kỳ Nhã vốn vẫn luôn cho rằng nàng sẽ giúp đỡ mình, hiện tại cũng nên suy nghĩ lại lần nữa.
Kỳ thật không chỉ có Ngô Khắc Thiện giật mình thất vọng, Tiểu Ngọc Nhi cũng như vậy. Không khó đoán tại sao Triết Triết lại giúp Hải Lan Châu nói chuyện, xem ra nàng đều muốn mượn sức cả hai bên, không muốn đắc tội với bên nào. Nhưng nàng làm như vậy, cũng chỉ khiến cho hai bên càng không tin tưởng nàng.
Ngô Khắc Thiện dừng bước lại, chân thành tha thiết nhìn Tiểu Ngọc Nhi, nói: "Tiểu Ngọc Nhi, hiện hiện giờ toàn tâm toàn ý hướng về ta và Ngọc Nhi cũng cũng chỉ có muội."
"Ca là ta biểu ca của ta, ta không hướng về ca thì còn có thể hướng về ai?" Tiểu Ngọc Nhi như không chút nào để ý nói.
Ngô Khắc Thiện cười vỗ vỗ đầu của nàng, "Nha đầu tốt, không uổng biểu ca thương ngươi!" Lập tức, hắn cũng nhíu mày, nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói: "Đúng rồi, vì sao lúc muội vừa đến sắc mặt lại kém như vậy? Phát sinh chuyện gì sao?"
Tiểu Ngọc Nhi mím môi, lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy không thoải mái mà thôi."
"Được rồi, cái cớ này ở có thể qua mặt cô cô, nhưng với ta thì đừng hòng.”Ngô Khắc Thiện dễ dàng vạch trần Tiểu Ngọc Nhi đang nói dối, "Ở trước mặt ta, muội vẫn nên thành thật đi, có phải là Hải Lan Châu hay A Cổ Lạp gây chuyện với muội?"
Thấy Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn về phía hắn, Ngô Khắc Thiện một bộ dáng hiểu rõ nói: "Muội vừa vừa tiến vào, thời điểm nhìn thấy Hải Lan Châu cùng A Cổ Lạp liền thay đổi sắc mặt, ta đều thấy được."
Thấy Tiểu Ngọc Nhi tiếp tục trầm mặc, Ngô Khắc Thiện lại truy vấn: "Có phải là bọn họ khi dễ muội hay không?"
"Biểu ca, ca đừng hỏi." Tiểu Ngọc Nhi nghiêng mặt tránh đi tầm mắt của Ngô Khắc Thiện, nhưng trong mắt lại bởi vì nhớ lại sự tình đêm đó mà hiện lên sợ hãi cùng tức giận.
Ngô Khắc Thiện quan sát phản ứng của Tiểu Ngọc Nhi một lúc lâu, cuối cùng cũng đành phải buông tha, không tiếp tục truy vấn: "Được rồi, biểu ca không hỏi, muội đừng nóng giận." Ngô Khắc Thiện đỡ lấy bả vai của Tiểu Ngọc Nhi, đứng ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, ánh mắt kiên định: "Nhưng mà về sau nếu ai dám khi dễ muội, muội phải ngay lập tức nói cho biểu ca biết, biểu ca nhất định sẽ thay muội trút giận!"
Tiểu Ngọc Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Bên kia Đa Nhĩ Cổn cùng Đa Đạc xử lý xong việc quân trong quân doanh, đang trên đường chuẩn bị tiến cung, ngẫu lại gặp Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi lúc này bởi vì bánh xe bị trật khỏi trục mà không thể không xuống xe ngựa đợi người đến, sau đó đột nhiên bị một người nước Cao Ly đùa giỡn, may mắn có Đa Nhĩ Cổn đúng lúc xuất hiện cứu Đại Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi nhìn Đa Nhĩ Cổn đột nhiên xuất hiện, thần sắc trong mắt hiện lên phức tạp, cũng có cảm động.
Đa Nhĩ Cổn quay đầu chạm phải ánh mắt của Đại Ngọc Nhi, nếu là trước kia hắn thấy được có lẽ sẽ hưng phấn vui sướng, nhưng mà hiện tại lần đầu hắn cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc này Đại Ngọc Nhi tiến lên, đứng ở trước mặt hắn chân thành cảm kích nói: "Cám ơn, Đa Nhĩ Cổn."
"Nàng, không có việc gì chứ?" Đa Nhĩ Cổn nhìn thoáng qua Đại Ngọc Nhi mặc đồ có chút đơn bạc, lại nhìn nhìn xe ngựa: "Các ngươi muốn đi đâu vậy?"
"Chúng ta muốn đi đến ngôi chùa ở ngoại ô, nhưng mà bánh xe ngựa lại bị hư, mã phu đang tìm người đến sửa.” Đại Ngọc Nhi đáp, có chút thật cẩn thận nhìn Đa Nhĩ Cổn, bổ sung nói: "Nhưng mà hiện tại chưa thấy người trở về.”
Đa Nhĩ Cổn có chút xấu hổ tránh đi nàng tầm mắt, vốn là hắn là có thể đưa nàng, nhưng mà vừa nghĩ tới Đỗ Lặc Mã đang ở nhà chờ hắn, Đa Nhĩ Cổn cũng không thể thất ước, nhất thời lâm thế cục khó cả đôi đường.
Trùng hợp Đa Đạc đi qua, thấy Đa Nhĩ Cổn vẫn mãi đứng ở một chỗ không biết làm sao, Đa Đạc có chút không kiên nhẫn xuống ngựa tiến đến, hỏi: "Ca, ca còn muốn tiếp tục ở đây bao lâu a?"
Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn nhất thời tỏa ánh sáng, chỉ về phía xe ngựa nhìn Đa Đạc nói: "Đa Đạc, đệ tới vừa lúc, đệ đưa Ngọc Nhi đến ngôi miếu ở ngoại ô đi."
Đa Đạc ngạc nhiên, Đại Ngọc Nhi cũng kinh ngạc nhìn Đa Nhĩ Cổn. Lúc phục hồi lại tinh thần Đa Đạc vội vàng lắc đầu: "Đệ không đi, Bảo Âm ở trong cung đợi đệ không biết đã bao lâu, đệ không muốn để nàng phải chờ lâu."
Đa Nhĩ Cổn cau mày, trong mắt mang theo chút ý tứ uy hiếp nhìn Đa Đạc: "Tẩu tử ngươi cũng ở nhà đợi ta hồi lâu."
Đa Đạc lập tức im lặng, tự giác xuống ngựa đứng ở trước mặt Đại Ngọc Nhi: "Ngọc tỷ tỷ, ta đưa tỷ."
"Không, không cần." Đại Ngọc Nhi vội vàng xua tay: "Ta ở chỗ này chờ xa phu về là được."
"Vậy tỷ sẽ phải đợi bao lâu a?" Đa Đạc bất mãn nhăn lại mi: "Hơn nữa tỷ không sợ sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn?"
Đại Ngọc Nhi quả nhiên trầm mặc, tuy rằng chưa nói đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt.
Đa Nhĩ Cổn tán thưởng nhìn Đa Đạc một cái, xoay người lên ngựa: "Đa Đạc, đệ đưa Ngọc Nhi đến đó rồi nhanh chóng trở về, đệ muội nơi đó ta sẽ cho ngươi giải thích rõ ràng." Dứt lời, Đa Nhĩ Cổn liền thúc ngựa rời đi.
Đại Ngọc Nhi là lần đầu tiên thấy Đa Nhĩ Cổn ở trước mặt nàng rời đi trước, vẫn lấy tư thế thoải mái như vậy. Thần sắc của nàng càng thêm ảm đạm, nhìn vẻ mặt Đa Đạc ở bên cạnh đã có chút không kiên nhẫn, Đại Ngọc Nhi do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: "Tình cảm Đa Nhĩ Cổn và Đỗ Lặc Mã hiện tại có tốt không?"
Đa Đạc gật gật đầu: "Rất tốt."
"Phải không?" Đại Ngọc Nhi lần thứ hai đem tầm mắt chuyển đến nơi Đa Nhĩ Cổn vừa biến mất, lẩm bẩm nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Đến tiệc tối, Tiểu Ngọc Nhi từ sớm đã ngồi ở trên ghế đợi Đa Đạc đến, kết quả Đa Nhĩ Cổn đến nói với nàng, khả năng rằng Đa Đạc sẽ không đến được cũng giải thích nguyên nhân. Trên mặt Tiểu Ngọc nhi mặc dù có thất vọng nhưng cũng không phải chuyện quá lớn, lại nói Đa Đạc đưa người đi so với để Đa Nhĩ Cổn đưa có thể đỡ hiểu lầm hơn. Vì vậy, rất nhanh Tiểu Ngọc nhi liền bình thường trở lại, nhưng yến hội lại có chút người khiến cho nàng không hài lòng, bất quá người này không phải Hải Lan Châu mà là muội muội của Na Mộc Chung, Phỉ Thúy.
Nói đến đời trước, Tiểu Ngọc Nhi nghe cũng chưa từng nghe nói đến người này, nhưng hiện tại người này cứ như vậy quang minh chính đại ở trước mặt mọi người mời rượu, hỏi thăm về trượng phu của nàng. Tiểu Ngọc Nhi cũng không khỏi không nhớ kỹ người này.
Nhìn mỹ nhân tự nhiên hào phóng trước mặt, tư thế oai hùng hiên ngang, Tiểu Ngọc Nhi lại không sinh ra bất kì tâm tư thưởng thức. Mà ngoài cười nhưng trong không cười, bưng chén rượu lên nói: “Đa Đạc có chuyện, cho nên tạm thời không thể tới được, nhọc Phỉ Thúy cô nương quan tâm.”
Phỉ thúy như là không nghe được ngụ ý của Tiểu Ngọc Nhi, cười nói:"Ta đã sớm nghe nói thập ngũ phúc tấn là một đại mỹ nhân, hiện tại vừa thấy, quả là danh bất hư truyền."
Tiểu Ngọc Nhi nhợt nhạt cười, cũng không đáp lại.
Thấy nàng cũng không trả lời, phỉ thúy tiếp tục cười nói: "Đa Đạc bối lặc đã từng cứu ta một mạng ở Ngạc Nhĩ Tư, ân cứu mạng Phỉ Thúy không thể trả hết, nếu Đa Đạc bối lặc không ở đây, vậy mong phúc tấn chuyển lòng biết ơn của ta đến Đa Đạc bối lặc."
Tiểu Ngọc Nhi cười gật gật đầu, nhưng trong lòng lại hừ lạnh.
Có người ở một bên xen miệng nói: “Phủ Thúy cô nương nói thập ngũ đệ, chẳng lẽ là đã tâm sinh ái mộ với thập ngũ đệ?” Đây là trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực Đông phúc tấn.
Tiểu Ngọc Nhi trắc mắt qua: "Đông phúc tấn vẫn là đừng nên nói loạn, Phỉ Thúy cô nương vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ đợi gả.”
Đông phúc tấn dùng khăn tay che miệng cười duyên: "Này có cái gì, thích chính là thích, trùng hợp hôm nay là ngày vui của Đại Hãn, nếu Phỉ Thúy cô nương thật sự thích thập ngũ đệ, vậy thỉnh Đại Hãn làm chủ đem phỉ thúy cô nương ban cho thập ngũ đệ làm trắc phúc tấn là được." Dứt lời, nàng cũng nhìn về phía Hoàng Thái Cực: "Đại Hãn, ngài nói có đúng không?"
Hoàng Thái Cực không nói chuyện, mà là dùng con ngươi thâm trầm nhìn chăm chú vào Tiểu Ngọc Nhi, sau đó trầm ngâm một lát nói: "Loại chuyện này cũng phải hỏi ý kiến của Phỉ Thúy cô nương, không biết phỉ thúy cô nương nhưng..."
"Ta thích Đa Đạc bối lặc!" Không đợi Hoàng Thái Cực hỏi xong, Phỉ Thúy liền vội trả lời.
Tiểu Ngọc Nhi tay nhất thời nắm chặt tay, Đa Nhĩ Cổn vội vàng nói: "Phỉ thúy cô nương thích Đa Đạc, cũng không có nghĩa là Đa Đạc phải thích Phỉ Thúy cô nương. Cho nên, Đa Nhĩ Cổn lúc này thay mặt Đa Đạc xin được từ chối ý tốt của Phỉ thúy cô nương."
"Thập tứ bối lặc cũng không phải Đa Đạc bối lặc, sao có thể nói thay Đa Đạc bối lặc? Nói không chừng Đa Đạc bối lặc cũng không muốn cự tuyệt đâu?" Phỉ Thúy nhíu mày phản bác.
Đông phúc tấn cũng ở một bên tiếp tục cười nói: "Đúng vậy, hơn nữa mỹ nhân đưa đến cửa nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài?”
"Ta đây đại biểu rằng Đa Đạc cự tuyệt." Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên ra tiếng, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn chăm chú ở trên người nàng.
Phỉ thúy kinh ngạc nhìn nàng: "Thập ngũ phúc tấn..."
"Nếu Phỉ Thúy cô nương đã gọi ta là thập ngũ phúc tấn, như vậy cũng mong cô nương chút ý, ta mới là thê tử của Đa Đạc, trước mặt thê tử của hắn lại nói muốn gả cho hắn, Phỉ Thúy cô nương không khỏi có chút quá không để ta vào mắt?” Tiểu Ngọc Nhi nhướng mày nói, sau đó không đợi Phỉ Thúy mở miệng, tiếp tục nói: “Hơn nữa Đa Đạc sẽ không cưới cô nương vào cửa, ta cũng không cho phép hắn cưới.”
"Thập ngũ phúc tấn nói như vậy, không khỏi quá..." Phỉ Thúy nhíu mày.
Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi vẫn tiếp tục không quan tâm mà nói: "Không chỉ có một mình Phỉ Thúy cô nương, Đa Đạc sau này, sẽ không lấy bất cứ người nào, hắn chỉ có một đích phúc tấn là ta. Cô nương nói ta bá đạo cũng được, nói ta ghen tị cũng thế, ta chính là người như vậy, nếu Phỉ Thúy cô nương có bất luận bất mãn gì, cũng mong để ở trong lòng.”
Lần đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi không có bất kì băn khoăn nào cả, nàng giống kiếp trước vậy, tùy ý trương dương, ở trước mặt mọi người biểu thị công khai chủ quyền của nàng với Đa Đạc. Nàng, không muốn tiếp tục nghe thấy hay nhìn thấy bất luận kẻ nào ôm bất kì ảo tưởng gì với trượng phu của mình, so với nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, tuy rằng quá mức khoa trương, nhưng lại có hiệu lực.
Mọi người cũng là lần đầu tiên nghe thấy một vị phúc tấn dám quang minh chính đại nói thẳng ra rằng không muốn trượng phu của mình lấy vợ bé, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi tràn ngập kinh ngạc.
Nhưng sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi vẫn như cũ không thay đổi.
Cuối cùng vẫn là đại bối lặc đứng lên đánh vỡ cục diện bế tắc, mà Phỉ Thúy cũng bị Hoàng Thái Cực chỉ hôn với Hào Cách cho xong việc. Yến hội một lần nữa trở nên náo nhiệt, ánh mắt Đỗ Lặc Mã nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi tràn ngập bội phục, mà Hoàng Thái Cực lại không ngừng rót rượu cho mình.
Hải Lan Châu thì nhìn A Cổ Lạp liếc mắt một cái, cười đến không có ý tốt.
Tác giả :
Bạch Ngọc Vi Hà