Tiểu Mỹ Nhân Khó Nuôi
Chương 19
“Gặp Thọ Hỉ chưa?” Bỗng nhiên một câu, khiến tâm tình khó khăn lắm mới nổi lên bị phá hủy gần hết. Thư Cẩn trừng mắt nhìn hắn, muốn biết gia hỏa này rốt cuộc có dụng ý gì khi đột nhiên nhắc tới người khác.
Huống chi, hắn biết mình từng có cảm tình với Lữ Thọ Hỉ.
“Ta đi gặp hắn làm gì?” Gã tức giận hỏi lại.
“… Không vì cái gì.” Tô Niệm Thanh lắc đầu, khóe miệng lơ đãng gợi lên một đường cong hài lòng. Thư Cẩn sửng sốt, còn chưa phản ứng trở lại đã bị Tô Niệm Thanh kéo vào phòng, rót cho gã chén trà theo thói quen.
Mỗi một góc trong phòng đều có hương hoa quế thoang thoảng như trên người nam nhân kia. Lư hương trong góc phòng đang cháy, mùi hương nhàn nhạt bình phủ lòng người lạ thường. Thư Cẩn bỗng nhiên nhớ tới phụ thân của mình hình như đã từng lơ đãng nói một câu: “Trên người ngươi cũng có loại này mùi.”
Lúc ấy chẳng hề lưu tâm, hiện tại nghĩ đến, trong lòng lại có chút lo lắng.
Tuy nói đây là chuyện không sớm thì muộn, nhưng quan hệ giữa mình với nam nhân này sau khi để Thiên Lộc thành chủ biết được, lại sẽ phát sinh cái gì?
Tô Niệm Thanh không biết được suy nghĩ trong lòng gã, quan sát gã hồi lâu liền cười nói: “Ngươi vừa đến kinh thành?”
“Ừm.” Vừa đáp xong liền phát hiện bản thân lại nhảy vào thòng lọng của hắn, Thư Cẩn có chút xấu hổ bực bội. Thứ nằm trong lòng dù thế nào cũng không muốn nói ra lại luôn bị nam nhân này dễ dàng bóc trần.
Đối phương lại cười khẽ: “Mệt chết được, ta đi bảo người chuẩn bị phòng cho ngươi.” Nói xong rốt cuộc lại ra ngoài thật.
Thư Cẩn mặc dù không vui vẻ gì nhưng cũng không ngăn cản. Hừ, gã biết sự tình tuyệt không đơn giản như vậy, nhưng cũng đừng nghĩ bản thân lại ngu ngốc nhảy vào bẫy rập của gia hỏa này lần nữa, gã thật muốn nhìn xem đêm nay gia hỏa này rốt cuộc sẽ làm ra trò gian trá gì.
Tô Niệm Thanh thật sự an bài một gian khách phòng cách phòng mình không xa.
Chẳng qua là cách một cái hoa nhỏ viên, lại cách một cái hành lang, cách thêm cái… thư phòng.
Được bọn hạ nhân dẫn đến khách phòng, Thư Cẩn quét mắt khắp bốn phía. Không biết Tô Niệm Thanh cố ý hay vốn đã như vậy, lư hương trong phòng được điểm hương liệu quế hoa, trên bàn cũng đặt một cái ấm tử sa giống như phòng hắn, đến cả đệm giường cũng có màu sắc và hoa văn tương đồng. Trong hồ lô của Tô Niệm Thanh rốt cuộc là bán cái dược gì?
Còn đang ngờ vực, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xong nước ấm. Thư Cẩn cũng chẳng muốn phỏng đoán nữa liền cởi y phục đi tắm.
Lúc gã tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã có một thanh niên nằm nhoài ra ngủ.
Trên gương mặt thanh tú thoáng có nét mệt mỏi nhàn nhạt, hô hấp trầm trầm chứng tỏ hắn ngủ tương đối ngon giấc.
Rõ ràng đã mệt thành thế này mà vẫn không quên tính kế với người khác, nam nhân này hiển nhiên phải ác liệt hơn mình nhiều. Thư Cẩn nhìn chằm chằm nam nhân đang ngủ say, tức giận nghĩ.
Nhưng gã vẫn cúi người xuống, khiêng người đang ngủ say ném lên giường. Động tác tuy thô lỗ nhưng rõ ràng đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Dù vậy Tô Niệm Thanh vẫn tỉnh dậy. Hắn đang dụi mắt tỉnh lại thoạt nhìn non nớt hơn ngày thường rất nhiều, dáng vẻ không hề phòng bị kia thật giống như một thiếu niên mới chừng mười bảy mười tám tuổi.
“Ta đang ngủ?” Hắn xốc lại tinh thần, nhìn về phía Thư Cẩn.
“Ngươi ngủ, đừng dài dòng. Ta cũng mệt rồi!” Nói xong liền đẩy hắn vào trong, bản thân ngủ ngay bên ngoài.
Kế hoạch của Tô Niệm Thanh vốn không phải là tới đây cùng thiếu niên vai kề vai, thuần túy ngủ như vậy, nhưng bị gã ép vào bên trong thế này, trên người lại có đệm chăn ấm áp, người bên cạnh còn mang theo nhiệt khí ẩm ướt do vừa tắm xong, con sâu ngủ vất vả lắm mới đuổi đi được lại quay về.
Nhịn không được lại ngáp một cái. Thiếu niên bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc có ngủ không?”
Tô Niệm Thanh tươi cười nằm xuống, không bao lâu sau lại chìm vào giấc mộng.
Thư Cẩn quan sát hắn, bỗng nhiên kề đến, dựa vào thân thể phập phồng nhẹ nhàng kia, cũng khép mắt lại. Đây mới là lần thứ ba ngủ cùng hắn nhưng lại cảm thấy chút ấm áp này đã quen thuộc lạ thường.
Nếu thời khắc này dừng lại mãi, không cần phải suy nghĩ tương lai sẽ phát sinh chuyện gì thì tốt biết bao!
Bởi vì trước đó đã dặn dò nên không ai dám đến quấy rầy, Tô Niệm Thanh vẫn ngủ say, thậm chí mặt trời lên cao ba sào rồi mà người còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thư Cẩn vốn định đứng dậy trước, nhưng người vừa động mới phát hiện tay hắn đang khoát trên lưng mình, vậy mà chính mình lại không hề phát giác. Muốn đẩy cánh tay kia ra nhưng không làm sao kéo ra được. Nếu khí lực mạnh hơn chút nữa, có thể sẽ đánh thức nam nhân đang ngủ trầm lắng như hài tử kia.
Thư Cẩn giãy một chút, rốt cuộc vẫn bỏ qua.
Chỉ có thể mặc cho hắn ôm, lại nhắm mắt.
Dương quang đứng bóng chiếu tới mông.
Nhưng Tô Niệm Thanh là đói mà tỉnh. Mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt còn xinh đẹp tú mỹ hơn cả nữ hài tử kia. Dù không phải là lần đầu tiên nhìn nhưng hắn vẫn nhịn không được vươn tay ra, ngón tay lướt qua khóe mắt, chóp mũi, thần cánh hoa của gã, toàn bộ đều xinh đẹp đến mức không có chỗ nào để xoi mói.
Vậy nên cũng không khó hiểu vì sao khi mới gặp lần đầu đã cảm thấy hài tử này không hề phóng túng biếng nhác như lứa tuổi của mình.
Hài tử xinh đẹp nếu không có phương thức sinh tồn của mình sẽ bị thế gian đáng sợ này nuốt gọn.
Tô Niệm Thanh không phải không biết Thư Cẩn trước kia là loại người thế nào, cũng không phải không biết nam sủng của gã trong Thiên Lộc thành rốt cuộc có bao nhiêu người. Dù vậy, lúc thiếu niên tự cho là miệt thị thiên hạ kia hôn lên môi mình, khóe môi khẽ run rẩy, mỗi lần đều làm cho bản thân đắm chìm đến nỗi không thể nào hơn được nữa.
Đây chẳng qua là một hài tử tịch mịch hơn bất kỳ ai.
Bỗng nhiên mở mắt nhìn thẳng vào gã, trong mắt còn mang theo vẻ mông lung do vừa thức dậy.
“Đưa tay ra.” Tô Niệm Thanh thấp giọng nói.
Thư Cẩn làm theo.
Tô Niệm Thanh vuốt ve tay gã một chút, cảm giác được vết chai trên mặt, nhưng không nói tiếng nào. Mãi đến khi Thư Cẩn khó chịu phải rụt tay lại hắn mới buông ra, tươi cười đứng dậy: “Chúng ta ăn cơm đi. Nếu không để ngươi đói bụng ta lại phải có trách nhiệm.”
Thư Cẩn nhìn tay mình, lại nhìn Tô Niệm Thanh, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, vừa bước xuống giường vừa nói: “Thứ này dù là cả đời cũng không mờ đi được, chỉ sợ cũng sẽ không thể biến mất.”
Thân thể còn chưa rời khỏi giường đã bị người mạnh mẽ đẩy lại, áp đảo trên giường. Thư Cẩn trừng mắt, mà người đang ở bên trên nhìn xuống chỉ thản nhiên nói một câu: “Ngươi thật sự thích?”
Người bị áp chế sửng sốt, lại nghiến răng nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
“…Nhưng ta thật sự không cam lòng.” Tô Niệm Thanh nói xong liền cúi đầu cắn lên thần cánh hoa của gã. Người dưới thân quả nhiên cứng ngắc rất lâu. Đó là đương nhiên, đây là lần đầu tiên hắn chủ động mà.
“Đợi rất lâu sao?” Hắn cười khẽ, cách hôn hoàn toàn bất đồng với Thư Cẩn. Không phải lộn xộn kịch liệt, mà là chậm rãi từng chút từng chút một như đang thăm dò, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, rồi lại không chịu mạnh thêm chút nữa, giống như bức người ta đến vách núi, sau đó lại không chịu tiến thêm bước nữa.
“Ngươi…” Người bị đặt ở dưới thân tuy buồn bực lại không cách nào nói tiếp, cổ họng bất giác toát ra từng đợt rên rỉ bị kiềm nén.
Tô Niệm Thanh đùa đã đủ, chậm rãi nâng người dậy. Thần cánh hoa bị cắn đỏ lên sinh ra lực hấp dẫn khiến người ta tâm viên ý mã. Nhưng hiện tại không phải lúc, ra tay quá sớm, hương vị của rượu ủ ra sẽ bị mất một phần.
Hắn tươi cười ác liệt, nhìn Thư Cẩn sắc mặt đang phiếm hồng nói: “Đúng là thời điểm đi ăn cơm trưa.”
Thời gian còn lại vẫn rất dài, có cả đống cơ hội để tiếp tục.
Cái gì là tao nhã hữu lễ, cái gì là nhã nhặn nhún nhường, tất cả đều thúi lắm. Tô Niệm Thanh thật sự không ai có thể thấy rõ. Nhưng ít nhất thiếu niên trước mắt bị tức giận đến mức hai gò má đỏ lên này vẫn có cơ hội thấy được hơn phân nửa bộ mặt thật.
Mình đã rất thiện lương rồi, không phải sao?
Huống chi, hắn biết mình từng có cảm tình với Lữ Thọ Hỉ.
“Ta đi gặp hắn làm gì?” Gã tức giận hỏi lại.
“… Không vì cái gì.” Tô Niệm Thanh lắc đầu, khóe miệng lơ đãng gợi lên một đường cong hài lòng. Thư Cẩn sửng sốt, còn chưa phản ứng trở lại đã bị Tô Niệm Thanh kéo vào phòng, rót cho gã chén trà theo thói quen.
Mỗi một góc trong phòng đều có hương hoa quế thoang thoảng như trên người nam nhân kia. Lư hương trong góc phòng đang cháy, mùi hương nhàn nhạt bình phủ lòng người lạ thường. Thư Cẩn bỗng nhiên nhớ tới phụ thân của mình hình như đã từng lơ đãng nói một câu: “Trên người ngươi cũng có loại này mùi.”
Lúc ấy chẳng hề lưu tâm, hiện tại nghĩ đến, trong lòng lại có chút lo lắng.
Tuy nói đây là chuyện không sớm thì muộn, nhưng quan hệ giữa mình với nam nhân này sau khi để Thiên Lộc thành chủ biết được, lại sẽ phát sinh cái gì?
Tô Niệm Thanh không biết được suy nghĩ trong lòng gã, quan sát gã hồi lâu liền cười nói: “Ngươi vừa đến kinh thành?”
“Ừm.” Vừa đáp xong liền phát hiện bản thân lại nhảy vào thòng lọng của hắn, Thư Cẩn có chút xấu hổ bực bội. Thứ nằm trong lòng dù thế nào cũng không muốn nói ra lại luôn bị nam nhân này dễ dàng bóc trần.
Đối phương lại cười khẽ: “Mệt chết được, ta đi bảo người chuẩn bị phòng cho ngươi.” Nói xong rốt cuộc lại ra ngoài thật.
Thư Cẩn mặc dù không vui vẻ gì nhưng cũng không ngăn cản. Hừ, gã biết sự tình tuyệt không đơn giản như vậy, nhưng cũng đừng nghĩ bản thân lại ngu ngốc nhảy vào bẫy rập của gia hỏa này lần nữa, gã thật muốn nhìn xem đêm nay gia hỏa này rốt cuộc sẽ làm ra trò gian trá gì.
Tô Niệm Thanh thật sự an bài một gian khách phòng cách phòng mình không xa.
Chẳng qua là cách một cái hoa nhỏ viên, lại cách một cái hành lang, cách thêm cái… thư phòng.
Được bọn hạ nhân dẫn đến khách phòng, Thư Cẩn quét mắt khắp bốn phía. Không biết Tô Niệm Thanh cố ý hay vốn đã như vậy, lư hương trong phòng được điểm hương liệu quế hoa, trên bàn cũng đặt một cái ấm tử sa giống như phòng hắn, đến cả đệm giường cũng có màu sắc và hoa văn tương đồng. Trong hồ lô của Tô Niệm Thanh rốt cuộc là bán cái dược gì?
Còn đang ngờ vực, bọn hạ nhân đã chuẩn bị xong nước ấm. Thư Cẩn cũng chẳng muốn phỏng đoán nữa liền cởi y phục đi tắm.
Lúc gã tắm rửa xong đi ra, trên bàn đã có một thanh niên nằm nhoài ra ngủ.
Trên gương mặt thanh tú thoáng có nét mệt mỏi nhàn nhạt, hô hấp trầm trầm chứng tỏ hắn ngủ tương đối ngon giấc.
Rõ ràng đã mệt thành thế này mà vẫn không quên tính kế với người khác, nam nhân này hiển nhiên phải ác liệt hơn mình nhiều. Thư Cẩn nhìn chằm chằm nam nhân đang ngủ say, tức giận nghĩ.
Nhưng gã vẫn cúi người xuống, khiêng người đang ngủ say ném lên giường. Động tác tuy thô lỗ nhưng rõ ràng đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Dù vậy Tô Niệm Thanh vẫn tỉnh dậy. Hắn đang dụi mắt tỉnh lại thoạt nhìn non nớt hơn ngày thường rất nhiều, dáng vẻ không hề phòng bị kia thật giống như một thiếu niên mới chừng mười bảy mười tám tuổi.
“Ta đang ngủ?” Hắn xốc lại tinh thần, nhìn về phía Thư Cẩn.
“Ngươi ngủ, đừng dài dòng. Ta cũng mệt rồi!” Nói xong liền đẩy hắn vào trong, bản thân ngủ ngay bên ngoài.
Kế hoạch của Tô Niệm Thanh vốn không phải là tới đây cùng thiếu niên vai kề vai, thuần túy ngủ như vậy, nhưng bị gã ép vào bên trong thế này, trên người lại có đệm chăn ấm áp, người bên cạnh còn mang theo nhiệt khí ẩm ướt do vừa tắm xong, con sâu ngủ vất vả lắm mới đuổi đi được lại quay về.
Nhịn không được lại ngáp một cái. Thiếu niên bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc có ngủ không?”
Tô Niệm Thanh tươi cười nằm xuống, không bao lâu sau lại chìm vào giấc mộng.
Thư Cẩn quan sát hắn, bỗng nhiên kề đến, dựa vào thân thể phập phồng nhẹ nhàng kia, cũng khép mắt lại. Đây mới là lần thứ ba ngủ cùng hắn nhưng lại cảm thấy chút ấm áp này đã quen thuộc lạ thường.
Nếu thời khắc này dừng lại mãi, không cần phải suy nghĩ tương lai sẽ phát sinh chuyện gì thì tốt biết bao!
Bởi vì trước đó đã dặn dò nên không ai dám đến quấy rầy, Tô Niệm Thanh vẫn ngủ say, thậm chí mặt trời lên cao ba sào rồi mà người còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Thư Cẩn vốn định đứng dậy trước, nhưng người vừa động mới phát hiện tay hắn đang khoát trên lưng mình, vậy mà chính mình lại không hề phát giác. Muốn đẩy cánh tay kia ra nhưng không làm sao kéo ra được. Nếu khí lực mạnh hơn chút nữa, có thể sẽ đánh thức nam nhân đang ngủ trầm lắng như hài tử kia.
Thư Cẩn giãy một chút, rốt cuộc vẫn bỏ qua.
Chỉ có thể mặc cho hắn ôm, lại nhắm mắt.
Dương quang đứng bóng chiếu tới mông.
