Tiểu Minh Tinh
Chương 27
Trong phòng hỗn độn, chai rượu ngổn ngang bừa bộn khắp nơi. Ánh mắt người đàn ông gầy gò tái nhợt dại ra ngồi trên sô pha, trong tay cầm chai rượu, sau một lúc lâu, ngẩng đầu lên, dồn sức trút một ngụm lớn vào miệng.
TV phát ra thanh âm khàn khàn, hình ảnh không rõ ràng lắm, tầm mắt người đàn ông dừng trên màn hình, phát ra một chuỗi tiếng cười điên cuồng.
“Nói tôi quay đều là rác rưởi…” Hắn thì thào tự nói, “Các người cũng xứng xem phim tôi quay sao?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, người đàn ông máy móc quay đầu lại, một cô gái mặc váy dài thuần trắng đi đến. Thấy trong phòng một mảnh bừa bãi, bước chân của cô dừng một chút, thở dài nói: “Anh lại uống rượu, Cố Phương.”
Người đàn ông quay đầu đi, thanh âm lạnh lùng: “Cô không phải đã đi rồi sao?”
“Em trở về thu thập chút đồ để quên.” Thân ảnh cô gái biến mất rất nhanh ở phòng cách vách, một lát sau mang theo cái túi lớn đi ra. Đứng ở phía sau người đàn ông, do dự một chút, mở miệng, “Em thật sự đi đây.”
Người đàn ông không đáp lại.
“Anh đừng uống nữa… Cố Phương.” Cô thấp giọng nói, “Cứ như vậy nữa, anh sẽ đem mình uống đến chết đó! Lần này thất bại, còn có lần sau…”
“Đi nhanh một chút cho tôi!” Người đàn ông phát ra một tiếng hét to, “Cút!”
Cô gái cắn môi, hốc mắt đỏ lên dừng ở bóng dáng người đàn ông, rốt cuộc xách túi xoay người rời đi.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, người đàn ông rốt cuộc quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa, bỗng nhiên hung hăng cầm chai rượu trong tay ném xuống đất.
“Cút, tất cả đều cút cho tôi!” Hắn cười ha ha, gần như sụp đổ dùng hai tay nắm tóc, thân thể chậm rãi dọc theo sô pha ngã xuống, dần dần, trong thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, “Ai mẹ nó… cũng đừng tội nghiệp tôi!”
Ngọn đèn nháy mắt tối sầm, bóng người đàn ông cô độc bị kéo ra thật dài, thê lương phản chiếu trên sàn nhà.
“OK!” Thanh âm đạo diễn từ rất xa truyền tới, ngọn đèn lại sáng lên, trong nháy mắt trở lại thế giới hiện thực.
Kiều Ứng như cũ duy trì tư thế bán ngồi xổm trên sàn nhà, cách thật lâu mới ngẩng đầu, có chút hoảng hốt quay lại.
“Kiều Ứng, cậu không sao chứ?” An Quang Vinh có chút lo lắng đi lại đây, vỗ vỗ vai hắn, “Gần đây gầy đi nhiều lắm, tuy rằng cậu luôn chuyên nghiệp, nhưng là đừng liều mạng như vậy.”
Thời điểm quay phim, An Quang Vinh vừa hài lòng diễn xuất gần như hoàn mỹ của Kiều Ứng, nhưng đồng thời cũng vừa có chút kinh hãi khi thấy hắn đối vai diễn Cố Phương này nghiên cứu sâu như vậy. Làm bạn với Cố Phương nhiều năm, ông quen thuộc mỗi tiếng nói cử động của Cố Phương khi còn sống, thẳng đến nhìn thấy Kiều Ứng không chút nào kém tái hiện lại, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác, quả thực rõ ràng chính là Cố Phương năm đó. Này đã không còn là vấn đề diễn xuất nữa, mà là Kiều Ứng đã hoàn toàn đem chính mình dung nhập vào vai diễn, đó là diễn theo diện mạo vốn có.
Kiều Ứng phục hồi lại tinh thần, cười cười, đứng lên: “Cháu không sao.”
“Có muốn… nghỉ ngơi vài ngày hay không, thả lỏng, điều tiết một chút?” An Quang Vinh do dự một lát, thành thật mà nói, ông có chút lo lắng về thể trạng cơ thể của Kiều Ứng, “Cậu ở nhà dưỡng thêm chút thịt cho tôi.”
“Cháu không sao.” Kiều Ứng lập lại lần nữa, “Khi nào đóng máy cháu tự nhiên sẽ để mình nghỉ ngơi, chưa quay xong cháu tuyệt không nghỉ.”
Sau đó hắn hướng An Quang Vinh mỉm cười, gật gật đầu, xoay người rời đi.
An Quang Vinh khiếp sợ đứng ở chỗ cũ, Kiều Ứng vừa rồi nói câu nói kia, đúng là lời thoại của Cố Phương. Năm đó Cố Phương cũng là làm việc đến không muốn sống, mặc kệ người khác khuyên thế nào, chỉ có một câu trả lời: “Tôi không sao, không quay xong tôi tuyệt không nghỉ ngơi.”
Chính là Kiều Ứng lại căn bản không nhận thấy được, hắn đang ở cuộc sống thực, vậy mà lại đem lời thoại trong kịch bản, trở thành lời nói của mình.
Trong quá trình quay phim, phóng viên đến lấy tin đã chụp hình Kiều Ứng ở trường quay, đăng lên tạp chí. Người đàn ông trong ảnh chụp đại khái là vừa mới diễn xong, chỉ mới thay quần áo, còn chưa kịp trang điểm lại, hé ra gương mặt trắng gần như không có huyết sắc, biểu tình cô độc mà lãnh ngạo.
Nhóm fan hâm mộ bắt đầu tán thưởng, nói Kiều Ứng gầy thành như vậy ngược lại càng thêm gợi cảm. Thẩm Liễm cau mày đem tạp chí để qua một bên, hắn biết sắc mặt tái nhợt đến không xong kia của Kiều Ứng, căn bản không phải là kỹ xảo hoá trang, lần trước gặp hắn, hắn cũng đã là bộ dạng kia.
Vì một bộ phim, thật sự muốn đem thân thể chính mình hoàn toàn phá hư mới cam tâm sao?
Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa, đó là chìa khóa nhà Kiều Ứng. Lúc ấy Kiều Ứng liền như vậy không chút nào để ý phất tay, cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, ngay cả chìa khóa cũng lười lấy lại.
Thẩm Liễm nghĩ thầm nếu mình hiện tại cầm chìa khóa này mở cửa nhà hắn, cường ngạnh đem hắn đặt trên giường, bắt buộc hắn nghỉ ngơi cho tốt, ép hắn thoát khỏi vai diễn, có thể… làm cho hắn trở lại là Kiều Ứng trước kia hay không?
Kiều Ứng sau khi hoàn tất công việc, về đến nhà đã muốn rạng sáng. Hắn cũng không cảm thấy mệt, cởi áo khoác xong tùy tay lấy chai rượu trong tủ lạnh, trở lại phòng khách, mở TV, ngồi ở sô pha.
Hắn xem chính là phim điện ảnh cuối cùng của Cố Phương lưu lại khi còn sống, phim này năm đó bị một số nhà phê bình điện ảnh xưng là “Rác rưởi không biết nói về điều gì”, phòng bán vé thất bại thảm hại. Mà người phụ nữ cuối cùng bên cạnh Cố Phương cũng vì vậy rời bỏ ông, chính từ lúc đó, Cố Phương không gượng dậy nổi, nửa năm sau thì trúng độc rượu đột ngột ra đi.
Mà vừa vặn lại là bộ phim này, nhiều năm sau được tôn sùng là tác phẩm điện ảnh kinh điển. Thủ pháp quay phim trắng đen này về sau lại được rất nhiều đạo diễn tham khảo, liền ngay cả lời thoại trách móc “Mạc danh kỳ diệu” năm đó, cũng được đưa vào nhiều bộ sách giáo khoa, trở thành tài liệu giảng dạy cho rất nhiều lớp điện ảnh và truyền hình.
Khi còn sống không được ai hiểu, bị mọi người phỉ nhổ, bị mắng là cuồng nhân, là kẻ điên. Nhưng sau khi chết đi, lại nhận được sự công nhận cùng tôn kính.
Kiều Ứng cười cười tự giễu, hắn nghĩ may mắn hắn không sinh vào thời kỳ đó, cũng không cao ngạo đến như vậy. May mắn hắn cuối cùng vẫn là học được cách thỏa hiệp.
Người đàn ông trong phim, bày ra tư thế buồn cười, vẻ mặt nghiêm túc tiêu sái đi trên làn phân cách giữa đường cái, giống như một gã quán quân thế giới đang đi cầu thăng bằng. Không đếm xỉa đến dòng xe cộ qua lại như mắc cửi hai bên, bất chấp những thanh âm chung quanh đối hắn chỉ trỏ cười nhạo thở dài. Cuối cùng bị một tài xế xe sợi tổng hợp say rượu lái xe không cẩn thận đâm chết, biểu tình trước khi chết hết sức thỏa mãn.
Có lẽ Cố Phương cảm thấy này mình chính là người đàn ông, hoàn toàn sống trong thế giới của mình, bị mọi người xem như kẻ điên hết thuốc cứu chữa, lại vẫn như cũ kiên trì không chịu hướng chung quanh thỏa hiệp. Nhưng ông ta nhất định không ngờ, kết cục của mình, lại cùng diễn viên trong bộ phim điện ảnh mình quay giống hệt nhau.
Cô đơn mà chết.
Hô hấp Kiều Ứng bắt đầu dồn dập, ngón tay bắt đầu không thể khống chế hơi hơi phát run. Tim đập nhanh, ngực khó chịu, tịch mịch như thủy triều dần dần cắn nuốt hắn. Hắn cảm thấy như mình đang đứng sát mép vách núi, biết đâu khi nhảy xuống sẽ tới thế giới bên kia, bên tai vang lên lời thoại cuối cùng của Cố Phương: “Ta không bao giờ… muốn nhìn thấy thái dương ngày mai nữa, ta mệt mỏi.”
Không thể khống chế bắt lấy chai rượu trong tay, uống càng nhiều lại càng mờ mịt, càng mờ mịt lại càng không thể đem tầm mắt đang dán vào màn ảnh TV dời đi. Người đàn ông kia mang theo nụ cười thỏa mãn, trong chốc lát biến thành mặt Cố Phương, trong chốc lát lại biến thành mặt mình, một lần lại một lần lặp lại nói với hắn: “Ta không bao giờ… muốn nhìn thấy thái dương ngày mai nữa, ta mệt mỏi.”
Thần tình Kiều Ứng nháy mắt sụp đổ, quăng mạnh chai rượu, liều mạng ôm lấy đầu mình. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, bị hắn một cước đá đi.
Loáng thoáng tựa hồ nghe từ loa phát ra thanh âm gọi tên hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ sờ soạng tìm kiếm. Mảnh chai đâm vào lòng bàn tay, đau đớn khiến hắn hơi chút thanh tỉnh, hắn quơ được chai rượu, giống như quơ được cọng rơm cứu mạng, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Trước lúc ngủ say tựa hồ nghe được tiếng cửa bị mở, có người vội vội vàng vàng hướng hắn chạy tới, lớn tiếng gọi tên hắn.
Nhưng hắn giờ cái gì cũng không biết, rơi vào thế giới bóng đêm.
TV phát ra thanh âm khàn khàn, hình ảnh không rõ ràng lắm, tầm mắt người đàn ông dừng trên màn hình, phát ra một chuỗi tiếng cười điên cuồng.
“Nói tôi quay đều là rác rưởi…” Hắn thì thào tự nói, “Các người cũng xứng xem phim tôi quay sao?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, người đàn ông máy móc quay đầu lại, một cô gái mặc váy dài thuần trắng đi đến. Thấy trong phòng một mảnh bừa bãi, bước chân của cô dừng một chút, thở dài nói: “Anh lại uống rượu, Cố Phương.”
Người đàn ông quay đầu đi, thanh âm lạnh lùng: “Cô không phải đã đi rồi sao?”
“Em trở về thu thập chút đồ để quên.” Thân ảnh cô gái biến mất rất nhanh ở phòng cách vách, một lát sau mang theo cái túi lớn đi ra. Đứng ở phía sau người đàn ông, do dự một chút, mở miệng, “Em thật sự đi đây.”
Người đàn ông không đáp lại.
“Anh đừng uống nữa… Cố Phương.” Cô thấp giọng nói, “Cứ như vậy nữa, anh sẽ đem mình uống đến chết đó! Lần này thất bại, còn có lần sau…”
“Đi nhanh một chút cho tôi!” Người đàn ông phát ra một tiếng hét to, “Cút!”
Cô gái cắn môi, hốc mắt đỏ lên dừng ở bóng dáng người đàn ông, rốt cuộc xách túi xoay người rời đi.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, người đàn ông rốt cuộc quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa, bỗng nhiên hung hăng cầm chai rượu trong tay ném xuống đất.
“Cút, tất cả đều cút cho tôi!” Hắn cười ha ha, gần như sụp đổ dùng hai tay nắm tóc, thân thể chậm rãi dọc theo sô pha ngã xuống, dần dần, trong thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, “Ai mẹ nó… cũng đừng tội nghiệp tôi!”
Ngọn đèn nháy mắt tối sầm, bóng người đàn ông cô độc bị kéo ra thật dài, thê lương phản chiếu trên sàn nhà.
“OK!” Thanh âm đạo diễn từ rất xa truyền tới, ngọn đèn lại sáng lên, trong nháy mắt trở lại thế giới hiện thực.
Kiều Ứng như cũ duy trì tư thế bán ngồi xổm trên sàn nhà, cách thật lâu mới ngẩng đầu, có chút hoảng hốt quay lại.
“Kiều Ứng, cậu không sao chứ?” An Quang Vinh có chút lo lắng đi lại đây, vỗ vỗ vai hắn, “Gần đây gầy đi nhiều lắm, tuy rằng cậu luôn chuyên nghiệp, nhưng là đừng liều mạng như vậy.”
Thời điểm quay phim, An Quang Vinh vừa hài lòng diễn xuất gần như hoàn mỹ của Kiều Ứng, nhưng đồng thời cũng vừa có chút kinh hãi khi thấy hắn đối vai diễn Cố Phương này nghiên cứu sâu như vậy. Làm bạn với Cố Phương nhiều năm, ông quen thuộc mỗi tiếng nói cử động của Cố Phương khi còn sống, thẳng đến nhìn thấy Kiều Ứng không chút nào kém tái hiện lại, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác, quả thực rõ ràng chính là Cố Phương năm đó. Này đã không còn là vấn đề diễn xuất nữa, mà là Kiều Ứng đã hoàn toàn đem chính mình dung nhập vào vai diễn, đó là diễn theo diện mạo vốn có.
Kiều Ứng phục hồi lại tinh thần, cười cười, đứng lên: “Cháu không sao.”
“Có muốn… nghỉ ngơi vài ngày hay không, thả lỏng, điều tiết một chút?” An Quang Vinh do dự một lát, thành thật mà nói, ông có chút lo lắng về thể trạng cơ thể của Kiều Ứng, “Cậu ở nhà dưỡng thêm chút thịt cho tôi.”
“Cháu không sao.” Kiều Ứng lập lại lần nữa, “Khi nào đóng máy cháu tự nhiên sẽ để mình nghỉ ngơi, chưa quay xong cháu tuyệt không nghỉ.”
Sau đó hắn hướng An Quang Vinh mỉm cười, gật gật đầu, xoay người rời đi.
An Quang Vinh khiếp sợ đứng ở chỗ cũ, Kiều Ứng vừa rồi nói câu nói kia, đúng là lời thoại của Cố Phương. Năm đó Cố Phương cũng là làm việc đến không muốn sống, mặc kệ người khác khuyên thế nào, chỉ có một câu trả lời: “Tôi không sao, không quay xong tôi tuyệt không nghỉ ngơi.”
Chính là Kiều Ứng lại căn bản không nhận thấy được, hắn đang ở cuộc sống thực, vậy mà lại đem lời thoại trong kịch bản, trở thành lời nói của mình.
Trong quá trình quay phim, phóng viên đến lấy tin đã chụp hình Kiều Ứng ở trường quay, đăng lên tạp chí. Người đàn ông trong ảnh chụp đại khái là vừa mới diễn xong, chỉ mới thay quần áo, còn chưa kịp trang điểm lại, hé ra gương mặt trắng gần như không có huyết sắc, biểu tình cô độc mà lãnh ngạo.
Nhóm fan hâm mộ bắt đầu tán thưởng, nói Kiều Ứng gầy thành như vậy ngược lại càng thêm gợi cảm. Thẩm Liễm cau mày đem tạp chí để qua một bên, hắn biết sắc mặt tái nhợt đến không xong kia của Kiều Ứng, căn bản không phải là kỹ xảo hoá trang, lần trước gặp hắn, hắn cũng đã là bộ dạng kia.
Vì một bộ phim, thật sự muốn đem thân thể chính mình hoàn toàn phá hư mới cam tâm sao?
Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một cái chìa khóa, đó là chìa khóa nhà Kiều Ứng. Lúc ấy Kiều Ứng liền như vậy không chút nào để ý phất tay, cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, ngay cả chìa khóa cũng lười lấy lại.
Thẩm Liễm nghĩ thầm nếu mình hiện tại cầm chìa khóa này mở cửa nhà hắn, cường ngạnh đem hắn đặt trên giường, bắt buộc hắn nghỉ ngơi cho tốt, ép hắn thoát khỏi vai diễn, có thể… làm cho hắn trở lại là Kiều Ứng trước kia hay không?
Kiều Ứng sau khi hoàn tất công việc, về đến nhà đã muốn rạng sáng. Hắn cũng không cảm thấy mệt, cởi áo khoác xong tùy tay lấy chai rượu trong tủ lạnh, trở lại phòng khách, mở TV, ngồi ở sô pha.
Hắn xem chính là phim điện ảnh cuối cùng của Cố Phương lưu lại khi còn sống, phim này năm đó bị một số nhà phê bình điện ảnh xưng là “Rác rưởi không biết nói về điều gì”, phòng bán vé thất bại thảm hại. Mà người phụ nữ cuối cùng bên cạnh Cố Phương cũng vì vậy rời bỏ ông, chính từ lúc đó, Cố Phương không gượng dậy nổi, nửa năm sau thì trúng độc rượu đột ngột ra đi.
Mà vừa vặn lại là bộ phim này, nhiều năm sau được tôn sùng là tác phẩm điện ảnh kinh điển. Thủ pháp quay phim trắng đen này về sau lại được rất nhiều đạo diễn tham khảo, liền ngay cả lời thoại trách móc “Mạc danh kỳ diệu” năm đó, cũng được đưa vào nhiều bộ sách giáo khoa, trở thành tài liệu giảng dạy cho rất nhiều lớp điện ảnh và truyền hình.
Khi còn sống không được ai hiểu, bị mọi người phỉ nhổ, bị mắng là cuồng nhân, là kẻ điên. Nhưng sau khi chết đi, lại nhận được sự công nhận cùng tôn kính.
Kiều Ứng cười cười tự giễu, hắn nghĩ may mắn hắn không sinh vào thời kỳ đó, cũng không cao ngạo đến như vậy. May mắn hắn cuối cùng vẫn là học được cách thỏa hiệp.
Người đàn ông trong phim, bày ra tư thế buồn cười, vẻ mặt nghiêm túc tiêu sái đi trên làn phân cách giữa đường cái, giống như một gã quán quân thế giới đang đi cầu thăng bằng. Không đếm xỉa đến dòng xe cộ qua lại như mắc cửi hai bên, bất chấp những thanh âm chung quanh đối hắn chỉ trỏ cười nhạo thở dài. Cuối cùng bị một tài xế xe sợi tổng hợp say rượu lái xe không cẩn thận đâm chết, biểu tình trước khi chết hết sức thỏa mãn.
Có lẽ Cố Phương cảm thấy này mình chính là người đàn ông, hoàn toàn sống trong thế giới của mình, bị mọi người xem như kẻ điên hết thuốc cứu chữa, lại vẫn như cũ kiên trì không chịu hướng chung quanh thỏa hiệp. Nhưng ông ta nhất định không ngờ, kết cục của mình, lại cùng diễn viên trong bộ phim điện ảnh mình quay giống hệt nhau.
Cô đơn mà chết.
Hô hấp Kiều Ứng bắt đầu dồn dập, ngón tay bắt đầu không thể khống chế hơi hơi phát run. Tim đập nhanh, ngực khó chịu, tịch mịch như thủy triều dần dần cắn nuốt hắn. Hắn cảm thấy như mình đang đứng sát mép vách núi, biết đâu khi nhảy xuống sẽ tới thế giới bên kia, bên tai vang lên lời thoại cuối cùng của Cố Phương: “Ta không bao giờ… muốn nhìn thấy thái dương ngày mai nữa, ta mệt mỏi.”
Không thể khống chế bắt lấy chai rượu trong tay, uống càng nhiều lại càng mờ mịt, càng mờ mịt lại càng không thể đem tầm mắt đang dán vào màn ảnh TV dời đi. Người đàn ông kia mang theo nụ cười thỏa mãn, trong chốc lát biến thành mặt Cố Phương, trong chốc lát lại biến thành mặt mình, một lần lại một lần lặp lại nói với hắn: “Ta không bao giờ… muốn nhìn thấy thái dương ngày mai nữa, ta mệt mỏi.”
Thần tình Kiều Ứng nháy mắt sụp đổ, quăng mạnh chai rượu, liều mạng ôm lấy đầu mình. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, bị hắn một cước đá đi.
Loáng thoáng tựa hồ nghe từ loa phát ra thanh âm gọi tên hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để ý, chỉ sờ soạng tìm kiếm. Mảnh chai đâm vào lòng bàn tay, đau đớn khiến hắn hơi chút thanh tỉnh, hắn quơ được chai rượu, giống như quơ được cọng rơm cứu mạng, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Trước lúc ngủ say tựa hồ nghe được tiếng cửa bị mở, có người vội vội vàng vàng hướng hắn chạy tới, lớn tiếng gọi tên hắn.
Nhưng hắn giờ cái gì cũng không biết, rơi vào thế giới bóng đêm.
Tác giả :
Tô Đặc