Tiểu Nam Phong
Chương 15
"Có việc, việc nghiêm chỉnh là đằng khác." Chu Lạc thức thời rụt tay lại, xoay người lấy quyển "Thập thi" trong cặp sách ra.
Nam Nhã nhìn tập thơ đã ố vàng, nhìn lướt qua, tim đập mạnh, nhưng cô không nói gì chỉ liếc cậu: "Cái đó có liên quan gì đến học tập chứ? Về đi."
"Đây là văn học mà."
"Yên tâm, thi vào đại học sẽ không thi vào bài thơ nào trong đây đâu."
"Thơ ca hành văn đều có mối liên hệ với nhau."
Dù sao Nam Nhã cũng không thuyết phục được cậu, đành mặc kệ.
Chu Lạc cũng không nôn nóng, cậu mở sách ra, kìm lòng, sau khi im lặng xem hết bài thơ, bắt đầu từ từ đọc.
"Ngã ba chia đôi trong rừng ngả vàng
Ôi sao buồn thay, chẳng dám băng ngang
Kẻ lữ hành này hồi lâu đứng đợi
Mắt ta nhìn xuôi hồi lâu ngẫm ngợi
Phía những con đường lúp xúp cỏ cây."
Giọng nói của cậu thiếu niên tự nhiên gọn ghẽ, không ép buộc, không điệu đà, cậu đọc thong thả, giống như đang ngồi bên lửa trại kể chuyện. Nam Nhã lơ đãng ngừng công việc trên tay lại, tập trung, im lặng nghe.
"Đặt bước phía kia, ờ thôi cũng phải
Có khi lòng ta muốn thế không chừng
Đường ngập cỏ và chân xui bước
Cho dù đường nọ ta cùng ao ước
Chừng ấy sắc màu mời mọc bước đi
Cả hai con đường nằm đó sớm mai
Không một bước chân đặt lên cỏ thẫm
Ờ, một ngày nào đặt bước đường kia
Chưa biết nẻo nao dẫn tới lối nào
Ngờ ngợ có khi còn cần quay bước
Ta sẽ nói ra trong tiếng thở dài
Quanh quất tháng năm năm tháng hủy hoài
Ngã ba chia đôi đường trong rừng vắng
Còn ta,
Ta đi lối mòn ít chân kẻ dẫm
Điều đó khác thường mà nặng lắm thay!"
Gió núi phía sau nhà lay động rừng cây, trước nhà trên đường người xe qua lại tấp nập, trong phòng im ắng, chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng.
Cậu thiếu niên gần như thành kính đọc xong, trong lòng yên bình, chìm đắm trong bài thơ rất lâu.
Nam Nhã hơi cảm động, hai người liếc nhau, đều biết cảm nhận về thơ ca của cả hai giống nhau, không cần nhiều lời, tất cả tranh chấp và bất hòa trước đó đều tan thành mây khói.
Sự ăn ý này giống như ngày đó ở trong cửa hàng băng đĩa, tốt đẹp như trong khoảnh khắc tiếng nhạc "Năm tháng rực rỡ" vang lên, từng phút giây trôi qua đều rất tuyệt vời.
Là người tri kỉ.
Nam Nhã khẽ cười: "Thực sự không hiểu? Muốn tôi phân tích cho cậu giống như cô giáo Ngữ văn sao?"
"Không cần." Chu Lạc nhếch miệng cười, "Em chỉ muốn nói với chị, bài thơ này rất hay, vô cùng hay. Em nhất định phải chia sẻ với chị một lần, nếu không sẽ khó chịu chết mất. Đàn chị, chẳng lẽ chị không có loại cảm giác này sao? Thứ hay nhất định phải thảo luận với người khác."
"Hay ở chỗ nào chứ?" Nam Nhã hỏi lại.
"Aiz, em không nói được. Đọc bài thơ này, em giống như đứng giữa con đường giao nhau rộng mở, hai con đường đi về hai hướng khác nhau. "Chu Lạc ngửa đầu tựa vào ghế, hai chân chống lên ghế, đung đưa trước sau, "Phong cảnh và chỗ rẽ khác biệt, em muốn đi cả hai đường, nhưng em chỉ có thể đi một trong hai. Có lẽ đi hết, sau này sẽ còn cơ hội đi con đường kia. Nhưng rất tiếc, rất nhiều lúc, không có cơ hội quay đầu lại. Cho dù em lựa chọn con đường nào, cuộc sống sau này của em cũng đều thay đổi rồi. Song đây không phải là điều tàn khốc nhất, mà là..."
Chu Lạc nhìn trần nhà, từ từ rung ghế, "Đàn chị, chị không cảm thấy bài thơ này hơi u ám đáng sợ sao?"
"Hả? Đáng sợ chỗ nào?"
"Hiện tại khi em đi trên đường, em luôn nghĩ, không ngừng suy nghĩ, cả đời suy nghĩ..." Đột nhiên Chu Lạc nghiêng người về phía trước, chiếc ghế trở về vị trí cũ, cậu lập tức đến gần trước mặt Nam Nhã, nhìn thẳng vào mắt cô: "Đàn chị, chị nói xem, nếu chị lựa chọn một con đường khác, phong cảnh sẽ như thế nào?"
Ánh mắt Nam Nhã tối đen, nhìn cậu im lặng.
Cách tầm rèm được kéo một nửa, có người đi qua cửa hàng, ánh mắt Nam Nhã từ từ rời khỏi mặt cậu thiếu niên, nhìn thoáng qua bên ngoài, Chu Lạc cũng quay đầu lại, nhìn thấy một đám mặc đồng phục màu xanh, cậu chuẩn bị trốn đi, nhưng đám đó đã đi xa.
Ánh chiều chiếu vào qua khẽ hở của tấm rèm đã yếu ớt đi không ít.
Khi Chu Lạc quay đầu lại, Nam Nhã đã đứng dậy: "Tôi đi đón Uyển Loan."
Chu Lạc thấy kế hoạch đã đạt được, cũng không chơi xấu đòi ở lại nữa, cậu không muốn gây ra phiền phức cho cô, để sau này không còn cơ hội bình phẩm thơ với cô nữa. Cậu cầm cặp sách lên đứng dậy, lấy nốt nửa điếu thuốc còn thừa lại trên quầy, đi từ cửa sau ra ngoài. Chu Lạc bò lên tường, giẫm lên bụi cây nhảy qua tường, vừa lên được gờ tường, nhìn thấy Trần Quân đi qua.
Chu Lạc thầm kêu không xong rồi, muốn tránh cũng không còn kịp, Trần Quân đã thấy cậu rồi.
Chu Lạc đành phải nhảy từ trên tường xuống.
"Không phải cậu nói về nhà làm bài sao?" Trần Quân cảm thấy kì lạ, muốn nhìn sang bên phía bức tường thấp kia, "Bên kia có gì vậy?"
Da đầu Chu Lạc run lên, suy nghĩ xoay chuyển, lại không nghĩ ra được cớ nào. Mắt thấy Trần Quân muốn chống tường nhảy sang bên kia xem, Chu Lạc sợ cậu phát hiện ra đây là cửa sau của cửa hàng xường xám, lập tức giữ cậu ta lại, trong cái khó ló cái khôn, vẻ mặt xấu hổ nói: "Đừng nhìn, bên kia có người."
Trần Quân sửng sốt, lập tức quay lại, giọng nói xấu xa cười: "Bạn học nữ?"
Chu Lạc đành phải gật đầu.
Trần Quân đụng vào cậu, mặt mày hớn hở: "Thuận lợi không?"
Chu Lạc hơi nhức đầu, kéo cổ áo Trần Quân đi xa hơn mới nói: "Không có."
Trần Quân làm sao có thể hài lòng, không ngừng hỏi chi tiết: "Chỗ nào nên sờ thì cũng sờ rồi chứ, sờ bên trên hay bên dưới, thằng quỷ này giỏi thật. Dám giở trò ở chỗ này."
Đầu Chu Lạc đã muốn phát nổ, cúi đầu không ngừng bóp trán.
Trần Quân lại hỏi: "Có phải Trương Thanh Lí không?"
Phiền phức quá mức, Chu Lạc lập tức nói: "Không phải!"
Lần này đến lượt Trần Quân nghẹn lời: "Còn có người khác sao?" Một lúc sau, cậu ta giơ ngón tay cái lên: "Cậu được lắm."
Trên đường trở về nhà Trần Quân cảm khái thằng nhóc Chu Lạc này thật đào hoa, đảo mắt lại nhìn thấy Trương Thanh Lí đang trên đường mua tương về nhà. Trần Quân cảm thấy tiếc cho Trương Thanh Lí nói: "Aiz, cậu đừng đùa nữa. Chu Lạc vừa chơi trò cút bắt với một cô bạn trong rừng cây đấy."
***
Chu Lạc bắt đầu đi đường vòng đến trường, đi qua nhà trẻ Nam Nhã đưa Uyển Loan đến trường, nhưng dù đối mặt với nhau, hai người cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng Chu Lạc cười bị cô lườm lại, sau đó cả người Chu Lạc khoan khoái đi học, tâm trạng cả ngày đều tốt.
Có lần thức dậy muộn, chạy trong ngõ gặp Nam Nhã đã đưa Uyển Loan đi học trở về, Chu Lạc đang cân nhắc khi hai người lướt qua nói gì mới tốt, thì ở đường giao lại có mấy học sinh huýt sáo với Nam Nhã, trong lòng Chu Lạc tức giận, không phản ứng được gì. Mấy cậu học sinh kia thấy thú vị rồi cũng bước đi.
Nam Nhã từ từ đến gần, đi qua Chu Lạc coi cậu như không tồn tại, cậu nóng nảy, đập một cái vào người cô. Kết quả Nam Nhã lườm cho một cái: "Muốn chết sao?"
Cô đã rời đi, nhưng cậu bị mắng lại cực kì vui vẻ, nhớ đến ánh mắt giận dữ của cô, cậu chạy trên đường suýt chút nữa cả người bay lên.
Muốn chết quá! Muốn chết quá đi!
***
Trương Thanh Lí lại không được thoải mái như vậy, nhiều ngày liên tiếp trong lòng không yên, trong giờ học không nhịn được quan sát Chu Lạc. Lúc thường cậu cũng không có gì khác biệt, nên nói thì nói, nên làm bài tập thì làm, nhưng tâm trạng rất tốt, khi làm bài khóe môi cong lên, đặt bút viết có thể khẽ ngâm nga một câu hát. Là người đi học cuối cùng, tan học biến mất nhanh như chớp, nhưng không thấy cậu quá mức thân mật với bạn học nữ nào.
Cô bé nhìn Chu Lạc đến xuất thần, hoàn toàn quên mất đang làm bài thi tháng, Chu Lạc đang cúi đầu làm bài thi cảm nhận được ánh mắt của cô bạn, từ từ quay đầu lại, không chớp mắt không nháy mắt với cô bạn, suy nghĩ vẫn chưa thoát khỏi đề bài.
Trương Thanh Lí xấu hổ cúi đầu.
Giám thị vừa đi qua, một tờ giấy được vo tròn ném lên bàn cô bé. Trương Thanh Lí hoảng sợ, không ngờ nó lại đến từ Chu Lạc.
Cậu muốn nói gì với cô bé sao? Trong lòng Trương Thanh Lí như chú nai con rối bời, mở tờ giấy ra, trái tim rơi xuống mức thấp nhất, hóa ra là đáp án đề thi...
Cậu ấy đang nghĩ gì vậy? Trương Thanh Lí oán giận, lại nhìn Chu Lạc, cậu đã đứng dậy, nộp bài thi đầu tiên. Bài thi được để lên bàn giáo viên, bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Chu Lạc đeo tai nghe nhạc, cho dù đang chạy trên núi vào tháng mười một, nhưng trong lòng cậu lại nóng rực, cơ thể không sợ thời tiết chuyển lạnh.
Một tháng qua, khi tan học cậu thường đến cửa hàng đọc thơ cho Nam Nhã, đã đọc xong "Thập thi", mất rất nhiều công đào bới tìm kiếm trong thư viện mới lấy được một quyển sách thú vị.
Cậu cảm thấy mình giống như một người mò ngọc trai.
Các loại thơ hiếm hoi kì lạ đều bị cậu đào bới ra, thỉnh thoảng không chỉ giới hạn ở thơ, thậm chí là cả một đoạn văn ngắn có cùng tâm trạng. Cậu còn có lòng mua một tập giấy viết thư, chọn những đoạn văn hay nắn nót chép ra, mỗi ngày mang một bài đến đọc cho Nam Nhã nghe. Cô thích thì sẽ nhận lấy, không thích trả lại cho cậu. Đến nay vẫn chưa có bài nào cậu bị trả lại, toàn bộ đều được cất trong ngăn kéo tủ của cô.
Ban ngày dần trở nên ngắn, ánh sáng chiếu qua rèm cửa đã dần trở nên tối, tiếng gió bên ngoài ngày càng lớn, trà trong chén ngày càng trở nên ấm. Cậu ngồi bên quầy, cách một chiếc đèn bàn, đọc thơ cho người phụ nữ xinh đẹp nghe. Ánh hoàng hôn chiếu vào cửa hàng tràn ngập mùi vải vóc, khiến người ta vô cùng thỏa mãn.
Đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc khi được ở cạnh người mình yêu mà người ta thường nhắc đến.
Thỉnh thoảng khi Chu Lạc không mang thơ đến, hai người cũng không nói gì nhiều với nhau, cô cũng không đuổi cậu. Máy nghe băng bật nhạc, cô ngồi vẽ, cậu chuyên tâm sáng tác, ngòi bút sột soạt trên giấy. Đến thời gian thì rời đi, chỉ nói một tiếng ngắn gọn hẹn gặp lại.
Nghĩ vậy, bước chân của Chu Lạc cũng trở nên nhẹ nhàng.
Khi đến chỗ rẽ ở thềm đá, cậu đột nhiên dừng lại, hàng ngày vội vàng đi về không chú ý, khi nào thì cây cối trên núi trong một đêm đã chuyển vàng hết rồi. Khắp dãy núi đều là màu vàng, xen lẫn là rừng cây phong đỏ, ruộng bậc thang đầy trái cây sắc màu rực rỡ.
Phong cảnh đẹp như vậy, nên để Nam Nhã cùng nhìn thấy.
Chu Lạc suy nghĩ, nở nụ cười, càng nghĩ càng vui vẻ, nụ cười trên mặt càng lan rộng, cuối cùng không nhịn được kêu to "A" khắp núi. Cậu bước xuống bậc tam cấp, xuyên qua ngõ nhỏ, trèo qua tường thấp, nhảy xuống từ đám lá cây màu vàng, tiến vào cửa sau cửa hàng sườn xám, bỏ tai nghe xuống, vén rèm chạy vào bên trong.
Nam Nhã nhìn tập thơ đã ố vàng, nhìn lướt qua, tim đập mạnh, nhưng cô không nói gì chỉ liếc cậu: "Cái đó có liên quan gì đến học tập chứ? Về đi."
"Đây là văn học mà."
"Yên tâm, thi vào đại học sẽ không thi vào bài thơ nào trong đây đâu."
"Thơ ca hành văn đều có mối liên hệ với nhau."
Dù sao Nam Nhã cũng không thuyết phục được cậu, đành mặc kệ.
Chu Lạc cũng không nôn nóng, cậu mở sách ra, kìm lòng, sau khi im lặng xem hết bài thơ, bắt đầu từ từ đọc.
"Ngã ba chia đôi trong rừng ngả vàng
Ôi sao buồn thay, chẳng dám băng ngang
Kẻ lữ hành này hồi lâu đứng đợi
Mắt ta nhìn xuôi hồi lâu ngẫm ngợi
Phía những con đường lúp xúp cỏ cây."
Giọng nói của cậu thiếu niên tự nhiên gọn ghẽ, không ép buộc, không điệu đà, cậu đọc thong thả, giống như đang ngồi bên lửa trại kể chuyện. Nam Nhã lơ đãng ngừng công việc trên tay lại, tập trung, im lặng nghe.
"Đặt bước phía kia, ờ thôi cũng phải
Có khi lòng ta muốn thế không chừng
Đường ngập cỏ và chân xui bước
Cho dù đường nọ ta cùng ao ước
Chừng ấy sắc màu mời mọc bước đi
Cả hai con đường nằm đó sớm mai
Không một bước chân đặt lên cỏ thẫm
Ờ, một ngày nào đặt bước đường kia
Chưa biết nẻo nao dẫn tới lối nào
Ngờ ngợ có khi còn cần quay bước
Ta sẽ nói ra trong tiếng thở dài
Quanh quất tháng năm năm tháng hủy hoài
Ngã ba chia đôi đường trong rừng vắng
Còn ta,
Ta đi lối mòn ít chân kẻ dẫm
Điều đó khác thường mà nặng lắm thay!"