Nhưng Tô Niệm Thanh là đói mà tỉnh. Mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt còn xinh đẹp tú mỹ hơn cả nữ hài tử kia. Dù không phải là lần đầu tiên nhìn nhưng hắn vẫn nhịn không được vươn tay ra, ngón tay lướt qua khóe mắt, chóp mũi, thần cánh hoa của gã, toàn bộ đều xinh đẹp đến mức không có chỗ nào để xoi mói.
Vậy nên cũng không khó hiểu vì sao khi mới gặp lần đầu đã cảm thấy hài tử này không hề phóng túng biếng nhác như lứa tuổi của mình.
Hài tử xinh đẹp nếu không có phương thức sinh tồn của mình sẽ bị thế gian đáng sợ này nuốt gọn.
Tô Niệm Thanh không phải không biết Thư Cẩn trước kia là loại người thế nào, cũng không phải không biết nam sủng của gã trong Thiên Lộc thành rốt cuộc có bao nhiêu người. Dù vậy, lúc thiếu niên tự cho là miệt thị thiên hạ kia hôn lên môi mình, khóe môi khẽ run rẩy, mỗi lần đều làm cho bản thân đắm chìm đến nỗi không thể nào hơn được nữa.
Đây chẳng qua là một hài tử tịch mịch hơn bất kỳ ai.
Bỗng nhiên mở mắt nhìn thẳng vào gã, trong mắt còn mang theo vẻ mông lung do vừa thức dậy.
“Đưa tay ra.” Tô Niệm Thanh thấp giọng nói.
Thư Cẩn làm theo.
Tô Niệm Thanh vuốt ve tay gã một chút, cảm giác được vết chai trên mặt, nhưng không nói tiếng nào. Mãi đến khi Thư Cẩn khó chịu phải rụt tay lại hắn mới buông ra, tươi cười đứng dậy: “Chúng ta ăn cơm đi. Nếu không để ngươi đói bụng ta lại phải có trách nhiệm.”
Thư Cẩn nhìn tay mình, lại nhìn Tô Niệm Thanh, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, vừa bước xuống giường vừa nói: “Thứ này dù là cả đời cũng không mờ đi được, chỉ sợ cũng sẽ không thể biến mất.”
Thân thể còn chưa rời khỏi giường đã bị người mạnh mẽ đẩy lại, áp đảo trên giường. Thư Cẩn trừng mắt, mà người đang ở bên trên nhìn xuống chỉ thản nhiên nói một câu: “Ngươi thật sự thích?”
Người bị áp chế sửng sốt, lại nghiến răng nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
“…Nhưng ta thật sự không cam lòng.” Tô Niệm Thanh nói xong liền cúi đầu cắn lên thần cánh hoa của gã. Người dưới thân quả nhiên cứng ngắc rất lâu. Đó là đương nhiên, đây là lần đầu tiên hắn chủ động mà.
“Đợi rất lâu sao?” Hắn cười khẽ, cách hôn hoàn toàn bất đồng với Thư Cẩn. Không phải lộn xộn kịch liệt, mà là chậm rãi từng chút từng chút một như đang thăm dò, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, rồi lại không chịu mạnh thêm chút nữa, giống như bức người ta đến vách núi, sau đó lại không chịu tiến thêm bước nữa.
“Ngươi…” Người bị đặt ở dưới thân tuy buồn bực lại không cách nào nói tiếp, cổ họng bất giác toát ra từng đợt rên rỉ bị kiềm nén.
Tô Niệm Thanh đùa đã đủ, chậm rãi nâng người dậy. Thần cánh hoa bị cắn đỏ lên sinh ra lực hấp dẫn khiến người ta tâm viên ý mã. Nhưng hiện tại không phải lúc, ra tay quá sớm, hương vị của rượu ủ ra sẽ bị mất một phần.
Hắn tươi cười ác liệt, nhìn Thư Cẩn sắc mặt đang phiếm hồng nói: “Đúng là thời điểm đi ăn cơm trưa.”
Thời gian còn lại vẫn rất dài, có cả đống cơ hội để tiếp tục.
Cái gì là tao nhã hữu lễ, cái gì là nhã nhặn nhún nhường, tất cả đều thúi lắm. Tô Niệm Thanh thật sự không ai có thể thấy rõ. Nhưng ít nhất thiếu niên trước mắt bị tức giận đến mức hai gò má đỏ lên này vẫn có cơ hội thấy được hơn phân nửa bộ mặt thật.
Mình đã rất thiện lương rồi, không phải sao?
Tác giả :
Minh Tử