Tiêu Hồn Hoa Nguyệt Dạ
Chương 17
Trên đường đi, sắc mặt của Nguyệt Vô Phong cũng không được tốt, nguyên nhân cụ thể là gì, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng, dĩ nhiên Hoa Nhiễm càng không hiểu. Hoa Nhiễm vẫn ở trước mặt hắn líu ríu, không biết dùng biện pháp gì, lần này lại không lạc đường, hơn nữa còn tăng cước bộ hành trình, cho nên trước lúc trời tối đã đến nhà Hoa Nhiễm.
Nguyệt Vô Phong đã hỏi làm thế nào, Hoa Nhiễm ấp a ấp úng không dám nói, sắc mặt trắng bệch.
Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền, thấy nàng không nói, cũng không ép hỏi nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cánh hoa đào lay động trong gió, bay lượn đầy trời, màu hồng đánh thẳng vào thị giác mang theo sắc màu ấm áp, mùi thơm tràn ngập trong không khí, thổi tới trên người của hai người. Nguyệt Vô Phong không khỏi trầm ngâm nói: “Cảnh sắc nơi này có phần xinh đẹp đến mức giả tạo".
Tay Hoa Nhiễm lại càng nắm chặt tay Nguyệt Vô Phong hơn, tiếp tục cất bước tiến về phía trước, lúc này Nguyệt Vô Phong cũng ngừng lại: “Làm sao vậy?”.
"Ngộ nhỡ có một ngày ngươi phát hiện ta không phải một người bình thường, ngươi liệu có không quan tâm ta nữa không?”. Giọng nói Hoa Nhiễm buồn buồn, thậm chí nghe như khóc.
Nguyệt Vô Phong chưa từng nghĩ đến chuyện này, đoạn thời gian trước, nếu không phải Hoa Nhiễm dùng dược vật khống chế hắn, hắn không thể bảo đảm, hắn nhất định sẽ không trốn, nhưng hôm nay dược vật đã được giải trừ, hắn muốn đi hay ở hoàn toàn là do hắn, tuy nhiên hắn đã ở lại, mặc dù nữ nhân trước mắt này thỉnh thoảng hung hãn, thỉnh thoảng nhu tình, nhưng hắn lại yêu cái loại hành hạ ngọt ngào này. Giờ phút này hắn nhìn thấy nàng như thế, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ mạnh lên đầu của nàng: “Đứa ngốc, trong đầu ngươi mãi nghĩ cái gì hả?”.
"Ngươi có thể hứa với ta, vĩnh viễn không rời bỏ ta hay không?”. Hai tay Hoa Nhiễm nắm chặt vạt áo của Nguyệt Vô Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên, cọ cọ.
Không biết nơi nào đó phát ra một tiếng ho khan già nua.
Hoa Nhiễm đang cọ vui vẻ, không nghe được thanh âm này. Nhưng Nguyệt Vô Phong nghe được, hắn không khỏi nhìn coi chung quanh, nhưng nhìn không thấy gì khác lạ, chỉ có một gốc cây to xanh biếc ở trong rừng hoa đào có vẻ đặc biệt không phù hợp.
Trong lòng Nguyệt Vô Phong tò mò, không khỏi nhìn vài lần, hắn có cảm giác đã nhìn thấy cây này nhiều lần, cây to lớn sum xuê như vậy cũng không thấy nhiều, nhớ tới nửa canh giờ trước, một canh giờ trước, hai canh giờ trước đã gặp qua, không sai. Hắn cảm thấy kỳ hoặc, khẽ nhíu mày.
Mà giờ phút này, một thanh âm nhạo báng vang lên: “Hai người các ngươi đó, sao lại chán ngấy như vậy...... Ban ngày ban mặt, ôi......"
Nguyệt Vô Phong xoay người lại, nhìn thấy một nam nhân phong thái trác tuyệt, tuổi không quá ba mươi, mình mặc áo trắng càng lộ ra khí phách tự nhiên của hắn. mái tóc đen thật dài lười biếng dùng một sợi dây buộc lên, lúc nhìn vào khuôn mặt của hắn, càng cảm thấy bị đôi mắt đào hoa, hấp dẫn đoạt phách, sống mũi thẳng tắp, môi mềm mại và đỏ tươi, khóe môi hơi cong lên, mang theo một nụ cười ấm áp, thật là một nam nhân xinh đẹp, kỳ quái, giống như một yêu tinh.
Hoa Nhiễm vừa nhìn thấy hắn, liền buông Nguyệt Vô Phong ra, nhào tới tên nam nhân kia. Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong đầy lo lắng, khóe môi trễ xuống.
"Cha Hoa Yêu, ta rất nhớ ngươi......" Hoa Nhiễm ôm tên nam nhân kia vui vẻ cười nói.
"Cha Hoa Yêu?”. Nguyệt Vô Phong lẩm bẩm nói, chẳng lẽ tên nam nhân này là cha nàng? Tại sao Hoa Nhiễm không thừa kế một phần nhỏ xinh đẹp của hắn vậy?
"Tiểu Hoa hoa, ngươi còn chịu trở lại sao, vị kia là người nào vậy. Có phải đầu óc bị hỏng rồi mới bị ngươi mang về đây?”. Hoa Yêu kéo nữ nhi trong ngực ra, chỉ chỉ Nguyệt Vô Phong, nhẹ nhàng nói một câu: “Nhưng dường như hắn cũng không ngốc, lại biết ghen nữa......"
Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ lên, làm nũng với Hoa Yêu, nói: “Cha, hắn là tướng công của ta, mặc dù nhìn hơi ngốc, nhưng thật ra thì hắn cũng không ngốc lắm đâu, thỉnh thoảng hắn đối với ta rất hung hăng".
"Tiểu Hoa hoa, hắn khi dễ ngươi sao?”.
"Cha......"
Nguyệt Vô Phong nghe bọn họ nói chuyện, chỉ cười cười, nghiêm chỉnh tiến lên hướng về phía Hoa Yêu, cúi đầu: “Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!”.
Hoa Yêu cười nhẹ, nhếch môi nói, mang theo chút giễu cợt: “Không nên gọi ta là nhạc phụ, ta có nói sẽ gả nữ nhi cho ngươi bao giờ sao?”.
Nguyệt Vô Phong đã hỏi làm thế nào, Hoa Nhiễm ấp a ấp úng không dám nói, sắc mặt trắng bệch.
Nguyệt Vô Phong chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền, thấy nàng không nói, cũng không ép hỏi nữa.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cánh hoa đào lay động trong gió, bay lượn đầy trời, màu hồng đánh thẳng vào thị giác mang theo sắc màu ấm áp, mùi thơm tràn ngập trong không khí, thổi tới trên người của hai người. Nguyệt Vô Phong không khỏi trầm ngâm nói: “Cảnh sắc nơi này có phần xinh đẹp đến mức giả tạo".
Tay Hoa Nhiễm lại càng nắm chặt tay Nguyệt Vô Phong hơn, tiếp tục cất bước tiến về phía trước, lúc này Nguyệt Vô Phong cũng ngừng lại: “Làm sao vậy?”.
"Ngộ nhỡ có một ngày ngươi phát hiện ta không phải một người bình thường, ngươi liệu có không quan tâm ta nữa không?”. Giọng nói Hoa Nhiễm buồn buồn, thậm chí nghe như khóc.
Nguyệt Vô Phong chưa từng nghĩ đến chuyện này, đoạn thời gian trước, nếu không phải Hoa Nhiễm dùng dược vật khống chế hắn, hắn không thể bảo đảm, hắn nhất định sẽ không trốn, nhưng hôm nay dược vật đã được giải trừ, hắn muốn đi hay ở hoàn toàn là do hắn, tuy nhiên hắn đã ở lại, mặc dù nữ nhân trước mắt này thỉnh thoảng hung hãn, thỉnh thoảng nhu tình, nhưng hắn lại yêu cái loại hành hạ ngọt ngào này. Giờ phút này hắn nhìn thấy nàng như thế, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, vỗ mạnh lên đầu của nàng: “Đứa ngốc, trong đầu ngươi mãi nghĩ cái gì hả?”.
"Ngươi có thể hứa với ta, vĩnh viễn không rời bỏ ta hay không?”. Hai tay Hoa Nhiễm nắm chặt vạt áo của Nguyệt Vô Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên, cọ cọ.
Không biết nơi nào đó phát ra một tiếng ho khan già nua.
Hoa Nhiễm đang cọ vui vẻ, không nghe được thanh âm này. Nhưng Nguyệt Vô Phong nghe được, hắn không khỏi nhìn coi chung quanh, nhưng nhìn không thấy gì khác lạ, chỉ có một gốc cây to xanh biếc ở trong rừng hoa đào có vẻ đặc biệt không phù hợp.
Trong lòng Nguyệt Vô Phong tò mò, không khỏi nhìn vài lần, hắn có cảm giác đã nhìn thấy cây này nhiều lần, cây to lớn sum xuê như vậy cũng không thấy nhiều, nhớ tới nửa canh giờ trước, một canh giờ trước, hai canh giờ trước đã gặp qua, không sai. Hắn cảm thấy kỳ hoặc, khẽ nhíu mày.
Mà giờ phút này, một thanh âm nhạo báng vang lên: “Hai người các ngươi đó, sao lại chán ngấy như vậy...... Ban ngày ban mặt, ôi......"
Nguyệt Vô Phong xoay người lại, nhìn thấy một nam nhân phong thái trác tuyệt, tuổi không quá ba mươi, mình mặc áo trắng càng lộ ra khí phách tự nhiên của hắn. mái tóc đen thật dài lười biếng dùng một sợi dây buộc lên, lúc nhìn vào khuôn mặt của hắn, càng cảm thấy bị đôi mắt đào hoa, hấp dẫn đoạt phách, sống mũi thẳng tắp, môi mềm mại và đỏ tươi, khóe môi hơi cong lên, mang theo một nụ cười ấm áp, thật là một nam nhân xinh đẹp, kỳ quái, giống như một yêu tinh.
Hoa Nhiễm vừa nhìn thấy hắn, liền buông Nguyệt Vô Phong ra, nhào tới tên nam nhân kia. Sắc mặt của Nguyệt Vô Phong đầy lo lắng, khóe môi trễ xuống.
"Cha Hoa Yêu, ta rất nhớ ngươi......" Hoa Nhiễm ôm tên nam nhân kia vui vẻ cười nói.
"Cha Hoa Yêu?”. Nguyệt Vô Phong lẩm bẩm nói, chẳng lẽ tên nam nhân này là cha nàng? Tại sao Hoa Nhiễm không thừa kế một phần nhỏ xinh đẹp của hắn vậy?
"Tiểu Hoa hoa, ngươi còn chịu trở lại sao, vị kia là người nào vậy. Có phải đầu óc bị hỏng rồi mới bị ngươi mang về đây?”. Hoa Yêu kéo nữ nhi trong ngực ra, chỉ chỉ Nguyệt Vô Phong, nhẹ nhàng nói một câu: “Nhưng dường như hắn cũng không ngốc, lại biết ghen nữa......"
Sắc mặt Hoa Nhiễm đỏ lên, làm nũng với Hoa Yêu, nói: “Cha, hắn là tướng công của ta, mặc dù nhìn hơi ngốc, nhưng thật ra thì hắn cũng không ngốc lắm đâu, thỉnh thoảng hắn đối với ta rất hung hăng".
"Tiểu Hoa hoa, hắn khi dễ ngươi sao?”.
"Cha......"
Nguyệt Vô Phong nghe bọn họ nói chuyện, chỉ cười cười, nghiêm chỉnh tiến lên hướng về phía Hoa Yêu, cúi đầu: “Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!”.
Hoa Yêu cười nhẹ, nhếch môi nói, mang theo chút giễu cợt: “Không nên gọi ta là nhạc phụ, ta có nói sẽ gả nữ nhi cho ngươi bao giờ sao?”.
Tác giả :
Cửu Cửu