Gió núi phía sau nhà lay động rừng cây, trước nhà trên đường người xe qua lại tấp nập, trong phòng im ắng, chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng.
Cậu thiếu niên gần như thành kính đọc xong, trong lòng yên bình, chìm đắm trong bài thơ rất lâu.
Nam Nhã hơi cảm động, hai người liếc nhau, đều biết cảm nhận về thơ ca của cả hai giống nhau, không cần nhiều lời, tất cả tranh chấp và bất hòa trước đó đều tan thành mây khói.
Sự ăn ý này giống như ngày đó ở trong cửa hàng băng đĩa, tốt đẹp như trong khoảnh khắc tiếng nhạc "Năm tháng rực rỡ" vang lên, từng phút giây trôi qua đều rất tuyệt vời.
Là người tri kỉ.
Nam Nhã khẽ cười: "Thực sự không hiểu? Muốn tôi phân tích cho cậu giống như cô giáo Ngữ văn sao?"
"Không cần." Chu Lạc nhếch miệng cười, "Em chỉ muốn nói với chị, bài thơ này rất hay, vô cùng hay. Em nhất định phải chia sẻ với chị một lần, nếu không sẽ khó chịu chết mất. Đàn chị, chẳng lẽ chị không có loại cảm giác này sao? Thứ hay nhất định phải thảo luận với người khác."
"Hay ở chỗ nào chứ?" Nam Nhã hỏi lại.
"Aiz, em không nói được. Đọc bài thơ này, em giống như đứng giữa con đường giao nhau rộng mở, hai con đường đi về hai hướng khác nhau. "Chu Lạc ngửa đầu tựa vào ghế, hai chân chống lên ghế, đung đưa trước sau, "Phong cảnh và chỗ rẽ khác biệt, em muốn đi cả hai đường, nhưng em chỉ có thể đi một trong hai. Có lẽ đi hết, sau này sẽ còn cơ hội đi con đường kia. Nhưng rất tiếc, rất nhiều lúc, không có cơ hội quay đầu lại. Cho dù em lựa chọn con đường nào, cuộc sống sau này của em cũng đều thay đổi rồi. Song đây không phải là điều tàn khốc nhất, mà là..."
Chu Lạc nhìn trần nhà, từ từ rung ghế, "Đàn chị, chị không cảm thấy bài thơ này hơi u ám đáng sợ sao?"
"Hả? Đáng sợ chỗ nào?"
"Hiện tại khi em đi trên đường, em luôn nghĩ, không ngừng suy nghĩ, cả đời suy nghĩ..." Đột nhiên Chu Lạc nghiêng người về phía trước, chiếc ghế trở về vị trí cũ, cậu lập tức đến gần trước mặt Nam Nhã, nhìn thẳng vào mắt cô: "Đàn chị, chị nói xem, nếu chị lựa chọn một con đường khác, phong cảnh sẽ như thế nào?"
Ánh mắt Nam Nhã tối đen, nhìn cậu im lặng.
Cách tầm rèm được kéo một nửa, có người đi qua cửa hàng, ánh mắt Nam Nhã từ từ rời khỏi mặt cậu thiếu niên, nhìn thoáng qua bên ngoài, Chu Lạc cũng quay đầu lại, nhìn thấy một đám mặc đồng phục màu xanh, cậu chuẩn bị trốn đi, nhưng đám đó đã đi xa.
Ánh chiều chiếu vào qua khẽ hở của tấm rèm đã yếu ớt đi không ít.
Khi Chu Lạc quay đầu lại, Nam Nhã đã đứng dậy: "Tôi đi đón Uyển Loan."
Chu Lạc thấy kế hoạch đã đạt được, cũng không chơi xấu đòi ở lại nữa, cậu không muốn gây ra phiền phức cho cô, để sau này không còn cơ hội bình phẩm thơ với cô nữa. Cậu cầm cặp sách lên đứng dậy, lấy nốt nửa điếu thuốc còn thừa lại trên quầy, đi từ cửa sau ra ngoài. Chu Lạc bò lên tường, giẫm lên bụi cây nhảy qua tường, vừa lên được gờ tường, nhìn thấy Trần Quân đi qua.
Chu Lạc thầm kêu không xong rồi, muốn tránh cũng không còn kịp, Trần Quân đã thấy cậu rồi.
