[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 3 - Chương 53: Quy tắc sửa đề
“Bên cạnh ta có một người, gần đây vẫn không khoái hoạt, có người cho ta hay, nếu ta có thể chịu trả cái giá là bớt ngủ một chút, là có thể khiến y cao hứng, nhưng ta không bằng lòng.” Phó Hán Khanh nghiêm trang nói “Như vậy hẳn là rất ích kỷ?”
Dung Khiêm cười nhìn y: “Nếu ta nói đây quả thật rất ích kỷ, ngươi sẽ sửa sao?”
Phó Hán Khanh ra sức lắc đầu: “Đương nhiên không, tại sao ta phải vì người khác thống khoái mà khiến mình không thể ngủ ngon?”
Dung Khiêm cười ha ha, vốn nên như thế, nếu Phó Hán Khanh là người vĩ đại, sao có thể lưng gánh khát vọng của toàn thế giới, lại vẫn yên tâm thoải mái ngủ ngon. Nếu bản tính lười chết đến cùng của người này không sửa được, vậy thì không cần sửa nữa.
“A Hán, ngươi cũng thế, ta cũng thế, rất nhiều học trò đều như nhau. Chúng ta đều là người bình thường, vừa không thần thánh, cũng chẳng vĩ đại, chúng ta đều ích kỷ, nhưng ích kỷ không phải tội lỗi, ích kỷ là thiên tính của con người, không có gì là không thể gặp người. Chúng ta là người ích kỷ, nhưng chúng ta đều có thể không chút hổ thẹn, nói chúng ta là người tốt.”
Phó Hán Khanh thoáng không hiểu: “Ta thế này cũng tính là người tốt?”
“Tại sao không phải?” Dung Khiêm cười, ngồi bên cạnh y “Ngươi đã bao nhiêu lần cứu người khỏi nguy nan, ngươi đã bao nhiêu lần đứng ra gánh chịu thương tổn thay người khác?”
“Nhưng ta cứu người là bởi vì thuận tay, bởi vì không thể nhìn có người chết trước mắt, ta đi chịu thương tổn thay người khác, là bởi vì ta không sợ đau.” Phó Hán Khanh lắc đầu nói: “Ta chỉ bỏ cái giá ta không để ý đi giúp người, đây chỉ là…”
“Có thể bỏ cái giá không để ý đi giúp người đã là người tốt rồi. Không ai có nghĩa vụ đi làm thánh nhân, ngươi trời sinh đã lười. Ngươi thích ăn ăn ngủ ngủ, ngươi không chịu từ bỏ hưởng thụ như vậy vì bất cứ ai, đây là quyền lợi của ngươi, không ai có thể lấy danh phận đại nghĩa để cưỡng ép ngươi. Ngươi không cần phải đi lòng chứa thiên hạ, không cần phải đi cứu hộ vạn dân, có thể không ngồi nhìn bất cứ ai gặp nạn trước mắt, đã là khó được, chịu trợ người giúp người khi đủ khả năng, đã là công đức. Ngươi có biết, trên thế giới này có bao nhiêu người nhổ một sợi lông mà lợi việc thiên hạ, còn chẳng chịu làm. Ngươi cảm thấy ngươi không sợ đau, ngươi thay người khác bị thương bị hại là chuyện nhỏ. Nhưng không biết, sinh tử của người khác, thân thể của người khác, với bản thân họ lại là chuyện không thể lớn hơn. Vô luận động cơ của ngươi là gì, vô luận cái giá ngươi bỏ ra là lớn hay nhỏ, những người ngươi từng giúp, chuyện ngươi từng làm, đều chân thực.” Dung Khiêm cười nói “A Hán, ngươi có từng lừa gạt người ta chưa? Ngươi có từng trốn tránh trách nhiệm chưa, ngươi có vì ngủ ngon mà tổn hại bất cứ ai chưa?”
