Tiểu Khanh
Chương 42: Ngoại truyện
Nhan Hỉ là một cậu bé đặc biệt, dĩ nhiên là ban đầu bản thân cậu không hề nhận ra điều này. Cho đến năm chín tuổi, cậu mới ý thức được rằng, mình khác với mọi người.
Lần đầu tiên Nhan Hỉ gặp Minh Tuệ là vào năm cậu chín tuổi. Lúc bấy giờ cô nhóc Minh Tuệ chỉ mới ba tuổi, bé cỏn con như một hạt đậu, ngay cả trí não còn chưa phát triển hoàn thiện. Thế nhưng nhờ cô nhóc ba tuổi này mà cậu mới biết được mình khác với mọi người. Khoảnh khắc đầu tiên cậu trông thấy Minh Tuệ, toàn thân cô bé tỏa ra một màu hồng rực rỡ. Tất nhiên cậu không biết màu sắc ấy là màu hồng, bởi trước chín tuổi, thế giới trong mắt cậu từ lâu đã được mặc định không có màu sắc, vì rằng tất cả những thứ cậu nhìn thấy hơn tám năm qua chỉ gói gọn trong ba màu: đen, trắng và tro tàn.
Nhan Hỉ cảm thấy Minh Tuệ trông thật hay ho, còn cái màu hồng tươi roi rói trên người cô bé nữa, sao mà cuốn hút đến thế. Thế là cả mùa hè năm đó, ánh mắt cậu luôn theo sát không rời hạt đậu hồng chuyên nghịch ngợm phá phách kia. Nếu nói rằng câu chuyện của họ đã thành hình từ những năm tháng ấu thơ hồn nhiên và non trẻ, quả thật không sai.
Theo thời gian, mối quan hệ giữa Nhan Hỉ và Minh Tuệ đã phát triển thành tình yêu một cách rất tự nhiên, mà con đường tình yêu của họ cũng vô cùng bình yên thuận lợi, không bị cản trở bởi bất cứ chướng ngại tâm lý nào.
Từ nhỏ Minh Tuệ đã cực kỳ thông minh hiếu động, cô sinh ra trong một gia đình giàu có sung túc, ba mẹ cô lại thoải mái dễ chịu, chẳng hề quản thúc hay ép buộc con gái phải vào khuôn khổ, vì thế từ khi còn là một cô bé con cho đến khi lớn lên thành thiếu nữ, cuộc sống của Minh Tuệ luôn đầy ắp tự do và vui vẻ.
Lẽ đương nhiên, quá trình lớn lên của Minh Tuệ không thể thiếu sự hiện diện của Nhan Hỉ. Tuy rằng hàng năm họ chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, nhưng Nhan Hỉ luôn có mặt trong từng giai đoạn trưởng thành của cô.
Minh Tuệ có tính cách phóng khoáng sôi nổi, tình yêu đối với Nhan Hỉ hình thành trong lòng cô tựa như hạt giống ngày qua ngày nảy mầm rồi đơm hoa kết quả. Ngay từ nhỏ, hai người đã dính với nhau như hình với bóng. Lúc Minh Tuệ ba, bốn tuổi, Nhan Hỉ luôn ở sát bên trông chừng cô. Bất kể Minh Tuệ ngang bướng, gây sự hay làm chuyện xấu, cậu chưa bao giờ lớn tiếng rầy la, thậm chí cậu còn dung túng, mặc cho cô quậy phá, chỉ khi nào cô làm điều gì gây nguy hiểm cho bản thân thì cậu mới ngăn cản.
Rồi Minh Tuệ cũng đến tuổi đi học, cô bé bắt đầu có bạn bè của mình, nhưng với cô, Nhan Hỉ vẫn là số một. Hồi ấy có nhiều việc Minh Tuệ chưa hiểu, cô bé chỉ biết, Nhan Hỉ là một người rất đặc biệt đối với mình. Trên danh nghĩa, Nhan Hỉ là chú cô bé, nhưng tuổi tác hai người không cách biệt mấy, hơn nữa cậu cũng chưa từng ra vẻ răn dạy cô như người lớn. Có những ngày cậu im hơi lặng tiếng chẳng nói câu gì, nhưng vẫn lò dò theo cô không rời một bước, không chỉ có vậy, thi thoảng cậu còn góp một tay giúp cô phá phách. Về sau Minh Tuệ lớn thêm một chút và hiểu được ít chuyện tốt xấu, vị trí của Nhan Hỉ trong lòng cô bé dần dà cũng cao đến mức không ai có thể sánh bằng. Bởi vì trong thế giới của một cô bé con khi đó, nếu so sánh giữa cậu thiếu niên trông lúc nào cũng xinh đẹp sạch sẽ và lũ bạn cả ngày thò lò nước mũi xung quanh mình, thì cậu chắc chắn phải đặc biệt hơn lũ bạn ấy gấp mấy lần.
Khi Minh Tuệ đến cái tuổi biết ‘rung rinh’, người cô bé thích đương nhiên là Nhan Hỉ. Thời niên thiếu, mỗi năm cô bé chỉ gặp Nhan Hỉ vài tháng mùa đông và mùa hè rồi lại phải chia xa. Sau này trong những năm tháng chờ đợi mỏi mòn, quãng thời gian gặp gỡ rồi chia lìa ấy đã trở thành ký ức quý giá nhất đối với Minh Tuệ.
