Tiểu Khả Ái Của Tôi
Chương 34: Lên đường thôi!
Tống Dịch mỉm cười, sau đó kéo tay cậu, khiến khoảng cách hai người kéo gần lại.
Anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Hà, nhỏ giọng nói, “Không, anh muốn hôn một chút cơ.”
Nói xong không đợi Tiêu Hà phản ứng đã ngay lập tức nhổm lên mổ nhẹ vào môi của cậu.
Chẳng để ý đến thanh âm người xung quanh, anh lập tức kéo Tiêu Hà đến chiếc máy vặn trứng Vua hải tặc.
Anh đưa lưng về phía Tiêu Hà, xấu hổ khi đối mặt với cậu, cảm nhận vừa rồi nháy mắt lan tràn đủ tư vị, miệng Tiêu Hà thật là mềm, đồng thời anh nghĩ liệu vừa rồi mình có càn rỡ quá hay không, lần đầu tiên gặp mặt chính thức đã hôn cậu như vậy, không biết cậu có nghĩ anh là người tuỳ tiện không?
Thế nhưng bình thường hai người hay chơi game cùng nhau, mỗi lần đều đi với nhau trong game, chơi xong thì lại video trò chuyện, lần gặp mặt đầu cũng không căng thẳng như vậy, gặp nhau dưới tư cách người yêu ở nơi đất khách quê người cũng rất tự nhiên, cho nên việc anh hôn cậu cũng chẳng có gì quá đáng đâu nhỉ?
Thế nhưng Tiêu Hà lại không nói lời nào?
Tiêu Hà hoàn toàn không ngờ Tống Dịch lại hôn cậu, khoảnh khắc ấy cả người cậu nháy mắt cứng lại.
Ước lượng đại khái một phút đồng hồ sau cậu mới phản ứng lại, chờ đến khi cậu nhận thức được, Tống Dịch cũng đã đưa lưng về phía cậu, nhìn máy vặn trứng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ có hai bàn tay nắm lấy, dù cho tay có toát mồ hôi cũng không buông ra.
“Tống Dịch.” Tiêu Hà thấp giọng gọi anh.
Tống Dịch cứng cả bả vai, vẫn đưa lưng về phía cậu hỏi có chuyện gì.
Tiêu Hà không đáp, ngược lại buông lỏng tay, sau đó tay đặt lên vai anh rồi xoay người anh lại, để anh đối mặt với mình.
Tống Dịch vẫn có chút thấp thỏm, sợ Tiêu Hà cảm thấy anh quá càn rỡ, hơn nữa khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tiêu Hà, anh liền cảm thấy thật không xong rồi.
Tiêu Hà nhấn tay lên vai anh để khiến anh không thể động đậy nổi.
Anh không dám tiếp tục nhìn vào mắt Tiêu Hà, sợ rằng đôi mắt thâm thuý kia sẽ lộ ra cảm xúc khác.
“Cái đó……” anh thật muốn dời đề tài.
Nháy mắt khi anh há miệng chuẩn bị nói, Tiêu Hà đột nhiên hơi cúi đầu hôn lên bờ môi anh.
Sau lưng anh vì cả kinh nên có phần tê dại, cảm xúc trên làn môi thật mãnh liệt biết bao, anh theo bản năng kéo lấy quần áo của Tiêu Hà.
Thế nhưng kỹ thuật hôn của Tiêu Hà thật đúng là không thể dùng riêng chữ ‘tệ’ để hình dung, trừ việc trao đổi nước bọt ra thì không còn làm gì khác.
Tống Dịch lúc này chủ động dẫn đường cậu, dùng đầu lưỡi miêu tả tuyến môi cậu, đụng vào lợi của cậu, dùng hành động nói cho cậu biết thế nào là hôn môi, môi lưỡi hai người đan chéo nhau, hoàn toàn vứt bỏ khung cảnh ồn ã xung quanh.
Chờ đến khi hai người tách ra, Tống Dịch bị khó thở nhẹ, sắc mặt cũng có chút ửng hồng, sắc mặt Tiêu Hà vẫn không có gì biến hóa, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Tống Dịch không cần nghĩ cũng đều biết tình cảnh lúc này thất thố ra sao, anh tháo mắt kính, sau đó dựa đầu vào máy vặn trứng, thuận tay che mắt mình lại, ý đồ che biểu cảm của mình, yết hầu lăn lên lăn xuống, miệng anh có chút khô.
“A Hà, anh muốn uống nước.”
Tiêu Hà nghe vậy, bắt được trọng điểm, nhìn thoáng bốn phía, “Em đi mua.”
Còn chưa đi hai bước thì đột nhiên có người đưa chai nước khoáng Khai Phong cho cậu, cậu không nhận mà chỉ cảm ơn ý tốt của người đó, còn mình thì chạy đến chỗ bán gần đó để mua.
Lúc trở về, trên tay Tống Dịch đang cầm hai quả trứng, mặt đã bớt hồng, anh nhận lấy nước Tiêu Hà đưa cho, sau đó đưa cho cậu một quả.
“Một là Sauron và một là Sanji, vận khí cũng không tệ lắm, em cũng thử xem.” Anh nói xong thì vặn bình nước uống.
Tiêu Hà đứng xem anh uống nước, cũng không đi thử, Tống Dịch nhìn động tác của cậu là biết cậu không chơi, chờ anh uống nước xong liền dạy cậu chơi thế nào, Tiêu Hà lúc này mới thử sử dụng.
Cậu nhận được Chopper và Luffy.
Tiêu Hà đưa Chopper cho Tống Dịch.
“Sao lại đưa Chopper cho anh?” Tống Dịch cầm Chopper hỏi cậu.
“Vì anh là tiểu khá ái mà.” Tiêu Hà dựa theo đúng nội tâm, nghĩ thế nào liền nói thư vậy.
Tống Dịch cầm lấy đồ rồi dang tay ôm cậu, dùng thanh âm chỉ Tiêu Hà nghe được nói, “Hư hư hư, A Hà cũng rất đáng yêu đó, là đại khả ái của anh đó!”
Tiêu Hà vừa nghe liền cảm thấy cả người không thoải mái, “Không, em không đáng yêu.”
Tống Dịch lủi trong lồng ngực cậu trộm cười, nhưng vẫn hùa theo cậu, “Đúng đúng đúng, em không đáng yêu, em đẹp trai nhất.”
Nhưng trong lòng anh lại nghĩ cậu thật là đáng yêu.
Hai người đi dạo ở Triển Tử nửa ngày, Tống Dịch đưa Tiêu Hà đi chơi thử không ít trò chơi ở đây, ngay cả nơi thể nghiệm game trên điện thoại cũng đến, đến đâu cũng có người xin chụp ảnh.
Tống Dịch lo lắng không ít cho Tiêu Hà, cậu vẫn luôn không thích nơi đông người chứ đừng nói đến việc cho chụp ảnh, vì thế mỗi lần như vậy anh đều lễ phép nói với họ, “Mong mọi người đừng chụp ảnh, cảm ơn rất nhiều.”
Có người sẽ vì lời này của anh mà cất di động, có người sẽ mắt điếc tai ngơ, điều này anh cũng không ngăn cản nổi. Tiêu Hà nhìn anh cứ phải nói với người khác, cũng biết anh vì bản thân cậu vì vậy bảo anh đừng lãng phí nước bọt.
“Lúc em đến đây đã lường trước, chỉ có lần này, sẽ không có lần sau.”
Tống Dịch để ý câu cuối, “Sau này không tới nữa sao?”
Tiêu Hà gật đầu, “Quá đông người, quá ồn, không thích.”
Tống Dịch không đáp, trong lòng cũng rõ ràng Tiêu Hà lần này tới đây cũng vì gặp anh, về việc này anh vui lắm, còn những việc khác thì nói sau cũng không muộn.
Lại tiếp tục đi dạo với nhau, vừa lúc đến một hàng ăn, Tống Dịch hỏi cậu có đói bụng không, có muốn ăn gì không, Tiêu Hà lại không nói không rằng kéo anh đi.
Tống Dịch không hiểu, “Làm sao vậy?”
Tiêu Hà lúc này mới nói với anh, “Đừng ăn mấy thứ này, Happy không biết ăn phải cái gì nên bị tiêu chảy, nếu anh đói thì chúng ta ra ngoài ăn.”
Tống Dịch không ngờ Tiêu Hà lại cẩn thận như thế, thản nhiên tiếp thu.
Hai người dựa theo bản đồ tìm thấy một nhà hàng đồ ăn cay Tứ Xuyên, Tống Dịch thích ăn cay, Tiêu Hà lại không thích cho lắm, lúc trước khi đánh giải cậu đã rất ít ăn cay, sau này khi xuất ngũ, vì chăm sóc thân thể lại càng không ăn cay bao giờ.
Cũng may nhà hàng rất hiểu khách, chia hai thực đơn, một phần chuyên dùng cho người không thể ăn cay.
Tiêu Hà chọn đại hai món, cậu không kén ăn, nhìn Tống Dịch chọn, một tầng đồ ăn đều là ớt, cậu bắt đầu hoài nghi dạ dày Tống Dịch có thể chịu đựng được sao?
Nhưng Tống Dịch ăn rất ngon miệng, so sánh với anh, cậu cảm thấy mình như đang ăn đồ chay.
Ăn xong bữa cơm, Tống Dịch nhận được điện thoại phía sản xuất game, Chu Nghiêm lúc này cũng gọi cho Tiêu Hà, hỏi cậu đã ăn chưa, bọn họ chuẩn bị trở về, hỏi cậu muốn tự về hay đi theo đoàn.
Tiêu Hà không rõ lịch trình của Tống Dịch, nếu Tống Dịch phải đi, cậu nhất định sẽ về cùng đội, nếu Tống Dịch không đi, vậy thì cậu ở lại một vài hôm cũng được.
“A Hà, anh phải về rồi.” Tống Dịch thấy cậu tiếp điện thoại thì nhỏ giọng báo với Tiêu Hà.
Tiêu Hà bảo Chu Nghiêm chờ một chút, sau đó hỏi Tống Dịch, “Đi đâu?”
Tống Dịch: “H thị, bọn anh hoạt động nửa ngày ở đây thôi, trở về còn có việc phải làm, chuẩn bị bổ sung một vài phúc lợi.”
Tiêu Hà gật gật đầu, sau đó áp điện thoại lên tai, nói Chu Nghiêm, “Về cùng nhau đi.”
Hai người về tới cửa Triển Tử, Chu Nghiêm bảo Tiêu Hà ở cửa chờ bọn họ, bọn họ đang ở khu khác, chuẩn bị ra về.
Sắp chia tay nhau, Tiêu Hà vẫn biểu cảm như thường, nhìn không ra tư vị gì, Tống Dịch lại có chút lưu luyến không rời.
Anh vẫn nắm tay Tiêu Hà, có chút hoài niệm, từ trong lời nói của anh, Tiêu Hà đều cảm nhận được sự không nỡ ở đây, “A Hà về rồi vẫn phải nghĩ đến anh nha.”
“Hai ta hôm nay ngay cả một tấm ảnh cũng không chụp, giờ ta chụp một tấm đi.”
Nói đoạn anh liền đưa điện thoại ra, bảo Tiêu Hà nên biểu cảm như thế nào, Tiêu Hà cũng coi như phối hợp, Tống Dịch nhìn lúc lâu liền bấm chụp, sau đó cất điện thoại đi.
Xe bọn Chu Nghiêm nhanh chóng đến cửa cửa, Tiêu Hà nhìn thấy Chu Nghiêm hạ cửa kính phất tay với mình.
Cậu đưa tay ra hiệu đã biết, lập tức qua ngay, cậu nhìn Tống Dịch nói, “Em phải đi rồi.”
Tống Dịch gật đầu nhìn cậu, “Mau đi đi.”
Tiêu Hà nhìn anh hồi lâu, sau đó chạy về hướng xe của mình, thế nhưng cậu không lập tức lên xe mà đứng cạnh cửa sổ nói gì đó với Chu Nghiêm.
Không bao lâu Tống Dịch thấy Tiêu Hà trở lại, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác đen khác.
Chờ đến khi Tiêu Hà đến gần, anh mới biết trên tay cậu là chiếc áo đồng phục của SG.
Tiêu Hà đưa áo cho Tống Dịch, “Của em.”
Tống Dịch nghe vậy liền hiểu, tay anh nhận lấy áo đồng phục, nhìn phía sau lưng là dòng chữ “Achelous” màu trắng vô cùng bắt mắt mà anh phải há miệng thở dốc, lại nói không nên lời.
Chiếc áo đồng phục SG của Tiêu Hà đối với cậu quan trọng thế nào, anh biết điều đó, chiếc áo này đã cùng Tiêu Hà trải qua 6 năm cùng với SG, chứng kiến vô số thời khắc vinh quang, thế nhưng hiện tại, cậu lại đem vật tượng trưng của mình đưa cho anh.
“Em đi đây.” Tiêu Hà mở miệng lần nữa.
Ngay lúc cậu muốn xoay người, Tống Dịch lại gọi cậu lại, “A Hà, em không muốn ôm tiểu khả ái một chút à? Bây giờ anh không nóng nữa rồi.”
Tiêu Hà cúi đầu cười nhẹ, sau đó quay người lại ôm lấy anh.
Happy dựa bên cửa sổ nhìn Tiêu Hà và Tống Dịch ở ngoài kia ôm nhau, hữu khí vô lực nói với họ, “Hà Thần của tớ thật là có độc, kỹ xảo hẹn hò đang cứng như đồng thau đột nhiên biến vương giả.”
Mộc Mộc vỗ lên đùi anh chàng, “Cậu cũng độc lắm đấy, kéo hết sức lực còn lại để mỉa mai Tiêu đội.”
Thu Dương cũng không buông tha cơ hội này mà dỗi, “Ăn như heo là có thật, mẹ nó ăn hết một hộp sushi, hai cái cánh đùi, ba cái bánh nướng với năm xiên ếch, lại còn muốn một ly chanh ngoại cỡ, ăn đến hỏng người, cậu không tiêu chảy thì ai tiêu chảy đây, đáng lắm.”
Vừa nói đến đề tài này, Chu Nghiêm xoay người lại chỉ vào anh chàng, “Lần sau chú mày tham gia hoạt động mà không quản nổi cái miệng là anh đây mua cái rọ mõm về đeo cho đấy.”
Happy khổ thân, uể oải dựa vào bên cửa sổ, “Cầu xin các anh đừng nói nữa, em không cần mặt mũi sao, Hà Thần về rồi, chúng ta xuất phát thôi, anh tài ơi, lên đường thôi nào!”
Hoàn chương 34
Anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Hà, nhỏ giọng nói, “Không, anh muốn hôn một chút cơ.”
Nói xong không đợi Tiêu Hà phản ứng đã ngay lập tức nhổm lên mổ nhẹ vào môi của cậu.
Chẳng để ý đến thanh âm người xung quanh, anh lập tức kéo Tiêu Hà đến chiếc máy vặn trứng Vua hải tặc.
Anh đưa lưng về phía Tiêu Hà, xấu hổ khi đối mặt với cậu, cảm nhận vừa rồi nháy mắt lan tràn đủ tư vị, miệng Tiêu Hà thật là mềm, đồng thời anh nghĩ liệu vừa rồi mình có càn rỡ quá hay không, lần đầu tiên gặp mặt chính thức đã hôn cậu như vậy, không biết cậu có nghĩ anh là người tuỳ tiện không?
Thế nhưng bình thường hai người hay chơi game cùng nhau, mỗi lần đều đi với nhau trong game, chơi xong thì lại video trò chuyện, lần gặp mặt đầu cũng không căng thẳng như vậy, gặp nhau dưới tư cách người yêu ở nơi đất khách quê người cũng rất tự nhiên, cho nên việc anh hôn cậu cũng chẳng có gì quá đáng đâu nhỉ?
Thế nhưng Tiêu Hà lại không nói lời nào?
Tiêu Hà hoàn toàn không ngờ Tống Dịch lại hôn cậu, khoảnh khắc ấy cả người cậu nháy mắt cứng lại.
Ước lượng đại khái một phút đồng hồ sau cậu mới phản ứng lại, chờ đến khi cậu nhận thức được, Tống Dịch cũng đã đưa lưng về phía cậu, nhìn máy vặn trứng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ có hai bàn tay nắm lấy, dù cho tay có toát mồ hôi cũng không buông ra.
“Tống Dịch.” Tiêu Hà thấp giọng gọi anh.
Tống Dịch cứng cả bả vai, vẫn đưa lưng về phía cậu hỏi có chuyện gì.
Tiêu Hà không đáp, ngược lại buông lỏng tay, sau đó tay đặt lên vai anh rồi xoay người anh lại, để anh đối mặt với mình.
Tống Dịch vẫn có chút thấp thỏm, sợ Tiêu Hà cảm thấy anh quá càn rỡ, hơn nữa khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tiêu Hà, anh liền cảm thấy thật không xong rồi.
Tiêu Hà nhấn tay lên vai anh để khiến anh không thể động đậy nổi.
Anh không dám tiếp tục nhìn vào mắt Tiêu Hà, sợ rằng đôi mắt thâm thuý kia sẽ lộ ra cảm xúc khác.
“Cái đó……” anh thật muốn dời đề tài.
Nháy mắt khi anh há miệng chuẩn bị nói, Tiêu Hà đột nhiên hơi cúi đầu hôn lên bờ môi anh.
Sau lưng anh vì cả kinh nên có phần tê dại, cảm xúc trên làn môi thật mãnh liệt biết bao, anh theo bản năng kéo lấy quần áo của Tiêu Hà.
Thế nhưng kỹ thuật hôn của Tiêu Hà thật đúng là không thể dùng riêng chữ ‘tệ’ để hình dung, trừ việc trao đổi nước bọt ra thì không còn làm gì khác.
Tống Dịch lúc này chủ động dẫn đường cậu, dùng đầu lưỡi miêu tả tuyến môi cậu, đụng vào lợi của cậu, dùng hành động nói cho cậu biết thế nào là hôn môi, môi lưỡi hai người đan chéo nhau, hoàn toàn vứt bỏ khung cảnh ồn ã xung quanh.
Chờ đến khi hai người tách ra, Tống Dịch bị khó thở nhẹ, sắc mặt cũng có chút ửng hồng, sắc mặt Tiêu Hà vẫn không có gì biến hóa, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Tống Dịch không cần nghĩ cũng đều biết tình cảnh lúc này thất thố ra sao, anh tháo mắt kính, sau đó dựa đầu vào máy vặn trứng, thuận tay che mắt mình lại, ý đồ che biểu cảm của mình, yết hầu lăn lên lăn xuống, miệng anh có chút khô.
“A Hà, anh muốn uống nước.”
Tiêu Hà nghe vậy, bắt được trọng điểm, nhìn thoáng bốn phía, “Em đi mua.”
Còn chưa đi hai bước thì đột nhiên có người đưa chai nước khoáng Khai Phong cho cậu, cậu không nhận mà chỉ cảm ơn ý tốt của người đó, còn mình thì chạy đến chỗ bán gần đó để mua.
Lúc trở về, trên tay Tống Dịch đang cầm hai quả trứng, mặt đã bớt hồng, anh nhận lấy nước Tiêu Hà đưa cho, sau đó đưa cho cậu một quả.
“Một là Sauron và một là Sanji, vận khí cũng không tệ lắm, em cũng thử xem.” Anh nói xong thì vặn bình nước uống.
Tiêu Hà đứng xem anh uống nước, cũng không đi thử, Tống Dịch nhìn động tác của cậu là biết cậu không chơi, chờ anh uống nước xong liền dạy cậu chơi thế nào, Tiêu Hà lúc này mới thử sử dụng.
Cậu nhận được Chopper và Luffy.
Tiêu Hà đưa Chopper cho Tống Dịch.
“Sao lại đưa Chopper cho anh?” Tống Dịch cầm Chopper hỏi cậu.
“Vì anh là tiểu khá ái mà.” Tiêu Hà dựa theo đúng nội tâm, nghĩ thế nào liền nói thư vậy.
Tống Dịch cầm lấy đồ rồi dang tay ôm cậu, dùng thanh âm chỉ Tiêu Hà nghe được nói, “Hư hư hư, A Hà cũng rất đáng yêu đó, là đại khả ái của anh đó!”
Tiêu Hà vừa nghe liền cảm thấy cả người không thoải mái, “Không, em không đáng yêu.”
Tống Dịch lủi trong lồng ngực cậu trộm cười, nhưng vẫn hùa theo cậu, “Đúng đúng đúng, em không đáng yêu, em đẹp trai nhất.”
Nhưng trong lòng anh lại nghĩ cậu thật là đáng yêu.
Hai người đi dạo ở Triển Tử nửa ngày, Tống Dịch đưa Tiêu Hà đi chơi thử không ít trò chơi ở đây, ngay cả nơi thể nghiệm game trên điện thoại cũng đến, đến đâu cũng có người xin chụp ảnh.
Tống Dịch lo lắng không ít cho Tiêu Hà, cậu vẫn luôn không thích nơi đông người chứ đừng nói đến việc cho chụp ảnh, vì thế mỗi lần như vậy anh đều lễ phép nói với họ, “Mong mọi người đừng chụp ảnh, cảm ơn rất nhiều.”
Có người sẽ vì lời này của anh mà cất di động, có người sẽ mắt điếc tai ngơ, điều này anh cũng không ngăn cản nổi. Tiêu Hà nhìn anh cứ phải nói với người khác, cũng biết anh vì bản thân cậu vì vậy bảo anh đừng lãng phí nước bọt.
“Lúc em đến đây đã lường trước, chỉ có lần này, sẽ không có lần sau.”
Tống Dịch để ý câu cuối, “Sau này không tới nữa sao?”
Tiêu Hà gật đầu, “Quá đông người, quá ồn, không thích.”
Tống Dịch không đáp, trong lòng cũng rõ ràng Tiêu Hà lần này tới đây cũng vì gặp anh, về việc này anh vui lắm, còn những việc khác thì nói sau cũng không muộn.
Lại tiếp tục đi dạo với nhau, vừa lúc đến một hàng ăn, Tống Dịch hỏi cậu có đói bụng không, có muốn ăn gì không, Tiêu Hà lại không nói không rằng kéo anh đi.
Tống Dịch không hiểu, “Làm sao vậy?”
Tiêu Hà lúc này mới nói với anh, “Đừng ăn mấy thứ này, Happy không biết ăn phải cái gì nên bị tiêu chảy, nếu anh đói thì chúng ta ra ngoài ăn.”
Tống Dịch không ngờ Tiêu Hà lại cẩn thận như thế, thản nhiên tiếp thu.
Hai người dựa theo bản đồ tìm thấy một nhà hàng đồ ăn cay Tứ Xuyên, Tống Dịch thích ăn cay, Tiêu Hà lại không thích cho lắm, lúc trước khi đánh giải cậu đã rất ít ăn cay, sau này khi xuất ngũ, vì chăm sóc thân thể lại càng không ăn cay bao giờ.
Cũng may nhà hàng rất hiểu khách, chia hai thực đơn, một phần chuyên dùng cho người không thể ăn cay.
Tiêu Hà chọn đại hai món, cậu không kén ăn, nhìn Tống Dịch chọn, một tầng đồ ăn đều là ớt, cậu bắt đầu hoài nghi dạ dày Tống Dịch có thể chịu đựng được sao?
Nhưng Tống Dịch ăn rất ngon miệng, so sánh với anh, cậu cảm thấy mình như đang ăn đồ chay.
Ăn xong bữa cơm, Tống Dịch nhận được điện thoại phía sản xuất game, Chu Nghiêm lúc này cũng gọi cho Tiêu Hà, hỏi cậu đã ăn chưa, bọn họ chuẩn bị trở về, hỏi cậu muốn tự về hay đi theo đoàn.
Tiêu Hà không rõ lịch trình của Tống Dịch, nếu Tống Dịch phải đi, cậu nhất định sẽ về cùng đội, nếu Tống Dịch không đi, vậy thì cậu ở lại một vài hôm cũng được.
“A Hà, anh phải về rồi.” Tống Dịch thấy cậu tiếp điện thoại thì nhỏ giọng báo với Tiêu Hà.
Tiêu Hà bảo Chu Nghiêm chờ một chút, sau đó hỏi Tống Dịch, “Đi đâu?”
Tống Dịch: “H thị, bọn anh hoạt động nửa ngày ở đây thôi, trở về còn có việc phải làm, chuẩn bị bổ sung một vài phúc lợi.”
Tiêu Hà gật gật đầu, sau đó áp điện thoại lên tai, nói Chu Nghiêm, “Về cùng nhau đi.”
Hai người về tới cửa Triển Tử, Chu Nghiêm bảo Tiêu Hà ở cửa chờ bọn họ, bọn họ đang ở khu khác, chuẩn bị ra về.
Sắp chia tay nhau, Tiêu Hà vẫn biểu cảm như thường, nhìn không ra tư vị gì, Tống Dịch lại có chút lưu luyến không rời.
Anh vẫn nắm tay Tiêu Hà, có chút hoài niệm, từ trong lời nói của anh, Tiêu Hà đều cảm nhận được sự không nỡ ở đây, “A Hà về rồi vẫn phải nghĩ đến anh nha.”
“Hai ta hôm nay ngay cả một tấm ảnh cũng không chụp, giờ ta chụp một tấm đi.”
Nói đoạn anh liền đưa điện thoại ra, bảo Tiêu Hà nên biểu cảm như thế nào, Tiêu Hà cũng coi như phối hợp, Tống Dịch nhìn lúc lâu liền bấm chụp, sau đó cất điện thoại đi.
Xe bọn Chu Nghiêm nhanh chóng đến cửa cửa, Tiêu Hà nhìn thấy Chu Nghiêm hạ cửa kính phất tay với mình.
Cậu đưa tay ra hiệu đã biết, lập tức qua ngay, cậu nhìn Tống Dịch nói, “Em phải đi rồi.”
Tống Dịch gật đầu nhìn cậu, “Mau đi đi.”
Tiêu Hà nhìn anh hồi lâu, sau đó chạy về hướng xe của mình, thế nhưng cậu không lập tức lên xe mà đứng cạnh cửa sổ nói gì đó với Chu Nghiêm.
Không bao lâu Tống Dịch thấy Tiêu Hà trở lại, trong tay còn cầm một chiếc áo khoác đen khác.
Chờ đến khi Tiêu Hà đến gần, anh mới biết trên tay cậu là chiếc áo đồng phục của SG.
Tiêu Hà đưa áo cho Tống Dịch, “Của em.”
Tống Dịch nghe vậy liền hiểu, tay anh nhận lấy áo đồng phục, nhìn phía sau lưng là dòng chữ “Achelous” màu trắng vô cùng bắt mắt mà anh phải há miệng thở dốc, lại nói không nên lời.
Chiếc áo đồng phục SG của Tiêu Hà đối với cậu quan trọng thế nào, anh biết điều đó, chiếc áo này đã cùng Tiêu Hà trải qua 6 năm cùng với SG, chứng kiến vô số thời khắc vinh quang, thế nhưng hiện tại, cậu lại đem vật tượng trưng của mình đưa cho anh.
“Em đi đây.” Tiêu Hà mở miệng lần nữa.
Ngay lúc cậu muốn xoay người, Tống Dịch lại gọi cậu lại, “A Hà, em không muốn ôm tiểu khả ái một chút à? Bây giờ anh không nóng nữa rồi.”
Tiêu Hà cúi đầu cười nhẹ, sau đó quay người lại ôm lấy anh.
Happy dựa bên cửa sổ nhìn Tiêu Hà và Tống Dịch ở ngoài kia ôm nhau, hữu khí vô lực nói với họ, “Hà Thần của tớ thật là có độc, kỹ xảo hẹn hò đang cứng như đồng thau đột nhiên biến vương giả.”
Mộc Mộc vỗ lên đùi anh chàng, “Cậu cũng độc lắm đấy, kéo hết sức lực còn lại để mỉa mai Tiêu đội.”
Thu Dương cũng không buông tha cơ hội này mà dỗi, “Ăn như heo là có thật, mẹ nó ăn hết một hộp sushi, hai cái cánh đùi, ba cái bánh nướng với năm xiên ếch, lại còn muốn một ly chanh ngoại cỡ, ăn đến hỏng người, cậu không tiêu chảy thì ai tiêu chảy đây, đáng lắm.”
Vừa nói đến đề tài này, Chu Nghiêm xoay người lại chỉ vào anh chàng, “Lần sau chú mày tham gia hoạt động mà không quản nổi cái miệng là anh đây mua cái rọ mõm về đeo cho đấy.”
Happy khổ thân, uể oải dựa vào bên cửa sổ, “Cầu xin các anh đừng nói nữa, em không cần mặt mũi sao, Hà Thần về rồi, chúng ta xuất phát thôi, anh tài ơi, lên đường thôi nào!”
Hoàn chương 34
Tác giả :
Thiên Trọng Lí