[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 3 - Chương 8: Trò chơi vấn đáp
Phó Hán Khanh ngủ vốn rất thoải mái, mặc dù bên tai luôn có tiếng muỗi vo ve không ngừng khiến người ta hơi phiền, bất quá giường cao gối mềm, cũng không phải là không thể nhẫn nại.
Rồi bỗng nhiên, cái gối dưới đầu truyền đến một cỗ lực lượng cực lớn, chấn cả người y bay lên trên chừng hai thước, suýt nữa đụng phải xà nhà, thong thả rơi xuống. Vốn phía dưới là một chiếc giường đặc biệt lớn, có lớp chăn bông dày cộm giúp y giảm xóc đôi chút, sẽ không bị thương, thế nhưng cả chiếc giường lại đột nhiên sụp mất tiêu.
Y cứ thế trực tiếp rớt xuống giữa đống mảnh giường sụp, giữa ván vỡ gỗ vụn, va quẹt bể đầu chảy máu, cho dù y có mê ngủ thế nào thì lúc này cũng phải tỉnh lại.
Bất quá đầu óc vẫn mơ hồ, hoàn toàn không thể làm rõ đã xảy ra chuyện gì, giãy giụa đứng lên giữa đống đổ nát, còn chưa đứng vững đã bị người túm chặt, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi là người trong Tiểu Lâu? Tiểu Lâu rốt cuộc là nơi nào, các ngươi có mưu đồ gì, trong Tiểu Lâu của các ngươi có bao nhiêu người đang ở bên ngoài?”
Thanh âm nọ vừa sợ vừa giận vừa vang dội dọa người, chấn tai Phó Hán Khanh vang ong ong, cùng thời gian cả người bị ra sức lắc lắc, đôi tay trên cổ kia càng lúc càng bóp chặt, nếu không phải nội tức thâm hậu, sợ là đã sớm bị bóp nghẹt thở bỏ mạng rồi.
Ngay cả người thâm trầm như Địch Cửu, lúc này cũng hoàn toàn mất khống chế, Tiểu Lâu, Tiểu Lâu thần kỳ kia, Tiểu Lâu ngàn năm qua vĩnh viễn truyền kỳ kia.
Vô luận người cường đại cỡ nào cũng không thể xâm nhập, vô luận thế lực cường đại cỡ nào cũng không thể chấn động, cho dù là đế vương cao quý, cho dù là dùng sức cả thiên hạ, cũng chẳng cách nào tiến một bước hiểu hơn về Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu, là cấm địa của tất cả người thiên hạ, cho dù ngươi là cường giả cái thế, cho dù ngươi là anh chủ tuyệt thế, trước hai chữ Tiểu Lâu cũng chỉ đành ôm hận lùi bước.
Ngàn năm qua, bao nhiêu đế vương phải nuốt hận ngoài Tiểu Lâu, bao nhiêu anh hùng biến mất trong Tiểu Lâu, đến cả Ma giáo bao nhiêu năm trước cũng có cao thủ đứng đầu khi đuổi giết nhân vật bạch đạo bước vào khoảng rừng rậm ngoài Tiểu Lâu, từ đó không còn quay về.
Từ sau lần đó nguyên khí đại thương, Ma giáo cũng từng hạ thiết lệnh, vĩnh viễn không thể đến gần Tiểu Lâu, không được đi ý đồ thăm dò Tiểu Lâu. Song giờ này khắc này, nghe thấy hai chữ Tiểu Lâu, sao không khiến người kinh tâm động phách.
Ngàn năm nay, không phải chưa có ai định giả mạo người trong Tiểu Lâu, lừa bịp đảo điên. Song Phó Hán Khanh trong lúc nửa mộng nửa tỉnh nói ra hai chữ Tiểu Lâu, Địch Cửu và Địch Nhất lại tuyệt không mảy may có ý hoài nghi.
Ngay cả người đa nghi đa lự như họ, khi nghe thấy hai chữ Tiểu Lâu, trong lúc kinh hãi cũng cảm thấy lòng sáng tỏ thông suốt, nhất thời giống như vô số hoài nghi đều đã có đáp án.
Chỉ có nơi thần kỳ như Tiểu Lâu mới có võ công thần kỳ như thế, nhân vật quỷ dị như thế, cũng chỉ có Tiểu Lâu dường như không gì không làm được kia mới có thể giải thích, vì sao tuổi còn trẻ, Phó Hán Khanh có bản lĩnh kinh thế này, Phong Kính Tiết có khả năng tuyệt thế này.
Địch Cửu hoàn toàn thất thố, mà Địch Nhất còn miễn cưỡng giữ được chút thanh minh. Không phải vì định lực của y cao hơn Địch Cửu, mà là y thân là hộ vệ, chuyện cần suy nghĩ ít hơn Địch Cửu nhiều. Lúc này nhìn Phó Hán Khanh bị Địch Cửu bóp đến nghẹt thở, đột nhiên nhớ tới thân phận hộ vệ của mình, không khỏi hổ thẹn một hồi.
Nói là làm hộ vệ. Kỳ thật dọc đường đến đây, chỉ thuần túy là bài trí. Có lẽ với bổn sự của Phó Hán Khanh, cũng không cần y bảo vệ. Huống chi, bình thường Địch Cửu cố ý chỉnh trị Phó Hán Khanh, vừa rồi cố ý thăm dò, bản thân y cũng không hề ra mặt ngăn trở. Nói đến thì hành vi ở bên khoanh tay đứng nhìn, lặng lẽ dòm lén kiểu này. Được hết thảy cơ mật mà Địch Cửu đoạt được, lại không cần làm chuyện như Địch Cửu, đây rốt cuộc tính là mưu lợi hay là đê tiện đây.
Nhất là vừa rồi, dưới sự kinh hãi lại có thể rớt khỏi xà nhà, lỗi lầm này quả thực ngay cả tiểu tặc hạ lưu cũng không thể phạm. Y thậm chí chỉ lo kinh ngạc ngẩn người, mắt nhìn Phó Hán Khanh bể đầu chảy máu vì mảnh giường vỡ mà không thể kịp thời ra tay, làm hộ vệ thế này, ngay cả chính y ngẫm lại cũng cảm thấy có thể đâm đầu chết luôn.
Đã có ý niệm này thì không thể ngồi yên mặc kệ nữa, vội đưa tay ngăn cản, khẽ trách mắng: “Bình tĩnh chút, ngươi là Thiên vương, làm thế này còn ra gì nữa?”
Địch Cửu cũng không phải người lỗ mãng, vừa rồi là quá mức kinh hãi mới thất thố, bị Địch Nhất mắng như vậy tức khắc tỉnh ngộ, hơi đỏ mặt, thầm kêu một tiếng hổ thẹn, buông tay lui lại một bước.
Phó Hán Khanh vất vả lắm mới đứng vững, hai tay ôm yết hầu, há miệng thở dốc. Hồi lâu mới ngẩng đầu, chẳng qua, bất kể thế nào giờ này khắc này y đã hoàn toàn tỉnh lại. Y cũng đã nhớ mình vừa rồi cư nhiên nói ra “Tiểu Lâu”.
Y kinh ngạc nhìn Địch Nhất và Địch Cửu, chân mày nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ ngỡ ngàng không hiểu, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cúi đầu nhìn dưới chân, lại nhìn hai người từ đầu đến chân, từ chân nhìn lên đầu.
Lạ quá lạ quá, thật lạ quá, không phải ta đã gây đại họa à, không phải ta đã nói Tiểu Lâu à? Làm sao mà máy tính chủ lại chưa thực thi tiêu diệt, hai người kia nhìn như cả tóc cũng chưa thiếu một cọng vậy.
Hai người bị y nhìn đến toàn thân phát rét, trong lòng bỗng toát ra chút hàn ý, cùng nhau trừng y. Địch Cửu còn có thể giả bộ hung thần ác sát quát: “Nhìn cái gì, ngươi còn chưa trả lời ta đâu.”
Phó Hán Khanh còn đang đăm đăm mắt ngẩn người, hoàn toàn không chú ý Địch Cửu nói gì, cho đến khi sâu trong óc vang lên tiếng cười quen thuộc kia: “Được rồi được rồi, đừng ngẩn ra nữa, nếu bọn họ chưa bị lập tức giết chết, vậy hẳn là không việc gì đâu.”
Phó Hán Khanh cuối cùng đã tìm được cứu tinh giải tỏa nghi hoặc, vội vàng túm lấy: “Trương Mẫn Hân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây, không phải nói để lộ chân tướng Tiểu Lâu, máy tính trung ương sẽ diệt khẩu sao?”
“Máy tính trung ương chỉ biết tử thủ một mấu chốt đơn giản nhất, chỉ có đề cập đến nội dung mấu chốt này mới bị phá hủy, mà thế sự có vô số loại khả năng, không phải nội dung cấm kỵ của kho số liệu của máy tính trung ương hoàn toàn có thể bao hàm vào. Đối với mấy sự kiện khá phức tạp, khá tế nhị, dường như là vi quy, lại không nhất định thật sự vi quy, thì do cá nhân đạo sư chủ quan phán đoán có phải xử lý hay không, vừa rồi giáo sư đã không lập tức ra tay tiêu diệt họ, hẳn là giáo sư cho rằng việc này không tính là thật sự vi quy, thế thì về sau hai người họ hẳn cũng không việc gì đâu.”
Phó Hán Khanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi, may mà tôi chưa hại chết họ.”
“Đừng cao hứng quá sớm, họa từ miệng mà ra, người ta biết cậu ra từ Tiểu Lâu, còn không nghiêm hình bức cung, cậu xem biểu tình của tên kia, giống như chỉ cần cậu không trả lời là sẽ lập tức bổ đến bóp chết cậu vậy.”
Đối với mấy chuyện nghiêm hình, hoặc là bị giết, Phó Hán Khanh chưa bao giờ để trong lòng, biết mình không bởi vì nhất thời hồ đồ trí Địch Cửu với Địch Nhất vào chỗ chết, toàn thân liền nhẹ nhõm, thoải mái mỉm cười: “Tôi sẽ không nói đâu, tôi không thể khiến họ bị giết.”
Sâu trong Tiểu Lâu, Trương Mẫn Hân toàn thân vô lực nằm bò lên máy giám thị. Quả thực muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, loại quái vật A Hán này rốt cuộc làm sao sinh ra thế. Rốt cuộc là phương thức tư duy kiểu gì đây. Tên này thật sự có thể làm ra việc ngốc, vì bảo hộ người gia hại mà đi chịu hết khổ nạn kiểu này.
Chẳng qua… Cô nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nở nụ cười có chút gian trá: “A Hán à, rốt cuộc cậu muốn tôi nói thế nào cậu mới hiểu được, trọng điểm của sự tình không ở chỗ dưới sự chất vấn của người ta cậu có nói hay không, mà ở chỗ làm sao nói cho có kỹ xảo. Cậu có thể nói ra hai chữ Tiểu Lâu, họ đều không việc gì, cậu đương nhiên cũng có thể nói việc khác, họ vẫn sẽ không việc gì.”
Mắt Phó Hán Khanh há chỉ là đăm đăm, quả thực sương mù một phiến, trời ạ, đây là vấn đề khó khăn cao thâm cỡ nào, đầu óc y đã hoàn toàn không thể chuyển động.
“Máy tính trung ương chỉ biết tử thủ mấu chốt cuối cùng, cũng chính là chân tướng thế giới chúng ta, mục đích chúng ta đến đây, ý nghĩa tồn tại của Tiểu Lâu. Mà những điều khác thì nằm trong tay giáo sư. Nếu đơn thuần nói Tiểu Lâu, giáo sư không có hành động, vậy chuyện khác giáo sư đương nhiên cũng sẽ khoan dung vừa phải. Nhắc tới Tiểu Lâu không có vấn đề gì, quan trọng nhất là không thể đề cập chân tướng cuối cùng. Trong mắt người thiên hạ, Tiểu Lâu là một nơi cao thâm khó lường, có lực lượng vô cùng thần kỳ. Mà mọi người sở dĩ cố kỵ Tiểu Lâu như thế, chính bởi vì họ hoàn toàn không biết gì về Tiểu Lâu. Không biết bản thân mới là nguồn gốc của mọi sợ hãi, thế nhân đã ở trong đầu mình, đem hết thảy những chuyện đáng sợ nhất, lực lượng cường đại nhất có khả năng nghĩ đến, tự nhiên thêm cả vào Tiểu Lâu. Làm sao lợi dụng sự kính sợ của mọi người với Tiểu Lâu để bảo vệ mình, làm sao lợi dụng sự sợ hãi của mọi người với Tiểu Lâu để cự tuyệt thương tổn, làm sao có câu trả lời vừa không trái với nguyên tắc không nói dối của cậu lại không tiết lộ chân tướng để ứng phó cục diện trước mắt, đây là vấn đề của cậu.”
Trương Mẫn Hân mỉm cười giải thích, mà mắt Phó Hán Khanh đã bắt đầu trắng dã, quả thực muốn kêu cứu mạng, trả lời mấy vấn đề còn phải có kỹ xảo như vậy, phí suy nghĩ như vậy, y tình nguyện nhắm mắt cho người ta nghiêm hình tra tấn, như thế còn bớt được chút tâm tư.
Nhìn Phó Hán Khanh thoạt đầu kinh ngạc ngẩn người, sau thì như có suy tư, sau đó nữa thần sắc lúc thì sốt ruột, lúc thì do dự, lúc thì thống khổ, lúc thì hoảng sợ, Địch Cửu chung quy không chờ được nữa, lại dưới ánh mắt cực không tán đồng của Địch Nhất, trực tiếp đưa tay túm Phó Hán Khanh, xách cả người y đến trước mặt. Mắt đối mắt quát: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có thể đừng nhìn mà không thấy như vậy không.”
Phó Hán Khanh rốt cuộc hồn vía quay về, nhìn Địch Cửu dáng vẻ tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, chỉ đành cười khổ, y có thành thật hơn cũng đâu thể nói với Địch Cửu: “Không phải ta coi thường ngươi đâu, chỉ là vừa vặn có bạn học giới thiệu tình huống với ta.”
Nhìn Địch Cửu vừa vội vừa giận, ánh mắt cũng hơi tán loạn, y biết hai chữ vừa nãy buột miệng nói ra kia đã tạo thành chấn động cực lớn với tâm thần Địch Cửu, nếu thật sự cắn răng không nói một chữ nào nữa, cảm xúc cực đoan này sẽ khiến tâm trí Địch Cửu trong thời gian ngắn bị hỗn loạn, thậm chí có thể khiến chân khí nghịch lưu, tạo thành thương tổn lớn.
Đã ý thức được điểm này, y không thể không trả lời, chẳng qua ngần ấy yêu cầu, ngần ấy chừng mực vi diệu phải nắm giữ mà Trương Mẫn Hân nói, y lại thật sự nghe qua rồi ném luôn không nhìn, căn bản chẳng thèm suy xét, cũng chẳng thể suy xét được nữa.
Y chỉ nhìn Địch Cửu, ngữ khí bình tĩnh thần kỳ: “Đúng, ta là người ra từ Tiểu Lâu. Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, ngươi không cần gấp, trước cứ bình tĩnh lại, định thần lại, sắp xếp suy nghĩ một chút, có điều gì đều có thể hỏi ta, có thể trả lời, ta nhất định sẽ đáp. Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không bịa chuyện lừa ngươi, cho nên ngươi không cần quá phí tâm suy nghĩ sâu xa. Nếu không đáp được, ta cũng nhất định cho ngươi biết, về sau ngươi cũng không cần phí tâm tư hỏi mấy vấn đề đó nữa, bởi vì ta hiện tại không thể đáp, về sau dưới bất cứ tình huống nào cũng không thể đáp.”
Địch Cửu bị sự ung dung trong ngữ khí, sự bình thản trong vẻ mặt của y chấn nhiếp, kinh ngạc buông y ra, đăm đăm nhìn tầm mắt y, ánh mắt trong suốt, không dính một chút tạp chất như vậy, bỗng làm Địch Cửu có phần không muốn nhìn thẳng.
Y buông tay, lại lùi về hai bước, định thần, lúc này mới có thể một lần nữa nhìn Phó Hán Khanh.
Tiểu Lâu, Tiểu Lâu ngàn năm truyền kỳ. Tiểu Lâu vô cùng thần bí, vô cùng cường đại kia.
Tiểu Lâu đã ở ngay trước mặt, rộng mở đại môn thần bí kia, song giờ khắc này y cảm thấy trong lòng kéo căng không hiểu, đầy một bụng nghi vấn ban đầu nhất thời lại chẳng thể hỏi ra một câu.
Trước màn hình hiển thị, Trương Mẫn Hân mỉm cười nhàn nhạt, trong đôi mắt là sự thư thái dễ chịu.
Đời này, A Hán, chung quy sẽ có tao ngộ bất đồng chăng?
Cái tên có niệm lực cường đại lại không chịu sử dụng kia, cái tên thân có võ công tuyệt thế lại không muốn tổn thương người kia, cái tên vô luận đám bạn học họ phí hết tâm huyết như thế nào, cuối cùng đều bị sự hắc ám trong nhân tính tổn thương kia, lần này chung quy sẽ có vận mệnh bất đồng chăng.
Khi y nói ra hai chữ Tiểu Lâu, hết thảy đã định là bất đồng.
Tiểu Lâu thần bí nhất, Tiểu Lâu cường đại nhất, Tiểu Lâu không thể lường nhất, Tiểu Lâu không thể mạo phạm nhất.
Cho dù y ngu xuẩn, cho dù y đần độn, cho dù y thân có võ công đệ nhất thiên hạ lại chẳng biết bảo vệ mình, nhưng sự thật y là người trong Tiểu Lâu, đã đủ để khiến người độc ác nhất điên cuồng nhất đê tiện nhất ích kỷ nhất thiên hạ, cũng không dám thật sự thương tổn y chăng.
Họ biết y đến từ Tiểu Lâu, họ biết Phong Kính Tiết cường giả tuyệt thế như vậy là bằng hữu của y, họ biết giữa hồng trần phàm thế này y còn có thể có những đồng môn xuất sắc khác.
Nhân tính cho dù hắc ám, lòng người cho dù lãnh khốc, thế sự cho dù quỷ dị khó lường, tương lai cho dù khó mà dự liệu, cũng chẳng có ai dám can đảm tùy ý thương tổn y như mấy đời trước chăng?
Vậy thì đời này, A Hán có thể trải qua một cách tốt đẹp chứ?
Vậy thì đời này, tên ngốc kia có thể không bị thương tổn nữa chứ?
Hẳn là vậy thôi, cho nên giáo sư cố ý mắt nhắm mắt mở, dung túng cho tên học sinh ngu ngốc nói mình đến từ Tiểu Lâu đầu tiên trong lịch sử này tiếp tục mô phỏng mà không bị xử phạt.
Hẳn là vậy thôi, cho dù người khác tốt với y, chỉ bởi vì sợ hãi Tiểu Lâu, cho dù sự thân mật của người khác với y, chỉ bởi vì muốn mưu đồ lực lượng của Tiểu Lâu, cho dù sự quan ái của người khác với y, chỉ bởi vì muốn mượn sức người trong Tiểu Lâu.
Nhưng mà chí ít, y có thể không phải bị thương tổn?
Ngồi trước đài khống chế chủ, nhìn ba người trong màn hình, một người từ từ đặt câu hỏi, một người nghiêm túc trả lời, một người trầm mặc bảo vệ bên cạnh, lặng lẽ ghi tạc hết thảy trong lòng.
Trương Mẫn Hân toàn tâm toàn ý chờ đợi như thế, im lặng cầu nguyện trong lòng như thế.
Đời này, cậu học trò ngốc nghếch kia có thể bình yên trải qua chứ.
Rồi bỗng nhiên, cái gối dưới đầu truyền đến một cỗ lực lượng cực lớn, chấn cả người y bay lên trên chừng hai thước, suýt nữa đụng phải xà nhà, thong thả rơi xuống. Vốn phía dưới là một chiếc giường đặc biệt lớn, có lớp chăn bông dày cộm giúp y giảm xóc đôi chút, sẽ không bị thương, thế nhưng cả chiếc giường lại đột nhiên sụp mất tiêu.
Y cứ thế trực tiếp rớt xuống giữa đống mảnh giường sụp, giữa ván vỡ gỗ vụn, va quẹt bể đầu chảy máu, cho dù y có mê ngủ thế nào thì lúc này cũng phải tỉnh lại.
Bất quá đầu óc vẫn mơ hồ, hoàn toàn không thể làm rõ đã xảy ra chuyện gì, giãy giụa đứng lên giữa đống đổ nát, còn chưa đứng vững đã bị người túm chặt, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi là người trong Tiểu Lâu? Tiểu Lâu rốt cuộc là nơi nào, các ngươi có mưu đồ gì, trong Tiểu Lâu của các ngươi có bao nhiêu người đang ở bên ngoài?”
Thanh âm nọ vừa sợ vừa giận vừa vang dội dọa người, chấn tai Phó Hán Khanh vang ong ong, cùng thời gian cả người bị ra sức lắc lắc, đôi tay trên cổ kia càng lúc càng bóp chặt, nếu không phải nội tức thâm hậu, sợ là đã sớm bị bóp nghẹt thở bỏ mạng rồi.
Ngay cả người thâm trầm như Địch Cửu, lúc này cũng hoàn toàn mất khống chế, Tiểu Lâu, Tiểu Lâu thần kỳ kia, Tiểu Lâu ngàn năm qua vĩnh viễn truyền kỳ kia.
Vô luận người cường đại cỡ nào cũng không thể xâm nhập, vô luận thế lực cường đại cỡ nào cũng không thể chấn động, cho dù là đế vương cao quý, cho dù là dùng sức cả thiên hạ, cũng chẳng cách nào tiến một bước hiểu hơn về Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu, là cấm địa của tất cả người thiên hạ, cho dù ngươi là cường giả cái thế, cho dù ngươi là anh chủ tuyệt thế, trước hai chữ Tiểu Lâu cũng chỉ đành ôm hận lùi bước.
Ngàn năm qua, bao nhiêu đế vương phải nuốt hận ngoài Tiểu Lâu, bao nhiêu anh hùng biến mất trong Tiểu Lâu, đến cả Ma giáo bao nhiêu năm trước cũng có cao thủ đứng đầu khi đuổi giết nhân vật bạch đạo bước vào khoảng rừng rậm ngoài Tiểu Lâu, từ đó không còn quay về.
Từ sau lần đó nguyên khí đại thương, Ma giáo cũng từng hạ thiết lệnh, vĩnh viễn không thể đến gần Tiểu Lâu, không được đi ý đồ thăm dò Tiểu Lâu. Song giờ này khắc này, nghe thấy hai chữ Tiểu Lâu, sao không khiến người kinh tâm động phách.
Ngàn năm nay, không phải chưa có ai định giả mạo người trong Tiểu Lâu, lừa bịp đảo điên. Song Phó Hán Khanh trong lúc nửa mộng nửa tỉnh nói ra hai chữ Tiểu Lâu, Địch Cửu và Địch Nhất lại tuyệt không mảy may có ý hoài nghi.
Ngay cả người đa nghi đa lự như họ, khi nghe thấy hai chữ Tiểu Lâu, trong lúc kinh hãi cũng cảm thấy lòng sáng tỏ thông suốt, nhất thời giống như vô số hoài nghi đều đã có đáp án.
Chỉ có nơi thần kỳ như Tiểu Lâu mới có võ công thần kỳ như thế, nhân vật quỷ dị như thế, cũng chỉ có Tiểu Lâu dường như không gì không làm được kia mới có thể giải thích, vì sao tuổi còn trẻ, Phó Hán Khanh có bản lĩnh kinh thế này, Phong Kính Tiết có khả năng tuyệt thế này.
Địch Cửu hoàn toàn thất thố, mà Địch Nhất còn miễn cưỡng giữ được chút thanh minh. Không phải vì định lực của y cao hơn Địch Cửu, mà là y thân là hộ vệ, chuyện cần suy nghĩ ít hơn Địch Cửu nhiều. Lúc này nhìn Phó Hán Khanh bị Địch Cửu bóp đến nghẹt thở, đột nhiên nhớ tới thân phận hộ vệ của mình, không khỏi hổ thẹn một hồi.
Nói là làm hộ vệ. Kỳ thật dọc đường đến đây, chỉ thuần túy là bài trí. Có lẽ với bổn sự của Phó Hán Khanh, cũng không cần y bảo vệ. Huống chi, bình thường Địch Cửu cố ý chỉnh trị Phó Hán Khanh, vừa rồi cố ý thăm dò, bản thân y cũng không hề ra mặt ngăn trở. Nói đến thì hành vi ở bên khoanh tay đứng nhìn, lặng lẽ dòm lén kiểu này. Được hết thảy cơ mật mà Địch Cửu đoạt được, lại không cần làm chuyện như Địch Cửu, đây rốt cuộc tính là mưu lợi hay là đê tiện đây.
Nhất là vừa rồi, dưới sự kinh hãi lại có thể rớt khỏi xà nhà, lỗi lầm này quả thực ngay cả tiểu tặc hạ lưu cũng không thể phạm. Y thậm chí chỉ lo kinh ngạc ngẩn người, mắt nhìn Phó Hán Khanh bể đầu chảy máu vì mảnh giường vỡ mà không thể kịp thời ra tay, làm hộ vệ thế này, ngay cả chính y ngẫm lại cũng cảm thấy có thể đâm đầu chết luôn.
Đã có ý niệm này thì không thể ngồi yên mặc kệ nữa, vội đưa tay ngăn cản, khẽ trách mắng: “Bình tĩnh chút, ngươi là Thiên vương, làm thế này còn ra gì nữa?”
Địch Cửu cũng không phải người lỗ mãng, vừa rồi là quá mức kinh hãi mới thất thố, bị Địch Nhất mắng như vậy tức khắc tỉnh ngộ, hơi đỏ mặt, thầm kêu một tiếng hổ thẹn, buông tay lui lại một bước.
Phó Hán Khanh vất vả lắm mới đứng vững, hai tay ôm yết hầu, há miệng thở dốc. Hồi lâu mới ngẩng đầu, chẳng qua, bất kể thế nào giờ này khắc này y đã hoàn toàn tỉnh lại. Y cũng đã nhớ mình vừa rồi cư nhiên nói ra “Tiểu Lâu”.
Y kinh ngạc nhìn Địch Nhất và Địch Cửu, chân mày nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ ngỡ ngàng không hiểu, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cúi đầu nhìn dưới chân, lại nhìn hai người từ đầu đến chân, từ chân nhìn lên đầu.
Lạ quá lạ quá, thật lạ quá, không phải ta đã gây đại họa à, không phải ta đã nói Tiểu Lâu à? Làm sao mà máy tính chủ lại chưa thực thi tiêu diệt, hai người kia nhìn như cả tóc cũng chưa thiếu một cọng vậy.
Hai người bị y nhìn đến toàn thân phát rét, trong lòng bỗng toát ra chút hàn ý, cùng nhau trừng y. Địch Cửu còn có thể giả bộ hung thần ác sát quát: “Nhìn cái gì, ngươi còn chưa trả lời ta đâu.”
Phó Hán Khanh còn đang đăm đăm mắt ngẩn người, hoàn toàn không chú ý Địch Cửu nói gì, cho đến khi sâu trong óc vang lên tiếng cười quen thuộc kia: “Được rồi được rồi, đừng ngẩn ra nữa, nếu bọn họ chưa bị lập tức giết chết, vậy hẳn là không việc gì đâu.”
Phó Hán Khanh cuối cùng đã tìm được cứu tinh giải tỏa nghi hoặc, vội vàng túm lấy: “Trương Mẫn Hân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây, không phải nói để lộ chân tướng Tiểu Lâu, máy tính trung ương sẽ diệt khẩu sao?”
“Máy tính trung ương chỉ biết tử thủ một mấu chốt đơn giản nhất, chỉ có đề cập đến nội dung mấu chốt này mới bị phá hủy, mà thế sự có vô số loại khả năng, không phải nội dung cấm kỵ của kho số liệu của máy tính trung ương hoàn toàn có thể bao hàm vào. Đối với mấy sự kiện khá phức tạp, khá tế nhị, dường như là vi quy, lại không nhất định thật sự vi quy, thì do cá nhân đạo sư chủ quan phán đoán có phải xử lý hay không, vừa rồi giáo sư đã không lập tức ra tay tiêu diệt họ, hẳn là giáo sư cho rằng việc này không tính là thật sự vi quy, thế thì về sau hai người họ hẳn cũng không việc gì đâu.”
Phó Hán Khanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là được rồi, may mà tôi chưa hại chết họ.”
“Đừng cao hứng quá sớm, họa từ miệng mà ra, người ta biết cậu ra từ Tiểu Lâu, còn không nghiêm hình bức cung, cậu xem biểu tình của tên kia, giống như chỉ cần cậu không trả lời là sẽ lập tức bổ đến bóp chết cậu vậy.”
Đối với mấy chuyện nghiêm hình, hoặc là bị giết, Phó Hán Khanh chưa bao giờ để trong lòng, biết mình không bởi vì nhất thời hồ đồ trí Địch Cửu với Địch Nhất vào chỗ chết, toàn thân liền nhẹ nhõm, thoải mái mỉm cười: “Tôi sẽ không nói đâu, tôi không thể khiến họ bị giết.”
Sâu trong Tiểu Lâu, Trương Mẫn Hân toàn thân vô lực nằm bò lên máy giám thị. Quả thực muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, loại quái vật A Hán này rốt cuộc làm sao sinh ra thế. Rốt cuộc là phương thức tư duy kiểu gì đây. Tên này thật sự có thể làm ra việc ngốc, vì bảo hộ người gia hại mà đi chịu hết khổ nạn kiểu này.
Chẳng qua… Cô nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nở nụ cười có chút gian trá: “A Hán à, rốt cuộc cậu muốn tôi nói thế nào cậu mới hiểu được, trọng điểm của sự tình không ở chỗ dưới sự chất vấn của người ta cậu có nói hay không, mà ở chỗ làm sao nói cho có kỹ xảo. Cậu có thể nói ra hai chữ Tiểu Lâu, họ đều không việc gì, cậu đương nhiên cũng có thể nói việc khác, họ vẫn sẽ không việc gì.”
Mắt Phó Hán Khanh há chỉ là đăm đăm, quả thực sương mù một phiến, trời ạ, đây là vấn đề khó khăn cao thâm cỡ nào, đầu óc y đã hoàn toàn không thể chuyển động.
“Máy tính trung ương chỉ biết tử thủ mấu chốt cuối cùng, cũng chính là chân tướng thế giới chúng ta, mục đích chúng ta đến đây, ý nghĩa tồn tại của Tiểu Lâu. Mà những điều khác thì nằm trong tay giáo sư. Nếu đơn thuần nói Tiểu Lâu, giáo sư không có hành động, vậy chuyện khác giáo sư đương nhiên cũng sẽ khoan dung vừa phải. Nhắc tới Tiểu Lâu không có vấn đề gì, quan trọng nhất là không thể đề cập chân tướng cuối cùng. Trong mắt người thiên hạ, Tiểu Lâu là một nơi cao thâm khó lường, có lực lượng vô cùng thần kỳ. Mà mọi người sở dĩ cố kỵ Tiểu Lâu như thế, chính bởi vì họ hoàn toàn không biết gì về Tiểu Lâu. Không biết bản thân mới là nguồn gốc của mọi sợ hãi, thế nhân đã ở trong đầu mình, đem hết thảy những chuyện đáng sợ nhất, lực lượng cường đại nhất có khả năng nghĩ đến, tự nhiên thêm cả vào Tiểu Lâu. Làm sao lợi dụng sự kính sợ của mọi người với Tiểu Lâu để bảo vệ mình, làm sao lợi dụng sự sợ hãi của mọi người với Tiểu Lâu để cự tuyệt thương tổn, làm sao có câu trả lời vừa không trái với nguyên tắc không nói dối của cậu lại không tiết lộ chân tướng để ứng phó cục diện trước mắt, đây là vấn đề của cậu.”
Trương Mẫn Hân mỉm cười giải thích, mà mắt Phó Hán Khanh đã bắt đầu trắng dã, quả thực muốn kêu cứu mạng, trả lời mấy vấn đề còn phải có kỹ xảo như vậy, phí suy nghĩ như vậy, y tình nguyện nhắm mắt cho người ta nghiêm hình tra tấn, như thế còn bớt được chút tâm tư.
Nhìn Phó Hán Khanh thoạt đầu kinh ngạc ngẩn người, sau thì như có suy tư, sau đó nữa thần sắc lúc thì sốt ruột, lúc thì do dự, lúc thì thống khổ, lúc thì hoảng sợ, Địch Cửu chung quy không chờ được nữa, lại dưới ánh mắt cực không tán đồng của Địch Nhất, trực tiếp đưa tay túm Phó Hán Khanh, xách cả người y đến trước mặt. Mắt đối mắt quát: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có thể đừng nhìn mà không thấy như vậy không.”
Phó Hán Khanh rốt cuộc hồn vía quay về, nhìn Địch Cửu dáng vẻ tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, chỉ đành cười khổ, y có thành thật hơn cũng đâu thể nói với Địch Cửu: “Không phải ta coi thường ngươi đâu, chỉ là vừa vặn có bạn học giới thiệu tình huống với ta.”
Nhìn Địch Cửu vừa vội vừa giận, ánh mắt cũng hơi tán loạn, y biết hai chữ vừa nãy buột miệng nói ra kia đã tạo thành chấn động cực lớn với tâm thần Địch Cửu, nếu thật sự cắn răng không nói một chữ nào nữa, cảm xúc cực đoan này sẽ khiến tâm trí Địch Cửu trong thời gian ngắn bị hỗn loạn, thậm chí có thể khiến chân khí nghịch lưu, tạo thành thương tổn lớn.
Đã ý thức được điểm này, y không thể không trả lời, chẳng qua ngần ấy yêu cầu, ngần ấy chừng mực vi diệu phải nắm giữ mà Trương Mẫn Hân nói, y lại thật sự nghe qua rồi ném luôn không nhìn, căn bản chẳng thèm suy xét, cũng chẳng thể suy xét được nữa.
Y chỉ nhìn Địch Cửu, ngữ khí bình tĩnh thần kỳ: “Đúng, ta là người ra từ Tiểu Lâu. Ta biết ngươi có rất nhiều nghi vấn, ngươi không cần gấp, trước cứ bình tĩnh lại, định thần lại, sắp xếp suy nghĩ một chút, có điều gì đều có thể hỏi ta, có thể trả lời, ta nhất định sẽ đáp. Ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không bịa chuyện lừa ngươi, cho nên ngươi không cần quá phí tâm suy nghĩ sâu xa. Nếu không đáp được, ta cũng nhất định cho ngươi biết, về sau ngươi cũng không cần phí tâm tư hỏi mấy vấn đề đó nữa, bởi vì ta hiện tại không thể đáp, về sau dưới bất cứ tình huống nào cũng không thể đáp.”
Địch Cửu bị sự ung dung trong ngữ khí, sự bình thản trong vẻ mặt của y chấn nhiếp, kinh ngạc buông y ra, đăm đăm nhìn tầm mắt y, ánh mắt trong suốt, không dính một chút tạp chất như vậy, bỗng làm Địch Cửu có phần không muốn nhìn thẳng.
Y buông tay, lại lùi về hai bước, định thần, lúc này mới có thể một lần nữa nhìn Phó Hán Khanh.
Tiểu Lâu, Tiểu Lâu ngàn năm truyền kỳ. Tiểu Lâu vô cùng thần bí, vô cùng cường đại kia.
Tiểu Lâu đã ở ngay trước mặt, rộng mở đại môn thần bí kia, song giờ khắc này y cảm thấy trong lòng kéo căng không hiểu, đầy một bụng nghi vấn ban đầu nhất thời lại chẳng thể hỏi ra một câu.
Trước màn hình hiển thị, Trương Mẫn Hân mỉm cười nhàn nhạt, trong đôi mắt là sự thư thái dễ chịu.
Đời này, A Hán, chung quy sẽ có tao ngộ bất đồng chăng?
Cái tên có niệm lực cường đại lại không chịu sử dụng kia, cái tên thân có võ công tuyệt thế lại không muốn tổn thương người kia, cái tên vô luận đám bạn học họ phí hết tâm huyết như thế nào, cuối cùng đều bị sự hắc ám trong nhân tính tổn thương kia, lần này chung quy sẽ có vận mệnh bất đồng chăng.
Khi y nói ra hai chữ Tiểu Lâu, hết thảy đã định là bất đồng.
Tiểu Lâu thần bí nhất, Tiểu Lâu cường đại nhất, Tiểu Lâu không thể lường nhất, Tiểu Lâu không thể mạo phạm nhất.
Cho dù y ngu xuẩn, cho dù y đần độn, cho dù y thân có võ công đệ nhất thiên hạ lại chẳng biết bảo vệ mình, nhưng sự thật y là người trong Tiểu Lâu, đã đủ để khiến người độc ác nhất điên cuồng nhất đê tiện nhất ích kỷ nhất thiên hạ, cũng không dám thật sự thương tổn y chăng.
Họ biết y đến từ Tiểu Lâu, họ biết Phong Kính Tiết cường giả tuyệt thế như vậy là bằng hữu của y, họ biết giữa hồng trần phàm thế này y còn có thể có những đồng môn xuất sắc khác.
Nhân tính cho dù hắc ám, lòng người cho dù lãnh khốc, thế sự cho dù quỷ dị khó lường, tương lai cho dù khó mà dự liệu, cũng chẳng có ai dám can đảm tùy ý thương tổn y như mấy đời trước chăng?
Vậy thì đời này, A Hán có thể trải qua một cách tốt đẹp chứ?
Vậy thì đời này, tên ngốc kia có thể không bị thương tổn nữa chứ?
Hẳn là vậy thôi, cho nên giáo sư cố ý mắt nhắm mắt mở, dung túng cho tên học sinh ngu ngốc nói mình đến từ Tiểu Lâu đầu tiên trong lịch sử này tiếp tục mô phỏng mà không bị xử phạt.
Hẳn là vậy thôi, cho dù người khác tốt với y, chỉ bởi vì sợ hãi Tiểu Lâu, cho dù sự thân mật của người khác với y, chỉ bởi vì muốn mưu đồ lực lượng của Tiểu Lâu, cho dù sự quan ái của người khác với y, chỉ bởi vì muốn mượn sức người trong Tiểu Lâu.
Nhưng mà chí ít, y có thể không phải bị thương tổn?
Ngồi trước đài khống chế chủ, nhìn ba người trong màn hình, một người từ từ đặt câu hỏi, một người nghiêm túc trả lời, một người trầm mặc bảo vệ bên cạnh, lặng lẽ ghi tạc hết thảy trong lòng.
Trương Mẫn Hân toàn tâm toàn ý chờ đợi như thế, im lặng cầu nguyện trong lòng như thế.
Đời này, cậu học trò ngốc nghếch kia có thể bình yên trải qua chứ.
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn