Tiếu Ngạo Giang Hồ
Chương 84: Bình Nhất Chỉ cũng đành thất thủ
Bình Nhất Chỉ cũng đành thất thủ
Mọi người thấy cả thẩy bảy nhân vật lật đật chạy tới bến thuyền. Bảy nhân vật này là Ðào cốc ngũ tiên và Nhâm Vô Cương cùng Bình Nhất Chỉ.
Ðào cốc ngũ tiên còn ở đằng xa đã nhìn thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần liền lớn tiếng reo hò. Năm người vọt tới rồi nhảy xuống thuyền.
Nhạc phu nhân rút trường kiếm ra nhằn đâm vào trước ngực Ðào Cán Tiên.
Nhạc Bất Quần không để cho bà phóng tới đã giơ trường kiếm lên gạt đánh choang một tiếng.
Tiên sinh đè lưỡi kiếm của phu nhân xuống, đoạn đưa tay trái ra nắm lấy thanh trường liếm của bà khẽ bảo:
- Không nên lỗ mãng!
Tiên sinh đã lượng biết thế địch. Ðào cốc ngũ quái mà đồng thời xô tới thì bên mình có đả thương một hai người, chung qui vẫn không chống nổi.
Bỗng thấy đầu thuyền chúi xuống. Ðào cốc lục tiên đã nhảy xuống thuyền đứng đó.
Ðào Căn Tiên lớn tiếng gọi:
- Lệnh Hồ Xung! Ngươi ẩn chỗ nào? Sao không chường mặt ra đi?
Lệnh Hồ Xung tức giận quát hỏi:
- Ta sợ gì các ngươi mà phải ẩn lánh?
Ðột nhiên con thuyền nghiêng về mé tả. Bọn nữ đệ tử sợ hãi thét lên lanh lảnh.
Con thuyền tròng trành nghiêng về mé tả, nước sóng ùa vào. May mắn thuyền chỉ nghiêng đi một cái rồi trả lại lệch sang mé hữu ngay. Tiếp theo lắc lư một hồi rồi yên lại.
Ðầu thuyền thêm ra hai người là Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ và sư huynh y là Bạch phát đồng tử Nhâm Vô Cương.
Hai lão này thấp lùn nhưng mập thù lù, mỗi người nặng ít ra ngoài hai trăm cân.
Con thuyền này khá lớn trọng tải đến mấy vạn cân thì có thêm bốn năm trăm cân nữa cũng chẳng thấm thía gì. Sở dĩ thuyền bị xiêu đi là vì hai anh em lão này đồng thời phát huy nội công thâm hậu theo phép "thiên cân trụy" nhảy xuống.
Nhạc Bất Quần trong lòng ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi:
- Ta cùng sư muội vừa mới về thuyền mà sao hai lão đã theo về tới đây ngay được? Phải chăng họ đã phát giác ra tung tích mình từ lúc ẩn ở phía bên ngoài cửa sổ? Nguyên bọn Ðào cốc ngũ quái đã khó lòng đối phó nổi, còn thêm hai nhân vật lợi hại này thì e rằng vợ chồng mình sẽ bỏ mạng ở phủ Khai Phong này mất.
Bỗng nghe Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Ở đây vị nào là Lệnh Hồ huynh đệ?
Lão hỏi bằng một giọng rất ôn tồn lịch sự.
Lệnh Hồ Xung khoan thai bước ra đầu thuyền đáp:
- Chính là tại hạ! Xin hai vị cho biết tôn tính đại danh và cho hay có điều chi dạy bảo?
Bình Nhất Chỉ ngắm nghía chàng từ đầu xuống đến gót chân rồi nói:
- Có người ủy thác lão phu đến trị thương cho huynh đệ.
Lão đặt một ngón tay lên chỗ kinh mạch ở cổ tay Lệnh Hồ Xung.
Ðột nhiên lão nhăn mặt khẽ la một tiếng:
- Ái chà!
Lát sau cặp lông mày nhăn tít lại, lão bật tiếng la hoảng:
- Úi chao!
Lão ngửng mặt lên nhìn trời tay trái không ngớt vò đầu bứt tai lẩm bẩm:
- Lạ thiệt! Lạ thiệt!
Hồi lâu Bình Nhất Chỉ chẩn mạch tay bên kia cho Lệnh Hồ Xung.
Ðột nhiên lão hắt hơi rồi nói:
- Lạ quá! Bình sinh lão phu chưa từng thấy ai lâm vào tình trạng này.
Ðào Căn Tiên không nhịn được lên tiếng:
- Có chi mà quái lạ? Tâm kinh gã bị thương. Tại hạ đã dùng chân khí điều trị cho gã.
Ðào Cán Tiên cãi:
- Ðại ca còn cố chấp gã thụ thương ở tâm kinh ư? Hiển nhiên phế kinh gã không ổn. Giả tỷ tiểu đệ không thúc đẩy chân khí đả thông những huyệt đạo vào phế kinh thì liệu gã còn sống được đến bữa nay không?
Tiếp theo Ðào Chi Tiên, Ðào Diệp Tiên, Ðào Hoa Tiên cũng mồm năm miệng mười cãi vã om sòm. Người nào cũng tự cho mình là phải và có công lớn trong việc cứu trị Lệnh Hồ Xung.
Bình Nhất Chỉ đột nhiên quát lớn:
- Thối lắm! Thối lắm!
Ðào Căn Tiên cũng tức giận mắng trả:
- Chính lão mới ăn nói thối hoắc lại còn bảo anh em ta nói thối lắm là nghĩa làm sao?
Bình Nhất Chỉ nói:
- Cả sáu anh em ngươi đều thúi lắm! Trong người Lệnh Hồ Xung có hai luồng chân khí tương đối mạnh hơn giường như của Bất Giới hòa thượng trút vào. Ngoài ra còn sáu luồng nữa sút kém chắc là của bọn ngốc dại các ngươi.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau, bụng bảo dạ:
- Lão Bình Nhất Chỉ này quả nhiên danh bất hư truyền. Lão mới chẩn mạch đã phát giác trong mình Xung nhi có tám luồng chân khí khác nhau. Cái đó cũng chưa có chi làm kỳ. Kỳ ở chỗ lão biết cả lai lịch những luồng chân khí và nói huỵch toẹt hai luồng chân khí của Bất Giới hòa thượng.
Ðào Cán Tiên thấy Bình Nhất Chỉ nói vật tức quá lớn tiếng hỏi:
- Tại sao ngươi bảo chân khí của sáu anh em ta sút kém thua lão trọc Bất Giới? Hiển nhiên phe chúng ta mạnh mà lão trọc yếu.
Bình Nhất Chỉ cười nói:
- Ngươi nói thế mà không biết ngượng mặt? Chân khí một mình lão kiềm chế được cả bọn ngươi sáu người. Vậy mà các ngươi đòi mạnh hơn người ta ư?
Ðào Hoa Tiên vẫn không chịu thua. Hắn cũng đưa một ngón tay đặt vào cổ tay Lệnh Hồ Xung làm bộ chẩn mạch rồi nói:
- Theo chỗ ta chẩn mạch thì rõ ràng chân khí của Ðào cốc lục tiên đã đè bẹp chân khí của Bất Giới hòa thượng không sao cọ quậy được.
Ðột nhiên hắn thét lên một tiếng, ngón tay đang chẩn mạch tưởng như bị ngoạm một miếng.
Hắn hốt hoảng rụt tay về la lối:
- Úi chao! Mẹ cha nó!
Bình Nhất Chỉ cười ha hả ra vẻ rất đắc ý.
Mọi người đều hiểu lão đã phát huy nội công thượng thặng mượn thân thể Lệnh Hồ Xung làm nơi truyền nội lực để hất mạnh Ðào Hoa Tiên.
Bình Nhất Chỉ cười một lúc rồi nghiêm nét mặt lại nói:
- Các ngươi hãy vào trong khoang thuyền chờ đợi. Không ai được lên tiếng.
Ðào Diệp Tiên cãi:
- Ngươi làm việc ngươi, ta có tự do của ta. Sao bọn ta lại phải nghe ngươi?
Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Các ngươi đã thề với ta là đi giết một người. Có đúng thế không?
Ðào Chi Tiên xen vào:
- Ðúng thế! Chúng ta chỉ hứa với ngươi là đi giết một người, chứ không hứa phải nghe lời ngươi.
Bình Nhất Chỉ hỏi vặn:
- Nghe hay không nghe lời ta là tùy ở các ngươi. Nhưng nếu ta bảo các ngươi đi giết Ðào Thực Tiên trong bọn Ðào cốc lục tiên thì các ngươi tính sao?
Ðào cốc ngũ tiên đồng thanh lớn tiếng la:
- Có lý nào thế được? Ngươi vừa cứu sống y. Sao bây giờ lại bảo chúng ta đi giết y?
Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Năm các ngươi đã lập lời trọng thệ với ta như thế nào? Ðào Căn Tiên đáp:
- Anh em chúng ta ưng thuận với ngươi trường hợp ngươi cứu sống được lục đệ thì ngươi có quyền muốn bảo chúng ta đi giết một người, bất cứ là ai ta cũng tuân theo, không được chối từ.
Bình Nhất Chỉ lại hỏi:
- Ðúng thế! Vậy ta đã cứu sống lục đệ các ngươi chưa?
Ðào Căn Tiên đáp:
- Ngươi cứu sống rồi.
Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Hắn có phải là người không?
Ðào Căn Tiên đáp:
- Dĩ nhiên y là người, chẳng lẽ lại là quỉ được ư?
Bình Nhất Chỉ nói:
- Hay lắm! Ta bảo các ngươi đi giết một người mà người ấy là Ðào Thực Tiên.
Ðào cốc ngũ tiên ngơ ngác nhìn nhau. Ai nấy đều ngạc nhiên không bút nào tả xiết, nhưng đều cứng họng không biết nói sao?
Bình Nhất Chỉ bảo:
- Giả tỷ các ngươi không muốn giết Ðào Thực Tiên, ta cũng có thể bỏ qua cho, nhưng các ngươi có chịu nghe lời ta không đã? Bây giờ ta bảo các ngươi là phải vào trong khoang thuyền ngồi yên, không được náo loạn.
Ðào cốc ngũ tiên líu ríu vâng lời. Chỉ trong chớp mắt, cả năm người đã hai tay bó gối ngồi nghiêm trang một phép, không dám nói năng mà cũng không nhúc nhích.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Bình tiền bối! Vãn bối nghe tiền bối trị bệnh cứu mạng cho ai đều phải y theo phép là được cứu sống rồi người đó phải vâng lệnh tiền bối đi giết một người thay vào. Có đúng thế không?
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Phải rồi! Ðúng có lệ như vậy.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vãn bối không muốn giết người, vậy tiền bối đừng chữa bệnh cho vãn bối nữa.
Bình Nhất Chỉ nghe thấy hắn nói vậy bật tiếng la:
- Ủa!
Nhâm Vô Cương cũng đẳng hắng một tiếng chứ không nói gì.
Bình Nhất Chỉ đưa cặp mắt soi mói ngó Lệnh Hồ Xung từ đầu xuống đến gót chân tựa hồ quan sát một sự vật gì rất ly kỳ cổ quái. Hồi lâu lão mới lên tiếng:
- Lão phu nói cho tiểu ca hay hai điểm: một là bệnh thế tiểu ca rất trầm trọng lão phu không chữa khỏi được. Hai là dù lão phu có chữa khỏi tiểu ca thì người khác ưng chịu đi giết người, không cần chính tiểu ca phải ra tay.
Lệnh Hồ Xung từ ngày bị Nhạc Linh San thay đổi tình yêu, tuy hắn không còn gì là sinh thú nữa nhưng đột nhiên hắn nghe vị danh y có thể cải tử hồi sanh này mà đối với bệnh trạng của hắn đành chịu bó tay không chữa khỏi được trong lòng hắn không khỏi nẩy mối thê lương vô hạn.
Nhâm Vô Cương hỏi:
- Sư đệ! Ai đã ủy thác sư đệ trị bệnh cho vị tiểu ca này? Người nào mà oai thế? Mời sát nhân danh y đến tận chỗ bệnh nhân chẩn mạch?
Bình Nhất Chỉ lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ không chữa hết được bệnh y, trong lòng rất lấy làm xấu hổ, còn nhắc tới làm chi?
Nhâm Vô Cương lại hỏi:
- Người mười phần chết chín sư đệ còn cứu sống được. Tiểu ca đây có phải người chết rồi đâu mà sao sư đệ không chữa khỏi.
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Trong người y có tám luồng chân khí khác nhau trục không ra, không hóa tán mà cũng không kiềm chế được mới thật là khó.
Nhâm Vô Cương nói:
- Có chuyện ghê gớm vậy ư?
Hai tay lão nắm lấy huyệt mạch môn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi buông ra, hắng giọng luôn mấy tiếng chứ không nói gì.
Bình Nhất Chỉ nói:
- Lệnh Hồ huynh đệ! Lão phu chịu lời ủy thác của người ta trị bệnh cho huynh đệ. Chẳng phải lão phu không chịu gắng sức hết lòng thực tình bệnh trạng của huynh đệ có liên quan đến chân khí nội lực, chẳng thể dùng phép châm cứu hay dược vật để đi tới hiệu quả được. Từ ngày lão phu biết làm thuốc đến nay, chưa từng gặp hiện tượng này bao giờ. Lão phu không làm gì được thật là hổ thẹn muôn vàn!
Lão vừa nói vừa thò tay vào bọc lấy chiếc bình sứ, móc mười viên thuốc hoàn mầu hồng, rồi nói tiếp:
- Mười viên thuốc "trấn tâm lý khí hoàn" này gồm những dược vật trân quí mà cách chế luyện không phải dễ dàng. Cứ mười ngày tiểu ca lại uống một viên và có thể kéo dài sinh mệnh được trăm ngày.
Lệnh Hồ Xung đưa hai tay ra đón lấy nói:
- Ða tạ Bình tiền bối.
Bình Nhất Chỉ xoay mình toan lên bờ. Bỗng lão quay đầu lại nói:
- Trong bình này còn hai viên nữa xin tặng nốt tiểu ca.
Lệnh Hồ Xung không đón lấy nữa đáp:
- Tiền bối đã thận trọng như vậy tất nhiên là một thứ dược hoàn rất quí và linh nghiệm. Xin tiền bối lưu lại đề phòng khi cứu người. Vãn bối có sống thêm được mấy chục ngày nữa cũng chẳng ích gì cho mình hay lợi cho ai.
