Tiểu Long Nữ Bất Nữ
Chương 32
Của Tiểu Tiểu đều thuộc về anh
☆ ☆ ☆
Ăn uống xong rồi, Vương Mân đi tắm rửa, còn Tiếu Lang thì nằm úp trên bàn cầm di động chơi game mini.
Một lúc sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài phòng ký túc vọng vào, Tiếu Lang nhảy xuống giường bước ra mở cửa, ngoài cửa là Liêu Tư Tinh.
Liêu Tư Tinh “Hi ~ Tiếu Lang.”
Tiếu Lang hơi ngại ngùng cười cười chào lại Liêu Tư Tinh “Hi~…” chị dâu… “Vương Mân đi tắm rồi, có cần vào chờ cậu ấy không?”
Liêu Tư Tinh “Cũng được.”
Có con gái vào phòng, Tiếu Lang cũng không dám tùy tiện như mọi khi, cậu hết sức cẩn thận chỉnh sửa lại mền gối bị mình ngủ khiến cho loạn lung tung cả lên trên giường Vương Mân cho thật chỉnh tề, lại cầm ly bên chỗ Vương Mân rót cho Liêu Tư Tinh một ly nước.
Liêu Tư Tinh nói “Phòng ký túc của mấy cậu cũng sạch sẽ ghê ha, không có mùi gì lạ hết.”
Tiếu Lang ha ha cười nói “Vậy sao?” Hình như vệ sinh ký túc xá đều do Vương Mân với Cố Thuần chịu trách nhiệm…
“Chắc là do A Mân có tật ưa sạch sẽ đi, ha ha, tớ từng ghé thăm ký túc xá của một tên nam sinh trong lớp, nguyên căn phòng của tên đó toàn là mùi vớ thối, chăn mền cũng lộn xộn khắp nơi…” Liêu Tư Tinh vừa nói, khóe miệng khẽ xếch lên, lông mày cũng hơi hơi nhíu lại, kết hợp với ngữ khí đáng yêu của cô nàng, khiến cô nàng thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Tiếu Lang ngây ngốc nhìn Liêu Tư Tinh, hỏi “Vương Mân có tật ưa sạch sao?”
Liêu Tư Tinh nói “Phải a, ở nhà phòng của tên đó, đều phải tự tay quét dọn mới chịu nổi, sạch sẽ tới phát sợ luôn a, nữ sinh như tớ thấy phòng Vương Mân mà còn xấu hổ nữa là…”
Tiếu Lang gật gù tỏ vẻ thấu hiểu, nhìn bàn học trong phòng ký túc của Vương Mân sạch tới mức nào thì biết.
“Không chỉ vậy thôi đâu, cậu ta còn có tính ưa sạch sẽ về mặt tinh thần na!” Liêu Tư Tinh nhìn Tiếu Lang, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói “Cậu biết con mèo đúng không?”
Tiếu Lang “Mèo? Biết chứ.”
Cô nàng thoạt nhìn giống như đang công bố bí mật gì kinh khủng dữ lắm, hết sức nghiêm túc nói “Tớ cảm thấy A Mân giống hệt mèo.”
Tiếu Lang “Ha?”
Liêu Tư Tinh “Mèo là loài có ý thức lãnh địa cá nhân rất mãnh liệt, A Mân giống hệt a…”
Tiếu Lang “…”
Liêu Tư Tinh “Phàm là lãnh địa thuộc về riêng cậu ấy, cậu ấy không cho phép bất cứ ai xâm lấn hết. Tớ đến nhà A Mân cũng không được phép vào phòng cậu ấy, nhiều nhất chỉ có thể đứng ở cửa nhìn lén thôi.”
Tiếu Lang “…ghê vậy sao?”
Vương Mân đúng là quá đáng, nếu như Liêu Tư Tinh là bạn gái của mình, mình khẳng định sẽ dẫn nhỏ đi thăm một vòng căn phòng của mình! Dẫn luôn nhỏ đi thăm phòng em trai mình luôn, nhìn đồ chơi của em trai, tranh vẽ của em trai, cho xem hết!
Liêu Tư Tinh tiếp tục nói “Cho nên hồi trước lúc cậu ấy bảo phải thi vào Hoa Hải, tớ cảm thấy đúng là chuyện lạ có thiệt… Hơn nữa A Mân cư nhiên lại có thể thích ứng được cuộc sống ký túc xá như này, quả thực khiến người khác há hốc mồm!”
Tiếu Lang thầm nghĩ : ừ ha, hồi đó trước lúc vào Hoa Hải, mẹ mình cũng có bảo, ký túc xá không thể so với nhà mình, bốn nam sinh ở chung một phòng, nhất định phải nhường nhịn lẫn nhau… Chắc là Vương Mân cũng nghĩ vậy đi.
Liêu Tư Tinh đảo mắt nhìn quanh một vòng, hỏi “Giường nào là giường của A Mân vậy?”
Tiếu Lang vỗ vỗ cái giường dưới mông mình “Chính là này nè.”
Liêu Tư Tinh mở to hai mắt, một bộ không thể nào tin được “Cậu ngồi trên giường cậu ta?”
Tiếu Lang “?”
Có cái gì kỳ quái đâu chứ? Khoảng cách từ giường của Vương Mân đến bàn học lẫn cửa phòng ký túc là gần nhất, còn giường của Tiếu Lang lại dựa vào tường sát balcon, hiện tại Liêu Tư Tinh ngồi ở trước bàn học, mình đương nhiên là phải ngồi trên giường Vương Mân mới tiện tán gẫu với cô nàng chứ.
Liêu Tư Linh khiếp sợ nói “Cậu ấy cho phép sao?”
