Tiểu Kiều Của Quyền Thần
Chương 29: Tiểu Cô Nương Quá Bận Rộn
Nam Bảo Y mặt mũi tràn đầy vô tội," Tổ mẫu, Ôn di đây là ý gì? Chẳng lẽ người khác giở trò xấu với ta, ta ngay cả quyền truy cứu cũng không có sao?"
" Nói bậy!"Tổ mẫu cưng chiều vuốt xuôi chóp mũi nàng, " Dám tổn thương Kiều Kiều nhi của chúng ta, tổ mẫu tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng!"
Nàng uy nghiêm nhìn chăm chú về phía Ôn thị," Nghe nói con gái ngươi làm hư một cây bút lông của Kiều Kiều nhi, giá trị một vạn hai ngàn lượng bạc trắng.
Dạng này, tiền thuốc men cùng những vật khác bị hư hao lão thân cũng không cần các ngươi trả, đem bồi thường cây bút lông này, chuyện này coi như xong."
Một vạn lượng bạc trắng....
Ôn thị nắm chặt quạt tròn, hung hăng liếc mắt nhìn Nam Tiểu Thiến một cái.
Nam Tiểu Thiến mắt đỏ Hồng cúi đầu xuống, thở mạnh cũng không dám.
Ôn thị thay đổi khuôn mặt cung kính tươi cười," Lão phu nhân...."
" Mẫu thân sai."
Bên ngoài phòng khách đột nhiên truyền đến một giọng nữ sảng khoái.
Nam Bảo Y nhìn lại, chính là nhị bá mẫu mang theo Nam Bảo Châu bước vào.
Nhị bá mẫu xuất thân tiêu cục, trên thân luôn có một cỗ khí tức lưu loát bá đạo.
Vô luận là trong việc quản gia hay là nói truyện làm ăn đều là rất giỏi, rất nổi danh bên trong nhóm phụ nhân Thục quận.
" Phanh" một tiếng, nàng đem một chồng sổ sách lớn ném trước mặt Ôn thị.
Nàng cười lạnh:" Đâu chỉ phải bồi thường một vạn hai ngàn lượng bạc, những năm này nhà các ngươi cầm bao nhiêu bạc của Nam phủ chúng ta, hôm nay tất cả đều phun ra hết cho ta!"
Nam Bảo Châu dương dương đắc ý chống nạnh, nói theo như vẹt:" Phun ra!"
Bộ dáng tươi cười của Ôn thị trở nên cứng nhắc," Nhị phu nhân đây là ý gì?"
" Ý gì? Không kiểm toán ta còn không biết, phu quân ngươi lúc làm chưởng quầy ở thôn trang vải Nam phủ, lần lượt nuốt riêng mười vạn lượng bạc! Ôn thị, chuyện này, ngươi nhận hay là không nhận? Nếu không nhận, chúng ta liền đi quan phủ nói một chút!"
Nam Bảo Châu vui vẻ hướng Ôn thị làm mặt quỷ, tiếp tục làm con vẹt phụ họa mẫu thân nàng:" Đi quan phủ nói một chút!"
Ôn thị tay cầm quạt tròn ngón tay dùng sức dần dần trắng bệch.
Nàng bộ dáng miễn cưỡng tươi cười," Nhị phu nhân, chúng ta đều là thân thích, cần gì phải tuyệt tình như thế?"
" Thân thích?" Mày kiếm nhị bá mẫu nhảy một cái," Kiều Kiều cùng Bảo Châu bị con gái ngươi đánh thành cái dạng gì, cũng không cảm thấy ngại ngùng cùng ta làm thân thích? Ta đã tra rõ ràng hôm nay người nào đánh nhau ẩu đả, từ nay về sau Nam phủ chúng ta không có những thân thích như các ngươi!"
Cái đuôi của Nam Bảo Châu sắp vểnh lên đến trời:" Không có những thân thích như các ngươi!"
Ôn thi mặt vàng như giấy.(ahr)
Nàng làm sao cũng không nghĩ ra, Nam phủ vậy mà tuyệt tình như thế....
Nam Bảo Y trong lòng mừng như điên, vạn phần kính nể nhìn nhị bá mẫu.
Không hổ là đại tiểu thư xuất thân tiêu cục, cùng với ý nghĩ đoạn tuyệt sâu bọ Nam phủ của nàng không mưu mà hợp, làm việc gọn gàng linh hoạt cực đẹp!
Tổ mẫu mỉm cười, hợp thời mở miệng:" Tiễn khách."
Lúc một nhà Nam Tiểu Thiến bị đuổi ra ngoài, Nam Bảo Y đuổi theo.
Nam Tiểu Thiến đỏ mắt," Nhà chúng ta bị hại thành dạng này, ngươi cao hứng?"
Nam Bảo Y ấm giọng:" Hôm nay là lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt, vì sao phải náo thành dạng này, chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ sao? Chân chính ngươi nên hận là ai, còn cần ta nhắc nhở?"
Nàng mỉm cười trở về phòng khách.
Nam Tiểu Thiến nắm chặt nắm đấm.
Đúng vậy, người nàng nên hận là Nam Yên!
Tiện nhân kia rõ ràng biết người nàng đắc tội là Nam Bảo Y, lại vẫn không nhắc nhở nàng.
Nam Yên, đáng ghét tới cực điểm!
.......
Nam Bảo Y trở lại phòng khách, áy náy hướng nhị bá mẫu phúc thân, " Nhị bá mẫu, đều là ta không tốt, nhất định phải nháo đi học, mới khiến tiểu đường tỷ cuốn vào trong chuyện đánh nhau."
Nam Bảo Châu tiếp tục nói như con vẹt:" Bên trong chuyện đánh nhau!"
Giang thị đỡ Nam Bảo Y dậy, trừng mặt liếc nữ nhi của mình một cái," Ngậm miệng, bớt ở chỗ này khoe khoang!"
Nam Bảo Châu le lưỡi, chạy đến bên cạnh ăn điểm tâm.
Giang thị mang theo Nam Bảo Y ngồi xuống," Tỷ tỷ ngươi chính là cái da khỉ, chịu ít đánh đối với nàng có chỗ tốt.
Về sau lại cùng người đánh nhau, để tỷ tỷ ngươi xông vào phía trước, ngươi chạy đi được xa bao nhiêu thì cố mà chạy, biết không?"
" Nhị bá mẫu...."
Nam Bảo y chóp mũi cay cay, vội vàng ôm lấy Giang thị.
Đời trước nàng thực sự là mắt bị mù, có bá mẫu tốt như vậy không thân cận, lại đi thân cận Liễu thị, đáng đời rơi vào hạ tràng đông lạnh đói mà chết.
" Không khóc không khóc..."Giang thị ôn nhu sờ sờ đầu nàng," Ta nghe mẫu thân nói, ngươi muốn tham gia thịnh hội thưởng hoa, định làm cho trong nhà vẻ vang?"
Nam Bảo Y gật gật đầu, một đôi mắt đẫm lệ sáng lấp lánh.
Giang thị cười," Trong thư viên thỉnh cũng không phải tiên sinh tốt nhất, ta nghĩ, thư viện ngươi cũng đừng đi nữa, làm tốn thời gian.
Ta đã sai người đi mời mấy vị đại sư tốt nhất Thục quận, cầm kỳ thi họa < Tứ Thư Ngũ Kinh> đều có.
Ngày mai, ngươi cùng Bảo Châu học tại ngay trong phủ, cũng có thể càng học càng chắc thêm."
Nam Bảo Y khinh hỉ, vội vàng cảm ơn Giang thị.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Dịch từ phòng ngủ đi ra, trông thấy hoa viên một mảnh náo nhiệt.
Tiểu cô nương mặc váy ngắn vàng nhạt, khéo léo ngồi ngay ngắn trên tấm nệm bồ đoàn.
Trước mặt nàng đặt một khung cổ cầm, lão tiên sinh dạy cổ cầm ngồi ngài đối diện tay đang linh hoạt gảy đàn.
Bên trái ngồi một vị lão tiên sinh đang nhiệt tình nâng bút vẽ tranh.
Bên phải cũng ngồi một vị lão tiên sinh, trước mặt bày biện bàn cờ, đang trầm tư suy nghĩ.
Còn có một vị lão tiên sinh tay nâng đang đứng sau lưng nàng gật gù đắc ý đọc.
Hà Diệp cùng Dư Vị bưng trà bánh đứng hầu bên cạnh, Thưởng Tâm ôm quạt tròn đuổi muỗi.
Xa xa nhìn lại, đàn hát cầm kỳ thi họa toàn bộ đều đầy đủ.
Khoé miệng hắn kéo ra.
Đây là muốn làm gì?
Thập Khổ đứng trên ngọn cây, đã nhìn náo hiện buổi sáng.
Hắn cười tủm tỉm nói:" Chủ tử có chỗ không biết, ngũ tiểu thư lên tiếng, nói là nhất định phải được làm người đứng đầu.
Nàng còn nói tiềm lực của con người cần phải được kích thích, nàng dự định hung hăng kích thích mình một chút."
Tiêu Dịch không phản bác được.
Làm như vậy có thể đem kích phát tiềm lực hay không hắn không biết, nhưng nhất định có thể đem người sống bức điên.
Hắn gọi:" Nam Bảo Y."
Nam Bảo Y luống cuống tay chân đàn được hai dây đàn, lại nhanh đi đánh cờ," Nhị ca ca ngươi có chuyện gì đợi lát nữa rồi nói nha, ta đang rất bận."
" Ngươi bận cái gì?"
" Bận học nha! Ngươi nhìn ta một bên đánh đàn một bên chơi cờ, một bên vẽ tranh một bên học thuộc lòng, cái này gọi là xuất kích từ bốn phía."
Tiêu Dịch trầm mặc.
Tiểu cô nương vì cái gì mà ngu xuẩn như thế?
Nam Bảo Y quá bận rộn.
Cuối cùng không biết loay hoay thế nào mới tốt, đưa tay liền đem một bàn màu vẽ đổ lên đầu mình..