Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả
Chương 19
Edit: Tịnh Hảo
Trải qua mấy ngày gian khổ chiến đấu hăng hái, rốt cuộc Yến Kỳ Vũ đã chính thức hoàn thành bộ tác phẩm StarDuck này. Tuy chương kết thúc còn chưa được đăng lên, nhưng hai chương trước đã hấp dẫn rất nhiều người đến xem, bộ truyện tranh này lọt vào top ba trên bảng tác phẩm mới là chuyện không thành vấn đề.
Chuối tiêu điện hạ: @ Tiểu Vũ Mao @ Long Long Long, chỉ cần duy trì tình thế này, nhất định có thể nhận được tiền thưởng.
Long Long Long: Tiền thưởng gì?
Chuối tiêu điện hạ: Đã quên nói với hai người, để cổ vũ cho các tác phẩm mới, mỗi tháng top ba trên bảng tác phẩm mới sẽ được chia 1000, 800, 500 đồng tiền thưởng. Đến lúc tiền thưởng được chuyển xuống, thì hai người tự chia nhé.
Long Long Long: Không cần, tiền ít như vậy, cho Tiểu Vũ Mao hết đi.
Long Long Long: Xem dáng vẻ cô ấy đáng thương chưa kìa, tiện thể ăn thêm mấy bữa thịt.
Tiểu Vũ Mao: Ơ? Không cần đâu! Bây giờ tôi ăn nhiều thịt rồi!
Long Long Long gửi biểu cảm dữ tợn nhếch miệng nhe răng
Long long long: Kêu cô lấy thì cô lấy đi!
Long Long Long: Cô gái, đừng tưởng rằng không ham danh lợi thì có thể khơi lên sự chú ý của Long Gia!
Tiểu Vũ Mao:... =_=
Vị này thật sự là sinh viên tài cao của học viện diễn hí.
Chuyện tốt thành đôi, Yến Kỳ Vũ còn chưa có vui vẻ xong, ngay sau đó lại có một miếng bánh nóng vô cùng lớn đập đến trên đầu cô.
Bộ Na Na nói cho bọn họ, cô ấy giúp StarDuck mở ra một con đường vô cùng tốt, cuối năm tạp chí “Tôi yêu truyện tranh” vừa đúng có một kỳ, có thể giới thiệu bộ tác phẩm này ở trên tạp chí.
Tiểu Vũ Mao: Thật?
Long Long Long: “Tôi yêu truyện tranh”? Là cái quỷ gì vậy…
Long Long Long là người ngoài giới nên không rõ, nhưng Yến Kỳ Vũ hiểu biết rất rõ địa vị của “Tôi yêu truyện tranh” ở trong giới này.
Đây là tạp chí truyện tranh đầu tiên của Trung Quốc, bắt đầu từ hơn hai mươi năm, trong đó đã trải qua ngừng xuất bản, trùng tổ, bán số sách, đổi nhà xuất bản, vân vân, một loạt chuyện lên xuống. Mấy năm gần đây bởi vì truyện tranh trên mạng vùng dậy, tập san truyện tranh mới ùn ùn xuất hiện, “Tôi yêu truyện tranh” đã không còn huy hoàng như năm đó nữa, nhưng nó vẫn đi vào lòng người Trung Quốc hiện đại, vẫn là một “Bạch Nguyệt Quang” không thể nào vượt qua.
Do “Tôi yêu truyện tranh” rất biết nhìn người nên hằng năm đều đứng ra tổ chức các trận đấu truyện tranh, cho tới nay đã 15 đợt. Vô số họa sĩ truyện tranh đều đi ra từ đó, vươn lên ngai vàng huy hoàng, mà điều kiện quan trọng để tham gia trận đấu truyện tranh, chính là phải từng có bài đăng trên Tôi yêu truyện tranh.
Bộ Na Na vì bọn họ mà thương lượng được một kỳ đáng giá như thế, mục đích đương nhiên không phải vì một chút tiền nhuận bút xuất bản vặt vãnh, mà là vì…
Chuối tiêu điện hạ: Chúc mừng hai người, đã bắt kịp thời gian đăng ký cuối cùng của cuộc thi truyện tranh Trung Quốc của “tổ truyện tranh ngắn”.
Cho dù đến cuối cùng không thể giành được thứ bậc, nhưng chỉ cần giành được một trong ba tên được đề cử, thì cũng sẽ khiến cho mọi người nhớ đến tên Yến Kỳ Vũ. Đối với một họa sĩ truyện tranh mới mà nói, đây chính là sự hỗ trợ tốt nhất để vươn đến thành công.
...
Hợp tác giữa Yến Kỳ Vũ và Long Long Long kết thúc viên mãn, cũng giúp cô kiếm được một khoản tiền nhiều nhất từ khi tốt nghiệp đến nay.
Lúc trước cô ở Trục Mộng Đường, tiền lương vô cùng thấp, vẽ xong một trang hậu kỳ truyện tranh (chỉ xóa nét thô, lên màu cho nhân vật và bối cảnh) chỉ có thể lấy được 50 đồng, cô liều sống liều chết một tháng nhiều nhất chỉ giành được hai nghìn.
Đừng thấy Yến Kỳ Vũ kiếm không nhiều tiền lắm, nhưng cô vô cùng tiết kiệm, tất cả tiền bạc đều để dành lại. Sau khi Trục Mộng Đường giải tán, rất nhiều trợ lý ngay cả tiền thuê nhà cũng không có, chỉ có thể kéo hành lý ở nhờ nhà bạn bè, nhưng cô không chỉ thuê chỗ ở rất nhanh mà cho đến bây giờ, cô còn có thể gửi số tiền 1000 đồng cho ba mẹ vào hằng tháng, tuyệt đối không gián đoạn.
Một mình phiêu bạc ở bên ngoài, từ trước đến nay Yến Kỳ Vũ luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Ba kỳ truyện tranh cộng lại, Yến Kỳ Vũ có hơn một vạn đồng, cô nhìn những con số trên tờ tiền nóng hổi này, không nhịn được bấm số điện thoại của mẹ.
“Alo, mẹ, là con đây ạ… Dạ, không quấy rầy ba mẹ ngủ chứ?”
“Con rất tốt, sức khỏe của mẹ và ba vẫn tốt chứ?”
“Cha còn ho sao? Thời tiết lạnh, con mua một số đồ dùng bảo vệ sức khỏe cho ba mẹ, chắc ngày mai sẽ chuyển phát đến.”
“Không dùng tiền phung phí đâu ạ… Con có tiền, thật đấy.”
“Tháng này con gái của mẹ kiếm được rất nhiều tiền đấy, mẹ đoán xem thử là bao nhiêu?”
“Hơn một vạn đấy! Có kinh ngạc không ạ!”
“Tất cả đều là từ từng nét vẽ của con mà ra đấy.”
“Mẹ đã quên rồi sao, bây giờ con không theo thầy giáo nữa, tự mình ra ngoài làm riêng.”
“Có phải dì Hai lại nói xấu không? Đừng để ý đến dì ấy. Tuy bây giờ con không kiếm nhiều tiền bằng chị họ, nhưng sau này sẽ tốt thôi ạ.”
“Đợi con kiếm thật nhiều tiền sẽ mua một căn nhà, đón ba mẹ đến ở cùng.”
“Không mua nổi căn nhà lớn thì mua căn nhà nhỏ trước.”
“Ba mẹ yên tâm, con tốt lắm, hơn nữa sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
Trên người Yến Kỳ Vũ được bọc bởi một chiếc mền bằng nhung hình phim hoạt hình, ôm túi chườm nóng trong ngực, dựa vào dưới kính cửa sổ ban công, vừa tán gẫu với mẹ vừa nhìn dòng người đông nghịt trong thành phố.
Cách âm giữa các phòng ngăn cách trong phòng khách không tốt, trong hành lang, tiếng đi lại của các hộ gia đình khác, tiếng nói chuyện, tiếng xào rau, tiếng nước rửa mặt ào ào hỗn loạn, và tiếng dặn dò tha thiết của mẹ trong ống nghe hòa vào cùng một chỗ.
Yến Kỳ Vũ đưa ngón trỏ ra, vô thức hà hơi trên cửa sổ thủy tinh vẽ một bức tranh.
Cho dù giấc mơ kia có xa hơn nữa, bước từng bước đến, rồi sẽ có một ngày đến được điểm cuối cùng.
...
Truyện tranh StarDuck cải biên giành được thành công viên mãn, bởi vì phong cách vẽ tuyệt đẹp, lại truyền bá rộng, trong khoảng thời gian này không hề thiếu tác giả “tung ra cành ô liu” cho truyện tranh Cá Heo, muốn giao tác phẩm của mình cho Tiểu Vũ Mao cải biên.
Trong tay Bộ Na Na có bảy tám tác phẩm, không thích hợp đều trực tiếp khéo léo từ chối, còn lại đều rất phù hợp với phong cách của Tiểu Vũ Mao. Nhưng mà rốt cuộc có nên giao cho cô sáng tác hay không, trong lòng Bộ Na Na đều phải cân nhắc kỹ càng.
Cô ấy tìm ngày cuối tuần hẹn Yến Kỳ Vũ ra ngoài gặp mặt, địa điểm gặp mặt không phải ở công ty, mà là một tiệm Starbucks dưới cửa hàng mua sắm.
Bộ Na Na nói đùa: “Vừa vẽ StarDuck xong thì đến uống ở Starbuck, không phải quá hợp rồi sao?”
Nhưng làm sao Yến Kỳ Vũ có thể cam lòng uống một ly café 32 đồng, trong tay cô nắm chặt một chai nước khoáng, cùng Bộ Na Na tìm một góc yên lặng ngồi xuống.
Bộ Na Na làm việc rất mạnh mẽ vang dội, không thích vòng vo: “Tiểu Vũ Mao, gần đây trong tay chị có mấy bộ truyện ngắn không tệ, bên phía Long Long Long cũng muốn tiếp tục hợp tác cùng với em, về tiền nhuận bút thì chị có thể nâng thêm cho em 50 đồng.”
Mắt Yến Kỳ Vũ sáng lên, hưng phấn hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật —— nhưng bây giờ còn có một cơ hội khác bày ra trước mặt em.”
Yến Kỳ Vũ nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Em có muốn vẽ truyện tranh nhiều kỳ không? Không phải cải biên từ câu chuyện đã có, mà là cùng một tác giả sáng tác ra một câu chuyện mới, về phần câu chuyện của hai người có khả năng tạo ra IP hay không, thì phải xem năng lực của hai người.”
“—— Đương, đương nhiên muốn!” Yến Kỳ Vũ không cần nghĩ ngợi nói.
Hai tay của cô kích động run run, suýt chút nữa ngay cả chai nước cũng không cầm được.
Đây là giấc mơ từ trước đến giờ của cô, sao cô có thể không muốn chứ?
Làm họa sĩ truyện tranh, ưu thế của Yến Kỳ Vũ là năng lực vẽ vững vàng, mà điểm yếu chính là cô không am hiểu biên kịch. Mặc dù có tác giả truyện tranh có thể vừa biên kịch vừa vẽ, nhưng Yến Kỳ Vũ không phải là một trong số đó.
Làm sao có thể tìm được một người hợp tác ăn ý, chuyện này tuyệt đối là vấn đề khó khăn nhất của mỗi họa sĩ truyện tranh.
Tuy Bộ Na Na vẫn chưa nói xong, nhưng Yến Kỳ Vũ đã nghe hiểu: trong tay cô ấy chắc chắn có tác giả kịch bản gốc dài kỳ thích hợp!
Thấy Yến Kỳ Vũ kích động đến hai má ửng hồng, Bộ Na Na lập tức nói thẳng “kế hoạch che mặt thân cận” của công ty ra.
“Cuối tháng này, văn học Cá Heo và truyện tranh Cá Heo muốn kết hợp với nhau tổ chức một cuộc họp mặt tác giả, em có hứng thú tham gia không? Quy trình cụ thể là…”
Đợi nghe cô ấy giải thích xong, vẻ kích động lúc nãy của Yến Kỳ Vũ đột nhiên tiêu tan không thấy bóng dáng: “Hả… hả? Còn phải đối mặt nói chuyện với nhau sao? Chuyện này, chuyện này không tốt lắm đâu…”
Từ sau khi tốt nghiệp thì cô không còn tiếp xúc với nhiều người ngoài lắm, mỗi khi đối mặt với người khác thì cô liền biến thành cây xấu hổ. Cô không giỏi nói chuyện, ngay cả tự giới thiệu bản thân còn nói lắp ba lắp bắp, chứ đừng nói đến chuyện cố gắng PR bản thân mình trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa, cho dù muốn “khoe khoang” thì bản thân cũng phải có vốn tư bản, cô vẽ nhiều năm như vậy, ngoài một bộ truyện tranh bị chặn ngang và truyện ngắn vừa mới kết thúc ra, kinh nghiệm đều là từ công việc làm trợ lý cho người khác, có tác giả nào sẽ để ý đến cô chứ.
Bộ Na Na thấy cô ủy khuất không còn vẻ trông mong thì mủi lòng, gõ đầu cô: “Em tự tin lên một chút có được không? Kỹ thuật vẽ của em tốt như vậy, nền tảng vững chắc, cảm giác về màu cũng tốt, cho dù em là một người câm điếc, không nói câu nào chỉ đem truyện tranh cho người khác xem, chắc chắn cũng có thể hấp dẫn đến không ít tác giả. Nếu như gặp đề tài mà em không có hứng thú, vậy thì em cứ trực tiếp từ chối là được rồi.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà gì cả. Xem xét kỹ mà nói, cho dù đại hội tác giả lần này không tìm được người hợp tác thích hợp, thì em cũng có thể trở về tiếp tục vẽ truyện ngắn, chờ cơ hội kế tiếp.” Lời nói của Bộ Na Na, “Em là tác giả truyện tranh rất có tiềm lực, StarDuck chỉ là bậc thềm đầu tiên của em, tương lai còn có con đường rất dài đang đợi em. Em không thể mãi mãi làm một cô bé lọ lem không có tiếng tăm gì, em phải tập mang đôi giày thủy tinh vào, tập bước lên thảm đỏ, tập nhảy múa cùng hoàng tử trong sự hâm mộ của nhiều người.”
Tay của hai người chồng lên cùng một chỗ, móng tay của Bộ Na Na được sơn màu xanh biển đậm, mà đôi tay của Yến Kỳ Vũ sạch sẽ, móng tay được cắt ngắn ngủn, bởi vì thường xuyên cầm bút, nên bên cạnh ngón giữa và ngón trỏ của cô còn có một vết chai mờ nhạt.
Trên người Yến Kỳ Vũ có đầy đủ yếu tố của một họa sĩ truyện tranh thành công, chỉ thiếu một thứ duy nhất, chính là phải đủ “tự tin”.
Mà Bộ Na Na thân là biên tập, phải mài khối bảo thạch này, để cô sáng lấp lánh thể hiện năng lực của mình.
Bộ Na Na tin tưởng tiềm lực của cô, càng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình.
… Chìm vào trong ngu muội, lòng Yến Kỳ Vũ như có một ngọn lửa đang bùng bùng cháy.
“Được... Em tham gia!” Yến Kỳ Vũ kiên định gật đầu, “Em nhất định sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh nổi tiếng!”
Cô không thể lùi bước, chỉ có đi tới và đi tới, thì ngôi sao sáng trong lòng cô mới càng tiến gần cô hơn một chút.
Bộ Na Na thấy cô thông suốt, lúc này mới vừa lòng nở nụ cười. Cô ấy vỗ tay phát ra tiếng, đứng dậy kéo cô gái ở trước mắt lên: “Đi thôi, cô bé lọ lem, để mẹ tiên đỡ đầu chọn một lễ phục cho con đi gặp hoàng tử.”
“Ôi... Bây giờ em đã rất ổn rồi ạ.”
Yến Kỳ Vũ cúi đầu nhìn bản thân: Quần thể thao, giày vải bố, áo hoodie thoải mái, trên bụng còn có một túi tiền rất to có thể đút tay vào. Túi vải buồm là do cô mới mua ngày hôm qua, phía trên còn viết vài chữ to: “Cảm ơn, không mua, không có tiền”.
Bộ Na Na lười đấu võ mồm với cô, làm một người chị gái có gu thẩm mỹ, sao có thể nhìn thấy em gái lãng phí gương mặt như tiên nữ kia.
Cô ấy kéo cánh tay của Yến Kỳ Vũ, dẫn cô tới cửa hàng tổng hợp.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Bộ Na Na hỏi cô: “Chị trở về sẽ đi hỏi thăm lần này đại hội tác giả có tác giả nào đến tham dự… Em có đặc biệt muốn hợp tác với tác giả nào không?”
“Có có có!” Trong mắt Yến Kỳ Vũ lấp lánh muôn vì sao, “Quân Tử Quy Dã!”
“...” Nếu như trên đời này có Olympic mắt trợn trắng, Bộ Na Na cảm thấy mình nhất định có thể được quán quân.
Cô gái tuổi còn trẻ, sao lại mắc bệnh tâm thần rồi vậy. Đại thần như Quân Tử Quy Dã, làm sao có thể đến giới truyện tranh chứ. Cho dù là có đến tham gia trong giới truyện tranh này, lại làm sao có thể hợp tác với Tiểu Vũ Mao không có danh tiếng chứ.
“Em vẽ cho tốt đi.” Bộ Na Na khích lệ cô, “Chờ ba năm sau... không, hai năm sau, em trở thành người nổi tiếng, nhất định chị sẽ xin tổng biên của chúng ta giới thiệu cho hai người quen biết nhau.”
Trải qua mấy ngày gian khổ chiến đấu hăng hái, rốt cuộc Yến Kỳ Vũ đã chính thức hoàn thành bộ tác phẩm StarDuck này. Tuy chương kết thúc còn chưa được đăng lên, nhưng hai chương trước đã hấp dẫn rất nhiều người đến xem, bộ truyện tranh này lọt vào top ba trên bảng tác phẩm mới là chuyện không thành vấn đề.
Chuối tiêu điện hạ: @ Tiểu Vũ Mao @ Long Long Long, chỉ cần duy trì tình thế này, nhất định có thể nhận được tiền thưởng.
Long Long Long: Tiền thưởng gì?
Chuối tiêu điện hạ: Đã quên nói với hai người, để cổ vũ cho các tác phẩm mới, mỗi tháng top ba trên bảng tác phẩm mới sẽ được chia 1000, 800, 500 đồng tiền thưởng. Đến lúc tiền thưởng được chuyển xuống, thì hai người tự chia nhé.
Long Long Long: Không cần, tiền ít như vậy, cho Tiểu Vũ Mao hết đi.
Long Long Long: Xem dáng vẻ cô ấy đáng thương chưa kìa, tiện thể ăn thêm mấy bữa thịt.
Tiểu Vũ Mao: Ơ? Không cần đâu! Bây giờ tôi ăn nhiều thịt rồi!
Long Long Long gửi biểu cảm dữ tợn nhếch miệng nhe răng
Long long long: Kêu cô lấy thì cô lấy đi!
Long Long Long: Cô gái, đừng tưởng rằng không ham danh lợi thì có thể khơi lên sự chú ý của Long Gia!
Tiểu Vũ Mao:... =_=
Vị này thật sự là sinh viên tài cao của học viện diễn hí.
Chuyện tốt thành đôi, Yến Kỳ Vũ còn chưa có vui vẻ xong, ngay sau đó lại có một miếng bánh nóng vô cùng lớn đập đến trên đầu cô.
Bộ Na Na nói cho bọn họ, cô ấy giúp StarDuck mở ra một con đường vô cùng tốt, cuối năm tạp chí “Tôi yêu truyện tranh” vừa đúng có một kỳ, có thể giới thiệu bộ tác phẩm này ở trên tạp chí.
Tiểu Vũ Mao: Thật?
Long Long Long: “Tôi yêu truyện tranh”? Là cái quỷ gì vậy…
Long Long Long là người ngoài giới nên không rõ, nhưng Yến Kỳ Vũ hiểu biết rất rõ địa vị của “Tôi yêu truyện tranh” ở trong giới này.
Đây là tạp chí truyện tranh đầu tiên của Trung Quốc, bắt đầu từ hơn hai mươi năm, trong đó đã trải qua ngừng xuất bản, trùng tổ, bán số sách, đổi nhà xuất bản, vân vân, một loạt chuyện lên xuống. Mấy năm gần đây bởi vì truyện tranh trên mạng vùng dậy, tập san truyện tranh mới ùn ùn xuất hiện, “Tôi yêu truyện tranh” đã không còn huy hoàng như năm đó nữa, nhưng nó vẫn đi vào lòng người Trung Quốc hiện đại, vẫn là một “Bạch Nguyệt Quang” không thể nào vượt qua.
Do “Tôi yêu truyện tranh” rất biết nhìn người nên hằng năm đều đứng ra tổ chức các trận đấu truyện tranh, cho tới nay đã 15 đợt. Vô số họa sĩ truyện tranh đều đi ra từ đó, vươn lên ngai vàng huy hoàng, mà điều kiện quan trọng để tham gia trận đấu truyện tranh, chính là phải từng có bài đăng trên Tôi yêu truyện tranh.
Bộ Na Na vì bọn họ mà thương lượng được một kỳ đáng giá như thế, mục đích đương nhiên không phải vì một chút tiền nhuận bút xuất bản vặt vãnh, mà là vì…
Chuối tiêu điện hạ: Chúc mừng hai người, đã bắt kịp thời gian đăng ký cuối cùng của cuộc thi truyện tranh Trung Quốc của “tổ truyện tranh ngắn”.
Cho dù đến cuối cùng không thể giành được thứ bậc, nhưng chỉ cần giành được một trong ba tên được đề cử, thì cũng sẽ khiến cho mọi người nhớ đến tên Yến Kỳ Vũ. Đối với một họa sĩ truyện tranh mới mà nói, đây chính là sự hỗ trợ tốt nhất để vươn đến thành công.
...
Hợp tác giữa Yến Kỳ Vũ và Long Long Long kết thúc viên mãn, cũng giúp cô kiếm được một khoản tiền nhiều nhất từ khi tốt nghiệp đến nay.
Lúc trước cô ở Trục Mộng Đường, tiền lương vô cùng thấp, vẽ xong một trang hậu kỳ truyện tranh (chỉ xóa nét thô, lên màu cho nhân vật và bối cảnh) chỉ có thể lấy được 50 đồng, cô liều sống liều chết một tháng nhiều nhất chỉ giành được hai nghìn.
Đừng thấy Yến Kỳ Vũ kiếm không nhiều tiền lắm, nhưng cô vô cùng tiết kiệm, tất cả tiền bạc đều để dành lại. Sau khi Trục Mộng Đường giải tán, rất nhiều trợ lý ngay cả tiền thuê nhà cũng không có, chỉ có thể kéo hành lý ở nhờ nhà bạn bè, nhưng cô không chỉ thuê chỗ ở rất nhanh mà cho đến bây giờ, cô còn có thể gửi số tiền 1000 đồng cho ba mẹ vào hằng tháng, tuyệt đối không gián đoạn.
Một mình phiêu bạc ở bên ngoài, từ trước đến nay Yến Kỳ Vũ luôn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Ba kỳ truyện tranh cộng lại, Yến Kỳ Vũ có hơn một vạn đồng, cô nhìn những con số trên tờ tiền nóng hổi này, không nhịn được bấm số điện thoại của mẹ.
“Alo, mẹ, là con đây ạ… Dạ, không quấy rầy ba mẹ ngủ chứ?”
“Con rất tốt, sức khỏe của mẹ và ba vẫn tốt chứ?”
“Cha còn ho sao? Thời tiết lạnh, con mua một số đồ dùng bảo vệ sức khỏe cho ba mẹ, chắc ngày mai sẽ chuyển phát đến.”
“Không dùng tiền phung phí đâu ạ… Con có tiền, thật đấy.”
“Tháng này con gái của mẹ kiếm được rất nhiều tiền đấy, mẹ đoán xem thử là bao nhiêu?”
“Hơn một vạn đấy! Có kinh ngạc không ạ!”
“Tất cả đều là từ từng nét vẽ của con mà ra đấy.”
“Mẹ đã quên rồi sao, bây giờ con không theo thầy giáo nữa, tự mình ra ngoài làm riêng.”
“Có phải dì Hai lại nói xấu không? Đừng để ý đến dì ấy. Tuy bây giờ con không kiếm nhiều tiền bằng chị họ, nhưng sau này sẽ tốt thôi ạ.”
“Đợi con kiếm thật nhiều tiền sẽ mua một căn nhà, đón ba mẹ đến ở cùng.”
“Không mua nổi căn nhà lớn thì mua căn nhà nhỏ trước.”
“Ba mẹ yên tâm, con tốt lắm, hơn nữa sau này sẽ càng ngày càng tốt.”
Trên người Yến Kỳ Vũ được bọc bởi một chiếc mền bằng nhung hình phim hoạt hình, ôm túi chườm nóng trong ngực, dựa vào dưới kính cửa sổ ban công, vừa tán gẫu với mẹ vừa nhìn dòng người đông nghịt trong thành phố.
Cách âm giữa các phòng ngăn cách trong phòng khách không tốt, trong hành lang, tiếng đi lại của các hộ gia đình khác, tiếng nói chuyện, tiếng xào rau, tiếng nước rửa mặt ào ào hỗn loạn, và tiếng dặn dò tha thiết của mẹ trong ống nghe hòa vào cùng một chỗ.
Yến Kỳ Vũ đưa ngón trỏ ra, vô thức hà hơi trên cửa sổ thủy tinh vẽ một bức tranh.
Cho dù giấc mơ kia có xa hơn nữa, bước từng bước đến, rồi sẽ có một ngày đến được điểm cuối cùng.
...
Truyện tranh StarDuck cải biên giành được thành công viên mãn, bởi vì phong cách vẽ tuyệt đẹp, lại truyền bá rộng, trong khoảng thời gian này không hề thiếu tác giả “tung ra cành ô liu” cho truyện tranh Cá Heo, muốn giao tác phẩm của mình cho Tiểu Vũ Mao cải biên.
Trong tay Bộ Na Na có bảy tám tác phẩm, không thích hợp đều trực tiếp khéo léo từ chối, còn lại đều rất phù hợp với phong cách của Tiểu Vũ Mao. Nhưng mà rốt cuộc có nên giao cho cô sáng tác hay không, trong lòng Bộ Na Na đều phải cân nhắc kỹ càng.
Cô ấy tìm ngày cuối tuần hẹn Yến Kỳ Vũ ra ngoài gặp mặt, địa điểm gặp mặt không phải ở công ty, mà là một tiệm Starbucks dưới cửa hàng mua sắm.
Bộ Na Na nói đùa: “Vừa vẽ StarDuck xong thì đến uống ở Starbuck, không phải quá hợp rồi sao?”
Nhưng làm sao Yến Kỳ Vũ có thể cam lòng uống một ly café 32 đồng, trong tay cô nắm chặt một chai nước khoáng, cùng Bộ Na Na tìm một góc yên lặng ngồi xuống.
Bộ Na Na làm việc rất mạnh mẽ vang dội, không thích vòng vo: “Tiểu Vũ Mao, gần đây trong tay chị có mấy bộ truyện ngắn không tệ, bên phía Long Long Long cũng muốn tiếp tục hợp tác cùng với em, về tiền nhuận bút thì chị có thể nâng thêm cho em 50 đồng.”
Mắt Yến Kỳ Vũ sáng lên, hưng phấn hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật —— nhưng bây giờ còn có một cơ hội khác bày ra trước mặt em.”
Yến Kỳ Vũ nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Em có muốn vẽ truyện tranh nhiều kỳ không? Không phải cải biên từ câu chuyện đã có, mà là cùng một tác giả sáng tác ra một câu chuyện mới, về phần câu chuyện của hai người có khả năng tạo ra IP hay không, thì phải xem năng lực của hai người.”
“—— Đương, đương nhiên muốn!” Yến Kỳ Vũ không cần nghĩ ngợi nói.
Hai tay của cô kích động run run, suýt chút nữa ngay cả chai nước cũng không cầm được.
Đây là giấc mơ từ trước đến giờ của cô, sao cô có thể không muốn chứ?
Làm họa sĩ truyện tranh, ưu thế của Yến Kỳ Vũ là năng lực vẽ vững vàng, mà điểm yếu chính là cô không am hiểu biên kịch. Mặc dù có tác giả truyện tranh có thể vừa biên kịch vừa vẽ, nhưng Yến Kỳ Vũ không phải là một trong số đó.
Làm sao có thể tìm được một người hợp tác ăn ý, chuyện này tuyệt đối là vấn đề khó khăn nhất của mỗi họa sĩ truyện tranh.
Tuy Bộ Na Na vẫn chưa nói xong, nhưng Yến Kỳ Vũ đã nghe hiểu: trong tay cô ấy chắc chắn có tác giả kịch bản gốc dài kỳ thích hợp!
Thấy Yến Kỳ Vũ kích động đến hai má ửng hồng, Bộ Na Na lập tức nói thẳng “kế hoạch che mặt thân cận” của công ty ra.
“Cuối tháng này, văn học Cá Heo và truyện tranh Cá Heo muốn kết hợp với nhau tổ chức một cuộc họp mặt tác giả, em có hứng thú tham gia không? Quy trình cụ thể là…”
Đợi nghe cô ấy giải thích xong, vẻ kích động lúc nãy của Yến Kỳ Vũ đột nhiên tiêu tan không thấy bóng dáng: “Hả… hả? Còn phải đối mặt nói chuyện với nhau sao? Chuyện này, chuyện này không tốt lắm đâu…”
Từ sau khi tốt nghiệp thì cô không còn tiếp xúc với nhiều người ngoài lắm, mỗi khi đối mặt với người khác thì cô liền biến thành cây xấu hổ. Cô không giỏi nói chuyện, ngay cả tự giới thiệu bản thân còn nói lắp ba lắp bắp, chứ đừng nói đến chuyện cố gắng PR bản thân mình trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa, cho dù muốn “khoe khoang” thì bản thân cũng phải có vốn tư bản, cô vẽ nhiều năm như vậy, ngoài một bộ truyện tranh bị chặn ngang và truyện ngắn vừa mới kết thúc ra, kinh nghiệm đều là từ công việc làm trợ lý cho người khác, có tác giả nào sẽ để ý đến cô chứ.
Bộ Na Na thấy cô ủy khuất không còn vẻ trông mong thì mủi lòng, gõ đầu cô: “Em tự tin lên một chút có được không? Kỹ thuật vẽ của em tốt như vậy, nền tảng vững chắc, cảm giác về màu cũng tốt, cho dù em là một người câm điếc, không nói câu nào chỉ đem truyện tranh cho người khác xem, chắc chắn cũng có thể hấp dẫn đến không ít tác giả. Nếu như gặp đề tài mà em không có hứng thú, vậy thì em cứ trực tiếp từ chối là được rồi.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà gì cả. Xem xét kỹ mà nói, cho dù đại hội tác giả lần này không tìm được người hợp tác thích hợp, thì em cũng có thể trở về tiếp tục vẽ truyện ngắn, chờ cơ hội kế tiếp.” Lời nói của Bộ Na Na, “Em là tác giả truyện tranh rất có tiềm lực, StarDuck chỉ là bậc thềm đầu tiên của em, tương lai còn có con đường rất dài đang đợi em. Em không thể mãi mãi làm một cô bé lọ lem không có tiếng tăm gì, em phải tập mang đôi giày thủy tinh vào, tập bước lên thảm đỏ, tập nhảy múa cùng hoàng tử trong sự hâm mộ của nhiều người.”
Tay của hai người chồng lên cùng một chỗ, móng tay của Bộ Na Na được sơn màu xanh biển đậm, mà đôi tay của Yến Kỳ Vũ sạch sẽ, móng tay được cắt ngắn ngủn, bởi vì thường xuyên cầm bút, nên bên cạnh ngón giữa và ngón trỏ của cô còn có một vết chai mờ nhạt.
Trên người Yến Kỳ Vũ có đầy đủ yếu tố của một họa sĩ truyện tranh thành công, chỉ thiếu một thứ duy nhất, chính là phải đủ “tự tin”.
Mà Bộ Na Na thân là biên tập, phải mài khối bảo thạch này, để cô sáng lấp lánh thể hiện năng lực của mình.
Bộ Na Na tin tưởng tiềm lực của cô, càng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình.
… Chìm vào trong ngu muội, lòng Yến Kỳ Vũ như có một ngọn lửa đang bùng bùng cháy.
“Được... Em tham gia!” Yến Kỳ Vũ kiên định gật đầu, “Em nhất định sẽ trở thành họa sĩ truyện tranh nổi tiếng!”
Cô không thể lùi bước, chỉ có đi tới và đi tới, thì ngôi sao sáng trong lòng cô mới càng tiến gần cô hơn một chút.
Bộ Na Na thấy cô thông suốt, lúc này mới vừa lòng nở nụ cười. Cô ấy vỗ tay phát ra tiếng, đứng dậy kéo cô gái ở trước mắt lên: “Đi thôi, cô bé lọ lem, để mẹ tiên đỡ đầu chọn một lễ phục cho con đi gặp hoàng tử.”
“Ôi... Bây giờ em đã rất ổn rồi ạ.”
Yến Kỳ Vũ cúi đầu nhìn bản thân: Quần thể thao, giày vải bố, áo hoodie thoải mái, trên bụng còn có một túi tiền rất to có thể đút tay vào. Túi vải buồm là do cô mới mua ngày hôm qua, phía trên còn viết vài chữ to: “Cảm ơn, không mua, không có tiền”.
Bộ Na Na lười đấu võ mồm với cô, làm một người chị gái có gu thẩm mỹ, sao có thể nhìn thấy em gái lãng phí gương mặt như tiên nữ kia.
Cô ấy kéo cánh tay của Yến Kỳ Vũ, dẫn cô tới cửa hàng tổng hợp.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Bộ Na Na hỏi cô: “Chị trở về sẽ đi hỏi thăm lần này đại hội tác giả có tác giả nào đến tham dự… Em có đặc biệt muốn hợp tác với tác giả nào không?”
“Có có có!” Trong mắt Yến Kỳ Vũ lấp lánh muôn vì sao, “Quân Tử Quy Dã!”
“...” Nếu như trên đời này có Olympic mắt trợn trắng, Bộ Na Na cảm thấy mình nhất định có thể được quán quân.
Cô gái tuổi còn trẻ, sao lại mắc bệnh tâm thần rồi vậy. Đại thần như Quân Tử Quy Dã, làm sao có thể đến giới truyện tranh chứ. Cho dù là có đến tham gia trong giới truyện tranh này, lại làm sao có thể hợp tác với Tiểu Vũ Mao không có danh tiếng chứ.
“Em vẽ cho tốt đi.” Bộ Na Na khích lệ cô, “Chờ ba năm sau... không, hai năm sau, em trở thành người nổi tiếng, nhất định chị sẽ xin tổng biên của chúng ta giới thiệu cho hai người quen biết nhau.”
Tác giả :
Mạc Lý