Tiểu Khả Ái Của Tôi
Chương 44: Tính yêu là ly rượu ngọt, ai uống rồi cũng say
Cơn tức của Hạng Lập không hề nhỏ, buổi sáng anh đến đây đợi Tiêu Hà mấy tiếng liền không biết đã chậm trễ bao nhiêu chuyện, kết quả cậu chỉ cần một cuộc gọi nhẹ nhàng bơng quơ một tiếng bảo tối hẵng qua?
Cúp điện thoại thoại rồi anh liền cảm thấy có chút đau lòng, nhưng biết làm sao đây, Tiêu Hà lại không đứng ở trước mặt, trong căn cứ lại như nuôi một đám heo, gọi thế nào cũng không tỉnh, tức cũng không biết tìm ai để xả giận nên chỉ có thể đẩy mọi chuyện sang ngày hôm sau mà thôi, vì vậy anh đành nằm xuống sô pha ngủ.
“Ồ, bác sĩ Hạng ở đây rồi à, Tiêu đội đâu rồi?” hai giờ chiều, heo trong căn cứ rốt cuộc cũng mò xuống tìm ăn, nhìn thấy Hạng Lập nằm trên sô pha liền hỏi tin tức Tiêu Hà.
Hạng Lập vốn không ngủ, đôi mắt trợn ngược nhìn bốn người bọn họ, sau đó tức giận ngồi thẳng dậy nói, “Tiêu đội của các cậu không ở mà các cậu cũng không biết à? Dì nói bà ấy sáng nay chưa thấy người đâu cả, Tiêu Hà có thể đi đâu? Gọi điện thoại cho cậu ta mà cậu ta còn bảo mình đang không ở trong nội thành kia kìa, cái tên trạch nam tro cốt không có việc gì thì chạy ra ngoài làm chi? Làm hỏng chuyện của tôi, làm mất thời gian của tôi quá đây.”
Mấy tên nhóc mới tỉnh ngủ còn đang đói bụng sao để ý đến cảm xúc của anh, một đám vừa ăn cơm vừa cầm di động, nhân tiện trả lời anh hai câu có lệ.
“Cậu ấy không ở trong căn cứ à? Em còn tưởng là câu ấy đang ngủ trưa đó.”
“Đêm qua lúc đang huấn luyện thì em đi WC có thấy anh ấy xuống lầu, còn chưa trở về sao?” Miên Phong hỏi.
“Ai biết, lên Weibo của thầy Tống không phải là sẽ biết sao.” Happy thông thái dĩ nhiên là biết Tiêu Hà giờ khác xưa rồi.
“Bác sĩ Hạng, lời này của anh em không đồng ý, Tiêu đội của bọn em đâu phải là trạch nam tro cốt gì, anh ấy giờ là cao nhân tình trường rồi.” Mộc Mộc vừa cầm điện thoại mở Weibo vừa giỡn với Hạng Lập.
Hạng lập cũng không có ý định theo chân đùa giỡn với họ, anh lại ngã lên sô pha nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ tất cả.
“Acc chính của thầy Tống không có gì cả, toàn là share tuyên truyền game thôi.” Mộc Mộc vào bình luận cũng không thấy tin tức gì thú vị.
“Vậy vào acc phụ xem sao, tới tới, để đây làm cho.” Happy vừa nói xong liền đoạt lấy điện thoại.
Anh chàng nhanh chóng vào thanh tìm kiếm tra ID acc phụ của Tống Dịch.
“Ai u, xem bộ dạng của cậu kìa, chắc chắn là thường xuyên làm rồi.” Mộc Mộc xen vào nhìn Happy tìm kiếm ID của Tống Dịch.
“Sao có thể chứ, đây là quan tâm đến Hà Thần của chúng ta mất tích một đêm vẫn chưa thấy trở về mà.” Trong khi hai người nói chuyện thì điện thoại chuyển hướng đến acc phụ của Tống Dịch lúc này đã xuất hiện bài mới, được share đến vài vạn.
Tuy rằng ảnh chụp có chút vỡ, chủ yếu là do động tác nên ảnh bóng chồng bóng, mặt người cũng không nhìn thấy, càng miễn bàn đến việc trông người nọ như thế nào, nhưng Happ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ảnh chụp này là Tiêu Hà đã ở cùng phòng với mình ba năm qua.
“Xem xem mình ngoan chưa, thấy Tiêu đội bây giờ biến thành bộ dạng gì thế này không biết, offline lúc 10h đúng không, thế mà còn có thể lái xe mấy tiếng đồng hồ đến nhà thầy Tống, nhìn thế này chắc được khai trai rồi đây.” Happy che dấu không nổi nội tâm khiếp sợ lúc này mà đưa điện thoại cho họ xem.
Mầy người thò đầu qua nhìn, Miên Phong liền chú ý đến quần áo của Tiêu Hà, “Bộ này của Tiêu đội ngắn ghê, nhìn mắc cười chết.”
Thu Dương chọc đầu của cậu, “Đây mà là trọng điểm à? Trọng điểm không phải hai người bọn họ sao?”
Happy thu điện thoại lại, “Ai ui, ngốc quá, mấy người nghĩ điều mấy người nói là trọng điểm à? Trọng điểm là bình luận đây này! Sao ngay cả bí quyết lên mạng lướt sóng cũng không biết vậy trời!”
Happy click mở bình luận, Mộc Mộc ghé vào bên cạnh anh chàng đọc ké.
“Bình luận nói gì vậy? Đọc to ra cái nào, hai người xem một mình là ý gì vậy?” Thu Dương dùng chân đá Happy.
Happy không thèm để ý đến cậu ta, tay tiếp tục lướt di động, may thay Mộc Mộc trả lời lại một câu, “Cái này có thể đọc ra sao? Chịu thôi! Không dám đọc đâu, fan gì ma quỷ thế này, má nó ơi, cái này mà cũng bình luận được sao, mẹ ơi, quá khủng bố, nhìn không nổi nữa.”
Thu dương và Miên Phong càng nghe càng tò mò, nhìn thấy Happy vừa đọc vừa nhăn mặt nhưng vẫn luyến tiếc rời tay khỏi điện thoại lại khiến họ thêm tò mò không biết bình luận viết gì, vì thế cả hai cũng móc di động tìm kiếm acc phụ của Tống Dịch để đọc.
“Ây, sao dám bình luận như này chứ, trời đất ơi, bọn họ không sợ bị khóa acc à?”
“Eo ơi, như này cũng nói được hả trời?”
Bọn họ ở một bên bàn luận sôi nổi khiến Hạng Lập vô cùng tò mò bèn lấy di động ra đọc thử.
Vì thế, vừa bước vào anh liền đọc được….
___a a a a a a a, là Hà Thần đó! Đêm hôm khuya khoắt thế này! Hai người rốt cuộc đến bước này rồi sao!
___1555555551, tui khóc lóc thảm thiết quá rồi đây! Hưng phấn muốn chớt! Tống Dịch cố lên! Bọn tui mãi mãi là hậu thuẫn kiên cố nhất của anh!
___Hà Thần mặc quần áo của A Dịch nhìn đáng yêu quá a a a a! Đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ đến ngày này rồi! Cố lên Hà Thần ơi!
___Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử! Hy vọng là Hà Thần sẽ đối xử ôn nhu một chút với A Dịch!
___Hà Thần quay đầu phát hiện A Dịch chụp trộm, rất nhanh sau đó nhảy lên giường cướp lấy điện thoại của anh, “Chúng ta đã ở đây, anh còn muốn chụp ảnh?”
A Dịch ngước mắt nhìn lên thấy cả người mình đều bị bao phủ bởi thân thể của Hà Thần, ánh mắt cậu mang theo sự xâm chiếm tuyệt đối, anh chủ động đưa tay câu lấy cổ Hà Thần, cái gì cũng không nói, nhanh chóng in môi mình lên môi cậu, dưới ánh đèn ấm áp có thể nhìn thấy cả một sợi tơ mỏng khi hai người tách nhau ra, đèn bàn nhanh chóng bị tắt đi, cùng lúc với tiếng công tắc đèn tắt còn có thể nghe thấy tiếng thở động tình của A Dịch….
___????? Trời đựu, chị gái gì đó ơi, chị đúng là có độc. Tuyệt không? Này cũng quá tuyệt rồi còn gì?
___Mẹ ơi, đối với một đứa nhỏ tuổi như tuôi thì nó kích thích ghê hồn! Đừng có ngừng nha! Tuôi trụ không nổi!
___ Thật sự đó, sợ là với văn hóa fans, so sánh với các cô thì tui mới thấy tui phế đến mức nào, vẽ cũng không biết mà viết cũng không xong, chỉ có thể hét lên 1551 tui còn muốn nhìn tiếp!
___ Hôm nay các thái thái tiểu thuyết đều ở đây ăn tết à? Các thái thái à!
Hạng Lập kéo xuống thì càng phát hiện nhiều bình luận xxx hơn, càng đọc càng nóng mặt, bình luận không có chừng mực cũng càng ngày càng lớn, cả khuôn mặt anh nhăn lại như khỉ.
Anh không nên bị lòng hiếu kì dụ dỗ, nếu không cũng không thấy nhiều thứ không nên thấy như vậy, lại liên tưởng đến cuộc gọi sáng nay, Tiêu Hà không kiên nhẫn nói chuyện với mình như vậy, nói không chừng là còn đang chìm đắm trong nam sắc cũng nên?
Chậc.
“Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi không nghĩ cái loại con trai chỉ ham mê game điện tử như cậu ta mà cũng thuộc dạng người như vậy.” Hạng Lập thu điện thoại lại cảm thán.
Happy gặm xong một cái móng gà lại nhìn anh nhún vai cười, “Lúc trước không biết ai bảo cậu ta là cậu đã đến cái tuổi rơi lệ rồi, là thời điểm để buông bỏ thể thao điện tử nhỉ?”
Hạng Lập ngồi dậy dùng gối ôm đặt ra sau đầu rồi đứng lên vẻ mặt vui vẻ,” Là tôi nói không sai, vừa rồi tôi cũng cảm khái một chút, bây giờ vui còn không kịp, Tiêu Hà mẹ nó rốt cuộc cũng có thể ngoan ngoãn nghe theo tôi phối hợp trị kiệu rồi! Quả nhiên rất đúng, tình yêu là ly rượu ngọt, ai uống rồi cũng say!”
Tiêu Hà vừa vào cửa liền nghe thấy Hạng Lập cao giọng nói, nhìn anh ta rồi nhìn bốn con người đang ăn cơm, hỏi Hạng Lập, “Không phải bảo anh tối hẵng đến à?”
“Sao giờ mà cậu đã về rồi? không phải bây giờ nên cùng bạn trai ôn tồn một hồi sao?” Hạng Lập không nghĩ là cậu sẽ về sớm như vậy.
Tiêu Hà dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn bọn họ, “Buổi chiều anh ấy còn có công việc, mọi người thế nào lại biết việc này?”
Trong tay Happy cầm chân gà giơ lên chỉ trỏ, “Bởi vì tớ lấy chân gà bấm tay bói toán, phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy.”
Chỉ có Miên Phong là thành thật, “Tiêu đội, bọn em đều lên Weibo của thầy Tống rồi, trông anh mặc cái áo ngủ của anh ấy nhìn buồn cười chết được.”
Thu Dương muốn che miệng của cậu nhóc lại nhưng vẫn chậm một bước, đành phải nhỏ giọng giáo huấn Miên Phong, “Sao mà thành thật vậy chứ, đã bảo em bao nhiêu lần rồi, Hà Thần không thích.”
Miên Phong còn chưa gặp qua chuyện này, Tiêu Hà cũng không nhiều lời với bọn họ, cậu lái xe một đường về nên hơi mệt, chỉ gọi Hạng Lập lên lầu để kiểm tra.
“Tình hình không tốt, nhưng mà cũng không tệ hơn, thuốc mỗi ngày đều phải dùng, cậu xem cậu vô dụng chưa này, bình thuốc này cũng đâu có lớn gì đâu, sau này đi ra ngoài thì nhớ mang theo bên người,” Hạng Lập vừa dọn đồ vừa tiến vào trạng thái súng liên thanh.
“Chúc mừng cậu nhé, lão hòa thượng rốt cuộc cũng phá giới rồi.” Hạng Lập trêu ghẹo.
Tiêu Hà khẽ cau mày, mấy chữ lão hòa thượng của Hạng Lập lại làm cậu nhớ đến ba chữ đáng nhớ kia, nhưng rồi cậu lại cẩn thận suy nghĩ trong lòng, cảm thấy ba chữ này dùng để hình dung mình rõ ràng là dễ nghe hơn trông thấy, cái lúc nói lên câu đồng tử công sao không nghĩ đến mấy chữ này đầu tiên?
“Sao nhíu mày dữ vậy? Chẳng lẽ là sợ Phật Tổ trừng phạt hả?” Hạng Lập lại giỡn.
Tiêu Hà nhìn anh trầm trọng, “Chưa phá.”
Hạng Lập vừa nghe liền thu tay lại, “Ai u, cái lão hòa thượng này, tôi đây còn tưởng cậu trầm mê sắc đẹp, ai biết được cậu lại còn tâm cảnh ngăn thủy.”
Anh nói xong cau này liền nghĩ nghĩ, không thể nào, lại tưởng tượng, lúc này thần sắc hơi hoang mang, nhỏ giọng hỏi, “Cậu….cái phía dưới kia?”
Tiêu Hà nhìn anh, căn cứ vào vẻ mặt và thủ thế của anh mới hiểu được suy nghĩ, “Gì đấy?”
Hạng Lập xấu hổ lại không mất lịch sự cười ha ha, đặt thiết bị vào trong túi, “Không giống, cậu nói không phá tôi còn tưởng là cậu bị làm sao, nếu không phải cái đó thì là gì?”
Anh làm mặt quỷ với Tiêu Hà, “Chẳng lẽ là cậu…không chào lên nổi?”
Tiêu Hà không cần nhắc cũng biết là anh đang nói cái gì, “Cút!”
Hạng Lập thấy cậu có chút tức giận, cho rằng là đúng rồi, tỏ vẻ bi thương, “Ai, tuổi còn trẻ mà như thế này, vậy đi, để tôi coi có chuyên gia nào không thì liên hệ giúp cậu, tôi nhớ không nhầm mình có cậu bạn học chuyên về cái phần….”
Tiêu Hà nâng tay hoạt động một chút, khớp xương bị niết đến đến phát ra tiếng, “Em khuyên anh lập tức câm miệng, bằng không em có thể khiến anh không đứng lên nổi.”
Hạng Lập vừa nghe xong đùi thịt căng cứng, “Tôi còn có chút việc, cáo từ, nếu như cậu muốn trị liệu, liên lạc với tôi, tôi tìm chuyên gia giúp cậu….”
“Phắn lẹ hộ ông.”
Hoàn chương 44
Cúp điện thoại thoại rồi anh liền cảm thấy có chút đau lòng, nhưng biết làm sao đây, Tiêu Hà lại không đứng ở trước mặt, trong căn cứ lại như nuôi một đám heo, gọi thế nào cũng không tỉnh, tức cũng không biết tìm ai để xả giận nên chỉ có thể đẩy mọi chuyện sang ngày hôm sau mà thôi, vì vậy anh đành nằm xuống sô pha ngủ.
“Ồ, bác sĩ Hạng ở đây rồi à, Tiêu đội đâu rồi?” hai giờ chiều, heo trong căn cứ rốt cuộc cũng mò xuống tìm ăn, nhìn thấy Hạng Lập nằm trên sô pha liền hỏi tin tức Tiêu Hà.
Hạng Lập vốn không ngủ, đôi mắt trợn ngược nhìn bốn người bọn họ, sau đó tức giận ngồi thẳng dậy nói, “Tiêu đội của các cậu không ở mà các cậu cũng không biết à? Dì nói bà ấy sáng nay chưa thấy người đâu cả, Tiêu Hà có thể đi đâu? Gọi điện thoại cho cậu ta mà cậu ta còn bảo mình đang không ở trong nội thành kia kìa, cái tên trạch nam tro cốt không có việc gì thì chạy ra ngoài làm chi? Làm hỏng chuyện của tôi, làm mất thời gian của tôi quá đây.”
Mấy tên nhóc mới tỉnh ngủ còn đang đói bụng sao để ý đến cảm xúc của anh, một đám vừa ăn cơm vừa cầm di động, nhân tiện trả lời anh hai câu có lệ.
“Cậu ấy không ở trong căn cứ à? Em còn tưởng là câu ấy đang ngủ trưa đó.”
“Đêm qua lúc đang huấn luyện thì em đi WC có thấy anh ấy xuống lầu, còn chưa trở về sao?” Miên Phong hỏi.
“Ai biết, lên Weibo của thầy Tống không phải là sẽ biết sao.” Happy thông thái dĩ nhiên là biết Tiêu Hà giờ khác xưa rồi.
“Bác sĩ Hạng, lời này của anh em không đồng ý, Tiêu đội của bọn em đâu phải là trạch nam tro cốt gì, anh ấy giờ là cao nhân tình trường rồi.” Mộc Mộc vừa cầm điện thoại mở Weibo vừa giỡn với Hạng Lập.
Hạng lập cũng không có ý định theo chân đùa giỡn với họ, anh lại ngã lên sô pha nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ tất cả.
“Acc chính của thầy Tống không có gì cả, toàn là share tuyên truyền game thôi.” Mộc Mộc vào bình luận cũng không thấy tin tức gì thú vị.
“Vậy vào acc phụ xem sao, tới tới, để đây làm cho.” Happy vừa nói xong liền đoạt lấy điện thoại.
Anh chàng nhanh chóng vào thanh tìm kiếm tra ID acc phụ của Tống Dịch.
“Ai u, xem bộ dạng của cậu kìa, chắc chắn là thường xuyên làm rồi.” Mộc Mộc xen vào nhìn Happy tìm kiếm ID của Tống Dịch.
“Sao có thể chứ, đây là quan tâm đến Hà Thần của chúng ta mất tích một đêm vẫn chưa thấy trở về mà.” Trong khi hai người nói chuyện thì điện thoại chuyển hướng đến acc phụ của Tống Dịch lúc này đã xuất hiện bài mới, được share đến vài vạn.
Tuy rằng ảnh chụp có chút vỡ, chủ yếu là do động tác nên ảnh bóng chồng bóng, mặt người cũng không nhìn thấy, càng miễn bàn đến việc trông người nọ như thế nào, nhưng Happ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ảnh chụp này là Tiêu Hà đã ở cùng phòng với mình ba năm qua.
“Xem xem mình ngoan chưa, thấy Tiêu đội bây giờ biến thành bộ dạng gì thế này không biết, offline lúc 10h đúng không, thế mà còn có thể lái xe mấy tiếng đồng hồ đến nhà thầy Tống, nhìn thế này chắc được khai trai rồi đây.” Happy che dấu không nổi nội tâm khiếp sợ lúc này mà đưa điện thoại cho họ xem.
Mầy người thò đầu qua nhìn, Miên Phong liền chú ý đến quần áo của Tiêu Hà, “Bộ này của Tiêu đội ngắn ghê, nhìn mắc cười chết.”
Thu Dương chọc đầu của cậu, “Đây mà là trọng điểm à? Trọng điểm không phải hai người bọn họ sao?”
Happy thu điện thoại lại, “Ai ui, ngốc quá, mấy người nghĩ điều mấy người nói là trọng điểm à? Trọng điểm là bình luận đây này! Sao ngay cả bí quyết lên mạng lướt sóng cũng không biết vậy trời!”
Happy click mở bình luận, Mộc Mộc ghé vào bên cạnh anh chàng đọc ké.
“Bình luận nói gì vậy? Đọc to ra cái nào, hai người xem một mình là ý gì vậy?” Thu Dương dùng chân đá Happy.
Happy không thèm để ý đến cậu ta, tay tiếp tục lướt di động, may thay Mộc Mộc trả lời lại một câu, “Cái này có thể đọc ra sao? Chịu thôi! Không dám đọc đâu, fan gì ma quỷ thế này, má nó ơi, cái này mà cũng bình luận được sao, mẹ ơi, quá khủng bố, nhìn không nổi nữa.”
Thu dương và Miên Phong càng nghe càng tò mò, nhìn thấy Happy vừa đọc vừa nhăn mặt nhưng vẫn luyến tiếc rời tay khỏi điện thoại lại khiến họ thêm tò mò không biết bình luận viết gì, vì thế cả hai cũng móc di động tìm kiếm acc phụ của Tống Dịch để đọc.
“Ây, sao dám bình luận như này chứ, trời đất ơi, bọn họ không sợ bị khóa acc à?”
“Eo ơi, như này cũng nói được hả trời?”
Bọn họ ở một bên bàn luận sôi nổi khiến Hạng Lập vô cùng tò mò bèn lấy di động ra đọc thử.
Vì thế, vừa bước vào anh liền đọc được….
___a a a a a a a, là Hà Thần đó! Đêm hôm khuya khoắt thế này! Hai người rốt cuộc đến bước này rồi sao!
___1555555551, tui khóc lóc thảm thiết quá rồi đây! Hưng phấn muốn chớt! Tống Dịch cố lên! Bọn tui mãi mãi là hậu thuẫn kiên cố nhất của anh!
___Hà Thần mặc quần áo của A Dịch nhìn đáng yêu quá a a a a! Đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ đến ngày này rồi! Cố lên Hà Thần ơi!
___Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử! Hy vọng là Hà Thần sẽ đối xử ôn nhu một chút với A Dịch!
___Hà Thần quay đầu phát hiện A Dịch chụp trộm, rất nhanh sau đó nhảy lên giường cướp lấy điện thoại của anh, “Chúng ta đã ở đây, anh còn muốn chụp ảnh?”
A Dịch ngước mắt nhìn lên thấy cả người mình đều bị bao phủ bởi thân thể của Hà Thần, ánh mắt cậu mang theo sự xâm chiếm tuyệt đối, anh chủ động đưa tay câu lấy cổ Hà Thần, cái gì cũng không nói, nhanh chóng in môi mình lên môi cậu, dưới ánh đèn ấm áp có thể nhìn thấy cả một sợi tơ mỏng khi hai người tách nhau ra, đèn bàn nhanh chóng bị tắt đi, cùng lúc với tiếng công tắc đèn tắt còn có thể nghe thấy tiếng thở động tình của A Dịch….
___????? Trời đựu, chị gái gì đó ơi, chị đúng là có độc. Tuyệt không? Này cũng quá tuyệt rồi còn gì?
___Mẹ ơi, đối với một đứa nhỏ tuổi như tuôi thì nó kích thích ghê hồn! Đừng có ngừng nha! Tuôi trụ không nổi!
___ Thật sự đó, sợ là với văn hóa fans, so sánh với các cô thì tui mới thấy tui phế đến mức nào, vẽ cũng không biết mà viết cũng không xong, chỉ có thể hét lên 1551 tui còn muốn nhìn tiếp!
___ Hôm nay các thái thái tiểu thuyết đều ở đây ăn tết à? Các thái thái à!
Hạng Lập kéo xuống thì càng phát hiện nhiều bình luận xxx hơn, càng đọc càng nóng mặt, bình luận không có chừng mực cũng càng ngày càng lớn, cả khuôn mặt anh nhăn lại như khỉ.
Anh không nên bị lòng hiếu kì dụ dỗ, nếu không cũng không thấy nhiều thứ không nên thấy như vậy, lại liên tưởng đến cuộc gọi sáng nay, Tiêu Hà không kiên nhẫn nói chuyện với mình như vậy, nói không chừng là còn đang chìm đắm trong nam sắc cũng nên?
Chậc.
“Từ xưa đến nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi không nghĩ cái loại con trai chỉ ham mê game điện tử như cậu ta mà cũng thuộc dạng người như vậy.” Hạng Lập thu điện thoại lại cảm thán.
Happy gặm xong một cái móng gà lại nhìn anh nhún vai cười, “Lúc trước không biết ai bảo cậu ta là cậu đã đến cái tuổi rơi lệ rồi, là thời điểm để buông bỏ thể thao điện tử nhỉ?”
Hạng Lập ngồi dậy dùng gối ôm đặt ra sau đầu rồi đứng lên vẻ mặt vui vẻ,” Là tôi nói không sai, vừa rồi tôi cũng cảm khái một chút, bây giờ vui còn không kịp, Tiêu Hà mẹ nó rốt cuộc cũng có thể ngoan ngoãn nghe theo tôi phối hợp trị kiệu rồi! Quả nhiên rất đúng, tình yêu là ly rượu ngọt, ai uống rồi cũng say!”
Tiêu Hà vừa vào cửa liền nghe thấy Hạng Lập cao giọng nói, nhìn anh ta rồi nhìn bốn con người đang ăn cơm, hỏi Hạng Lập, “Không phải bảo anh tối hẵng đến à?”
“Sao giờ mà cậu đã về rồi? không phải bây giờ nên cùng bạn trai ôn tồn một hồi sao?” Hạng Lập không nghĩ là cậu sẽ về sớm như vậy.
Tiêu Hà dùng ánh mắt kì quái liếc nhìn bọn họ, “Buổi chiều anh ấy còn có công việc, mọi người thế nào lại biết việc này?”
Trong tay Happy cầm chân gà giơ lên chỉ trỏ, “Bởi vì tớ lấy chân gà bấm tay bói toán, phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy.”
Chỉ có Miên Phong là thành thật, “Tiêu đội, bọn em đều lên Weibo của thầy Tống rồi, trông anh mặc cái áo ngủ của anh ấy nhìn buồn cười chết được.”
Thu Dương muốn che miệng của cậu nhóc lại nhưng vẫn chậm một bước, đành phải nhỏ giọng giáo huấn Miên Phong, “Sao mà thành thật vậy chứ, đã bảo em bao nhiêu lần rồi, Hà Thần không thích.”
Miên Phong còn chưa gặp qua chuyện này, Tiêu Hà cũng không nhiều lời với bọn họ, cậu lái xe một đường về nên hơi mệt, chỉ gọi Hạng Lập lên lầu để kiểm tra.
“Tình hình không tốt, nhưng mà cũng không tệ hơn, thuốc mỗi ngày đều phải dùng, cậu xem cậu vô dụng chưa này, bình thuốc này cũng đâu có lớn gì đâu, sau này đi ra ngoài thì nhớ mang theo bên người,” Hạng Lập vừa dọn đồ vừa tiến vào trạng thái súng liên thanh.
“Chúc mừng cậu nhé, lão hòa thượng rốt cuộc cũng phá giới rồi.” Hạng Lập trêu ghẹo.
Tiêu Hà khẽ cau mày, mấy chữ lão hòa thượng của Hạng Lập lại làm cậu nhớ đến ba chữ đáng nhớ kia, nhưng rồi cậu lại cẩn thận suy nghĩ trong lòng, cảm thấy ba chữ này dùng để hình dung mình rõ ràng là dễ nghe hơn trông thấy, cái lúc nói lên câu đồng tử công sao không nghĩ đến mấy chữ này đầu tiên?
“Sao nhíu mày dữ vậy? Chẳng lẽ là sợ Phật Tổ trừng phạt hả?” Hạng Lập lại giỡn.
Tiêu Hà nhìn anh trầm trọng, “Chưa phá.”
Hạng Lập vừa nghe liền thu tay lại, “Ai u, cái lão hòa thượng này, tôi đây còn tưởng cậu trầm mê sắc đẹp, ai biết được cậu lại còn tâm cảnh ngăn thủy.”
Anh nói xong cau này liền nghĩ nghĩ, không thể nào, lại tưởng tượng, lúc này thần sắc hơi hoang mang, nhỏ giọng hỏi, “Cậu….cái phía dưới kia?”
Tiêu Hà nhìn anh, căn cứ vào vẻ mặt và thủ thế của anh mới hiểu được suy nghĩ, “Gì đấy?”
Hạng Lập xấu hổ lại không mất lịch sự cười ha ha, đặt thiết bị vào trong túi, “Không giống, cậu nói không phá tôi còn tưởng là cậu bị làm sao, nếu không phải cái đó thì là gì?”
Anh làm mặt quỷ với Tiêu Hà, “Chẳng lẽ là cậu…không chào lên nổi?”
Tiêu Hà không cần nhắc cũng biết là anh đang nói cái gì, “Cút!”
Hạng Lập thấy cậu có chút tức giận, cho rằng là đúng rồi, tỏ vẻ bi thương, “Ai, tuổi còn trẻ mà như thế này, vậy đi, để tôi coi có chuyên gia nào không thì liên hệ giúp cậu, tôi nhớ không nhầm mình có cậu bạn học chuyên về cái phần….”
Tiêu Hà nâng tay hoạt động một chút, khớp xương bị niết đến đến phát ra tiếng, “Em khuyên anh lập tức câm miệng, bằng không em có thể khiến anh không đứng lên nổi.”
Hạng Lập vừa nghe xong đùi thịt căng cứng, “Tôi còn có chút việc, cáo từ, nếu như cậu muốn trị liệu, liên lạc với tôi, tôi tìm chuyên gia giúp cậu….”
“Phắn lẹ hộ ông.”
Hoàn chương 44
Tác giả :
Thiên Trọng Lí