Năm Minh Huệ bảy tuổi, cô bé chính thức có được kỳ nghỉ hè đầu tiên trong cuộc đời mình. Trong bộ đồ đồng phục màu trắng hơi nhàu nhĩ có vài dấu tay nhỏ xíu bẩn bẩn trên vai áo, cùng với chiếc cặp sách luộm thuộm không mấy sạch sẽ đeo xiên xiên trên lưng, cô học trò nhỏ lớp một lớp kích động gào thét rồi cắm đầu cắm cổ chạy như bay ra khỏi cổng trường. Cô bé con bừng bừng sức sống ấy, chẳng biết ngần ngại e dè là gì.
Ở bên kia đường, cách cổng trường khoảng ba mét, có một cậu thiếu niên đã đợi sẵn từ lâu. Cậu mặc áo sơ mi và quần thể dục đơn giản, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, vóc người cao gầy dong dỏng còn đang trong giai đoạn dậy thì. Mặc cho ánh mặt trời cháy rát, mặc cho trước cổng trường đầy lũ nhóc con huyên náo như bầy chim vỡ tổ, cậu vẫn đứng đó với gương mặt phẳng lặng cùng dáng vẻ lạnh lùng xa cách rất hiếm gặp ở một cậu con trai đang tuổi ăn tuổi lớn.
Cô nhóc tinh quái ranh mãnh vừa lao ra khỏi cổng trường chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy cậu. Cô bé dừng lại hai giây, sau đó gân cổ, lấy hơi hét một tiếng thật vang dội rồi phóng vù vù về hướng cậu bằng tốc độ tương đương với viên đạn bay khỏi nòng súng.
“Nhan Hỉ!” Cô nhóc vọt tới, dùng cả hai tay hai chân để nhảy lên, đu bám trên người cậu, còn cậu thì không làm gì khác ngoài việc giữ cơ thể thăng bằng và nở nụ cười mím chi nhè nhẹ trên môi.
Cô nhóc tuột xuống khỏi người cậu, chống nạnh ra lệnh rất oai: “Nhan Hỉ, cõng em về!”
Cậu thiếu niên cười hiền lành, rồi liền xoay người khom lưng làm theo ‘mệnh lệnh’.
Ở nơi con phố nhỏ tràn nắng trong lòng thành phố, một cậu thiếu niên cõng cô bé con trên lưng, bước từng bước trầm ổn, cô nhóc kia không những nghênh ngang chiếm trọn tấm lưng cậu mà còn nghịch ngợm ngó nghiêng quay trái quay phải, chẳng chịu ngồi yên một giây. Những khi ấy, nụ cười hồn nhiên tươi vui luôn bừng sáng trên hai gương mặt thơ trẻ. Ngày ngày trôi qua, cậu vẫn thường xuyên cõng Minh Tuệ như thế, thường xuyên đến độ chuyện này đã trở thành dấu ấn sâu đậm xuyên suốt quãng đời ấu thơ và niên thiếu của cô bé.
Thế nhưng trong những trang hoài niệm của Minh Tuệ, ngày tháng thơ ấu và niên thiếu lung linh sắc màu đã thật sự khép lại vào năm cô tròn mười lăm tuổi. Bởi vì năm ấy, Nhan Hỉ rời xa cô.
Mỗi năm Nhan Hỉ đều về nước vào dịp Tết Dương Lịch, lúc đó ở Mỹ cậu đã học đến đại học. Thật ra kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ở nước ngoài không trùng thời điểm với trong nước, nhưng không biết Nhan Hỉ làm cách nào mà hằng năm ngay khi Minh Tuệ bắt đầu nghỉ hè và nghỉ đông, cô luôn trông thấy cậu đứng trước cổng trường chờ mình.
Thế rồi mùa đến mùa đi, cuối cùng vào một mùa đông năm nọ, họ đã lớn. Nhan Hỉ trở thành chàng trai hai mươi mốt tuổi, cậu kế thừa tất cả những ưu điểm về ngoại hình của ba mẹ, tuy dáng dấp trông vẫn còn gầy gò nhưng cơ thể đã phát triển toàn diện, vóc người cao ráo hài hòa, gương mặt đẹp sắc nét tinh xảo luôn phảng phất vẻ u buồn trầm mặc.
Còn Minh Tuệ thì đã là cô thiếu nữ tuổi trăng rằm với trái tim biết xao xuyến. Năm ấy trông thấy Nhan Hỉ trước cổng trường, cô nàng không còn gào thét như điên rồi co giò chạy thục mạng đến nữa mà đã biết làm duyên làm dáng, e ấp thẹn thùng.
Cô nàng bước yểu điệu đến bên cạnh Nhan Hỉ rồi cười e thẹn, Nhan Hỉ vẫn không có gì thay đổi, nụ cười của cậu vẫn ấm áp tươi tắn như ngày còn thơ. Cậu giúp cô chỉnh trang cổ áo, sau đó chẳng nói một lời, bình thản xoay người ngồi thấp xuống, đưa lưng về phía cô.
Đợi hồi lâu thấy trên lưng vẫn nhẹ tênh, Nhan Hỉ nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy cô bé phía sau mặt mũi đã đỏ hồng, cúi gằm ngượng nghịu nhìn ngón chân. Ồ, hóa ra là vậy, cô bé con lém lỉnh tinh nghịch năm nào nay đã lớn rồi. Cậu vẫn không nói gì, quay lại bước đến nắm tay cô dẫn về nhà.
Từ tầng mây cao diệu vợi, muôn triệu bông tuyết khẽ khàng bay xuống trần gian, điểm xuyết những chấm nhỏ trắng tinh lên bờ vai đôi lứa. Họ tươi cười hạnh phúc, tay trong tay sánh bước bên nhau suốt chặng đường về. Mùa tuyết rơi ấy tưởng chừng như chỉ có tốt đẹp.
Một cô bé mới dậy thì đối với chuyện ‘người lớn’ thường hay có sự hiếu kỳ. Mùa đông đó, họ đã mang theo tình yêu đầu đời son trẻ vào những lần tò mò vụng dại tìm hiểu thân thể của nhau. Minh Tuệ là người sống hết lòng mình, cô yêu, ái mộ Nhan Hỉ và tự nguyện trao đi tất cả, bao gồm cả tấm thân thiếu nữ. Hai cô cậu lén người lớn vụng trộm, mạo hiểm hết lần này đến lần khác. So với một Minh Tuệ ngây thơ không biết gì, Nhan Hỉ thấu suốt hơn rất nhiều, nhưng cho dù ngọn lửa khao khát có thiêu đốt cậu thì vào thời khắc mấu chốt, cậu vẫn thở hổn hển rời khỏi thân thể cô.
Hai người đã có với nhau những phút lén lút hồi hộp pha lẫn ngọt ngào phấn khích trong những ngày gió tuyết lạnh lẽo, nhưng nói gì đi nữa thì họ vẫn chỉ hai cô cậu trẻ người non dạ, giấu diếm thành công được vài lần rồi cuối cùng cũng bị người lớn phát giác.
Năm Nhan Hỉ hai mươi mốt tuổi, Minh Tuệ mười lăm tuổi, Âu Lâm Ngọc đã nói chuyện với Nhan Hỉ rất lâu và cũng chính lần nói chuyện này đã lấy đi của đôi trẻ tám năm thanh xuân.
Ngày chia tay cận kề, Nhan Hỉ nhắn nhủ Minh Tuệ: “Minh Tuệ, anh phải đi một thời gian, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn nhé. Đợi anh, khi nào trở về anh sẽ cưới em.” Bấy giờ Minh Tuệ không hề có ý định kết hôn, một cô bé mới mười lăm tuổi đầu làm sao có thể suy nghĩ nghiêm túc về một việc hệ trọng như vậy. Nhưng về sau, khi hiểu ra rằng sắp tới sẽ không được gặp Nhan Hỉ trong thời gian rất dài, cô khóc lóc ầm ĩ, náo loạn cả nhà, rồi còn giận lẫy Nhan Hỉ, chỉ là lần này ai cũng để mặc cô.
Giây phút máy bay đưa Nhan Hỉ lên bầu trời cao, Minh Tuệ khóc điên cuồng, tiếng khóc của cô thậm chí còn kinh động đến bảo vệ sân bay, nhưng Minh Tuệ cảm thấy, cho dù cô có khóc ra máu chăng nữa thì Nhan Hỉ cũng không mềm lòng, bởi vì cái con người vô cảm mặt lạnh như tiền kia đã quay lưng đi mất dạng. Trong lòng Minh Tuệ bắt đầu oán hận Nhan Hỉ kể từ đó.
Nhan Hỉ nói đi, là đi biền biệt tám năm. Tám năm ấy, Minh Tuệ không có bất kỳ tin tức gì về cậu. Ban đầu cô còn hờn dỗi, cố tình không thèm đếm xỉa đến những chuyện liên quan đến cậu, đến lúc cô không kìm lòng được muốn hỏi han thì lại chẳng hỏi được thông tin gì có giá trị.
Mười lăm tuổi đến hai mươi ba tuổi, Minh Tuệ lên cấp ba, vào đại học, tốt nghiệp ra trường được giữ lại làm trợ giảng. Cuộc sống của cô trong từng ấy năm đã trôi qua bình yên và trọn vẹn, mảnh ghép thiếu sót duy nhất chính là hình ảnh một cậu thiếu niên hàng năm vẫn xuất hiện trước cổng trường đợi cô. Theo năm tháng trưởng thành, cái tên Nhan Hỉ cũng dần phai nhạt trong ký ức, nhưng dù cô có quên bẵng đi hơi thở của chàng trai ấy thì vẫn không thể phủ nhận một sự thật: những dấu vết cậu để lại trong trái tim đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống sau này của cô.
Thời sinh viên, Minh Tuệ cũng từng trải qua vài mảnh tình vụn vặt, có điều những anh bạn đó không mang lại cho cô cảm giác gì ngoài cảm giác nhạt nhẽo vô vị. Ai ai cô cũng mang ra so sánh, anh A thì không có bả vai dày rộng như Nhan Hỉ; anh B lại hay phì phèo thuốc lá, không có hơi thở thơm mát như Nhan Hỉ; anh C thì suốt ngày mồm miệng liến thoắng, không có sự trầm tĩnh điềm đạm như Nhan Hỉ; cuối cùng là anh D, có bả vai dày rộng, không hút thuốc, không nói nhiều, nhưng tại sao gương mặt anh ta lại không đáng yêu như Nhan Hỉ cơ chứ?
Sau nhiều lần không ngừng tự đưa mình vào tình cảnh rối rắm, Minh Tuệ cảm thấy mình sắp điên đến nơi, đồng thời nỗi oán hận đối với cái người tên Nhan Hỉ càng lúc càng thêm sâu nặng.
Tám năm đã biến một thiếu nữ non nớt trở thành người con gái thực thụ. Đóa hoa hai mươi ba tuổi đã giũ bỏ dáng vẻ ngây ngô của thiếu nữ, những suy nghĩ ngỗ ngược của trẻ con và khoác lên mình vẻ trưởng thành cùng sự sâu sắc chín chắn, để bước vào thời kỳ xinh đẹp nhất trong cuộc đời người con gái.
Bản thân là cô gái đương độ xuân thì quyến rũ nhưng Minh Tuệ lại cảm thấy lòng mình đang dần già cỗi. Sau tám năm thì cô đã hiểu, thật ra không phải cô muốn chờ đợi, mà chính là vì ngay từ đầu trong lòng cô Nhan Hỉ đã như một thành trì kiên cố vững chắc không ai có thể vượt qua, kể cả cô.
Suốt ngần ấy năm qua Minh Tuệ bị tra tấn trong đớn đau khổ sở, mà sự tra tấn ấy vào những ngày trường cho nghỉ hè và nghỉ đông lại càng lên đến đỉnh điểm, tất cả chỉ vì những hy vọng, trông mong người ấy quay về càng lúc càng rời xa cô.
Hôm nay Minh Tuệ chào đón kỳ nghỉ hè đầu tiên của cuộc đời làm trợ giảng. Đại học nơi Minh Tuệ giảng dạy là một trường chính quy loại hai rất bề thế. Ngày cuối cùng trước khi bước vào kỳ nghỉ, cổng trường nườm nượp người đến người đi.
Bước ra từ cổng trường trong nắng chiều nghiêng nghiêng, Minh Tuệ không hiểu vì sao sau tám năm cô vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng anh giữa bao người tấp nập. Anh vẫn như xưa, vĩnh viễn không giống như những người bình thường khác – quần áo kiểu dáng đơn giản, vóc người cao gầy vững chãi, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng băng giá, cả con người anh toát lên vẻ xa cách với thế giới xung quanh, nhưng ngoài những điều đó ra cô còn cảm nhận được ở anh hương vị trong lành, dịu mát, sạch sẽ không ai có thể có được.
Trong phút chốc trăm ngàn nỗi đau ào ạt kéo đến giày xéo trái tim cô. Bao nhiêu năm chờ đợi ròng rã, cô đã từng ảo tưởng vô số lần về những gì cô sẽ làm nếu mai này gặp lại, có lẽ cô sẽ làm ngơ như không thấy anh, hoặc có lẽ cô sẽ nhào đến ôm chặt lấy anh rồi đánh anh một trận ra trò. Nhưng giờ phút này, tất cả những đáp án đó đều vô dụng và cô chỉ biết ôm trái tim đang bị tra tấn thảm thương xoay người ngồi sụp xuống đất.
Một đôi chân chợt xuất hiện giữa làn nước mắt mơ hồ. Chủ nhân của đôi chân ấy mang đôi giày da màu cà phê, đơn giản, thanh lịch và sang trọng, phủ lên trên đôi giày là ống quần màu vàng nhạt xếp ly thẳng tắp được may từ chất liệu vải mềm mại.
Chủ nhân của đôi chân đó dừng lại trước mặt cô hai giây, rồi quay người ngồi xổm xuống. Minh Tuệ nhìn dáng dấp phía sau của người ấy, vẫn như trong ký ức ngày còn bé – tấm lưng vừa rộng vừa dày, áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, mái tóc cắt ngắn đến tận gáy gọn gàng tinh tươm. Cô òa khóc như một đứa trẻ, nước mắt tuôn rơi tựa suối trào.
Trải qua một lúc lâu đợi chờ, trên người cuối cùng cũng cảm giác được sức nặng, chàng trai đứng lên, mang theo cô gái trên tấm lưng trưởng thành cứng cỏi của mình, bước từng bước rời đi, mỗi bước chân vẫn trầm ổn như năm xưa.
Cảnh các đôi tình nhân cõng nhau tình tứ rất thường diễn ra trên con đường đại học này. Vì lẽ đó, khi Nhan Hỉ cõng Minh Tuệ trên lưng, hình ảnh ấy cũng không khiến người ta kinh ngạc, có chăng chỉ là những ánh mắt tò mò ngưỡng mộ nhìn về phía họ. Nhưng không ai trong số những người ngoái đầu nhìn lại có thể biết được rằng, đôi nam nữ nhìn như bao nhiêu cặp tình nhân bình thường khác ấy đã trải qua ngày tháng chờ đợi trong niềm đau đằng đẵng từ lúc còn là cô bé cậu con trai dại khờ, cho đến tận bây giờ, khi đã là chàng trai cô gái trưởng thành.
Cô gái ghé đầu vào vai chàng trai, nước mắt thấm ướt đầu vai anh. Trong làn gió thoang thoảng mùi thơm dịu ngọt, chẳng ai nói một lời. Họ luôn lặng im như thế và mãi mãi hạnh phúc như thế.
Hết.
Lần đầu tiên Nhan Hỉ gặp Minh Tuệ là vào năm cậu chín tuổi. Lúc bấy giờ cô nhóc Minh Tuệ chỉ mới ba tuổi, bé cỏn con như một hạt đậu, ngay cả trí não còn chưa phát triển hoàn thiện. Thế nhưng nhờ cô nhóc ba tuổi này mà cậu mới biết được mình khác với mọi người. Khoảnh khắc đầu tiên cậu trông thấy Minh Tuệ, toàn thân cô bé tỏa ra một màu hồng rực rỡ. Tất nhiên cậu không biết màu sắc ấy là màu hồng, bởi trước chín tuổi, thế giới trong mắt cậu từ lâu đã được mặc định không có màu sắc, vì rằng tất cả những thứ cậu nhìn thấy hơn tám năm qua chỉ gói gọn trong ba màu: đen, trắng và tro tàn.
Nhan Hỉ cảm thấy Minh Tuệ trông thật hay ho, còn cái màu hồng tươi roi rói trên người cô bé nữa, sao mà cuốn hút đến thế. Thế là cả mùa hè năm đó, ánh mắt cậu luôn theo sát không rời hạt đậu hồng chuyên nghịch ngợm phá phách kia. Nếu nói rằng câu chuyện của họ đã thành hình từ những năm tháng ấu thơ hồn nhiên và non trẻ, quả thật không sai.
Theo thời gian, mối quan hệ giữa Nhan Hỉ và Minh Tuệ đã phát triển thành tình yêu một cách rất tự nhiên, mà con đường tình yêu của họ cũng vô cùng bình yên thuận lợi, không bị cản trở bởi bất cứ chướng ngại tâm lý nào.
Từ nhỏ Minh Tuệ đã cực kỳ thông minh hiếu động, cô sinh ra trong một gia đình giàu có sung túc, ba mẹ cô lại thoải mái dễ chịu, chẳng hề quản thúc hay ép buộc con gái phải vào khuôn khổ, vì thế từ khi còn là một cô bé con cho đến khi lớn lên thành thiếu nữ, cuộc sống của Minh Tuệ luôn đầy ắp tự do và vui vẻ.
Lẽ đương nhiên, quá trình lớn lên của Minh Tuệ không thể thiếu sự hiện diện của Nhan Hỉ. Tuy rằng hàng năm họ chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, nhưng Nhan Hỉ luôn có mặt trong từng giai đoạn trưởng thành của cô.
Minh Tuệ có tính cách phóng khoáng sôi nổi, tình yêu đối với Nhan Hỉ hình thành trong lòng cô tựa như hạt giống ngày qua ngày nảy mầm rồi đơm hoa kết quả. Ngay từ nhỏ, hai người đã dính với nhau như hình với bóng. Lúc Minh Tuệ ba, bốn tuổi, Nhan Hỉ luôn ở sát bên trông chừng cô. Bất kể Minh Tuệ ngang bướng, gây sự hay làm chuyện xấu, cậu chưa bao giờ lớn tiếng rầy la, thậm chí cậu còn dung túng, mặc cho cô quậy phá, chỉ khi nào cô làm điều gì gây nguy hiểm cho bản thân thì cậu mới ngăn cản.
Rồi Minh Tuệ cũng đến tuổi đi học, cô bé bắt đầu có bạn bè của mình, nhưng với cô, Nhan Hỉ vẫn là số một. Hồi ấy có nhiều việc Minh Tuệ chưa hiểu, cô bé chỉ biết, Nhan Hỉ là một người rất đặc biệt đối với mình. Trên danh nghĩa, Nhan Hỉ là chú cô bé, nhưng tuổi tác hai người không cách biệt mấy, hơn nữa cậu cũng chưa từng ra vẻ răn dạy cô như người lớn. Có những ngày cậu im hơi lặng tiếng chẳng nói câu gì, nhưng vẫn lò dò theo cô không rời một bước, không chỉ có vậy, thi thoảng cậu còn góp một tay giúp cô phá phách. Về sau Minh Tuệ lớn thêm một chút và hiểu được ít chuyện tốt xấu, vị trí của Nhan Hỉ trong lòng cô bé dần dà cũng cao đến mức không ai có thể sánh bằng. Bởi vì trong thế giới của một cô bé con khi đó, nếu so sánh giữa cậu thiếu niên trông lúc nào cũng xinh đẹp sạch sẽ và lũ bạn cả ngày thò lò nước mũi xung quanh mình, thì cậu chắc chắn phải đặc biệt hơn lũ bạn ấy gấp mấy lần.
Khi Minh Tuệ đến cái tuổi biết ‘rung rinh’, người cô bé thích đương nhiên là Nhan Hỉ. Thời niên thiếu, mỗi năm cô bé chỉ gặp Nhan Hỉ vài tháng mùa đông và mùa hè rồi lại phải chia xa. Sau này trong những năm tháng chờ đợi mỏi mòn, quãng thời gian gặp gỡ rồi chia lìa ấy đã trở thành ký ức quý giá nhất đối với Minh Tuệ.
Năm Minh Huệ bảy tuổi, cô bé chính thức có được kỳ nghỉ hè đầu tiên trong cuộc đời mình. Trong bộ đồ đồng phục màu trắng hơi nhàu nhĩ có vài dấu tay nhỏ xíu bẩn bẩn trên vai áo, cùng với chiếc cặp sách luộm thuộm không mấy sạch sẽ đeo xiên xiên trên lưng, cô học trò nhỏ lớp một lớp kích động gào thét rồi cắm đầu cắm cổ chạy như bay ra khỏi cổng trường. Cô bé con bừng bừng sức sống ấy, chẳng biết ngần ngại e dè là gì.
Ở bên kia đường, cách cổng trường khoảng ba mét, có một cậu thiếu niên đã đợi sẵn từ lâu. Cậu mặc áo sơ mi và quần thể dục đơn giản, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, vóc người cao gầy dong dỏng còn đang trong giai đoạn dậy thì. Mặc cho ánh mặt trời cháy rát, mặc cho trước cổng trường đầy lũ nhóc con huyên náo như bầy chim vỡ tổ, cậu vẫn đứng đó với gương mặt phẳng lặng cùng dáng vẻ lạnh lùng xa cách rất hiếm gặp ở một cậu con trai đang tuổi ăn tuổi lớn.
Cô nhóc tinh quái ranh mãnh vừa lao ra khỏi cổng trường chỉ liếc mắt một cái là đã nhìn thấy cậu. Cô bé dừng lại hai giây, sau đó gân cổ, lấy hơi hét một tiếng thật vang dội rồi phóng vù vù về hướng cậu bằng tốc độ tương đương với viên đạn bay khỏi nòng súng.
“Nhan Hỉ!” Cô nhóc vọt tới, dùng cả hai tay hai chân để nhảy lên, đu bám trên người cậu, còn cậu thì không làm gì khác ngoài việc giữ cơ thể thăng bằng và nở nụ cười mím chi nhè nhẹ trên môi.
Cô nhóc tuột xuống khỏi người cậu, chống nạnh ra lệnh rất oai: “Nhan Hỉ, cõng em về!”
Cậu thiếu niên cười hiền lành, rồi liền xoay người khom lưng làm theo ‘mệnh lệnh’.
Ở nơi con phố nhỏ tràn nắng trong lòng thành phố, một cậu thiếu niên cõng cô bé con trên lưng, bước từng bước trầm ổn, cô nhóc kia không những nghênh ngang chiếm trọn tấm lưng cậu mà còn nghịch ngợm ngó nghiêng quay trái quay phải, chẳng chịu ngồi yên một giây. Những khi ấy, nụ cười hồn nhiên tươi vui luôn bừng sáng trên hai gương mặt thơ trẻ. Ngày ngày trôi qua, cậu vẫn thường xuyên cõng Minh Tuệ như thế, thường xuyên đến độ chuyện này đã trở thành dấu ấn sâu đậm xuyên suốt quãng đời ấu thơ và niên thiếu của cô bé.
Thế nhưng trong những trang hoài niệm của Minh Tuệ, ngày tháng thơ ấu và niên thiếu lung linh sắc màu đã thật sự khép lại vào năm cô tròn mười lăm tuổi. Bởi vì năm ấy, Nhan Hỉ rời xa cô.
Mỗi năm Nhan Hỉ đều về nước vào dịp Tết Dương Lịch, lúc đó ở Mỹ cậu đã học đến đại học. Thật ra kỳ nghỉ đông và nghỉ hè ở nước ngoài không trùng thời điểm với trong nước, nhưng không biết Nhan Hỉ làm cách nào mà hằng năm ngay khi Minh Tuệ bắt đầu nghỉ hè và nghỉ đông, cô luôn trông thấy cậu đứng trước cổng trường chờ mình.
Thế rồi mùa đến mùa đi, cuối cùng vào một mùa đông năm nọ, họ đã lớn. Nhan Hỉ trở thành chàng trai hai mươi mốt tuổi, cậu kế thừa tất cả những ưu điểm về ngoại hình của ba mẹ, tuy dáng dấp trông vẫn còn gầy gò nhưng cơ thể đã phát triển toàn diện, vóc người cao ráo hài hòa, gương mặt đẹp sắc nét tinh xảo luôn phảng phất vẻ u buồn trầm mặc.
Còn Minh Tuệ thì đã là cô thiếu nữ tuổi trăng rằm với trái tim biết xao xuyến. Năm ấy trông thấy Nhan Hỉ trước cổng trường, cô nàng không còn gào thét như điên rồi co giò chạy thục mạng đến nữa mà đã biết làm duyên làm dáng, e ấp thẹn thùng.
Cô nàng bước yểu điệu đến bên cạnh Nhan Hỉ rồi cười e thẹn, Nhan Hỉ vẫn không có gì thay đổi, nụ cười của cậu vẫn ấm áp tươi tắn như ngày còn thơ. Cậu giúp cô chỉnh trang cổ áo, sau đó chẳng nói một lời, bình thản xoay người ngồi thấp xuống, đưa lưng về phía cô.
Đợi hồi lâu thấy trên lưng vẫn nhẹ tênh, Nhan Hỉ nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy cô bé phía sau mặt mũi đã đỏ hồng, cúi gằm ngượng nghịu nhìn ngón chân. Ồ, hóa ra là vậy, cô bé con lém lỉnh tinh nghịch năm nào nay đã lớn rồi. Cậu vẫn không nói gì, quay lại bước đến nắm tay cô dẫn về nhà.
Từ tầng mây cao diệu vợi, muôn triệu bông tuyết khẽ khàng bay xuống trần gian, điểm xuyết những chấm nhỏ trắng tinh lên bờ vai đôi lứa. Họ tươi cười hạnh phúc, tay trong tay sánh bước bên nhau suốt chặng đường về. Mùa tuyết rơi ấy tưởng chừng như chỉ có tốt đẹp.
Một cô bé mới dậy thì đối với chuyện ‘người lớn’ thường hay có sự hiếu kỳ. Mùa đông đó, họ đã mang theo tình yêu đầu đời son trẻ vào những lần tò mò vụng dại tìm hiểu thân thể của nhau. Minh Tuệ là người sống hết lòng mình, cô yêu, ái mộ Nhan Hỉ và tự nguyện trao đi tất cả, bao gồm cả tấm thân thiếu nữ. Hai cô cậu lén người lớn vụng trộm, mạo hiểm hết lần này đến lần khác. So với một Minh Tuệ ngây thơ không biết gì, Nhan Hỉ thấu suốt hơn rất nhiều, nhưng cho dù ngọn lửa khao khát có thiêu đốt cậu thì vào thời khắc mấu chốt, cậu vẫn thở hổn hển rời khỏi thân thể cô.
Hai người đã có với nhau những phút lén lút hồi hộp pha lẫn ngọt ngào phấn khích trong những ngày gió tuyết lạnh lẽo, nhưng nói gì đi nữa thì họ vẫn chỉ hai cô cậu trẻ người non dạ, giấu diếm thành công được vài lần rồi cuối cùng cũng bị người lớn phát giác.
Năm Nhan Hỉ hai mươi mốt tuổi, Minh Tuệ mười lăm tuổi, Âu Lâm Ngọc đã nói chuyện với Nhan Hỉ rất lâu và cũng chính lần nói chuyện này đã lấy đi của đôi trẻ tám năm thanh xuân.
Ngày chia tay cận kề, Nhan Hỉ nhắn nhủ Minh Tuệ: “Minh Tuệ, anh phải đi một thời gian, em ở nhà nhớ ngoan ngoãn nhé. Đợi anh, khi nào trở về anh sẽ cưới em.” Bấy giờ Minh Tuệ không hề có ý định kết hôn, một cô bé mới mười lăm tuổi đầu làm sao có thể suy nghĩ nghiêm túc về một việc hệ trọng như vậy. Nhưng về sau, khi hiểu ra rằng sắp tới sẽ không được gặp Nhan Hỉ trong thời gian rất dài, cô khóc lóc ầm ĩ, náo loạn cả nhà, rồi còn giận lẫy Nhan Hỉ, chỉ là lần này ai cũng để mặc cô.
Giây phút máy bay đưa Nhan Hỉ lên bầu trời cao, Minh Tuệ khóc điên cuồng, tiếng khóc của cô thậm chí còn kinh động đến bảo vệ sân bay, nhưng Minh Tuệ cảm thấy, cho dù cô có khóc ra máu chăng nữa thì Nhan Hỉ cũng không mềm lòng, bởi vì cái con người vô cảm mặt lạnh như tiền kia đã quay lưng đi mất dạng. Trong lòng Minh Tuệ bắt đầu oán hận Nhan Hỉ kể từ đó.
Nhan Hỉ nói đi, là đi biền biệt tám năm. Tám năm ấy, Minh Tuệ không có bất kỳ tin tức gì về cậu. Ban đầu cô còn hờn dỗi, cố tình không thèm đếm xỉa đến những chuyện liên quan đến cậu, đến lúc cô không kìm lòng được muốn hỏi han thì lại chẳng hỏi được thông tin gì có giá trị.
Mười lăm tuổi đến hai mươi ba tuổi, Minh Tuệ lên cấp ba, vào đại học, tốt nghiệp ra trường được giữ lại làm trợ giảng. Cuộc sống của cô trong từng ấy năm đã trôi qua bình yên và trọn vẹn, mảnh ghép thiếu sót duy nhất chính là hình ảnh một cậu thiếu niên hàng năm vẫn xuất hiện trước cổng trường đợi cô. Theo năm tháng trưởng thành, cái tên Nhan Hỉ cũng dần phai nhạt trong ký ức, nhưng dù cô có quên bẵng đi hơi thở của chàng trai ấy thì vẫn không thể phủ nhận một sự thật: những dấu vết cậu để lại trong trái tim đã ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống sau này của cô.
Thời sinh viên, Minh Tuệ cũng từng trải qua vài mảnh tình vụn vặt, có điều những anh bạn đó không mang lại cho cô cảm giác gì ngoài cảm giác nhạt nhẽo vô vị. Ai ai cô cũng mang ra so sánh, anh A thì không có bả vai dày rộng như Nhan Hỉ; anh B lại hay phì phèo thuốc lá, không có hơi thở thơm mát như Nhan Hỉ; anh C thì suốt ngày mồm miệng liến thoắng, không có sự trầm tĩnh điềm đạm như Nhan Hỉ; cuối cùng là anh D, có bả vai dày rộng, không hút thuốc, không nói nhiều, nhưng tại sao gương mặt anh ta lại không đáng yêu như Nhan Hỉ cơ chứ?
Sau nhiều lần không ngừng tự đưa mình vào tình cảnh rối rắm, Minh Tuệ cảm thấy mình sắp điên đến nơi, đồng thời nỗi oán hận đối với cái người tên Nhan Hỉ càng lúc càng thêm sâu nặng.
Tám năm đã biến một thiếu nữ non nớt trở thành người con gái thực thụ. Đóa hoa hai mươi ba tuổi đã giũ bỏ dáng vẻ ngây ngô của thiếu nữ, những suy nghĩ ngỗ ngược của trẻ con và khoác lên mình vẻ trưởng thành cùng sự sâu sắc chín chắn, để bước vào thời kỳ xinh đẹp nhất trong cuộc đời người con gái.
Bản thân là cô gái đương độ xuân thì quyến rũ nhưng Minh Tuệ lại cảm thấy lòng mình đang dần già cỗi. Sau tám năm thì cô đã hiểu, thật ra không phải cô muốn chờ đợi, mà chính là vì ngay từ đầu trong lòng cô Nhan Hỉ đã như một thành trì kiên cố vững chắc không ai có thể vượt qua, kể cả cô.
Suốt ngần ấy năm qua Minh Tuệ bị tra tấn trong đớn đau khổ sở, mà sự tra tấn ấy vào những ngày trường cho nghỉ hè và nghỉ đông lại càng lên đến đỉnh điểm, tất cả chỉ vì những hy vọng, trông mong người ấy quay về càng lúc càng rời xa cô.
Hôm nay Minh Tuệ chào đón kỳ nghỉ hè đầu tiên của cuộc đời làm trợ giảng. Đại học nơi Minh Tuệ giảng dạy là một trường chính quy loại hai rất bề thế. Ngày cuối cùng trước khi bước vào kỳ nghỉ, cổng trường nườm nượp người đến người đi.
Bước ra từ cổng trường trong nắng chiều nghiêng nghiêng, Minh Tuệ không hiểu vì sao sau tám năm cô vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng anh giữa bao người tấp nập. Anh vẫn như xưa, vĩnh viễn không giống như những người bình thường khác – quần áo kiểu dáng đơn giản, vóc người cao gầy vững chãi, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lạnh lùng băng giá, cả con người anh toát lên vẻ xa cách với thế giới xung quanh, nhưng ngoài những điều đó ra cô còn cảm nhận được ở anh hương vị trong lành, dịu mát, sạch sẽ không ai có thể có được.
Trong phút chốc trăm ngàn nỗi đau ào ạt kéo đến giày xéo trái tim cô. Bao nhiêu năm chờ đợi ròng rã, cô đã từng ảo tưởng vô số lần về những gì cô sẽ làm nếu mai này gặp lại, có lẽ cô sẽ làm ngơ như không thấy anh, hoặc có lẽ cô sẽ nhào đến ôm chặt lấy anh rồi đánh anh một trận ra trò. Nhưng giờ phút này, tất cả những đáp án đó đều vô dụng và cô chỉ biết ôm trái tim đang bị tra tấn thảm thương xoay người ngồi sụp xuống đất.
Một đôi chân chợt xuất hiện giữa làn nước mắt mơ hồ. Chủ nhân của đôi chân ấy mang đôi giày da màu cà phê, đơn giản, thanh lịch và sang trọng, phủ lên trên đôi giày là ống quần màu vàng nhạt xếp ly thẳng tắp được may từ chất liệu vải mềm mại.
Chủ nhân của đôi chân đó dừng lại trước mặt cô hai giây, rồi quay người ngồi xổm xuống. Minh Tuệ nhìn dáng dấp phía sau của người ấy, vẫn như trong ký ức ngày còn bé – tấm lưng vừa rộng vừa dày, áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ, mái tóc cắt ngắn đến tận gáy gọn gàng tinh tươm. Cô òa khóc như một đứa trẻ, nước mắt tuôn rơi tựa suối trào.
Trải qua một lúc lâu đợi chờ, trên người cuối cùng cũng cảm giác được sức nặng, chàng trai đứng lên, mang theo cô gái trên tấm lưng trưởng thành cứng cỏi của mình, bước từng bước rời đi, mỗi bước chân vẫn trầm ổn như năm xưa.
Cảnh các đôi tình nhân cõng nhau tình tứ rất thường diễn ra trên con đường đại học này. Vì lẽ đó, khi Nhan Hỉ cõng Minh Tuệ trên lưng, hình ảnh ấy cũng không khiến người ta kinh ngạc, có chăng chỉ là những ánh mắt tò mò ngưỡng mộ nhìn về phía họ. Nhưng không ai trong số những người ngoái đầu nhìn lại có thể biết được rằng, đôi nam nữ nhìn như bao nhiêu cặp tình nhân bình thường khác ấy đã trải qua ngày tháng chờ đợi trong niềm đau đằng đẵng từ lúc còn là cô bé cậu con trai dại khờ, cho đến tận bây giờ, khi đã là chàng trai cô gái trưởng thành.
Cô gái ghé đầu vào vai chàng trai, nước mắt thấm ướt đầu vai anh. Trong làn gió thoang thoảng mùi thơm dịu ngọt, chẳng ai nói một lời. Họ luôn lặng im như thế và mãi mãi hạnh phúc như thế.
Hết.
Tác giả :
Nhiễu Lương Tam Nhật