Chu Lạc đành phải nhảy từ trên tường xuống.
"Không phải cậu nói về nhà làm bài sao?" Trần Quân cảm thấy kì lạ, muốn nhìn sang bên phía bức tường thấp kia, "Bên kia có gì vậy?"
Da đầu Chu Lạc run lên, suy nghĩ xoay chuyển, lại không nghĩ ra được cớ nào. Mắt thấy Trần Quân muốn chống tường nhảy sang bên kia xem, Chu Lạc sợ cậu phát hiện ra đây là cửa sau của cửa hàng xường xám, lập tức giữ cậu ta lại, trong cái khó ló cái khôn, vẻ mặt xấu hổ nói: "Đừng nhìn, bên kia có người."
Trần Quân sửng sốt, lập tức quay lại, giọng nói xấu xa cười: "Bạn học nữ?"
Chu Lạc đành phải gật đầu.
Trần Quân đụng vào cậu, mặt mày hớn hở: "Thuận lợi không?"
Chu Lạc hơi nhức đầu, kéo cổ áo Trần Quân đi xa hơn mới nói: "Không có."
Trần Quân làm sao có thể hài lòng, không ngừng hỏi chi tiết: "Chỗ nào nên sờ thì cũng sờ rồi chứ, sờ bên trên hay bên dưới, thằng quỷ này giỏi thật. Dám giở trò ở chỗ này."
Đầu Chu Lạc đã muốn phát nổ, cúi đầu không ngừng bóp trán.
Trần Quân lại hỏi: "Có phải Trương Thanh Lí không?"
Phiền phức quá mức, Chu Lạc lập tức nói: "Không phải!"
Lần này đến lượt Trần Quân nghẹn lời: "Còn có người khác sao?" Một lúc sau, cậu ta giơ ngón tay cái lên: "Cậu được lắm."
Trên đường trở về nhà Trần Quân cảm khái thằng nhóc Chu Lạc này thật đào hoa, đảo mắt lại nhìn thấy Trương Thanh Lí đang trên đường mua tương về nhà. Trần Quân cảm thấy tiếc cho Trương Thanh Lí nói: "Aiz, cậu đừng đùa nữa. Chu Lạc vừa chơi trò cút bắt với một cô bạn trong rừng cây đấy."
***
Chu Lạc bắt đầu đi đường vòng đến trường, đi qua nhà trẻ Nam Nhã đưa Uyển Loan đến trường, nhưng dù đối mặt với nhau, hai người cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng Chu Lạc cười bị cô lườm lại, sau đó cả người Chu Lạc khoan khoái đi học, tâm trạng cả ngày đều tốt.
Có lần thức dậy muộn, chạy trong ngõ gặp Nam Nhã đã đưa Uyển Loan đi học trở về, Chu Lạc đang cân nhắc khi hai người lướt qua nói gì mới tốt, thì ở đường giao lại có mấy học sinh huýt sáo với Nam Nhã, trong lòng Chu Lạc tức giận, không phản ứng được gì. Mấy cậu học sinh kia thấy thú vị rồi cũng bước đi.
Nam Nhã từ từ đến gần, đi qua Chu Lạc coi cậu như không tồn tại, cậu nóng nảy, đập một cái vào người cô. Kết quả Nam Nhã lườm cho một cái: "Muốn chết sao?"
Cô đã rời đi, nhưng cậu bị mắng lại cực kì vui vẻ, nhớ đến ánh mắt giận dữ của cô, cậu chạy trên đường suýt chút nữa cả người bay lên.
Muốn chết quá! Muốn chết quá đi!
***
Trương Thanh Lí lại không được thoải mái như vậy, nhiều ngày liên tiếp trong lòng không yên, trong giờ học không nhịn được quan sát Chu Lạc. Lúc thường cậu cũng không có gì khác biệt, nên nói thì nói, nên làm bài tập thì làm, nhưng tâm trạng rất tốt, khi làm bài khóe môi cong lên, đặt bút viết có thể khẽ ngâm nga một câu hát. Là người đi học cuối cùng, tan học biến mất nhanh như chớp, nhưng không thấy cậu quá mức thân mật với bạn học nữ nào.
Cô bé nhìn Chu Lạc đến xuất thần, hoàn toàn quên mất đang làm bài thi tháng, Chu Lạc đang cúi đầu làm bài thi cảm nhận được ánh mắt của cô bạn, từ từ quay đầu lại, không chớp mắt không nháy mắt với cô bạn, suy nghĩ vẫn chưa thoát khỏi đề bài.
Trương Thanh Lí xấu hổ cúi đầu.
Giám thị vừa đi qua, một tờ giấy được vo tròn ném lên bàn cô bé. Trương Thanh Lí hoảng sợ, không ngờ nó lại đến từ Chu Lạc.
Cậu muốn nói gì với cô bé sao? Trong lòng Trương Thanh Lí như chú nai con rối bời, mở tờ giấy ra, trái tim rơi xuống mức thấp nhất, hóa ra là đáp án đề thi...
Cậu ấy đang nghĩ gì vậy? Trương Thanh Lí oán giận, lại nhìn Chu Lạc, cậu đã đứng dậy, nộp bài thi đầu tiên. Bài thi được để lên bàn giáo viên, bóng dáng cậu nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Chu Lạc đeo tai nghe nhạc, cho dù đang chạy trên núi vào tháng mười một, nhưng trong lòng cậu lại nóng rực, cơ thể không sợ thời tiết chuyển lạnh.
Một tháng qua, khi tan học cậu thường đến cửa hàng đọc thơ cho Nam Nhã, đã đọc xong "Thập thi", mất rất nhiều công đào bới tìm kiếm trong thư viện mới lấy được một quyển sách thú vị.
Cậu cảm thấy mình giống như một người mò ngọc trai.
Các loại thơ hiếm hoi kì lạ đều bị cậu đào bới ra, thỉnh thoảng không chỉ giới hạn ở thơ, thậm chí là cả một đoạn văn ngắn có cùng tâm trạng. Cậu còn có lòng mua một tập giấy viết thư, chọn những đoạn văn hay nắn nót chép ra, mỗi ngày mang một bài đến đọc cho Nam Nhã nghe. Cô thích thì sẽ nhận lấy, không thích trả lại cho cậu. Đến nay vẫn chưa có bài nào cậu bị trả lại, toàn bộ đều được cất trong ngăn kéo tủ của cô.
Ban ngày dần trở nên ngắn, ánh sáng chiếu qua rèm cửa đã dần trở nên tối, tiếng gió bên ngoài ngày càng lớn, trà trong chén ngày càng trở nên ấm. Cậu ngồi bên quầy, cách một chiếc đèn bàn, đọc thơ cho người phụ nữ xinh đẹp nghe. Ánh hoàng hôn chiếu vào cửa hàng tràn ngập mùi vải vóc, khiến người ta vô cùng thỏa mãn.
Đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc khi được ở cạnh người mình yêu mà người ta thường nhắc đến.
Thỉnh thoảng khi Chu Lạc không mang thơ đến, hai người cũng không nói gì nhiều với nhau, cô cũng không đuổi cậu. Máy nghe băng bật nhạc, cô ngồi vẽ, cậu chuyên tâm sáng tác, ngòi bút sột soạt trên giấy. Đến thời gian thì rời đi, chỉ nói một tiếng ngắn gọn hẹn gặp lại.
Nghĩ vậy, bước chân của Chu Lạc cũng trở nên nhẹ nhàng.
Khi đến chỗ rẽ ở thềm đá, cậu đột nhiên dừng lại, hàng ngày vội vàng đi về không chú ý, khi nào thì cây cối trên núi trong một đêm đã chuyển vàng hết rồi. Khắp dãy núi đều là màu vàng, xen lẫn là rừng cây phong đỏ, ruộng bậc thang đầy trái cây sắc màu rực rỡ.
Phong cảnh đẹp như vậy, nên để Nam Nhã cùng nhìn thấy.
Chu Lạc suy nghĩ, nở nụ cười, càng nghĩ càng vui vẻ, nụ cười trên mặt càng lan rộng, cuối cùng không nhịn được kêu to "A" khắp núi. Cậu bước xuống bậc tam cấp, xuyên qua ngõ nhỏ, trèo qua tường thấp, nhảy xuống từ đám lá cây màu vàng, tiến vào cửa sau cửa hàng sườn xám, bỏ tai nghe xuống, vén rèm chạy vào bên trong.
Tác giả :
Cửu Nguyệt Hi