[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 3 - Chương 1: Tự chương: Kinh biến
Khi ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện nơi cuối trời, bóng đêm trầm trầm tịch tịch cứ thế lặng yên trôi đi mất.
Cả phủ Đại Danh dưới ánh bình minh tờ mờ, dần dần có nhân khí, có sức sống, có tiếng động, có huyên náo và hỗn tạp.
Trên bến tàu thuyền bè qua lại, tiếng nước không bao giờ ngừng. Đám người khuân vác tất bật kiếm sống đã xếp thành hai hàng bên sông, nỗ lực mời chào kiếm khách.
Thuyền bè lớn bé lần lượt cập bến, xa xa gần gần có người cao giọng hò hét, có người cười nói bắt chuyện, có người chuyển đồ, hò hét ra lệnh.
Nhà cửa gần đó dần dần có người mở cửa, có nam tử ra ngoài kiếm sống, có trẻ nhỏ chơi đùa bên đường, có phụ nhân trước cửa sổ, lặng lẽ ngóng nhìn sự náo nhiệt bên ngoài.
Phố xá phương xa người đi đường nhiều dần, các cửa hàng ven phố lũ lượt mở cửa kinh doanh.
Là trọng trấn tương đối phồn vinh sung túc phía nam Đại Triệu quốc, phủ Đại Danh trước nay luôn khá náo nhiệt. Việc làm ăn của các thương hộ lớn nhỏ vừa khá lên, đường thủy để đi lại vận chuyển hàng hóa này lại càng ngày càng quan trọng hơn.
Nháy mắt lại có bốn năm chiếc thuyền hàng tập trung lên bờ, chiếm giữ cả bến tàu, những tiểu thuyền khác chỉ có thể chờ đợi phía sau.
Thuyền phu trên thuyền, mỗi người nhanh nhẹn dũng mãnh, thoạt nhìn có một thân khí lực, chắc hẳn trên thuyền có không ít hàng hóa, đám thuyền phu dỡ hàng cũng không đủ. Lúc này lại có một quản sự lên bến thuê khuân vác.
Những người khuân vác vừa thấy người tới là khách hàng lớn, tất nhiên nhao nhao chạy lên tranh nhau tự tiến cử. Cũng may đây là vụ làm ăn lớn, nhân lực càng nhiều càng tốt, quản sự tùy tay chỉ mấy cái đã tụ được hơn hai mươi người thể trạng tráng kiện.
Mọi người cầm gậy gỗ, đòn gánh để khiêng đồ kiếm sống trong tay ùa đến bên thuyền, đang định giúp chúng thuyền phu dọn hàng.
Lúc này, sắc trời mới vừa tảng sáng. Đại đa số mọi người vừa dậy chưa bao lâu, đang chuẩn bị yên ổn vượt qua một ngày mới.
Người trên bến tàu bận bận bịu bịu, ngoài bến hết sức náo nhiệt, mọi người đều tự làm việc mình, không hề cảm thấy ngày hôm nay với bất cứ ngày nào trước kia lại có gì bất đồng.
Quản sự đang xông đến mấy chiếc thuyền hoa tay múa chân, chỉ huy đám người khuân vác làm việc. Biến cố phát sinh ngay vào khoảnh khắc này.
Hàn quang chợt hiện, một cây đao đã chém lên lưng y không hề báo trước.
Những thuyền phu khác cũng hoàn toàn không phòng bị. Mới cảm thấy khác thường, còn chưa kịp có động tác gì, bốn phương tám hướng đã nổi lên tiếng gió.
Đòn gánh giơ lên cao, không phải khiêng hàng hóa, mà là hung tợn đánh người, gậy gỗ lại rỗng ruột, đám khuân vác rút đao kiếm từ bên trong, hoặc đâm hoặc chém, mà chúng thuyền phu trở tay không kịp, trên người đã tung tóe máu tươi.
Có người gậy gỗ trong tay căn bản là thiết bổng ngụy trang, tùy ý đập một phát có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên xé toang trường không. Trên phố chợ phút chốc hỗn loạn, trong nháy mắt người đi đường vắng ngắt. Bốn phía đóng kín cửa, tựa như đất quỷ.
Trên bến tàu, tất cả những hạ nhân vô can đều bỏ chạy tứ tán, tìm kiếm một nơi có thể ẩn thân, chỉ sợ bị vô tội cuốn vào phong ba.
Ngoài bến tàu, thuyền bè trên mặt nước đều tránh xa, người người sắc mặt tái nhợt.
Trong nháy mắt chỉ còn lại năm chiếc thuyền hàng kia trơ trọi cập bến, mà thuyền phu quản sự đang bị một đoàn người nhìn như khuân vác hàng đuổi đánh không ngừng.
Những thuyền phu này, tuy trong lúc bất ngờ không kịp phòng đã trọng thương quá nửa nhưng vừa không quỳ xuống xin tha cũng không bỏ chạy tứ tán, lại vẫn có thể dũng cảm chống địch. Có người tay không bổ đến, liều mạng để lồng ngực bị thiết côn đánh gãy xương sườn, nhưng cũng ôm lấy địch thủ nhảy xuống nước.
Có người chui vào thuyền, nháy mắt lại từ trong khoang thuyền xuất hiện, trên tay đột nhiên có thêm đao kiếm sáng loáng như tuyết, hoặc công hoặc phòng, đều dũng mãnh vô cùng.
Những người này cường hãn thiện chiến hơn nữa, chung quy biến loạn gấp gáp, nháy mắt đã có quá nửa số người trọng thương mất đi sức chiến đấu, còn lại năm sáu người, mặc dù liều chết chống đỡ nhưng đám khổ lực này người đông thế mạnh, lại thêm thủ thế chiêu pháp đánh nhau vừa thuần thục vừa tàn nhẫn, như là người cực lão luyện. Dưới tình thế nghiêng về một phía như vậy, sự kiên trì của chúng thuyền phu rốt cuộc tuyên cáo kết thúc bằng thất bại cuối cùng.
Sau chừng non nửa canh giờ chiến đấu, máu tươi đã nhuộm khắp trên bến tàu, những người từ trên thuyền xuống, không một ai còn có thể đứng thẳng.
Đám khuân vác ngừng tay, liền có kẻ cầm những chiếc dùi sắt lớn đi chọc thủng đáy thuyền.
Mấy thuyền phu ngã dưới đất thấy thế giãy giụa muốn ngăn cản, lại bị gậy đập đao chém một cách tàn nhẫn, thương càng thêm thương ngã xuống lần nữa.
Chỉ chốc lát, năm chiếc thuyền hàng đều bị dùi thủng, bắt đầu chìm dần.
Đám khuân vác lập tức muốn rút khỏi nơi này, vẫn là quản sự trọng thương kia gắng gượng nhổm dậy, run giọng hỏi: “Các ngươi là ai, vì sao…”
Chưa dứt lời đã bị người đá một cước vào ngực, lăn một vòng dưới đất giữa tiếng kêu thê thảm, đau đến mức mồ hôi lạnh đầy trán, gần như ngất đi.
Chỉ láng máng nghe thấy từng tràng cười to càn rỡ.
“Dám tranh làm ăn với Vĩnh Phong chúng ta, hôm nay xem như một chút giáo huấn.”
Quản sự chậm chạp ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn bóng một đám người đi xa, hận nghiến răng nghiến lợi.
Hung đồ đánh người mặc dù nháy mắt đã không còn một bóng, nhưng những khung cửa sổ đóng chặt trên đường vẫn chẳng hề có ý hé ra, thuyền bè lớn nhỏ tránh né phương xa cũng tuyệt không chịu đến gần nữa, những người sống sót trên bến tàu sau khi ló đầu quan sát, xác định không còn nguy hiểm, liền tụm năm tụm ba, vì cảnh hỗn độn trước mắt mà ngỡ ngàng vô thố.
Nhưng từ đầu chí cuối, không một ai chạy đi báo quan, cũng không một người nào bước đến giúp những kẻ đáng thương mình đầy thương tích, máu chảy không ngừng này.
Thái dương đã treo cao trên không, giữa đất trời là một vùng quang minh xán lạn. Song máu tươi giữa càn khôn sáng ngời này, dù có nổi bật thế nào cũng chỉ có thể bất lực mà tiếp tục chảy xuôi.
Lại qua nửa nén hương, mới có bốn năm người lao như bay đến bến tàu, trông thấy máu tươi khắp đất này, trong mắt vừa có vẻ căm hận lại vừa kinh hoàng.
Có người quay đầu, gầm lên với bốn phương tám hướng: “Các ngươi chỉ biết đứng xa quan sát sao? Có còn chút lòng trắc ẩn nào không.”
Có người giận dữ quát to: “Đừng tưởng rằng trốn xa tít là vô sự, chúng ta sẽ tìm từng kẻ tính sổ.”
Nhưng ba người khác thì không rảnh để trút giận lên bất cứ ai nữa, chỉ luống cuống bổ về phía quản sự trọng thương kia: “Lão Mạc, ngươi thế nào, còn có thể cầm cự không?”
Quản sự được đỡ dậy, vẻ mặt lại phẫn nộ, giận dữ muốn vùng khỏi những người đang đỡ: “Các ngươi đi làm gì hết thế, bọn ta ở đây khốn khổ cầm cự gần nửa canh giờ, lại chẳng thấy một viện binh. Các ngươi đều điếc hết, không nghe được tiếng gió gì hả?”
Mấy người hoặc là giận dữ, hoặc là oan ức, đầu lĩnh kia cười khổ nói: “Lão Mạc, sáng sớm hôm nay, cửa hiệu tranh chữ phố đông, tơ lụa phố tây, còn cả sòng bạc thành nam, tiệm đồ cổ ở đường Chính Đức bên kia, toàn bộ bị đám người Vĩnh Thái đập phá, ngay cả Bách Hoa lâu chúng ta mới mở không bao lâu cũng bị bọn người Hối Thông náo loạn, nhân thủ bọn ta trong một lúc, thật sự không thể nào lo hết.”
Mạc quản sự tức đến mức toàn thân phát run, căm hận nói: “Buồn cười, thần giáo ta…”
Còn chưa dứt lời, mấy người đang đỡ y kia nhờ thân mình ngăn trở ánh mắt những người khác. Một người đưa tay bịt miệng y, một người cố ý la lớn: “Lão Mạc, lão Mạc…” Mượn thanh âm áp chế lời y lỡ miệng trong lúc cấp bách.
Một người khác nhanh chóng đưa mắt nhìn bốn phía, thấy quả thật không có ai vẻ mặt khác thường, có lẽ chẳng nghe rõ lời lão Mạc, lúc này mới thoáng yên tâm.
“Buồn cười, thần giáo ta lúc nào phải chịu thiệt như vậy.” Một chưởng thật mạnh vỗ lên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, cả cái bàn trong khoảnh khắc đã tan tành. Lão nhân đầu bạc kia tức giận đến mức râu tóc vểnh cả lên, vẻ mặt giận dữ “Ngươi chính là quản lý phân đà như vậy đó hả? Nói gì mà khuếch trương thực lực, thu nạp vây cánh cho thần giáo ta, kết quả lại để đám thương nhân thô tục đó khi nhục như vậy, còn uổng phí liên lụy người phân đà Ứng Thiên phái đến vận chuyển hàng.”
Lão nhân hết sức tức giận, nam tử trung niên cường tráng mồ hôi lạnh đầy trán kia đã gập một gối quỳ xuống: “Đường chủ, thuộc hạ có tội.”
Lão nhân hằm hằm giận dữ: “Ngươi đã biết có tội, còn chạy đến làm gì, mắt thấy giáo chủ vừa nhậm chức, tuần tra thiên hạ, bản đường chủ dẫn giáo chủ đến đây, lại gây ra việc bê bối thế này, ngươi còn dám tới thỉnh tội, sao không trực tiếp lấy đầu xuống đưa cho ta.”
Nam tử nọ vẻ mặt hổ thẹn: “Thuộc hạ đáng chết, bây giờ sẽ dẫn người đi bình định tất cả việc làm ăn của Vĩnh Phong, Hối Thông và Vĩnh Thái, dùng máu của toàn gia chủ sự bọn chúng, rửa sạch nỗi nhục của giáo ta, sau đó thuộc hạ lại đến thỉnh chết.”
Vừa dứt lời, y vọt dậy quay người đi thẳng.
Lão nhân hừ mạnh một tiếng: “Đứng lại cho ta.”
Nam tử dừng bước quay người thi lễ: “Đường chủ còn việc gì phân phó?”
Lão nhân mặt trầm như nước: “Đã chịu thiệt như vậy, trả thù lại gấp chục lần trăm lần, vốn cũng là theo lý phải làm, chỉ là hiện giờ giáo chủ đã ở đây, chúng ta thân là thuộc hạ, sao có thể không bẩm báo xin chỉ thị trước?”
Nam tử đầu tiên đáp một tiếng, rồi lại lộ vẻ chần chừ: “Đường chủ, chúng ta bẩm báo với vị nào?”
Lão nhân lạnh lùng trừng y một cái: “Giáo chủ chỉ có một vị, còn bẩm báo với vị nào.”
Nam tử muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ một chút, vẫn cúi đầu quy quy củ củ, không nói nữa.
Lão nhân nhìn vẻ mặt y, nhớ tới vị tân nhiệm giáo chủ vừa hay đang dừng chân nơi này, cũng không khỏi thở dài một tiếng, sau khi thở xong vẫn thấy trong lòng buồn bực khó tiêu, lại thở thêm tiếng nữa, lúc này mới đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cả phủ Đại Danh dưới ánh bình minh tờ mờ, dần dần có nhân khí, có sức sống, có tiếng động, có huyên náo và hỗn tạp.
Trên bến tàu thuyền bè qua lại, tiếng nước không bao giờ ngừng. Đám người khuân vác tất bật kiếm sống đã xếp thành hai hàng bên sông, nỗ lực mời chào kiếm khách.
Thuyền bè lớn bé lần lượt cập bến, xa xa gần gần có người cao giọng hò hét, có người cười nói bắt chuyện, có người chuyển đồ, hò hét ra lệnh.
Nhà cửa gần đó dần dần có người mở cửa, có nam tử ra ngoài kiếm sống, có trẻ nhỏ chơi đùa bên đường, có phụ nhân trước cửa sổ, lặng lẽ ngóng nhìn sự náo nhiệt bên ngoài.
Phố xá phương xa người đi đường nhiều dần, các cửa hàng ven phố lũ lượt mở cửa kinh doanh.
Là trọng trấn tương đối phồn vinh sung túc phía nam Đại Triệu quốc, phủ Đại Danh trước nay luôn khá náo nhiệt. Việc làm ăn của các thương hộ lớn nhỏ vừa khá lên, đường thủy để đi lại vận chuyển hàng hóa này lại càng ngày càng quan trọng hơn.
Nháy mắt lại có bốn năm chiếc thuyền hàng tập trung lên bờ, chiếm giữ cả bến tàu, những tiểu thuyền khác chỉ có thể chờ đợi phía sau.
Thuyền phu trên thuyền, mỗi người nhanh nhẹn dũng mãnh, thoạt nhìn có một thân khí lực, chắc hẳn trên thuyền có không ít hàng hóa, đám thuyền phu dỡ hàng cũng không đủ. Lúc này lại có một quản sự lên bến thuê khuân vác.
Những người khuân vác vừa thấy người tới là khách hàng lớn, tất nhiên nhao nhao chạy lên tranh nhau tự tiến cử. Cũng may đây là vụ làm ăn lớn, nhân lực càng nhiều càng tốt, quản sự tùy tay chỉ mấy cái đã tụ được hơn hai mươi người thể trạng tráng kiện.
Mọi người cầm gậy gỗ, đòn gánh để khiêng đồ kiếm sống trong tay ùa đến bên thuyền, đang định giúp chúng thuyền phu dọn hàng.
Lúc này, sắc trời mới vừa tảng sáng. Đại đa số mọi người vừa dậy chưa bao lâu, đang chuẩn bị yên ổn vượt qua một ngày mới.
Người trên bến tàu bận bận bịu bịu, ngoài bến hết sức náo nhiệt, mọi người đều tự làm việc mình, không hề cảm thấy ngày hôm nay với bất cứ ngày nào trước kia lại có gì bất đồng.
Quản sự đang xông đến mấy chiếc thuyền hoa tay múa chân, chỉ huy đám người khuân vác làm việc. Biến cố phát sinh ngay vào khoảnh khắc này.
Hàn quang chợt hiện, một cây đao đã chém lên lưng y không hề báo trước.
Những thuyền phu khác cũng hoàn toàn không phòng bị. Mới cảm thấy khác thường, còn chưa kịp có động tác gì, bốn phương tám hướng đã nổi lên tiếng gió.
Đòn gánh giơ lên cao, không phải khiêng hàng hóa, mà là hung tợn đánh người, gậy gỗ lại rỗng ruột, đám khuân vác rút đao kiếm từ bên trong, hoặc đâm hoặc chém, mà chúng thuyền phu trở tay không kịp, trên người đã tung tóe máu tươi.
Có người gậy gỗ trong tay căn bản là thiết bổng ngụy trang, tùy ý đập một phát có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy.
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên xé toang trường không. Trên phố chợ phút chốc hỗn loạn, trong nháy mắt người đi đường vắng ngắt. Bốn phía đóng kín cửa, tựa như đất quỷ.
Trên bến tàu, tất cả những hạ nhân vô can đều bỏ chạy tứ tán, tìm kiếm một nơi có thể ẩn thân, chỉ sợ bị vô tội cuốn vào phong ba.
Ngoài bến tàu, thuyền bè trên mặt nước đều tránh xa, người người sắc mặt tái nhợt.
Trong nháy mắt chỉ còn lại năm chiếc thuyền hàng kia trơ trọi cập bến, mà thuyền phu quản sự đang bị một đoàn người nhìn như khuân vác hàng đuổi đánh không ngừng.
Những thuyền phu này, tuy trong lúc bất ngờ không kịp phòng đã trọng thương quá nửa nhưng vừa không quỳ xuống xin tha cũng không bỏ chạy tứ tán, lại vẫn có thể dũng cảm chống địch. Có người tay không bổ đến, liều mạng để lồng ngực bị thiết côn đánh gãy xương sườn, nhưng cũng ôm lấy địch thủ nhảy xuống nước.
Có người chui vào thuyền, nháy mắt lại từ trong khoang thuyền xuất hiện, trên tay đột nhiên có thêm đao kiếm sáng loáng như tuyết, hoặc công hoặc phòng, đều dũng mãnh vô cùng.
Những người này cường hãn thiện chiến hơn nữa, chung quy biến loạn gấp gáp, nháy mắt đã có quá nửa số người trọng thương mất đi sức chiến đấu, còn lại năm sáu người, mặc dù liều chết chống đỡ nhưng đám khổ lực này người đông thế mạnh, lại thêm thủ thế chiêu pháp đánh nhau vừa thuần thục vừa tàn nhẫn, như là người cực lão luyện. Dưới tình thế nghiêng về một phía như vậy, sự kiên trì của chúng thuyền phu rốt cuộc tuyên cáo kết thúc bằng thất bại cuối cùng.
Sau chừng non nửa canh giờ chiến đấu, máu tươi đã nhuộm khắp trên bến tàu, những người từ trên thuyền xuống, không một ai còn có thể đứng thẳng.
Đám khuân vác ngừng tay, liền có kẻ cầm những chiếc dùi sắt lớn đi chọc thủng đáy thuyền.
Mấy thuyền phu ngã dưới đất thấy thế giãy giụa muốn ngăn cản, lại bị gậy đập đao chém một cách tàn nhẫn, thương càng thêm thương ngã xuống lần nữa.
Chỉ chốc lát, năm chiếc thuyền hàng đều bị dùi thủng, bắt đầu chìm dần.
Đám khuân vác lập tức muốn rút khỏi nơi này, vẫn là quản sự trọng thương kia gắng gượng nhổm dậy, run giọng hỏi: “Các ngươi là ai, vì sao…”
Chưa dứt lời đã bị người đá một cước vào ngực, lăn một vòng dưới đất giữa tiếng kêu thê thảm, đau đến mức mồ hôi lạnh đầy trán, gần như ngất đi.
Chỉ láng máng nghe thấy từng tràng cười to càn rỡ.
“Dám tranh làm ăn với Vĩnh Phong chúng ta, hôm nay xem như một chút giáo huấn.”
Quản sự chậm chạp ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn bóng một đám người đi xa, hận nghiến răng nghiến lợi.
Hung đồ đánh người mặc dù nháy mắt đã không còn một bóng, nhưng những khung cửa sổ đóng chặt trên đường vẫn chẳng hề có ý hé ra, thuyền bè lớn nhỏ tránh né phương xa cũng tuyệt không chịu đến gần nữa, những người sống sót trên bến tàu sau khi ló đầu quan sát, xác định không còn nguy hiểm, liền tụm năm tụm ba, vì cảnh hỗn độn trước mắt mà ngỡ ngàng vô thố.
Nhưng từ đầu chí cuối, không một ai chạy đi báo quan, cũng không một người nào bước đến giúp những kẻ đáng thương mình đầy thương tích, máu chảy không ngừng này.
Thái dương đã treo cao trên không, giữa đất trời là một vùng quang minh xán lạn. Song máu tươi giữa càn khôn sáng ngời này, dù có nổi bật thế nào cũng chỉ có thể bất lực mà tiếp tục chảy xuôi.
Lại qua nửa nén hương, mới có bốn năm người lao như bay đến bến tàu, trông thấy máu tươi khắp đất này, trong mắt vừa có vẻ căm hận lại vừa kinh hoàng.
Có người quay đầu, gầm lên với bốn phương tám hướng: “Các ngươi chỉ biết đứng xa quan sát sao? Có còn chút lòng trắc ẩn nào không.”
Có người giận dữ quát to: “Đừng tưởng rằng trốn xa tít là vô sự, chúng ta sẽ tìm từng kẻ tính sổ.”
Nhưng ba người khác thì không rảnh để trút giận lên bất cứ ai nữa, chỉ luống cuống bổ về phía quản sự trọng thương kia: “Lão Mạc, ngươi thế nào, còn có thể cầm cự không?”
Quản sự được đỡ dậy, vẻ mặt lại phẫn nộ, giận dữ muốn vùng khỏi những người đang đỡ: “Các ngươi đi làm gì hết thế, bọn ta ở đây khốn khổ cầm cự gần nửa canh giờ, lại chẳng thấy một viện binh. Các ngươi đều điếc hết, không nghe được tiếng gió gì hả?”
Mấy người hoặc là giận dữ, hoặc là oan ức, đầu lĩnh kia cười khổ nói: “Lão Mạc, sáng sớm hôm nay, cửa hiệu tranh chữ phố đông, tơ lụa phố tây, còn cả sòng bạc thành nam, tiệm đồ cổ ở đường Chính Đức bên kia, toàn bộ bị đám người Vĩnh Thái đập phá, ngay cả Bách Hoa lâu chúng ta mới mở không bao lâu cũng bị bọn người Hối Thông náo loạn, nhân thủ bọn ta trong một lúc, thật sự không thể nào lo hết.”
Mạc quản sự tức đến mức toàn thân phát run, căm hận nói: “Buồn cười, thần giáo ta…”
Còn chưa dứt lời, mấy người đang đỡ y kia nhờ thân mình ngăn trở ánh mắt những người khác. Một người đưa tay bịt miệng y, một người cố ý la lớn: “Lão Mạc, lão Mạc…” Mượn thanh âm áp chế lời y lỡ miệng trong lúc cấp bách.
Một người khác nhanh chóng đưa mắt nhìn bốn phía, thấy quả thật không có ai vẻ mặt khác thường, có lẽ chẳng nghe rõ lời lão Mạc, lúc này mới thoáng yên tâm.
“Buồn cười, thần giáo ta lúc nào phải chịu thiệt như vậy.” Một chưởng thật mạnh vỗ lên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn, cả cái bàn trong khoảnh khắc đã tan tành. Lão nhân đầu bạc kia tức giận đến mức râu tóc vểnh cả lên, vẻ mặt giận dữ “Ngươi chính là quản lý phân đà như vậy đó hả? Nói gì mà khuếch trương thực lực, thu nạp vây cánh cho thần giáo ta, kết quả lại để đám thương nhân thô tục đó khi nhục như vậy, còn uổng phí liên lụy người phân đà Ứng Thiên phái đến vận chuyển hàng.”
Lão nhân hết sức tức giận, nam tử trung niên cường tráng mồ hôi lạnh đầy trán kia đã gập một gối quỳ xuống: “Đường chủ, thuộc hạ có tội.”
Lão nhân hằm hằm giận dữ: “Ngươi đã biết có tội, còn chạy đến làm gì, mắt thấy giáo chủ vừa nhậm chức, tuần tra thiên hạ, bản đường chủ dẫn giáo chủ đến đây, lại gây ra việc bê bối thế này, ngươi còn dám tới thỉnh tội, sao không trực tiếp lấy đầu xuống đưa cho ta.”
Nam tử nọ vẻ mặt hổ thẹn: “Thuộc hạ đáng chết, bây giờ sẽ dẫn người đi bình định tất cả việc làm ăn của Vĩnh Phong, Hối Thông và Vĩnh Thái, dùng máu của toàn gia chủ sự bọn chúng, rửa sạch nỗi nhục của giáo ta, sau đó thuộc hạ lại đến thỉnh chết.”
Vừa dứt lời, y vọt dậy quay người đi thẳng.
Lão nhân hừ mạnh một tiếng: “Đứng lại cho ta.”
Nam tử dừng bước quay người thi lễ: “Đường chủ còn việc gì phân phó?”
Lão nhân mặt trầm như nước: “Đã chịu thiệt như vậy, trả thù lại gấp chục lần trăm lần, vốn cũng là theo lý phải làm, chỉ là hiện giờ giáo chủ đã ở đây, chúng ta thân là thuộc hạ, sao có thể không bẩm báo xin chỉ thị trước?”
Nam tử đầu tiên đáp một tiếng, rồi lại lộ vẻ chần chừ: “Đường chủ, chúng ta bẩm báo với vị nào?”
Lão nhân lạnh lùng trừng y một cái: “Giáo chủ chỉ có một vị, còn bẩm báo với vị nào.”
Nam tử muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ một chút, vẫn cúi đầu quy quy củ củ, không nói nữa.
Lão nhân nhìn vẻ mặt y, nhớ tới vị tân nhiệm giáo chủ vừa hay đang dừng chân nơi này, cũng không khỏi thở dài một tiếng, sau khi thở xong vẫn thấy trong lòng buồn bực khó tiêu, lại thở thêm tiếng nữa, lúc này mới đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn