[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
Quyển 2 - Chương 4: Dị khách kinh động chuông mà đến
Tiếng chuông réo rắt, khi nhẹ khi nặng, khi dài khi ngắn, dường như vĩnh viễn không đoạn tuyệt. Trong Cửu Trùng thiên, thần sắc ba vị vương tối cao của Ma giáo, dường như bị tiếng chuông kéo theo, thấp thoáng sinh ra biến hóa.
“Đối phương chỉ có một người? Che khăn vải chắn gió thường thấy nhất trong sa mạc, cho nên không nhìn thấy dung mạo, chỉ có thể đại khái phỏng đoán là một người trẻ tuổi.”
“Cưỡi một con ngựa già vừa gầy vừa yếu, lại có thể vượt qua sa mạc đằng đẵng cùng bão cát mạnh nhất.”
“Y dường như hoàn toàn nhận được lộ tuyến, gió lớn như thế, trên sa mạc mắt còn chẳng mở ra nổi, nhưng y không mảy may lệch hướng, đang đi thẳng đến chúng ta bên đây.”
“Đệ tử của trạm gác ngầm giả làm sa đạo công kích y, vừa mới đến gần đã bị chấn bay xa tít.”
“Giữa bão cát ngựa đi rất nhanh, chớp mắt đã qua, đệ tử bị chấn bay dường như nghe thấy y nói xin lỗi gì đó, bất quá, hẳn là nghe lầm thôi.”
Nữ tử mỹ lệ mỉm cười, lặp lại từng câu tin tức truyền đến trong tiếng chuông kia, chẳng qua khi nói đến câu này, trên mặt cuối cùng có vẻ ngạc nhiên không xóa được.
Đến cả Địch Cửu thân đăng vị Thiên vương vẫn không thấy hỉ sắc kia cũng hơi nhướng mày.
Người dám xông vào biển Tử Vong Thiên Ngoại thiên, một là không biết sống chết, hai là tự tìm đường chết, ba, phải là võ lâm chính đạo đại liên minh, thiên hạ cao thủ đại liên hợp, giơ cao lá cờ gọi là chính nghĩa đánh đổ tà giáo, tự cho là đúng mà xông vào. Một người một ngựa kia, còn có thể miễn cưỡng giải thích thành tài cao lớn mật, nhưng sau khi chấn bay người ta còn luôn miệng xin lỗi, điều này, phỏng chừng, hẳn là nghe lầm rồi.
Vẻ mặt lão giả hơi trầm xuống, so với sự thoải mái của người trẻ tuổi, là người lão làng duy nhất sống đến bây giờ trong một đời Ma giáo tầng cao sau khi trải qua huyết chiến hai mươi năm trước, ông tuyệt không thể coi thường bất cứ chuyện gì uy hiếp đến giáo phái.
Ngần ấy năm qua, cái tâm hủy diệt Ma giáo của thiên hạ chính đạo không ngày nào không có, nếu không phải có tấm chắn thiên nhiên là biển Tử Vong, nếu không phải tổng đàn trong giáo người ngoài không thể biết được, nếu không phải có cơ quan tốt nhất bảo hộ, họ tuyệt không thể bình yên mà lui, nghỉ ngơi dưỡng sức đến hôm nay. Ngần ấy năm qua, thời thời khắc khắc phòng bị chính đạo tiến công ồ ạt, thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng. Địch Tuyệt mất tích, trong giáo lấy ông làm trưởng, ông ta tận lực chống đỡ, cho đến khi đám hài tử thế hệ mới dần dần thành tài, có thể quy các vương vị, lĩnh các chức trách. Vô luận thế nào, ông ta cũng không muốn, ngày Thiên vương kế nhiệm, lại có biến cố gì.
“Mặc kệ y là ai, cho dù vào được biển Tử Vong, cũng không thể qua nổi rừng Mạc Sầu.” Lời nói trầm định của lão nhân, giống như lời tuyên án của tử thần. Mà những người ở đây, không một ai có dị nghị với điều này.
Trong rừng Mạc Sầu, sầu bao nhiêu.
Tại rừng Mạc Sầu, cho dù là một gốc cây, một ngọn cỏ, một đóa hoa, cũng có thể giết người đoạt mệnh, ngẫu nhiên hít vào một chút phấn hoa trong gió thổi tới, trong lúc vô ý bị bụi gai đâm thủng da, đều đủ để khiến một người sống sờ sờ nháy mắt biến thành một thi thể lạnh băng. Càng không cần nói, cây và hoa ăn thịt người có thể tự động cuốn người vào mà hút khô, càng không cần nói, vô số ong độc rắn độc và kiến độc đã được huấn luyện kia.
Trên người không đeo dược vật chuyên biệt, đến cả người trong Ma giáo cũng chẳng dám ra vào rừng Mạc Sầu.
Thế mà, lão nhân vừa dứt lời, tiếng chuông liền dồn dập vô cùng.
Mỹ nhân biến sắc: “Sao lại thế này, tất cả độc vật đều không tới gần y. Y băng qua rừng Mạc Sầu, lại thoải mái như đi trên phố lớn.”
Địch Cửu hơi hít vào, nắm chặt Lôi Đình kiếm trong tay.
Trong mắt lão giả đã ẩn ẩn có bão táp: “Cho dù qua được rừng Mạc Sầu thì thế nào. Trước Thiên Ngoại thiên còn có một Cách Thế lộ, chỉ có thể thông qua con đường đó, mới có thể từ vạn trượng hồng trần đi vào Thiên Ngoại thiên này. Mà con đường kia chưa từng có ai qua được.”
Mỹ nhân mỉm cười: “Không sai, quyền giáo chủ đời thứ chín Địch Tĩnh, kết oán khắp thiên hạ, nhưng trước đó cũng đã mưu tính đường lui thân cho giáo ta, ông ta dốc sức toàn giáo, hoặc bắt tay hoặc mời hoặc buộc, tìm kiếm những thánh thủ cơ quan, cao nhân ám khí giỏi nhất thế gian, trên Cách Thế lộ đằng đẵng vô cùng đó, tạo ra cơ quan xảo diệu nhất, khó lường nhất trên đời này. Cho đến hôm nay cũng chưa ai có thể tạo ra cơ quan hoàn mỹ hơn. Năm đó giáo ta gặp hạo kiếp, giáo chúng tàn dư lui vào đây. Minh chủ võ lâm dẫn một ngàn cao thủ các phái xông vào, trên Cách Thế lộ đó đã chết quá nửa, cuối cùng đành phải ôm hận lui về. Hai mươi năm trước giáo ta đại nạn, lại là dựa vào Cách Thế lộ này kéo dài mạch máu trong giáo. Trong Cách Thế lộ đó cơ quan khéo léo nguy hiểm, dù là chúng ta ra ra vào vào cũng cần cẩn thận vạn phần, đi sai bước nhầm nửa bước chưa biết chừng cũng phải chết không minh bạch, huống chi là một người ngoài. Bất kể người nọ là lai lịch gì, cũng tuyệt đối không qua nổi Cách Thế lộ.”
Nàng ở đây mỹ mục trông chờ, tươi cười xinh đẹp, một phen nói đến tất nhiên là có phong tư cực đẹp, không khí trầm túc ban đầu cũng hơi thoải mái, mắt thấy trong mắt lão giả dần có vẻ tươi cười, thần sắc cứng ngắc của Địch Cửu thoáng dịu đi, chuông bạc lại vang không dứt, thanh âm vang dội như thế, tiết tấu dồn dập như thế, tựa như muốn chấn cả thiên địa vậy.
Mọi người ở đây đồng thời biến sắc.
Mỹ nhân thất thanh nói: “Việc này không có khả năng.”
Lão giả mặt như màu đất: “Y có thể đạp Cách Thế lộ như đất bằng, y dường như quen thuộc mỗi một cơ quan hơn cả chúng ta, nhấc tay nhấc chân tuyệt không mảy may sai lầm, như là ung dung thoải mái, nhắm mắt hà một hơi mà qua cửa vậy.”
Trong mắt Địch Cửu dần nổi sát ý: “Vừa ra khỏi Cách Thế lộ, sẽ đến thẳng Thiên Ngoại thiên.”
“Đệ tử giáo ta lúc này nhất định đã dốc sức xuất động.” Mỹ nhân nhàn nhạt nói một câu, sắc mặt đã kéo căng khác thường, chỉ ngưng thần nghe tiếng chuông vang.
Chuông rung điên cuồng vô cùng, mỹ nhân đã nắm chặt dây đàn mỏng manh, thanh âm trầm thấp: “Không ai có thể tiếp cận người y trong vòng ba thước.”
Tiếng chuông không ngừng rung vang kịch liệt trong thời gian dài, sợi dây thừng buộc vô số chuông từ bên ngoài vươn vào Thiên Ngoại thiên, cuối cùng tạch một tiếng đứt lìa, vô số chuông, theo tiếng vang cự liệt nhất lũ lượt rơi xuống đất, tiếng chuông khắp trời đất, khắp thế giới vừa rồi, nháy mắt mất hẳn, chẳng còn một tiếng động. Giống như trong Cửu Trùng thiên này, dường như cũng đã an tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở và tiếng tim đập đều đã không thể tìm lại.
Mỹ nhân chậm rãi ngẩng đầu, dung nhan lãnh túc như sương tuyết: “Thiên Ngoại thiên của chúng ta phạm vi năm dặm, Cửu Trùng thiên nằm ở trung tâm nhất, với tốc độ này của y, muốn xông đến đây, chắc không cần đến nửa canh giờ.”
“Có lẽ căn bản không cần đến một nén hương.” Thanh âm già nua của lão giả lại ẩn ẩn có khí sát phạt.
Giống như đáp lại câu này của ông ta, xa xa truyền đến một tiếng thét dài, xuyên vân liệt thạch, bài không ngự khí, thanh vang mười dặm, lâu lắm không tan.
Lão giả chấn y mà lên, quát to sang sảng: “Thiên long bát bộ chúng, chặn lại cho ta.”
Một tiếng quát này đúng là cuồn cuộn ầm vang, phiêu đãng truyền ra, cả Thiên Ngoại thiên không một ai không nghe rõ.
Địch Cửu mi phong khẽ nhích, Cửu Tiêu Thần Long vương tư lịch lão luyện nhất Ma giáo, đã điều động đội ngũ bộ hạ tinh nhuệ nhất chặn giết người tới.
Thế mà.
Giống như chỉ qua một chớp mắt ngắn ngủi, tiếng thét dài dời non lấp biển, xẻ núi phá sóng, đúng là đã ngoài một dặm.
Mỹ nhân tiếu diện sinh hàn quát: “Ta thật muốn xem thử, thần thánh phương nào tới. Ngũ âm cửu cung bộ, ngăn lại cho ta.”
Ngón tay mảnh mai lướt xuống, tiếng đàn phá không mà lên, réo rắt tuấn bạt, lại tràn đầy tiếng sát phạt.
Địch Cửu trầm định tâm thanh, ngầm vận nội tức, hòng kháng cự lực sát thương tiếng đàn mang đến.
Dao cầm vừa vang, cửu cung động, dao cầm nổi lên lần hai, ngũ âm sinh, bộ hạ của Càn Đạt Bà vương, cung thương giác chủy vũ năm bộ kiêm cửu cung tinh nhuệ, nghe âm mà động, ra sức giết địch, không chết không ngừng.
Song, một khúc dao cầm chưa ngừng, tiếng thét dài chợt lên chợt xuống, rồi lại hào hứng hùng tráng, như đã ở ngay phụ cận.
Mặt Địch Cửu trầm như nước, kẻ địch đã đến bên ngoài Cửu Trùng thiên, không thể cho y ngồi nhìn nữa, y chỉ trầm giọng quát một tiếng: “Giết.”
Mười chín bóng người đồng thời lướt về một phương hướng, mười chín cao thủ cao nhất, mười chín tinh anh Ma giáo cùng tân nhiệm Thiên vương lớn dần một nơi, cùng nhau học nghệ, cùng được rèn luyện, chắc chắn tận mọi khả năng, dùng mọi thủ đoạn, chỉ cầu giết chết một người.
Song thân ảnh mọi người vừa lên, đã thấy một cảnh khiến người không dám tin.
Đó là một đạo gió xoáy hùng dũng do hơn trăm người tạo thành. Hơn trăm người, tay cầm các kiểu binh khí, thân bất do kỷ, hoa chân múa tay bị kéo xông đến Cửu Trùng thiên. Chỉ bởi vì chính giữa đám người có một kẻ đang chạy như bay, một mình y chạy, khí thế sinh ra lại kéo theo hơn trăm kẻ muốn giết y, không thể không theo y, một mực chạy về trước, thậm chí không có khả năng, không có cơ hội thoát khỏi khí cơ của y khống chế.
Phương thức đánh nhau kiểu này, phương pháp tiến công kiểu này, chẳng những chưa từng thấy, chưa từng nghe, thậm chí cả nghĩ cũng chưa có ai nghĩ đến.
Vẻ mặt lão giả và mỹ nhân đều kinh ngạc, dường như đã đương trường ngẩn ra.
Mà mười chín ảnh vệ ngay cả kinh ngạc cũng không kịp, họ là ảnh vệ, không được chủ nhân cho phép thì không được lộ diện trước mặt người khác, hiện giờ gặp cả đống người thoáng chốc xông đến thế này, điều duy nhất họ có thể làm chính là nhanh chóng lui bước quay người, đeo mặt nạ sắt ảnh vệ chuyên dùng lên mặt. Chỉ thoáng chậm trễ, đã lỡ mất thời gian công kích.
Người xông vào nọ cuối cùng đứng lại, theo y dừng chân, dòng khí cường đại đột nhiên tan thành mây khói, những người vốn bị lôi theo đến đây, mất đi cỗ lực lượng này khống chế, đều ngã trái ngã phải, không thể đứng vững, có kẻ ngã nhào dưới đất, có kẻ thất tha thất thểu, có kẻ đầu óc choáng váng, có kẻ sao vàng trước mắt, không còn ai nghĩ đến chuyện công kích địch nhân nữa.
Người nọ thở hổn hển, vẻ mặt hớn hở hướng qua bên này kêu to: “Các ngươi có thể ở Cửu Trùng thiên, hẳn là người có thể làm chủ, cũng coi như tìm được các ngươi rồi, nơi này sao lại chẳng có một ai nói lý lẽ, vừa gặp đã hô đánh hô giết, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ mà nói.”
Y toàn tâm toàn ý muốn nói đạo lý, tiếc là chẳng ai muốn từ từ nói chuyện với y.
Chí ít Địch Cửu tuyệt đối không muốn, đối phương kéo theo hơn trăm người, thanh thế to lớn xông đến trong chớp mắt, y biết ảnh vệ không thể lập tức động thủ, y cũng chẳng nghĩ nhiều, trở tay rút kiếm, Lôi Đình kiếm ra, kiếm nổi lôi đình, người theo kiếm lướt đến gần.
Chỗ kiếm quang lướt qua, lôi quang nổi lên, người đang nói chuyện kia ngẩn ra ngẩng đầu. Kiếm phong gào thét đã hoàn toàn xốc lên tấm vải dùng để ngăn bão cát sa mạc trên mặt y kia, lộ ra dung nhan trẻ tuổi.
Phó Hán Khanh toàn tâm toàn ý muốn nói lý, song một câu còn chưa nói xong, kình phong đã tới trước mắt, y vừa đưa mắt, chợt ngẩn ra, trong kiếm quang, khuôn mặt kia sao mà quen thuộc.
Là bao nhiêu năm trước, khuôn mặt kia, dưới ánh dương rực rỡ, bên hoa đào mỹ lệ, mỉm cười nói gì đó với y, sau đấy đưa y vào tay người khác, mặc y bị chà hết máu thịt.
Lại là bao nhiêu năm trước, khuôn mặt kia, dưới trăng sao sáng ngời, mỉm cười với y, kéo y uống rượu đùa giỡn, sau đấy hút hết tất cả nội lực của y, từng chút, cướp đi mỗi một phân sinh mệnh của y.
Đến hôm nay, vẫn là khuôn mặt này, vẫn là dung nhan này, một kiếm kinh thiên mà đến, truy hồn đoạt mệnh, tuyệt không dung tình.
“Đối phương chỉ có một người? Che khăn vải chắn gió thường thấy nhất trong sa mạc, cho nên không nhìn thấy dung mạo, chỉ có thể đại khái phỏng đoán là một người trẻ tuổi.”
“Cưỡi một con ngựa già vừa gầy vừa yếu, lại có thể vượt qua sa mạc đằng đẵng cùng bão cát mạnh nhất.”
“Y dường như hoàn toàn nhận được lộ tuyến, gió lớn như thế, trên sa mạc mắt còn chẳng mở ra nổi, nhưng y không mảy may lệch hướng, đang đi thẳng đến chúng ta bên đây.”
“Đệ tử của trạm gác ngầm giả làm sa đạo công kích y, vừa mới đến gần đã bị chấn bay xa tít.”
“Giữa bão cát ngựa đi rất nhanh, chớp mắt đã qua, đệ tử bị chấn bay dường như nghe thấy y nói xin lỗi gì đó, bất quá, hẳn là nghe lầm thôi.”
Nữ tử mỹ lệ mỉm cười, lặp lại từng câu tin tức truyền đến trong tiếng chuông kia, chẳng qua khi nói đến câu này, trên mặt cuối cùng có vẻ ngạc nhiên không xóa được.
Đến cả Địch Cửu thân đăng vị Thiên vương vẫn không thấy hỉ sắc kia cũng hơi nhướng mày.
Người dám xông vào biển Tử Vong Thiên Ngoại thiên, một là không biết sống chết, hai là tự tìm đường chết, ba, phải là võ lâm chính đạo đại liên minh, thiên hạ cao thủ đại liên hợp, giơ cao lá cờ gọi là chính nghĩa đánh đổ tà giáo, tự cho là đúng mà xông vào. Một người một ngựa kia, còn có thể miễn cưỡng giải thích thành tài cao lớn mật, nhưng sau khi chấn bay người ta còn luôn miệng xin lỗi, điều này, phỏng chừng, hẳn là nghe lầm rồi.
Vẻ mặt lão giả hơi trầm xuống, so với sự thoải mái của người trẻ tuổi, là người lão làng duy nhất sống đến bây giờ trong một đời Ma giáo tầng cao sau khi trải qua huyết chiến hai mươi năm trước, ông tuyệt không thể coi thường bất cứ chuyện gì uy hiếp đến giáo phái.
Ngần ấy năm qua, cái tâm hủy diệt Ma giáo của thiên hạ chính đạo không ngày nào không có, nếu không phải có tấm chắn thiên nhiên là biển Tử Vong, nếu không phải tổng đàn trong giáo người ngoài không thể biết được, nếu không phải có cơ quan tốt nhất bảo hộ, họ tuyệt không thể bình yên mà lui, nghỉ ngơi dưỡng sức đến hôm nay. Ngần ấy năm qua, thời thời khắc khắc phòng bị chính đạo tiến công ồ ạt, thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng. Địch Tuyệt mất tích, trong giáo lấy ông làm trưởng, ông ta tận lực chống đỡ, cho đến khi đám hài tử thế hệ mới dần dần thành tài, có thể quy các vương vị, lĩnh các chức trách. Vô luận thế nào, ông ta cũng không muốn, ngày Thiên vương kế nhiệm, lại có biến cố gì.
“Mặc kệ y là ai, cho dù vào được biển Tử Vong, cũng không thể qua nổi rừng Mạc Sầu.” Lời nói trầm định của lão nhân, giống như lời tuyên án của tử thần. Mà những người ở đây, không một ai có dị nghị với điều này.
Trong rừng Mạc Sầu, sầu bao nhiêu.
Tại rừng Mạc Sầu, cho dù là một gốc cây, một ngọn cỏ, một đóa hoa, cũng có thể giết người đoạt mệnh, ngẫu nhiên hít vào một chút phấn hoa trong gió thổi tới, trong lúc vô ý bị bụi gai đâm thủng da, đều đủ để khiến một người sống sờ sờ nháy mắt biến thành một thi thể lạnh băng. Càng không cần nói, cây và hoa ăn thịt người có thể tự động cuốn người vào mà hút khô, càng không cần nói, vô số ong độc rắn độc và kiến độc đã được huấn luyện kia.
Trên người không đeo dược vật chuyên biệt, đến cả người trong Ma giáo cũng chẳng dám ra vào rừng Mạc Sầu.
Thế mà, lão nhân vừa dứt lời, tiếng chuông liền dồn dập vô cùng.
Mỹ nhân biến sắc: “Sao lại thế này, tất cả độc vật đều không tới gần y. Y băng qua rừng Mạc Sầu, lại thoải mái như đi trên phố lớn.”
Địch Cửu hơi hít vào, nắm chặt Lôi Đình kiếm trong tay.
Trong mắt lão giả đã ẩn ẩn có bão táp: “Cho dù qua được rừng Mạc Sầu thì thế nào. Trước Thiên Ngoại thiên còn có một Cách Thế lộ, chỉ có thể thông qua con đường đó, mới có thể từ vạn trượng hồng trần đi vào Thiên Ngoại thiên này. Mà con đường kia chưa từng có ai qua được.”
Mỹ nhân mỉm cười: “Không sai, quyền giáo chủ đời thứ chín Địch Tĩnh, kết oán khắp thiên hạ, nhưng trước đó cũng đã mưu tính đường lui thân cho giáo ta, ông ta dốc sức toàn giáo, hoặc bắt tay hoặc mời hoặc buộc, tìm kiếm những thánh thủ cơ quan, cao nhân ám khí giỏi nhất thế gian, trên Cách Thế lộ đằng đẵng vô cùng đó, tạo ra cơ quan xảo diệu nhất, khó lường nhất trên đời này. Cho đến hôm nay cũng chưa ai có thể tạo ra cơ quan hoàn mỹ hơn. Năm đó giáo ta gặp hạo kiếp, giáo chúng tàn dư lui vào đây. Minh chủ võ lâm dẫn một ngàn cao thủ các phái xông vào, trên Cách Thế lộ đó đã chết quá nửa, cuối cùng đành phải ôm hận lui về. Hai mươi năm trước giáo ta đại nạn, lại là dựa vào Cách Thế lộ này kéo dài mạch máu trong giáo. Trong Cách Thế lộ đó cơ quan khéo léo nguy hiểm, dù là chúng ta ra ra vào vào cũng cần cẩn thận vạn phần, đi sai bước nhầm nửa bước chưa biết chừng cũng phải chết không minh bạch, huống chi là một người ngoài. Bất kể người nọ là lai lịch gì, cũng tuyệt đối không qua nổi Cách Thế lộ.”
Nàng ở đây mỹ mục trông chờ, tươi cười xinh đẹp, một phen nói đến tất nhiên là có phong tư cực đẹp, không khí trầm túc ban đầu cũng hơi thoải mái, mắt thấy trong mắt lão giả dần có vẻ tươi cười, thần sắc cứng ngắc của Địch Cửu thoáng dịu đi, chuông bạc lại vang không dứt, thanh âm vang dội như thế, tiết tấu dồn dập như thế, tựa như muốn chấn cả thiên địa vậy.
Mọi người ở đây đồng thời biến sắc.
Mỹ nhân thất thanh nói: “Việc này không có khả năng.”
Lão giả mặt như màu đất: “Y có thể đạp Cách Thế lộ như đất bằng, y dường như quen thuộc mỗi một cơ quan hơn cả chúng ta, nhấc tay nhấc chân tuyệt không mảy may sai lầm, như là ung dung thoải mái, nhắm mắt hà một hơi mà qua cửa vậy.”
Trong mắt Địch Cửu dần nổi sát ý: “Vừa ra khỏi Cách Thế lộ, sẽ đến thẳng Thiên Ngoại thiên.”
“Đệ tử giáo ta lúc này nhất định đã dốc sức xuất động.” Mỹ nhân nhàn nhạt nói một câu, sắc mặt đã kéo căng khác thường, chỉ ngưng thần nghe tiếng chuông vang.
Chuông rung điên cuồng vô cùng, mỹ nhân đã nắm chặt dây đàn mỏng manh, thanh âm trầm thấp: “Không ai có thể tiếp cận người y trong vòng ba thước.”
Tiếng chuông không ngừng rung vang kịch liệt trong thời gian dài, sợi dây thừng buộc vô số chuông từ bên ngoài vươn vào Thiên Ngoại thiên, cuối cùng tạch một tiếng đứt lìa, vô số chuông, theo tiếng vang cự liệt nhất lũ lượt rơi xuống đất, tiếng chuông khắp trời đất, khắp thế giới vừa rồi, nháy mắt mất hẳn, chẳng còn một tiếng động. Giống như trong Cửu Trùng thiên này, dường như cũng đã an tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở và tiếng tim đập đều đã không thể tìm lại.
Mỹ nhân chậm rãi ngẩng đầu, dung nhan lãnh túc như sương tuyết: “Thiên Ngoại thiên của chúng ta phạm vi năm dặm, Cửu Trùng thiên nằm ở trung tâm nhất, với tốc độ này của y, muốn xông đến đây, chắc không cần đến nửa canh giờ.”
“Có lẽ căn bản không cần đến một nén hương.” Thanh âm già nua của lão giả lại ẩn ẩn có khí sát phạt.
Giống như đáp lại câu này của ông ta, xa xa truyền đến một tiếng thét dài, xuyên vân liệt thạch, bài không ngự khí, thanh vang mười dặm, lâu lắm không tan.
Lão giả chấn y mà lên, quát to sang sảng: “Thiên long bát bộ chúng, chặn lại cho ta.”
Một tiếng quát này đúng là cuồn cuộn ầm vang, phiêu đãng truyền ra, cả Thiên Ngoại thiên không một ai không nghe rõ.
Địch Cửu mi phong khẽ nhích, Cửu Tiêu Thần Long vương tư lịch lão luyện nhất Ma giáo, đã điều động đội ngũ bộ hạ tinh nhuệ nhất chặn giết người tới.
Thế mà.
Giống như chỉ qua một chớp mắt ngắn ngủi, tiếng thét dài dời non lấp biển, xẻ núi phá sóng, đúng là đã ngoài một dặm.
Mỹ nhân tiếu diện sinh hàn quát: “Ta thật muốn xem thử, thần thánh phương nào tới. Ngũ âm cửu cung bộ, ngăn lại cho ta.”
Ngón tay mảnh mai lướt xuống, tiếng đàn phá không mà lên, réo rắt tuấn bạt, lại tràn đầy tiếng sát phạt.
Địch Cửu trầm định tâm thanh, ngầm vận nội tức, hòng kháng cự lực sát thương tiếng đàn mang đến.
Dao cầm vừa vang, cửu cung động, dao cầm nổi lên lần hai, ngũ âm sinh, bộ hạ của Càn Đạt Bà vương, cung thương giác chủy vũ năm bộ kiêm cửu cung tinh nhuệ, nghe âm mà động, ra sức giết địch, không chết không ngừng.
Song, một khúc dao cầm chưa ngừng, tiếng thét dài chợt lên chợt xuống, rồi lại hào hứng hùng tráng, như đã ở ngay phụ cận.
Mặt Địch Cửu trầm như nước, kẻ địch đã đến bên ngoài Cửu Trùng thiên, không thể cho y ngồi nhìn nữa, y chỉ trầm giọng quát một tiếng: “Giết.”
Mười chín bóng người đồng thời lướt về một phương hướng, mười chín cao thủ cao nhất, mười chín tinh anh Ma giáo cùng tân nhiệm Thiên vương lớn dần một nơi, cùng nhau học nghệ, cùng được rèn luyện, chắc chắn tận mọi khả năng, dùng mọi thủ đoạn, chỉ cầu giết chết một người.
Song thân ảnh mọi người vừa lên, đã thấy một cảnh khiến người không dám tin.
Đó là một đạo gió xoáy hùng dũng do hơn trăm người tạo thành. Hơn trăm người, tay cầm các kiểu binh khí, thân bất do kỷ, hoa chân múa tay bị kéo xông đến Cửu Trùng thiên. Chỉ bởi vì chính giữa đám người có một kẻ đang chạy như bay, một mình y chạy, khí thế sinh ra lại kéo theo hơn trăm kẻ muốn giết y, không thể không theo y, một mực chạy về trước, thậm chí không có khả năng, không có cơ hội thoát khỏi khí cơ của y khống chế.
Phương thức đánh nhau kiểu này, phương pháp tiến công kiểu này, chẳng những chưa từng thấy, chưa từng nghe, thậm chí cả nghĩ cũng chưa có ai nghĩ đến.
Vẻ mặt lão giả và mỹ nhân đều kinh ngạc, dường như đã đương trường ngẩn ra.
Mà mười chín ảnh vệ ngay cả kinh ngạc cũng không kịp, họ là ảnh vệ, không được chủ nhân cho phép thì không được lộ diện trước mặt người khác, hiện giờ gặp cả đống người thoáng chốc xông đến thế này, điều duy nhất họ có thể làm chính là nhanh chóng lui bước quay người, đeo mặt nạ sắt ảnh vệ chuyên dùng lên mặt. Chỉ thoáng chậm trễ, đã lỡ mất thời gian công kích.
Người xông vào nọ cuối cùng đứng lại, theo y dừng chân, dòng khí cường đại đột nhiên tan thành mây khói, những người vốn bị lôi theo đến đây, mất đi cỗ lực lượng này khống chế, đều ngã trái ngã phải, không thể đứng vững, có kẻ ngã nhào dưới đất, có kẻ thất tha thất thểu, có kẻ đầu óc choáng váng, có kẻ sao vàng trước mắt, không còn ai nghĩ đến chuyện công kích địch nhân nữa.
Người nọ thở hổn hển, vẻ mặt hớn hở hướng qua bên này kêu to: “Các ngươi có thể ở Cửu Trùng thiên, hẳn là người có thể làm chủ, cũng coi như tìm được các ngươi rồi, nơi này sao lại chẳng có một ai nói lý lẽ, vừa gặp đã hô đánh hô giết, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ mà nói.”
Y toàn tâm toàn ý muốn nói đạo lý, tiếc là chẳng ai muốn từ từ nói chuyện với y.
Chí ít Địch Cửu tuyệt đối không muốn, đối phương kéo theo hơn trăm người, thanh thế to lớn xông đến trong chớp mắt, y biết ảnh vệ không thể lập tức động thủ, y cũng chẳng nghĩ nhiều, trở tay rút kiếm, Lôi Đình kiếm ra, kiếm nổi lôi đình, người theo kiếm lướt đến gần.
Chỗ kiếm quang lướt qua, lôi quang nổi lên, người đang nói chuyện kia ngẩn ra ngẩng đầu. Kiếm phong gào thét đã hoàn toàn xốc lên tấm vải dùng để ngăn bão cát sa mạc trên mặt y kia, lộ ra dung nhan trẻ tuổi.
Phó Hán Khanh toàn tâm toàn ý muốn nói lý, song một câu còn chưa nói xong, kình phong đã tới trước mắt, y vừa đưa mắt, chợt ngẩn ra, trong kiếm quang, khuôn mặt kia sao mà quen thuộc.
Là bao nhiêu năm trước, khuôn mặt kia, dưới ánh dương rực rỡ, bên hoa đào mỹ lệ, mỉm cười nói gì đó với y, sau đấy đưa y vào tay người khác, mặc y bị chà hết máu thịt.
Lại là bao nhiêu năm trước, khuôn mặt kia, dưới trăng sao sáng ngời, mỉm cười với y, kéo y uống rượu đùa giỡn, sau đấy hút hết tất cả nội lực của y, từng chút, cướp đi mỗi một phân sinh mệnh của y.
Đến hôm nay, vẫn là khuôn mặt này, vẫn là dung nhan này, một kiếm kinh thiên mà đến, truy hồn đoạt mệnh, tuyệt không dung tình.
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn