Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả
Chương 2
Hai tiếng nói chuyện, tổng biên tập văn học Cá Heo liên tục mặt mày cau có. Bọn họ là đại thần tác giả dưới trướng nổi tiếng nhất, đạt được nhiều tiền nhanh nhất, không cần phải đi viết kịch bản truyện tranh, hơn nữa còn không cần bút danh của mình, chuyện này vừa nghe đã rất không có “tiền đồ”!
Tổng biên tập nói: “Nếu anh bỏ bút danh, thay đổi lĩnh vực bắt đầu một lần nữa, vậy thì hoàn toàn không có độ hot vốn đã được tích lũy, giống như những người mới!”
“Tôi muốn dùng thân phận người mói để bắt đầu lại lần nữa.” Vu Quy Dã bình tĩnh nói, “Hơn nữa đợi đến thời cơ thích hợp, tôi sẽ tự cởi lớp áo giả kia, nói cho mọi người biết tôi chính là Quân Tử Quy Dã.”
“Cái gì là “thời cơ thích hợp”?”
“Đương nhiên là bộ truyện tranh này lập nên lịch sử mới về truyện tranh trong nước, làm cho internet dậy sóng, sau khi thuận lợi hóa thành hoạt hình, hóa thành người thật.”
Tổng biên tập không nói nên lời chống đỡ được, chỉ muốn dập đầu với đại thần.
Cuối cùng buổi gặp mặt của hai người cũng không đạt được ý kiến chung, buổi chiều tổng biên tập còn có hội nghị phải đi họp, chỉ có thể tạm dừng nói chuyện trước.
Anh ấy tự mình tiễn Vu Quy Dã đến thang máy, hắng giọng nói: “Quy Dã, tuy rằng hai chúng ta quen nhau mười mấy năm, nhưng chuyện này không phải là trò đùa, tôi phải nghiên cứu kỹ càng mới được, cũng phải thương lượng với phó tổng biên tập khác…”
Trên mặt Vu Quy Dã không thấy chút gợn sóng, anh cất bước đi vào thang máy, xoay người ấn xuống nút tầng đại sảnh.
Trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Vu Quy Dã nói với tổng biên tập ngoài cửa: “Anh cân nhắc cho kỹ càng, dù sao cuối cùng chắc chắn anh sẽ đồng ý.”
“...”
Vu Quy Dã mới vừa đi đến gầm gara, liền nhận được điện thoại “cầu cứu” của chị gái Vu Kinh Hồng.
“Tiểu Dã, hôm nay chị đi họp, thật sự không đến được, em có thể giúp chị đón Daniel không?”
Daniel là con một của hai vợ chồng Vu Kinh Hồng, gốc gác là người Trung Quốc, nhưng hai vợ chồng quyết tâm muốn đứa nhỏ giành thắng lợi từ ngay vạch xuất phát, nên ba tuổi đã đưa đứa nhỏ vào nhà trẻ song ngữ tư nhân, cả ngày ở chung với một nhóm người nước ngoài, tiếng Anh còn lưu loát nhanh hơn tiếng Trung.
“Được.” Vu Quy Dã thoải mái đồng ý, “Buổi tối để Daniel ngủ ở chỗ em đi.”
Vu Kinh Hồng suy nghĩ một lát: “Cũng được... Nhưng mà buổi tối em không được dẫn thằng bé đến ăn Mc Donalds, KFC, gì đó, em đừng quá cưng chiều thằng bé, thằng bé béo sắp giống biểu tượng lốp xe Michelin rồi.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Vu Quy Dã nở nụ cười, đứa cháu trai lớn này của anh rất tinh quái, chủ ý đầy đầu còn nhiều hơn cả người lớn, thường xuyên đến chỗ anh hết ăn lại uống.
Vu Quy Dã cúp điện thoại, trực tiếp lái xe đến nhà trẻ. Anh đến đúng lúc, vừa đúng nhà trẻ tan học.
Năm nay Daniel bốn tuổi rưỡi, học lớp chồi. Thằng bé ăn nhiều, lớn cũng nhanh, lớn hơn các bạn nhỏ lớp trên một cái đầu, Vu Quy Dã liếc một cái đã tìm được củ cải cường tráng của mình trong đám củ cải nhỏ đông nghìn nghịt kia.
“Cậu!” Củ cải cường tráng nhìn thấy cậu mình ở xa xa, hai chân củ cải nhỏ lập tức bước ra, vui vẻ nhào vào trong lòng anh.
Vu Quy Dã khom lưng ôm cậu bé, nhưng không ôm lên nổi, lại thả cậu bé ở trên mặt đất, nói với cậu bé: “Daniel, hôm nay cha mẹ con đều phải tăng ca, buổi tối đến ở nhà cậu nhé.”
Daniel vừa nghe, quả nhiên toét miệng nở nụ cười, cười khanh khách hai tiếng, đột nhiên thằng bé nhớ ngày hôm qua mình vừa rụng hai răng cửa, lại nhanh chóng mím môi, không muốn để người cậu thân ái nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
Vu Quy Dã chú ý tới thằng bé thiếu răng cửa, kiêng dè lòng tự trọng của cậu nam tử hán nhỏ, chủ động đề nghị buổi tối ăn cháo hải sản.
“Được ạ!... Nhưng mà cậu ơi, cậu có thể theo con đến một nơi trước không?” Daniel khát vọng nhìn anh.
Mấy đứa nhỏ mập mạp khác, trên mặt sẽ bị thịt dồn lại, có thể Daniel được di truyền từ gen tốt của nhà họ Vu, cho dù mập cũng không làm giảm đôi mắt sáng to của cậu, hai tay cậu níu chặt vạt áo sơ mi của Vu Quy Dã, ngưỡng cổ cao lên, thoạt nhìn giống như biến thành gương mặt mèo hình người.
Vu Quy Dã hỏi cậu đi đâu.
Daniel nhỏ giọng nói: “Ngày mai là sinh nhật của Rachel… Con muốn Rachel làm bạn gái của con, cho nên muốn chuẩn bị cho cô ấy một big surprise!”
“...” Mấy đứa nhỏ bây giờ thật lợi hại, anh là cậu mà còn chưa có bạn gái, mà Daniel sắp thoát ế.
Vu Quy Dã lại hỏi cậu bé ai là Rachel.
Daniel đỏ mặt, quay đầu chỉ chỉ cổng nhà trẻ.
Vu Quy Dã theo hướng chỉ của cậu bé nhìn lại, chỉ thấy một cô nhóc mũm mĩm mặt váy màu hồng, buộc tóc củ tỏi đang vẫy tay tạm biệt với chủ nhiệp lớp, bé con này có vóc dáng lùn lùn, cánh tay vừa trắng vừa mềm béo thành từng đoạn, rõ ràng là củ sen thành tinh. Cô bé ôm cổ giáo viên chủ nhiệm, mồm to “mua” mái trái rồi má phải, mắt cô giáo trẻ cong lên như ánh trăng, cũng hôn một cái lên mặt cô bé.
Nhìn thấy người trong lòng, mặt Daniel càng đỏ hơn, trốn vào phía sau Vu Quy Dã, nâng đầu lên, ngập ngừng hỏi: “Cậu, có phải Rachel rất đẹp không?”
Vu Quy Dã rất tâng bốc nói: “Không chỉ đẹp, còn rất xứng với con.”
Cậu bé thiếu răng, cười rộ lên khanh khách.
Vu Quy Dã dẫn cháu trai lên xe, hỏi cậu bé chuẩn bị đi đâu mua quà.
Daniel chỉ huy Vu Quy Dã đến quảng trường công viên ngoài hai con phố, miệng lẩm bẩm: “Rachel không phải là cô gái bình thường, hộp nhạc, lắc tay, búp bê, những vật tầm thường này, cô ấy sẽ không thích!”
“Vậy con chuẩn bị mua cái gì? Có cần cậu giúp đỡ không?”
“Không cần!” Daniel lấy một tờ tiền xinh xinh kẹp trong cặp da ra, “Con đã sớm hỏi rồi, trong công viên có người chuyên vẽ chân dung hoạt hình, con muốn mua ảnh chân dung cho Rachel!”
...
Khi Yến Kỳ Vũ đi ra khỏi truyện tranh Cá Heo, cả người đều choáng váng. Trong gương thang máy, hai má cô đỏ bừng, như là uống rượu say, cười “ha ha ha”, “ha ha ha” ngây ngô không ngừng, may là bây giờ trong thang máy chỉ có mình cô, cho nên cô làm mặt xấu thế nào cũng không có người trông thấy.
Chuyện hôm nay có thể nói như phong hồi lộ chuyển (*), vốn Yến Kỳ Vũ định khóc một mạch về nhà, vậy mà lại u mê tiến vào trong tay Bộ Na Na.
(*) Phong hồi lộ chuyển: đột nhiên thay đổi 180º
Thật ra hôm nay Bộ Na Na hẹn gặp mặt một họa sĩ truyện tranh mới khác, nhưng người đó đến muộn, nên bánh thịt lớn này rơi lên đầu Yến Kỳ Vũ.
Vị nữ biên tập này làm việc mạnh mẽ vang dội, nói hai ba câu liền ký hợp đồng, dù sao hợp đồng đã có sẵn, chỉ là làm theo trình tự nên thời gian lâu một chút. Cô ấy và Yến Kỳ Vũ thêm bạn trên QQ, bảo cô về nhà nghỉ ngơi trước, chờ thêm vài ngày có hợp đồng, mới gửi cho cô.
Yến Kỳ Vũ ngốc nghếch nở nụ cười khi tin bạn mới hiện ra trên di động, cô ôm di động vui vẻ xoay tròn, đợi đến thang máy ngừng đến lầu một, cô lập tức đi ra, bảo vệ đứng trong đại sảnh chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, trước mắt chỉ còn lại bóng lưng của một cô gái chạy về phía trước.
Đợi đến khi Yến Kỳ Vũ thật vất vả tỉnh táo lại, cô lại bắt đầu lo lắng: Chuyện cô ký hợp đồng này nên nói với Đặng Tuyết thế nào đây?
Các cô cùng sáng tác bộ tác phẩm này, chủ biên tập và Bộ Na Na đánh giá hoàn toàn khác nhau, bây giờ Yến Kỳ Vũ trực tiếp qua mặt bọn họ ký hợp đồng với Bộ Na Na, chắc chắn Đặng Tuyết sẽ vô cùng tức giận.
Yến Kỳ Vũ vô cùng quý trọng người bạn này, tuy rằng tuổi Đặng Tuyết nhỏ, thỉnh thoảng sẽ kiêu ngạo cáu kỉnh, nhưng nếu không phải cô ấy giật dây làm trung gian, căn bản Yến Kỳ Vũ không có cơ hội lên chiếc thuyền lớn truyện tranh Cá Heo này.
Yến Kỳ Vũ click vào lịch sử trò chuyện của hai người, nhìn khung nhập tin nhắn, không biết mở miệng nói rõ với cô ấy như thế nào.
Kết quả không đợi cô mở miệng, Đặng Tuyết đã gửi một chuỗi tin nhắn dài qua trước.
Tuyết Tuyết công chúa: Tiểu Vũ Mao… Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm tớ vô cùng buồn, vô cùng khó chịu, vô cùng đau lòng… Từ lúc 10 tuổi đã bắt đầu tiến vào thế giới 2D… đến bây giờ đã suốt mười năm… Tớ muốn cùng cậu trở thành bạo vương truyện tranh Trung Quốc… Nhưng lời nói của anh Đường làm tớ ý thức được giấc mơ này quá xa rồi… Cậu cũng đừng quá đau lòng, tiếp tục cố lên nhé!”
Tiểu Vũ Mao: Chuyện đó, Tuyết Tuyết, tớ có chuyện muốn nói với cậu…
Tuyết Tuyết công chúa: Tớ quyết định từ giờ trở đi rời khỏi thế giới 2D…
Tiểu Vũ Mao: …???
Tuyết Tuyết công chúa: Hi vọng chúng ta có duyên gặp lại nhé…
Yến Kỳ Vũ trơ mắt nhìn ảnh bán thân của Đặng Tuyết thành màu đen, Yến Kỳ Vũ vội vàng gửi cho cô ấy một chuỗi biểu cảm, nhưng không ngờ toàn bộ tin gửi đi đều thất bại, trên màn hình có dòng màu đỏ chói mắt nhắc nhở cô: Bạn và Tuyết Tuyết công chúa không còn là bạn bè.
Yến Kỳ Vũ: “...”
Tâm tình của cô còn chưa u sầu, mà sao nội tâm Đặng Tuyết lại diễn trò kết thúc rồi?
...
Yến Kỳ Vũ ở trong một tiểu khu có mức sống thích hợp bên cạnh trạm đường sắt, ba phòng một sảnh 120 mét vuông được chủ nhà chia ra thành bốn phòng, Yến Kỳ Vũ vì tiết kiệm, ở trong phòng nhỏ cắt ra từ phòng khách.
Nhóm người thuê chung nhà đi tới đi lui, Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không quen, bình thường cô nhốt mình ở trong phòng, tỉnh ngủ thì chạy bản thảo, mệt mỏi thì nằm ghé lên cửa sổ ngắm phong cảnh, bạn bè đều cảm thấy cuộc sống của cô rất buồn tẻ, nhưng cô lại vô cùng hưởng thụ loại phong phú này.
Nhóm người trong nhà cũng rất phiền phức, bốn giờ chiều, một đôi vợ chồng trẻ gây gổ trong phòng ngủ chính.
Yến Kỳ Vũ ở trong hành lang nhỏ hẹp tối mờ gặp bọn họ vài lần, mặt không thấy rõ, chỉ nhớ rõ nam tóc váng, dáng vẻ lưu manh, mà tuổi cô gái rất nhỏ, nhưng lại trang điểm đậm. Cặp vợ chồng này suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, người nam ghét bỏ người nữ không quan tâm gia đình, người nữ ghét bỏ người nam không có trách nhiệm, có một lần ầm ĩ rất lớn, cô gái ngồi ở cửa khóc lớn, nói 18 tuổi của mình đều bỏ trốn cùng người đàn ông, còn sinh hai đứa con cho anh ta.
Yến Kỳ Vũ là họa sĩ truyện tranh (chưa thành thục), mềm lòng lại cảm tính, gặp chuyện bất bình nhất định phải rút đao tương trợ. Cô khuyên người con gái kia, hỏi cô ấy nếu đã gặp trúng người đàn ông vừa cặn bã vừa thối nát, tại sao cô ấy không ly hôn với anh ta.
Cô gái rơi nước mắt, dùng một loại giọng điệu bí ẩn nói: “Tiểu Yến, em chưa yêu đương, không hiểu tình cảm đâu.”
Quả thật Yến Kỳ Vũ chưa nói chuyện yêu đương, nhưng cô biết tình cảm. Cho dù tình yêu trăm ngàn dáng vẻ, nhưng chắc chắn không có loại nào là tạo nên từ sự tổn thương lẫn nhau.
Bên tai nghe thấy phòng ngủ chỉnh lại bắt đầu tranh cãi, Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không thể nào yên tâm vẽ tranh, bút màn hình cảm ứng chạm vào bảng vẽ hồi lâu, ngay cả một đường nét trôi chảy cũng không vẽ được.
Quên đi, vẫn là đi ra vẽ vật thực thôi.
Cô tiện tay cầm một cây cọ vẽ lông dài, đeo bảng vẽ lên, yên lặng chuồn ra khỏi phòng thuê
Tổng biên tập nói: “Nếu anh bỏ bút danh, thay đổi lĩnh vực bắt đầu một lần nữa, vậy thì hoàn toàn không có độ hot vốn đã được tích lũy, giống như những người mới!”
“Tôi muốn dùng thân phận người mói để bắt đầu lại lần nữa.” Vu Quy Dã bình tĩnh nói, “Hơn nữa đợi đến thời cơ thích hợp, tôi sẽ tự cởi lớp áo giả kia, nói cho mọi người biết tôi chính là Quân Tử Quy Dã.”
“Cái gì là “thời cơ thích hợp”?”
“Đương nhiên là bộ truyện tranh này lập nên lịch sử mới về truyện tranh trong nước, làm cho internet dậy sóng, sau khi thuận lợi hóa thành hoạt hình, hóa thành người thật.”
Tổng biên tập không nói nên lời chống đỡ được, chỉ muốn dập đầu với đại thần.
Cuối cùng buổi gặp mặt của hai người cũng không đạt được ý kiến chung, buổi chiều tổng biên tập còn có hội nghị phải đi họp, chỉ có thể tạm dừng nói chuyện trước.
Anh ấy tự mình tiễn Vu Quy Dã đến thang máy, hắng giọng nói: “Quy Dã, tuy rằng hai chúng ta quen nhau mười mấy năm, nhưng chuyện này không phải là trò đùa, tôi phải nghiên cứu kỹ càng mới được, cũng phải thương lượng với phó tổng biên tập khác…”
Trên mặt Vu Quy Dã không thấy chút gợn sóng, anh cất bước đi vào thang máy, xoay người ấn xuống nút tầng đại sảnh.
Trước khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, Vu Quy Dã nói với tổng biên tập ngoài cửa: “Anh cân nhắc cho kỹ càng, dù sao cuối cùng chắc chắn anh sẽ đồng ý.”
“...”
Vu Quy Dã mới vừa đi đến gầm gara, liền nhận được điện thoại “cầu cứu” của chị gái Vu Kinh Hồng.
“Tiểu Dã, hôm nay chị đi họp, thật sự không đến được, em có thể giúp chị đón Daniel không?”
Daniel là con một của hai vợ chồng Vu Kinh Hồng, gốc gác là người Trung Quốc, nhưng hai vợ chồng quyết tâm muốn đứa nhỏ giành thắng lợi từ ngay vạch xuất phát, nên ba tuổi đã đưa đứa nhỏ vào nhà trẻ song ngữ tư nhân, cả ngày ở chung với một nhóm người nước ngoài, tiếng Anh còn lưu loát nhanh hơn tiếng Trung.
“Được.” Vu Quy Dã thoải mái đồng ý, “Buổi tối để Daniel ngủ ở chỗ em đi.”
Vu Kinh Hồng suy nghĩ một lát: “Cũng được... Nhưng mà buổi tối em không được dẫn thằng bé đến ăn Mc Donalds, KFC, gì đó, em đừng quá cưng chiều thằng bé, thằng bé béo sắp giống biểu tượng lốp xe Michelin rồi.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Vu Quy Dã nở nụ cười, đứa cháu trai lớn này của anh rất tinh quái, chủ ý đầy đầu còn nhiều hơn cả người lớn, thường xuyên đến chỗ anh hết ăn lại uống.
Vu Quy Dã cúp điện thoại, trực tiếp lái xe đến nhà trẻ. Anh đến đúng lúc, vừa đúng nhà trẻ tan học.
Năm nay Daniel bốn tuổi rưỡi, học lớp chồi. Thằng bé ăn nhiều, lớn cũng nhanh, lớn hơn các bạn nhỏ lớp trên một cái đầu, Vu Quy Dã liếc một cái đã tìm được củ cải cường tráng của mình trong đám củ cải nhỏ đông nghìn nghịt kia.
“Cậu!” Củ cải cường tráng nhìn thấy cậu mình ở xa xa, hai chân củ cải nhỏ lập tức bước ra, vui vẻ nhào vào trong lòng anh.
Vu Quy Dã khom lưng ôm cậu bé, nhưng không ôm lên nổi, lại thả cậu bé ở trên mặt đất, nói với cậu bé: “Daniel, hôm nay cha mẹ con đều phải tăng ca, buổi tối đến ở nhà cậu nhé.”
Daniel vừa nghe, quả nhiên toét miệng nở nụ cười, cười khanh khách hai tiếng, đột nhiên thằng bé nhớ ngày hôm qua mình vừa rụng hai răng cửa, lại nhanh chóng mím môi, không muốn để người cậu thân ái nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
Vu Quy Dã chú ý tới thằng bé thiếu răng cửa, kiêng dè lòng tự trọng của cậu nam tử hán nhỏ, chủ động đề nghị buổi tối ăn cháo hải sản.
“Được ạ!... Nhưng mà cậu ơi, cậu có thể theo con đến một nơi trước không?” Daniel khát vọng nhìn anh.
Mấy đứa nhỏ mập mạp khác, trên mặt sẽ bị thịt dồn lại, có thể Daniel được di truyền từ gen tốt của nhà họ Vu, cho dù mập cũng không làm giảm đôi mắt sáng to của cậu, hai tay cậu níu chặt vạt áo sơ mi của Vu Quy Dã, ngưỡng cổ cao lên, thoạt nhìn giống như biến thành gương mặt mèo hình người.
Vu Quy Dã hỏi cậu đi đâu.
Daniel nhỏ giọng nói: “Ngày mai là sinh nhật của Rachel… Con muốn Rachel làm bạn gái của con, cho nên muốn chuẩn bị cho cô ấy một big surprise!”
“...” Mấy đứa nhỏ bây giờ thật lợi hại, anh là cậu mà còn chưa có bạn gái, mà Daniel sắp thoát ế.
Vu Quy Dã lại hỏi cậu bé ai là Rachel.
Daniel đỏ mặt, quay đầu chỉ chỉ cổng nhà trẻ.
Vu Quy Dã theo hướng chỉ của cậu bé nhìn lại, chỉ thấy một cô nhóc mũm mĩm mặt váy màu hồng, buộc tóc củ tỏi đang vẫy tay tạm biệt với chủ nhiệp lớp, bé con này có vóc dáng lùn lùn, cánh tay vừa trắng vừa mềm béo thành từng đoạn, rõ ràng là củ sen thành tinh. Cô bé ôm cổ giáo viên chủ nhiệm, mồm to “mua” mái trái rồi má phải, mắt cô giáo trẻ cong lên như ánh trăng, cũng hôn một cái lên mặt cô bé.
Nhìn thấy người trong lòng, mặt Daniel càng đỏ hơn, trốn vào phía sau Vu Quy Dã, nâng đầu lên, ngập ngừng hỏi: “Cậu, có phải Rachel rất đẹp không?”
Vu Quy Dã rất tâng bốc nói: “Không chỉ đẹp, còn rất xứng với con.”
Cậu bé thiếu răng, cười rộ lên khanh khách.
Vu Quy Dã dẫn cháu trai lên xe, hỏi cậu bé chuẩn bị đi đâu mua quà.
Daniel chỉ huy Vu Quy Dã đến quảng trường công viên ngoài hai con phố, miệng lẩm bẩm: “Rachel không phải là cô gái bình thường, hộp nhạc, lắc tay, búp bê, những vật tầm thường này, cô ấy sẽ không thích!”
“Vậy con chuẩn bị mua cái gì? Có cần cậu giúp đỡ không?”
“Không cần!” Daniel lấy một tờ tiền xinh xinh kẹp trong cặp da ra, “Con đã sớm hỏi rồi, trong công viên có người chuyên vẽ chân dung hoạt hình, con muốn mua ảnh chân dung cho Rachel!”
...
Khi Yến Kỳ Vũ đi ra khỏi truyện tranh Cá Heo, cả người đều choáng váng. Trong gương thang máy, hai má cô đỏ bừng, như là uống rượu say, cười “ha ha ha”, “ha ha ha” ngây ngô không ngừng, may là bây giờ trong thang máy chỉ có mình cô, cho nên cô làm mặt xấu thế nào cũng không có người trông thấy.
Chuyện hôm nay có thể nói như phong hồi lộ chuyển (*), vốn Yến Kỳ Vũ định khóc một mạch về nhà, vậy mà lại u mê tiến vào trong tay Bộ Na Na.
(*) Phong hồi lộ chuyển: đột nhiên thay đổi 180º
Thật ra hôm nay Bộ Na Na hẹn gặp mặt một họa sĩ truyện tranh mới khác, nhưng người đó đến muộn, nên bánh thịt lớn này rơi lên đầu Yến Kỳ Vũ.
Vị nữ biên tập này làm việc mạnh mẽ vang dội, nói hai ba câu liền ký hợp đồng, dù sao hợp đồng đã có sẵn, chỉ là làm theo trình tự nên thời gian lâu một chút. Cô ấy và Yến Kỳ Vũ thêm bạn trên QQ, bảo cô về nhà nghỉ ngơi trước, chờ thêm vài ngày có hợp đồng, mới gửi cho cô.
Yến Kỳ Vũ ngốc nghếch nở nụ cười khi tin bạn mới hiện ra trên di động, cô ôm di động vui vẻ xoay tròn, đợi đến thang máy ngừng đến lầu một, cô lập tức đi ra, bảo vệ đứng trong đại sảnh chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua, trước mắt chỉ còn lại bóng lưng của một cô gái chạy về phía trước.
Đợi đến khi Yến Kỳ Vũ thật vất vả tỉnh táo lại, cô lại bắt đầu lo lắng: Chuyện cô ký hợp đồng này nên nói với Đặng Tuyết thế nào đây?
Các cô cùng sáng tác bộ tác phẩm này, chủ biên tập và Bộ Na Na đánh giá hoàn toàn khác nhau, bây giờ Yến Kỳ Vũ trực tiếp qua mặt bọn họ ký hợp đồng với Bộ Na Na, chắc chắn Đặng Tuyết sẽ vô cùng tức giận.
Yến Kỳ Vũ vô cùng quý trọng người bạn này, tuy rằng tuổi Đặng Tuyết nhỏ, thỉnh thoảng sẽ kiêu ngạo cáu kỉnh, nhưng nếu không phải cô ấy giật dây làm trung gian, căn bản Yến Kỳ Vũ không có cơ hội lên chiếc thuyền lớn truyện tranh Cá Heo này.
Yến Kỳ Vũ click vào lịch sử trò chuyện của hai người, nhìn khung nhập tin nhắn, không biết mở miệng nói rõ với cô ấy như thế nào.
Kết quả không đợi cô mở miệng, Đặng Tuyết đã gửi một chuỗi tin nhắn dài qua trước.
Tuyết Tuyết công chúa: Tiểu Vũ Mao… Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm tớ vô cùng buồn, vô cùng khó chịu, vô cùng đau lòng… Từ lúc 10 tuổi đã bắt đầu tiến vào thế giới 2D… đến bây giờ đã suốt mười năm… Tớ muốn cùng cậu trở thành bạo vương truyện tranh Trung Quốc… Nhưng lời nói của anh Đường làm tớ ý thức được giấc mơ này quá xa rồi… Cậu cũng đừng quá đau lòng, tiếp tục cố lên nhé!”
Tiểu Vũ Mao: Chuyện đó, Tuyết Tuyết, tớ có chuyện muốn nói với cậu…
Tuyết Tuyết công chúa: Tớ quyết định từ giờ trở đi rời khỏi thế giới 2D…
Tiểu Vũ Mao: …???
Tuyết Tuyết công chúa: Hi vọng chúng ta có duyên gặp lại nhé…
Yến Kỳ Vũ trơ mắt nhìn ảnh bán thân của Đặng Tuyết thành màu đen, Yến Kỳ Vũ vội vàng gửi cho cô ấy một chuỗi biểu cảm, nhưng không ngờ toàn bộ tin gửi đi đều thất bại, trên màn hình có dòng màu đỏ chói mắt nhắc nhở cô: Bạn và Tuyết Tuyết công chúa không còn là bạn bè.
Yến Kỳ Vũ: “...”
Tâm tình của cô còn chưa u sầu, mà sao nội tâm Đặng Tuyết lại diễn trò kết thúc rồi?
...
Yến Kỳ Vũ ở trong một tiểu khu có mức sống thích hợp bên cạnh trạm đường sắt, ba phòng một sảnh 120 mét vuông được chủ nhà chia ra thành bốn phòng, Yến Kỳ Vũ vì tiết kiệm, ở trong phòng nhỏ cắt ra từ phòng khách.
Nhóm người thuê chung nhà đi tới đi lui, Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không quen, bình thường cô nhốt mình ở trong phòng, tỉnh ngủ thì chạy bản thảo, mệt mỏi thì nằm ghé lên cửa sổ ngắm phong cảnh, bạn bè đều cảm thấy cuộc sống của cô rất buồn tẻ, nhưng cô lại vô cùng hưởng thụ loại phong phú này.
Nhóm người trong nhà cũng rất phiền phức, bốn giờ chiều, một đôi vợ chồng trẻ gây gổ trong phòng ngủ chính.
Yến Kỳ Vũ ở trong hành lang nhỏ hẹp tối mờ gặp bọn họ vài lần, mặt không thấy rõ, chỉ nhớ rõ nam tóc váng, dáng vẻ lưu manh, mà tuổi cô gái rất nhỏ, nhưng lại trang điểm đậm. Cặp vợ chồng này suốt ngày cãi nhau ầm ĩ, người nam ghét bỏ người nữ không quan tâm gia đình, người nữ ghét bỏ người nam không có trách nhiệm, có một lần ầm ĩ rất lớn, cô gái ngồi ở cửa khóc lớn, nói 18 tuổi của mình đều bỏ trốn cùng người đàn ông, còn sinh hai đứa con cho anh ta.
Yến Kỳ Vũ là họa sĩ truyện tranh (chưa thành thục), mềm lòng lại cảm tính, gặp chuyện bất bình nhất định phải rút đao tương trợ. Cô khuyên người con gái kia, hỏi cô ấy nếu đã gặp trúng người đàn ông vừa cặn bã vừa thối nát, tại sao cô ấy không ly hôn với anh ta.
Cô gái rơi nước mắt, dùng một loại giọng điệu bí ẩn nói: “Tiểu Yến, em chưa yêu đương, không hiểu tình cảm đâu.”
Quả thật Yến Kỳ Vũ chưa nói chuyện yêu đương, nhưng cô biết tình cảm. Cho dù tình yêu trăm ngàn dáng vẻ, nhưng chắc chắn không có loại nào là tạo nên từ sự tổn thương lẫn nhau.
Bên tai nghe thấy phòng ngủ chỉnh lại bắt đầu tranh cãi, Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không thể nào yên tâm vẽ tranh, bút màn hình cảm ứng chạm vào bảng vẽ hồi lâu, ngay cả một đường nét trôi chảy cũng không vẽ được.
Quên đi, vẫn là đi ra vẽ vật thực thôi.
Cô tiện tay cầm một cây cọ vẽ lông dài, đeo bảng vẽ lên, yên lặng chuồn ra khỏi phòng thuê
Tác giả :
Mạc Lý