Tiểu Hắc Thỏ
Chương 2
Tiểu hắc thỏ gặp nạn chưa chết, Chử Thiếu Kiệt dẫn nó về phủ, uy nó ăn chút quả non tươi mới.
Vẫn còn đương mưa, cửa sổ mở rộng, bên trong treo rèm trúc, đối diện sau đình viện, nước mưa rơi trên tàu lá chuối tây, trong bóng đêm chỉ nghe tiếng mưa đánh trên lá chuối, cũng có một phen ý nhị đặc biệt.
Chử Thiếu Kiệt mua lại toà nhà trang nhã này, ở viện bên xuất ra mấy khoảng vườn trồng rau, nhờ Tam bá gieo trồng. Tam bá là một nông hộ sinh sống ở huyện Dư Cầu, trong nhà chỉ còn một mình ông, ban đầu Chử Thiếu Kiệt đến nơi này, tuyển một người trong nom phủ viện, liếc mắt một cái vừa ý Tam bá.
Quả non tươi mới, đều là đồ hái được từ vườn trong viện
Hắn dụ dỗ từng chút, “Ăn một miếng?”
Thỏ mệt mỏi mà xoay đầu đi, rất gầy, ngay cả nửa lòng bàn tay hắn cũng không lớn bằng, nhỏ nhỏ một đoàn, bộ lông sau khi hong kho, một nắm đen nhánh xoã tung ra, sờ lên, trên người toàn xương là xương.
Chử Thiếu Kiệt thả rau quả xuống, đổi lấy củ cải: “Sao lại không ăn đây, không hợp khẩu vị?”
Tiểu hắc thỏ cuốn lấy vải bông sạch sẽ, bò loạn mù mù khập khễnh. Đùi nó bị thương, mắt cũng nhìn không thấy, móng vuốt đạp hụt, suýt chút nữa thì rơi xuống, nếu không phải Chử Thiếu Kiệt đón lấy, sớm đã ngã xuống đất bò không nổi rồi.
Tiểu hắc thỏ núp bên trong lòng bàn tay của Chử Thiếu Kiệt phát run, hung hăng chôn đầu.
Nó phản ứng kịch liệt, Chử Thiếu Kiệt nhận ra nó đang sợ hãi, đành đặt nó giữa hai chân, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve bộ lông của nó, quan sát nhất cử nhất động của tiểu hắc thỏ.
Mãi tận đến khi thân thể tiểu hắc thỏ không còn run nữa, Chử Thiếu Kiệt để quả tươi vào trong lòng nó cho nó ôm, nhấc đèn lồng lên, sang phòng hông tìm Tam bá.
Tam bá làm việc và nghỉ ngơi rất điều độ, ngủ sớm dậy sớm, hằng ngày, ăn xong cơm tối thu thập sạch sẽ gian nhà là đã đi ngủ rồi, hắn dừng ngoài cửa gõ cửa, lẳng lặng chờ không lâu, Tam bá khoác áo đi ra, “Đại nhân, có gì sai bảo?”
Chử Thiếu Kiệt nói: “Trong thành liệu có thú y không?”
Tam bá lắc đầu: “Dù là đại phu, trong thành cũng chỉ có ba người, chứ đừng nói thú y, đại nhân đây là…”
Chử Thiếu Kiệt: “À, là thế này, ta trên đường nhặt về một con thỏ, ta xem trên người nó có thương tích, muốn mời thú y đến nhìn nó một cái.”
Huyện thái gia làm việc không giống với thường nhân, với một con thỏ vừa mới nhặt về nhà cũng để bụng thế này, Tam bá cảm thấy kinh ngạc vô cùng cũng không dám nhiều lời, nghĩ ngợi một phen, nói: “Ở thôn đằng tây có một nông hộ gọi Trần bá hán, hắn chăn nuôi gia cầm gia súc nhiều năm, rất nhiều người trong thị trấn đều mua gia cầm giống nhà hắn về chăn nuôi, không chừng hắn có cách xem thương cho thỏ.”
Chử Thiếu Kiệt ghi nhớ, khi về phòng, phát hiện tiểu hắc thỏ cắn củ cải mấy cái, đầu nhỏ nghiêng sát một bên vải mềm, đương ngủ.
Mưa tạnh trời trong, sáng sớm ngày hôm sau, Chử Thiếu Kiệt theo kệ đến nha môn dạo qua một vòng, không có việc gì cần giải quyết, liền mang theo tiểu hắc thỏ, cưỡi ngựa đến thôn đằng tây tìm vị Trần bá hán kia.
Trần bá hán quả nhiên là phú hộ nhờ nuôi gà của thị trấn, hỏi địa chỉ ven đường, tất cả mọi người đều biết đến người này, lại còn biết Chử Thiếu Kiệt là Huyện thái gia mới nhậm chức, dáng vẻ tướng mạo đường đường, nhiệt tình dẫn đường cho hắn.
Hắn rất nhanh thì tìm được đại viện của Trần gia, cách tường cao một đoạn, một đám ngỗng trắng mổ sâu ăn cỏ, hắn ngồi trên lưng ngựa vỗ vỗ tiểu hắc thỏ trong túi, hô lớn: “Trần bá hán có đây không?”
Giây lát, một nam tử trung niên mở cửa, tò mò nhìn hắn, “Ta chính là Trần bá hán, ngươi là?”
Chử Thiếu Kiệt tung người xuống ngựa, lòng bàn tay vẫn luôn đỡ dưới mình thỏ: “Làm phiền một chút, xin hỏi ngươi có thể trị liệu vết thương cho thỏ của ta không? Tiền chữa trị ta chi.”
Trần bá hán nhận lấy thỏ con trong tay hắn, “Vào nhà đi.”
Thỏ vùi trong lòng bàn tay không giãy dụa, nhưng phát hiện đối phương muốn giở chân sau của mình, bắt đầu giãy dụa, chân trước không yên, lung tung bò về phía trước.
Chử Thiếu Kiệt thấy động tác của nó kịch liệt, thò tay muốn ôm nó trở về, đã thấy Trần bá hán lấy ra một lọ sứ từ trong lồng ngực, mở ra đặt ở trước mũi cho nó ngửi một cái, thỏ nhỏ rất nhanh đã dịu ngoan nằm úp sấp.
Hắn hỏi: “Đây là?”
Trần bá hán nói: “Một loại hương an thần trợ giấc ngủ, ta nuôi gia cầm nhiều năm, khi gặp phải con nào tương đối dữ dằn, chúng nó hơi khó quản, thường xuyên trốn khỏi lồng giữ đánh nhau bị thương, quang năm đêm nào cũng mệt mỏi trông nom không phải một biện pháp, vì vậy ta thu thập dược thảo chết thành hương này, cho chúng nó ngửi một chút, chúng nó không giãy dụa, mới thuận tiện ta bôi thuốc.”
Sau khi kiểm tra, Trần bá hán phát hiện tiểu hắc thỏ bị thương không hề nhẹ.
“Hai mắt nó từng bị người khác dùng vật giống như cành cây đâm vào, chảy máu, dẫn đến sau khi bị thương thì không nhìn thấy.”
Chử Thiếu Kiệt lông mày nhíu chặt, “Nó bây giờ là mù?”
Trần bá hán gật đầu: “Không sai, may là phát hiện đúng lúc, bỏ thời gian hảo hảo dưỡng, có cơ hội khôi phục, đây cũng không phải thương tổn nặng nhất, nghiêm trọng nhất là vết thương ở chân sau bên phải của nó.”
Chử Thiếu Kiệt ngày hôm qua đã phát hiện lúc tiểu hắc thỏ bò khập khiễng, vội hỏi: “Không lành được sao?”
“Có lẽ, chân sau của nó bị lợi khí bẻ gãy, chắc là do bộ gắp dùng để săn chim dữ, nó có thể sống sót nỗi đã không dễ rồi, lại dính mưa, vết thương sưng viêm nhiều lần, để quá lâu, sau này e là sẽ què một chân.”
Chử Thiếu Kiệt dùng tay ủ lấy tiểu hắc thỏ gầy teo đơn bạc, lúc cầm gói thuốc rời đi, thầm nghĩ có lẽ phải giữ nó lại mà nuôi thôi.
Ban đầu Chử Thiếu Kiệt chỉ là phát thiện tâm cứu nó, chờ vết thương của thỏ lành rồi thì thả nó về núi rừng. Hiện tại thỏ vừa mù vừa què, thả nó về trong núi, nói không chừng chẳng thể sống nổi mấy ngày, trở thành món ngon trong bụng dã thú.
Hắn nhẹ tay hỏi thăm thỏ nhỏ trong túi một chút, “Vật nhỏ, ta giữ ngươi lại a.”
Tiểu hắc thỏ mò lung tung một hồi, móng vuốt vỗ một cái vào lồng ngực của hắn.
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ sửa chữa.
Tiểu hắc thỏ, gầy lại đen, vô cùng đáng thương làm người thương yêu.
Atami: theo cảm nhận của tui là thụ không hề nhược nhé, thấy em í rất kiên cường! Mọi chê bai tiểu hắc thỏ vào đây tui thả cả đàn mèo ra đuổi vía đấy!!!
Bộ cổ trang nên sẽ để nhiều Hán Việt một chút nhé!
Vẫn còn đương mưa, cửa sổ mở rộng, bên trong treo rèm trúc, đối diện sau đình viện, nước mưa rơi trên tàu lá chuối tây, trong bóng đêm chỉ nghe tiếng mưa đánh trên lá chuối, cũng có một phen ý nhị đặc biệt.
Chử Thiếu Kiệt mua lại toà nhà trang nhã này, ở viện bên xuất ra mấy khoảng vườn trồng rau, nhờ Tam bá gieo trồng. Tam bá là một nông hộ sinh sống ở huyện Dư Cầu, trong nhà chỉ còn một mình ông, ban đầu Chử Thiếu Kiệt đến nơi này, tuyển một người trong nom phủ viện, liếc mắt một cái vừa ý Tam bá.
Quả non tươi mới, đều là đồ hái được từ vườn trong viện
Hắn dụ dỗ từng chút, “Ăn một miếng?”
Thỏ mệt mỏi mà xoay đầu đi, rất gầy, ngay cả nửa lòng bàn tay hắn cũng không lớn bằng, nhỏ nhỏ một đoàn, bộ lông sau khi hong kho, một nắm đen nhánh xoã tung ra, sờ lên, trên người toàn xương là xương.
Chử Thiếu Kiệt thả rau quả xuống, đổi lấy củ cải: “Sao lại không ăn đây, không hợp khẩu vị?”
Tiểu hắc thỏ cuốn lấy vải bông sạch sẽ, bò loạn mù mù khập khễnh. Đùi nó bị thương, mắt cũng nhìn không thấy, móng vuốt đạp hụt, suýt chút nữa thì rơi xuống, nếu không phải Chử Thiếu Kiệt đón lấy, sớm đã ngã xuống đất bò không nổi rồi.
Tiểu hắc thỏ núp bên trong lòng bàn tay của Chử Thiếu Kiệt phát run, hung hăng chôn đầu.
Nó phản ứng kịch liệt, Chử Thiếu Kiệt nhận ra nó đang sợ hãi, đành đặt nó giữa hai chân, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve bộ lông của nó, quan sát nhất cử nhất động của tiểu hắc thỏ.
Mãi tận đến khi thân thể tiểu hắc thỏ không còn run nữa, Chử Thiếu Kiệt để quả tươi vào trong lòng nó cho nó ôm, nhấc đèn lồng lên, sang phòng hông tìm Tam bá.
Tam bá làm việc và nghỉ ngơi rất điều độ, ngủ sớm dậy sớm, hằng ngày, ăn xong cơm tối thu thập sạch sẽ gian nhà là đã đi ngủ rồi, hắn dừng ngoài cửa gõ cửa, lẳng lặng chờ không lâu, Tam bá khoác áo đi ra, “Đại nhân, có gì sai bảo?”
Chử Thiếu Kiệt nói: “Trong thành liệu có thú y không?”
Tam bá lắc đầu: “Dù là đại phu, trong thành cũng chỉ có ba người, chứ đừng nói thú y, đại nhân đây là…”
Chử Thiếu Kiệt: “À, là thế này, ta trên đường nhặt về một con thỏ, ta xem trên người nó có thương tích, muốn mời thú y đến nhìn nó một cái.”
Huyện thái gia làm việc không giống với thường nhân, với một con thỏ vừa mới nhặt về nhà cũng để bụng thế này, Tam bá cảm thấy kinh ngạc vô cùng cũng không dám nhiều lời, nghĩ ngợi một phen, nói: “Ở thôn đằng tây có một nông hộ gọi Trần bá hán, hắn chăn nuôi gia cầm gia súc nhiều năm, rất nhiều người trong thị trấn đều mua gia cầm giống nhà hắn về chăn nuôi, không chừng hắn có cách xem thương cho thỏ.”
Chử Thiếu Kiệt ghi nhớ, khi về phòng, phát hiện tiểu hắc thỏ cắn củ cải mấy cái, đầu nhỏ nghiêng sát một bên vải mềm, đương ngủ.
Mưa tạnh trời trong, sáng sớm ngày hôm sau, Chử Thiếu Kiệt theo kệ đến nha môn dạo qua một vòng, không có việc gì cần giải quyết, liền mang theo tiểu hắc thỏ, cưỡi ngựa đến thôn đằng tây tìm vị Trần bá hán kia.
Trần bá hán quả nhiên là phú hộ nhờ nuôi gà của thị trấn, hỏi địa chỉ ven đường, tất cả mọi người đều biết đến người này, lại còn biết Chử Thiếu Kiệt là Huyện thái gia mới nhậm chức, dáng vẻ tướng mạo đường đường, nhiệt tình dẫn đường cho hắn.
Hắn rất nhanh thì tìm được đại viện của Trần gia, cách tường cao một đoạn, một đám ngỗng trắng mổ sâu ăn cỏ, hắn ngồi trên lưng ngựa vỗ vỗ tiểu hắc thỏ trong túi, hô lớn: “Trần bá hán có đây không?”
Giây lát, một nam tử trung niên mở cửa, tò mò nhìn hắn, “Ta chính là Trần bá hán, ngươi là?”
Chử Thiếu Kiệt tung người xuống ngựa, lòng bàn tay vẫn luôn đỡ dưới mình thỏ: “Làm phiền một chút, xin hỏi ngươi có thể trị liệu vết thương cho thỏ của ta không? Tiền chữa trị ta chi.”
Trần bá hán nhận lấy thỏ con trong tay hắn, “Vào nhà đi.”
Thỏ vùi trong lòng bàn tay không giãy dụa, nhưng phát hiện đối phương muốn giở chân sau của mình, bắt đầu giãy dụa, chân trước không yên, lung tung bò về phía trước.
Chử Thiếu Kiệt thấy động tác của nó kịch liệt, thò tay muốn ôm nó trở về, đã thấy Trần bá hán lấy ra một lọ sứ từ trong lồng ngực, mở ra đặt ở trước mũi cho nó ngửi một cái, thỏ nhỏ rất nhanh đã dịu ngoan nằm úp sấp.
Hắn hỏi: “Đây là?”
Trần bá hán nói: “Một loại hương an thần trợ giấc ngủ, ta nuôi gia cầm nhiều năm, khi gặp phải con nào tương đối dữ dằn, chúng nó hơi khó quản, thường xuyên trốn khỏi lồng giữ đánh nhau bị thương, quang năm đêm nào cũng mệt mỏi trông nom không phải một biện pháp, vì vậy ta thu thập dược thảo chết thành hương này, cho chúng nó ngửi một chút, chúng nó không giãy dụa, mới thuận tiện ta bôi thuốc.”
Sau khi kiểm tra, Trần bá hán phát hiện tiểu hắc thỏ bị thương không hề nhẹ.
“Hai mắt nó từng bị người khác dùng vật giống như cành cây đâm vào, chảy máu, dẫn đến sau khi bị thương thì không nhìn thấy.”
Chử Thiếu Kiệt lông mày nhíu chặt, “Nó bây giờ là mù?”
Trần bá hán gật đầu: “Không sai, may là phát hiện đúng lúc, bỏ thời gian hảo hảo dưỡng, có cơ hội khôi phục, đây cũng không phải thương tổn nặng nhất, nghiêm trọng nhất là vết thương ở chân sau bên phải của nó.”
Chử Thiếu Kiệt ngày hôm qua đã phát hiện lúc tiểu hắc thỏ bò khập khiễng, vội hỏi: “Không lành được sao?”
“Có lẽ, chân sau của nó bị lợi khí bẻ gãy, chắc là do bộ gắp dùng để săn chim dữ, nó có thể sống sót nỗi đã không dễ rồi, lại dính mưa, vết thương sưng viêm nhiều lần, để quá lâu, sau này e là sẽ què một chân.”
Chử Thiếu Kiệt dùng tay ủ lấy tiểu hắc thỏ gầy teo đơn bạc, lúc cầm gói thuốc rời đi, thầm nghĩ có lẽ phải giữ nó lại mà nuôi thôi.
Ban đầu Chử Thiếu Kiệt chỉ là phát thiện tâm cứu nó, chờ vết thương của thỏ lành rồi thì thả nó về núi rừng. Hiện tại thỏ vừa mù vừa què, thả nó về trong núi, nói không chừng chẳng thể sống nổi mấy ngày, trở thành món ngon trong bụng dã thú.
Hắn nhẹ tay hỏi thăm thỏ nhỏ trong túi một chút, “Vật nhỏ, ta giữ ngươi lại a.”
Tiểu hắc thỏ mò lung tung một hồi, móng vuốt vỗ một cái vào lồng ngực của hắn.
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói:
Chờ sửa chữa.
Tiểu hắc thỏ, gầy lại đen, vô cùng đáng thương làm người thương yêu.
Atami: theo cảm nhận của tui là thụ không hề nhược nhé, thấy em í rất kiên cường! Mọi chê bai tiểu hắc thỏ vào đây tui thả cả đàn mèo ra đuổi vía đấy!!!
Bộ cổ trang nên sẽ để nhiều Hán Việt một chút nhé!
Tác giả :
Vô Biên Khách