Bình Nhất Chỉ nghẹo đầu ngó hắn một lần nữa rồi nói:
- Tiểu ca không để tâm gì đến chuyện sống chết. Ðúng là bản sắc của đại trượng phu. Không trách người ta đem lòng kính phục.
Ðoạn lão quay lại gật Nhâm Vô Cương. Hai người cùng lên bờ đi tuốt, chớp mắt đã không thấy tung tích đâu nữa. Hai lão này nói đến là đến nói đi là đi, không đếm xỉa gì đến Nhạc Bất Quần chưởng môn phái Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần cũng có ý tức mình nhưng vướng có năm lão hung thần ngồi trong khoang nên đành chịu thua.
Ðào cốc ngũ tiên ngồi không nhúc nhích nghiêm chỉnh như các nhà sư nhập định. Nếu bảo nhà đò khởi hành thì đem cả năm lão chúa ôn đi. Bằng không chẳng biết họ ngồi đến bao giờ cũng chẳng hiểu họ có báo thù Nhạc phu nhân đã đâm Ðào Thực Tiên một kiếm không.
Nhạc Bất Quần rất lấy làm khó nghĩ. Lão không sao đoán được Ðào cốc ngũ quái sắp có hành động gì?
Bọn Lao Ðức Nặc, Nhạc Linh San đã nhìn thấy thảm cảnh Thành Bất Ưu bị bọn họ xé xác, bây giờ nghĩ đến hãy còn bở vía. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không ai dám dòm ngó vào năm người kia.
Lệnh Hồ Xung xuay mình tiến vào trong khoang thuyền cất tiếng hỏi:
- Ô hay! Các người ngồi đây làm gì thế này?
Ðào Căn Tiên ngớ ngẩn đáp:
- Chỉ ngoan ngoãn ngồi đây chứ chẳng làm gì hết.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Chúng ta sắp khởi hành. Mời các vị lên bờ đi!
Ðào Căn Tiên nói:
- Bình Nhất Chỉ đại phu đã bảo chúng ta phải ngoan ngoãn vào ngồi trong khoang thuyền không được cử động mà cũng không được nói gì. Nếu không tuân lời thì đại phu bắt chúng ta phải đi giết lục đệ Ðào Thực Tiên. Vì thế mà chúng ta phải riu ríu vâng lời không dám nói năng mà cũng không dám vọng động.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được phải phì cười nói:
- Bình đại phu lên bờ đi rồi. Các ngươi muốn cử động và nói huyên thuyên cũng được.
Ðào Hoa Tiên lắc đầu đáp:
- Không được! Vạn nhất mà đại phu ngó thấy chúng ta loạn thuyết loạn động thì nguy hại đến việc lớn.
Giữa lúc ấy đột nhiên trên bờ có tiếng người ấm ớ la lên:
- Năm cái quái thai người chẳng ra người quỉ chẳng ra quỉ hiện ở chỗ nào?
Ðào Căn Tiên lên tiếng:
- Hình như họ kêu chúng ta.
Ðào Cán Tiên nói:
- Có phải họ kêu bọn ta đâu? Sao bọn ta lại người không ra người quỉ không ra quỉ?
Người trên bờ lại hô hoán:
- Trên này lại còn một quái thai người không ra người mà quỉ không ra quỉ mà Bình đại phu vừa mới trị thương cho. Các ngươi có lấy không? Nếu không lấy thì ta quẳng xuống sông Hoàng Hà để nuôi cá mập!
Ðào cốc ngũ tiên nghe nói vậy đồng thanh thưa lên một tiếng rồi sắp hàng từ trong khoang thuyền nhảy vọt lên bờ.
Bỗng thấy một mụ đàn bà đứng tuổi lúc trước đã giúp việc cho Bình Nhất Chỉ đứng sừng sững ngay đó. Tay trái mụ đưa ngang ra cầm kột cái giá gỗ. Ðào Thực Tiên nằm thẳng cẳng trên giá.
Mụ này nét mặt có vẻ ốm o mà khí lực rất mạnh. Nguyên Ðào Thực Tiên đã nặng dư trăm cân lại còn thêm cái giá gỗ mà một tay mụ cầm nhấc bổng lên được coi nhẹ như không.
Ðào Căn Tiên vội nói:
- Dĩ nhiên là ta tiếp thu, khi nào lại bỏ y?
Ðào Cán Tiên nói:
- Mụ vừa mở miệng đã mắng người. Sao lại bảo bọn ta nguời không ra người quỉ không ra quỉ?
Ðào Thực Tiên nằm duỗi dài trên giá gỗ cũng lên tiếng:
- Tướng mạo mụ vị tất đã đẹp gì hơn chúng ta.
Nguyên Ðào Thực Tiên được Bình Nhất Chỉ khâu vết thương rồi, uống linh đan diệu dược. Sau Nhâm Vô Cương lại đập đỉnh đầu trút chân khí vào trong người, lúc ấy hắn dậy đi ngay được. Nhưng vì mất huyết quá nhiều, hắn đi chưa được bao xa lại ngất xỉu rồi mụ đàn bà đem hắn đi. Tuy hắn bị thương nặng, nhưng miệng vẫn nói được. Khi nào hắn chịu nhường nhịn mụ đàn bà kia, mới lên tiếng tranh biện.
Mụ đàn bà lạnh lùng hỏi:
- Các người có biết Bình đại phu sợ nhất cái gì không?
Ðào cốc lục tiên đồng thanh hỏi lại:
- Ta không biết! Ðại phu sợ cái gì?
Mụ đàn bà đáp:
- Ðại phu sợ nhất là bà vợ.
Ðào cốc lục tiên phá lên cười nói:
- Ha ha! Con người chẳng biết sợ trời đất là gì mà lại sợ mụ vợ! Trời ơi! Thật là buồn cười bể bụng.
Mụ đàn bà hờ hững nói:
- Có chi đáng cười? Ta chính là vợ đại phu.
Ðào cốc lục tiên tiu nghỉu không ai dám nói gì nữa. Mụ đàn bà lại tiếp:
- Ta bảo đại phu cái gì không khi nào y dám trái lệnh. Ta muốn giết ai là y sai các người đi giết ngay.
Ðào cốc lục tiên đồng thanh lễ phép nói:
- Dạ dạ! Không hiểu Bình phu nhân muốn giết người nào?
Mụ đàn bà đưa mục quang nhìn vào khoang thuyền từ Nhạc Bất Quần qua Nhạc phu nhân rồi từ Nhạc phu nhân tới Nhạc Linh San.
Mọi người thấy thế đều sởn gai ốc, vì họ biết rằng hễ mụ đàn bà xấu xa sắc mặt lợt lạt này mà trỏ vào ai là lập tức Ðào cốc lục tiên xé xác người đó. Ngay đến Nhạc Bất Quần là tay cao thủ xuất chúng, e rằng cũng không tránh khỏi độc thủ của ngũ quái.
Mụ đàn bà từ từ thu nhãn quang về lại chăm chú nhìn ngó Ðào cốc lục tiên.
Lục quái trống ngực đánh thình thình. Mụ đàn bà vừa hừ một tiếng Ðào cốc lục tiên đã vâng dạ rối rít. Mụ đàn bà lại hừ tiếng nữa cho Ðào cốc lục tiên vâng dạ một hồi rồi mới nói:
- Bây giờ ta chưa nghĩ ra giết ai, có điều Bình đại phu đã dặn trong thuyền này có vị Lệnh Hồ tiên sinh, đích danh là Lệnh Hồ Xung gì đó là nhân vật mà y rất kính trọng, các ngươi phải phục thị tiên sinh cho đến chết. Tiên sinh bảo gì các ngươi phải nghe lời không được trái lệnh.
Ðào cốc lục tiên chau mày hỏi:
- Phải phục thị y đến chết mới thôi ư?
Bình phu nhân đáp:
- Phải rồi! Các ngươi phục thị tiên sinh cho đến chết, nhưng tiên sinh sống bất quá chỉ trong vòng một trăm ngày. Trong thời gian một trăm ngày này, các ngươi nhất thiết phải nghe lời tiên sinh sai bảo.
Ðào cốc lục tiên nghe nói Lệnh Hồ Xung chỉ còn sống được một trăm ngày nữa thì thích quá reo lên:
- Phục thị y một trăm ngày thì chẳng khó gì!
Lệnh Hồ Xung dưới thuyền nói vọng lên:
- Tình ý của Bình tiền bối, vãn bối cảm kích vô cùng! Nhưng vãn bối không dám phiền Ðào cốc lục tiên chiếu cố và xin lục tiên cứ ở trên bờ. Vãn bối xin cáo từ đây.
Bình phu nhân mặt lạnh như tiền không lộ vẻ chi mừng hay giận. Mụ nói:
- Bình đại phu có nói nội thương của Lệnh Hồ huynh đệ là do sáu quái thai này gây ra. Chẳng những chúng làm hại mạng sống của Lệnh Hồ huynh đệ mà còn khiến cho Bình đại phu phải mất mặt vì không chữa được thương thế cho huynh đệ và không trọn lời ủy thác của người khác. Vậy cần phải phạt bọn lục quái này mới được. Lẽ ra Bình đại phu đã chiếu lời thề của chúng bắt giết một tên trong bọn lục quái, nhưng rồi khoan hồng cho chúng chỉ bắt chúng phục thị Lệnh Hồ huynh đệ mà thôi.
Mụ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Sáu cái quái thai này mà không nghe lời Lệnh Hồ huynh đệ thì Bình đại phu lập tức giết một tên trong bọn.
Ðào Hoa Tiên nói:
- Lệnh Hồ huynh đệ đã vì bọn ta mà bị trọng thương thì bọn ta có phục thị y cũng là hợp lý. Bình đại phu xử như thật là ân oán phân minh.
Ðào Chi Tiên nói:
- Ðã là nam tử hán thì có vì bằng hữu phải chết đâm chết chém cũng không lùi bưóc, huống chi là việc chiếu cố cho bạn hữu đang bị trọng thương?
Ðào Thực Tiên nói:
- Ta đang vị trọng thương cần ngưòi chiếu cố. Ta chiếu cố cho y rồi y lại chiếu cố cho ta, thế là có đi có lại mới toại lòng nhau.
Bọn Ðào cốc lục tiên dĩ nhiên là tuân theo chỉ dụ của Bình Nhất Chỉ rồi, nhưng bản tính họ cương cường hiếu thắng nên cứ tranh luận hoài.
Ðào Căn Tiên trỏ vào cặp giò nói:
- Cổ nhân nghe bạn gặp hoạn nạn dù ở xa ngàn dặm đến thăm hỏi. Sáu anh em ta giữa đường dầu thấy chuyện bất bình mà tha...
Hắn còn muốn nói ba hoa không ngớt nhưng Bình phu nhân đã nguýt hắn một cái rồi bỏ đi.
Ðào Chi Tiên và Ðào Cán Tiên nhấc cái giá bỏ xuống thuyền bọn Ðào Căn Tiên cũng nhảy xuống la lên:
- Nhổ sào! Nhổ sào khai thuyền đi!
Lệnh Hồ Xung thấy tình thế không thể nào từ khước được bọn lục quái, hắn liền nói:
- Lục vị đào huynh! Các vị muốn theo ta đi cũng không sao, nhưng đối với sư phụ cùng sư mẫu ta phải hết lòng cung kính. Ðó là cái đầu tiên mà ta dặn các vị. Nếu mà các vị không nghe thì ta không cần các vị phục thị nữa.
Ðào Diệp Tiên nói:
- Ðào cốc lục tiên vốn là những người quân tử văn nhã, thiên hạ đều biết tiếng. Ðừng nói sư phụ mẫu Lệnh Hồ huynh mà cả đến Lệnh đồ tử, Lệnh đồ tôn bọn ta cũng khép nép kính cẩn.
Lệnh Hồ Xung nghe Ðào Diệp Tiên tự xưng mình là "quân tử văn nhã" thì không nhịn được phải phì cười. Hắn quay sang nói Nhạc Bất Quần:
- Sư phụ! Sáu vị Ðào huynh đây muốn cùng chúng ta ngồi thuyền sang bên Ðông. Ý sư phụ thế nào?
Nhạc Bất Quần bụng bảo dạ:
- Hiện gìờ sáu người này tuy chưa đến nỗi làm khó dễ gì với phái Hoa Sơn, nhưng để bọn họ ngồi cùng thuyền thì thành mối lo canh cánh bên lòng. Có điều trước tình hình này mình không đuổi họ lên được. May ở chỗ võ công bọn họ tuy rất cao cường mà tính nết dở điên dở khùng. Mình phải dùng trí để khuất phục họ mới có thể được.
Tiên sinh gật đầu đáp:
- Ðược lắm! Bọn họ ngồi thuyền cũng chẳng hề gì... có điều ta ưa tĩnh mịch, không muốn nghe bọn họ tranh luận hoài.
Ðào Cán Tiên nói:
- Nhạc tiên sinh nói vậy là sai. Người ta sinh ra ở đời đã có cái miệng. Ngoài chuyện ăn uống còn dùng để nói năng. Nhưng tại sao lại có hai cái tai.
Nhạc Bất Quần biết là mình mà nói với hắn một câu thì cả năm anh em hắn năm cái miệng chỏ cả vào nói huyên thuyên chẳng bao giờ hết chuyện. Muốn đánh họ thì đánh không nổi mà tranh luận càng không lại được với bọn họ. Tiên sinh chỉ tủm tỉm cười rồi quay lại cất tiếng gọi nhà đò khởi hành.
Ðào Diệp Tiên nói:
- Nhạc tiên sinh! tiên sinh muốn nhà đò khai thuyền sao lại mở miệng lên tiếng? Nếu tiên sinh ưa tĩnh mịch thật thì chỉ cần giơ tay ra hiệu là được.
Ðào Cán Tiên nói:
- Nhà đò ở đằng lái mà mình ở trong khoang. Mình giơ tay ra hiệu, nhà đò không trông thấy cũng bằng vô ích.
Ðào Căn Tiên nói:
- Chẳng lẽ tiên sinh không ra đằng lái làm hiệu được ư?
Ðào Hoa Tiên nói:
- Nếu nhà đò không hiểu thủ thế bảo họ khai thuyền họ lại cho là lật thuyền thì hỏng bét!
Mọi người thấy cả thẩy bảy nhân vật lật đật chạy tới bến thuyền. Bảy nhân vật này là Ðào cốc ngũ tiên và Nhâm Vô Cương cùng Bình Nhất Chỉ.
Ðào cốc ngũ tiên còn ở đằng xa đã nhìn thấy vợ chồng Nhạc Bất Quần liền lớn tiếng reo hò. Năm người vọt tới rồi nhảy xuống thuyền.
Nhạc phu nhân rút trường kiếm ra nhằn đâm vào trước ngực Ðào Cán Tiên.
Nhạc Bất Quần không để cho bà phóng tới đã giơ trường kiếm lên gạt đánh choang một tiếng.
Tiên sinh đè lưỡi kiếm của phu nhân xuống, đoạn đưa tay trái ra nắm lấy thanh trường liếm của bà khẽ bảo:
- Không nên lỗ mãng!
Tiên sinh đã lượng biết thế địch. Ðào cốc ngũ quái mà đồng thời xô tới thì bên mình có đả thương một hai người, chung qui vẫn không chống nổi.
Bỗng thấy đầu thuyền chúi xuống. Ðào cốc lục tiên đã nhảy xuống thuyền đứng đó.
Ðào Căn Tiên lớn tiếng gọi:
- Lệnh Hồ Xung! Ngươi ẩn chỗ nào? Sao không chường mặt ra đi?
Lệnh Hồ Xung tức giận quát hỏi:
- Ta sợ gì các ngươi mà phải ẩn lánh?
Ðột nhiên con thuyền nghiêng về mé tả. Bọn nữ đệ tử sợ hãi thét lên lanh lảnh.
Con thuyền tròng trành nghiêng về mé tả, nước sóng ùa vào. May mắn thuyền chỉ nghiêng đi một cái rồi trả lại lệch sang mé hữu ngay. Tiếp theo lắc lư một hồi rồi yên lại.
Ðầu thuyền thêm ra hai người là Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ và sư huynh y là Bạch phát đồng tử Nhâm Vô Cương.
Hai lão này thấp lùn nhưng mập thù lù, mỗi người nặng ít ra ngoài hai trăm cân.
Con thuyền này khá lớn trọng tải đến mấy vạn cân thì có thêm bốn năm trăm cân nữa cũng chẳng thấm thía gì. Sở dĩ thuyền bị xiêu đi là vì hai anh em lão này đồng thời phát huy nội công thâm hậu theo phép "thiên cân trụy" nhảy xuống.
Nhạc Bất Quần trong lòng ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi:
- Ta cùng sư muội vừa mới về thuyền mà sao hai lão đã theo về tới đây ngay được? Phải chăng họ đã phát giác ra tung tích mình từ lúc ẩn ở phía bên ngoài cửa sổ? Nguyên bọn Ðào cốc ngũ quái đã khó lòng đối phó nổi, còn thêm hai nhân vật lợi hại này thì e rằng vợ chồng mình sẽ bỏ mạng ở phủ Khai Phong này mất.
Bỗng nghe Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Ở đây vị nào là Lệnh Hồ huynh đệ?
Lão hỏi bằng một giọng rất ôn tồn lịch sự.
Lệnh Hồ Xung khoan thai bước ra đầu thuyền đáp:
- Chính là tại hạ! Xin hai vị cho biết tôn tính đại danh và cho hay có điều chi dạy bảo?
Bình Nhất Chỉ ngắm nghía chàng từ đầu xuống đến gót chân rồi nói:
- Có người ủy thác lão phu đến trị thương cho huynh đệ.
Lão đặt một ngón tay lên chỗ kinh mạch ở cổ tay Lệnh Hồ Xung.
Ðột nhiên lão nhăn mặt khẽ la một tiếng:
- Ái chà!
Lát sau cặp lông mày nhăn tít lại, lão bật tiếng la hoảng:
- Úi chao!
Lão ngửng mặt lên nhìn trời tay trái không ngớt vò đầu bứt tai lẩm bẩm:
- Lạ thiệt! Lạ thiệt!
Hồi lâu Bình Nhất Chỉ chẩn mạch tay bên kia cho Lệnh Hồ Xung.
Ðột nhiên lão hắt hơi rồi nói:
- Lạ quá! Bình sinh lão phu chưa từng thấy ai lâm vào tình trạng này.
Ðào Căn Tiên không nhịn được lên tiếng:
- Có chi mà quái lạ? Tâm kinh gã bị thương. Tại hạ đã dùng chân khí điều trị cho gã.
Ðào Cán Tiên cãi:
- Ðại ca còn cố chấp gã thụ thương ở tâm kinh ư? Hiển nhiên phế kinh gã không ổn. Giả tỷ tiểu đệ không thúc đẩy chân khí đả thông những huyệt đạo vào phế kinh thì liệu gã còn sống được đến bữa nay không?
Tiếp theo Ðào Chi Tiên, Ðào Diệp Tiên, Ðào Hoa Tiên cũng mồm năm miệng mười cãi vã om sòm. Người nào cũng tự cho mình là phải và có công lớn trong việc cứu trị Lệnh Hồ Xung.
Bình Nhất Chỉ đột nhiên quát lớn:
- Thối lắm! Thối lắm!
Ðào Căn Tiên cũng tức giận mắng trả:
- Chính lão mới ăn nói thối hoắc lại còn bảo anh em ta nói thối lắm là nghĩa làm sao?
Bình Nhất Chỉ nói:
- Cả sáu anh em ngươi đều thúi lắm! Trong người Lệnh Hồ Xung có hai luồng chân khí tương đối mạnh hơn giường như của Bất Giới hòa thượng trút vào. Ngoài ra còn sáu luồng nữa sút kém chắc là của bọn ngốc dại các ngươi.
Vợ chồng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau, bụng bảo dạ:
- Lão Bình Nhất Chỉ này quả nhiên danh bất hư truyền. Lão mới chẩn mạch đã phát giác trong mình Xung nhi có tám luồng chân khí khác nhau. Cái đó cũng chưa có chi làm kỳ. Kỳ ở chỗ lão biết cả lai lịch những luồng chân khí và nói huỵch toẹt hai luồng chân khí của Bất Giới hòa thượng.
Ðào Cán Tiên thấy Bình Nhất Chỉ nói vật tức quá lớn tiếng hỏi:
- Tại sao ngươi bảo chân khí của sáu anh em ta sút kém thua lão trọc Bất Giới? Hiển nhiên phe chúng ta mạnh mà lão trọc yếu.
Bình Nhất Chỉ cười nói:
- Ngươi nói thế mà không biết ngượng mặt? Chân khí một mình lão kiềm chế được cả bọn ngươi sáu người. Vậy mà các ngươi đòi mạnh hơn người ta ư?
Ðào Hoa Tiên vẫn không chịu thua. Hắn cũng đưa một ngón tay đặt vào cổ tay Lệnh Hồ Xung làm bộ chẩn mạch rồi nói:
- Theo chỗ ta chẩn mạch thì rõ ràng chân khí của Ðào cốc lục tiên đã đè bẹp chân khí của Bất Giới hòa thượng không sao cọ quậy được.
Ðột nhiên hắn thét lên một tiếng, ngón tay đang chẩn mạch tưởng như bị ngoạm một miếng.
Hắn hốt hoảng rụt tay về la lối:
- Úi chao! Mẹ cha nó!
Bình Nhất Chỉ cười ha hả ra vẻ rất đắc ý.
Mọi người đều hiểu lão đã phát huy nội công thượng thặng mượn thân thể Lệnh Hồ Xung làm nơi truyền nội lực để hất mạnh Ðào Hoa Tiên.
Bình Nhất Chỉ cười một lúc rồi nghiêm nét mặt lại nói:
- Các ngươi hãy vào trong khoang thuyền chờ đợi. Không ai được lên tiếng.
Ðào Diệp Tiên cãi:
- Ngươi làm việc ngươi, ta có tự do của ta. Sao bọn ta lại phải nghe ngươi?
Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Các ngươi đã thề với ta là đi giết một người. Có đúng thế không?
Ðào Chi Tiên xen vào:
- Ðúng thế! Chúng ta chỉ hứa với ngươi là đi giết một người, chứ không hứa phải nghe lời ngươi.
Bình Nhất Chỉ hỏi vặn:
- Nghe hay không nghe lời ta là tùy ở các ngươi. Nhưng nếu ta bảo các ngươi đi giết Ðào Thực Tiên trong bọn Ðào cốc lục tiên thì các ngươi tính sao?
Ðào cốc ngũ tiên đồng thanh lớn tiếng la:
- Có lý nào thế được? Ngươi vừa cứu sống y. Sao bây giờ lại bảo chúng ta đi giết y?
Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Năm các ngươi đã lập lời trọng thệ với ta như thế nào? Ðào Căn Tiên đáp:
- Anh em chúng ta ưng thuận với ngươi trường hợp ngươi cứu sống được lục đệ thì ngươi có quyền muốn bảo chúng ta đi giết một người, bất cứ là ai ta cũng tuân theo, không được chối từ.
Bình Nhất Chỉ lại hỏi:
- Ðúng thế! Vậy ta đã cứu sống lục đệ các ngươi chưa?
Ðào Căn Tiên đáp:
- Ngươi cứu sống rồi.
Bình Nhất Chỉ hỏi:
- Hắn có phải là người không?
Ðào Căn Tiên đáp:
- Dĩ nhiên y là người, chẳng lẽ lại là quỉ được ư?
Bình Nhất Chỉ nói:
- Hay lắm! Ta bảo các ngươi đi giết một người mà người ấy là Ðào Thực Tiên.
Ðào cốc ngũ tiên ngơ ngác nhìn nhau. Ai nấy đều ngạc nhiên không bút nào tả xiết, nhưng đều cứng họng không biết nói sao?
Bình Nhất Chỉ bảo:
- Giả tỷ các ngươi không muốn giết Ðào Thực Tiên, ta cũng có thể bỏ qua cho, nhưng các ngươi có chịu nghe lời ta không đã? Bây giờ ta bảo các ngươi là phải vào trong khoang thuyền ngồi yên, không được náo loạn.
Ðào cốc ngũ tiên líu ríu vâng lời. Chỉ trong chớp mắt, cả năm người đã hai tay bó gối ngồi nghiêm trang một phép, không dám nói năng mà cũng không nhúc nhích.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Bình tiền bối! Vãn bối nghe tiền bối trị bệnh cứu mạng cho ai đều phải y theo phép là được cứu sống rồi người đó phải vâng lệnh tiền bối đi giết một người thay vào. Có đúng thế không?
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Phải rồi! Ðúng có lệ như vậy.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Vãn bối không muốn giết người, vậy tiền bối đừng chữa bệnh cho vãn bối nữa.
Bình Nhất Chỉ nghe thấy hắn nói vậy bật tiếng la:
- Ủa!
Nhâm Vô Cương cũng đẳng hắng một tiếng chứ không nói gì.
Bình Nhất Chỉ đưa cặp mắt soi mói ngó Lệnh Hồ Xung từ đầu xuống đến gót chân tựa hồ quan sát một sự vật gì rất ly kỳ cổ quái. Hồi lâu lão mới lên tiếng:
- Lão phu nói cho tiểu ca hay hai điểm: một là bệnh thế tiểu ca rất trầm trọng lão phu không chữa khỏi được. Hai là dù lão phu có chữa khỏi tiểu ca thì người khác ưng chịu đi giết người, không cần chính tiểu ca phải ra tay.
Lệnh Hồ Xung từ ngày bị Nhạc Linh San thay đổi tình yêu, tuy hắn không còn gì là sinh thú nữa nhưng đột nhiên hắn nghe vị danh y có thể cải tử hồi sanh này mà đối với bệnh trạng của hắn đành chịu bó tay không chữa khỏi được trong lòng hắn không khỏi nẩy mối thê lương vô hạn.
Nhâm Vô Cương hỏi:
- Sư đệ! Ai đã ủy thác sư đệ trị bệnh cho vị tiểu ca này? Người nào mà oai thế? Mời sát nhân danh y đến tận chỗ bệnh nhân chẩn mạch?
Bình Nhất Chỉ lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ không chữa hết được bệnh y, trong lòng rất lấy làm xấu hổ, còn nhắc tới làm chi?
Nhâm Vô Cương lại hỏi:
- Người mười phần chết chín sư đệ còn cứu sống được. Tiểu ca đây có phải người chết rồi đâu mà sao sư đệ không chữa khỏi.
Bình Nhất Chỉ đáp:
- Trong người y có tám luồng chân khí khác nhau trục không ra, không hóa tán mà cũng không kiềm chế được mới thật là khó.
Nhâm Vô Cương nói:
- Có chuyện ghê gớm vậy ư?
Hai tay lão nắm lấy huyệt mạch môn Lệnh Hồ Xung một lúc rồi buông ra, hắng giọng luôn mấy tiếng chứ không nói gì.
Bình Nhất Chỉ nói:
- Lệnh Hồ huynh đệ! Lão phu chịu lời ủy thác của người ta trị bệnh cho huynh đệ. Chẳng phải lão phu không chịu gắng sức hết lòng thực tình bệnh trạng của huynh đệ có liên quan đến chân khí nội lực, chẳng thể dùng phép châm cứu hay dược vật để đi tới hiệu quả được. Từ ngày lão phu biết làm thuốc đến nay, chưa từng gặp hiện tượng này bao giờ. Lão phu không làm gì được thật là hổ thẹn muôn vàn!
Lão vừa nói vừa thò tay vào bọc lấy chiếc bình sứ, móc mười viên thuốc hoàn mầu hồng, rồi nói tiếp:
- Mười viên thuốc "trấn tâm lý khí hoàn" này gồm những dược vật trân quí mà cách chế luyện không phải dễ dàng. Cứ mười ngày tiểu ca lại uống một viên và có thể kéo dài sinh mệnh được trăm ngày.
Lệnh Hồ Xung đưa hai tay ra đón lấy nói:
- Ða tạ Bình tiền bối.
Bình Nhất Chỉ xoay mình toan lên bờ. Bỗng lão quay đầu lại nói:
- Trong bình này còn hai viên nữa xin tặng nốt tiểu ca.
Lệnh Hồ Xung không đón lấy nữa đáp:
- Tiền bối đã thận trọng như vậy tất nhiên là một thứ dược hoàn rất quí và linh nghiệm. Xin tiền bối lưu lại đề phòng khi cứu người. Vãn bối có sống thêm được mấy chục ngày nữa cũng chẳng ích gì cho mình hay lợi cho ai.
Bình Nhất Chỉ nghẹo đầu ngó hắn một lần nữa rồi nói:
- Tiểu ca không để tâm gì đến chuyện sống chết. Ðúng là bản sắc của đại trượng phu. Không trách người ta đem lòng kính phục.
Ðoạn lão quay lại gật Nhâm Vô Cương. Hai người cùng lên bờ đi tuốt, chớp mắt đã không thấy tung tích đâu nữa. Hai lão này nói đến là đến nói đi là đi, không đếm xỉa gì đến Nhạc Bất Quần chưởng môn phái Hoa Sơn.
Nhạc Bất Quần cũng có ý tức mình nhưng vướng có năm lão hung thần ngồi trong khoang nên đành chịu thua.
Ðào cốc ngũ tiên ngồi không nhúc nhích nghiêm chỉnh như các nhà sư nhập định. Nếu bảo nhà đò khởi hành thì đem cả năm lão chúa ôn đi. Bằng không chẳng biết họ ngồi đến bao giờ cũng chẳng hiểu họ có báo thù Nhạc phu nhân đã đâm Ðào Thực Tiên một kiếm không.
Nhạc Bất Quần rất lấy làm khó nghĩ. Lão không sao đoán được Ðào cốc ngũ quái sắp có hành động gì?
Bọn Lao Ðức Nặc, Nhạc Linh San đã nhìn thấy thảm cảnh Thành Bất Ưu bị bọn họ xé xác, bây giờ nghĩ đến hãy còn bở vía. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không ai dám dòm ngó vào năm người kia.
Lệnh Hồ Xung xuay mình tiến vào trong khoang thuyền cất tiếng hỏi:
- Ô hay! Các người ngồi đây làm gì thế này?
Ðào Căn Tiên ngớ ngẩn đáp:
- Chỉ ngoan ngoãn ngồi đây chứ chẳng làm gì hết.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Chúng ta sắp khởi hành. Mời các vị lên bờ đi!
Ðào Căn Tiên nói:
- Bình Nhất Chỉ đại phu đã bảo chúng ta phải ngoan ngoãn vào ngồi trong khoang thuyền không được cử động mà cũng không được nói gì. Nếu không tuân lời thì đại phu bắt chúng ta phải đi giết lục đệ Ðào Thực Tiên. Vì thế mà chúng ta phải riu ríu vâng lời không dám nói năng mà cũng không dám vọng động.
Lệnh Hồ Xung không nhịn được phải phì cười nói:
- Bình đại phu lên bờ đi rồi. Các ngươi muốn cử động và nói huyên thuyên cũng được.
Ðào Hoa Tiên lắc đầu đáp:
- Không được! Vạn nhất mà đại phu ngó thấy chúng ta loạn thuyết loạn động thì nguy hại đến việc lớn.
Giữa lúc ấy đột nhiên trên bờ có tiếng người ấm ớ la lên:
- Năm cái quái thai người chẳng ra người quỉ chẳng ra quỉ hiện ở chỗ nào?
Ðào Căn Tiên lên tiếng:
- Hình như họ kêu chúng ta.
Ðào Cán Tiên nói:
- Có phải họ kêu bọn ta đâu? Sao bọn ta lại người không ra người quỉ không ra quỉ?
Người trên bờ lại hô hoán:
- Trên này lại còn một quái thai người không ra người mà quỉ không ra quỉ mà Bình đại phu vừa mới trị thương cho. Các ngươi có lấy không? Nếu không lấy thì ta quẳng xuống sông Hoàng Hà để nuôi cá mập!
Ðào cốc ngũ tiên nghe nói vậy đồng thanh thưa lên một tiếng rồi sắp hàng từ trong khoang thuyền nhảy vọt lên bờ.
Bỗng thấy một mụ đàn bà đứng tuổi lúc trước đã giúp việc cho Bình Nhất Chỉ đứng sừng sững ngay đó. Tay trái mụ đưa ngang ra cầm kột cái giá gỗ. Ðào Thực Tiên nằm thẳng cẳng trên giá.
Mụ này nét mặt có vẻ ốm o mà khí lực rất mạnh. Nguyên Ðào Thực Tiên đã nặng dư trăm cân lại còn thêm cái giá gỗ mà một tay mụ cầm nhấc bổng lên được coi nhẹ như không.
Ðào Căn Tiên vội nói:
- Dĩ nhiên là ta tiếp thu, khi nào lại bỏ y?
Ðào Cán Tiên nói:
- Mụ vừa mở miệng đã mắng người. Sao lại bảo bọn ta nguời không ra người quỉ không ra quỉ?
Ðào Thực Tiên nằm duỗi dài trên giá gỗ cũng lên tiếng:
- Tướng mạo mụ vị tất đã đẹp gì hơn chúng ta.
Nguyên Ðào Thực Tiên được Bình Nhất Chỉ khâu vết thương rồi, uống linh đan diệu dược. Sau Nhâm Vô Cương lại đập đỉnh đầu trút chân khí vào trong người, lúc ấy hắn dậy đi ngay được. Nhưng vì mất huyết quá nhiều, hắn đi chưa được bao xa lại ngất xỉu rồi mụ đàn bà đem hắn đi. Tuy hắn bị thương nặng, nhưng miệng vẫn nói được. Khi nào hắn chịu nhường nhịn mụ đàn bà kia, mới lên tiếng tranh biện.
Mụ đàn bà lạnh lùng hỏi:
- Các người có biết Bình đại phu sợ nhất cái gì không?
Ðào cốc lục tiên đồng thanh hỏi lại:
- Ta không biết! Ðại phu sợ cái gì?
Mụ đàn bà đáp:
- Ðại phu sợ nhất là bà vợ.
Ðào cốc lục tiên phá lên cười nói:
- Ha ha! Con người chẳng biết sợ trời đất là gì mà lại sợ mụ vợ! Trời ơi! Thật là buồn cười bể bụng.
Mụ đàn bà hờ hững nói:
- Có chi đáng cười? Ta chính là vợ đại phu.
Ðào cốc lục tiên tiu nghỉu không ai dám nói gì nữa. Mụ đàn bà lại tiếp:
- Ta bảo đại phu cái gì không khi nào y dám trái lệnh. Ta muốn giết ai là y sai các người đi giết ngay.
Ðào cốc lục tiên đồng thanh lễ phép nói:
- Dạ dạ! Không hiểu Bình phu nhân muốn giết người nào?
Mụ đàn bà đưa mục quang nhìn vào khoang thuyền từ Nhạc Bất Quần qua Nhạc phu nhân rồi từ Nhạc phu nhân tới Nhạc Linh San.
Mọi người thấy thế đều sởn gai ốc, vì họ biết rằng hễ mụ đàn bà xấu xa sắc mặt lợt lạt này mà trỏ vào ai là lập tức Ðào cốc lục tiên xé xác người đó. Ngay đến Nhạc Bất Quần là tay cao thủ xuất chúng, e rằng cũng không tránh khỏi độc thủ của ngũ quái.
Mụ đàn bà từ từ thu nhãn quang về lại chăm chú nhìn ngó Ðào cốc lục tiên.
Lục quái trống ngực đánh thình thình. Mụ đàn bà vừa hừ một tiếng Ðào cốc lục tiên đã vâng dạ rối rít. Mụ đàn bà lại hừ tiếng nữa cho Ðào cốc lục tiên vâng dạ một hồi rồi mới nói:
- Bây giờ ta chưa nghĩ ra giết ai, có điều Bình đại phu đã dặn trong thuyền này có vị Lệnh Hồ tiên sinh, đích danh là Lệnh Hồ Xung gì đó là nhân vật mà y rất kính trọng, các ngươi phải phục thị tiên sinh cho đến chết. Tiên sinh bảo gì các ngươi phải nghe lời không được trái lệnh.
Ðào cốc lục tiên chau mày hỏi:
- Phải phục thị y đến chết mới thôi ư?
Bình phu nhân đáp:
- Phải rồi! Các ngươi phục thị tiên sinh cho đến chết, nhưng tiên sinh sống bất quá chỉ trong vòng một trăm ngày. Trong thời gian một trăm ngày này, các ngươi nhất thiết phải nghe lời tiên sinh sai bảo.
Ðào cốc lục tiên nghe nói Lệnh Hồ Xung chỉ còn sống được một trăm ngày nữa thì thích quá reo lên:
- Phục thị y một trăm ngày thì chẳng khó gì!
Lệnh Hồ Xung dưới thuyền nói vọng lên:
- Tình ý của Bình tiền bối, vãn bối cảm kích vô cùng! Nhưng vãn bối không dám phiền Ðào cốc lục tiên chiếu cố và xin lục tiên cứ ở trên bờ. Vãn bối xin cáo từ đây.
Bình phu nhân mặt lạnh như tiền không lộ vẻ chi mừng hay giận. Mụ nói:
- Bình đại phu có nói nội thương của Lệnh Hồ huynh đệ là do sáu quái thai này gây ra. Chẳng những chúng làm hại mạng sống của Lệnh Hồ huynh đệ mà còn khiến cho Bình đại phu phải mất mặt vì không chữa được thương thế cho huynh đệ và không trọn lời ủy thác của người khác. Vậy cần phải phạt bọn lục quái này mới được. Lẽ ra Bình đại phu đã chiếu lời thề của chúng bắt giết một tên trong bọn lục quái, nhưng rồi khoan hồng cho chúng chỉ bắt chúng phục thị Lệnh Hồ huynh đệ mà thôi.
Mụ ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Sáu cái quái thai này mà không nghe lời Lệnh Hồ huynh đệ thì Bình đại phu lập tức giết một tên trong bọn.
Ðào Hoa Tiên nói:
- Lệnh Hồ huynh đệ đã vì bọn ta mà bị trọng thương thì bọn ta có phục thị y cũng là hợp lý. Bình đại phu xử như thật là ân oán phân minh.
Ðào Chi Tiên nói:
- Ðã là nam tử hán thì có vì bằng hữu phải chết đâm chết chém cũng không lùi bưóc, huống chi là việc chiếu cố cho bạn hữu đang bị trọng thương?
Ðào Thực Tiên nói:
- Ta đang vị trọng thương cần ngưòi chiếu cố. Ta chiếu cố cho y rồi y lại chiếu cố cho ta, thế là có đi có lại mới toại lòng nhau.
Bọn Ðào cốc lục tiên dĩ nhiên là tuân theo chỉ dụ của Bình Nhất Chỉ rồi, nhưng bản tính họ cương cường hiếu thắng nên cứ tranh luận hoài.
Ðào Căn Tiên trỏ vào cặp giò nói:
- Cổ nhân nghe bạn gặp hoạn nạn dù ở xa ngàn dặm đến thăm hỏi. Sáu anh em ta giữa đường dầu thấy chuyện bất bình mà tha...
Hắn còn muốn nói ba hoa không ngớt nhưng Bình phu nhân đã nguýt hắn một cái rồi bỏ đi.
Ðào Chi Tiên và Ðào Cán Tiên nhấc cái giá bỏ xuống thuyền bọn Ðào Căn Tiên cũng nhảy xuống la lên:
- Nhổ sào! Nhổ sào khai thuyền đi!
Lệnh Hồ Xung thấy tình thế không thể nào từ khước được bọn lục quái, hắn liền nói:
- Lục vị đào huynh! Các vị muốn theo ta đi cũng không sao, nhưng đối với sư phụ cùng sư mẫu ta phải hết lòng cung kính. Ðó là cái đầu tiên mà ta dặn các vị. Nếu mà các vị không nghe thì ta không cần các vị phục thị nữa.
Ðào Diệp Tiên nói:
- Ðào cốc lục tiên vốn là những người quân tử văn nhã, thiên hạ đều biết tiếng. Ðừng nói sư phụ mẫu Lệnh Hồ huynh mà cả đến Lệnh đồ tử, Lệnh đồ tôn bọn ta cũng khép nép kính cẩn.
Lệnh Hồ Xung nghe Ðào Diệp Tiên tự xưng mình là "quân tử văn nhã" thì không nhịn được phải phì cười. Hắn quay sang nói Nhạc Bất Quần:
- Sư phụ! Sáu vị Ðào huynh đây muốn cùng chúng ta ngồi thuyền sang bên Ðông. Ý sư phụ thế nào?
Nhạc Bất Quần bụng bảo dạ:
- Hiện gìờ sáu người này tuy chưa đến nỗi làm khó dễ gì với phái Hoa Sơn, nhưng để bọn họ ngồi cùng thuyền thì thành mối lo canh cánh bên lòng. Có điều trước tình hình này mình không đuổi họ lên được. May ở chỗ võ công bọn họ tuy rất cao cường mà tính nết dở điên dở khùng. Mình phải dùng trí để khuất phục họ mới có thể được.
Tiên sinh gật đầu đáp:
- Ðược lắm! Bọn họ ngồi thuyền cũng chẳng hề gì... có điều ta ưa tĩnh mịch, không muốn nghe bọn họ tranh luận hoài.
Ðào Cán Tiên nói:
- Nhạc tiên sinh nói vậy là sai. Người ta sinh ra ở đời đã có cái miệng. Ngoài chuyện ăn uống còn dùng để nói năng. Nhưng tại sao lại có hai cái tai.
Nhạc Bất Quần biết là mình mà nói với hắn một câu thì cả năm anh em hắn năm cái miệng chỏ cả vào nói huyên thuyên chẳng bao giờ hết chuyện. Muốn đánh họ thì đánh không nổi mà tranh luận càng không lại được với bọn họ. Tiên sinh chỉ tủm tỉm cười rồi quay lại cất tiếng gọi nhà đò khởi hành.
Ðào Diệp Tiên nói:
- Nhạc tiên sinh! tiên sinh muốn nhà đò khai thuyền sao lại mở miệng lên tiếng? Nếu tiên sinh ưa tĩnh mịch thật thì chỉ cần giơ tay ra hiệu là được.
Ðào Cán Tiên nói:
- Nhà đò ở đằng lái mà mình ở trong khoang. Mình giơ tay ra hiệu, nhà đò không trông thấy cũng bằng vô ích.
Ðào Căn Tiên nói:
- Chẳng lẽ tiên sinh không ra đằng lái làm hiệu được ư?
Ðào Hoa Tiên nói:
- Nếu nhà đò không hiểu thủ thế bảo họ khai thuyền họ lại cho là lật thuyền thì hỏng bét!
Tác giả :
Kim Dung