[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 3 - Chương 46: Đại Yên quyền tướng
Ngồi trong một gian phòng trên Nghênh Tân lâu cao cao, cách cửa sổ trông xuống, tòa phủ đệ chênh chếch đối diện kia không đặc biệt rộng lớn hoa lệ, nếu không phải trước đó đã nghe ngóng rõ ràng, rất khó khiến người tin tưởng, đây là tướng phủ quyền khuynh một nước.
Ánh mắt Địch Nhất nhàn nhạt đảo qua thị vệ thủ vệ trước cửa: “Muốn quang minh chính đại vào đó, sợ không phải dễ dàng như vậy.”
Địch Cửu cười khẩy: “Đường đường Yên quốc Tể tướng, đương nhiên không phải tùy tiện Trương Tam Lý Tứ nào đến, đứng ngay cửa nói muốn gặp là gặp được. Cho dù là quan viên có phẩm cấp, đệ danh thiếp vào, cũng chưa chắc có thể may mắn truyền đến tay Tể tướng.”
Phó Hán Khanh kiên kiên định định nằm trên giường, yên tâm thoải mái cuộn trong chăn: “Cho nên ta nói chúng ta cứ ngủ một giấc trước đã. Đợi đến tối lại lén vào.”
“Các ngươi đều ra từ Tiểu Lâu, giữa hai bên không có phương pháp thông báo qua lại gì sao? Còn cần phải lén lén lút lút như vậy?” Địch Cửu hỏi nhàn nhạt.
Phó Hán Khanh tung chăn, lăng lăng hỏi: “Sao ngươi biết y cũng là từ Tiểu Lâu ra?”
Địch Cửu chẳng buồn đáp, Địch Nhất thở rõ dài: “Giáo chủ đại nhân của ta, ngươi rõ ràng không ngu, tại sao nhất định không chịu động não. Là chính ngươi kiên trì muốn tới Yên quốc, là chính ngươi thừa nhận biết Tể tướng Yên quốc, tham chiếu lời trước kia ngươi từng nói, nếu chúng ta không đoán được Dung Khiêm cũng là người trong Tiểu Lâu, còn có tư cách ở thần giáo sống đến bây giờ sao?”
Phó Hán Khanh vui vẻ cười nói: “Không phải ta ngu, là các ngươi đều rất thông minh.”
Địch Nhất và Địch Cửu đưa mắt trao đổi, đây xem như khen ngợi sao? Tiếc là nghe không làm sao khiến người cao hứng được.
Nhìn Địch Cửu dáng vẻ hậm hực, Địch Nhất giúp y nói cho hết lời: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề.”
Phó Hán Khanh ngáp một cái, đã bắt đầu ngái ngủ mông lung: “Trước kia ta đã nói rồi. Tiểu Lâu không cho phép chúng ta tự mình tùy tiện đến cửa, ngẫu nhiên đụng phải là không có biện pháp, bởi vậy căn bản chưa từng định tín hiệu, phương pháp gì, có thể để y biết ta đã đến, hoặc là để ta có thể vừa báo tên là trực tiếp gặp được y.”
Địch Cửu hừ lạnh: “Đã không cho tùy tiện đến cửa, ngươi còn tới tìm y?”
Thanh âm của Phó Hán Khanh đã có vẻ hàm hàm hồ hồ: “Ta không phải tùy tiện đến cửa, ta là đến làm chính sự, ta…”
Thanh âm của y càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến thành tiếng ngáy.
Địch Nhất thở dài, mà Địch Cửu quả thực cả thở dài cũng đã không có sức. Buông tay chẳng nhìn con heo lười nhác đầu óc ngu ngốc kia nữa, tự đứng trước cửa sổ, phảng phất không chút để ý dựa lan can trông ra xa, ánh mắt lại bị một cỗ xe ngựa quá hoa lệ cuối trường nhai thu hút.
Cỗ xe ngựa nọ cực to lớn, chừng như là một căn phòng nhỏ có thể di động. Bốn thớt tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, không lẫn một chút tạp sắc nhất tề kéo xe, ngự giả lái xe quần áo cũng không tơ thì gấm. Nam nữ tòng nhân hộ ủng hai bên xe lại có hai ba mươi người, hầu hạ ăn vận đều biểu lộ sự xa hoa.
Chỉ khí phái này cũng đã rất có tư thế kinh thiên động địa.
Nơi này là con đường rộng nhất Yên kinh, nhưng theo xe ngựa đi tới, lại khiến người ta cảm thấy cả con phố đều hóa chật.
Địch Nhất đúng lúc cũng chậm bước qua đây, ngưng mắt trông xuống.
Lại thấy cỗ xe ngựa ngừng trước tướng phủ, đã dẫn đến ánh mắt của vô số người qua lại trên đường bên đường.
Ngày thường trước tướng phủ, ngựa xe như nước, quan lớn lui tới trước nay chưa hề ít, nhưng khí phái như vậy, xe ngựa hoa lệ như vậy, lại cũng rất hiếm thấy.
Song lòng hiếu kỳ của mọi người đều chưa thể được thỏa mãn. Cuối cùng không ai nhìn thấy trong xe ngựa rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Một người hơi lớn tuổi tiến lên trước, sau khi trao đổi mấy câu với thủ vệ tướng phủ, lại đưa ra thứ gì đó, hai thủ vệ cuống quít quay vào trong phủ, chẳng mấy chốc liền có hơn mười người hầu chạy chậm đến, hợp sức cùng đẩy hai cánh cổng tướng phủ vĩ đại màu son ra.
Tướng phủ tuy không xa hoa lộng lẫy, nhưng cỡ cổng nguyên do vì phải phù hợp với quy chế quốc gia, lại là cực lớn, mở một cửa đều là chuyện cực phiền toái, cực mất công và động tĩnh khá lớn. Trên cơ bản ngày thường ra vào, thậm chí quan viên lui tới đều chỉ ra vào theo cửa hông. Theo quy củ trên quan trường, nếu không phải vị khách cực tôn cực quý, hoặc là trong cung có ý chỉ giáng xuống, cánh cổng chính này sẽ tuyệt đối không mở ra.
Hiện giờ hai cánh cổng chính này vừa mở, lại rộng lớn thần kỳ, cỗ xe ngựa như gian phòng nhỏ kia liền thuận thuận lợi lợi, trực tiếp chạy vào. Đại môn theo sau đóng lại, lặng yên ngăn cách tầm mắt thế nhân.
Địch Nhất cười thản nhiên: “Xem ra là đại nhân vật.”
“Cỗ xe ngựa đó hoa lệ quá mức, đừng nói bách tính, ngay cả quan viên sử dụng cũng xem là vượt quá, hẳn là vật trong cung.” Địch Cửu nhàn nhạt tiếp lời.
“Khí phái thế này, hiển nhiên không phải truyền chỉ.” Địch Nhất cười nói “Hoàng thất Yên quốc hiện giờ, lão Hoàng đế đã chết, tân Hoàng đế còn là một ngoan đồng nhỏ tẹo, thái hậu đã bệnh mất, mấy thái phi địa vị không cao, cũng không có nhà mẹ đẻ hiển hách, tuyệt không dám tùy ý xuất cung. Cả Yên quốc chỉ có một mình Dung Khiêm độc đại, vị khách thần bí này là ai, lại phải phí một phen ngờ vực.”
Địch Cửu cười khẩy: “Sợ cũng chẳng phải là nhân vật gì khó lường, dù có thân phận tôn quý, cũng không có bụng dạ gì, đường hoàng chính đại đi lại rêu rao như vậy, đã gây chú ý quá mức.”
“Dung Khiêm hiện giờ quyền cao chức trọng, độc bá triều cương, nếu trong cung có người nào cấu kết với y thì đâu còn quan tâm gây chú ý gì đó…” Thoại âm của Địch Nhất chợt ngừng, thanh âm đột ngột đè thấp “Đến rồi.”
Địch Cửu cũng theo ánh mắt y nhìn đến một đầu trường nhai, lại nghe tiếng bước chân chỉnh tề, tiếng vó ngựa thanh thúy, tiếng quát vang dội, đều đã xa xa truyền đến.
Hai người không nói gì thêm, đều không hề chớp mắt ngóng nhìn cuối trường nhai.
Thời gian phảng phất trong nháy mắt đã chậm đến mức khiến người cảm thấy khó mà chịu được.
Phảng phất đã qua rất lâu, rất lâu, mới nhìn thấy đội ngũ Tể tướng hồi phủ kia xuất hiện trong tầm mắt.
Nhân vật truyền kỳ tuổi còn trẻ đã tay nắm đại quyền cử quốc kia.
Năng thần một đời trong vài năm đã chỉnh đốn yên ổn một dải núi sông tan hoang, cả triều chính cục phân loạn, khiến thiên hạ khiếp sợ kia.
Người thần kỳ, theo lời con heo nào đó, là đến từ một nơi cực xa xôi, cực thần bí, cực khôn lường kia.
Dung Khiêm không hề bày ra toàn bộ nghi thức Tể tướng, những người theo bảo vệ bên cạnh y cộng lại chẳng qua mười người mà thôi. Nhưng người người hành động chỉnh tề nhất trí, động tác mau lẹ vững vàng, vẻ mặt trang trọng thong dong, là một người, đi ra nghi trượng uy phong của trăm người ngàn người.
Song ánh mắt Địch Nhất và Địch Cửu đều chưa từng dừng lại trên người đoàn hộ tòng tuổi trẻ nhưng thân thủ cực xuất sắc, hành động cực mau lẹ, ánh mắt sáng ngời này dù là một chớp mắt.
Khi đội nhân mã nọ xuất hiện ở nơi tầm mắt có thể nhìn đến, họ liền chỉ trông thấy một người, chỉ nhìn thấy một dải đỏ đập vào mắt vào tâm khiến người cả đời cũng khó quên.
Theo triều luật Yên quốc, triều phục của quan nhất phẩm phải là áo bào đỏ. Song rất ít nam tử có thể mặc màu đỏ tươi vừa không lỗ mãng cũng không nóng bức, có thể mặc một thân màu đỏ thong dong siêu tục hơn nhiều bạch y thanh sam, rồi lại khiến mỗi người vừa thấy khó quên, vừa thấy nhập tâm, chỉ cảm thấy bạch mã và hồng y như vậy, phong thái và thần dung như vậy, dù cả đời chỉ nhìn thấy trong nháy mắt, cũng trọn đời khó mà quên đi.
Cách rất xa, vẫn không nhìn thấy mặt mũi, chỉ xa xa nhìn người nọ thân tư trên ngựa đẹp mắt thần kỳ, chỉ ẩn ẩn cảm thấy dung nhan người nọ, dường như so với niên kỷ chân thật còn trẻ hơn rất nhiều.
Lúc đầu, Địch Nhất và Địch Cửu là bởi vì hiếu kỳ mà chờ mong không hề chớp mắt, rồi khi nhìn thấy người nọ, lại quên khuấy mắt hóa ra cũng biết chớp, ánh mắt hóa ra có thể dời.
Cứ như thế, một mực nhìn cố định, mãi cho đến khi khoái mã Tể tướng hồi phủ đến dưới lầu, mãi cho đến khi nam tử tay nắm đại quyền cử quốc, bỗng nhiên thong dong đưa mắt, khoan thai nhìn qua đây.
Ánh mắt Địch Nhất nhàn nhạt đảo qua thị vệ thủ vệ trước cửa: “Muốn quang minh chính đại vào đó, sợ không phải dễ dàng như vậy.”
Địch Cửu cười khẩy: “Đường đường Yên quốc Tể tướng, đương nhiên không phải tùy tiện Trương Tam Lý Tứ nào đến, đứng ngay cửa nói muốn gặp là gặp được. Cho dù là quan viên có phẩm cấp, đệ danh thiếp vào, cũng chưa chắc có thể may mắn truyền đến tay Tể tướng.”
Phó Hán Khanh kiên kiên định định nằm trên giường, yên tâm thoải mái cuộn trong chăn: “Cho nên ta nói chúng ta cứ ngủ một giấc trước đã. Đợi đến tối lại lén vào.”
“Các ngươi đều ra từ Tiểu Lâu, giữa hai bên không có phương pháp thông báo qua lại gì sao? Còn cần phải lén lén lút lút như vậy?” Địch Cửu hỏi nhàn nhạt.
Phó Hán Khanh tung chăn, lăng lăng hỏi: “Sao ngươi biết y cũng là từ Tiểu Lâu ra?”
Địch Cửu chẳng buồn đáp, Địch Nhất thở rõ dài: “Giáo chủ đại nhân của ta, ngươi rõ ràng không ngu, tại sao nhất định không chịu động não. Là chính ngươi kiên trì muốn tới Yên quốc, là chính ngươi thừa nhận biết Tể tướng Yên quốc, tham chiếu lời trước kia ngươi từng nói, nếu chúng ta không đoán được Dung Khiêm cũng là người trong Tiểu Lâu, còn có tư cách ở thần giáo sống đến bây giờ sao?”
Phó Hán Khanh vui vẻ cười nói: “Không phải ta ngu, là các ngươi đều rất thông minh.”
Địch Nhất và Địch Cửu đưa mắt trao đổi, đây xem như khen ngợi sao? Tiếc là nghe không làm sao khiến người cao hứng được.
Nhìn Địch Cửu dáng vẻ hậm hực, Địch Nhất giúp y nói cho hết lời: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề.”
Phó Hán Khanh ngáp một cái, đã bắt đầu ngái ngủ mông lung: “Trước kia ta đã nói rồi. Tiểu Lâu không cho phép chúng ta tự mình tùy tiện đến cửa, ngẫu nhiên đụng phải là không có biện pháp, bởi vậy căn bản chưa từng định tín hiệu, phương pháp gì, có thể để y biết ta đã đến, hoặc là để ta có thể vừa báo tên là trực tiếp gặp được y.”
Địch Cửu hừ lạnh: “Đã không cho tùy tiện đến cửa, ngươi còn tới tìm y?”
Thanh âm của Phó Hán Khanh đã có vẻ hàm hàm hồ hồ: “Ta không phải tùy tiện đến cửa, ta là đến làm chính sự, ta…”
Thanh âm của y càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến thành tiếng ngáy.
Địch Nhất thở dài, mà Địch Cửu quả thực cả thở dài cũng đã không có sức. Buông tay chẳng nhìn con heo lười nhác đầu óc ngu ngốc kia nữa, tự đứng trước cửa sổ, phảng phất không chút để ý dựa lan can trông ra xa, ánh mắt lại bị một cỗ xe ngựa quá hoa lệ cuối trường nhai thu hút.
Cỗ xe ngựa nọ cực to lớn, chừng như là một căn phòng nhỏ có thể di động. Bốn thớt tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, không lẫn một chút tạp sắc nhất tề kéo xe, ngự giả lái xe quần áo cũng không tơ thì gấm. Nam nữ tòng nhân hộ ủng hai bên xe lại có hai ba mươi người, hầu hạ ăn vận đều biểu lộ sự xa hoa.
Chỉ khí phái này cũng đã rất có tư thế kinh thiên động địa.
Nơi này là con đường rộng nhất Yên kinh, nhưng theo xe ngựa đi tới, lại khiến người ta cảm thấy cả con phố đều hóa chật.
Địch Nhất đúng lúc cũng chậm bước qua đây, ngưng mắt trông xuống.
Lại thấy cỗ xe ngựa ngừng trước tướng phủ, đã dẫn đến ánh mắt của vô số người qua lại trên đường bên đường.
Ngày thường trước tướng phủ, ngựa xe như nước, quan lớn lui tới trước nay chưa hề ít, nhưng khí phái như vậy, xe ngựa hoa lệ như vậy, lại cũng rất hiếm thấy.
Song lòng hiếu kỳ của mọi người đều chưa thể được thỏa mãn. Cuối cùng không ai nhìn thấy trong xe ngựa rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Một người hơi lớn tuổi tiến lên trước, sau khi trao đổi mấy câu với thủ vệ tướng phủ, lại đưa ra thứ gì đó, hai thủ vệ cuống quít quay vào trong phủ, chẳng mấy chốc liền có hơn mười người hầu chạy chậm đến, hợp sức cùng đẩy hai cánh cổng tướng phủ vĩ đại màu son ra.
Tướng phủ tuy không xa hoa lộng lẫy, nhưng cỡ cổng nguyên do vì phải phù hợp với quy chế quốc gia, lại là cực lớn, mở một cửa đều là chuyện cực phiền toái, cực mất công và động tĩnh khá lớn. Trên cơ bản ngày thường ra vào, thậm chí quan viên lui tới đều chỉ ra vào theo cửa hông. Theo quy củ trên quan trường, nếu không phải vị khách cực tôn cực quý, hoặc là trong cung có ý chỉ giáng xuống, cánh cổng chính này sẽ tuyệt đối không mở ra.
Hiện giờ hai cánh cổng chính này vừa mở, lại rộng lớn thần kỳ, cỗ xe ngựa như gian phòng nhỏ kia liền thuận thuận lợi lợi, trực tiếp chạy vào. Đại môn theo sau đóng lại, lặng yên ngăn cách tầm mắt thế nhân.
Địch Nhất cười thản nhiên: “Xem ra là đại nhân vật.”
“Cỗ xe ngựa đó hoa lệ quá mức, đừng nói bách tính, ngay cả quan viên sử dụng cũng xem là vượt quá, hẳn là vật trong cung.” Địch Cửu nhàn nhạt tiếp lời.
“Khí phái thế này, hiển nhiên không phải truyền chỉ.” Địch Nhất cười nói “Hoàng thất Yên quốc hiện giờ, lão Hoàng đế đã chết, tân Hoàng đế còn là một ngoan đồng nhỏ tẹo, thái hậu đã bệnh mất, mấy thái phi địa vị không cao, cũng không có nhà mẹ đẻ hiển hách, tuyệt không dám tùy ý xuất cung. Cả Yên quốc chỉ có một mình Dung Khiêm độc đại, vị khách thần bí này là ai, lại phải phí một phen ngờ vực.”
Địch Cửu cười khẩy: “Sợ cũng chẳng phải là nhân vật gì khó lường, dù có thân phận tôn quý, cũng không có bụng dạ gì, đường hoàng chính đại đi lại rêu rao như vậy, đã gây chú ý quá mức.”
“Dung Khiêm hiện giờ quyền cao chức trọng, độc bá triều cương, nếu trong cung có người nào cấu kết với y thì đâu còn quan tâm gây chú ý gì đó…” Thoại âm của Địch Nhất chợt ngừng, thanh âm đột ngột đè thấp “Đến rồi.”
Địch Cửu cũng theo ánh mắt y nhìn đến một đầu trường nhai, lại nghe tiếng bước chân chỉnh tề, tiếng vó ngựa thanh thúy, tiếng quát vang dội, đều đã xa xa truyền đến.
Hai người không nói gì thêm, đều không hề chớp mắt ngóng nhìn cuối trường nhai.
Thời gian phảng phất trong nháy mắt đã chậm đến mức khiến người cảm thấy khó mà chịu được.
Phảng phất đã qua rất lâu, rất lâu, mới nhìn thấy đội ngũ Tể tướng hồi phủ kia xuất hiện trong tầm mắt.
Nhân vật truyền kỳ tuổi còn trẻ đã tay nắm đại quyền cử quốc kia.
Năng thần một đời trong vài năm đã chỉnh đốn yên ổn một dải núi sông tan hoang, cả triều chính cục phân loạn, khiến thiên hạ khiếp sợ kia.
Người thần kỳ, theo lời con heo nào đó, là đến từ một nơi cực xa xôi, cực thần bí, cực khôn lường kia.
Dung Khiêm không hề bày ra toàn bộ nghi thức Tể tướng, những người theo bảo vệ bên cạnh y cộng lại chẳng qua mười người mà thôi. Nhưng người người hành động chỉnh tề nhất trí, động tác mau lẹ vững vàng, vẻ mặt trang trọng thong dong, là một người, đi ra nghi trượng uy phong của trăm người ngàn người.
Song ánh mắt Địch Nhất và Địch Cửu đều chưa từng dừng lại trên người đoàn hộ tòng tuổi trẻ nhưng thân thủ cực xuất sắc, hành động cực mau lẹ, ánh mắt sáng ngời này dù là một chớp mắt.
Khi đội nhân mã nọ xuất hiện ở nơi tầm mắt có thể nhìn đến, họ liền chỉ trông thấy một người, chỉ nhìn thấy một dải đỏ đập vào mắt vào tâm khiến người cả đời cũng khó quên.
Theo triều luật Yên quốc, triều phục của quan nhất phẩm phải là áo bào đỏ. Song rất ít nam tử có thể mặc màu đỏ tươi vừa không lỗ mãng cũng không nóng bức, có thể mặc một thân màu đỏ thong dong siêu tục hơn nhiều bạch y thanh sam, rồi lại khiến mỗi người vừa thấy khó quên, vừa thấy nhập tâm, chỉ cảm thấy bạch mã và hồng y như vậy, phong thái và thần dung như vậy, dù cả đời chỉ nhìn thấy trong nháy mắt, cũng trọn đời khó mà quên đi.
Cách rất xa, vẫn không nhìn thấy mặt mũi, chỉ xa xa nhìn người nọ thân tư trên ngựa đẹp mắt thần kỳ, chỉ ẩn ẩn cảm thấy dung nhan người nọ, dường như so với niên kỷ chân thật còn trẻ hơn rất nhiều.
Lúc đầu, Địch Nhất và Địch Cửu là bởi vì hiếu kỳ mà chờ mong không hề chớp mắt, rồi khi nhìn thấy người nọ, lại quên khuấy mắt hóa ra cũng biết chớp, ánh mắt hóa ra có thể dời.
Cứ như thế, một mực nhìn cố định, mãi cho đến khi khoái mã Tể tướng hồi phủ đến dưới lầu, mãi cho đến khi nam tử tay nắm đại quyền cử quốc, bỗng nhiên thong dong đưa mắt, khoan thai nhìn qua đây.
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn