Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả
Chương 34
Thỉnh thoảng Vu Quy Dã sẽ sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu, dường như anh chỉ cần xoay ghế, quay đầu đi, là có thể nhìn thấy căn phòng kia ở bên cạnh từ trong khe cửa, trước bàn làm việc, Yến Kỳ Vũ vùi mặt vào trong lòng bàn tay, không thể đối mặt với chuyện “xem ngực” mà cô làm ra.
Dù sao ảo giác cũng chỉ là ảo giác.
Vu Quy Dã tự giễu lắc đầu, làm sao "tiểu họa sĩ" có thể ở kế bên nhà anh chứ.
Điền Dã: Được rồi, không đùa cô nữa.
Điền Dã: Tôi muốn hỏi tại sao “cơ giáp hậu cần” không vẽ dựa theo trong thiết kế, mà vẽ thành hình cầu?
Khi nữ chính “An Khiết Lỵ Na” vừa mới vào trường quân đội là tham gia hệ hậu cần. Tên cũng như nghĩa, sự tồn tại của hệ này rất có giá trị, chính là bảo đảm hậu cần cho những học sinh số một hệ cơ giáp chiến đấu, ví dụ như bảo dưỡng cho cơ giáp, thay đổi các loại linh kiện. Bởi vì hình dạng cơ giáp chiến đấu khổng lồ, trọng lượng khoảng chừng hơn mười tấn, nên khi học sinh hệ hậu cần sửa chữa cần phải mặc đồ trang bị đặc biệt, đến bảo dưỡng sửa chữa cho đống cơ giáp.
“Cơ giáp hậu cần” là công việc cơ giáp đầu tiên mà nữ chính tiếp xúc, trong thiết kế của Vu Quy Dã, nó có khoác phòng hộ trong suốt và gân cốt kiên cố, nhìn qua có phần giống “xương vỏ ngoài” trong những tác phẩm khoa học viễn tưởng thông thường.
Nhưng mà Yến Kỳ Vũ không dựa theo trong thiết kế của anh mà vẽ, lại vẽ thành một vòng tròn trơn nhẵn, giống như một cơ giáp hình cầu cỡ quả bowling! Cơ giáp hình cầu này có ba chân tráng kiện vững chắc, bước đi chậm chạp, nhìn vô cùng ngốc. Trên người tròn tròn có hơn mười cái tay cơ giới ẩn núp phía dưới, từng tay cơ giới đại diện cho vặn, bóp, chém, và hàng loạt các công năng khác. Khi gặp nguy hiểm, nó có thể rụt tất cả tay cơ giới và chân máy móc vào trong cơ thể, hoàn toàn trở về hình cầu, nhanh chóng lăn đi thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy cơ giáp hình cầu này thay đổi hoàn toàn so với thiết kế của Vu Quy Dã, nhưng Vu Quy Dã không hề cảm thấy bị mạo phạm, mà ngược lại còn bị nó đánh thức vô số linh cảm.
Tiểu Vũ Mao: Ôi ôi ôi?
Tiểu Vũ Mao: Sao tôi lại gửi bản thảo bỏ dỡ cho anh chứ QAQ!
Tiểu Vũ Mao: Đây là sau khi tôi xem dàn ý chi tiết vận động não vẽ ra._(:з" ∠)_
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp xương vỏ ngoài của bản thiết kế gốc rất “cứng rắn” đối với nữ chính. Cô ấy là một người trong nhu có cương, trong thiết kế của anh có viết cô ấy thích động vật nhỏ, thích màu sắc rực rỡ, như vậy cho thấy nội tâm cô ấy vẫn rất giống một cô gái nhỏ.
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp hậu cần vẽ thành hình cầu, trừ giảm mức độ vẽ khó ra, cũng là vì tương phản với cái mạnh mẽ.
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp tròn vo cũng giống như mã tấu Thụy Sĩ, có các loại tay cơ giới, rất đáng yêu đấy. O(∩_∩)O
Theo lời tường thuật của cô, dường như Vu Quy Dã thật sự nhìn thấy cơ giáp hình cầu chuyển động, phù phù lăn ra ngoài màn hình, đánh lên hai chân của người đàn ông. Anh theo bản năng đưa tay đón lấy, nhưng cơ giáp hình cầu lại xuyên qua lòng bàn tay, rơi vào mưa bom bão đạn cơ giáp trên chiến trường. DiennDaANLeeQuyyDonn~@#
Trên bầu trời gió lửa như đang nung, vô số cơ giáp bị phá hủy dấy lên nguồn năng lượng, bao vây quân địch cũng đến từ vũ trụ. Chiến sự giằng co, có một cơ giáp bị vài tên quân địch vây đánh, kẻ địch tứ phía, bị một vết thương đâm thẳng vào khoang thuyền năng lượng! Nó như ngôi sao băng giữa ban ngày, rơi mạnh xuống đất, kéo theo một mảng lớn cát bụi.
Trải qua tai nạn chìm ngập như thế, may mắn có một chiến sĩ cơ giáp còn sống, mặt anh đầy máu, gian nan bò ra từ khoang điều khiển cơ giáp đang báo hỏng, nhưng hai chân lại bị ép chặt dưới những tấm kim loại.
Trong lúc nguy cấp này đây, có một cơ giáp hình cầu bước vững vàng trên ba cái chân, di chuyển đến bên cạnh anh, trên thân nó bỗng nhiên nhô ra mấy cánh tay cơ giới công năng, khiêng những cơ giáp gần như bị hỏng hết ra…
Vu Quy Dã thoát khỏi trong ảo tưởng, trong mắt tràn đầy linh cảm lộ vẻ vui mừng.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, nếu như anh cảm thấy thiết kế hình cầu không tốt, thì ở đây tôi còn có một bản gốc…
Tiểu Vũ Mao: 【 chỉ tay vào nhau 】
Điền Dã: Không, tốt lắm, vô cùng tốt.
Điền Dã: Mao Mao, cô thật đúng là tiểu phúc tinh của tôi.
Tiểu Vũ Mao: ... Ôi?
Điền Dã: Thật ra tôi đã sửa lại ba bản phần mở đầu, vẫn chưa nghĩ ra làm sao nhập vào tình tiết trong truyện.
Điền Dã: Thật sự muốn gửi cho cô một “chiếc lông chim vàng”, có cô thì tôi mới có linh cảm.
...
Tám giờ sáng thứ năm, Vu Quy Dã vẫn tinh thần sáng láng ngồi suốt cả đêm trước máy tính.
Trước mặt là tách cà phê đã thêm ba lần, mà tiêu đề của bản word cũng từ “Bản sửa kịch bản Giấc mộng không trung 1~3” thành “Bản kịch bản cuối cùng V3.0 Giấc mộng không trung 1~3”. Cũng may một đêm vất vả này không hề uổng phí, anh thuận lợi hoàn thành kịch bản đối thoại trước mấy ngày cắt bản thảo.
Phiên bản kịch bản bây giờ sửa đổi khá nhiều so với bản ban đầu của anh, cách tiến vào tình tiết truyện hoàn toàn khác nhau.
Trong phiên bản đầu, hoàn cảnh lần đầu nữ chính xuất hiện là ở ngoài trường quân đội, cùng với giọng nói nhẹ nhàng của cô đang giới thiệu tên, dẫn tất cả mọi người vào trong thế giới của cô. Mà bản hiện giờ là từ linh cảm phủ xuống vào ngày hôm ấy: Chiến hỏa bay tán loạn trên chiến trường, cơ giáp hình cầu khổng lồ tránh thoát bom đạn của quân địch, giải thoát cho một chiến sĩ đang kề cận cái chết trên chiến trường, nhưng khi lồng phòng hộ của cơ giáp hình cầu mở ra, thì “An Khiết Lỵ Na” hiên ngang oai hùng xuất hiện, đứng giữa khoang điều khiển.
Hai mở đầu này hoàn toàn khác nhau, cũng mang đến cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vu Quy Dã có lòng tin, bản mở đầu mới nhất này tuyệt đối khơi lên sự hứng thú của độc giả, hấp dẫn họ tiếp tục đọc.
Sau khi hoàn thành phần đối thoại, anh nhanh chóng gửi kịch bản vào trong nhóm.
Điền Dã: 【 chia sẻ văn kiện 】
Điền Dã: @ Chuối tiêu điện hạ, Biên tập Bộ, đây là kịch bản đã sửa chữa, phiền cô xem qua thử một chút.
Tiểu Vũ Mao: Chào buổi sáng thầy Điền Dã! Sớm như vậy đã làm việc rồi à?
Tiểu Vũ Mao: 【 người đẹp thì đã thức còn người xấu thì vẫn đang ngủ 】. jpg
Điền Dã: 【 có người nhìn qua rất tuấn tú nhưng thật ra tối qua vốn không có ngủ】. jpg
Tiểu Vũ Mao: ...
Điền Dã: ^_^
Yến Kỳ Vũ mơ mơ màng màng ở trong ổ chăn nhìn thấy câu nói này, con sâu ngủ trong người cũng chạy mất hết.
Mỗi một tác giả đều trải qua những chuỗi ngày thức khuya chạy bản thảo, Yến Kỳ Vũ thức khuya nhất là 4 giờ sáng, ngày hôm sau suýt chút nữa không rời giường nổi. Không ngờ thầy Điền Dã còn lợi hại hơn cả cô, cho dù làm việc suốt đêm nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Tiểu Vũ Mao: Anh mau đi ngủ đi! Sức khỏe quan trọng hơn!
Điền Dã: Ừm, xong cái này rồi tôi sẽ off.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, ngủ ngon ~
Điền Dã: Mao Mao, chào buổi sáng.
...
Vu Quy Dã khép máy tính lại, chui vào giường, anh vốn cho rằng nhất định mình sẽ không ngủ được lăn qua lăn lại ở trên giường, nhưng nào ngờ vừa chạm vào gối, thì chốc lát đã bị giấc mộng chiếm lấy ý thức, ngủ đến trời đất mù mịt.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là hai ba giờ chiều, vốn dĩ anh có thể ngủ một giấc đến tối, nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên ngắt ngang thời gian nghỉ ngơi của anh.
... Là chuyển phát nhanh sao?
Anh đỡ đầu còn đang choáng váng đi đến cửa, mở cửa chống trộm ra. Nhưng đứng ngoài cửa không phải là chàng trai chuyển phát nhanh, mà là một dì quét dọn mặc đồng phục chỉnh tề, lưng đeo một túi lớn, cầm cây lau nhà trong tay.
Dì quét dọn nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, trên gương mặt mập mạp là nụ cười đầy vẻ nhiệt tình.
"Xin hỏi có phải là nhà của cô Vu không ạ?” Dì ấy giơ thẻ công tác lên, “Tôi là nhân viên quét dọn tại nhà của công ty XX, đến đây để quét dọn nhà cho ngài!”
Vu Quy Dã sống một mình trong căn nhà hơn một trăm mét vuông, khó tránh khỏi có những nơi không thích hợp để quét dọn. Thói quen sinh hoạt của anh tốt, sẽ không giống những người đàn ông bình thường quăng quần áo bẩn, tất bẩn đầy khắp nơi, nhưng “sạch sẽ” trong mắt đàn ông và phụ nữ có sự chênh lệch rất lớn.
Vu Kinh Hồng lại nhà em trai mấy lần, lúc nào cũng có thể tìm ra một hai ba bốn chỗ không vừa ý, nên chị ấy dứt khoát mời một nhân viên quét dọn cho em trai, để dì ấy tới tận nhà làm tổng vệ sinh, không nghĩ đến sẽ quấy rầy giấc ngủ bù của em trai.
Vu Quy Dã chỉ có thể bất đắc dĩ nhận ý tốt của chị gái, đồng ý cho dì quét dọn vào trong nhà.
Dì ấy thay giày ở cửa, mang theo đồ lau vào trong nhà.
Dì ấy là người rất dễ làm quen, giọng vang dội, đặc biệt nhiệt tình ríu rít: “Đây là lần đầu tiên tôi đến tiểu khu, một tầng lại có nhiều hộ như thế này, tôi đi tới đi lui đến choáng váng! Lúc nãy còn gõ cửa ở nhà đối diện, người mở cửa là một cô gái nhỏ vô cùng xinh xắn, tôi nói tôi là người làm quét dọn, cô ấy sợ tới mức khoát tay, nói mình không có tiền, không mời nổi người đến quét dọn… Ôi chao, phòng bếp của anh cũng sạch sẽ quá, bình thường không nấu nướng ở trong nhà sao?”
Vu Quy Dã bị dì ấy ầm ĩ đến đau đầu, anh nói ít nhưng ý nhiều bảo dì ấy chỉ cần quan tâm đến khu vực cần quét dọn, sau đó nhanh chóng quay đầu trốn vào trong phòng sách.
Thoát khỏi cơn buồn ngủ, Vu Quy Dã mở máy tính ra, muốn xem biên tập có phản hồi về kịch bản gốc đã gửi đi vào buổi sáng hay chưa.
Quả nhiên, vừa mở QQ ra, khung trò chuyện riêng với Bộ Na Na nhảy ra.
Chuối tiêu điện hạ: Điền Dã, có ở đó không?
Chuối tiêu điện hạ: Sau khi thức thì nhắn với tôi nhé.
Chuối tiêu điện hạ: Kịch bản gốc có vấn đề, cần chỉnh sửa một lần.
Chuối tiêu điện hạ: Anh viết như vậy, Tiểu Vũ Mao sẽ không vẽ ra đâu.
Chốc lát, Vu Quy Dã ngồi thẳng người trên máy tính, hô hấp không kiềm chế được tăng thêm, biên tập nói kịch bản của anh có vấn đề, sao có thể có vấn đề chứ? Anh đã sửa màn mở đầu này rất nhiều lần, cho dù cải biên thành tiểu thuyết hay là phim ảnh, cũng đủ để nổi tiếng.
Điền Dã: Tôi đây.
Điền Dã: Kịch bản có vấn đề ở chỗ nào, tình tiết sao?
Điền Dã: Vẽ không ra chính là độ khó quá lớn sao?
Xem ra Bộ Na Na luôn chờ ở máy tính, rất nhanh đã trả lời.
Chuối tiêu điện hạ: Không phải, anh hiểu lầm rồi, tình tiết không có vấn đề.
Chuối tiêu điện hạ: Nhưng kịch bản này của anh viết quá lậm về kịch bản phim ảnh.
Chuối tiêu điện hạ: Vốn dĩ kịch bản truyện tranh không phải viết như vậy. Anh thiếu miêu tả bối cảnh, miêu tả động tác và các cảnh tự thuật khác, cách ăn mặc và tâm lý của nhân vật cũng cần viết ra, nếu không họa sĩ truyện tranh nhìn thấy kịch bản trơ trụi sẽ rất vất vả.
Điền Dã: ?
Điền Dã: Cái này không phải là họa sĩ truyện tranh tự phát triển sao?
Điền Dã: Tôi sợ viết nhiều điều quá, sẽ có vẻ khoa tay múa chân, ảnh hưởng đến tính phát huy của cô ấy.
Chuối tiêu điện hạ: Đây chính là lối suy nghĩ của một vị biên kịch điển hình. Sau khi tác phẩm của biên kịch giao cho đạo diễn, quay một kịch bản thực tế và chữ viết có sự khác nhau rất lớn. Giữa đạo diễn và biên kịch còn phải có thêm một số hướng dẫn về hoạt động, góp ý về trang phục, nhiếp ảnh gia, diễn viên, vân vân, cho nên khi biên kịch viết kịch bản phim, sẽ phải dùng cách diễn đạt chặt chẽ nhất để truyền đạt tình tiết tác phẩm, cô đọng lại chỉ còn lời thoại thôi, những điều ngoài lời đối thoại đều có chuyên gia suy nghĩ giúp.
Kinh nghiệm của Bộ Na Na phong phú, một lời trúng đích.
Chuối tiêu điện hạ: Nhưng giữa tác giả kịch bản gốc và họa sĩ truyện tranh không phải như thế.
Chuối tiêu điện hạ: Anh phải nhớ, hai người là đồng nghiệp hợp tác thân thiết nhất, giữa hai người chỉ có đối phương mà thôi.
Chuối tiêu điện hạ: Hai người không hề ngăn cách, suy nghĩ của anh sẽ được phát họa dưới ngòi bút của cô ấy.
Chuối tiêu điện hạ: Anh viết càng kỹ càng, miêu tả càng nhiều, thì hình ảnh trong đầu cô ấy càng rõ ràng.
Chuối tiêu điện hạ: Bối cảnh quan trọng và động tác mang tính quyết định, quần áo hay kiểu tóc đặc sắc đều cần anh viết rõ ràng trong kịch bản.
Chuối tiêu điện hạ: Viễn cảnh, cận cảnh, đặc tả, tốt nhất đều có đánh dấu.
Chuối tiêu điện hạ: Tất cả những điều anh viết ra, đều sẽ hóa thành hiện thực dưới bút vẽ của cô ấy.
Vu Quy Dã nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng, một loại cảm giác hưng phấn chưa từng có cuốn sạch não anh. Làm một tác giả, tác phẩm của anh đã được cải biên vô số lần, được chuyển thể lên màn ảnh, nhưng dù sao vẫn sẽ có “thiếu sót”.
… “Cảnh này thực hiện không ổn”, “Giá món này quá cao”, “Động tác này diễn viên không làm được”…
Nhưng mà bây giờ, lại có một cơ hội đặt ngay trước mặt, có thể biến ảo tưởng trong đầu anh thành hiện thật.
Truyện tranh là nơi mà rất nhiều người gửi gắm ước mơ, may mắn là Vu Quy Dã có thể trở thành một trong những người tạo ra giấc mơ đó.
Chuối tiêu điện hạ: Đúng rồi, còn có một vấn đề cuối cùng, động tác của nhân vật trong kịch bản gốc không cần quá “3D”.
Điền Dã: Động tác “3D” là gì?
Chuối tiêu điện hạ: Ví dụ như để biểu đạt vui vẻ, diễn viên phải diễn vui vẻ theo kịch bản phim, nhưng kịch bản truyện thì làm nhân vật múa ballet xoay một chân chân tại chỗ.
Chuối tiêu điện hạ: Nếu như là bi thương thì trong kịch bản phim diễn viên sẽ phải khóc, nhưng nhân vật trong truyện tranh thì biến thành một bản Q, vừa chạy đi vừa rơi nước mắt còn lớn hơn con ngươi.
Điền Dã: Tôi đã hiểu.
Điền Dã: Giống như bây giờ, một con mắt nheo lại, dùng khóe mắt nhìn về phía cô nói “Đã hiểu!”
Chuối tiêu điện hạ: Đúng, tôi sẽ biến thành bản Q, nhảy lên bàn làm việc tạo thành dáng siêu nhân sống động, phía sau viết “Biên tập mạnh nhất địa cầu!”
Điền Dã: ...
Điền Dã: 【OK】
Chuối tiêu điện hạ: Cố lên, Tiểu Vũ Mao đang đợi anh đấy.
Dù sao ảo giác cũng chỉ là ảo giác.
Vu Quy Dã tự giễu lắc đầu, làm sao "tiểu họa sĩ" có thể ở kế bên nhà anh chứ.
Điền Dã: Được rồi, không đùa cô nữa.
Điền Dã: Tôi muốn hỏi tại sao “cơ giáp hậu cần” không vẽ dựa theo trong thiết kế, mà vẽ thành hình cầu?
Khi nữ chính “An Khiết Lỵ Na” vừa mới vào trường quân đội là tham gia hệ hậu cần. Tên cũng như nghĩa, sự tồn tại của hệ này rất có giá trị, chính là bảo đảm hậu cần cho những học sinh số một hệ cơ giáp chiến đấu, ví dụ như bảo dưỡng cho cơ giáp, thay đổi các loại linh kiện. Bởi vì hình dạng cơ giáp chiến đấu khổng lồ, trọng lượng khoảng chừng hơn mười tấn, nên khi học sinh hệ hậu cần sửa chữa cần phải mặc đồ trang bị đặc biệt, đến bảo dưỡng sửa chữa cho đống cơ giáp.
“Cơ giáp hậu cần” là công việc cơ giáp đầu tiên mà nữ chính tiếp xúc, trong thiết kế của Vu Quy Dã, nó có khoác phòng hộ trong suốt và gân cốt kiên cố, nhìn qua có phần giống “xương vỏ ngoài” trong những tác phẩm khoa học viễn tưởng thông thường.
Nhưng mà Yến Kỳ Vũ không dựa theo trong thiết kế của anh mà vẽ, lại vẽ thành một vòng tròn trơn nhẵn, giống như một cơ giáp hình cầu cỡ quả bowling! Cơ giáp hình cầu này có ba chân tráng kiện vững chắc, bước đi chậm chạp, nhìn vô cùng ngốc. Trên người tròn tròn có hơn mười cái tay cơ giới ẩn núp phía dưới, từng tay cơ giới đại diện cho vặn, bóp, chém, và hàng loạt các công năng khác. Khi gặp nguy hiểm, nó có thể rụt tất cả tay cơ giới và chân máy móc vào trong cơ thể, hoàn toàn trở về hình cầu, nhanh chóng lăn đi thoát khỏi nguy hiểm.
Tuy cơ giáp hình cầu này thay đổi hoàn toàn so với thiết kế của Vu Quy Dã, nhưng Vu Quy Dã không hề cảm thấy bị mạo phạm, mà ngược lại còn bị nó đánh thức vô số linh cảm.
Tiểu Vũ Mao: Ôi ôi ôi?
Tiểu Vũ Mao: Sao tôi lại gửi bản thảo bỏ dỡ cho anh chứ QAQ!
Tiểu Vũ Mao: Đây là sau khi tôi xem dàn ý chi tiết vận động não vẽ ra._(:з" ∠)_
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp xương vỏ ngoài của bản thiết kế gốc rất “cứng rắn” đối với nữ chính. Cô ấy là một người trong nhu có cương, trong thiết kế của anh có viết cô ấy thích động vật nhỏ, thích màu sắc rực rỡ, như vậy cho thấy nội tâm cô ấy vẫn rất giống một cô gái nhỏ.
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp hậu cần vẽ thành hình cầu, trừ giảm mức độ vẽ khó ra, cũng là vì tương phản với cái mạnh mẽ.
Tiểu Vũ Mao: Cơ giáp tròn vo cũng giống như mã tấu Thụy Sĩ, có các loại tay cơ giới, rất đáng yêu đấy. O(∩_∩)O
Theo lời tường thuật của cô, dường như Vu Quy Dã thật sự nhìn thấy cơ giáp hình cầu chuyển động, phù phù lăn ra ngoài màn hình, đánh lên hai chân của người đàn ông. Anh theo bản năng đưa tay đón lấy, nhưng cơ giáp hình cầu lại xuyên qua lòng bàn tay, rơi vào mưa bom bão đạn cơ giáp trên chiến trường. DiennDaANLeeQuyyDonn~@#
Trên bầu trời gió lửa như đang nung, vô số cơ giáp bị phá hủy dấy lên nguồn năng lượng, bao vây quân địch cũng đến từ vũ trụ. Chiến sự giằng co, có một cơ giáp bị vài tên quân địch vây đánh, kẻ địch tứ phía, bị một vết thương đâm thẳng vào khoang thuyền năng lượng! Nó như ngôi sao băng giữa ban ngày, rơi mạnh xuống đất, kéo theo một mảng lớn cát bụi.
Trải qua tai nạn chìm ngập như thế, may mắn có một chiến sĩ cơ giáp còn sống, mặt anh đầy máu, gian nan bò ra từ khoang điều khiển cơ giáp đang báo hỏng, nhưng hai chân lại bị ép chặt dưới những tấm kim loại.
Trong lúc nguy cấp này đây, có một cơ giáp hình cầu bước vững vàng trên ba cái chân, di chuyển đến bên cạnh anh, trên thân nó bỗng nhiên nhô ra mấy cánh tay cơ giới công năng, khiêng những cơ giáp gần như bị hỏng hết ra…
Vu Quy Dã thoát khỏi trong ảo tưởng, trong mắt tràn đầy linh cảm lộ vẻ vui mừng.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, nếu như anh cảm thấy thiết kế hình cầu không tốt, thì ở đây tôi còn có một bản gốc…
Tiểu Vũ Mao: 【 chỉ tay vào nhau 】
Điền Dã: Không, tốt lắm, vô cùng tốt.
Điền Dã: Mao Mao, cô thật đúng là tiểu phúc tinh của tôi.
Tiểu Vũ Mao: ... Ôi?
Điền Dã: Thật ra tôi đã sửa lại ba bản phần mở đầu, vẫn chưa nghĩ ra làm sao nhập vào tình tiết trong truyện.
Điền Dã: Thật sự muốn gửi cho cô một “chiếc lông chim vàng”, có cô thì tôi mới có linh cảm.
...
Tám giờ sáng thứ năm, Vu Quy Dã vẫn tinh thần sáng láng ngồi suốt cả đêm trước máy tính.
Trước mặt là tách cà phê đã thêm ba lần, mà tiêu đề của bản word cũng từ “Bản sửa kịch bản Giấc mộng không trung 1~3” thành “Bản kịch bản cuối cùng V3.0 Giấc mộng không trung 1~3”. Cũng may một đêm vất vả này không hề uổng phí, anh thuận lợi hoàn thành kịch bản đối thoại trước mấy ngày cắt bản thảo.
Phiên bản kịch bản bây giờ sửa đổi khá nhiều so với bản ban đầu của anh, cách tiến vào tình tiết truyện hoàn toàn khác nhau.
Trong phiên bản đầu, hoàn cảnh lần đầu nữ chính xuất hiện là ở ngoài trường quân đội, cùng với giọng nói nhẹ nhàng của cô đang giới thiệu tên, dẫn tất cả mọi người vào trong thế giới của cô. Mà bản hiện giờ là từ linh cảm phủ xuống vào ngày hôm ấy: Chiến hỏa bay tán loạn trên chiến trường, cơ giáp hình cầu khổng lồ tránh thoát bom đạn của quân địch, giải thoát cho một chiến sĩ đang kề cận cái chết trên chiến trường, nhưng khi lồng phòng hộ của cơ giáp hình cầu mở ra, thì “An Khiết Lỵ Na” hiên ngang oai hùng xuất hiện, đứng giữa khoang điều khiển.
Hai mở đầu này hoàn toàn khác nhau, cũng mang đến cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vu Quy Dã có lòng tin, bản mở đầu mới nhất này tuyệt đối khơi lên sự hứng thú của độc giả, hấp dẫn họ tiếp tục đọc.
Sau khi hoàn thành phần đối thoại, anh nhanh chóng gửi kịch bản vào trong nhóm.
Điền Dã: 【 chia sẻ văn kiện 】
Điền Dã: @ Chuối tiêu điện hạ, Biên tập Bộ, đây là kịch bản đã sửa chữa, phiền cô xem qua thử một chút.
Tiểu Vũ Mao: Chào buổi sáng thầy Điền Dã! Sớm như vậy đã làm việc rồi à?
Tiểu Vũ Mao: 【 người đẹp thì đã thức còn người xấu thì vẫn đang ngủ 】. jpg
Điền Dã: 【 có người nhìn qua rất tuấn tú nhưng thật ra tối qua vốn không có ngủ】. jpg
Tiểu Vũ Mao: ...
Điền Dã: ^_^
Yến Kỳ Vũ mơ mơ màng màng ở trong ổ chăn nhìn thấy câu nói này, con sâu ngủ trong người cũng chạy mất hết.
Mỗi một tác giả đều trải qua những chuỗi ngày thức khuya chạy bản thảo, Yến Kỳ Vũ thức khuya nhất là 4 giờ sáng, ngày hôm sau suýt chút nữa không rời giường nổi. Không ngờ thầy Điền Dã còn lợi hại hơn cả cô, cho dù làm việc suốt đêm nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Tiểu Vũ Mao: Anh mau đi ngủ đi! Sức khỏe quan trọng hơn!
Điền Dã: Ừm, xong cái này rồi tôi sẽ off.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, ngủ ngon ~
Điền Dã: Mao Mao, chào buổi sáng.
...
Vu Quy Dã khép máy tính lại, chui vào giường, anh vốn cho rằng nhất định mình sẽ không ngủ được lăn qua lăn lại ở trên giường, nhưng nào ngờ vừa chạm vào gối, thì chốc lát đã bị giấc mộng chiếm lấy ý thức, ngủ đến trời đất mù mịt.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là hai ba giờ chiều, vốn dĩ anh có thể ngủ một giấc đến tối, nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên ngắt ngang thời gian nghỉ ngơi của anh.
... Là chuyển phát nhanh sao?
Anh đỡ đầu còn đang choáng váng đi đến cửa, mở cửa chống trộm ra. Nhưng đứng ngoài cửa không phải là chàng trai chuyển phát nhanh, mà là một dì quét dọn mặc đồng phục chỉnh tề, lưng đeo một túi lớn, cầm cây lau nhà trong tay.
Dì quét dọn nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, trên gương mặt mập mạp là nụ cười đầy vẻ nhiệt tình.
"Xin hỏi có phải là nhà của cô Vu không ạ?” Dì ấy giơ thẻ công tác lên, “Tôi là nhân viên quét dọn tại nhà của công ty XX, đến đây để quét dọn nhà cho ngài!”
Vu Quy Dã sống một mình trong căn nhà hơn một trăm mét vuông, khó tránh khỏi có những nơi không thích hợp để quét dọn. Thói quen sinh hoạt của anh tốt, sẽ không giống những người đàn ông bình thường quăng quần áo bẩn, tất bẩn đầy khắp nơi, nhưng “sạch sẽ” trong mắt đàn ông và phụ nữ có sự chênh lệch rất lớn.
Vu Kinh Hồng lại nhà em trai mấy lần, lúc nào cũng có thể tìm ra một hai ba bốn chỗ không vừa ý, nên chị ấy dứt khoát mời một nhân viên quét dọn cho em trai, để dì ấy tới tận nhà làm tổng vệ sinh, không nghĩ đến sẽ quấy rầy giấc ngủ bù của em trai.
Vu Quy Dã chỉ có thể bất đắc dĩ nhận ý tốt của chị gái, đồng ý cho dì quét dọn vào trong nhà.
Dì ấy thay giày ở cửa, mang theo đồ lau vào trong nhà.
Dì ấy là người rất dễ làm quen, giọng vang dội, đặc biệt nhiệt tình ríu rít: “Đây là lần đầu tiên tôi đến tiểu khu, một tầng lại có nhiều hộ như thế này, tôi đi tới đi lui đến choáng váng! Lúc nãy còn gõ cửa ở nhà đối diện, người mở cửa là một cô gái nhỏ vô cùng xinh xắn, tôi nói tôi là người làm quét dọn, cô ấy sợ tới mức khoát tay, nói mình không có tiền, không mời nổi người đến quét dọn… Ôi chao, phòng bếp của anh cũng sạch sẽ quá, bình thường không nấu nướng ở trong nhà sao?”
Vu Quy Dã bị dì ấy ầm ĩ đến đau đầu, anh nói ít nhưng ý nhiều bảo dì ấy chỉ cần quan tâm đến khu vực cần quét dọn, sau đó nhanh chóng quay đầu trốn vào trong phòng sách.
Thoát khỏi cơn buồn ngủ, Vu Quy Dã mở máy tính ra, muốn xem biên tập có phản hồi về kịch bản gốc đã gửi đi vào buổi sáng hay chưa.
Quả nhiên, vừa mở QQ ra, khung trò chuyện riêng với Bộ Na Na nhảy ra.
Chuối tiêu điện hạ: Điền Dã, có ở đó không?
Chuối tiêu điện hạ: Sau khi thức thì nhắn với tôi nhé.
Chuối tiêu điện hạ: Kịch bản gốc có vấn đề, cần chỉnh sửa một lần.
Chuối tiêu điện hạ: Anh viết như vậy, Tiểu Vũ Mao sẽ không vẽ ra đâu.
Chốc lát, Vu Quy Dã ngồi thẳng người trên máy tính, hô hấp không kiềm chế được tăng thêm, biên tập nói kịch bản của anh có vấn đề, sao có thể có vấn đề chứ? Anh đã sửa màn mở đầu này rất nhiều lần, cho dù cải biên thành tiểu thuyết hay là phim ảnh, cũng đủ để nổi tiếng.
Điền Dã: Tôi đây.
Điền Dã: Kịch bản có vấn đề ở chỗ nào, tình tiết sao?
Điền Dã: Vẽ không ra chính là độ khó quá lớn sao?
Xem ra Bộ Na Na luôn chờ ở máy tính, rất nhanh đã trả lời.
Chuối tiêu điện hạ: Không phải, anh hiểu lầm rồi, tình tiết không có vấn đề.
Chuối tiêu điện hạ: Nhưng kịch bản này của anh viết quá lậm về kịch bản phim ảnh.
Chuối tiêu điện hạ: Vốn dĩ kịch bản truyện tranh không phải viết như vậy. Anh thiếu miêu tả bối cảnh, miêu tả động tác và các cảnh tự thuật khác, cách ăn mặc và tâm lý của nhân vật cũng cần viết ra, nếu không họa sĩ truyện tranh nhìn thấy kịch bản trơ trụi sẽ rất vất vả.
Điền Dã: ?
Điền Dã: Cái này không phải là họa sĩ truyện tranh tự phát triển sao?
Điền Dã: Tôi sợ viết nhiều điều quá, sẽ có vẻ khoa tay múa chân, ảnh hưởng đến tính phát huy của cô ấy.
Chuối tiêu điện hạ: Đây chính là lối suy nghĩ của một vị biên kịch điển hình. Sau khi tác phẩm của biên kịch giao cho đạo diễn, quay một kịch bản thực tế và chữ viết có sự khác nhau rất lớn. Giữa đạo diễn và biên kịch còn phải có thêm một số hướng dẫn về hoạt động, góp ý về trang phục, nhiếp ảnh gia, diễn viên, vân vân, cho nên khi biên kịch viết kịch bản phim, sẽ phải dùng cách diễn đạt chặt chẽ nhất để truyền đạt tình tiết tác phẩm, cô đọng lại chỉ còn lời thoại thôi, những điều ngoài lời đối thoại đều có chuyên gia suy nghĩ giúp.
Kinh nghiệm của Bộ Na Na phong phú, một lời trúng đích.
Chuối tiêu điện hạ: Nhưng giữa tác giả kịch bản gốc và họa sĩ truyện tranh không phải như thế.
Chuối tiêu điện hạ: Anh phải nhớ, hai người là đồng nghiệp hợp tác thân thiết nhất, giữa hai người chỉ có đối phương mà thôi.
Chuối tiêu điện hạ: Hai người không hề ngăn cách, suy nghĩ của anh sẽ được phát họa dưới ngòi bút của cô ấy.
Chuối tiêu điện hạ: Anh viết càng kỹ càng, miêu tả càng nhiều, thì hình ảnh trong đầu cô ấy càng rõ ràng.
Chuối tiêu điện hạ: Bối cảnh quan trọng và động tác mang tính quyết định, quần áo hay kiểu tóc đặc sắc đều cần anh viết rõ ràng trong kịch bản.
Chuối tiêu điện hạ: Viễn cảnh, cận cảnh, đặc tả, tốt nhất đều có đánh dấu.
Chuối tiêu điện hạ: Tất cả những điều anh viết ra, đều sẽ hóa thành hiện thực dưới bút vẽ của cô ấy.
Vu Quy Dã nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng, một loại cảm giác hưng phấn chưa từng có cuốn sạch não anh. Làm một tác giả, tác phẩm của anh đã được cải biên vô số lần, được chuyển thể lên màn ảnh, nhưng dù sao vẫn sẽ có “thiếu sót”.
… “Cảnh này thực hiện không ổn”, “Giá món này quá cao”, “Động tác này diễn viên không làm được”…
Nhưng mà bây giờ, lại có một cơ hội đặt ngay trước mặt, có thể biến ảo tưởng trong đầu anh thành hiện thật.
Truyện tranh là nơi mà rất nhiều người gửi gắm ước mơ, may mắn là Vu Quy Dã có thể trở thành một trong những người tạo ra giấc mơ đó.
Chuối tiêu điện hạ: Đúng rồi, còn có một vấn đề cuối cùng, động tác của nhân vật trong kịch bản gốc không cần quá “3D”.
Điền Dã: Động tác “3D” là gì?
Chuối tiêu điện hạ: Ví dụ như để biểu đạt vui vẻ, diễn viên phải diễn vui vẻ theo kịch bản phim, nhưng kịch bản truyện thì làm nhân vật múa ballet xoay một chân chân tại chỗ.
Chuối tiêu điện hạ: Nếu như là bi thương thì trong kịch bản phim diễn viên sẽ phải khóc, nhưng nhân vật trong truyện tranh thì biến thành một bản Q, vừa chạy đi vừa rơi nước mắt còn lớn hơn con ngươi.
Điền Dã: Tôi đã hiểu.
Điền Dã: Giống như bây giờ, một con mắt nheo lại, dùng khóe mắt nhìn về phía cô nói “Đã hiểu!”
Chuối tiêu điện hạ: Đúng, tôi sẽ biến thành bản Q, nhảy lên bàn làm việc tạo thành dáng siêu nhân sống động, phía sau viết “Biên tập mạnh nhất địa cầu!”
Điền Dã: ...
Điền Dã: 【OK】
Chuối tiêu điện hạ: Cố lên, Tiểu Vũ Mao đang đợi anh đấy.
Tác giả :
Mạc Lý