“Ừa.” Hồi nãy tui còn nằm trên giường Vương Mân chơi game trên di động nữa mà, Vương Mân cũng đâu có nói gì đâu… Còn trước đó trước đó nữa, Vương Mân còn cùng tui ngủ trên một giường cả đêm nữa a…
Tiếu Lang nói “Không có chuyện gì đi chứ? Ổng cũng đâu nói không cho đâu…”
“…” Liêu Tư Tinh suy nghĩ, nói “Không thể nào… Tính cách của cậu ta trong mấy chuyện này quả thực khiến người khác tức trào máu a, nhớ hồi trước có lần vô ý vào phòng của cậu ấy, ngồi trên giường cậu ấy có xíu, kết quả bị cậu ta hung dữ đuổi thẳng ra ngoài… Đừng nói tui thôi, anh hai của A Mân cũng không được phép nữa kìa! Nhớ hồi trước có lần anh hai cậu ấy vào phòng cậu ấy lục trong ngăn bàn học kiếm một tấm thẻ cào game nha, ngoại trừ cái tấm card cần phải lấy ra, ảnh hổng có đụng vào bất cứ cái gì hết trơn, vậy mà A Mân phát hiện ngay tức khắc…”
Tiếu Lang “…” Hình như… lần trước, mình cũng từng lục ngăn bàn của Vương Mân…
Liêu Tư Tinh lại tiếp tục nói “A Mân lần đó tức giận ghê lắm nha, nửa năm trời không thèm nói chuyện không thèm để ý tới anh hai luôn… Cậu ấy còn bảo, mấy thứ trong ngăn bàn của cậu ấy thuộc về cá nhân riêng tư của cậu ấy, nếu anh muốn lấy cái card đó thì trực tiếp bảo cậu ấy lấy cho là được, tự ý lục lọi ngăn bàn là hành vi không tôn trọng cậu ấy…”
Tiếu Lang “…” 囧 Làm sao bây giờ, mình cũng từng có hành vi lục lọi ngăn kéo của Vương Mân a!!
Liêu Tư Tinh “Lúc đó A Mân mới học tiểu học lớp sáu thôi a, tóm lại là sau lần đó ai ai cũng phải nhớ thiệt kỹ chuyện này, tuyệt đối không được đụng vào bất cứ thứ gì của cậu ấy, nếu muốn gì thì phải chủ động nói với cậu ấy trước, nếu mà không hỏi để cậu ấy phát hiện ra được, cậu ấy sẽ trở nên đáng sợ cực kỳ đáng sợ a!
Tiếu Lang “…” hình như chuyện mình lục lọi ngăn bàn của cậu ta cũng cách đây lâu rồi ha… Vương Mân chắc là không phát hiện đâu ha…
Liêu Tư Tinh “A Mân lợi hại lắm nha, vô luận là dấu vết gì, chỉ cần có lưu lại cậu ta liền lập tức phát hiện được ngay, hồi trước bởi vì vậy mà tớ sùng bái cậu ấy lắm kìa, cảm thấy cậu ấy rất giống Sherlock Holmes!”
Tiếu Lang “ha ha” cười gượng hai tiếng : tiêu rồi…
Liêu Tư Tinh cười nói “Bất quá, về sau lại cảm thấy tính cậu ấy như vậy cũng không thể coi là ưu điểm, có lẽ cuộc sống ở ký túc xá có thể giúp cậu ấy bỏ đi tật xấu này, nếu không ai mà muốn làm bạn bè với cậu ấy chứ? Cậu thấy tớ nói đúng không?”
Đang nói đến đây, Vương Mân trở lại. Liêu Tư Tinh lập tức dựng thẳng ngón tay che ở trước miệng, làm động tác “suỵt”.
Vương Mân mặc một trên người áo T-Shirt ngắn tay cùng với quần ngủ rộng thùng thình, trên cổ còn vắt một cái khăn mặt trắng tinh, vừa mới bước vào, liền thấy trên đầu còn ướt sũng tích nước.
Tiếu Lang khẩn trương gọi một tiếng “Vương Mân…”
Làm sao bây giờ? Vương Mân có phát hiện chuyện mình lục lọi ngăn kéo của cậu ấy không a?
Vương Mân bước đến cạnh Tiếu Lang rồi ngồi xuống, vừa dùng khăn lau khô tóc vừa hỏi “Đang nói chuyện gì vậy?”
Liêu Tư Tinh lè lưỡi nói “Bí ~ mật ~”
Vương Mân mỉm cười hỏi “Là đang nói xấu anh sao?”
Tiếu Lang “…”
Liêu Tư Tinh “Ai mà thèm chứ, Tiếu Lang cậu nói đúng không?”
Tiếu Lang “Ùa ùa, ai thèm ai thèm!”
Vương Mân nhướng nhướng mày, nhìn Liêu Tư Tinh hỏi “Sao em còn chưa về?”
Liêu Tư Tinh “…Vất vả lắm người ta mới có dư thời gian lại ngồi chơi một lát, anh có cần bất lịch sự tới vậy không?”
Tiếu Lang “Phải đó phải đó!” Người ta là bạn gái của ông đó, tự dưng đuổi người ta đi là sao…
Vương Mân liếc mắt qua nhìn Tiếu Lang một cái, Tiếu Lang lập tức im miệng không dám hó hé, nuốt nước miếng cái ực, hướng sang bên cạnh nhích một chút.
Vương Mân nói “Con gái con đứa, ngồi mãi trong phòng ký túc xá của nam sinh thì còn ra thể thống gì nữa? Một lát nữa lại thêm hai tên cùng phòng khác trở về, tụi nó sẽ chọc ghẹo em cho mà coi.”
Liêu Tư Tinh “…”
Tiếu Lang “…” Cố Thuần chắc là không có, nhưng Nhạc Bách Kiêu thì khó mà bảo đảm… Bữa đầu tiên vừa đến ký túc xá, tên đó còn hỏi Vương Mân có “cái bô” hay không nữa là… nếu mà Liêu Tư Tinh biết có người bảo mình là cái đó… chắc nhỏ khóc ròng quá…
“Rồi rồi,” Liêu Tư Tinh đứng dậy phủi phủi quần áo của mình, nói “Vậy em về trước.”
Vương Mân nói “Trà sữa trên bàn kìa, em tự cầm đi đi.”
Tiếu Lang đứng dậy cầm lấy ly trà sữa đặt trên bàn học đưa sang cho Liêu Tư Tinh. Liêu Tư Tinh mỉm cười hết sức ngọt ngào nhìn cậu, tiếp đó đột nhiên ôm lấy Tiếu Lang… “Tiểu Tiểu~ có dịp đến ký túc xá của tụi này chơi nha~”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “…”
Liêu Tư Tinh “Bái bai~”
☆ ☆ ☆
Nữ thần đi rồi, đại não của Tiếu Lang mới kịp phản ứng : chị dâu ôm mình… chị dâu ôm mình… chị dâu ôm mình…. Mình sẽ bị Vương Mân tiêu diệt!!!
Vương Mân “Tiểu Tiểu!”
Tiếu Lang run bắn cả lên “…Có!”
Ánh mắt Vương Mân thoạt nhìn cực kỳ khủng bố nhìn chằm chằm cái ly của mình, hỏi “Liêu Tư Tinh dùng cái ly này uống nước?”
Tiếu Lang “…Không có!”
Tiêu rồi tiêu rồi! Vương Mân thực sự có tính sạch sẽ quá mức sao? Nếu như cậu ấy biết mình còn lục lọi ngăn kéo của cậu ấy… A A A!! Thú tội đi, thú tội đi Tiếu Lang! Chết sớm đầu thai sớm a!!!
Tiếu Lanh nhích từng chút từng chút một tới gần, bộ dạng giống như cô vợ nhỏ làm sai chuyện đang muốn thú tội, Vương Mân nhìn cậu, cảm giác kỳ quái.
Đến lúc chỉ còn cách Vương Mân khoảng một bước chân, Tiếu Lang cắn răng một cái, nói “Anh~~ em sai rồi!”
“?” Vẻ mặt tỏ vẻ nghi vấn của Vương Mân chỉ bày ra trong chớp mắt, một giây tiếp theo, cậu chàng liền dùng thanh âm lạnh lùng hỏi “Sai chỗ nào?”
Tiếu Lang cúi đầu, ánh mắt bắn thẳng xuống chân Vương Mân : Vương Mân mang một đôi dép tông… Chân cậu ấy hình như lớn hơn so với mình thì phải a… Uy, đang suy nghĩ cái gì vậy a! Đừng có nghĩ tầm phào nữa, tự thú đi, thẳng thắn vẫn tốt hơn là lừa gạt…
“Anh~~~” Tầm mắt của Tiếu Lang lướt qua lướt lại, cố gắng nghĩ cách nói ra những lời thú nhận trong đầu.
Vương Mân không nói lời nào, Tiếu Lang lại nhích đến gần hơn một chút, ánh mắt tựa như chú nai con vô tội “Thực ra… trước đó em có… có lén nhìn ngăn bàn của anh…”
Vương Mân tiếp tục trầm mặt nhìn Tiếu Lang, ánh mắt vừa sâu lại vừa lạnh lùng.
Tiếu Lang lại ấp úng tiếp tục thú tội “Hình như là hồi tuần trước… không phải, là tuần trước trước nữa… Nhìn thấy… nhìn thấy di động của anh, còn có cái ví tiền nữa… Em không có cố ý, chỉ là… tò mò thôi, cái bàn của anh lúc nào cũng ngăn nắp như vậy, cho nên em chỉ muốn nhìn thử xem ngăn bàn có phải cũng là gọn gàng ngăn nắp như vậy không thôi…”
Tiếu Lang nói năng một cách lộn xộn, Vương Mân chỉ im lặng nghe, sau đó, “ừ” nhẹ một tiếng, ngữ khí ôn hòa.
Tiếu Lang lại vội vàng nói “Em thực sự không có cố ý a! Xin lỗi nha!”
Vương Mân nhìn cậu, nói “Anh biết, em có lục ví của anh…”
Tiếu Lang “Xin lỗi nha…” Má ơi! May mắn là tự thú trước… Quả nhiên là bị phát hiện, thiệt là đáng sợ a… Hu hu hu…
Vương Mân nói “Anh cũng biết em không phải cố ý, em chỉ là hiếu kỳ về anh.”
Tiếu Lang “…Ừ.”
Vương Mân “Tiền không thiếu, những thứ khác cũng không bị mất, em không cần phải xin lỗi.”
Tiếu Lang ngẩng đầu, biểu tình có chút ủy khuất lại tràn ngập nghi hoặc nhìn Vương Mân.
Vương Mân thở dài một chút, nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa “Em không cần phải xin lỗi, chỉ cần thẳng thắn là được rồi.”
Tiếu Lang “…Anh không giận sao?”
Vương Mân vươn tay, kéo Tiếu Lang lại gần mình, sau đó nhẹ giọng nói “Tiểu Tiểu, chỉ cần em không nói dối anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không nổi giận với em.”
Tiếu Lang nhỏ giọng “umh.” một tiếng.
Vương Mân gấp chăn mền cùng gối lại một chỗ, xếp thành đống đặt ở đầu giường, ngồi xuống thẳng người tựa vào, sau đó trải tay mình ra, bảo Tiếu Lang leo lên nằm bên cạnh, kéo cậu gối đầu lên tay của mình.
Làm xong một loạt động tác, Vương Mân lại duỗi tay ra túm lấy quần vắt ở đầu giường, lục tìm cái ví lấy ra đưa cho Tiếu Lang, vẻ mặt mang ý cười nói “Bây giờ em có thể quang minh chính đại mà nhìn, không cần giống như lần trước phải lén lén lút lút nữa.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân đưa tay xoa xoa tóc cậu, nói “Sau này muốn làm gì hỏi anh trước một tiếng, chỉ cần em nói, anh sẽ đồng ý.”
Tiếu Lang “Ừ…”
Quả nhiên, quang minh chính đại nhìn đã hơn “nhìn lén” nhiều.
Tiếu Lang mở ví ra, hỏi “Tại sao ngăn trong suốt không có ảnh chụp nào hết vậy?”
Vương Mân “Hình chân dung sao? Nhìn ngu lắm, để làm chi chứ.”
Tiếu Lang “Không phải a, ví dụ như hình chụp với bạn gái nè, hình gia đình nè, đại loại vậy a… bộ anh với Liêu Tư Tinh không có chụp ảnh chung sao?”
Vương Mân “Không có.”
Tiếu Lang nói “Mẹ em bảo trong ví tiền của mẹ có để hình chụp của em với em trai em a.”
Vương Mân cười cười, nói “Vậy về sau anh cũng để vào đó một tấm ảnh ‘ tôi và em trai ‘ vào được không?”
Tiếu Lang “xì” một tiếng nói “Cái đó mới là ngu lắm ý.”
Ngăn bên trái đối diện ngăn trong suốt có để mấy thẻ cứng, Tiếu Lang ngạc nhiên nói “Thẻ ngân hàng hả?”
Vương Mân “Một cái thôi, còn ba cái còn lại không phải.”
Tiếu Lang rút ra một tấm thẻ màu trắng bạc, bên trên có in 〖Câu lạc bộ sách Bertelsmann 〗, Vương Mân giải thích “Cái này là thẻ hội viên của một nhà sách, mua sách sẽ được chiết khấu.”
Tiếu Lang sờ sờ mấy chữ nằm bên dưới góc trái, nói “Thẻ này viết là bạch kim nè, có cả tên của anh nữa.”
Vương Mân “Ừ, chỗ đó phát thẻ thông thường cùng với thẻ bạch kim, bạch kim là cao nhất.”
Tiếu Lang nhét cái thẻ trở lại chỗ cũ, lại rút tấm thứ hai ra, tấm này thuần một màu đen, góc phải phía trên được in dập mấy chữ màu vàng “VIP CARD”…
Tiếu Lang “VIP là sao a? Nhìn coi bộ rất là cao cấp a!”
Vương Mân nói “Này là thẻ của tiệm XX (hiệu quần áo nào đó), VIP là chữ viết tắt của Very Important Person, có nghĩa là người đặc biệt quan trọng.”
Tiếu Lang “Ha ha, viết tắt nhìn ngầu vậy, sao phiên ra tiếng Anh nghe có vẻ ngu ngu sao ấy?”
Vương Mân “Anh cũng cảm thấy vậy.”
Tiếu Lang xem cái thẻ một hồi, lại nghiêng đầu liếc nhìn Vương Mân một cái, Vương Mân cũng nhìn cậu, lại còn mỉm cười giống như đang cổ vũ cậu vậy.
Tiếu Lang cảm thấy lá gan to dần, vạch ngăn giữa ra, túm lấy một xấp tiền giấy đỏ thẫm lôi ra ngoài, bắt đầu đếm từng tờ từng tờ “Một trăm, hai trăm, ba trăm…”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Một ngàn tám trăm năm mươi… Quá chừng…”
Vương Mân đưa tay rút ra một tờ tiền đỏ thẫm mới tinh từ bên trong ra, gấp gấp lại đưa Tiếu Lang “Cho em nè.”
“…” Tiếu Lang “Không thèm!”
Vương Mân cười khúc khích, kéo áo Tiếu Lang ra, nhanh như chớp nhét tờ tiền kia vào “Anh hai cho em tiền tiêu vặt.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “?”
Tiếu Lang cầm ví tiền nhét vào tay trả lại Vương Mân, lại mò mẫn trong áo lấy tờ tiền kia ra, nói “Tại sao cứ cho em tiền hoài thế?”
Vương Mân hỏi “Vậy em muốn cái gì?”
Tiếu Lang không nói chuyện, động tác trên tay nhanh nhẹn bắt đầu gấp lấy tờ tiền “Nhìn nè, chủ tịch cười nham hiểm, hé hé hé… Còn nữa, xem nè, chủ tịch khóc ròng, hu hu hu…”
“Tiểu Tiểu…” Vương Mân dùng tay ôm lấy bả vai Vương Mân, nhìn cậu gấp tiền giấy thôi mà cũng gấp đến thật vui vẻ, cúi đầu tựa vào đầu Tiếu Lang, phát ra cảm xúc từ sâu trong nội tâm “Em thật đáng yêu.”
“…”
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang trở mình qua, đổi sang tư thế nằm úp trên giường, chống khuỷu tay, cầm lên di động đặt bên cạnh gối nằm, tiếp tục chơi xếp gạch.
Hai vành tai của cậu thoáng đỏ hồng, cổ so với nam sinh bình thường có phần thon gầy hơn một chút, bởi vì cơ thể gầy, cho nên nằm tư thế này khiến phía sau gáy có phần hơi lõm vào, tạo nên một cái hõm nhàn nhạt.
Vương Mân cảm thấy có chút thú vị, vươn ngón tay sờ sờ thử, Tiếu Lang lập tức rụt cổ nói “Nhột!”
Vương Mân nói “Chỗ này của em sao lại bị lõm vào vậy?”
Tiếu Lang “Thật hả?”
Vương Mân “Ừ, của anh không có.”
Tiếu Lang sờ sờ chính mình, lại sờ sờ Vương Mân, quả nhiên cảm thấy không giống nhau.
“Anh không nói em cũng chẳng biết sau ót lại có cái lỗ hõm vào như vậy.”
Vương Mân chớp chớp mắt nói “Cái hõm này là do anh phát hiện a.”
Tiếu Lang “Ừ?”
Vương Mân “Anh đặt tên cho nó, gọi nó là cái hõm nhỏ của Tiểu Tiểu.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Chỉ cần là của Tiểu Tiểu, đều thuộc về anh.”
Tiếu Lang nở nụ cười “Được thôi, vậy trả tiền đây.”
. . .
Bởi vì có em làm bạn, cho nên không biết đến ưu sầu, không cảm giác được bi thương, cũng không biết được cái gì là mê mang.
Cùng uống chung một ly trà sữa, cùng nằm trên một chiếc giường đơn sơ… Những phát hiện nho nhỏ, những khoái hoạt nho nhỏ, từng giọt từng giọt nho nhỏ, đến một lúc nào đó sẽ hợp thành một dòng suối xanh thẳm của tháng năm, phản chiếu vào hồi ức từng đợt từng đợt lấp lánh…
Những điều mà người khác nói đến, là phản chiếu của nỗi tịch mịch, là những thời khắc cô độc bi thương… hết thảy, trong mắt của anh giờ phút này, đều trở nên hoang đường như thế…
Đã từng, cảm thấy bản thân mình cũng là một phần tử của những u buồn tuổi thanh xuân, thực sự buồn cười, buồn cười biết bao…
Hạnh phúc, chỉ đơn giản đến mức như thế…
Chỉ đơn giản như thế thôi, cũng đã đủ …để có được hạnh phúc…
☆ ☆ ☆
Ăn uống xong rồi, Vương Mân đi tắm rửa, còn Tiếu Lang thì nằm úp trên bàn cầm di động chơi game mini.
Một lúc sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài phòng ký túc vọng vào, Tiếu Lang nhảy xuống giường bước ra mở cửa, ngoài cửa là Liêu Tư Tinh.
Liêu Tư Tinh “Hi ~ Tiếu Lang.”
Tiếu Lang hơi ngại ngùng cười cười chào lại Liêu Tư Tinh “Hi~…” chị dâu… “Vương Mân đi tắm rồi, có cần vào chờ cậu ấy không?”
Liêu Tư Tinh “Cũng được.”
Có con gái vào phòng, Tiếu Lang cũng không dám tùy tiện như mọi khi, cậu hết sức cẩn thận chỉnh sửa lại mền gối bị mình ngủ khiến cho loạn lung tung cả lên trên giường Vương Mân cho thật chỉnh tề, lại cầm ly bên chỗ Vương Mân rót cho Liêu Tư Tinh một ly nước.
Liêu Tư Tinh nói “Phòng ký túc của mấy cậu cũng sạch sẽ ghê ha, không có mùi gì lạ hết.”
Tiếu Lang ha ha cười nói “Vậy sao?” Hình như vệ sinh ký túc xá đều do Vương Mân với Cố Thuần chịu trách nhiệm…
“Chắc là do A Mân có tật ưa sạch sẽ đi, ha ha, tớ từng ghé thăm ký túc xá của một tên nam sinh trong lớp, nguyên căn phòng của tên đó toàn là mùi vớ thối, chăn mền cũng lộn xộn khắp nơi…” Liêu Tư Tinh vừa nói, khóe miệng khẽ xếch lên, lông mày cũng hơi hơi nhíu lại, kết hợp với ngữ khí đáng yêu của cô nàng, khiến cô nàng thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp.
Tiếu Lang ngây ngốc nhìn Liêu Tư Tinh, hỏi “Vương Mân có tật ưa sạch sao?”
Liêu Tư Tinh nói “Phải a, ở nhà phòng của tên đó, đều phải tự tay quét dọn mới chịu nổi, sạch sẽ tới phát sợ luôn a, nữ sinh như tớ thấy phòng Vương Mân mà còn xấu hổ nữa là…”
Tiếu Lang gật gù tỏ vẻ thấu hiểu, nhìn bàn học trong phòng ký túc của Vương Mân sạch tới mức nào thì biết.
“Không chỉ vậy thôi đâu, cậu ta còn có tính ưa sạch sẽ về mặt tinh thần na!” Liêu Tư Tinh nhìn Tiếu Lang, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói “Cậu biết con mèo đúng không?”
Tiếu Lang “Mèo? Biết chứ.”
Cô nàng thoạt nhìn giống như đang công bố bí mật gì kinh khủng dữ lắm, hết sức nghiêm túc nói “Tớ cảm thấy A Mân giống hệt mèo.”
Tiếu Lang “Ha?”
Liêu Tư Tinh “Mèo là loài có ý thức lãnh địa cá nhân rất mãnh liệt, A Mân giống hệt a…”
Tiếu Lang “…”
Liêu Tư Tinh “Phàm là lãnh địa thuộc về riêng cậu ấy, cậu ấy không cho phép bất cứ ai xâm lấn hết. Tớ đến nhà A Mân cũng không được phép vào phòng cậu ấy, nhiều nhất chỉ có thể đứng ở cửa nhìn lén thôi.”
Tiếu Lang “…ghê vậy sao?”
Vương Mân đúng là quá đáng, nếu như Liêu Tư Tinh là bạn gái của mình, mình khẳng định sẽ dẫn nhỏ đi thăm một vòng căn phòng của mình! Dẫn luôn nhỏ đi thăm phòng em trai mình luôn, nhìn đồ chơi của em trai, tranh vẽ của em trai, cho xem hết!
Liêu Tư Tinh tiếp tục nói “Cho nên hồi trước lúc cậu ấy bảo phải thi vào Hoa Hải, tớ cảm thấy đúng là chuyện lạ có thiệt… Hơn nữa A Mân cư nhiên lại có thể thích ứng được cuộc sống ký túc xá như này, quả thực khiến người khác há hốc mồm!”
Tiếu Lang thầm nghĩ : ừ ha, hồi đó trước lúc vào Hoa Hải, mẹ mình cũng có bảo, ký túc xá không thể so với nhà mình, bốn nam sinh ở chung một phòng, nhất định phải nhường nhịn lẫn nhau… Chắc là Vương Mân cũng nghĩ vậy đi.
Liêu Tư Tinh đảo mắt nhìn quanh một vòng, hỏi “Giường nào là giường của A Mân vậy?”
Tiếu Lang vỗ vỗ cái giường dưới mông mình “Chính là này nè.”
Liêu Tư Tinh mở to hai mắt, một bộ không thể nào tin được “Cậu ngồi trên giường cậu ta?”
Tiếu Lang “?”
Có cái gì kỳ quái đâu chứ? Khoảng cách từ giường của Vương Mân đến bàn học lẫn cửa phòng ký túc là gần nhất, còn giường của Tiếu Lang lại dựa vào tường sát balcon, hiện tại Liêu Tư Tinh ngồi ở trước bàn học, mình đương nhiên là phải ngồi trên giường Vương Mân mới tiện tán gẫu với cô nàng chứ.
Liêu Tư Linh khiếp sợ nói “Cậu ấy cho phép sao?”
“Ừa.” Hồi nãy tui còn nằm trên giường Vương Mân chơi game trên di động nữa mà, Vương Mân cũng đâu có nói gì đâu… Còn trước đó trước đó nữa, Vương Mân còn cùng tui ngủ trên một giường cả đêm nữa a…
Tiếu Lang nói “Không có chuyện gì đi chứ? Ổng cũng đâu nói không cho đâu…”
“…” Liêu Tư Tinh suy nghĩ, nói “Không thể nào… Tính cách của cậu ta trong mấy chuyện này quả thực khiến người khác tức trào máu a, nhớ hồi trước có lần vô ý vào phòng của cậu ấy, ngồi trên giường cậu ấy có xíu, kết quả bị cậu ta hung dữ đuổi thẳng ra ngoài… Đừng nói tui thôi, anh hai của A Mân cũng không được phép nữa kìa! Nhớ hồi trước có lần anh hai cậu ấy vào phòng cậu ấy lục trong ngăn bàn học kiếm một tấm thẻ cào game nha, ngoại trừ cái tấm card cần phải lấy ra, ảnh hổng có đụng vào bất cứ cái gì hết trơn, vậy mà A Mân phát hiện ngay tức khắc…”
Tiếu Lang “…” Hình như… lần trước, mình cũng từng lục ngăn bàn của Vương Mân…
Liêu Tư Tinh lại tiếp tục nói “A Mân lần đó tức giận ghê lắm nha, nửa năm trời không thèm nói chuyện không thèm để ý tới anh hai luôn… Cậu ấy còn bảo, mấy thứ trong ngăn bàn của cậu ấy thuộc về cá nhân riêng tư của cậu ấy, nếu anh muốn lấy cái card đó thì trực tiếp bảo cậu ấy lấy cho là được, tự ý lục lọi ngăn bàn là hành vi không tôn trọng cậu ấy…”
Tiếu Lang “…” 囧 Làm sao bây giờ, mình cũng từng có hành vi lục lọi ngăn kéo của Vương Mân a!!
Liêu Tư Tinh “Lúc đó A Mân mới học tiểu học lớp sáu thôi a, tóm lại là sau lần đó ai ai cũng phải nhớ thiệt kỹ chuyện này, tuyệt đối không được đụng vào bất cứ thứ gì của cậu ấy, nếu muốn gì thì phải chủ động nói với cậu ấy trước, nếu mà không hỏi để cậu ấy phát hiện ra được, cậu ấy sẽ trở nên đáng sợ cực kỳ đáng sợ a!
Tiếu Lang “…” hình như chuyện mình lục lọi ngăn bàn của cậu ta cũng cách đây lâu rồi ha… Vương Mân chắc là không phát hiện đâu ha…
Liêu Tư Tinh “A Mân lợi hại lắm nha, vô luận là dấu vết gì, chỉ cần có lưu lại cậu ta liền lập tức phát hiện được ngay, hồi trước bởi vì vậy mà tớ sùng bái cậu ấy lắm kìa, cảm thấy cậu ấy rất giống Sherlock Holmes!”
Tiếu Lang “ha ha” cười gượng hai tiếng : tiêu rồi…
Liêu Tư Tinh cười nói “Bất quá, về sau lại cảm thấy tính cậu ấy như vậy cũng không thể coi là ưu điểm, có lẽ cuộc sống ở ký túc xá có thể giúp cậu ấy bỏ đi tật xấu này, nếu không ai mà muốn làm bạn bè với cậu ấy chứ? Cậu thấy tớ nói đúng không?”
Đang nói đến đây, Vương Mân trở lại. Liêu Tư Tinh lập tức dựng thẳng ngón tay che ở trước miệng, làm động tác “suỵt”.
Vương Mân mặc một trên người áo T-Shirt ngắn tay cùng với quần ngủ rộng thùng thình, trên cổ còn vắt một cái khăn mặt trắng tinh, vừa mới bước vào, liền thấy trên đầu còn ướt sũng tích nước.
Tiếu Lang khẩn trương gọi một tiếng “Vương Mân…”
Làm sao bây giờ? Vương Mân có phát hiện chuyện mình lục lọi ngăn kéo của cậu ấy không a?
Vương Mân bước đến cạnh Tiếu Lang rồi ngồi xuống, vừa dùng khăn lau khô tóc vừa hỏi “Đang nói chuyện gì vậy?”
Liêu Tư Tinh lè lưỡi nói “Bí ~ mật ~”
Vương Mân mỉm cười hỏi “Là đang nói xấu anh sao?”
Tiếu Lang “…”
Liêu Tư Tinh “Ai mà thèm chứ, Tiếu Lang cậu nói đúng không?”
Tiếu Lang “Ùa ùa, ai thèm ai thèm!”
Vương Mân nhướng nhướng mày, nhìn Liêu Tư Tinh hỏi “Sao em còn chưa về?”
Liêu Tư Tinh “…Vất vả lắm người ta mới có dư thời gian lại ngồi chơi một lát, anh có cần bất lịch sự tới vậy không?”
Tiếu Lang “Phải đó phải đó!” Người ta là bạn gái của ông đó, tự dưng đuổi người ta đi là sao…
Vương Mân liếc mắt qua nhìn Tiếu Lang một cái, Tiếu Lang lập tức im miệng không dám hó hé, nuốt nước miếng cái ực, hướng sang bên cạnh nhích một chút.
Vương Mân nói “Con gái con đứa, ngồi mãi trong phòng ký túc xá của nam sinh thì còn ra thể thống gì nữa? Một lát nữa lại thêm hai tên cùng phòng khác trở về, tụi nó sẽ chọc ghẹo em cho mà coi.”
Liêu Tư Tinh “…”
Tiếu Lang “…” Cố Thuần chắc là không có, nhưng Nhạc Bách Kiêu thì khó mà bảo đảm… Bữa đầu tiên vừa đến ký túc xá, tên đó còn hỏi Vương Mân có “cái bô” hay không nữa là… nếu mà Liêu Tư Tinh biết có người bảo mình là cái đó… chắc nhỏ khóc ròng quá…
“Rồi rồi,” Liêu Tư Tinh đứng dậy phủi phủi quần áo của mình, nói “Vậy em về trước.”
Vương Mân nói “Trà sữa trên bàn kìa, em tự cầm đi đi.”
Tiếu Lang đứng dậy cầm lấy ly trà sữa đặt trên bàn học đưa sang cho Liêu Tư Tinh. Liêu Tư Tinh mỉm cười hết sức ngọt ngào nhìn cậu, tiếp đó đột nhiên ôm lấy Tiếu Lang… “Tiểu Tiểu~ có dịp đến ký túc xá của tụi này chơi nha~”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “…”
Liêu Tư Tinh “Bái bai~”
☆ ☆ ☆
Nữ thần đi rồi, đại não của Tiếu Lang mới kịp phản ứng : chị dâu ôm mình… chị dâu ôm mình… chị dâu ôm mình…. Mình sẽ bị Vương Mân tiêu diệt!!!
Vương Mân “Tiểu Tiểu!”
Tiếu Lang run bắn cả lên “…Có!”
Ánh mắt Vương Mân thoạt nhìn cực kỳ khủng bố nhìn chằm chằm cái ly của mình, hỏi “Liêu Tư Tinh dùng cái ly này uống nước?”
Tiếu Lang “…Không có!”
Tiêu rồi tiêu rồi! Vương Mân thực sự có tính sạch sẽ quá mức sao? Nếu như cậu ấy biết mình còn lục lọi ngăn kéo của cậu ấy… A A A!! Thú tội đi, thú tội đi Tiếu Lang! Chết sớm đầu thai sớm a!!!
Tiếu Lanh nhích từng chút từng chút một tới gần, bộ dạng giống như cô vợ nhỏ làm sai chuyện đang muốn thú tội, Vương Mân nhìn cậu, cảm giác kỳ quái.
Đến lúc chỉ còn cách Vương Mân khoảng một bước chân, Tiếu Lang cắn răng một cái, nói “Anh~~ em sai rồi!”
“?” Vẻ mặt tỏ vẻ nghi vấn của Vương Mân chỉ bày ra trong chớp mắt, một giây tiếp theo, cậu chàng liền dùng thanh âm lạnh lùng hỏi “Sai chỗ nào?”
Tiếu Lang cúi đầu, ánh mắt bắn thẳng xuống chân Vương Mân : Vương Mân mang một đôi dép tông… Chân cậu ấy hình như lớn hơn so với mình thì phải a… Uy, đang suy nghĩ cái gì vậy a! Đừng có nghĩ tầm phào nữa, tự thú đi, thẳng thắn vẫn tốt hơn là lừa gạt…
“Anh~~~” Tầm mắt của Tiếu Lang lướt qua lướt lại, cố gắng nghĩ cách nói ra những lời thú nhận trong đầu.
Vương Mân không nói lời nào, Tiếu Lang lại nhích đến gần hơn một chút, ánh mắt tựa như chú nai con vô tội “Thực ra… trước đó em có… có lén nhìn ngăn bàn của anh…”
Vương Mân tiếp tục trầm mặt nhìn Tiếu Lang, ánh mắt vừa sâu lại vừa lạnh lùng.
Tiếu Lang lại ấp úng tiếp tục thú tội “Hình như là hồi tuần trước… không phải, là tuần trước trước nữa… Nhìn thấy… nhìn thấy di động của anh, còn có cái ví tiền nữa… Em không có cố ý, chỉ là… tò mò thôi, cái bàn của anh lúc nào cũng ngăn nắp như vậy, cho nên em chỉ muốn nhìn thử xem ngăn bàn có phải cũng là gọn gàng ngăn nắp như vậy không thôi…”
Tiếu Lang nói năng một cách lộn xộn, Vương Mân chỉ im lặng nghe, sau đó, “ừ” nhẹ một tiếng, ngữ khí ôn hòa.
Tiếu Lang lại vội vàng nói “Em thực sự không có cố ý a! Xin lỗi nha!”
Vương Mân nhìn cậu, nói “Anh biết, em có lục ví của anh…”
Tiếu Lang “Xin lỗi nha…” Má ơi! May mắn là tự thú trước… Quả nhiên là bị phát hiện, thiệt là đáng sợ a… Hu hu hu…
Vương Mân nói “Anh cũng biết em không phải cố ý, em chỉ là hiếu kỳ về anh.”
Tiếu Lang “…Ừ.”
Vương Mân “Tiền không thiếu, những thứ khác cũng không bị mất, em không cần phải xin lỗi.”
Tiếu Lang ngẩng đầu, biểu tình có chút ủy khuất lại tràn ngập nghi hoặc nhìn Vương Mân.
Vương Mân thở dài một chút, nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa “Em không cần phải xin lỗi, chỉ cần thẳng thắn là được rồi.”
Tiếu Lang “…Anh không giận sao?”
Vương Mân vươn tay, kéo Tiếu Lang lại gần mình, sau đó nhẹ giọng nói “Tiểu Tiểu, chỉ cần em không nói dối anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không nổi giận với em.”
Tiếu Lang nhỏ giọng “umh.” một tiếng.
Vương Mân gấp chăn mền cùng gối lại một chỗ, xếp thành đống đặt ở đầu giường, ngồi xuống thẳng người tựa vào, sau đó trải tay mình ra, bảo Tiếu Lang leo lên nằm bên cạnh, kéo cậu gối đầu lên tay của mình.
Làm xong một loạt động tác, Vương Mân lại duỗi tay ra túm lấy quần vắt ở đầu giường, lục tìm cái ví lấy ra đưa cho Tiếu Lang, vẻ mặt mang ý cười nói “Bây giờ em có thể quang minh chính đại mà nhìn, không cần giống như lần trước phải lén lén lút lút nữa.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân đưa tay xoa xoa tóc cậu, nói “Sau này muốn làm gì hỏi anh trước một tiếng, chỉ cần em nói, anh sẽ đồng ý.”
Tiếu Lang “Ừ…”
Quả nhiên, quang minh chính đại nhìn đã hơn “nhìn lén” nhiều.
Tiếu Lang mở ví ra, hỏi “Tại sao ngăn trong suốt không có ảnh chụp nào hết vậy?”
Vương Mân “Hình chân dung sao? Nhìn ngu lắm, để làm chi chứ.”
Tiếu Lang “Không phải a, ví dụ như hình chụp với bạn gái nè, hình gia đình nè, đại loại vậy a… bộ anh với Liêu Tư Tinh không có chụp ảnh chung sao?”
Vương Mân “Không có.”
Tiếu Lang nói “Mẹ em bảo trong ví tiền của mẹ có để hình chụp của em với em trai em a.”
Vương Mân cười cười, nói “Vậy về sau anh cũng để vào đó một tấm ảnh ‘ tôi và em trai ‘ vào được không?”
Tiếu Lang “xì” một tiếng nói “Cái đó mới là ngu lắm ý.”
Ngăn bên trái đối diện ngăn trong suốt có để mấy thẻ cứng, Tiếu Lang ngạc nhiên nói “Thẻ ngân hàng hả?”
Vương Mân “Một cái thôi, còn ba cái còn lại không phải.”
Tiếu Lang rút ra một tấm thẻ màu trắng bạc, bên trên có in 〖Câu lạc bộ sách Bertelsmann 〗, Vương Mân giải thích “Cái này là thẻ hội viên của một nhà sách, mua sách sẽ được chiết khấu.”
Tiếu Lang sờ sờ mấy chữ nằm bên dưới góc trái, nói “Thẻ này viết là bạch kim nè, có cả tên của anh nữa.”
Vương Mân “Ừ, chỗ đó phát thẻ thông thường cùng với thẻ bạch kim, bạch kim là cao nhất.”
Tiếu Lang nhét cái thẻ trở lại chỗ cũ, lại rút tấm thứ hai ra, tấm này thuần một màu đen, góc phải phía trên được in dập mấy chữ màu vàng “VIP CARD”…
Tiếu Lang “VIP là sao a? Nhìn coi bộ rất là cao cấp a!”
Vương Mân nói “Này là thẻ của tiệm XX (hiệu quần áo nào đó), VIP là chữ viết tắt của Very Important Person, có nghĩa là người đặc biệt quan trọng.”
Tiếu Lang “Ha ha, viết tắt nhìn ngầu vậy, sao phiên ra tiếng Anh nghe có vẻ ngu ngu sao ấy?”
Vương Mân “Anh cũng cảm thấy vậy.”
Tiếu Lang xem cái thẻ một hồi, lại nghiêng đầu liếc nhìn Vương Mân một cái, Vương Mân cũng nhìn cậu, lại còn mỉm cười giống như đang cổ vũ cậu vậy.
Tiếu Lang cảm thấy lá gan to dần, vạch ngăn giữa ra, túm lấy một xấp tiền giấy đỏ thẫm lôi ra ngoài, bắt đầu đếm từng tờ từng tờ “Một trăm, hai trăm, ba trăm…”
Vương Mân “…”
Tiếu Lang “Một ngàn tám trăm năm mươi… Quá chừng…”
Vương Mân đưa tay rút ra một tờ tiền đỏ thẫm mới tinh từ bên trong ra, gấp gấp lại đưa Tiếu Lang “Cho em nè.”
“…” Tiếu Lang “Không thèm!”
Vương Mân cười khúc khích, kéo áo Tiếu Lang ra, nhanh như chớp nhét tờ tiền kia vào “Anh hai cho em tiền tiêu vặt.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “?”
Tiếu Lang cầm ví tiền nhét vào tay trả lại Vương Mân, lại mò mẫn trong áo lấy tờ tiền kia ra, nói “Tại sao cứ cho em tiền hoài thế?”
Vương Mân hỏi “Vậy em muốn cái gì?”
Tiếu Lang không nói chuyện, động tác trên tay nhanh nhẹn bắt đầu gấp lấy tờ tiền “Nhìn nè, chủ tịch cười nham hiểm, hé hé hé… Còn nữa, xem nè, chủ tịch khóc ròng, hu hu hu…”
“Tiểu Tiểu…” Vương Mân dùng tay ôm lấy bả vai Vương Mân, nhìn cậu gấp tiền giấy thôi mà cũng gấp đến thật vui vẻ, cúi đầu tựa vào đầu Tiếu Lang, phát ra cảm xúc từ sâu trong nội tâm “Em thật đáng yêu.”
“…”
☆ ☆ ☆
Tiếu Lang trở mình qua, đổi sang tư thế nằm úp trên giường, chống khuỷu tay, cầm lên di động đặt bên cạnh gối nằm, tiếp tục chơi xếp gạch.
Hai vành tai của cậu thoáng đỏ hồng, cổ so với nam sinh bình thường có phần thon gầy hơn một chút, bởi vì cơ thể gầy, cho nên nằm tư thế này khiến phía sau gáy có phần hơi lõm vào, tạo nên một cái hõm nhàn nhạt.
Vương Mân cảm thấy có chút thú vị, vươn ngón tay sờ sờ thử, Tiếu Lang lập tức rụt cổ nói “Nhột!”
Vương Mân nói “Chỗ này của em sao lại bị lõm vào vậy?”
Tiếu Lang “Thật hả?”
Vương Mân “Ừ, của anh không có.”
Tiếu Lang sờ sờ chính mình, lại sờ sờ Vương Mân, quả nhiên cảm thấy không giống nhau.
“Anh không nói em cũng chẳng biết sau ót lại có cái lỗ hõm vào như vậy.”
Vương Mân chớp chớp mắt nói “Cái hõm này là do anh phát hiện a.”
Tiếu Lang “Ừ?”
Vương Mân “Anh đặt tên cho nó, gọi nó là cái hõm nhỏ của Tiểu Tiểu.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân “Chỉ cần là của Tiểu Tiểu, đều thuộc về anh.”
Tiếu Lang nở nụ cười “Được thôi, vậy trả tiền đây.”
. . .
Bởi vì có em làm bạn, cho nên không biết đến ưu sầu, không cảm giác được bi thương, cũng không biết được cái gì là mê mang.
Cùng uống chung một ly trà sữa, cùng nằm trên một chiếc giường đơn sơ… Những phát hiện nho nhỏ, những khoái hoạt nho nhỏ, từng giọt từng giọt nho nhỏ, đến một lúc nào đó sẽ hợp thành một dòng suối xanh thẳm của tháng năm, phản chiếu vào hồi ức từng đợt từng đợt lấp lánh…
Những điều mà người khác nói đến, là phản chiếu của nỗi tịch mịch, là những thời khắc cô độc bi thương… hết thảy, trong mắt của anh giờ phút này, đều trở nên hoang đường như thế…
Đã từng, cảm thấy bản thân mình cũng là một phần tử của những u buồn tuổi thanh xuân, thực sự buồn cười, buồn cười biết bao…
Hạnh phúc, chỉ đơn giản đến mức như thế…
Chỉ đơn giản như thế thôi, cũng đã đủ …để có được hạnh phúc…
Tác giả :
Hi Hòa Thanh Linh