Tiếu Khuynh Nữ Phụ
Chương 3: Khí phách nữ phụ
Thời hạn xin nghỉ phép đã hết, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học tại thế giới này. Không biết có được yên ổn không? Tang Họa dậy từ sớm, cô có thói quen trời chưa sáng đã tập chạy bộ, sau đó ăn qua loa mì gói rồi mới đi học. Bây giờ cũng như thế thôi, thay vào người đồng phục học sinh của trường Shallow, Tang Họa ngắm mình trong gương. Đồng phục cao cấp của một học viện lừng lẫy thế giới. Váy ngắn xếp ly dài ngang đầu gối, chiếc áo sơ mi trắng được thắt cavat. Tóc buộc cao bằng một chiếc ruy băng màu xanh ngọc, những lọn tóc mai rơi rớt. Khuôn mặt mộc vừa xinh đẹp vừa xa lạ trong gương làm cho Tang Họa không thích nghi mấy. Toát lên vẻ đáng yêu của một nữ sinh trung học tinh nghịch, hòa nhã.
Học viện Shallow, ngôi trường cổ xưa được xây dựng từ rất lâu dành cho con em quý tộc, con ông cháu cha trên toàn thế giới. Không cần phân biệt người da gì? Chỉ cần có tiền thì học viện luôn luôn nghênh đón. Nó thực chất là một tòa lâu đài mà nhà vua không biết đã đổ biết bao nhiêu của cải vàng bạc để xây dựng lên tặng cho người vợ thân yêu của mình.
Chiếc Coinegsegg Regera, dòng xe thể thao nổi tiếng thế giới xuất hiện ngay trước cổng của học viện Shallow và chỉ trong tích tắc đã thu hút ánh mắt của tất cả học viên đang có mặt. Cánh cửa mở ra, một đôi chân trắng muốt thon dài mang lên chân một đôi dày cao gót hàng hiệu đặt xuống đất. Khiến cho những cô gái thèm nhỏ dãi.
“ Nè, đó không phải là đôi dày cao gót chỉ sản xuất đúng một cái trên thế giới thôi sao? “
“ Đây là quà mà Dung Thiếu gia tặng cho nữ thần Tang Tương đó. “
Đúng, cô gái vừa rồi không ai khác chính là nữ chủ Tang Tương danh tiếng vang ca khắp bốn biển. Dáng người nhỏ nhắn bước xuống, đồng phục học sinh khoác lên người Tang Tương trong thật vừa vặn tôn lên vóc người hoàn mỹ. Mái tóc đen nhánh xuông dài xõa dài tới eo, khẽ đưa ngón tay thuôn dài tháo đi kính mát màu đen to bản, lộ ra gương mặt tinh xảo như một con búp bê, làn da trắng noãn mịn màng như da em bé. Rèm mi cong cong, đôi mắt nâu khói lấp lánh ý cười không che dấu đi sự kiêu ngạo của bản thân. Đôi môi hồng nhụy làm bao nhiêu nam sinh chết chỉ với một ánh nhìn. Đứng trong góc khuất, Tan Họa dõi mắt theo Tang Tương, đôi môi câu lên nụ cười nhạt, đầy mong chờ.
“ Xin lỗi thầy, em vào lớp. “
Tang Họa tự nhiên bước vào lớp, cả lớp lúc này đang trong giờ học. Thầy giáo ngưng giảng bài đột nhiên quay xuống nhíu mày nhìn Tang Họa, cất giọng ồm ồm. “ Em gì kia, học sinh mới à? “
Cả lớp ba mươi mấy con mắt ngước lên nhìn, ngay lập tức vô vàn trái tim liên tục bắn lên bục giảng. Nam xinh ngất ngây trong khuôn mặt ấy, nữ ganh tị cùng bội phục. Xem ra nữ thần Tang Tương có đối thủ rồi.
“ Thầy không nhận ra em sao ạ? Thầy Hoắc? “ Tang Họa nghiên đầu, cười nhạt. Hoắc Hà vị giáo sư nổi tiếng nghiêm khắc lạnh lùng được giao viên khắp nơi ngưỡng mộ với trình độ tài giỏi như tiến sĩ của ông ta. Lão này có một ác cảm chẳng mấy tốt lành gì đối với Tang Họa, cô nữ sinh thường xuyên bỏ tiết, và ngủ giữa giờ trong tiết Toán Học của ông. Sách vở không ghi chép đầy đủ, thậm chí là chả thèm ghi. Trong balo ngoài son phấn ra thì chẳng còn gì. Chật, phải xây dựng lại hình tượng của một nữ sinh xuất sắc rồi.” Em là? “ Khẽ đẩy gọng kính, che đi đôi mắt hằn sâu vết chân chim. Ông ta nhìn chăm chăm Tang Họa, vẫn không nhận ra cô học trò cũ ngày nào mà mình không để vào mắt. Đơn giản vì cô thay đổi quá nhiều.
“ Tang Họa, lớp 11**, điều đó có khiến thầy nhớ ra chút nào chưa ạ? “ Cô mở miệng, như báo danh.
“ Sao có thể? “ Ngay lập tức, tiếng nói đầy bất ngờ xen lẫn bực tức vang lên, khiến cho cả lớp dời sự chú ý về chủ nhân của lời nói ấy. Tang Họa nhíu đôi mày thanh tú, quay sang nhìn. Cô gái xinh xắn ấy có lẽ vì quá ngạc nhiên cho nên đã đứng bật dậy, trạng thái rất kích động. Nếu như là Tang Họa trước kia thì cô ta sẽ như một con chó điên uống phài chất kích thích mà vồ lên đớp lấy con mồi. Nhưng Tang Họa bây giờ sẽ không làm cái điều ngu ngốc ấy lần nào nữa.
“ Sao lại không có thể, con người luôn luôn thay đổi. Tại sao tôi lại không được? “ Nhếch môi, lại khiến cho cô ta lạnh đến thấu xương. Nhưng ả vẫn cố biện minh cho lời lẽ của mình. “ Một con hồ ly ngu xuẩn như cô, còn bày đặt ở đây nói lí lẽ. “
Cả lớp vô cùng bất ngờ, tất cả ngay lúc này đều có chung một suy nghĩ. Cô gái xinh đẹp như nữ vương đó thật sự là Tang Họa ư? Quá mức vi diệu. Không để ý đến ánh mắt mọi người, Tang Họa nâng bước, bước đến trước mặt cô ta, rèm mi hạ xuống. Âm thanh róc rách cuốn hút con người, nhả ra như tơ nhện quấn lấy tâm can.
“ Ti Tiểu Từ, cô nên nhớ xã hội không cho cô có cái quyền xúc phạm người khác. Hồ ly? Thôi nào, chẳng phải cô cũng có phần đấy ư? Cô ăn nằm với giáo viên khiến bụng mình to như cái trống, sau đó lại dùng tiền để hủy đi đứa bé chưa kịp chào đời. Vì trốn chạy mà chuyển trường đến đây. Còn lên giọng không cho tôi nói lí lẽ. Cô cũng thật nham hiểm. “ Đôi mắt Tang Họa lấp lánh ý cười, cả lớp và ngay cả Ti Tiểu Từ đều nghe không sót câu nào. Trong chớp mắt cả lớp và thầy giáo chấn động, lại nổi lên như làn sóng rỉ nhau bàn luận. Ti Tiểu Từ mặt sớm đã biến sắc. Tại sao cô đã che dấu kỹ như vậy, dùng tiền để bịt miệng những ai liên quan đến vụ việc ấy. Cứ tưởng đã xong xuôi, tại sao cô ta lại biết được. Ti Tiểu Từ mang theo ánh nhìn uất hận chĩa thẳng vào Tang Họa nhưng cô hờ hững. Vì quá xấu hổ, cô ta liền ôm mặt chạy ra ngoài. Ha, chắc sẽ không bao giờ thấy cô ta ở trường này đâu nhỉ?
Việc này Tang Họa cũng phải cảm ơn bà tác giả chém quá đắt tay. Vốn dĩ sự thật này bị phanh phui cũng là nhờ Tang Tương khai bày, ôi, cô đi trước một bước không biết có sao không nhỉ? Mà chắc không sao đâu? Tang Tương còn nhiều thứ để thể hiện mà.
“ Tang Họa, cô làm vậy là có ý gì? “
Đang chìm trong suy nghĩ, Tang Họa chợt cảm thấy cổ tay mình đau nhói. Cô cau mày ngước lên, một khuôn mặt yêu nghiệt ngay lập tức đập vào mắt cô. Một khuôn mặt có thể hớp hồn phái nữ ngay trong tích tắc. Cái khuôn mặt nhìn hoài mà cũng không tìm ra một chút khuyết điểm dù nhỏ nhất. Mũi thẳng, đôi mắt phượng hẹp dài hàm chứa mùa xuân đầy ma mị, mái tóc đỏ rượu lấp lánh giữa những tia nắng xen qua cửa kính luân phiên nhau nhảy nhót trên cao. Hơi thở của gió xuân khiến người ta kinh tâm động phách. Yêu nghiệt vô hạn, phonng tình vô biên.
Đúng là hại nước hại dân.
Nhưng Tang Họa ngay lập tức chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình. Cô lạnh lùng giật cổ tay của mình ra khỏi bàn tay cứng như thép của hắn, xoa xoa chỗ bắt đầu sưng tấy lên. Giọng nói đầy chế giễu.” Dung thiếu gia, anh trước giờ đâu có quan tâm đến ai ngoài Tang Tương yêu quý của anh. Thôi nào, anh có ghét tôi thì nói luôn một thể, đừng mượn việc của người khác rồi lấy cái cớ đó chửi mắng tôi. “Dung Phượng Khuynh có chút không thể tin được, mới ban đầu vẫn còn thơ thẫn ngắm anh nhưng ngay lập tức thái độ lại chuyển hóa một cách đáng ngờ, lạnh lẽo toát ra hương vị của nữ vương. Dung Phượng Khuynh anh nhìn lầm rồi phải không? Nhưng mà dù gì cũng đã nói trúng ý đồ của mình, anh vì cái gì mà không thừa nhận.
“ Không ngờ sau mấy ngày tu luyện, miệng lưỡi cô ngày càng thâm độc hơn rồi. Phải, tôi lợi dụng nó mắng chửi cô đấy, thì sao nào? “
Tang Họa quắt mắt lạnh căm nhìn Dung Phương Khuynh, anh ta là nam chủ thứ hai trong dàn hậu cung lòe loẹt “ muôn hoa sắc khóe “của Tang Tương, mang một khuôn mặt yêu nghiệt vạn phần. Tuy Tang Họa lúc trước không ngừng đeo bám mọi nam chính khác, nhưng thực chất cô vẫn dành cho người con trai trước mắt một tình cảm đặc biệt. Cô không dám làm gì vô lễ với anh, Tang Họa chỉ biết nhìn anh từ xa, luôn luôn im lặng mặc cho anh mắng chửi mình vì không đối xử tốt với Tang Tương người anh yêu vô cùng sâu sắc. Tang Họa cô lúc này ném cảm giác đắng chát trong lòng, ký ức của hai người dung hợp vào nhau khiến cho cô cứ tưởng mọi chuyện đều do mình làm. Tang Họa à, nỗi đau của cô cũng là nỗi đau của tôi. Bây giờ tôi sẽ chấm dứt nỗi đau này cho chúng ta. Mặc dù cơ thể bây giờ là của tôi, nhưng trái tim vẫn theo cảm tính mà nhói lên đau đớn. Tang Họa phóng tia nhìn lãnh đạm về phía Dung Phượng Khuynh, tất cả sự kìm nén đều dấu sâu trong đôi mắt cô, run nhẹ bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cất giọng. “ Tôi nói cho anh biết, Tang Họa tôi lúc trước mặc cho anh chửi bới, đánh đập, khinh bỉ. Không phải vì tôi yếu ớt nhu nhược, cũng không phải vì tôi ngu ngốc hết lần này đến lần khác không phân biệt đúng sai, mà là vì “ tôi yêu anh “. Dung Phượng Khuynh, anh nghe cho rõ đây. Từ bây giờ Tang Họa tôi sẽ đối đãi với anh như một người bình thường. Anh nói gì, làm gì thậm chí là yêu ai cũng không liên quan đến tôi. Anh nghe có hiểu không Dung thiếu gia?”
Đầu óc Dung Phượng Khuynh như nổ tung, cảm giác lúc này trong anh là gì nhỉ? Khi cô nói câu ấy, trái tim anh như nhói lên. À đúng rồi, đó chính là mất mác. Anh hình như đã đánh mất một cái gì đó vô cùng quang trọng, có lại không trân trọng, mất rồi mới biết hối hận. Dung Phượng Khuynh hoàn toàn ngây ngốc. Giọng nói quyết liệt của cô, anh còn nghe thấy cả nổi đau thắt lòng.
“ Xin lỗi đã làm trễ giờ giảng của thầy ạ. “ Tang Họa không mảy may quan tâm, cô ngồi xuống bàn học, trực tiếp lấy sách vở. Cả lớp vẫn hóa đá toàn tập.
◇♡◇
Vừa đến nhà ăn, đập vào mắt cô là cái nhà hàng năm sao sơn son thiếp lộng lẫy này. Chùm đèn hoa lệ đặt ngay trên đỉnh đầu tỏa ra những tia sáng vàng nhạt ấm áp, những bức tranh sơn mài của những đó sĩ nổi tiếng treo trên bức tượng được dát bằng thạch anh. Tang Họa trong lòng trầm trồ khen ngợi, đúng như tác giả miêu tả. Vô cùng tuyệt đẹp, khiến ta có cảm giác ngon miệng. Có lẽ Tang Họa không biết, vẻ đẹp trời ban của cô. Nỗi bật trong những lùm hoa xinh đẹp.
“ Cô ta là ai vậy? Đẹp quá? “ Một nam sinh áo trắng trông rất bảnh bao.
“ Không biết Nữ thần của chúng ta với cô gái này ai đẹp hơn nhỉ? Cô gái có cái móng tay màu đen bôi bác trầm trồ suy nghĩ.
“ Theo mình thấy, cô gái đó chính là hình mẫu sắc đẹp hoàn hảo nhất. “ Đôi chân dài miên man, cô nàng nào đó thốt lên.” Suỵt, nhỏ thôi, Fan của Tang Tương có thể đốt cháy cả nhà cậu đấy. “ Cô gái có làn da trắng, ngay lập tức bịt mồm cô nàng chân dài, lo lắng ngó xung quanh.
“ Chị hai. “ Tang Họa đánh mắt, phát hiện ra người vừa mới gọi cô không ai khác chính là Tang Tương, cô em gái thánh mẫu ngay đến một con kiến cũng không dám giết, à cái đó chỉ là lúc có người thôi, nhỏ giả tạo “ chăm phần chăm đấy “. Tang Tương ngồi giữa đại sảnh, trung tâm của tất cả ánh nhìn. Một chiếc bàn được đan lát không rõ chất liệu màu vàng nhạt vô cùng xinh đẹp, Nhánh hoa Mân Côi đặt trong một lãng hoa tinh tế tạo cảm giác lãng mạng, đẹp đẽ. Đồ ăn ngon tuyệt bày biện vô cùng đẹp mắt làm cho Tang Hoa hơi cuối xuống nhìn thức ăn trong tay mình. Ngoài đậu hủ ra thì chỉ có rau và rau, bây giờ cô chẳng còn đủ tiền để có thể ăn sung mặc sướng như trước kia nữa. Tang Họa nhìn Tang Tương, quả là nữ chủ có khác. Đã là thánh mẫu thì lúc nào cũng là mái tóc dài đen nhánh thướt tha và đôi mắt nâu khói không một tia tạp chất, hệt như một con thỏ trắng thuần khiết và ngây thơ. Tang Họa khẽ gật đầu, rồi tìm một chỗ trống ăn cơm. Ngay từ đầu đến giờ, cô chẳng thèm đoái hoài gì đến người con trai đang ngồi bên cạnh Tang Tương cả. Nói đúng hơn là cũng không rảnh rỗi để quan tâm đến nam chính của người khác. Cô biết, Tang Tương chính là nữ thần trong lòng giới trẻ, một siêu minh tinh vô cùng nổi tiếng khi lấn sân vào giới âm nhạc và điện ảnh. Tang Họa chật lưỡi, không hổ danh là nữ chính, cái câu chị hai mà ả thốt ra thật chất là để đính chính “ cô là Tang Họa. “ Cũng vì lời nói đó, cả nhà ăn như một làn sóng ngầm thay phiên trao đổi tin tức.
Tang Tương vô cùng ngạc nhiên, cái khí chất băng lãnh của cô ta là từ đâu mà ra. Khuôn mặt tinh xảo thánh thiện còn hơn cả cô nữa. Máu tóc nhuộm nâu của Tang Họa trông hệt như quý tộc tây phương. Tang Tương biết rằng, lúc trước Tang Họa sài vô số phấn son cho nên cô ta đã vô tình che lấp đi vẻ đẹp thánh khiết của mình để thay vào đó là cái vẻ hồ ly, lẳng lơ. Nhưng về sau Tang Tương sẽ biết, nó thật sự có phải là do Tang Họa “ vô ý “ hay không? Nỗi bực tức khiến cô giày lên xéo xuống phần ăn của mình, âm thầm nghiến răng ken két. Tang Tương quên mất bên cạnh cô còn có một người khác. Tuyết Hàn Tịch bên cạnh thâm ý nhìn Tang Tương, cô gái này là đang ganh tị sao? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Tang Tương nhỏ nhen ích kỷ như thế. Tuyết Hàn Tịch là con lai, dung mạo tuấn mỹ như hồ ly thêm vào nét Tây lãng tử, đôi mắt màu lục bảo như chim ưng khẽ híp lại. Tóc đen như mực dài qua cổ rối loạn trên vai. Thật sự vô cùng mê người. Không nói gì? Tuyết Hàn Tịch dời mắt đến bóng lưng nhỏ bé của Tang Họa. Nghe nói cô ta thay đổi rồi, anh cứ tưởng là tin đồng như thì ra là thật. Từ việc cô ta ăn mặc đàng hoàng đến cái thần thái lãnh đạm kia và việc không còn bám theo anh nữa. Tuyết Hàn Tịch chắc chắn cô ta đã thay đổi, toàn bộ con người.
◇♡◇
Tang Họa chỉ vừa động đũa, vài con kiến chết không biết từ đâu rơi xuống vào thức ăn của cô. Tang Họa đen mặt, một khoảnh căm lặng.
“ Ăn như thế này mới gọi là ngon chứ. “ Khuôn mặt trắng sữa của một tên con trai thò ra ngay bênh cạnh cô, trông vô cùng thư sinh. Phải rồi, hắn là Khương Hạo, đi theo Tuyết Hàn Tịch ra sức nịnh bợ, xum xoe hắn. Khương Hạo luôn luôn gây khó dễ cho Tang Họa, nhưng Tang Họa lúc đó chỉ cắn răng không dám làm gì? Vì hắn là đàn em của Tuyết Hàn Tịch cơ mà. Nhưng... dằn xuống, Tang Họa nén cảm giác muốn giết người cô cố đè sâu trong lòng. Mọi người đều hứng thú rủ nhau nói xấu Tang Họa. Tuyết Hàn Tịch vẫn luôn luôn nhìn cô không nữa điểm rời mắt, điều đó khiến Tang Tương vô cùng tức giận, trong lòng ả thầm dùng thiên ngôn vạn ngữ chửi bới Tang Họa. Nhưng ngoài mặt, cô chu môi, giả bộ ngoan ngoãn tức giận thay cho chị gái mình.
“ Tịch, anh xem. Tên đó sao dám bắt nạt chị gái của em. “ Tức giận thì chạy đến bảo vệ, ở đây lý lẽ thì được gì.
Tuyết Hàn Tịch không để ý đến lời Tang Tương, anh vẫn chung thủy chú mục vào Tang Họa, cô gái này. Khí thế đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hơi thở bức người xuất phát từ trong tận xương tủy, để xem Tang Họa cô thay đổi như thế nào.
Tang Họa im lặng, khuôn mặt xinh đẹp như đóng băng. Nhìn từ dưới lên chỉ là một khoảnh nước lạnh, nhu hòa. Thật sự, Tang Họa lúc này không ai có thể đọc được suy nghĩ của cô cả.
“ Thế nào, chê à? Ăn đi tao đặc biệt làm cho mày đó, đãi ngộ tốt như vậy... “
Đi xa giới hạn rồi đấy, đôi mắt tím lạnh lẽo của Tang Họa lóe lên, ngay lập tức cô hung hắng nắm lấy cái đầu hắn đang kề ngay bên người mình đập mạnh xuống bàn vang lên tiếng cái “ Cốp “ mặt bàn lung lay, khỏi hỏi cũng biết lực đạo cô ra mạnh tới cỡ nào. Một vài người bất ngờ đến độ làm rơi đũa, Tang Tương rơi vào trạng thái chết lâm sàn. Tuyết Hàn Tịch sững sờ nhưng ngay sau đó đôi môi quyến rũ câu lên một nụ cười đầy thích thú. Tuyệt, hành động nhanh lẹ, vô cùng quyết đoán.
Tang Họa lãnh đạm đá ghế ngồi dậy, bàn tay vẫn khư khư nắm lấy tóc của Khương Hạo giật ngược về sau. Đáy mắt cô một tầng lãnh huyết, phong phạm của một bật nữ vương.
“ Khương Hạo, có cần tôi cho cậu vài cái tát mới nhớ ra là kiến chỉ dành cho những loài sâu bọ thôi hả? Đặc biệt là cậu đấy? “ Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường lại đủ sức làm cho Khương Hạo lúc nào mặt cũng nghênh nghênh lên trời tràn đầy khiếp sợ. Tang Họa nói thế khác nào đang trắng trợn nói Khương Hạo hắn là loài sâu bọ.
“ Buông tao ra, không tao giết mày. “
“ Cho dù cậu có là kẻ dưới trướng của tên Tuyết Hàn Tịch nào đó đi chăng nữa thì cũng đừng nên quá quắt. Nên nhớ con chuột bị dồn đến đường cùng thì cũng có ngày vồ lên chọt mù mắt con mèo đấy. Đừng có được nước làm tới. “ Khinh thường lời đe dọa của Khương Hạo, Tang Họa nhếch môi, mỗi câu mỗi chữ hào hùng khí thế. Mùi hương hoa nồng nàn tỏa ra ngào ngạt từ người Tang Họa, nụ cười xinh đẹp lại tàn nhẫn nhân tâm. Khương Hạo hắn thực chất chỉ là một tên ngụy quân tử nói được mà không làm được, hắn vốn chỉ là một con chó ngạo mạn, kiêu căng của Tuyết Hàn Tịch có thể quay lại cắn chủ bất cứ lúc nào. Nói cho cùng cũng chỉ là một tên hữu danh vô thực mà thôi. Tang Họa vừa nói, vừa quét mắt nhìn Tuyết Hàn Tịch chăm chọc. Lực đạo trên tay cũng không vì đó mà giảm xuống. Nhưng, khuôn mặt xinh đẹp của Tang Họa đột nhiên trở nên cứng ngắc. Cô vừa nhìn thấy gì? Tuyết Hàn Tịch hắn cả đời chỉ ôn nhu với một người con gái mà hắn yêu duy nhất. Nhưng giờ phút này, hắn đang nhìn cô nở nụ cười. Đôi mắt lục bảo sáng như sao trời ấy như mờ như ảo chứa cả tất cả buồn vui âu lo của thế gian, đôi mắt đầy ma thuật làm người ta nguyện đắm chìm trong những cảm xúc mà chính mình tạo ra. Đáy mắt đầy tia cưng chiều, sủng nịnh cùng yêu thương. Tang Họa khó tin, đây không phải là ánh mắt dành cho người mình yêu sao?
Học viện Shallow, ngôi trường cổ xưa được xây dựng từ rất lâu dành cho con em quý tộc, con ông cháu cha trên toàn thế giới. Không cần phân biệt người da gì? Chỉ cần có tiền thì học viện luôn luôn nghênh đón. Nó thực chất là một tòa lâu đài mà nhà vua không biết đã đổ biết bao nhiêu của cải vàng bạc để xây dựng lên tặng cho người vợ thân yêu của mình.
Chiếc Coinegsegg Regera, dòng xe thể thao nổi tiếng thế giới xuất hiện ngay trước cổng của học viện Shallow và chỉ trong tích tắc đã thu hút ánh mắt của tất cả học viên đang có mặt. Cánh cửa mở ra, một đôi chân trắng muốt thon dài mang lên chân một đôi dày cao gót hàng hiệu đặt xuống đất. Khiến cho những cô gái thèm nhỏ dãi.
“ Nè, đó không phải là đôi dày cao gót chỉ sản xuất đúng một cái trên thế giới thôi sao? “
“ Đây là quà mà Dung Thiếu gia tặng cho nữ thần Tang Tương đó. “
Đúng, cô gái vừa rồi không ai khác chính là nữ chủ Tang Tương danh tiếng vang ca khắp bốn biển. Dáng người nhỏ nhắn bước xuống, đồng phục học sinh khoác lên người Tang Tương trong thật vừa vặn tôn lên vóc người hoàn mỹ. Mái tóc đen nhánh xuông dài xõa dài tới eo, khẽ đưa ngón tay thuôn dài tháo đi kính mát màu đen to bản, lộ ra gương mặt tinh xảo như một con búp bê, làn da trắng noãn mịn màng như da em bé. Rèm mi cong cong, đôi mắt nâu khói lấp lánh ý cười không che dấu đi sự kiêu ngạo của bản thân. Đôi môi hồng nhụy làm bao nhiêu nam sinh chết chỉ với một ánh nhìn. Đứng trong góc khuất, Tan Họa dõi mắt theo Tang Tương, đôi môi câu lên nụ cười nhạt, đầy mong chờ.
“ Xin lỗi thầy, em vào lớp. “
Tang Họa tự nhiên bước vào lớp, cả lớp lúc này đang trong giờ học. Thầy giáo ngưng giảng bài đột nhiên quay xuống nhíu mày nhìn Tang Họa, cất giọng ồm ồm. “ Em gì kia, học sinh mới à? “
Cả lớp ba mươi mấy con mắt ngước lên nhìn, ngay lập tức vô vàn trái tim liên tục bắn lên bục giảng. Nam xinh ngất ngây trong khuôn mặt ấy, nữ ganh tị cùng bội phục. Xem ra nữ thần Tang Tương có đối thủ rồi.
“ Thầy không nhận ra em sao ạ? Thầy Hoắc? “ Tang Họa nghiên đầu, cười nhạt. Hoắc Hà vị giáo sư nổi tiếng nghiêm khắc lạnh lùng được giao viên khắp nơi ngưỡng mộ với trình độ tài giỏi như tiến sĩ của ông ta. Lão này có một ác cảm chẳng mấy tốt lành gì đối với Tang Họa, cô nữ sinh thường xuyên bỏ tiết, và ngủ giữa giờ trong tiết Toán Học của ông. Sách vở không ghi chép đầy đủ, thậm chí là chả thèm ghi. Trong balo ngoài son phấn ra thì chẳng còn gì. Chật, phải xây dựng lại hình tượng của một nữ sinh xuất sắc rồi.” Em là? “ Khẽ đẩy gọng kính, che đi đôi mắt hằn sâu vết chân chim. Ông ta nhìn chăm chăm Tang Họa, vẫn không nhận ra cô học trò cũ ngày nào mà mình không để vào mắt. Đơn giản vì cô thay đổi quá nhiều.
“ Tang Họa, lớp 11**, điều đó có khiến thầy nhớ ra chút nào chưa ạ? “ Cô mở miệng, như báo danh.
“ Sao có thể? “ Ngay lập tức, tiếng nói đầy bất ngờ xen lẫn bực tức vang lên, khiến cho cả lớp dời sự chú ý về chủ nhân của lời nói ấy. Tang Họa nhíu đôi mày thanh tú, quay sang nhìn. Cô gái xinh xắn ấy có lẽ vì quá ngạc nhiên cho nên đã đứng bật dậy, trạng thái rất kích động. Nếu như là Tang Họa trước kia thì cô ta sẽ như một con chó điên uống phài chất kích thích mà vồ lên đớp lấy con mồi. Nhưng Tang Họa bây giờ sẽ không làm cái điều ngu ngốc ấy lần nào nữa.
“ Sao lại không có thể, con người luôn luôn thay đổi. Tại sao tôi lại không được? “ Nhếch môi, lại khiến cho cô ta lạnh đến thấu xương. Nhưng ả vẫn cố biện minh cho lời lẽ của mình. “ Một con hồ ly ngu xuẩn như cô, còn bày đặt ở đây nói lí lẽ. “
Cả lớp vô cùng bất ngờ, tất cả ngay lúc này đều có chung một suy nghĩ. Cô gái xinh đẹp như nữ vương đó thật sự là Tang Họa ư? Quá mức vi diệu. Không để ý đến ánh mắt mọi người, Tang Họa nâng bước, bước đến trước mặt cô ta, rèm mi hạ xuống. Âm thanh róc rách cuốn hút con người, nhả ra như tơ nhện quấn lấy tâm can.
“ Ti Tiểu Từ, cô nên nhớ xã hội không cho cô có cái quyền xúc phạm người khác. Hồ ly? Thôi nào, chẳng phải cô cũng có phần đấy ư? Cô ăn nằm với giáo viên khiến bụng mình to như cái trống, sau đó lại dùng tiền để hủy đi đứa bé chưa kịp chào đời. Vì trốn chạy mà chuyển trường đến đây. Còn lên giọng không cho tôi nói lí lẽ. Cô cũng thật nham hiểm. “ Đôi mắt Tang Họa lấp lánh ý cười, cả lớp và ngay cả Ti Tiểu Từ đều nghe không sót câu nào. Trong chớp mắt cả lớp và thầy giáo chấn động, lại nổi lên như làn sóng rỉ nhau bàn luận. Ti Tiểu Từ mặt sớm đã biến sắc. Tại sao cô đã che dấu kỹ như vậy, dùng tiền để bịt miệng những ai liên quan đến vụ việc ấy. Cứ tưởng đã xong xuôi, tại sao cô ta lại biết được. Ti Tiểu Từ mang theo ánh nhìn uất hận chĩa thẳng vào Tang Họa nhưng cô hờ hững. Vì quá xấu hổ, cô ta liền ôm mặt chạy ra ngoài. Ha, chắc sẽ không bao giờ thấy cô ta ở trường này đâu nhỉ?
Việc này Tang Họa cũng phải cảm ơn bà tác giả chém quá đắt tay. Vốn dĩ sự thật này bị phanh phui cũng là nhờ Tang Tương khai bày, ôi, cô đi trước một bước không biết có sao không nhỉ? Mà chắc không sao đâu? Tang Tương còn nhiều thứ để thể hiện mà.
“ Tang Họa, cô làm vậy là có ý gì? “
Đang chìm trong suy nghĩ, Tang Họa chợt cảm thấy cổ tay mình đau nhói. Cô cau mày ngước lên, một khuôn mặt yêu nghiệt ngay lập tức đập vào mắt cô. Một khuôn mặt có thể hớp hồn phái nữ ngay trong tích tắc. Cái khuôn mặt nhìn hoài mà cũng không tìm ra một chút khuyết điểm dù nhỏ nhất. Mũi thẳng, đôi mắt phượng hẹp dài hàm chứa mùa xuân đầy ma mị, mái tóc đỏ rượu lấp lánh giữa những tia nắng xen qua cửa kính luân phiên nhau nhảy nhót trên cao. Hơi thở của gió xuân khiến người ta kinh tâm động phách. Yêu nghiệt vô hạn, phonng tình vô biên.
Đúng là hại nước hại dân.
Nhưng Tang Họa ngay lập tức chấn chỉnh lại suy nghĩ của mình. Cô lạnh lùng giật cổ tay của mình ra khỏi bàn tay cứng như thép của hắn, xoa xoa chỗ bắt đầu sưng tấy lên. Giọng nói đầy chế giễu.” Dung thiếu gia, anh trước giờ đâu có quan tâm đến ai ngoài Tang Tương yêu quý của anh. Thôi nào, anh có ghét tôi thì nói luôn một thể, đừng mượn việc của người khác rồi lấy cái cớ đó chửi mắng tôi. “Dung Phượng Khuynh có chút không thể tin được, mới ban đầu vẫn còn thơ thẫn ngắm anh nhưng ngay lập tức thái độ lại chuyển hóa một cách đáng ngờ, lạnh lẽo toát ra hương vị của nữ vương. Dung Phượng Khuynh anh nhìn lầm rồi phải không? Nhưng mà dù gì cũng đã nói trúng ý đồ của mình, anh vì cái gì mà không thừa nhận.
“ Không ngờ sau mấy ngày tu luyện, miệng lưỡi cô ngày càng thâm độc hơn rồi. Phải, tôi lợi dụng nó mắng chửi cô đấy, thì sao nào? “
Tang Họa quắt mắt lạnh căm nhìn Dung Phương Khuynh, anh ta là nam chủ thứ hai trong dàn hậu cung lòe loẹt “ muôn hoa sắc khóe “của Tang Tương, mang một khuôn mặt yêu nghiệt vạn phần. Tuy Tang Họa lúc trước không ngừng đeo bám mọi nam chính khác, nhưng thực chất cô vẫn dành cho người con trai trước mắt một tình cảm đặc biệt. Cô không dám làm gì vô lễ với anh, Tang Họa chỉ biết nhìn anh từ xa, luôn luôn im lặng mặc cho anh mắng chửi mình vì không đối xử tốt với Tang Tương người anh yêu vô cùng sâu sắc. Tang Họa cô lúc này ném cảm giác đắng chát trong lòng, ký ức của hai người dung hợp vào nhau khiến cho cô cứ tưởng mọi chuyện đều do mình làm. Tang Họa à, nỗi đau của cô cũng là nỗi đau của tôi. Bây giờ tôi sẽ chấm dứt nỗi đau này cho chúng ta. Mặc dù cơ thể bây giờ là của tôi, nhưng trái tim vẫn theo cảm tính mà nhói lên đau đớn. Tang Họa phóng tia nhìn lãnh đạm về phía Dung Phượng Khuynh, tất cả sự kìm nén đều dấu sâu trong đôi mắt cô, run nhẹ bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, cất giọng. “ Tôi nói cho anh biết, Tang Họa tôi lúc trước mặc cho anh chửi bới, đánh đập, khinh bỉ. Không phải vì tôi yếu ớt nhu nhược, cũng không phải vì tôi ngu ngốc hết lần này đến lần khác không phân biệt đúng sai, mà là vì “ tôi yêu anh “. Dung Phượng Khuynh, anh nghe cho rõ đây. Từ bây giờ Tang Họa tôi sẽ đối đãi với anh như một người bình thường. Anh nói gì, làm gì thậm chí là yêu ai cũng không liên quan đến tôi. Anh nghe có hiểu không Dung thiếu gia?”
Đầu óc Dung Phượng Khuynh như nổ tung, cảm giác lúc này trong anh là gì nhỉ? Khi cô nói câu ấy, trái tim anh như nhói lên. À đúng rồi, đó chính là mất mác. Anh hình như đã đánh mất một cái gì đó vô cùng quang trọng, có lại không trân trọng, mất rồi mới biết hối hận. Dung Phượng Khuynh hoàn toàn ngây ngốc. Giọng nói quyết liệt của cô, anh còn nghe thấy cả nổi đau thắt lòng.
“ Xin lỗi đã làm trễ giờ giảng của thầy ạ. “ Tang Họa không mảy may quan tâm, cô ngồi xuống bàn học, trực tiếp lấy sách vở. Cả lớp vẫn hóa đá toàn tập.
◇♡◇
Vừa đến nhà ăn, đập vào mắt cô là cái nhà hàng năm sao sơn son thiếp lộng lẫy này. Chùm đèn hoa lệ đặt ngay trên đỉnh đầu tỏa ra những tia sáng vàng nhạt ấm áp, những bức tranh sơn mài của những đó sĩ nổi tiếng treo trên bức tượng được dát bằng thạch anh. Tang Họa trong lòng trầm trồ khen ngợi, đúng như tác giả miêu tả. Vô cùng tuyệt đẹp, khiến ta có cảm giác ngon miệng. Có lẽ Tang Họa không biết, vẻ đẹp trời ban của cô. Nỗi bật trong những lùm hoa xinh đẹp.
“ Cô ta là ai vậy? Đẹp quá? “ Một nam sinh áo trắng trông rất bảnh bao.
“ Không biết Nữ thần của chúng ta với cô gái này ai đẹp hơn nhỉ? Cô gái có cái móng tay màu đen bôi bác trầm trồ suy nghĩ.
“ Theo mình thấy, cô gái đó chính là hình mẫu sắc đẹp hoàn hảo nhất. “ Đôi chân dài miên man, cô nàng nào đó thốt lên.” Suỵt, nhỏ thôi, Fan của Tang Tương có thể đốt cháy cả nhà cậu đấy. “ Cô gái có làn da trắng, ngay lập tức bịt mồm cô nàng chân dài, lo lắng ngó xung quanh.
“ Chị hai. “ Tang Họa đánh mắt, phát hiện ra người vừa mới gọi cô không ai khác chính là Tang Tương, cô em gái thánh mẫu ngay đến một con kiến cũng không dám giết, à cái đó chỉ là lúc có người thôi, nhỏ giả tạo “ chăm phần chăm đấy “. Tang Tương ngồi giữa đại sảnh, trung tâm của tất cả ánh nhìn. Một chiếc bàn được đan lát không rõ chất liệu màu vàng nhạt vô cùng xinh đẹp, Nhánh hoa Mân Côi đặt trong một lãng hoa tinh tế tạo cảm giác lãng mạng, đẹp đẽ. Đồ ăn ngon tuyệt bày biện vô cùng đẹp mắt làm cho Tang Hoa hơi cuối xuống nhìn thức ăn trong tay mình. Ngoài đậu hủ ra thì chỉ có rau và rau, bây giờ cô chẳng còn đủ tiền để có thể ăn sung mặc sướng như trước kia nữa. Tang Họa nhìn Tang Tương, quả là nữ chủ có khác. Đã là thánh mẫu thì lúc nào cũng là mái tóc dài đen nhánh thướt tha và đôi mắt nâu khói không một tia tạp chất, hệt như một con thỏ trắng thuần khiết và ngây thơ. Tang Họa khẽ gật đầu, rồi tìm một chỗ trống ăn cơm. Ngay từ đầu đến giờ, cô chẳng thèm đoái hoài gì đến người con trai đang ngồi bên cạnh Tang Tương cả. Nói đúng hơn là cũng không rảnh rỗi để quan tâm đến nam chính của người khác. Cô biết, Tang Tương chính là nữ thần trong lòng giới trẻ, một siêu minh tinh vô cùng nổi tiếng khi lấn sân vào giới âm nhạc và điện ảnh. Tang Họa chật lưỡi, không hổ danh là nữ chính, cái câu chị hai mà ả thốt ra thật chất là để đính chính “ cô là Tang Họa. “ Cũng vì lời nói đó, cả nhà ăn như một làn sóng ngầm thay phiên trao đổi tin tức.
Tang Tương vô cùng ngạc nhiên, cái khí chất băng lãnh của cô ta là từ đâu mà ra. Khuôn mặt tinh xảo thánh thiện còn hơn cả cô nữa. Máu tóc nhuộm nâu của Tang Họa trông hệt như quý tộc tây phương. Tang Tương biết rằng, lúc trước Tang Họa sài vô số phấn son cho nên cô ta đã vô tình che lấp đi vẻ đẹp thánh khiết của mình để thay vào đó là cái vẻ hồ ly, lẳng lơ. Nhưng về sau Tang Tương sẽ biết, nó thật sự có phải là do Tang Họa “ vô ý “ hay không? Nỗi bực tức khiến cô giày lên xéo xuống phần ăn của mình, âm thầm nghiến răng ken két. Tang Tương quên mất bên cạnh cô còn có một người khác. Tuyết Hàn Tịch bên cạnh thâm ý nhìn Tang Tương, cô gái này là đang ganh tị sao? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Tang Tương nhỏ nhen ích kỷ như thế. Tuyết Hàn Tịch là con lai, dung mạo tuấn mỹ như hồ ly thêm vào nét Tây lãng tử, đôi mắt màu lục bảo như chim ưng khẽ híp lại. Tóc đen như mực dài qua cổ rối loạn trên vai. Thật sự vô cùng mê người. Không nói gì? Tuyết Hàn Tịch dời mắt đến bóng lưng nhỏ bé của Tang Họa. Nghe nói cô ta thay đổi rồi, anh cứ tưởng là tin đồng như thì ra là thật. Từ việc cô ta ăn mặc đàng hoàng đến cái thần thái lãnh đạm kia và việc không còn bám theo anh nữa. Tuyết Hàn Tịch chắc chắn cô ta đã thay đổi, toàn bộ con người.
◇♡◇
Tang Họa chỉ vừa động đũa, vài con kiến chết không biết từ đâu rơi xuống vào thức ăn của cô. Tang Họa đen mặt, một khoảnh căm lặng.
“ Ăn như thế này mới gọi là ngon chứ. “ Khuôn mặt trắng sữa của một tên con trai thò ra ngay bênh cạnh cô, trông vô cùng thư sinh. Phải rồi, hắn là Khương Hạo, đi theo Tuyết Hàn Tịch ra sức nịnh bợ, xum xoe hắn. Khương Hạo luôn luôn gây khó dễ cho Tang Họa, nhưng Tang Họa lúc đó chỉ cắn răng không dám làm gì? Vì hắn là đàn em của Tuyết Hàn Tịch cơ mà. Nhưng... dằn xuống, Tang Họa nén cảm giác muốn giết người cô cố đè sâu trong lòng. Mọi người đều hứng thú rủ nhau nói xấu Tang Họa. Tuyết Hàn Tịch vẫn luôn luôn nhìn cô không nữa điểm rời mắt, điều đó khiến Tang Tương vô cùng tức giận, trong lòng ả thầm dùng thiên ngôn vạn ngữ chửi bới Tang Họa. Nhưng ngoài mặt, cô chu môi, giả bộ ngoan ngoãn tức giận thay cho chị gái mình.
“ Tịch, anh xem. Tên đó sao dám bắt nạt chị gái của em. “ Tức giận thì chạy đến bảo vệ, ở đây lý lẽ thì được gì.
Tuyết Hàn Tịch không để ý đến lời Tang Tương, anh vẫn chung thủy chú mục vào Tang Họa, cô gái này. Khí thế đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hơi thở bức người xuất phát từ trong tận xương tủy, để xem Tang Họa cô thay đổi như thế nào.
Tang Họa im lặng, khuôn mặt xinh đẹp như đóng băng. Nhìn từ dưới lên chỉ là một khoảnh nước lạnh, nhu hòa. Thật sự, Tang Họa lúc này không ai có thể đọc được suy nghĩ của cô cả.
“ Thế nào, chê à? Ăn đi tao đặc biệt làm cho mày đó, đãi ngộ tốt như vậy... “
Đi xa giới hạn rồi đấy, đôi mắt tím lạnh lẽo của Tang Họa lóe lên, ngay lập tức cô hung hắng nắm lấy cái đầu hắn đang kề ngay bên người mình đập mạnh xuống bàn vang lên tiếng cái “ Cốp “ mặt bàn lung lay, khỏi hỏi cũng biết lực đạo cô ra mạnh tới cỡ nào. Một vài người bất ngờ đến độ làm rơi đũa, Tang Tương rơi vào trạng thái chết lâm sàn. Tuyết Hàn Tịch sững sờ nhưng ngay sau đó đôi môi quyến rũ câu lên một nụ cười đầy thích thú. Tuyệt, hành động nhanh lẹ, vô cùng quyết đoán.
Tang Họa lãnh đạm đá ghế ngồi dậy, bàn tay vẫn khư khư nắm lấy tóc của Khương Hạo giật ngược về sau. Đáy mắt cô một tầng lãnh huyết, phong phạm của một bật nữ vương.
“ Khương Hạo, có cần tôi cho cậu vài cái tát mới nhớ ra là kiến chỉ dành cho những loài sâu bọ thôi hả? Đặc biệt là cậu đấy? “ Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường lại đủ sức làm cho Khương Hạo lúc nào mặt cũng nghênh nghênh lên trời tràn đầy khiếp sợ. Tang Họa nói thế khác nào đang trắng trợn nói Khương Hạo hắn là loài sâu bọ.
“ Buông tao ra, không tao giết mày. “
“ Cho dù cậu có là kẻ dưới trướng của tên Tuyết Hàn Tịch nào đó đi chăng nữa thì cũng đừng nên quá quắt. Nên nhớ con chuột bị dồn đến đường cùng thì cũng có ngày vồ lên chọt mù mắt con mèo đấy. Đừng có được nước làm tới. “ Khinh thường lời đe dọa của Khương Hạo, Tang Họa nhếch môi, mỗi câu mỗi chữ hào hùng khí thế. Mùi hương hoa nồng nàn tỏa ra ngào ngạt từ người Tang Họa, nụ cười xinh đẹp lại tàn nhẫn nhân tâm. Khương Hạo hắn thực chất chỉ là một tên ngụy quân tử nói được mà không làm được, hắn vốn chỉ là một con chó ngạo mạn, kiêu căng của Tuyết Hàn Tịch có thể quay lại cắn chủ bất cứ lúc nào. Nói cho cùng cũng chỉ là một tên hữu danh vô thực mà thôi. Tang Họa vừa nói, vừa quét mắt nhìn Tuyết Hàn Tịch chăm chọc. Lực đạo trên tay cũng không vì đó mà giảm xuống. Nhưng, khuôn mặt xinh đẹp của Tang Họa đột nhiên trở nên cứng ngắc. Cô vừa nhìn thấy gì? Tuyết Hàn Tịch hắn cả đời chỉ ôn nhu với một người con gái mà hắn yêu duy nhất. Nhưng giờ phút này, hắn đang nhìn cô nở nụ cười. Đôi mắt lục bảo sáng như sao trời ấy như mờ như ảo chứa cả tất cả buồn vui âu lo của thế gian, đôi mắt đầy ma thuật làm người ta nguyện đắm chìm trong những cảm xúc mà chính mình tạo ra. Đáy mắt đầy tia cưng chiều, sủng nịnh cùng yêu thương. Tang Họa khó tin, đây không phải là ánh mắt dành cho người mình yêu sao?
Tác giả :
Fionakiss