Phó Hán Khanh suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết lắc đầu.
“Đúng vậy, ngươi thế này, sao không tính là người tốt? Cũng như ta, có lẽ những việc ta làm khi lịch thế, chẳng qua là để thông qua luận văn, nhưng cho dù ở giữa trường quyền lực, ta cũng tận lực làm việc bằng lương tâm. Ta thi hành đức chính, ta dốc sức đề bạt quan viên có tài có đức, ta làm cho lão bách tính có cuộc sống tốt đẹp, ta tận lực đối xử tốt với người bên cạnh. Cho nên, ta chưa hề cảm thấy sự ích kỷ của ta có gì không đúng, cũng vẫn có thể hỏi lòng không thẹn nói mình là người tốt. Cho nên, A Hán, ngươi cũng không cần cảm thấy mình có gì không tốt.”
Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn y nói: “Nhưng ta chưa từng cảm thấy mình thế này có gì không tốt mà, cũng chưa từng có suy nghĩ hổ thẹn gì, ta mặc dù ích kỷ, nhưng cũng chẳng phải người xấu.”
Dung Khiêm cũng sửng sốt một chút, nhìn Phó Hán Khanh ánh mắt trong sáng tinh thuần, thản nhiên tới cực điểm, lại cười to. Trời ạ, mình sao thế này, cư nhiên hồ đồ khuyên giải tên này, loại người lười biếng trì độn này, ngay cả chuyện tạo phúc cho toàn thế giới, y cũng có thể vì ngủ ngon mà không chịu cố gắng, thì đâu ra nhiều lương tâm, nhiều áy náy như vậy.
Phó Hán Khanh nhìn thẳng y hỏi: “Ngươi cảm thấy ta thế này không tốt sao? Ngươi cũng cảm thấy ta nên cố gắng như ngươi, sau đó làm chuyện tốt cho thế giới sao?”
Dung Khiêm trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng nói: “Ta và ngươi tính tình bất đồng, mọi người đều biết ta là học sinh tốt chăm chỉ nhất, ta làm việc luôn nghiêm túc, trong thời đại của chúng ta, hầu như không tồn tại áp lực sinh tồn, không tồn tại cạnh tranh, người nghiêm túc như ta vốn thuộc quái vật. Đương nhiên, người lười đến cực đoan như ngươi cũng là quái vật, nếu ta có được lực lượng của ngươi, ta nhất định sẽ tận lực tìm kiếm con đường phát triển thích hợp nhất cho mình, tìm kiếm cực hạn của mình, cũng xem thử có thể cống hiến đôi chút cho thế giới không. Nhưng ngươi, không phải ta.”
Y ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh, bên môi nhàn nhạt lộ ra nụ cười: “Hành vi của ngươi, ta không hiểu, không đồng ý, nhưng ta phải tôn trọng. Văn minh của nhân loại, chế độ của nhân loại, đã trải qua mấy vạn năm truyền thừa cải biến, từ rất lâu về trước, đã có thể cam đoan mỗi một người, dưới tình huống không hại đến những người khác và xã hội, lựa chọn cách sống của mình. Bất cứ quốc gia và cá nhân nào, đều không thể lấy lý do đại nghĩa, đường hoàng đến cưỡng chế can thiệp. Ngươi không chịu dùng lực lượng của ngươi cho xã hội, ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng nếu chế độ của chúng ta bắt buộc ngươi phục tùng, bắt buộc ngươi đi làm chuyện vĩ đại, bắt buộc ngươi trở thành thánh nhân, trở thành anh hùng, trở thành Chúa cứu thế. Vậy thì, ta sẽ vì văn minh của chúng ta mà cảm thấy sỉ nhục.”
Phó Hán Khanh hiếm khi nghe được lời thừa nhận như thế, mặt mày giãn ra cao hứng mỉm cười, bằng tư thế sóng vai ngồi trên giường, ra sức ôm y một cái: “Tiểu Dung, Tiểu Dung, chẳng trách bọn họ đều nói ngươi là người tốt.”
Dung Khiêm cũng hiếm khi mới thấy Phó Hán Khanh mọi sự lười nhác có vẻ vui sướng khoan khoái rõ ràng như vậy, bất giác cũng cười: “A Hán, ta không thảo luận lựa chọn nhân sinh với ngươi, ta chỉ cùng ngươi nói chuyện quan trọng trước mắt. Ngươi toàn tâm toàn ý, chỉ bận nhọc lòng chuyện Tu La giáo, chỉ vì tương lai có thể ăn no chờ chết, nhưng ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, ngươi vào đời không phải để làm một con heo, mà là để luận văn qua cửa, đời này ngươi đã làm bất cứ công tác gì liên quan đến luận văn chưa?”
Phó Hán Khanh giật mình, phẫn nộ buông tay, cúi đầu, nháy mắt đã từ hân hoan vui sướng biến thành buồn bã ỉu xìu.
Dung Khiêm ngửa mặt lên trời thở dài, đặt tay lên vai Phó Hán Khanh, tận tình khuyên bảo: “A Hán, nếu ngươi không nghĩ cách mau chóng hoàn thành luận văn, ngươi vĩnh viễn đừng mong giải thoát, vĩnh viễn đừng mong chân chính áo cơm không lo, ăn ăn ngủ ngủ.”
Phó Hán Khanh ủ rũ nói: “Lúc trước Trương Mẫn Hân nói luận đề này rất đơn giản, dù sao tất cả tiểu thụ đều một kiểu, chẳng cần làm gì, tiểu công sẽ bỗng dưng yêu y không vì bất cứ lý do gì, ta căn bản không biết, hóa ra lại vất vả như vậy…”
Dung Khiêm chán nản: “Ngươi còn dám nhắc đến hồi đó, hồi đó nếu không phải ngươi lười như vậy, cả luận đề cũng để người ta nghĩ thay, có khiến mình thảm thế này không?”
Phó Hán Khanh lặng im không nói, lúc trước y lười nghĩ luận đề, lười tranh luận với Trương Mẫn Hân. Nhưng mà y lúc trước, sinh hoạt trong chế độ hoàn thiện nhất, tự do tự tại ngắm sao ngủ khò, ngoại trừ những thường thức cơ bản phải học thì cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay, làm sao biết được sự hắc ám và tàn nhẫn của nhân tính sẽ tới bước nào, làm sao minh bạch chọn đề tài như vậy, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Dung Khiêm thấy y như thế, cũng hơi lặng lẽ, thở dài khe khẽ: “Quên đi, việc này không thể hoàn toàn trách ngươi, ai biết ngươi có thể ngu ngốc đến thế, bọn ta lúc ấy cũng bàng quan, chưa hề nhắc nhở ngươi. Đợi khi mấy đời trở thành sự thật bày ra trước mắt, mọi người mới hối không kịp, mà cả Trương Mẫn Hân ngoài mặt vẫn kiêu ngạo bát quái, kỳ thật trong lòng đâu phải chưa từng hối hận khó chịu, không muốn bổ cứu.”
Phó Hán Khanh nhẹ nhàng nói: “Ta từng hỏi giáo sư, muốn sửa luận đề, thế nhưng đây là quy định chết, không thể sửa đổi.”
Dung Khiêm nhíu mày, suy tư một chút, mới nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ trước kia khi tra hồ sơ cũ, từng nhìn thấy, luận đề của học sinh quả thật không thể tùy tiện sửa, nhưng hình như dưới mấy tình huống cực đoan thì có thể phá lệ. Nhưng bởi vì từ trước tới nay vẫn chưa từng có học sinh nào sửa đổi luận đề, quy tắc này dường như có cũng bằng không, đã sớm chẳng còn ai nhớ.”
Phó Hán Khanh ngẩng phắt đầu, nhìn y hỏi: “Nội dung quy tắc là gì? Cho ta biết đi!”
Dung Khiêm cười nhìn y: “Nếu ta nói đây quả thật rất ích kỷ, ngươi sẽ sửa sao?”
Phó Hán Khanh ra sức lắc đầu: “Đương nhiên không, tại sao ta phải vì người khác thống khoái mà khiến mình không thể ngủ ngon?”
Dung Khiêm cười ha ha, vốn nên như thế, nếu Phó Hán Khanh là người vĩ đại, sao có thể lưng gánh khát vọng của toàn thế giới, lại vẫn yên tâm thoải mái ngủ ngon. Nếu bản tính lười chết đến cùng của người này không sửa được, vậy thì không cần sửa nữa.
“A Hán, ngươi cũng thế, ta cũng thế, rất nhiều học trò đều như nhau. Chúng ta đều là người bình thường, vừa không thần thánh, cũng chẳng vĩ đại, chúng ta đều ích kỷ, nhưng ích kỷ không phải tội lỗi, ích kỷ là thiên tính của con người, không có gì là không thể gặp người. Chúng ta là người ích kỷ, nhưng chúng ta đều có thể không chút hổ thẹn, nói chúng ta là người tốt.”
Phó Hán Khanh thoáng không hiểu: “Ta thế này cũng tính là người tốt?”
“Tại sao không phải?” Dung Khiêm cười, ngồi bên cạnh y “Ngươi đã bao nhiêu lần cứu người khỏi nguy nan, ngươi đã bao nhiêu lần đứng ra gánh chịu thương tổn thay người khác?”
“Nhưng ta cứu người là bởi vì thuận tay, bởi vì không thể nhìn có người chết trước mắt, ta đi chịu thương tổn thay người khác, là bởi vì ta không sợ đau.” Phó Hán Khanh lắc đầu nói: “Ta chỉ bỏ cái giá ta không để ý đi giúp người, đây chỉ là…”
“Có thể bỏ cái giá không để ý đi giúp người đã là người tốt rồi. Không ai có nghĩa vụ đi làm thánh nhân, ngươi trời sinh đã lười. Ngươi thích ăn ăn ngủ ngủ, ngươi không chịu từ bỏ hưởng thụ như vậy vì bất cứ ai, đây là quyền lợi của ngươi, không ai có thể lấy danh phận đại nghĩa để cưỡng ép ngươi. Ngươi không cần phải đi lòng chứa thiên hạ, không cần phải đi cứu hộ vạn dân, có thể không ngồi nhìn bất cứ ai gặp nạn trước mắt, đã là khó được, chịu trợ người giúp người khi đủ khả năng, đã là công đức. Ngươi có biết, trên thế giới này có bao nhiêu người nhổ một sợi lông mà lợi việc thiên hạ, còn chẳng chịu làm. Ngươi cảm thấy ngươi không sợ đau, ngươi thay người khác bị thương bị hại là chuyện nhỏ. Nhưng không biết, sinh tử của người khác, thân thể của người khác, với bản thân họ lại là chuyện không thể lớn hơn. Vô luận động cơ của ngươi là gì, vô luận cái giá ngươi bỏ ra là lớn hay nhỏ, những người ngươi từng giúp, chuyện ngươi từng làm, đều chân thực.” Dung Khiêm cười nói “A Hán, ngươi có từng lừa gạt người ta chưa? Ngươi có từng trốn tránh trách nhiệm chưa, ngươi có vì ngủ ngon mà tổn hại bất cứ ai chưa?”
Phó Hán Khanh suy nghĩ một chút, sau đó quả quyết lắc đầu.
“Đúng vậy, ngươi thế này, sao không tính là người tốt? Cũng như ta, có lẽ những việc ta làm khi lịch thế, chẳng qua là để thông qua luận văn, nhưng cho dù ở giữa trường quyền lực, ta cũng tận lực làm việc bằng lương tâm. Ta thi hành đức chính, ta dốc sức đề bạt quan viên có tài có đức, ta làm cho lão bách tính có cuộc sống tốt đẹp, ta tận lực đối xử tốt với người bên cạnh. Cho nên, ta chưa hề cảm thấy sự ích kỷ của ta có gì không đúng, cũng vẫn có thể hỏi lòng không thẹn nói mình là người tốt. Cho nên, A Hán, ngươi cũng không cần cảm thấy mình có gì không tốt.”
Phó Hán Khanh kinh ngạc nhìn y nói: “Nhưng ta chưa từng cảm thấy mình thế này có gì không tốt mà, cũng chưa từng có suy nghĩ hổ thẹn gì, ta mặc dù ích kỷ, nhưng cũng chẳng phải người xấu.”
Dung Khiêm cũng sửng sốt một chút, nhìn Phó Hán Khanh ánh mắt trong sáng tinh thuần, thản nhiên tới cực điểm, lại cười to. Trời ạ, mình sao thế này, cư nhiên hồ đồ khuyên giải tên này, loại người lười biếng trì độn này, ngay cả chuyện tạo phúc cho toàn thế giới, y cũng có thể vì ngủ ngon mà không chịu cố gắng, thì đâu ra nhiều lương tâm, nhiều áy náy như vậy.
Phó Hán Khanh nhìn thẳng y hỏi: “Ngươi cảm thấy ta thế này không tốt sao? Ngươi cũng cảm thấy ta nên cố gắng như ngươi, sau đó làm chuyện tốt cho thế giới sao?”
Dung Khiêm trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng nói: “Ta và ngươi tính tình bất đồng, mọi người đều biết ta là học sinh tốt chăm chỉ nhất, ta làm việc luôn nghiêm túc, trong thời đại của chúng ta, hầu như không tồn tại áp lực sinh tồn, không tồn tại cạnh tranh, người nghiêm túc như ta vốn thuộc quái vật. Đương nhiên, người lười đến cực đoan như ngươi cũng là quái vật, nếu ta có được lực lượng của ngươi, ta nhất định sẽ tận lực tìm kiếm con đường phát triển thích hợp nhất cho mình, tìm kiếm cực hạn của mình, cũng xem thử có thể cống hiến đôi chút cho thế giới không. Nhưng ngươi, không phải ta.”
Y ngưng mắt nhìn Phó Hán Khanh, bên môi nhàn nhạt lộ ra nụ cười: “Hành vi của ngươi, ta không hiểu, không đồng ý, nhưng ta phải tôn trọng. Văn minh của nhân loại, chế độ của nhân loại, đã trải qua mấy vạn năm truyền thừa cải biến, từ rất lâu về trước, đã có thể cam đoan mỗi một người, dưới tình huống không hại đến những người khác và xã hội, lựa chọn cách sống của mình. Bất cứ quốc gia và cá nhân nào, đều không thể lấy lý do đại nghĩa, đường hoàng đến cưỡng chế can thiệp. Ngươi không chịu dùng lực lượng của ngươi cho xã hội, ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng nếu chế độ của chúng ta bắt buộc ngươi phục tùng, bắt buộc ngươi đi làm chuyện vĩ đại, bắt buộc ngươi trở thành thánh nhân, trở thành anh hùng, trở thành Chúa cứu thế. Vậy thì, ta sẽ vì văn minh của chúng ta mà cảm thấy sỉ nhục.”
Phó Hán Khanh hiếm khi nghe được lời thừa nhận như thế, mặt mày giãn ra cao hứng mỉm cười, bằng tư thế sóng vai ngồi trên giường, ra sức ôm y một cái: “Tiểu Dung, Tiểu Dung, chẳng trách bọn họ đều nói ngươi là người tốt.”
Dung Khiêm cũng hiếm khi mới thấy Phó Hán Khanh mọi sự lười nhác có vẻ vui sướng khoan khoái rõ ràng như vậy, bất giác cũng cười: “A Hán, ta không thảo luận lựa chọn nhân sinh với ngươi, ta chỉ cùng ngươi nói chuyện quan trọng trước mắt. Ngươi toàn tâm toàn ý, chỉ bận nhọc lòng chuyện Tu La giáo, chỉ vì tương lai có thể ăn no chờ chết, nhưng ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, ngươi vào đời không phải để làm một con heo, mà là để luận văn qua cửa, đời này ngươi đã làm bất cứ công tác gì liên quan đến luận văn chưa?”
Phó Hán Khanh giật mình, phẫn nộ buông tay, cúi đầu, nháy mắt đã từ hân hoan vui sướng biến thành buồn bã ỉu xìu.
Dung Khiêm ngửa mặt lên trời thở dài, đặt tay lên vai Phó Hán Khanh, tận tình khuyên bảo: “A Hán, nếu ngươi không nghĩ cách mau chóng hoàn thành luận văn, ngươi vĩnh viễn đừng mong giải thoát, vĩnh viễn đừng mong chân chính áo cơm không lo, ăn ăn ngủ ngủ.”
Phó Hán Khanh ủ rũ nói: “Lúc trước Trương Mẫn Hân nói luận đề này rất đơn giản, dù sao tất cả tiểu thụ đều một kiểu, chẳng cần làm gì, tiểu công sẽ bỗng dưng yêu y không vì bất cứ lý do gì, ta căn bản không biết, hóa ra lại vất vả như vậy…”
Dung Khiêm chán nản: “Ngươi còn dám nhắc đến hồi đó, hồi đó nếu không phải ngươi lười như vậy, cả luận đề cũng để người ta nghĩ thay, có khiến mình thảm thế này không?”
Phó Hán Khanh lặng im không nói, lúc trước y lười nghĩ luận đề, lười tranh luận với Trương Mẫn Hân. Nhưng mà y lúc trước, sinh hoạt trong chế độ hoàn thiện nhất, tự do tự tại ngắm sao ngủ khò, ngoại trừ những thường thức cơ bản phải học thì cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay, làm sao biết được sự hắc ám và tàn nhẫn của nhân tính sẽ tới bước nào, làm sao minh bạch chọn đề tài như vậy, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.
Dung Khiêm thấy y như thế, cũng hơi lặng lẽ, thở dài khe khẽ: “Quên đi, việc này không thể hoàn toàn trách ngươi, ai biết ngươi có thể ngu ngốc đến thế, bọn ta lúc ấy cũng bàng quan, chưa hề nhắc nhở ngươi. Đợi khi mấy đời trở thành sự thật bày ra trước mắt, mọi người mới hối không kịp, mà cả Trương Mẫn Hân ngoài mặt vẫn kiêu ngạo bát quái, kỳ thật trong lòng đâu phải chưa từng hối hận khó chịu, không muốn bổ cứu.”
Phó Hán Khanh nhẹ nhàng nói: “Ta từng hỏi giáo sư, muốn sửa luận đề, thế nhưng đây là quy định chết, không thể sửa đổi.”
Dung Khiêm nhíu mày, suy tư một chút, mới nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ trước kia khi tra hồ sơ cũ, từng nhìn thấy, luận đề của học sinh quả thật không thể tùy tiện sửa, nhưng hình như dưới mấy tình huống cực đoan thì có thể phá lệ. Nhưng bởi vì từ trước tới nay vẫn chưa từng có học sinh nào sửa đổi luận đề, quy tắc này dường như có cũng bằng không, đã sớm chẳng còn ai nhớ.”
Phó Hán Khanh ngẩng phắt đầu, nhìn y hỏi: “Nội dung quy tắc là gì? Cho ta biết đi!”
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn