Tiểu Miêu Tân Nương Của Sư Tử Lạnh Lùng
Chương 39: Say rượu
“Bịch…” Một tiếng, Thẩm Hạo Ngôn ném vật nhỏ say rượu này lên giường, đắp chăn lên, muốn làm cho cô tự sinh tự diệt, không nghĩ rằng vừa mới xoay người đã bị một luồng sức mạnh giữ lấy, hắn giương mắt nhìn góc áo bị nắm chặt, hắn định đưa tay gạt ra, ai ngờ người phụ nữ kia lại…
“Này, buông tay! mau buông tay!” Người phụ nữ này nổi điên cái gì chứ, kéo áo hắn làm gì?
“Bạch Tiểu Nhược, người phụ nữ này, mau buông tay!”
Tiểu Nhược bị tiếng quát đe dọa, không những không buông tay, lại càng nắm chặt, thậm chí còn…cắn tay của hắn? Cắn? Cô là chó con sao?
Hay là do xương của hắn tươi ngon?
“Đừng…ưm..” Tiếng nói mơ hồ, giống như người ta muốn cướp đồ ăn ngon của cô vậy, cô quyết tâm không buông ra thứ gì đó trong miệng, cho nên dù cho Thẩm Hạo Ngôn có dùng cách gì để gạt tay của cô ra thì cũng vô dụng, cô vẫn cương quyết không buông.
“Cô mau buông tay …”Một bên hắn thở hổn hển, một bên Tiểu Nhược không ngừng nói:
“Đừng như vậy, đừng rời đi…”. Nếu như không chắc chắn cô uống rượu của hắn, hắn thật sự không tin điều mà mình nhìn thấy trước mắt, có lẽ hắn sẽ cho rằng đây là mưu kế của cô, rắp tâm hãm hại hắn!
Nhưng mà bây giờ, cái này cùng với quyến rũ hắn thì có gì khác nhau? Nhìn cô hết cắn lại gặm, hơn nữa với loại lực đạo giống như con mèo nhỏ này, cùng với con muỗi cắn ở trên cũng chẳng khác nhau là mấy
, không hề cảm thấy đau, chỉ gợi ra trong hắn từng trận ngưa ngứa tê dại, hẳn dường như cảm nhận được trong cơ thể có một luồng sóng ngầm dâng trào mãnh liệt. Cô vẫn còn chưa ngừng nói:
“Không buông, buông ra, anh sẽ đi, đừng đi…”. Có lẽ cô cảm thấy nóng nên không ngừng tự kéo đi áo của mình,, lộ ra bờ vai trần, còn có cảnh xuân sắp lộ ra ngoài nữa, cô thực sự say rồi, không phân biệt rõ ràng được tình hình hiện nay, thứ cô đang cầm là cái gì, người nào, hơn nữa cô cũng không biết rằng vô tình đã quyến rũ ai.
Thẩm Hạo Ngôn tuy lãnh khốc nhưng là người có thể duy trì lí trí, nhưng giờ khắc này đây, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, lí trí sắp đổ xuống cống, mà hắn, dường như cũng không muốn ngăn cản.
Ngay sau đó, hắn giống như con báo nhanh nhẹn mà đẩy Tiểu Nhược ngã xuống giường, thân thể cường tráng ép cơ thể nhỏ xinh của cô lên giường, tay chân hắn cố định cô ở trên giường, muốn ngăn cô không đánh hắn nữa. Đột nhiên thay đổi chỉ khiến Tiểu Nhược thêm điên cuồng mà giãy dụa, kêu, thậm chí còn nức nở, trong nháy mắt cô giống như một người điên vậy. Thẩm Hạo Ngôn cúi xuống, đôi môi dày hô mạnh lên thanh âm phiền não kia, quả nhiên, mùi vị rất ngon., hắn liều mạng dây dưa, mút vào, cố ý khiêu khích cô, làm cô hưng phấn cùng hắn. Cho đến khi cô cảm thấy hít thở không thông, hắn mới tách ra một chút, đôi môi nóng như lửa đi xuống, chỉ dùng một tay giữ chặt cô, tay kia bắt đầu chu du trên thân thể mềm mại của cô, tay hắn vuốt ve thân thể cô, giống như ma pháp trên từng đường cong của cô.
“Đừng..đừng làm thế..”. Nóng quá, trên người cô nóng như có lửa đảo qua, môi thì bị làm phiền, còn có bàn tay ở trên người cô liên tục gây ra từng đợt tê dại, trong cơ thể dâng lên một cảm giác xa lạ, khiến cô bất an, cô giãy dụa vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi cảm giác giày vò này. Thế nhưng làm thế nào cũng không thể di chuyển dù là một chút, cơ thể cường tráng kia ép cô đến không thở được.
“Linh…linh…”. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên đến chói tai, Thẩm Hạo Ngôn chán nản lấy di động muốn tắt máy, nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình, ngẩn ra, để lại, tiếng chuông vẫn vang, cuối cùng hắn vẫn nhận, bên kia truyền đến tiếng của Amaris:
“Ngôn, anh ở đâu vậy, em muốn nói chuyện với anh….anh ấy”- Âm thanh vội vã, ngắt quãng. Không đợi cô nói xong, hắn nói:
“Cô không cần gọi nữa, chúng ta không có khả năng!” Hắn liền ngắt điện thoại, tháo pin ra, đem di động ném thật xa. Nhanh như vậy khiến Đằng Nguyên Phong gấp đến nỗi quay mòng mòng, anh mới nhận được tin, người kia đã ở Paris, anh tưởng anh hiểu người đó, nhưng lại không biết – người đó muốn làm cái gì!
Amaris muốn nói người kia đã trở lại, anh ấy đang ở đây, nhưng mà Thẩm Hạo Ngôn lại không cho cô cơ hội để nói.
Thẩm Hạo Ngôn vươn tay kéo cô gái nhỏ đang muốn bò xuống giường, kéo cô lại, rồi xoay người cô, đem cô áp chế dưới thân.
Hôm nay dù như thế nào, hắn đều muốn cô, nói hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng được, hắn không muốn kiềm chế nữa, huống hồ cô chính là vợ hắn, hắn chỉ làm cho hai người từ hữu danh vô phận trở thành danh chính ngôn thuận thôi. Đúng vậy, hắn muốn cô, một giây cũng không muốn đợi..
Hai tay bắt đầu xé rách quần áo của cô, chỉ còn lại đồ lót. Dính vào*****, ánh mắt nóng như lửa say đắm nhìn cô, khiến cô không còn chỗ nào che giấu…
“Này, buông tay! mau buông tay!” Người phụ nữ này nổi điên cái gì chứ, kéo áo hắn làm gì?
“Bạch Tiểu Nhược, người phụ nữ này, mau buông tay!”
Tiểu Nhược bị tiếng quát đe dọa, không những không buông tay, lại càng nắm chặt, thậm chí còn…cắn tay của hắn? Cắn? Cô là chó con sao?
Hay là do xương của hắn tươi ngon?
“Đừng…ưm..” Tiếng nói mơ hồ, giống như người ta muốn cướp đồ ăn ngon của cô vậy, cô quyết tâm không buông ra thứ gì đó trong miệng, cho nên dù cho Thẩm Hạo Ngôn có dùng cách gì để gạt tay của cô ra thì cũng vô dụng, cô vẫn cương quyết không buông.
“Cô mau buông tay …”Một bên hắn thở hổn hển, một bên Tiểu Nhược không ngừng nói:
“Đừng như vậy, đừng rời đi…”. Nếu như không chắc chắn cô uống rượu của hắn, hắn thật sự không tin điều mà mình nhìn thấy trước mắt, có lẽ hắn sẽ cho rằng đây là mưu kế của cô, rắp tâm hãm hại hắn!
Nhưng mà bây giờ, cái này cùng với quyến rũ hắn thì có gì khác nhau? Nhìn cô hết cắn lại gặm, hơn nữa với loại lực đạo giống như con mèo nhỏ này, cùng với con muỗi cắn ở trên cũng chẳng khác nhau là mấy
, không hề cảm thấy đau, chỉ gợi ra trong hắn từng trận ngưa ngứa tê dại, hẳn dường như cảm nhận được trong cơ thể có một luồng sóng ngầm dâng trào mãnh liệt. Cô vẫn còn chưa ngừng nói:
“Không buông, buông ra, anh sẽ đi, đừng đi…”. Có lẽ cô cảm thấy nóng nên không ngừng tự kéo đi áo của mình,, lộ ra bờ vai trần, còn có cảnh xuân sắp lộ ra ngoài nữa, cô thực sự say rồi, không phân biệt rõ ràng được tình hình hiện nay, thứ cô đang cầm là cái gì, người nào, hơn nữa cô cũng không biết rằng vô tình đã quyến rũ ai.
Thẩm Hạo Ngôn tuy lãnh khốc nhưng là người có thể duy trì lí trí, nhưng giờ khắc này đây, hắn chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt khiến hắn miệng đắng lưỡi khô, lí trí sắp đổ xuống cống, mà hắn, dường như cũng không muốn ngăn cản.
Ngay sau đó, hắn giống như con báo nhanh nhẹn mà đẩy Tiểu Nhược ngã xuống giường, thân thể cường tráng ép cơ thể nhỏ xinh của cô lên giường, tay chân hắn cố định cô ở trên giường, muốn ngăn cô không đánh hắn nữa. Đột nhiên thay đổi chỉ khiến Tiểu Nhược thêm điên cuồng mà giãy dụa, kêu, thậm chí còn nức nở, trong nháy mắt cô giống như một người điên vậy. Thẩm Hạo Ngôn cúi xuống, đôi môi dày hô mạnh lên thanh âm phiền não kia, quả nhiên, mùi vị rất ngon., hắn liều mạng dây dưa, mút vào, cố ý khiêu khích cô, làm cô hưng phấn cùng hắn. Cho đến khi cô cảm thấy hít thở không thông, hắn mới tách ra một chút, đôi môi nóng như lửa đi xuống, chỉ dùng một tay giữ chặt cô, tay kia bắt đầu chu du trên thân thể mềm mại của cô, tay hắn vuốt ve thân thể cô, giống như ma pháp trên từng đường cong của cô.
“Đừng..đừng làm thế..”. Nóng quá, trên người cô nóng như có lửa đảo qua, môi thì bị làm phiền, còn có bàn tay ở trên người cô liên tục gây ra từng đợt tê dại, trong cơ thể dâng lên một cảm giác xa lạ, khiến cô bất an, cô giãy dụa vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi cảm giác giày vò này. Thế nhưng làm thế nào cũng không thể di chuyển dù là một chút, cơ thể cường tráng kia ép cô đến không thở được.
“Linh…linh…”. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên đến chói tai, Thẩm Hạo Ngôn chán nản lấy di động muốn tắt máy, nhìn thấy dòng chữ hiện trên màn hình, ngẩn ra, để lại, tiếng chuông vẫn vang, cuối cùng hắn vẫn nhận, bên kia truyền đến tiếng của Amaris:
“Ngôn, anh ở đâu vậy, em muốn nói chuyện với anh….anh ấy”- Âm thanh vội vã, ngắt quãng. Không đợi cô nói xong, hắn nói:
“Cô không cần gọi nữa, chúng ta không có khả năng!” Hắn liền ngắt điện thoại, tháo pin ra, đem di động ném thật xa. Nhanh như vậy khiến Đằng Nguyên Phong gấp đến nỗi quay mòng mòng, anh mới nhận được tin, người kia đã ở Paris, anh tưởng anh hiểu người đó, nhưng lại không biết – người đó muốn làm cái gì!
Amaris muốn nói người kia đã trở lại, anh ấy đang ở đây, nhưng mà Thẩm Hạo Ngôn lại không cho cô cơ hội để nói.
Thẩm Hạo Ngôn vươn tay kéo cô gái nhỏ đang muốn bò xuống giường, kéo cô lại, rồi xoay người cô, đem cô áp chế dưới thân.
Hôm nay dù như thế nào, hắn đều muốn cô, nói hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng được, hắn không muốn kiềm chế nữa, huống hồ cô chính là vợ hắn, hắn chỉ làm cho hai người từ hữu danh vô phận trở thành danh chính ngôn thuận thôi. Đúng vậy, hắn muốn cô, một giây cũng không muốn đợi..
Hai tay bắt đầu xé rách quần áo của cô, chỉ còn lại đồ lót. Dính vào*****, ánh mắt nóng như lửa say đắm nhìn cô, khiến cô không còn chỗ nào che giấu…
Tác giả :
Âu Dương Hinh