Tiểu hoa yêu
Chương 15
Râu xồm kia còn ở đó lải nhải mà khóc lóc kể lể: “Thiếu niên kia nhìn trắng nõn sạch sẽ, nhỏ nhỏ gầy gầy. Ai ngờ đến tâm đen như vậy, xuống tay tàn nhẫn như vậy? Còn nói với tôi là không có tiền, xin tôi miễn phí đưa hắn đi một đoạn đường. Kết quả đem tôi lột đến sạch sẽ……”
Cẩn Sơ muốn nổi giận rồi. Ai xin ngươi? Ai xuống tay tàn nhẫn? Ai đem ngươi lột đến sạch sẽ? Ta lẽ ra còn tốt bụng đem chiếc lông chim kia để lại cho ngươi trả tiền xe, lại cầm đi một chiếc xe của ngươi. Đó vẫn là do ngươi muốn cướp đồ ta trước nha!
Cẩn Sơ tức giận bất bình mà nghĩ, nhân loại quả nhiên là loại sinh vật ranh ma đáng giận!
Duy nhất làm hắn hơi cảm thấy thoải mái chính là nam nhân kia không nghe theo tên râu xồm nói bừa, mà là xua xua tay để người đem hắn lôi đi, không bị những lời nói dối đả động một chút nào hết.
Nhưng mắt thấy ánh mắt nam nhân lại đảo qua, Cẩn Sơ lại trở lại cảm xúc trước đó. Luôn có loại cảm giác, nam nhân này giống như chú ý tới hắn.
Cũng có cảm giác đôi tay kia ngay lập tức đem mình túm ra ngoài.
Ai... ai... ai... Hắn đi tới!
“Meo ô.” Hắn vội vàng dùng tinh thần lực cùng bạn nhỏ thương lượng, “Chúng ta thương lượng chuyện này đi.”
“Meo?” Nói.
“Chúng ta trước tiên chạy trốn đi? Nhiều người như vậy ngươi chạy hướng ra ngoài được không?”
“Meo.” Không thành vấn đề.
“Chẳng qua trước khi chạy chúng ta lại làm một việc đi.”
“Meo.” Chuyện gì?
Không phải nói khi Quả Quả trưởng thành có khả năng cần người này tham dự vào sao? Vừa lúc gặp, cơ hội khó được, lần trước là Quả Quả động đậy lúc nam nhân này sờ soạng. Cẩn Sơ liền muốn thử lại một lần, nếu lần này Quả Quả lại có động tĩnh, rất có thể vấn đề trở nên sáng tỏ rồi.
Đương nhiên, Cẩn Sơ cũng không thể đường hoàng mà đối nhân gia người ta nói: Tới sờ ta, tới sờ ta đi!
Cho nên hắn chỉ có thể……
Hắn hắc hắc hắc... phiến lá nhòn nhọn từ lông tơ chỗ cổ mèo lộ ra……
Diệp Duệ Thăng có loại cảm giác bị theo dõi, lưng đổ một trận mồ hôi lạnh. Hắn cùng con mèo kia đối diện, xác thật con mèo này yên lặng nhìn mình. Đôi mắt màu xanh biển giống như đá quý mỹ lệ, ánh mắt cũng giống như có điểm cổ quái. Nhưng hắn lại cảm thấy cái loại cảm giác vừa rồi này cũng không phải tới từ đôi mắt này.
Ánh mắt hắn như cũ vẫn dừng trên cổ nó. Đó là một cọng cỏ?
Nhưng sau đó, con mèo này hướng mình nhảy dựng lên.
Đúng là hướng tới vị trí lồng ngực mình.
Một làn hương thơm cỏ cây độc đáo bay lại, động tác trốn tránh của Diệp Duệ Thăng liền ngừng lại.
Sau đó tiểu gia hỏa này giống như đạn pháo đâm vào lồng ngực hắn. Mới vừa chạm một cái, hắn liền cảm nhận được trọng lượng của nó không giống bình thường.
Một tiếng xé rách, đó là thanh âm vải bị xé ra. Phần da thịt chỗ ngực bụng chợt lạnh, có thứ gì ở ngoài luồn vào hung hăng chà một phen. Ngay sau đó, trong lồng ngực không còn, con mèo kia hóa thành một đạo hư ảnh ngay lập tức chạy thoát ra thương thành ngầm bị phá hủy, so với gió còn muốn nhanh hơn.
Quân sĩ ở đây đều bị giật mình. Bọn họ căn bản không phản ứng kịp, ngọn gió kia liền thổi qua.
Nếu là đối phương muốn đả thương bọn họ…… Hậu quả không dám tưởng tượng!
Bọn họ vội vàng đi xem trưởng quan của mình.
“Boss!”
“Boss, anh không sao chứ?”
“Quần áo anh bị rách!”
Các quân sĩ phát ra tiếng kinh hô. Lúc này Diệp Duệ Thăng tựa như mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn trước ngực mình. Trên đồ tác chiến màu đen, chỗ ngực bụng bị xé ra một lỗ rách, đường hoàng mà lộ ra làn da cùng vân da chặt chẽ bên trong.
Vừa rồi đó không biết thứ gì, chính là từ nơi này luồn vào…… Sờ soạng hắn một phen?
Là sờ đi?
Diệp Duệ Thăng: Không hiểu sao lại có cảm giác bị chiếm tiện nghi.
(Kiều Kiều: Bị ăn đậu hũ đó anh ơi!
ƪ( ͡° ͜ʖ ͡°)ʃ)
“Kia rốt cuộc là mèo gì vậy? Đây chính là đồ tác chiến đó!”
Có người kinh hô, Diệp Duệ Thăng lại nhớ tới hình ảnh lúc trước khi mà vũ trụ phục của những người Đường Thụy Tư bị tùy ý chọc hỏng. Cùng vũ trụ phục so sánh, đồ tác chiến tính là cái gì chứ?
“Chỉ sợ không phải mèo.” Hắn thấp giọng nói.
“Cái gì?” Những người khác khó hiểu. Không phải mèo thì là cái gì? Chẳng lẽ vừa rồi đó là một con chó?
Diệp Duệ Thăng lại không có nói thêm nữa, nghiêm mặt nói: “Thu đội!”
……
Bên kia, mèo cam choai choai hồng hộc chạy đi thật xa. Cẩn Sơ từ trên cổ nó rơi xuống, phốc một cái biến trở về hình người. Gương mặt hồng hồng, hô hấp đều không xong: “Ta... ta... ta... ta sờ trúng!”
Vừa rồi hắn duỗi lá đến thân người trong quần áo hung hăng sờ soạng một phen. Hình thái thực vật của hắn có thể bắt chước ra bất luận là thực vật gì, cho nên vừa rồi cỏ non kia kỳ thật chính là thân thể hắn. Lúc đem phiến lá thon dài luồn vào sờ trên da thịt nhân loại, vì để mình càng tiếp xúc nhiều bộ phận hơn, còn lăn hai vòng……
Ôi…… Có điểm xấu hổ xấu hổ.
Dù sao cũng là tới gần chỗ bụng, phía nhân loại mà nói giống như rất tư mật.
Nhưng vì cái gì mà không chọn mặt để sờ đây? Không có quần áo che lấp cảm giác càng xấu hổ hơn chứ sao?! Hơn nữa để hắn thấy một cây cỏ có thể tự động đậy thì rất kỳ quái đó!
Hắn sờ sờ cái bụng chính mình: “Có phản ứng không? Có phản ứng không?” Vừa rồi quá khẩn trương cũng chưa chú ý tới.
Sau đó hắn phát hiện Quả Quả trong bụng, thật sự động đậy. Động tĩnh rất nhỏ, nhưng là thật sự có phản ứng a!
Cẩn Sơ vừa thở ra một miệng khí lớn, hạ xuống yên tâm, Quả Quả của hắn vẫn tốt, vừa có chút chua xót —— quả nhiên cần một ba ba khác tham dự vào. Đây lại một lần nữa nhắc nhở hắn, hắn không phải ba ba duy nhất. Thương tâm~~
“Meo meo.” Mèo cam kêu lên. Vậy ngươi muốn lại chạy về không?
“Không cần không cần.” Cẩn Sơ xua tay. Hắn hiện tại vừa có chút cao hứng lại vừa có chút không cao hứng. Tóm lại tâm tình phức tạp quá không muốn nhìn đến nhân loại kia, “Dù sao cũng gặp được người rồi, không sợ về sau tìm không thấy nữa. Hơn nữa lúc hắn xuất hiện ta có cảm ứng.”
Không biết có phải do tên kia ăn lá cây lại ăn hoa của hắn không. Người còn chưa có nhìn thấy, hắn liền cảm giác được hắn ở gần đó, cứ như vậy, về sau lại đánh lén như thế sẽ thực tiện lợi nha……
Trải qua một đêm nay, tuy rằng không có tìm được nguồn tiêu thụ, nhưng giải quyết một cái tâm sự lớn, người muốn tìm cũng gặp được rồi. Cẩn Sơ ngẫm lại lại cảm thấy mình nên cao hứng mới đúng, vì thế liền vô cùng cao hứng mà đi tìm cái đỉnh núi ăn ánh trăng.
Hắn phải bồi bổ cho thật tốt. Ba năm không thấy vậy mà tên kia trở nên thật mạnh, mình lại lui một bước lớn. Như vậy sao được!
Ngày hôm sau Cẩn Sơ như cũ đi trạm thu mua phế liệu làm việc. Thời tiết thực tốt, ánh mặt trời rất lớn. Cách trạm thu mua phế liệu không xa có đồng ruộng dài bị bỏ hoang mọc thật nhiều cỏ dại, hắn liền đem cành cây của mình đặt ở bên đó phơi nắng, phơi đến nỗi hắn cười tủm tỉm. Người khác cũng đến đây làm việc mồ hôi ướt đẫm, nơi nào râm mát tránh nắng ở nơi đó. Thấy tiểu tử này cứ chui dưới ánh mặt trời, vẻ mặt còn ngây ngô cười, họ yên lặng mà né hắn xa tám mét.
Lúc nghỉ trưa mỗi người cơ bản đều được phân tới cơm trưa. Bánh nướng khô lớn cùng một chén dưa muối xào thịt nhỏ, còn có một chén canh rau dưa. Mọi người ăn đến ào ào.
Cẩn Sơ bưng đồ ăn của mình được phân tới lại có chút khó giải quyết. Hắn không ăn cái này nha, đổi thành tín dụng tệ cho hắn thật tốt.
Đang muốn đi tìm nhân loại lớn tuổi kia, mấy người cùng nhau ăn cơm bên kia đột nhiên có một người kêu lên: “10000 tín dụng tệ mua một chiếc lông gà? Kẻ có tiền thật là tiền nhiều không có chỗ xài!”
“Nhìn cho rõ, này cũng không phải là lông gà. Lông gà có thể có nhiều loại màu sắc như vậy sao?”
“Nhiều màu sắc cũng chính là sợi lông kia.”
“Loại lông chim này hẳn là rất thường thấy đi, chúng ta cũng đi tìm xem?”
Bọn họ vây ở một chỗ xem quang não của một người. Cẩn Sơ có chút hâm mộ. Hắn cũng biết rõ. Quang não nhân loại là sau khi sinh ra từ chính phủ đế quốc phân phát cho, một người một cái, hỏng rồi có thể miễn phí tu sửa, nhưng là cấm cá nhân nào đó chuyển nhượng bán ra. Cho nên không có hộ khẩu lấy quang não không được cũng rất khó mua được một cái.
Cố tình hiện tại lại là làm gì cơ bản đều không rời quang não. Trên Burfield tinh người không hộ khẩu cũng hơi nhiều, nếu Cẩn Sơ đi tinh cầu khác, một giây bị cho như là gián điệp bắt lại.
Hắn tò mò những người đó ở đó nói gì, liền lặng lẽ đi qua, vòng đến phía sau bọn họ, tìm đúng góc độ nào đó là có thể thấy rõ ràng hình ảnh trên màn hình ảo.
Chiếc lông chim trên đó còn không phải là hắn cho tên râu xồm vào ngày hôm qua sao?
Cái gì công ty ra số tiền lớn thu thập lông chim làm mũ cài tóc……
Cẩn Sơ nỗ lực phân biệt văn tự đế quốc. Còn chưa có nhận ra mấy chữ đâu, màn hình ảo bị thu lại, chủ nhân quang não quay đầu bất thiện mà trừng hắn: “Nhìn cái gì vậy tiểu tử thúi, chính mình không có quang não à!”
Cẩn Sơ nghĩ nghĩ, đem đồ ăn trong tay đưa ra: “Cái này cho anh, để tôi xem lại một lúc.”
Đối phương:……
Hắn còn tưởng rằng rống một tiếng như vậy tiểu tử này nên rụt cổ lại, không nghĩ tới lá gan còn rất lớn. Hắn nhìn bánh cùng dưa muối xào thịt kia, sờ sờ bụng không thể nào ăn no được, duỗi tay đoạt lại đây: “Được, tại đây xem đi, nửa phút thôi đó.”
Hắn đem màn hình ảo kia lại đưa ra, một bên liền từng ngụm từng ngụm ăn bánh, sợ Cẩn Sơ đổi ý. Cẩn Sơ ghé sát vào xem. Quả nhiên là chiếc lông chim kia của hắn, công ty muốn thu lông chim là một công ty trang sức gọi là H·M. Ở trong thành thị có rất nhiều cửa hàng, Cẩn Sơ cũng không biết cái nào gần nhất, liền đem địa chỉ đều nhớ xuống.
“Đến giờ rồi!” Nửa phút vừa đến người nọ liền đem quang não đóng lại. Cẩn Sơ yên lặng đi ra, tính toán trong chốc lát đi xem. Một chiếc lông vũ chính là 10000 tín dụng tệ. Hắn còn có hơn mười chiếc đấy, hơn mười vạn tín dụng tệ có thể lấy thật nhiều hợp kim!
Buổi chiều hắn liền xin nghỉ không làm việc. Người làm giống hắn còn không ít, xem chừng đều là đi tìm lông chim. Lão nhân kia thống khoái vậy mà đã phát cho tiền công nửa ngày, sau đó cho đi. Dù sao đều là làm công trong ngày, hôm nay chạy ngày mai còn phải tới.
Cẩn Sơ đi trước tìm Tiểu Miêu Miêu ở gần bờ sông bắt cá ăn. Nửa ngày công sức như vậy, bên chân nó xương cá đều chất một đống, còn hướng về phía mặt sông bất mãn mà meo meo kêu. Cẩn Sơ vừa thấy. Ai u, cá trong sông vừa nhanh lại bị bắt cho gần hết, còn lại đều là chút cá đặc biệt nhỏ.
“Meo ——” Mèo cam quay đầu đối Cẩn Sơ kêu. Mặt mèo nhăn nhăn lông xù xù, đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng. Nơi này cá vừa nhỏ vừa ít lại không thể ăn. Ăn không đủ no, không vui!
Cẩn Sơ bế nó lên vuốt vuốt lông: “Chúng ta trước tiên giải quyết chuyện hợp kim, sau đó đi cho ngươi tìm ăn. Sông nhỏ không cá, chúng ta liền đi sông lớn, đi biển rộng tìm. Nghe nói nơi này mèo còn có đồ ăn hộp đặc biệt. Đến lúc đó mua cho ngươi nhiều hơn thế này.”
Lúc này hắn còn không biết. Muốn cho một con mèo lớn như vậy ăn no, cần tiền cũng không ít hơn so với mua hợp kim.
Đau lòng bạn nhỏ ăn không đủ no bụng, lần này Cẩn Sơ không để nó cõng mình, mà là đem nó ôm vào trong ngực, trước tiên đem lông chim từ trong đất đào ra, sau đó hướng chi nhánh công ty trang sức H·M mà đi đến.
Hắn là đem địa chỉ nhớ kỹ, nhưng vẫn như cũ không biết cái gì đường lớn Cres ở nơi nào, hướng tới cái gì phố Mỹ Lâm. Chẳng qua đó không quan hệ gì tới hắn, hắn đi theo những người làm công cũng muốn kiếm số tiền lớn này, chờ sau khi bọn họ dùng các loại biện pháp làm ra chút lông chim bảy màu giống thật mà là giả, lại đi theo phía sau bọn họ, một đường đi tới một chi nhánh cửa hàng nơi trung tâm thành phố.
Công ty trang sức H·M chi nhánh Mỹ Lâm.
Hôm nay thật nhiều người cầm lông chim bảy màu của mình đến đây, nhưng là không một người nào không bị chứng minh là hàng giả. Cổng lớn cửa hàng này ra ra vào vào thật nhiều người, hơn nữa phần lớn là người quần áo cũ nát lôi thôi lếch thếch, vô cùng ảnh hưởng mỹ quan. Để rồi tới cuối cùng, trưởng cửa hàng thấy phiền, quy định trước hết cần đăng ký thân phận mới có thể được đi vào.
Cẩn Sơ choáng váng.
Hắn ôm mèo, ngồi xổm ở góc đường, ai oán mà nhìn chằm chằm cửa hàng kia, cảm nhận được thế giới nhân loại đối với giống loài ngoài hành tinh không hữu hảo chút nào hết.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng kêu kêu quát quát liều mạng đè thấp như cũ vẫn đang thảo luận. Hắn quay đầu nhìn lại, mày nhíu lại. Đây không phải hai người trong ba tên gia hỏa tối hôm qua lấy rượu gì đó giả làm thuốc làm mạnh lên tinh thần lực để lừa người sao?
。。。。。。。。
Tác giả :
Tây Đại Tần