Tiểu Lâu Thính Vũ
Chương 3
“Nóng quá…”
Phong Thính Vũ ôm Triệu Tiểu Lâu trở về phòng, nghe hắn mơ mơ màng màng nói lảm nhảm trong lòng ngực mình, liền dò xét mạch hắn, sau đó đặt tay lên lưng hắn, bắt đầu vận khởi nội công.
Sau một lúc lâu, nội tức của Triệu Tiểu Lâu dần dần hồi phục, nhưng vẫn lúc có lúc không, hắn nằm trên giường qua lại trằn trọc, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phong Thính Vũ cảm thấy kỳ quái. Triệu Tiểu Lâu căn cơ còn thấp, cho dù xóa nội tức cũng không phải loại đại sự gì, lúc này đã bị mình ép xuống, như thế nào còn có thể khó chịu như thế?
Y lại không biết, Triệu Tiểu Lâu hôm nay đến hậu sơn hái nấm, chính là đã đến gần hoa hải thước dị chủng của thánh giáo, sơn cô cũng không phải loại tầm thường, mà còn có hiệu lực thôi tình.
Vốn Triệu Tiểu Lâu ăn ít, không nghiêm trọng lắm, nhẫn cả đêm liền, hắn lại còn cố tình chạy đến ven băng hồ luyện công, máu huyết nghịch lưu, dược tính nhân đó mà kích phát. Hơn nữa Phong Thính Vũ còn giúp hắn vận công, mị sơn cô nho nhỏ nhưng lại dục hỏa xuân phong, dấy lên hỏa nhiệt hừng hực, so với xuân dược tầm thường còn lợi hại hơn vài phần.
Phong Thính Vũ cũng không rõ ràng ngọn nguồn lắm, công lực y cao thâm, bách độc bất xâm, dược tính đối với y mà nói không hề có cảm giác. Huống chi y thiên tính thiếu hụt, tình cảm lại tự bế, đối tình huống trước mắt tất nhiên ngu ngơ.
Y mặt nhíu mi trầm, thầm nghĩ chẳng lẽ là trúng độc?
Phong Thính Vũ không tinh thông y thuật, đứng bên giường nhìn Triệu Tiểu Lâu khó chịu, nghĩ nghĩ, đưa hắn nâng dậy, tính toán vì hắn vận công trừ độc lần nữa. Ai ngờ Triệu Tiểu Lâu bỗng nhiên xoay người, ôm chặt lấy y.
Triệu Tiểu Lâu giờ phút này chỉ cảm thấy cả người khô nóng sắp nổ tung, khao khát một cảm giác mát mẻ. Hắn lại bị Phong Thính Vũ chạm vào, cảm giác mát lạnh lập tức kích khởi khát vọng nơi hắn, bản thân không còn tự chủ được.
Phong Thính Vũ hơi kinh hãi, theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, đột nhiên nhớ tới năm đó Phong Văn Tuyết đem cho y nam sủng kia. Lúc ấy nam hài kia cũng là bị y thân thủ đẩy như vậy, liền văng ra ngoài cửa, ném thẳng tới hành lang, gãy hai xương sườn, còn hôn mê rất lâu.
Triệu Tiểu Lâu cùng nam hài kia cùng là người thường, đại khái không chịu nổi một cái đẩy nhẹ nhàng của y.
Phong Thính Vũ tưởng tượng như vậy, liền nhuyễn thủ cước. Y chần chờ một lúc, Triệu Tiểu Lâu chỉ con chó con ghé vào trước ngực y, cọ mở vạt áo y, đem mặt dán vào cơ ngực mạnh mẽ tuyết trắng của y.
“Ngô ngô… Thật dễ chịu…” Triệu Tiểu Lâu thì thào thì thào, thân thể đã muốn theo bản năng hành động.
Phong Thính Vũ cảm giác tay hắn tham tiến vào vạt áo mình, không biết phải làm sao. Y đối việc này cực kỳ xa lạ, cũng chưa từng cùng người nào quá thân cận như thế, cho dù là đệ đệ y Phong Văn Tuyết, nhiều nhất cũng là tiếp xúc da thịt trong lúc cùng nhau luyện võ.
Nhớ tới Phong Văn Tuyết, Phong Thính Vũ lại đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn đưa cho mình nam sủng kia.
“Thần Mình giáo chúng ta luyện Nghịch phong đại pháp độc nhất thiên hạ, đó là võ công tứ thiên môn nghĩ cũng đừng mong có thể sánh bằng, chính là luyện sẽ có một nhược điểm, đó là không thể thân cận nữ nhân, thực là chuyện hối tiếc trong thiên hạ. Bất quá… Ha hả, nam nhân cùng nam nhân cũng không tồi, đại ca ngươi như vậy đến tuổi này còn chưa khai huân, để người khác nghe thấy không phải sẽ cười sặc máu mồm, hôm nay đệ đệ tìm cho ngươi diệu nhân, ngươi hảo hảo nếm thử chút cảm giác thần tiên.”
Phong Thính Vũ như thế nào cũng không thông thế sự, thấy Triệu Tiểu Lâu lúc này, cũng ít nhiều đoán được một phần. Nói vậy hắn là đang muốn làm chuyện năm đó Phong Văn Tuyết muốn cho y làm.
Nếu việc này trên thế gian nam tử đều nên làm, như vậy…(ặc, Tuyết nhi đầu độc đại ca mình gòi). Phong Thính Vũ nhìn lướt qua trước người Triệu Tiểu Lâu, thấy hắn ngẩng mặt, sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt có một ít quang mang, mắt to đen như mực như mang một tầng hơi nước, si mê nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cũng luôn hướng về phía mình như làm nũng vậy.
Phong Thính Vũ nhìn bộ dạng đó thực giống một con tiểu bạch thố rất đáng yêu, không khỏi cảm thấy động tâm, liền nghĩ: nếu đã như thế, mặc cho hắn làm vậy. (=.=!)
Y chỉ nghĩ là muốn như thế này, nhưng sáng tỏ nên làm như thế nào thì y bó tay. Triệu Tiểu Lâu dây dưa lần mò tường chút từng chút trên người y, nhiệt hỏa phì phì phun lên hai gò má y, Phong Thính Vũ nhìn thẳng hắn, không tránh né.
Triệu Tiểu Lâu lúc này ý niệm đã mê muội, ôm vòng eo Phong Thính Vũ mềm dẻo mảnh khảnh, cảm thấy nhiệt hỏa càng lúc càng sôi sục, áp mặt trên người y cọ đến cọ đi, hai tay cao thấp vuốt ve, tham lam nhập vạt áo, cảm thụ cảm giác da thịt mát lạnh. Phong Thính Vũ mắt nhíu lại, nghĩ muốn thân thủ bắt lấy tay hắn đang ở trên người mình sờ mó lung tung, ai ngờ thiếu niên lại đột nhiên nâng lên thân mình, hôn lên môi y.
Cái này làm Phong Thính Vũ hoàn toàn chấn động!
Y chưa bao giờ ngộ qua việc này, kinh ngạc làm đôi môi khẽ nhếch, làm cho Triệu Tiểu Lâu thừa dịp xông vào.
Hôn môi vốn là thiên tính nhân loại, nam nhân lại vô sự tự thông học vấn. Triệu Tiểu Lâu vừa chạm vào môi Phong Thính Vũ, liền như cá gặp nước, linh hoạt mềm dẻo, ngay cả đầu lưỡi đều đi vào.
Phong Thính Vũ mới nếm thử qua việc này, khiếp sợ quên cả phản kháng. Triệu Tiểu Lâu thuận tình càng thêm ôm lấy y, thập phần vui mừng, dùng sức hôn đôi môi y, một bên rên rỉ, một bên tuột quần áo lẫn nhau. Tay chân cực nhanh, không thua kiếm trong tay Phong Thính Vũ.
Nội ốc vẫn chưa đốt đèn, lúc này chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ thản nhiên chiếu vào, bên trong mông lung một mảnh mê tình.
Triệu Tiểu Lâu đã rút đi quần áo mình, hơi hơi nâng người lên thân, dáng người thiếu niên trắng nõn thon gầy dưới ánh trăng nhìn qua một cái không sót gì, con ngươi luôn luôn trong trẻo màu đen ẩn sắc.
Phong Thính Vũ bị tầm mắt hắn nhìn chằm chằm, trong lòng cảm giác lạ thường khó hiểu xẹt qua. (điện cao thế a)
Triệu Tiểu Lâu cả người nhiệt hỏa dọa người, cái trán tinh tế toát ra mồ hôi lạnh. Hắn tạm dừng một lát, bỗng nhiên lại gắt gao ôm chặt, đôi môi mang theo độ ấm cực nóng, trên người Phong Thính Vũ lướt vội.
Lửa nóng mang theo xúc cảm xa lạ làm cho Phong Thính Vũ trong lòng tràn ngập mâu thuẩn khó hiểu. Y nhìn Triệu Tiểu Lâu mê ly si ngốc, bên tai nghe hắn hô hấp dồn dập bức thiết, cảm thụ nhiệt độ thiêu đốt trên người hắn, không khỏi chậm rãi buông lỏng thân thể.
Phong Thính Vũ đã quyết định mặc cho Triệu Tiểu Lâu làm gì thì làm, không có gì phản kháng cùng mâu thuẫn, mặc hắn.
Loại thân cận xa lạ này làm cho Phong Thính Vũ có chút không quen, nhưng cũng không chán ghét. Chính là khi hỏa kia làm phân thân Triệu Tiểu Lâu nhiệt cứng rắn để dưới thân y, không khỏi thản nhiên nhíu mi, chịu thứ xâm nhập này cũng không sung sướng gì.
Nguyên lai đây là kỳ diệu theo như lời Văn Tuyết sao? Tựa hồ… Diệu ở chỗ nào?.
Y là người luyện công, thân cường thể tráng, cũng không biết việc này đau đớn khó nhịn như thế nào. Chính là không rõ, vì sao thế nhân đều phải làm việc này?
Nghe Tuyết nói, trên đời này đa phần mọi người là nam nhân cùng nữ nhân làm, nhưng bọn hắn tu luyện nghịch phong đại pháp, chỉ có thể nam nhân cùng nam nhân làm, còn nói kỳ thật cùng nam nhân tư vị rất tốt, so với nữ nhân không kém hay ho.
Chính là chưa từng nghe thấy Văn Tuyết cùng nữ nhân làm, sao biết người nào tốt hơn? Hơn nữa vì sao thế gian này nam tử trừ bỏ hòa thượng đều phải làm việc này? Không làm sẽ bị người khác chê cười sao? Chẳng lẽ làm việc này còn có chỗ tốt gì sao? (ôi, ai kiu làm thụ mần chi, tê tái chưa? =.=!)
Phong Thính Vũ kỳ thật cũng biết mình cùng thường nhân bất đồng, thực có vài phần thiếu hụt. Nhớ rõ y khi còn nhỏ, thường thường đứng một bên, nhìn Phong Văn Tuyết nho nhỏ nhào vào trong lòng phụ thân hoặc cười đùa giỡn, hoặc làm nũng kêu khóc. Mỗi khi đi phía sau, phụ thân đều quay đầu lại liếc nhìn y, y xem trong mắt không hiểu sự tình, tựa hồ lại là chờ mong, lại là thất vọng.
Y vẫn là thản nhiên như vậy nhìn lại, sau đó phụ thân quay đầu, không hề nhìn nữa.
Phong Thính Vũ biết nhân có thất tình lục dục, nhưng cái gọi là cao hứng, vui sướng, bi thương, khổ sở, đau đớn, nôn nóng… Những thứ cảm xúc này y cũng chưa từng thể nghiệm.
Y hàng năm tại đỉnh núi Tam Tuyệt này, chỉ có duy nhất việc theo đuổi võ học có thể mang đến thỏa mãn. Kỳ thật y luyện công cũng không phải là đặc biệt cần, chính là thật sự vô sự để làm, lại so với thường nhân tâm hồn nhạt nhẽo, cho nên luyện công đặc biệt dễ dàng.
Dưới thân lại một trận đau nhói, Phong Thính Vũ lấy lại tinh thần, thấy Triệu Tiểu Lâu phấn khởi có chút mê mang nhìn mình, thân thể liền hơi hơi giật, làm cho tư thế hòa lẫn vào nhau càng thêm thư sướng một ít. Y có chút kỳ quái, Triệu Tiểu Lâu nhìn qua mảnh mai văn nhã, như thế nào tại thân lực lại cường hãn như thế? Vừa rồi rõ ràng đã qua hai lần, nhưng lại hắn bắt đầu.
Chẳng lẽ nam tử bình thường đều là như thế này, quả nhiên mình không giống người thường sao? (chứ gì nữa)
Sáng sớm, Triệu Tiểu Lâu mở mắt ra, nhìn màn trướng lăng lăng ngẩn người.
Hắn nhớ rõ mình tối hôm qua rõ ràng ở ven hồ băng hồ luyện công a, khi nào trở về phòng ngủ a?
Kỳ quái… Thật là kỳ quái! Còn có giấc mộng kỳ quái…
Triệu Tiểu Lâu mơ mơ hồ hồ nghĩ, lau mồ hôi trên trán chậm rãi ngồi dậy, bỗng nhiên cơ hồ nhớ lại mình đêm qua giống như luyện công, sau lại, sau lại…
Hắn biến sắc, chỉ một thoáng sắc mặt tái nhợt. Nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, nhìn nhìn mình, lại nằm úp sấp trên giường qua nghiêng qua lật lại xem một lần, cuối cùng gõ đầu, ngơ ngác té trên mặt đất.
Không, không, không thể nào… Triệu Tiểu Lâu mặt như màu đất, run rẩy nghĩ.
Đêm qua hắn toàn bộ đều không nhớ rõ, bất quá mơ hồ còn chút ấn tượng, hơn nữa trên giường trước mắt bừa bộn, một vết máu cực lớn, quả thực làm cho người ta hoài nghi hắn đêm qua giết người hay không? (Nhai người ta tới xương thôi hà.)
Triệu Tiểu Lâu sợ tới mức tâm can phát run. Đêm qua hắn rốt cuộc làm cái gì a? Người kia võ công cường như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể bị hắn… Hơn nữa hắn là nam nhân a! Là nam nhân!
Triệu Tiểu Lâu muốn hôn mê luôn.
Đêm qua da thịt thân cận, độ ấm kia tựa hồ còn lưu lại trên đầu ngón tay, chính là việc này nghĩ như thế nào cũng không có khả năng a.
Nhân không sợ hỗn loạn, chỉ sợ hoài nghi. Càng hoài nghi càng khủng bố, mang mình dọa đến khóc thét.
Triệu Tiểu Lâu hiện tại chính là trạng thái này, hắn trên mặt đất cũng không biết ngồi yên bao lâu, thẳng đến thái dương cao cao tiến vào, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mới giật mình phát giác đã là buổi trưa. Hắn hốt hoảng đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt xong, người lâng lâng đi ra khỏi phòng. Phía sau, Phong Thính Vũ hẳn là còn luyện kiếm.
Triệu Tiểu Lâu từ từ đi ra hậu viện. Hắn biết võ công Phong Thính Vũ, bóp chết mình giống như bóp chết con kiến. Nếu đêm qua hắn cái gì cũng chưa làm qua, đó là tốt nhất, coi như mộng xuân một hồi. Nếu vạn nhất, vạn nhất hắn thực làm cái gì đại nghịch bất đạo, làm cho Phong Thính Vũ một chưởng đem mình đánh nát bét cũng không đủ.
Nam tử hán đại trượng phu, ứng với vì chuyện mình đã làm phải biết chịu trách nhiệm! Cúi đầu rụt cổ là vương bát đản, không phải đại trượng phu!
Triệu Tiểu Lâu quyết định, liền củng cố dũng khí, nắm chặt tay, cắn răng hướng băng hồ đi đến.
Chính là hắn nghĩ tuy rằng nghĩ như vậy, chưng chỉ vừa nhìn thấy Phong Thính Vũ một thân bạch y, nghênh diện mà đến, vẫn là cảm thấy muốn hóa đá cho xong.
“Phong, Phong…” Hắn trừng mắt, nhìn chằm chằm Phong Thính Vũ, nói không nên lời, thẳng đến khi Phong Thính Vũ chậm rãi đến gần, cách hắn chỉ có vài bước, hắn mới gian nan phun ra mấy chữ: “Phong tông chủ sớm a.”
Phong Thính Vũ vẫn giống thường đi tới, mặt không chút thay đổi hướng hắn gật gật đầu, nhẹ nhàng lướt qua hắn.
Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa hồ còn có thể cảm giác được Phong Thính Vũ sau khi đến băng hồ luyện công còn mang theo một tia lương khí, theo bên cạnh hắn phất qua. Hết thảy đều khác thường.
Triệu Tiểu Lâu hồ đồ. Chẳng lẽ đêm qua thật sự là mình nằm mơ? Chính là vết máu trên giường cùng bừa bộn kia lại là chuyện gì?
Hắn lại đột nhiên nghĩ Phong Thính Vũ võ công lợi hại như vậy, nếu như mình thật sự hành vi gây họa, đã sớm không nhìn thấy dương quang sáng nay.
Triệu Tiểu Lâu vò vò đầu mình, cũng không xác định nổi.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Triệu Tiểu Lâu không yên lòng ngồi xổm bên bếp thổi hỏa, đột nhiên nghe thấy thanh âm phía sau, hãi hùng nhảy dựng, quay mình, khụ khụ đứng lên.
Phong Thính Vũ nhìn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Oa, khét.”
“A ——” Triệu Tiểu Lâu lập tức nhảy dựng lên lần hai, mở vung ra vừa thấy, cơm toàn bộ đều khét, tại trù phòng tràn đầy vị…khét.
“Khụ khụ…” Mặc hắn nhanh chóng đỏ như mông khỉ, cũng không dám nhìn Phong Thính Vũ, khẩn trương cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đối, thực xin lỗi, ta sẽ nấu lại…”
Phong Thính Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn đều bị dính lọ nghẹ không sạch sẽ, cổ lại lộ ra xinh đẹp tuyệt trần, run rẩy vò nắn góc áo mình, còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình một cái, ánh mắt hồng hồng, đáng yêu lại đáng thương, không khỏi trong lòng có chút vui vẻ, nói: “Không cần, Hạ Thảo đã trở lại.”
“A?”
Phong Thính Vũ nghĩ hắn chưa nghe kịp, xoay người rời phòng bếp lại chậm rãi nói một lần nữa: “Hạ Thảo đã trở lại, cứ để cho hắn làm.”
Triệu Tiểu Lâu nhìn Phong Thính Vũ ngẩn người. Hắn không phải không nghe lời y, hắn chính là kinh sợ vừa rồi có phải mình nhìn lầm hay không, là y đang tươi cười?
Y vừa rồi đối ta cười sao? Y là đối ta cười…
Triệu Tiểu Lâu hoàn toàn dại ra. Hạ Thảo nói Phong Thính Vũ chưa bao giờ cười, cũng không tức giận, cũng không cao hứng hoặc phiền não. Y khuyết thiếu tình cảm, bởi vì thầy tướng số nói y trời sinh thiếu nhất hồn nhất phách.
Chính là Triệu Tiểu Lâu xác định đó tuy nhợt nhạt nhưng chính là Phong Thính Vũ tươi cười.
Hắn tươi cười làm cho Triệu Tiểu Lâu càng thêm nghi hoặc.
Nếu đêm qua hắn thực đối Phong Thính Vũ làm cái chuyện gì phi lễ, y hẳn là sẽ không đối với mình cười như vậy, hơn nữa thái độ còn bình tĩnh như vậy, cùng từ trước hoàn toàn có khác chi đâu.
Triệu Tiểu Lâu tưởng tượng như vậy, tự tóm tắt đêm qua hắn thật là một hồi mộng xuân.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, chẳng biết tại sao, lại ẩn ẩn cảm giác có chút mất mát.
Nhận thấy được lòng mình, hắn không khỏi cả kinh. Trời ạ! Hắn đối một người nam nhân có ý nghĩ không an phận, hắn điên rồi sao?
Triệu Tiểu Lâu ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu nức nở.
Hạ Thảo đã trở lại, bởi vì phụ thân tình hình không tốt, tâm sự nặng nề, vẻ mặt tiều tụy, cũng không có tâm tình cùng Triệu Tiểu Lâu nói chuyện, mỗi ngày hắn chỉ làm tốt chuyện thuộc bổn phận mình, liền hết sức chuyên chú luyện công.
Triệu Tiểu Lâu tâm tình buồn bực, lại không dám đối mặt Phong Thính Vũ, đành phải mỗi ngày tự giam mình trong phòng không dám xuất môn. Hắn hiện tại nghĩ tới Phong Thính Vũ, mãn đầu óc đều là “mộng xuân” đêm đó. Hắn cũng biết Phong Thính Vũ so với mình cơ hồ lớn tuổi gấp đôi, bất luận cùng tuổi vẫn là không cùng phận, đều là trưởng bối mình, huống chi y lại là nam nhân.
Thiệt nguy hết sức. Phong Thính Vũ thân hình kiện mỹ cùng da thịt tuyết trắng giống đá cẩm thạch, cơ hồ hàng đêm hiện lên trong óc hắn, không thể khắc chế tâm tình. Triệu Tiểu Lâu cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma, nếu trước mắt là miếu viện, hắn nhất định không chút do dự đi vào gõ mõ tụng kinh, tu thân dưỡng tính.
Bất quá Phong Thính Vũ vẫn lui tới như bình thường, nhìn không ra một tia khác thường, mỗi ngày dựa theo canh giờ cố định làm chuyện mình, tựa hồ hoàn toàn không cảm giác hai người đều đang lo âu cùng bất an.
Như thế qua hơn nửa tháng, Dạ Hạ Thảo bỗng nhiên bay vèo vào phòng Triệu Tiểu Lâu, làm hắn hết hồn hết vía.
“Hạ Thảo, ngươi làm sao vậy?”
Hạ Thảo sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, trong tay nâng hai vò rượu, hướng trên bàn, nói: “Vừa rồi trong giáo gởi thư, cha ta qua đời.”
“A…” Triệu Tiểu Lâu sửng sốt, không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Hạ Thảo phất tay, nói: “Ngươi không cần an ủi ta. Ta khi xuống núi chỉ biết phụ thân tình hình không ổn, không nghĩ tới giáo chủ quay về đưa linh dược cũng cứu không kịp.”
“Hạ Thảo, ngươi, ngươi nén bi thương.”
“Tiểu Lâu, ta trong lòng khổ sở, cùng ta uống một chén.”
Triệu Tiểu Lâu nhìn nhìn hai vò rượu trên bàn, nghĩ thầm rằng đây là muốn uống một chén sao? Tất cả đều uống hết còn không hại chết người a?
Chính là nhìn Hạ Thảo cực kỳ bi ai như vậy, hắn không đành lòng cự tuyệt, nói: “Hảo!”
Hạ Thảo “Bang bang” mở nút vò rượu ra, đưa cho hắn một vò: “Hảo huynh đệ! Uống!” Nói xong ngẩng cổ, đưa vò rượu tu ừng ực.
Triệu Tiểu Lâu trố mắt. Hắn biết rượu này chỉ dùng thảo dược đỉnh núi ủ ra tuyệt hảo rượu ngon, Hạ Thảo từng dẫn hắn xem qua, mỗi mãn ba năm liền đổi một lần, hạ nhân trong giáo đến mang đi. Rượu tốt như vậy bị Hạ Thảo uống nhanh như thế, thật là lãng phí.
Nhưng nghĩ đến tâm tình hắn lúc này, Triệu Tiểu Lâu cảm giác lòng mình cũng tràn đầy thê lương bi thống.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi (con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không đợi, chưa kịp báo hiếu cha mẹ đã qua đời)… Triệu Tiểu Lâu nhớ tới cha mình, không khỏi bia ai, trong lòng trống rỗng, lại bị Hạ Thảo hào khí sở nhiễm, cắn răng nâng khởi vò rượu, cũng uống một hơi liền.
Rượu này mùi thơm ngát lãnh liệt, tác dụng chậm mười phần, thực là rượu ngon hiếm có. Triệu Tiểu Lâu tuy rằng tửu lượng không tồi, nhưng không chịu nổi Hạ Thảo lôi kéo, nửa vò rượu, cũng có chút men say.
“Hạ Thảo, ngươi uống ít a… Rượu này, uống ít không sao, nếu nhiều chỉ hại thân…” Triệu Tiểu Lâu khẩu khí cũng lớn, hàm hàm hồ hồ khuyên nhủ.
Hạ Thảo ghé vào trên bàn nức nở: “Ô ô ô… Ta từ nhỏ theo phụ thân luyện võ, tám tuổi bắt đầu hầu hạ tông chủ, từ đó về sau một năm cũng gặp không phụ thân hơn vài lần. Hiện giờ… Ô ô ô…”
“Người chết không thể sống lại. Hạ Thảo ngươi, ngươi nên nghĩ thông suốt… Ngươi xem cha ta cũng qua đời. Ô ô ô… Sinh lão bệnh tử, đây đều là, đều là không có biện pháp… Ô ô ô, phụ thân! Ta cũng muốn phụ thân…”
Hai người ôm đầu khóc rống, bất tri bất giác nâng chén uống sạch. (thiệt tình mấy con ma men)
Cuối cùng Hạ Thảo say như chết, Triệu Tiểu Lâu tửu lượng so với hắn đỡ hơn, đưa hắn tha trở về phòng.
“Ô… Đầu ong ong hết …”
Triệu Tiểu Lâu đem Hạ Thảo an trí hảo, nghiêng ngả lảo đảo đi về phòng hắn. Lúc này men rượu dâng lên, nhân cũng vựng vựng hồ hồ.
Hắn sờ soạng vách tường, chậm đi về phía phòng mình, ai ngờ vừa mới chuyển qua hành lang liền đụng phải một vật. “Ôi… Đau quá! Cái gì vậy?” Triệu Tiểu Lâu híp mắt, xoa đầu, sau một lúc lâu mới nhìn rõ vật trước mắt, hắc hắc cười nói: “Phong, phong tông chủ, là ngươi a… Ngươi, ngươi trong này làm gì? Ách… Luyện, luyện công sao?”
Hắn cũng không chờ Phong Thính Vũ trả lời, liền thân thiện ôm lấy cánh tay y, cười khanh khách không ngừng, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, nói: “Đi! Ta mang ngươi xem ánh trăng!” Nói xong cũng không trông phản ứng Phong Thính Vũ gì, lôi kéo y hướng viện ngoại mà đi.
Lúc này đúng là giữa tháng, ánh trăng thật to giống cái bánh nướng, yên tĩnh xinh đẹp lơ lững giữa trung không. Triệu Tiểu Lâu lảo đảo lôi kéo Phong Thính Vũ, chỉ vào bầu trời ánh trăng lớn tiếng nói: “Ngươi xem! Ánh trăng xem được không?”
Người bên cạnh không nói. Triệu Tiểu Lâu lại nói: “Ngươi, ngươi nghe qua chuyện xưa thỏ ngọc chưa? Ách… Ngươi yêu thỏ con như vậy, có phải từ Nghiễm Hàn cung tới hay không? Hắc hắc hắc…”. Hắn hồ ngôn loạn ngữ, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phong Thính Vũ, còn thật sự hỏi lại một lần: “Ngươi bộ dạng đẹp như vậy, có phải từ nguyệt cung tới hay không?”
Phong Thính Vũ lớn tới tuổi này, chưa từng có người dám nói y đẹp. Y đối người khác khinh bỉ hoặc khích lệ, đều không có cảm giác gì, nhưng tối nay dưới ánh trăng, nhìn Triệu Tiểu Lâu say rượu, không khỏi hơi hơi giật mình.
Triệu Tiểu Lâu lôi kéo tay y, bỗng nhiên ôn nhu nói: “Ngươi có biết hay không, ta hàng đêm nằm mơ đều mơ thấy ngươi…”
Phong Thính Vũ cảm thấy nhảy dựng, gặp Triệu Tiểu Lâu đứng không vững, dáng người lay động, liền thân thủ nắm lấy hắn.
Triệu Tiểu Lâu thuận thế tựa vào trong lòng ngực y, ôm lấy thắt lưng y, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói kỳ quái? Ta như thế nào đêm mơ thấy cùng ngươi, cùng ngươi cùng một chỗ a? Ách… Ngươi đem ta lược lên núi, ta lại một chút đều không ghét ngươi. Ngươi tính cách cổ quái như vậy, ta lại cảm thấy bình thường. Ách… Trong mộng ta chính là ôm ngươi như vậy. Thật là dễ chịu… Ha hả a, Phong Thính Vũ… Nghe mưa… Tên ngươi thật là dễ nghe…”
Phong Thính Vũ trong lòng rót qua một tia ấm áp, ôn nhu, xa lạ mà làm cho người ta kinh hãi.
Y lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, đối hắn sinh ra một loại tình cảm kỳ quái, bất tri bất giác hết thảy chỉ nhìn thấy thiếu niên này trong mắt, nhìn hắn xuất hiện trước mắt mình, sẽ cảm giác an lòng cùng thỏa mãn.
Tuy rằng loại cảm tình này thản nhiên, nhưng Phong Thính Vũ cũng biết mình đối hắn không giống người thường.
Hơn nữa đã trải qua một đêm tẩu hỏa nhập ma, Phong Thính Vũ càng thêm hiểu được, mình đối hắn đã là quá dung túng, có lẽ đã muốn vượt qua giới hạn nhất định.
“Ngươi say.” Phong Thính Vũ thanh âm nếu ngày xưa nhẹ, không đổi lúc này còn phát hiện trầm thấp một chút.
Triệu Tiểu Lâu nấc lên vì men rượu, lẩm bẩm nói: “Ta, ta không có say…”
“Ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Trở về phòng? Nga, tốt tốt… Trở về phòng…” Triệu Tiểu Lâu vô ý nghĩ thế, nhưng dưới chân cũng không động đậy.
Phong Thính Vũ đưa hắn ôm lấy, hướng phòng hắn đi.
Triệu Tiểu Lâu đã muốn say đến hồ đồ, không rõ mình là trong mộng hay là đang sự thật. Chính là ôm thật chặt Phong Thính Vũ, hai tay càng ôm càng chặt, cảm giác hai người hơi thở quấn quít, tứ chi ma xát, dần dần thăng lên tình ý dạt dào.
Triệu Tiểu Lâu tuy rằng trong đáy lòng còn ẩn ẩn ý thức được cho dù là trong mộng, như vậy cũng không ổn, sắc dục bắt đầu động đậy, men rượu nồng nặc, hoàn toàn khắc chế không được.
Tới phòng, Phong Thính Vũ xoay người đưa hắn đặt trên giường, Triệu Tiểu Lâu vừa nhấc đầu, môi hai người vô tình sát nhau.
Phong Thính Vũ hơi hơi dừng lại, Triệu Tiểu Lâu lại sửng sốt một chút, lập tức hôn lên.
Đầu lưỡi ướt sũng còn mang theo mùi rượu, lần này mang theo nhiều điểm ôn nhu ấm ấm tình ý, Phong Thính Vũ mềm mại mà lay động môi.
Triệu Tiểu Lâu là một phong nhã thiếu niên, đúng là liên hoa tích ngọc, đều không phải là hạng phong tình. Phong Thính Vũ lại hoàn toàn là Thạch Đầu, bị thượng một lần hoàn toàn không có phản ứng, lần này cũng cứng ngắc mình, trừ bỏ võ công, Phong Thính Vũ đối mặt khác dốt đặc cán mai.
Y không biết nên hưởng ứng như thế nào, cũng không biết nên phản ứng gì, chính là lẳng lặng nhận Triệu Tiểu Lâu ôn nhu tiến công.
“Ngô… Thật thoải mái… Dù sao là trong mộng, hẳn là không sao… Ha hả a…” Triệu Tiểu Lâu lầm bầm lầu bầu, men say mông lung, mỉm cười nghĩ muốn đem Phong Thính Vũ lên trên giường.
Chính là với khí lực hắn, làm sao động Phong Thính Vũ a?
Hắn dùng lực, lại dùng lực, Phong Thính Vũ vẫn không chút nhúc nhích đứng yên đó. Triệu Tiểu Lâu dưới cơn nóng giận rõ ràng cũng không kéo, liền bò lên, hôn môi Phong Thính Vũ, hai tay chậm rãi vuốt ve thân thể hắn.
Phong Thính Vũ có chút cứng đơ. Y vốn gặp Triệu Tiểu Lâu say túy lúy rượu thái thập phần đáng yêu, muốn để yên một chút xem hắn muốn làm cái gì, nhưng lần này cảm giác có chút cổ quái, trên người mình cũng bắt đầu nóng lên, cảm thấy giống như có cái gì rục rịch, làm cho y hơi bất an.
Triệu Tiểu Lâu càng hôn càng hăng hái, môi linh hoạt dần dần trượt xuống dưới, Phong Thính Vũ đột ngột vận khởi: bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, một hơi đón lấy.
Phong Thính Vũ chỉ cảm thấy giống như có cái gì trong thân thể nổ tung, lại đứng không yên.
Triệu Tiểu Lâu khai vạt áo y, dọc theo hầu kết tiếp tục hôn xuống, hai bên xương quai xanh cũng vuốt ve đúng cách. Hắn giống như càng hôn càng nghiện, cúi đầu cười hai tiếng, cởi bỏ đai lưng Phong Thính Vũ.
Quần áo mùa hè đơn bạc, Phong Thính Vũ chỉ mặc nhất kiện y phục, lúc này đai lưng buông lỏng, Triệu Tiểu Lâu nhẹ nhàng tuột, liền lộ ra ngực tuyệt đẹp nhưng hữu lực. Triệu Tiểu Lâu hai mắt đăm đăm nhìn theo hai đóa hồng anh trước ngực y, nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên há miệng ngậm lấy.
Phong Thính Vũ hít sâu, cả người run lên, cảm giác đứng không được vững. Loại thúc tình xa lạ làm cho y cảm thấy kinh hoảng, rồi lại có chút chờ mong khó hiểu.
Chẳng lẽ đây là việc cực diệu theo như lời Văn Tuyết?
Y cảm thấy nghi hoặc, tim đập cũng dồn dập hẳn lên. Triệu Tiểu Lâu dán tại ***g ngực y nghe rõ ràng, rốt cuộc kiềm chế hết nổi, ôm y chậm rãi ngã xuống giường.
Phong Thính Vũ ôm Triệu Tiểu Lâu trở về phòng, nghe hắn mơ mơ màng màng nói lảm nhảm trong lòng ngực mình, liền dò xét mạch hắn, sau đó đặt tay lên lưng hắn, bắt đầu vận khởi nội công.
Sau một lúc lâu, nội tức của Triệu Tiểu Lâu dần dần hồi phục, nhưng vẫn lúc có lúc không, hắn nằm trên giường qua lại trằn trọc, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Phong Thính Vũ cảm thấy kỳ quái. Triệu Tiểu Lâu căn cơ còn thấp, cho dù xóa nội tức cũng không phải loại đại sự gì, lúc này đã bị mình ép xuống, như thế nào còn có thể khó chịu như thế?
Y lại không biết, Triệu Tiểu Lâu hôm nay đến hậu sơn hái nấm, chính là đã đến gần hoa hải thước dị chủng của thánh giáo, sơn cô cũng không phải loại tầm thường, mà còn có hiệu lực thôi tình.
Vốn Triệu Tiểu Lâu ăn ít, không nghiêm trọng lắm, nhẫn cả đêm liền, hắn lại còn cố tình chạy đến ven băng hồ luyện công, máu huyết nghịch lưu, dược tính nhân đó mà kích phát. Hơn nữa Phong Thính Vũ còn giúp hắn vận công, mị sơn cô nho nhỏ nhưng lại dục hỏa xuân phong, dấy lên hỏa nhiệt hừng hực, so với xuân dược tầm thường còn lợi hại hơn vài phần.
Phong Thính Vũ cũng không rõ ràng ngọn nguồn lắm, công lực y cao thâm, bách độc bất xâm, dược tính đối với y mà nói không hề có cảm giác. Huống chi y thiên tính thiếu hụt, tình cảm lại tự bế, đối tình huống trước mắt tất nhiên ngu ngơ.
Y mặt nhíu mi trầm, thầm nghĩ chẳng lẽ là trúng độc?
Phong Thính Vũ không tinh thông y thuật, đứng bên giường nhìn Triệu Tiểu Lâu khó chịu, nghĩ nghĩ, đưa hắn nâng dậy, tính toán vì hắn vận công trừ độc lần nữa. Ai ngờ Triệu Tiểu Lâu bỗng nhiên xoay người, ôm chặt lấy y.
Triệu Tiểu Lâu giờ phút này chỉ cảm thấy cả người khô nóng sắp nổ tung, khao khát một cảm giác mát mẻ. Hắn lại bị Phong Thính Vũ chạm vào, cảm giác mát lạnh lập tức kích khởi khát vọng nơi hắn, bản thân không còn tự chủ được.
Phong Thính Vũ hơi kinh hãi, theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, đột nhiên nhớ tới năm đó Phong Văn Tuyết đem cho y nam sủng kia. Lúc ấy nam hài kia cũng là bị y thân thủ đẩy như vậy, liền văng ra ngoài cửa, ném thẳng tới hành lang, gãy hai xương sườn, còn hôn mê rất lâu.
Triệu Tiểu Lâu cùng nam hài kia cùng là người thường, đại khái không chịu nổi một cái đẩy nhẹ nhàng của y.
Phong Thính Vũ tưởng tượng như vậy, liền nhuyễn thủ cước. Y chần chờ một lúc, Triệu Tiểu Lâu chỉ con chó con ghé vào trước ngực y, cọ mở vạt áo y, đem mặt dán vào cơ ngực mạnh mẽ tuyết trắng của y.
“Ngô ngô… Thật dễ chịu…” Triệu Tiểu Lâu thì thào thì thào, thân thể đã muốn theo bản năng hành động.
Phong Thính Vũ cảm giác tay hắn tham tiến vào vạt áo mình, không biết phải làm sao. Y đối việc này cực kỳ xa lạ, cũng chưa từng cùng người nào quá thân cận như thế, cho dù là đệ đệ y Phong Văn Tuyết, nhiều nhất cũng là tiếp xúc da thịt trong lúc cùng nhau luyện võ.
Nhớ tới Phong Văn Tuyết, Phong Thính Vũ lại đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn đưa cho mình nam sủng kia.
“Thần Mình giáo chúng ta luyện Nghịch phong đại pháp độc nhất thiên hạ, đó là võ công tứ thiên môn nghĩ cũng đừng mong có thể sánh bằng, chính là luyện sẽ có một nhược điểm, đó là không thể thân cận nữ nhân, thực là chuyện hối tiếc trong thiên hạ. Bất quá… Ha hả, nam nhân cùng nam nhân cũng không tồi, đại ca ngươi như vậy đến tuổi này còn chưa khai huân, để người khác nghe thấy không phải sẽ cười sặc máu mồm, hôm nay đệ đệ tìm cho ngươi diệu nhân, ngươi hảo hảo nếm thử chút cảm giác thần tiên.”
Phong Thính Vũ như thế nào cũng không thông thế sự, thấy Triệu Tiểu Lâu lúc này, cũng ít nhiều đoán được một phần. Nói vậy hắn là đang muốn làm chuyện năm đó Phong Văn Tuyết muốn cho y làm.
Nếu việc này trên thế gian nam tử đều nên làm, như vậy…(ặc, Tuyết nhi đầu độc đại ca mình gòi). Phong Thính Vũ nhìn lướt qua trước người Triệu Tiểu Lâu, thấy hắn ngẩng mặt, sắc mặt ửng hồng, đuôi mắt có một ít quang mang, mắt to đen như mực như mang một tầng hơi nước, si mê nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm cũng luôn hướng về phía mình như làm nũng vậy.
Phong Thính Vũ nhìn bộ dạng đó thực giống một con tiểu bạch thố rất đáng yêu, không khỏi cảm thấy động tâm, liền nghĩ: nếu đã như thế, mặc cho hắn làm vậy. (=.=!)
Y chỉ nghĩ là muốn như thế này, nhưng sáng tỏ nên làm như thế nào thì y bó tay. Triệu Tiểu Lâu dây dưa lần mò tường chút từng chút trên người y, nhiệt hỏa phì phì phun lên hai gò má y, Phong Thính Vũ nhìn thẳng hắn, không tránh né.
Triệu Tiểu Lâu lúc này ý niệm đã mê muội, ôm vòng eo Phong Thính Vũ mềm dẻo mảnh khảnh, cảm thấy nhiệt hỏa càng lúc càng sôi sục, áp mặt trên người y cọ đến cọ đi, hai tay cao thấp vuốt ve, tham lam nhập vạt áo, cảm thụ cảm giác da thịt mát lạnh. Phong Thính Vũ mắt nhíu lại, nghĩ muốn thân thủ bắt lấy tay hắn đang ở trên người mình sờ mó lung tung, ai ngờ thiếu niên lại đột nhiên nâng lên thân mình, hôn lên môi y.
Cái này làm Phong Thính Vũ hoàn toàn chấn động!
Y chưa bao giờ ngộ qua việc này, kinh ngạc làm đôi môi khẽ nhếch, làm cho Triệu Tiểu Lâu thừa dịp xông vào.
Hôn môi vốn là thiên tính nhân loại, nam nhân lại vô sự tự thông học vấn. Triệu Tiểu Lâu vừa chạm vào môi Phong Thính Vũ, liền như cá gặp nước, linh hoạt mềm dẻo, ngay cả đầu lưỡi đều đi vào.
Phong Thính Vũ mới nếm thử qua việc này, khiếp sợ quên cả phản kháng. Triệu Tiểu Lâu thuận tình càng thêm ôm lấy y, thập phần vui mừng, dùng sức hôn đôi môi y, một bên rên rỉ, một bên tuột quần áo lẫn nhau. Tay chân cực nhanh, không thua kiếm trong tay Phong Thính Vũ.
Nội ốc vẫn chưa đốt đèn, lúc này chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ thản nhiên chiếu vào, bên trong mông lung một mảnh mê tình.
Triệu Tiểu Lâu đã rút đi quần áo mình, hơi hơi nâng người lên thân, dáng người thiếu niên trắng nõn thon gầy dưới ánh trăng nhìn qua một cái không sót gì, con ngươi luôn luôn trong trẻo màu đen ẩn sắc.
Phong Thính Vũ bị tầm mắt hắn nhìn chằm chằm, trong lòng cảm giác lạ thường khó hiểu xẹt qua. (điện cao thế a)
Triệu Tiểu Lâu cả người nhiệt hỏa dọa người, cái trán tinh tế toát ra mồ hôi lạnh. Hắn tạm dừng một lát, bỗng nhiên lại gắt gao ôm chặt, đôi môi mang theo độ ấm cực nóng, trên người Phong Thính Vũ lướt vội.
Lửa nóng mang theo xúc cảm xa lạ làm cho Phong Thính Vũ trong lòng tràn ngập mâu thuẩn khó hiểu. Y nhìn Triệu Tiểu Lâu mê ly si ngốc, bên tai nghe hắn hô hấp dồn dập bức thiết, cảm thụ nhiệt độ thiêu đốt trên người hắn, không khỏi chậm rãi buông lỏng thân thể.
Phong Thính Vũ đã quyết định mặc cho Triệu Tiểu Lâu làm gì thì làm, không có gì phản kháng cùng mâu thuẫn, mặc hắn.
Loại thân cận xa lạ này làm cho Phong Thính Vũ có chút không quen, nhưng cũng không chán ghét. Chính là khi hỏa kia làm phân thân Triệu Tiểu Lâu nhiệt cứng rắn để dưới thân y, không khỏi thản nhiên nhíu mi, chịu thứ xâm nhập này cũng không sung sướng gì.
Nguyên lai đây là kỳ diệu theo như lời Văn Tuyết sao? Tựa hồ… Diệu ở chỗ nào?.
Y là người luyện công, thân cường thể tráng, cũng không biết việc này đau đớn khó nhịn như thế nào. Chính là không rõ, vì sao thế nhân đều phải làm việc này?
Nghe Tuyết nói, trên đời này đa phần mọi người là nam nhân cùng nữ nhân làm, nhưng bọn hắn tu luyện nghịch phong đại pháp, chỉ có thể nam nhân cùng nam nhân làm, còn nói kỳ thật cùng nam nhân tư vị rất tốt, so với nữ nhân không kém hay ho.
Chính là chưa từng nghe thấy Văn Tuyết cùng nữ nhân làm, sao biết người nào tốt hơn? Hơn nữa vì sao thế gian này nam tử trừ bỏ hòa thượng đều phải làm việc này? Không làm sẽ bị người khác chê cười sao? Chẳng lẽ làm việc này còn có chỗ tốt gì sao? (ôi, ai kiu làm thụ mần chi, tê tái chưa? =.=!)
Phong Thính Vũ kỳ thật cũng biết mình cùng thường nhân bất đồng, thực có vài phần thiếu hụt. Nhớ rõ y khi còn nhỏ, thường thường đứng một bên, nhìn Phong Văn Tuyết nho nhỏ nhào vào trong lòng phụ thân hoặc cười đùa giỡn, hoặc làm nũng kêu khóc. Mỗi khi đi phía sau, phụ thân đều quay đầu lại liếc nhìn y, y xem trong mắt không hiểu sự tình, tựa hồ lại là chờ mong, lại là thất vọng.
Y vẫn là thản nhiên như vậy nhìn lại, sau đó phụ thân quay đầu, không hề nhìn nữa.
Phong Thính Vũ biết nhân có thất tình lục dục, nhưng cái gọi là cao hứng, vui sướng, bi thương, khổ sở, đau đớn, nôn nóng… Những thứ cảm xúc này y cũng chưa từng thể nghiệm.
Y hàng năm tại đỉnh núi Tam Tuyệt này, chỉ có duy nhất việc theo đuổi võ học có thể mang đến thỏa mãn. Kỳ thật y luyện công cũng không phải là đặc biệt cần, chính là thật sự vô sự để làm, lại so với thường nhân tâm hồn nhạt nhẽo, cho nên luyện công đặc biệt dễ dàng.
Dưới thân lại một trận đau nhói, Phong Thính Vũ lấy lại tinh thần, thấy Triệu Tiểu Lâu phấn khởi có chút mê mang nhìn mình, thân thể liền hơi hơi giật, làm cho tư thế hòa lẫn vào nhau càng thêm thư sướng một ít. Y có chút kỳ quái, Triệu Tiểu Lâu nhìn qua mảnh mai văn nhã, như thế nào tại thân lực lại cường hãn như thế? Vừa rồi rõ ràng đã qua hai lần, nhưng lại hắn bắt đầu.
Chẳng lẽ nam tử bình thường đều là như thế này, quả nhiên mình không giống người thường sao? (chứ gì nữa)
Sáng sớm, Triệu Tiểu Lâu mở mắt ra, nhìn màn trướng lăng lăng ngẩn người.
Hắn nhớ rõ mình tối hôm qua rõ ràng ở ven hồ băng hồ luyện công a, khi nào trở về phòng ngủ a?
Kỳ quái… Thật là kỳ quái! Còn có giấc mộng kỳ quái…
Triệu Tiểu Lâu mơ mơ hồ hồ nghĩ, lau mồ hôi trên trán chậm rãi ngồi dậy, bỗng nhiên cơ hồ nhớ lại mình đêm qua giống như luyện công, sau lại, sau lại…
Hắn biến sắc, chỉ một thoáng sắc mặt tái nhợt. Nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, nhìn nhìn mình, lại nằm úp sấp trên giường qua nghiêng qua lật lại xem một lần, cuối cùng gõ đầu, ngơ ngác té trên mặt đất.
Không, không, không thể nào… Triệu Tiểu Lâu mặt như màu đất, run rẩy nghĩ.
Đêm qua hắn toàn bộ đều không nhớ rõ, bất quá mơ hồ còn chút ấn tượng, hơn nữa trên giường trước mắt bừa bộn, một vết máu cực lớn, quả thực làm cho người ta hoài nghi hắn đêm qua giết người hay không? (Nhai người ta tới xương thôi hà.)
Triệu Tiểu Lâu sợ tới mức tâm can phát run. Đêm qua hắn rốt cuộc làm cái gì a? Người kia võ công cường như vậy, làm sao có thể, làm sao có thể bị hắn… Hơn nữa hắn là nam nhân a! Là nam nhân!
Triệu Tiểu Lâu muốn hôn mê luôn.
Đêm qua da thịt thân cận, độ ấm kia tựa hồ còn lưu lại trên đầu ngón tay, chính là việc này nghĩ như thế nào cũng không có khả năng a.
Nhân không sợ hỗn loạn, chỉ sợ hoài nghi. Càng hoài nghi càng khủng bố, mang mình dọa đến khóc thét.
Triệu Tiểu Lâu hiện tại chính là trạng thái này, hắn trên mặt đất cũng không biết ngồi yên bao lâu, thẳng đến thái dương cao cao tiến vào, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mới giật mình phát giác đã là buổi trưa. Hắn hốt hoảng đứng dậy mặc quần áo, rửa mặt xong, người lâng lâng đi ra khỏi phòng. Phía sau, Phong Thính Vũ hẳn là còn luyện kiếm.
Triệu Tiểu Lâu từ từ đi ra hậu viện. Hắn biết võ công Phong Thính Vũ, bóp chết mình giống như bóp chết con kiến. Nếu đêm qua hắn cái gì cũng chưa làm qua, đó là tốt nhất, coi như mộng xuân một hồi. Nếu vạn nhất, vạn nhất hắn thực làm cái gì đại nghịch bất đạo, làm cho Phong Thính Vũ một chưởng đem mình đánh nát bét cũng không đủ.
Nam tử hán đại trượng phu, ứng với vì chuyện mình đã làm phải biết chịu trách nhiệm! Cúi đầu rụt cổ là vương bát đản, không phải đại trượng phu!
Triệu Tiểu Lâu quyết định, liền củng cố dũng khí, nắm chặt tay, cắn răng hướng băng hồ đi đến.
Chính là hắn nghĩ tuy rằng nghĩ như vậy, chưng chỉ vừa nhìn thấy Phong Thính Vũ một thân bạch y, nghênh diện mà đến, vẫn là cảm thấy muốn hóa đá cho xong.
“Phong, Phong…” Hắn trừng mắt, nhìn chằm chằm Phong Thính Vũ, nói không nên lời, thẳng đến khi Phong Thính Vũ chậm rãi đến gần, cách hắn chỉ có vài bước, hắn mới gian nan phun ra mấy chữ: “Phong tông chủ sớm a.”
Phong Thính Vũ vẫn giống thường đi tới, mặt không chút thay đổi hướng hắn gật gật đầu, nhẹ nhàng lướt qua hắn.
Triệu Tiểu Lâu ngơ ngác đứng tại chỗ, tựa hồ còn có thể cảm giác được Phong Thính Vũ sau khi đến băng hồ luyện công còn mang theo một tia lương khí, theo bên cạnh hắn phất qua. Hết thảy đều khác thường.
Triệu Tiểu Lâu hồ đồ. Chẳng lẽ đêm qua thật sự là mình nằm mơ? Chính là vết máu trên giường cùng bừa bộn kia lại là chuyện gì?
Hắn lại đột nhiên nghĩ Phong Thính Vũ võ công lợi hại như vậy, nếu như mình thật sự hành vi gây họa, đã sớm không nhìn thấy dương quang sáng nay.
Triệu Tiểu Lâu vò vò đầu mình, cũng không xác định nổi.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Triệu Tiểu Lâu không yên lòng ngồi xổm bên bếp thổi hỏa, đột nhiên nghe thấy thanh âm phía sau, hãi hùng nhảy dựng, quay mình, khụ khụ đứng lên.
Phong Thính Vũ nhìn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Oa, khét.”
“A ——” Triệu Tiểu Lâu lập tức nhảy dựng lên lần hai, mở vung ra vừa thấy, cơm toàn bộ đều khét, tại trù phòng tràn đầy vị…khét.
“Khụ khụ…” Mặc hắn nhanh chóng đỏ như mông khỉ, cũng không dám nhìn Phong Thính Vũ, khẩn trương cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đối, thực xin lỗi, ta sẽ nấu lại…”
Phong Thính Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn đều bị dính lọ nghẹ không sạch sẽ, cổ lại lộ ra xinh đẹp tuyệt trần, run rẩy vò nắn góc áo mình, còn ngẩng đầu liếc mắt nhìn mình một cái, ánh mắt hồng hồng, đáng yêu lại đáng thương, không khỏi trong lòng có chút vui vẻ, nói: “Không cần, Hạ Thảo đã trở lại.”
“A?”
Phong Thính Vũ nghĩ hắn chưa nghe kịp, xoay người rời phòng bếp lại chậm rãi nói một lần nữa: “Hạ Thảo đã trở lại, cứ để cho hắn làm.”
Triệu Tiểu Lâu nhìn Phong Thính Vũ ngẩn người. Hắn không phải không nghe lời y, hắn chính là kinh sợ vừa rồi có phải mình nhìn lầm hay không, là y đang tươi cười?
Y vừa rồi đối ta cười sao? Y là đối ta cười…
Triệu Tiểu Lâu hoàn toàn dại ra. Hạ Thảo nói Phong Thính Vũ chưa bao giờ cười, cũng không tức giận, cũng không cao hứng hoặc phiền não. Y khuyết thiếu tình cảm, bởi vì thầy tướng số nói y trời sinh thiếu nhất hồn nhất phách.
Chính là Triệu Tiểu Lâu xác định đó tuy nhợt nhạt nhưng chính là Phong Thính Vũ tươi cười.
Hắn tươi cười làm cho Triệu Tiểu Lâu càng thêm nghi hoặc.
Nếu đêm qua hắn thực đối Phong Thính Vũ làm cái chuyện gì phi lễ, y hẳn là sẽ không đối với mình cười như vậy, hơn nữa thái độ còn bình tĩnh như vậy, cùng từ trước hoàn toàn có khác chi đâu.
Triệu Tiểu Lâu tưởng tượng như vậy, tự tóm tắt đêm qua hắn thật là một hồi mộng xuân.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, chẳng biết tại sao, lại ẩn ẩn cảm giác có chút mất mát.
Nhận thấy được lòng mình, hắn không khỏi cả kinh. Trời ạ! Hắn đối một người nam nhân có ý nghĩ không an phận, hắn điên rồi sao?
Triệu Tiểu Lâu ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu nức nở.
Hạ Thảo đã trở lại, bởi vì phụ thân tình hình không tốt, tâm sự nặng nề, vẻ mặt tiều tụy, cũng không có tâm tình cùng Triệu Tiểu Lâu nói chuyện, mỗi ngày hắn chỉ làm tốt chuyện thuộc bổn phận mình, liền hết sức chuyên chú luyện công.
Triệu Tiểu Lâu tâm tình buồn bực, lại không dám đối mặt Phong Thính Vũ, đành phải mỗi ngày tự giam mình trong phòng không dám xuất môn. Hắn hiện tại nghĩ tới Phong Thính Vũ, mãn đầu óc đều là “mộng xuân” đêm đó. Hắn cũng biết Phong Thính Vũ so với mình cơ hồ lớn tuổi gấp đôi, bất luận cùng tuổi vẫn là không cùng phận, đều là trưởng bối mình, huống chi y lại là nam nhân.
Thiệt nguy hết sức. Phong Thính Vũ thân hình kiện mỹ cùng da thịt tuyết trắng giống đá cẩm thạch, cơ hồ hàng đêm hiện lên trong óc hắn, không thể khắc chế tâm tình. Triệu Tiểu Lâu cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma, nếu trước mắt là miếu viện, hắn nhất định không chút do dự đi vào gõ mõ tụng kinh, tu thân dưỡng tính.
Bất quá Phong Thính Vũ vẫn lui tới như bình thường, nhìn không ra một tia khác thường, mỗi ngày dựa theo canh giờ cố định làm chuyện mình, tựa hồ hoàn toàn không cảm giác hai người đều đang lo âu cùng bất an.
Như thế qua hơn nửa tháng, Dạ Hạ Thảo bỗng nhiên bay vèo vào phòng Triệu Tiểu Lâu, làm hắn hết hồn hết vía.
“Hạ Thảo, ngươi làm sao vậy?”
Hạ Thảo sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng, trong tay nâng hai vò rượu, hướng trên bàn, nói: “Vừa rồi trong giáo gởi thư, cha ta qua đời.”
“A…” Triệu Tiểu Lâu sửng sốt, không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Hạ Thảo phất tay, nói: “Ngươi không cần an ủi ta. Ta khi xuống núi chỉ biết phụ thân tình hình không ổn, không nghĩ tới giáo chủ quay về đưa linh dược cũng cứu không kịp.”
“Hạ Thảo, ngươi, ngươi nén bi thương.”
“Tiểu Lâu, ta trong lòng khổ sở, cùng ta uống một chén.”
Triệu Tiểu Lâu nhìn nhìn hai vò rượu trên bàn, nghĩ thầm rằng đây là muốn uống một chén sao? Tất cả đều uống hết còn không hại chết người a?
Chính là nhìn Hạ Thảo cực kỳ bi ai như vậy, hắn không đành lòng cự tuyệt, nói: “Hảo!”
Hạ Thảo “Bang bang” mở nút vò rượu ra, đưa cho hắn một vò: “Hảo huynh đệ! Uống!” Nói xong ngẩng cổ, đưa vò rượu tu ừng ực.
Triệu Tiểu Lâu trố mắt. Hắn biết rượu này chỉ dùng thảo dược đỉnh núi ủ ra tuyệt hảo rượu ngon, Hạ Thảo từng dẫn hắn xem qua, mỗi mãn ba năm liền đổi một lần, hạ nhân trong giáo đến mang đi. Rượu tốt như vậy bị Hạ Thảo uống nhanh như thế, thật là lãng phí.
Nhưng nghĩ đến tâm tình hắn lúc này, Triệu Tiểu Lâu cảm giác lòng mình cũng tràn đầy thê lương bi thống.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi (con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không đợi, chưa kịp báo hiếu cha mẹ đã qua đời)… Triệu Tiểu Lâu nhớ tới cha mình, không khỏi bia ai, trong lòng trống rỗng, lại bị Hạ Thảo hào khí sở nhiễm, cắn răng nâng khởi vò rượu, cũng uống một hơi liền.
Rượu này mùi thơm ngát lãnh liệt, tác dụng chậm mười phần, thực là rượu ngon hiếm có. Triệu Tiểu Lâu tuy rằng tửu lượng không tồi, nhưng không chịu nổi Hạ Thảo lôi kéo, nửa vò rượu, cũng có chút men say.
“Hạ Thảo, ngươi uống ít a… Rượu này, uống ít không sao, nếu nhiều chỉ hại thân…” Triệu Tiểu Lâu khẩu khí cũng lớn, hàm hàm hồ hồ khuyên nhủ.
Hạ Thảo ghé vào trên bàn nức nở: “Ô ô ô… Ta từ nhỏ theo phụ thân luyện võ, tám tuổi bắt đầu hầu hạ tông chủ, từ đó về sau một năm cũng gặp không phụ thân hơn vài lần. Hiện giờ… Ô ô ô…”
“Người chết không thể sống lại. Hạ Thảo ngươi, ngươi nên nghĩ thông suốt… Ngươi xem cha ta cũng qua đời. Ô ô ô… Sinh lão bệnh tử, đây đều là, đều là không có biện pháp… Ô ô ô, phụ thân! Ta cũng muốn phụ thân…”
Hai người ôm đầu khóc rống, bất tri bất giác nâng chén uống sạch. (thiệt tình mấy con ma men)
Cuối cùng Hạ Thảo say như chết, Triệu Tiểu Lâu tửu lượng so với hắn đỡ hơn, đưa hắn tha trở về phòng.
“Ô… Đầu ong ong hết …”
Triệu Tiểu Lâu đem Hạ Thảo an trí hảo, nghiêng ngả lảo đảo đi về phòng hắn. Lúc này men rượu dâng lên, nhân cũng vựng vựng hồ hồ.
Hắn sờ soạng vách tường, chậm đi về phía phòng mình, ai ngờ vừa mới chuyển qua hành lang liền đụng phải một vật. “Ôi… Đau quá! Cái gì vậy?” Triệu Tiểu Lâu híp mắt, xoa đầu, sau một lúc lâu mới nhìn rõ vật trước mắt, hắc hắc cười nói: “Phong, phong tông chủ, là ngươi a… Ngươi, ngươi trong này làm gì? Ách… Luyện, luyện công sao?”
Hắn cũng không chờ Phong Thính Vũ trả lời, liền thân thiện ôm lấy cánh tay y, cười khanh khách không ngừng, bỗng nhiên nghiêm sắc mặt, nói: “Đi! Ta mang ngươi xem ánh trăng!” Nói xong cũng không trông phản ứng Phong Thính Vũ gì, lôi kéo y hướng viện ngoại mà đi.
Lúc này đúng là giữa tháng, ánh trăng thật to giống cái bánh nướng, yên tĩnh xinh đẹp lơ lững giữa trung không. Triệu Tiểu Lâu lảo đảo lôi kéo Phong Thính Vũ, chỉ vào bầu trời ánh trăng lớn tiếng nói: “Ngươi xem! Ánh trăng xem được không?”
Người bên cạnh không nói. Triệu Tiểu Lâu lại nói: “Ngươi, ngươi nghe qua chuyện xưa thỏ ngọc chưa? Ách… Ngươi yêu thỏ con như vậy, có phải từ Nghiễm Hàn cung tới hay không? Hắc hắc hắc…”. Hắn hồ ngôn loạn ngữ, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phong Thính Vũ, còn thật sự hỏi lại một lần: “Ngươi bộ dạng đẹp như vậy, có phải từ nguyệt cung tới hay không?”
Phong Thính Vũ lớn tới tuổi này, chưa từng có người dám nói y đẹp. Y đối người khác khinh bỉ hoặc khích lệ, đều không có cảm giác gì, nhưng tối nay dưới ánh trăng, nhìn Triệu Tiểu Lâu say rượu, không khỏi hơi hơi giật mình.
Triệu Tiểu Lâu lôi kéo tay y, bỗng nhiên ôn nhu nói: “Ngươi có biết hay không, ta hàng đêm nằm mơ đều mơ thấy ngươi…”
Phong Thính Vũ cảm thấy nhảy dựng, gặp Triệu Tiểu Lâu đứng không vững, dáng người lay động, liền thân thủ nắm lấy hắn.
Triệu Tiểu Lâu thuận thế tựa vào trong lòng ngực y, ôm lấy thắt lưng y, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói kỳ quái? Ta như thế nào đêm mơ thấy cùng ngươi, cùng ngươi cùng một chỗ a? Ách… Ngươi đem ta lược lên núi, ta lại một chút đều không ghét ngươi. Ngươi tính cách cổ quái như vậy, ta lại cảm thấy bình thường. Ách… Trong mộng ta chính là ôm ngươi như vậy. Thật là dễ chịu… Ha hả a, Phong Thính Vũ… Nghe mưa… Tên ngươi thật là dễ nghe…”
Phong Thính Vũ trong lòng rót qua một tia ấm áp, ôn nhu, xa lạ mà làm cho người ta kinh hãi.
Y lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này, đối hắn sinh ra một loại tình cảm kỳ quái, bất tri bất giác hết thảy chỉ nhìn thấy thiếu niên này trong mắt, nhìn hắn xuất hiện trước mắt mình, sẽ cảm giác an lòng cùng thỏa mãn.
Tuy rằng loại cảm tình này thản nhiên, nhưng Phong Thính Vũ cũng biết mình đối hắn không giống người thường.
Hơn nữa đã trải qua một đêm tẩu hỏa nhập ma, Phong Thính Vũ càng thêm hiểu được, mình đối hắn đã là quá dung túng, có lẽ đã muốn vượt qua giới hạn nhất định.
“Ngươi say.” Phong Thính Vũ thanh âm nếu ngày xưa nhẹ, không đổi lúc này còn phát hiện trầm thấp một chút.
Triệu Tiểu Lâu nấc lên vì men rượu, lẩm bẩm nói: “Ta, ta không có say…”
“Ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi.”
“Trở về phòng? Nga, tốt tốt… Trở về phòng…” Triệu Tiểu Lâu vô ý nghĩ thế, nhưng dưới chân cũng không động đậy.
Phong Thính Vũ đưa hắn ôm lấy, hướng phòng hắn đi.
Triệu Tiểu Lâu đã muốn say đến hồ đồ, không rõ mình là trong mộng hay là đang sự thật. Chính là ôm thật chặt Phong Thính Vũ, hai tay càng ôm càng chặt, cảm giác hai người hơi thở quấn quít, tứ chi ma xát, dần dần thăng lên tình ý dạt dào.
Triệu Tiểu Lâu tuy rằng trong đáy lòng còn ẩn ẩn ý thức được cho dù là trong mộng, như vậy cũng không ổn, sắc dục bắt đầu động đậy, men rượu nồng nặc, hoàn toàn khắc chế không được.
Tới phòng, Phong Thính Vũ xoay người đưa hắn đặt trên giường, Triệu Tiểu Lâu vừa nhấc đầu, môi hai người vô tình sát nhau.
Phong Thính Vũ hơi hơi dừng lại, Triệu Tiểu Lâu lại sửng sốt một chút, lập tức hôn lên.
Đầu lưỡi ướt sũng còn mang theo mùi rượu, lần này mang theo nhiều điểm ôn nhu ấm ấm tình ý, Phong Thính Vũ mềm mại mà lay động môi.
Triệu Tiểu Lâu là một phong nhã thiếu niên, đúng là liên hoa tích ngọc, đều không phải là hạng phong tình. Phong Thính Vũ lại hoàn toàn là Thạch Đầu, bị thượng một lần hoàn toàn không có phản ứng, lần này cũng cứng ngắc mình, trừ bỏ võ công, Phong Thính Vũ đối mặt khác dốt đặc cán mai.
Y không biết nên hưởng ứng như thế nào, cũng không biết nên phản ứng gì, chính là lẳng lặng nhận Triệu Tiểu Lâu ôn nhu tiến công.
“Ngô… Thật thoải mái… Dù sao là trong mộng, hẳn là không sao… Ha hả a…” Triệu Tiểu Lâu lầm bầm lầu bầu, men say mông lung, mỉm cười nghĩ muốn đem Phong Thính Vũ lên trên giường.
Chính là với khí lực hắn, làm sao động Phong Thính Vũ a?
Hắn dùng lực, lại dùng lực, Phong Thính Vũ vẫn không chút nhúc nhích đứng yên đó. Triệu Tiểu Lâu dưới cơn nóng giận rõ ràng cũng không kéo, liền bò lên, hôn môi Phong Thính Vũ, hai tay chậm rãi vuốt ve thân thể hắn.
Phong Thính Vũ có chút cứng đơ. Y vốn gặp Triệu Tiểu Lâu say túy lúy rượu thái thập phần đáng yêu, muốn để yên một chút xem hắn muốn làm cái gì, nhưng lần này cảm giác có chút cổ quái, trên người mình cũng bắt đầu nóng lên, cảm thấy giống như có cái gì rục rịch, làm cho y hơi bất an.
Triệu Tiểu Lâu càng hôn càng hăng hái, môi linh hoạt dần dần trượt xuống dưới, Phong Thính Vũ đột ngột vận khởi: bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, một hơi đón lấy.
Phong Thính Vũ chỉ cảm thấy giống như có cái gì trong thân thể nổ tung, lại đứng không yên.
Triệu Tiểu Lâu khai vạt áo y, dọc theo hầu kết tiếp tục hôn xuống, hai bên xương quai xanh cũng vuốt ve đúng cách. Hắn giống như càng hôn càng nghiện, cúi đầu cười hai tiếng, cởi bỏ đai lưng Phong Thính Vũ.
Quần áo mùa hè đơn bạc, Phong Thính Vũ chỉ mặc nhất kiện y phục, lúc này đai lưng buông lỏng, Triệu Tiểu Lâu nhẹ nhàng tuột, liền lộ ra ngực tuyệt đẹp nhưng hữu lực. Triệu Tiểu Lâu hai mắt đăm đăm nhìn theo hai đóa hồng anh trước ngực y, nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên há miệng ngậm lấy.
Phong Thính Vũ hít sâu, cả người run lên, cảm giác đứng không được vững. Loại thúc tình xa lạ làm cho y cảm thấy kinh hoảng, rồi lại có chút chờ mong khó hiểu.
Chẳng lẽ đây là việc cực diệu theo như lời Văn Tuyết?
Y cảm thấy nghi hoặc, tim đập cũng dồn dập hẳn lên. Triệu Tiểu Lâu dán tại ***g ngực y nghe rõ ràng, rốt cuộc kiềm chế hết nổi, ôm y chậm rãi ngã xuống giường.
Tác giả :
Thập Thế