[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ
Chương 15: Viễn khách Kính Tiết
“Dung đại ca, hôm nay có thức ngon.” Thanh Cô tươi cười đẩy cửa vào, khoảnh khắc đẩy cửa, đã ngửi được mùi thơm cực kỳ mê người, mà sau đó một khắc, nàng trông thấy trên một tấm gỗ chống bằng mấy thanh gỗ (tức cái bàn) giữa gian phòng nho nhỏ đơn sơ bằng cỏ tranh, bày đầy một bàn đồ ăn.
Nhận ra được, có gà vịt thịt cá, nhưng thoạt nhìn hoàn toàn không giống đồ ăn trong thôn làm, chỉ mùi thơm ngào ngạt đã khiến ta thèm thuồng không thôi, mà hình thức cũng đẹp mắt không nói nên lời. Những thứ đang bày khác, phần lớn là đồ ăn nàng hoàn toàn không nhận ra, chỉ biết đặc biệt dễ ngửi, mà thoạt nhìn quả thực tất cả đều tinh mỹ đẹp đẽ đến mức khiến người cảm thấy mở miệng ăn nó, dùng đũa gắp nó, cũng là một loại tội lỗi.
Nàng thoáng sửng sốt, đầu óc còn chưa phản ứng lại, tay đã vội đưa cái gói giấy dầu kia ra sau lưng.
Trong gian nhà cỏ tranh con con, vốn chỉ có một đống cỏ tranh cho người ngủ, sau khi đưa Dung Khiêm vào ở, nàng liền kê một tấm phản gỗ, mà nay bên tấm phản gỗ bé tẹo kia đang đứng một người. Nghe động tĩnh, quay người mỉm cười: “Vị này nhất định là Thanh cô nương.”
Thanh Cô nhìn lăng lăng dung nhan anh tuấn thần kỳ của vị khách không mời này, còn cả vẻ tươi cười cực kỳ ôn hòa kia, không thể nói chuyện, không biết hành động.
“Tại hạ họ Phong, tên Kính Tiết, là hảo hữu của Tiểu Dung, nghe nói y gặp nạn, liền lên đường đi tìm, cuối cùng đã tìm được y. Đây là rượu thịt ta đặc biệt đặt từ kinh thành Đắc Nguyệt lâu, vừa dùng khoái mã chuyển đến, dọc đường dùng than giữ ấm, cô nương cũng ngồi xuống nếm thử xem sao.”
Thanh âm của người nọ thân thiết hào phóng, cử chỉ ôn hòa rộng lượng, nhìn như gội trong gió xuân, mà Thanh Cô lại chỉ biết luống cuống nói: “Ta còn có chút việc, hồi nữa mới trở về, mọi người cứ ăn trước, không cần chờ ta.”
Không đợi Phong Kính Tiết trả lời, nàng bối rối đến mức thậm chí không nhìn Dung Khiêm cái nào đã thất tha thất thểu chạy trối chết.
Nàng không chạy xa, chỉ chạy đến sau gốc đại thụ gần nhà, dựa lưng lên cây trượt ngồi xuống, cho dù như vậy, nàng vẫn cẩn thận giấu đi thân hình, chỉ sợ người bên trong cánh cửa ngẫu nhiên nhìn ra trông thấy bóng nàng.
Bản thân nàng cẩn thận, len lén, nhìn không chuyển mắt cánh cửa gỗ be bé, không chịu nổi chút mưa gió kia của nàng.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, người nọ là bằng hữu của y.
Nàng chưa từng chăm sóc người khác, nhưng nàng vẫn gắng săn sóc nam tử mà căn bản cả lai lịch cũng không rõ ràng kia. Y không thể động đậy, nàng cho y ăn cơm uống nước, thậm chí tắm rửa lau chùi, dẫn đi tiểu tiện cũng không tị hiềm. Không có cha mẹ dạy nàng lễ pháp quy củ, nhưng lớn lên trong thôn, đạo lý làm nữ nhân nàng ít nhiều vẫn hiểu. Mặc dù mọi người đều cho nàng là một kẻ quái dị, là sao chổi, nàng cũng ngang ngược chẳng coi mình là nữ nhân. Không phải nàng không đỏ mặt, không khiếp đảm, không xấu hổ. Chỉ là người kia thoải mái phóng khoáng, chẳng mảy may lúng túng xấu hổ, giống như nam nữ dù trần trụi đối diện cũng là chuyện bình thường. Y nói cười không cố kỵ, thản nhiên thong dong, làm cho nàng dần quên mất xấu hổ.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, người nọ đẹp đẽ hệt như bước ra từ trong tranh, ngay cả Dung đại ca cũng không anh tuấn được như y, thế nhưng, chỉ vừa nhìn là nàng đã biết ngay, y với Dung đại ca là người của một thế giới.
Nàng không có tiền, không mời nổi đại phu, là y đã dùng miệng giảng giải từng câu, thuyết minh từng chút, nàng chiếu theo lời y, lên núi tìm kiếm giữa vô vàn cỏ dại, lê đôi chân tàn tật, trèo lên ngọn núi hiểm trở, hái thảo dược quý hiếm, là nàng giã từng chút thuốc, tận tâm tận lực, là nàng chăm chú sắc thuốc, nắm giữ độ lửa vô cùng cẩn thận, là nàng tự tay thoa thuốc giúp, cho y uống thuốc, nhìn vẻ tái xanh trên mặt y dần nhạt đi.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, ngoại hình cao lớn, đặc biệt anh tuấn, chỉ đứng đó thôi đã khiến người cảm thấy y rất giỏi, y giống như anh hùng trong miệng người kể chuyện đi ngang qua thôn, những bạch bào tiểu tướng chinh đông tảo bắc trong truyện ấy, chỉ vừa lên trường đã khiến mắt người sáng ngời, tất cả sự tích anh hùng đều thuộc về y, ngay cả công chúa địch quốc, trên chiến trường cũng nhất định phải thích y. Mà y và Dung đại ca, kỳ thật là một dạng người. Hóa ra Dung đại ca đen thui, thê thảm, động cũng không thể kia, kỳ thật cũng là người giống y.
Nàng không có tiền, y lại bị thương quá nặng, cần ăn uống khá một chút. Nàng mỗi ngày đi một quãng đường rất dài, đến thôn bên cạnh tìm việc. Vì kiếm tiền, nàng làm những việc khuân vác mà nam nhân cũng chẳng chịu làm, khiêng hàng dọn đồ, mệt đến mức lưng cũng không thẳng nổi, một mình giặt quần áo của hai mươi mấy người, giặt đến rộp cả tay, nàng bù đầu đi làm, vì kiếm tiền, một mình nàng lăn lộn ba thôn, làm năm phần công, vì kiếm tiền, nàng làm còn vất vả hơn trâu, sau đó dùng mấy đồng tiền còm cõi kia, mua chút thịt thả vào món cháo rau dại của y.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, quần áo đang mặc tuy không phải sáng ngời, cũng không đặc biệt lóa mắt, nhưng kiểu dáng như vậy, vừa nhìn đã thấy thoải mái không nói rõ, chất vải ấy, nàng đã giặt quần áo của bao nhiêu người có tiền trong thôn bên, nhưng chưa hề thấy qua. Nhất định giá rất nhiều rất nhiều tiền, cho dù nàng cứ tiếp tục công việc như vậy, làm đủ một năm, cũng chẳng mua nổi một kiện xiêm y trên người y đâu nhỉ.
Nàng mỗi ngày làm việc mệt đến rã rời, ban ngày còn phải tranh thủ thời gian trở về thay thuốc giúp y, cho y ăn gì đó, buổi tối lại ôm cả đống việc chưa làm xong về nhà, vừa làm việc vừa chuyện phiếm với y, theo như lời y nói, tiếp tục nói chuyện giảm đau. Nàng thích trò chuyện với y, y chưa bao giờ cảm ơn nàng, tựa như hết thảy nàng làm đều là đương nhiên, y thích nói chuyện, thượng hạ cổ kim, trên trời dưới đất, không có gì là y không biết, không có gì là y không rõ, lúc y nói chuyện, thần thái phấn chấn, ánh sáng trong mắt, thường khiến nàng nhìn không dời mắt. Nàng quá mệt, y liền dạy nàng một phương pháp hô hấp rất kỳ quái, bất kể làm gì cũng hô hấp như vậy, cho dù ngủ cũng hô hấp như thế, dần dần nàng thân nhẹ như yến, khí lực lớn dần, làm được nhiều hơn, cũng không vất vả lắm.
Có người ở ngoài cửa lời ra tiếng vào, chỉ chỉ mắng mắng, nói mấy lời dã nam nhân, nàng sốt ruột vụng miệng, biện bạch không kịp, mỗi khi ở trước cổng bị người mắng đến phát khóc, lại chỉ sợ y trong nhà nghe thấy. Y lại cười hì hì gọi nàng vào, mở miệng tuôn ra như sông dài chảy mãi những lời mắng khiến nàng nghe mà hoa mắt váng đầu, bảo nàng học xong nhớ kỹ ra ngoài mà chửi. Nàng trố mắt, vô luận thế nào cũng không học được. Khiến y tức giận luôn miệng mắng nàng ngốc đến không thể cứu, nàng lại vô cớ cười rộ lên, giống như mấy lời đàm tiếu của những kẻ rảnh rỗi ngoài cửa đã không quan trọng, quan trọng là, nàng bỗng nhiên phát hiện, hóa ra mắng người, lại là một môn học vấn tinh thâm, thú vị như vậy.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, là bằng hữu của y, có bằng hữu như vậy, thương của y chắc sẽ chữa khỏi nhỉ?
Y luôn rất đau đớn, tuy y luôn chuyện trò vui vẻ, tuy y chưa từng kêu đau, thậm chí lúc đối mặt với nàng, trên mặt ngay cả vẻ đau đớn cũng không có, thế nhưng nàng biết, y không lúc nào là không đau kịch liệt. Buổi tối, y đau không ngủ nổi, nhưng bởi vì nàng đã quá mệt quá mỏi, cho nên y chỉ vờ như đang ngủ. Chỉ có sau khi đã tỉnh táo rất lâu rất lâu, y mới ngẫu nhiên thiếp đi một lúc, chỉ có tại thời điểm mất đi ý thức này, y mới lộ ra vẻ đau đớn, y mới phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Nàng luôn không rõ, tại sao có người bị thương thành như vậy mà còn có thể mỉm cười, còn có thể có đôi mắt sáng ngời như thế, còn có thể cùng nàng nói những đề tài vô cùng vô tận, còn có thể trung khí mười phần mà mắng người, hưng trí bừng bừng muốn chửi nhau với thôn nhân ngoài cửa.
Nàng chỉ biết đau lòng khi y đau, chỉ biết thúc thủ vô sách khi y đau, nàng chỉ biết làm chút việc căn bản chẳng kiếm ra tiền, nàng thật sự chẳng giúp được y.
Mà y, đã cứu nàng. Dưới ánh dương sáng rực sau đại vũ ấy, y đã cứu nàng. Trong những năm tháng sau này, người khác đều cho rằng là nàng chiếu cố y, y dựa vào nàng mà sống, lại không biết là nàng dựa vào y mới có thể sống sót. Nàng ham mê vẻ tươi cười của y, thanh âm của y, ánh mắt của y, nàng ham mê mỗi một chút ấm áp y cho nàng.
Nàng không phải học trò giỏi, y dạy nàng phân biệt thảo dược, dạy đến mồm mép cũng khô sắp bốc hỏa, nàng vẫn thường hái sai thuốc, y dạy nàng làm người phải đường đường chính chính, không thể để người ta bắt nạt, ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng, ngươi dám giẫm chân ta, ta đạp ngón chân ngươi. Nàng sợ đến tái mét mặt, chỉ biết lắc đầu, chọc giận y cũng đành phải lắc đầu theo. Y bảo nàng cầm cây gỗ dưới đất, chiếu theo lời y viết từng nét, cứ thế dạy nàng biết chữ. Nàng học rất chậm, đến hiện tại ngoại trừ cái tên Thanh Cô này thì cũng chỉ nhớ được vài chục chữ mà thôi.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, y mang đến rượu thịt của Đắc Nguyệt lâu, Đắc Nguyệt lâu? Kinh thành, nơi thật gần lại thật xa xôi, bất quá trưởng thôn nghe đâu từng đi qua dưới Đắc Nguyệt lâu, sau đó trở về nói hoài nói mãi, nói rất nhiều năm, rằng đó là tửu lâu quý nhất lớn nhất tốt nhất kinh thành, ngay cả trưởng thôn có địa vị nhất trong thôn cũng không thể lên, cho dù chỉ đi qua dưới lầu cũng đã là vinh quang. Rượu thịt của Đắc Nguyệt lâu kia nhất định ngon vô cùng, nhất định ngon đến…
Nàng cúi đầu, nhìn gói giấy dầu đã lạnh ngắt trong tay, bên trong, là phần phao câu gà thôn nhân không ăn, đã nguội ngắt.
Nàng chầm chậm vùi đầu vào giữa hai tay. Dung đại ca, kỳ thật, ta muốn biết chữ, ta muốn có thể theo huynh, học hết tất cả các chữ, ta muốn có thể nhận biết tất cả thảo dược, sẽ không hái nhầm, làm lỡ thương thế của huynh nữa, ta muốn có thể kiên cường như huynh, bất kể người khác nói thế nào, cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với họ, ta muốn…
Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên rất muốn khóc, nhưng mà nàng lại không dám khóc lớn, chỉ sợ để người trong gian nhà nhỏ phía trước nghe được động tĩnh, nàng thậm chí không dám để nước mắt mặc sức chảy xuống, chỉ sợ lát nữa dùng lý do bụi bay vào mắt, không thể gạt Dung đại ca thông minh kia, nàng chỉ có thể liều mạng dùng tay ôm đầu, phát ra từng tiếng nức nở kiềm chế đến cực điểm.
Nhận ra được, có gà vịt thịt cá, nhưng thoạt nhìn hoàn toàn không giống đồ ăn trong thôn làm, chỉ mùi thơm ngào ngạt đã khiến ta thèm thuồng không thôi, mà hình thức cũng đẹp mắt không nói nên lời. Những thứ đang bày khác, phần lớn là đồ ăn nàng hoàn toàn không nhận ra, chỉ biết đặc biệt dễ ngửi, mà thoạt nhìn quả thực tất cả đều tinh mỹ đẹp đẽ đến mức khiến người cảm thấy mở miệng ăn nó, dùng đũa gắp nó, cũng là một loại tội lỗi.
Nàng thoáng sửng sốt, đầu óc còn chưa phản ứng lại, tay đã vội đưa cái gói giấy dầu kia ra sau lưng.
Trong gian nhà cỏ tranh con con, vốn chỉ có một đống cỏ tranh cho người ngủ, sau khi đưa Dung Khiêm vào ở, nàng liền kê một tấm phản gỗ, mà nay bên tấm phản gỗ bé tẹo kia đang đứng một người. Nghe động tĩnh, quay người mỉm cười: “Vị này nhất định là Thanh cô nương.”
Thanh Cô nhìn lăng lăng dung nhan anh tuấn thần kỳ của vị khách không mời này, còn cả vẻ tươi cười cực kỳ ôn hòa kia, không thể nói chuyện, không biết hành động.
“Tại hạ họ Phong, tên Kính Tiết, là hảo hữu của Tiểu Dung, nghe nói y gặp nạn, liền lên đường đi tìm, cuối cùng đã tìm được y. Đây là rượu thịt ta đặc biệt đặt từ kinh thành Đắc Nguyệt lâu, vừa dùng khoái mã chuyển đến, dọc đường dùng than giữ ấm, cô nương cũng ngồi xuống nếm thử xem sao.”
Thanh âm của người nọ thân thiết hào phóng, cử chỉ ôn hòa rộng lượng, nhìn như gội trong gió xuân, mà Thanh Cô lại chỉ biết luống cuống nói: “Ta còn có chút việc, hồi nữa mới trở về, mọi người cứ ăn trước, không cần chờ ta.”
Không đợi Phong Kính Tiết trả lời, nàng bối rối đến mức thậm chí không nhìn Dung Khiêm cái nào đã thất tha thất thểu chạy trối chết.
Nàng không chạy xa, chỉ chạy đến sau gốc đại thụ gần nhà, dựa lưng lên cây trượt ngồi xuống, cho dù như vậy, nàng vẫn cẩn thận giấu đi thân hình, chỉ sợ người bên trong cánh cửa ngẫu nhiên nhìn ra trông thấy bóng nàng.
Bản thân nàng cẩn thận, len lén, nhìn không chuyển mắt cánh cửa gỗ be bé, không chịu nổi chút mưa gió kia của nàng.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, người nọ là bằng hữu của y.
Nàng chưa từng chăm sóc người khác, nhưng nàng vẫn gắng săn sóc nam tử mà căn bản cả lai lịch cũng không rõ ràng kia. Y không thể động đậy, nàng cho y ăn cơm uống nước, thậm chí tắm rửa lau chùi, dẫn đi tiểu tiện cũng không tị hiềm. Không có cha mẹ dạy nàng lễ pháp quy củ, nhưng lớn lên trong thôn, đạo lý làm nữ nhân nàng ít nhiều vẫn hiểu. Mặc dù mọi người đều cho nàng là một kẻ quái dị, là sao chổi, nàng cũng ngang ngược chẳng coi mình là nữ nhân. Không phải nàng không đỏ mặt, không khiếp đảm, không xấu hổ. Chỉ là người kia thoải mái phóng khoáng, chẳng mảy may lúng túng xấu hổ, giống như nam nữ dù trần trụi đối diện cũng là chuyện bình thường. Y nói cười không cố kỵ, thản nhiên thong dong, làm cho nàng dần quên mất xấu hổ.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, người nọ đẹp đẽ hệt như bước ra từ trong tranh, ngay cả Dung đại ca cũng không anh tuấn được như y, thế nhưng, chỉ vừa nhìn là nàng đã biết ngay, y với Dung đại ca là người của một thế giới.
Nàng không có tiền, không mời nổi đại phu, là y đã dùng miệng giảng giải từng câu, thuyết minh từng chút, nàng chiếu theo lời y, lên núi tìm kiếm giữa vô vàn cỏ dại, lê đôi chân tàn tật, trèo lên ngọn núi hiểm trở, hái thảo dược quý hiếm, là nàng giã từng chút thuốc, tận tâm tận lực, là nàng chăm chú sắc thuốc, nắm giữ độ lửa vô cùng cẩn thận, là nàng tự tay thoa thuốc giúp, cho y uống thuốc, nhìn vẻ tái xanh trên mặt y dần nhạt đi.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, ngoại hình cao lớn, đặc biệt anh tuấn, chỉ đứng đó thôi đã khiến người cảm thấy y rất giỏi, y giống như anh hùng trong miệng người kể chuyện đi ngang qua thôn, những bạch bào tiểu tướng chinh đông tảo bắc trong truyện ấy, chỉ vừa lên trường đã khiến mắt người sáng ngời, tất cả sự tích anh hùng đều thuộc về y, ngay cả công chúa địch quốc, trên chiến trường cũng nhất định phải thích y. Mà y và Dung đại ca, kỳ thật là một dạng người. Hóa ra Dung đại ca đen thui, thê thảm, động cũng không thể kia, kỳ thật cũng là người giống y.
Nàng không có tiền, y lại bị thương quá nặng, cần ăn uống khá một chút. Nàng mỗi ngày đi một quãng đường rất dài, đến thôn bên cạnh tìm việc. Vì kiếm tiền, nàng làm những việc khuân vác mà nam nhân cũng chẳng chịu làm, khiêng hàng dọn đồ, mệt đến mức lưng cũng không thẳng nổi, một mình giặt quần áo của hai mươi mấy người, giặt đến rộp cả tay, nàng bù đầu đi làm, vì kiếm tiền, một mình nàng lăn lộn ba thôn, làm năm phần công, vì kiếm tiền, nàng làm còn vất vả hơn trâu, sau đó dùng mấy đồng tiền còm cõi kia, mua chút thịt thả vào món cháo rau dại của y.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, quần áo đang mặc tuy không phải sáng ngời, cũng không đặc biệt lóa mắt, nhưng kiểu dáng như vậy, vừa nhìn đã thấy thoải mái không nói rõ, chất vải ấy, nàng đã giặt quần áo của bao nhiêu người có tiền trong thôn bên, nhưng chưa hề thấy qua. Nhất định giá rất nhiều rất nhiều tiền, cho dù nàng cứ tiếp tục công việc như vậy, làm đủ một năm, cũng chẳng mua nổi một kiện xiêm y trên người y đâu nhỉ.
Nàng mỗi ngày làm việc mệt đến rã rời, ban ngày còn phải tranh thủ thời gian trở về thay thuốc giúp y, cho y ăn gì đó, buổi tối lại ôm cả đống việc chưa làm xong về nhà, vừa làm việc vừa chuyện phiếm với y, theo như lời y nói, tiếp tục nói chuyện giảm đau. Nàng thích trò chuyện với y, y chưa bao giờ cảm ơn nàng, tựa như hết thảy nàng làm đều là đương nhiên, y thích nói chuyện, thượng hạ cổ kim, trên trời dưới đất, không có gì là y không biết, không có gì là y không rõ, lúc y nói chuyện, thần thái phấn chấn, ánh sáng trong mắt, thường khiến nàng nhìn không dời mắt. Nàng quá mệt, y liền dạy nàng một phương pháp hô hấp rất kỳ quái, bất kể làm gì cũng hô hấp như vậy, cho dù ngủ cũng hô hấp như thế, dần dần nàng thân nhẹ như yến, khí lực lớn dần, làm được nhiều hơn, cũng không vất vả lắm.
Có người ở ngoài cửa lời ra tiếng vào, chỉ chỉ mắng mắng, nói mấy lời dã nam nhân, nàng sốt ruột vụng miệng, biện bạch không kịp, mỗi khi ở trước cổng bị người mắng đến phát khóc, lại chỉ sợ y trong nhà nghe thấy. Y lại cười hì hì gọi nàng vào, mở miệng tuôn ra như sông dài chảy mãi những lời mắng khiến nàng nghe mà hoa mắt váng đầu, bảo nàng học xong nhớ kỹ ra ngoài mà chửi. Nàng trố mắt, vô luận thế nào cũng không học được. Khiến y tức giận luôn miệng mắng nàng ngốc đến không thể cứu, nàng lại vô cớ cười rộ lên, giống như mấy lời đàm tiếu của những kẻ rảnh rỗi ngoài cửa đã không quan trọng, quan trọng là, nàng bỗng nhiên phát hiện, hóa ra mắng người, lại là một môn học vấn tinh thâm, thú vị như vậy.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, là bằng hữu của y, có bằng hữu như vậy, thương của y chắc sẽ chữa khỏi nhỉ?
Y luôn rất đau đớn, tuy y luôn chuyện trò vui vẻ, tuy y chưa từng kêu đau, thậm chí lúc đối mặt với nàng, trên mặt ngay cả vẻ đau đớn cũng không có, thế nhưng nàng biết, y không lúc nào là không đau kịch liệt. Buổi tối, y đau không ngủ nổi, nhưng bởi vì nàng đã quá mệt quá mỏi, cho nên y chỉ vờ như đang ngủ. Chỉ có sau khi đã tỉnh táo rất lâu rất lâu, y mới ngẫu nhiên thiếp đi một lúc, chỉ có tại thời điểm mất đi ý thức này, y mới lộ ra vẻ đau đớn, y mới phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Nàng luôn không rõ, tại sao có người bị thương thành như vậy mà còn có thể mỉm cười, còn có thể có đôi mắt sáng ngời như thế, còn có thể cùng nàng nói những đề tài vô cùng vô tận, còn có thể trung khí mười phần mà mắng người, hưng trí bừng bừng muốn chửi nhau với thôn nhân ngoài cửa.
Nàng chỉ biết đau lòng khi y đau, chỉ biết thúc thủ vô sách khi y đau, nàng chỉ biết làm chút việc căn bản chẳng kiếm ra tiền, nàng thật sự chẳng giúp được y.
Mà y, đã cứu nàng. Dưới ánh dương sáng rực sau đại vũ ấy, y đã cứu nàng. Trong những năm tháng sau này, người khác đều cho rằng là nàng chiếu cố y, y dựa vào nàng mà sống, lại không biết là nàng dựa vào y mới có thể sống sót. Nàng ham mê vẻ tươi cười của y, thanh âm của y, ánh mắt của y, nàng ham mê mỗi một chút ấm áp y cho nàng.
Nàng không phải học trò giỏi, y dạy nàng phân biệt thảo dược, dạy đến mồm mép cũng khô sắp bốc hỏa, nàng vẫn thường hái sai thuốc, y dạy nàng làm người phải đường đường chính chính, không thể để người ta bắt nạt, ngươi kính ta một thước ta kính ngươi một trượng, ngươi dám giẫm chân ta, ta đạp ngón chân ngươi. Nàng sợ đến tái mét mặt, chỉ biết lắc đầu, chọc giận y cũng đành phải lắc đầu theo. Y bảo nàng cầm cây gỗ dưới đất, chiếu theo lời y viết từng nét, cứ thế dạy nàng biết chữ. Nàng học rất chậm, đến hiện tại ngoại trừ cái tên Thanh Cô này thì cũng chỉ nhớ được vài chục chữ mà thôi.
Người nọ tên Phong Kính Tiết, y mang đến rượu thịt của Đắc Nguyệt lâu, Đắc Nguyệt lâu? Kinh thành, nơi thật gần lại thật xa xôi, bất quá trưởng thôn nghe đâu từng đi qua dưới Đắc Nguyệt lâu, sau đó trở về nói hoài nói mãi, nói rất nhiều năm, rằng đó là tửu lâu quý nhất lớn nhất tốt nhất kinh thành, ngay cả trưởng thôn có địa vị nhất trong thôn cũng không thể lên, cho dù chỉ đi qua dưới lầu cũng đã là vinh quang. Rượu thịt của Đắc Nguyệt lâu kia nhất định ngon vô cùng, nhất định ngon đến…
Nàng cúi đầu, nhìn gói giấy dầu đã lạnh ngắt trong tay, bên trong, là phần phao câu gà thôn nhân không ăn, đã nguội ngắt.
Nàng chầm chậm vùi đầu vào giữa hai tay. Dung đại ca, kỳ thật, ta muốn biết chữ, ta muốn có thể theo huynh, học hết tất cả các chữ, ta muốn có thể nhận biết tất cả thảo dược, sẽ không hái nhầm, làm lỡ thương thế của huynh nữa, ta muốn có thể kiên cường như huynh, bất kể người khác nói thế nào, cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với họ, ta muốn…
Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên rất muốn khóc, nhưng mà nàng lại không dám khóc lớn, chỉ sợ để người trong gian nhà nhỏ phía trước nghe được động tĩnh, nàng thậm chí không dám để nước mắt mặc sức chảy xuống, chỉ sợ lát nữa dùng lý do bụi bay vào mắt, không thể gạt Dung đại ca thông minh kia, nàng chỉ có thể liều mạng dùng tay ôm đầu, phát ra từng tiếng nức nở kiềm chế đến cực điểm.
Tác giả :
Lão Trang Mặc Hàn