Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại
Chương 5: Vô cùng sắc bén
Ta nói, vốn là định hôm nay post 3 chương, cũng edit xong 2 chương rồi, lại không ngờ nhất thời lỡ tay, phải edit lại chương này. Coi như là hôm nay làm 3 chương rồi nha, ha ha. =__=
Vẹt Tinh Cương Lâm U đối với đề nghị ‘vẹt trông coi bên mình’ hại người này của Mục Viêm Khiếu thật sự là không muốn đồng ý.
Bất quá vấn đề hiện tại Mục Viêm Khiếu là lão đại, lão đại nắm giữ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại thậm chí là sinh tử của cậu. Cho nên đối mặt với Mục Viêm Khiếu dù bị mù nhưng hai mắt lại cứ nhìn chằm chằm mình, cuối cùng Lâm U vẫn nhận mệnh gật gật cái đầu vẹt của mình — không phải dẫn dắt người mù sao, chó cũng có thể làm được tại sao cậu lại không thể?!
Nhưng mà Mục Viêm Khiếu không nhìn thấy Lâm U gật đầu, thế nên Mục đại thiếu phát rồ cầm lồng vẹt quơ lên quơ xuống, dao động làm cho Lâm U váng đầu hoa mắt, cuối cùng còn đặc biệt nói một câu đáng đánh: “Mày cảm thấy như thế nào? Ít nhất cũng phải chi một tiếng chứ?”
Thế là Lâm U: “... Chi.”
Mục Viêm Khiếu lặng yên một chút, sau đó mò mẫn mở cửa lồng, đưa tay vào, đem Lâm U đang trốn tránh sờ một lượt từ đầu đến chân.
Lông vũ mềm mại cọ vào tay, mang theo một chút nhiệt độ của động vật nhỏ, không khỏi làm cho trái tim người ta cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
“Rất tốt, chỉ cần mày làm việc thật tốt, tao sẽ mỗi ngày cho mày ăn, đến chết mới thôi.”
Việc này làm cho Lâm U trực tiếp liếc hắn một cái, sau đó trong lòng ha hả hai tiếng. Thần kinh a, một người độc ác như anh bị mù rồi sẽ đối với một con vẹt trịnh trọng đưa ra lời hứa như vậy sao. Ngoài ra, tiểu gia cũng không phải là vẹt, làm sao ăn tới chết?! Còn có!
“Két – két – vô lễ a! Vô lễ a –!”
Ngón tay Mục Viêm Khiếu đang vuốt ve đầu vẹt bỗng dừng lại một chút, tâm tình vừa tốt một chút thần sắc lại trở nên có chút vặn vẹo. Vẹt Tinh Cương này không phải quá thông minh rồi sao, ngay cả vô lễ cũng biết?!
Mà Mục Nhị nghe được động tĩnh trong phòng, lòng như bị mèo cào loạn, nghe âm thanh khàn khàn nói vô lễ không nhịn được hỏi một câu: “Ông chủ?”
Mục Viêm Khiếu day day trán mình, xoay người đi trở về. “Không có chuyện gì. Vẹt kêu loạn.”
Mục Nhị: “...” Bình thường vẹt cũng bừa bãi kêu vô lễ sao?! Quả nhiên ông chủ không giống những người khác, nuôi vẹt cũng quá khác người a!
Cho dù Mục Nhị não tàn giờ phút này kính ngưỡng đối với ông chủ lại cao thêm một tầng ra sao, trong phòng bệnh Mục đại thiếu lại đang cười lạnh với cái lồng vẹt trên tay.
“Mày biết vô lễ là có ý gì sao? Ai dạy mày?” Mục Viêm Khiếu nói xong cũng không đợi Lâm U trả lời, nói thẳng: “Tao phải làm gì mày đây? Coi như đem mày nấu súp, cũng chỉ đủ làm một phần.”
Trong nháy mắt Lâm U bị tác phong ông chủ của Mục Viêm Khiếu dọa cho chấn kinh một chút, sau đó thầm chửi trong lòng một vạn câu đệch mẹ nó. Nghĩ là mình đã có thể kết thân cùng kỳ tài Viêm Khiếu, vậy còn giấu diếm cái gì, dù sao cũng chỉ là một người mù, sợ cái gì chứ?!
“... Anh không thấy được tiểu gia ta, làm sao anh chưng súp được.” Lâm U âm thầm công kích điểm yếu của hắn, một nhát trúng đích.
Mục Viêm Khiếu bị lật tẩy, ngoài đen mặt cũng không có chỗ nào tốt hơn, cuối cùng ha hả lạnh lùng nhe răng cười: “Tao có thể sai thủ hạ đi làm.”
Lâm U nằm trong lồng chim, lại lần nữa dùng cánh che mắt chim của mình, tại sao cậu lại đi đạp trúng chỗ đau của người khác làm gì chứ?!
Mục Viêm Khiếu nghe được một tiếng kêu rên khàn khàn quỷ dị, hồi lâu mới nhớ tới mình đang bắt con vẹt? Lập tức Mục đại thiếu có chút không tin, ma xui quỷ khiến đưa tay chọc chọc con vẹt Tinh Cương, “Mày thật sự không phải là vẹt tinh? Dù là vẹt huấn luyện, cũng không có kỳ quái như mày đâu?”
U Lâm nghe vậy dùng sức vỗ vỗ đôi cánh, thậm chí còn dùng cái mỏ vẹt mổ ngón tay Mục Viêm Khiếu một chút, nhân lúc người ta bị đau kêu to: “Anh mới là gà lừa gạt! Cả nhà anh là gà lừa gạt!”
... Thứ lỗi cho đầu lưỡi con vẹt không linh hoạt, thỉnh thoảng kích động sẽ nói không tốt tiếng người.
Mục Viêm Khiếu bị phản ứng kích động làm cho kinh ngạc một chút, kinh ngạc qua đi không giận mà ngược lại còn cười, nhân lúc Lâm U tạc mao không đề phòng liền bất ngờ lắc lắc cái lồng, làm cho Lâm U lung lay đến long trời lở đất, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép.
” Cầu, cầu xin anh đừng cho tôi ngồi cáp treo...” Anh nha tự nhiên lại nổi cơn điên gì chứ?
Mục Viêm Khiếu nghe thanh âm yếu ớt rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, từ tối hôm qua gặp chuyện không may đến bây giờ là lần đầu tiên hắn bật cười.
“Cáp treo mày cũng biết, mày nhất định là vẹt tinh... Mày kích động như vậy, chột dạ rồi sao.”
Không phải là giọng điệu nghi vấn, mà là khẳng định. Lâm U ở trong lồng trợn trắng mắt, được rồi, để cho tên mù độc ác này tưởng mình là vẹt tinh cũng là chuyện tốt, ít nhất không cần tìm được đạo sĩ pháp sư tới bắt yêu và vân vân.
” Năm đó khi tôi còn là một con vẹt nhỏ trong rừng già... Thủ hạ của anh đã cứu tôi từ tay thợ săn! Nga, ân nhân, tôi tới báo ân đây~~~”
Mục đại thiếu cho tới bây giờ chưa từng đi qua rừng già: “...”
“... Mày thích xem truyện bạch xà? Có thể thấy, mày bị bệnh thần kinh lắm rồi đó.”
Lâm U bị xem là bị thần kinh: “...” Anh mới bị thần kinh! Cả nhà anh đều bị thần kinh! Tìm vẹt thay chó dẫn đường còn không phải anh bị thần kinh sao?!
Nhưng lần này vẹt tinh Lâm U không nói ra những lời khinh bỉ của mình nữa, cậu sợ Viêm Khiếu kia lại điên cuồng lắc lồng chim. Nghĩ đến thật là câu chuyện đẫm máu và nước mắt a.
Mục Viêm Khiếu không nghe được phản bác, tỏ ra hài lòng, khẽ nhếch khóe miệng, sau đó hướng về phía cửa kêu một tiếng: “Mục Nhị.”
“Vâng, ông chủ.”
Mục Nhị trong một giây nhanh chóng đi vào, vẻ mặt tỏ rõ lão đại ngài có gì phân phó tôi lập tức chân chó đi làm.
Dĩ nhiên Mục Viêm Khiếu không nhìn thấy, mà Lâm U nhìn thấy, đặc biệt cảm thấy câm nín.
” Mấy giờ rồi?”
“Đại thiếu, bây giờ là mười một giờ rưỡi rồi, ngài muốn dùng cơm sao?”
Mục Viêm Khiếu gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Vẹt ăn cái gì?”
Mục Nhị: “...Ách, tôi đi hỏi chuyên gia một chút, sau đó đem thức ăn của nó tới luôn?
Mục Viêm Khiếu hài lòng gật đầu: “Sau này nó sẽ theo bên cạnh tôi, anh đi kêu quản gia chuẩn bị một chút. Ừm, đãi ngộ..., trước cứ giống như Mục Ngũ đi.”
Mục Nhị nghe vậy nghe vậy thiếu chút nữa quỳ xuống, một con vẹt tùy thân cũng không có gì đi, dù sao cũng là lão thái gia sai nhị thiếu đích thân mang tới, hẳn là phải đối đãi cho tốt.
Nhưng mà đãi ngộ giống như Mục Ngũ?! Ông chủ, ngài thật không có chuyện gì sao? Để cho một con vẹt Tinh Cương mỗi tháng có năm mươi vạn thoải mái tiêu vặt cùng năm mươi vạn gởi ngân hàng có phải hay không quá đà một chút rồi?!
Hơn nữa Mục Ngũ còn có thể trong trường hợp khẩn cấp tùy ý mượn một trăm ngàn từ sản nghiệp Mục gia, có thể đi vào khu vực bảo mật cấp ba, ngài để cho một con vẹt Tinh Cương hưởng thụ đãi ngộ như vậy là muốn dùng vẹt thống trị thế giới sao?
” Ách, vậy thẻ vàng gởi ngân hàng làm sao bây giờ? Trực tiếp cho nó sao?” Mặc dù Mục Nhị trong lòng ngổn ngang cùng khinh bỉ các thứ, nhưng ngoài mặt vẫn là cuộc sống nhiều khía cạnh không làm khó được siêu cấp quản lí như hắn. “Còn có mỗi tháng năm mươi vạn tiêu vặt, cái thẻ này, làm sao chuẩn bị?”
Nghe Mục Nhị hỏi, Mục Viêm Khiếu cũng có chút băn khoăn, mới vừa rồi đầu hắn bị rút gân mới quyết định để cho con chim này đãi ngộ giống Mục Ngũ, vốn định mua chuộc, nhưng lúc này mới nghĩ tới, không biết vẹt tinh này có biết tiền là cái gì hay không, mà cho dù có biết, làm sao xài đây?
Bất quá lúc này Lâm U hoàn toàn không có băn khoăn như Mục đại thiếu và Mục Nhị, hắn hiện tại ngay cả là chim cũng bị ‘mỗi tháng năm mươi vạn tiền tiêu vặt cùng năm mươi vạn gởi ngân hàng’ đè cho chết! OMG! Nhất định phải làm bằng hữu với đại gia! Nhất định phải ôm đùi đại gia!!! Một con chim cũng tùy tiện có nhiều tiền như vậy! Gào khóc ngao~ bản thân cậu mỗi tháng cũng chỉ có năm trăm đồng!!! Chênh lệch này... Lâm U tiểu gia chảy nước miếng cười ngây ngô mấy tiếng, cảm thấy làm một con vẹt của đại gia cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận.
“Đại gia ——! Chúng ta làm bằng hữu đi! Đại gia! Tôi sinh ra là chim của anh, chết cũng là chim của anh!!!”
Mục Viêm Khiếu nhất thời bị câu nói đột ngột này kích thích làm giật mình một chút, chờ hiểu ra lời con vẹt rồi mới kéo kéo khóe miệng, quả nhiên là quả nhiên là vẹt tinh, ngay cả đại gia cũng biết. Mà Mục Nhị bị phản ứng của vẹt Lâm U kích thích cho trì độn ra, này này, câu này mà vẹt cũng có thể nói được? Thật là lợi hại!
Mà lợi hại hơn còn ở phía sau.
Sau khi nói một câu hùng hồn, vẹt Lâm U đứng trong lồng vẫy vẫy cánh, khụ khụ hai tiếng: “Cho tôi một cái túi nhỏ, bỏ thẻ vào! Giắt trên cổ tôi!”
Mục Viêm Khiếu: “...” Quả nhiên thành tinh rồi.
Mục Nhị: “...” Quá, quá lợi hại.
Hai người ngây ra một lát, cuối cùng vẫn là Mục Viêm Khiếu lấy lại tinh thần trước: “Cứ làm như vậy đi.”
Mục Nhị hơi cứng ngắc gật đầu, chuẩn bị xoay người đi làm việc. Trừ việc thẻ chưa làm, cơm trưa còn chưa đi phân phó nữa.
” Két —! Đừng quên mật mã! Muốn 333888!”
Nghe vậy Mục Nhị luôn luôn vô cùng chững chạc lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ, ở ngoài cửa, Mục Ngũ nhìn hắn nghi hoặc, đáp lại hắn là một cái nhìn thương hại.
Làm người còn thua một con vẹt, này là loại bi ai thế nào a. Nhưng mà, vẹt Tinh Cương đều thông minh như vậy sao? Vậy hắn cũng muốn nuôi một con, cho nó đeo USB, tài liệu, báo cáo cơ mật của tập đoàn tài chính Mục thị? Tin chắc rằng phía đối thủ có chết cũng không tìm ra được.
Chờ Mục Nhị đi rồi, Mục Viêm Khiếu men theo thanh âm nhìn về phía lồng chim bên cạnh, “Mày muốn nhiều tiền như vậy làm gì?” Mặc dù trong lòng hắn đã nhận định đó là một con vẹt tinh, ít nhất cũng sắp thành vẹt tinh, nhưng mà không ngờ con vẹt này lại thích tiền.
Lâm U nghe vậy ở trong lồng liếc mắt: “Không có tiền là trăm triệu lần không thể!”
Mục Viêm Khiếu không còn xem tiền là vạn năng: “...”
Mục Nhị làm việc hiệu suất tương đối cao, mười lăm phút sau, hắn cùng Mục Ngũ đẩy xe đồ ăn, tay cầm thẻ tiến vào.
“Đại thiếu, đây là thẻ đã làm xong, tiền tháng này cũng gửi vào rồi. Tôi tìm thợ thủ công may một cái túi lông thỏ nhỏ, làm một sợi xích treo nhánh cây lên.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy cảm thấy được liền gật đầu. Đưa tay.
Mục Nhị đem thẻ đặt vào tay ông chủ nhà mình, sau đó kinh ngạc nhìn Mục Viêm Khiếu cúi xuống đem cái túi kia đeo vào cổ con vẹt Tinh Cương chủ động nhảy từ lồng lên trên tay.
Không trách được đại thiếu đối xử với nó tốt như vậy, chỉ bằng trí thông minh này, cũng là có một không hai rồi.
Lâm U và Mục Viêm Khiếu đều rất mãn nguyện, người trước là nghĩ đến mình sắp thành đại gia rồi, người còn lại mãn nguyện sự thông minh của Lâm U. Sờ sờ cánh Lâm U, Mục Viêm Khiếu quay đầu: “Được rồi, cơm để đây, các anh ra ngoài đi...Trừ phi tôi gọi, tuyệt đối không được đi vào.”
Mục Nhị cùng Mục Ngũ nghe vậy lập tức gật đầu, trước khi đi Mục Nhị nói: “Đại thiếu, tôi đã hỏi chuyên gia nuôi vẹt rồi, vẹt Tinh Cương chủ yếu ăn trái cây, các loại hạt, một ít lòng trắng trứng cũng được, tầng thứ hai của xe để đồ ăn của nó, ngài có thể tự mình cho nó ăn.”
Mục Viêm Khiếu gật đầu, “Các anh có thể đi ra rồi.”
Chờ trong phòng chỉ còn hai người Lâm U và Mục Viêm Khiếu, Mục đại thiếu bỗng nhiên hít sâu một hơi, đưa tay sờ sờ đầu Lâm U: “Kế tiếp tao muốn ăn cơm trưa.”
Lâm U chớp mắt, cho nên?
“Thời điểm khảo nghiệm của mày đã đến, tới giúp tao ăn cơm đi.”
Lâm U mắt trợn trắng, sau đó không nhịn được ở trong lòng cười ha hả, ngay lập tức sẽ thấy được bộ dáng 囧 của con người tàn khốc này rồi, nghĩ cũng thấy thật vui!
“Bất quá trước khi ăn cơm, chúng ta thảo luận trước một việc.” Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên khụ một tiếng: “Mày nghĩ tao nên gọi mày là gì? Đại Tinh Cương thế nào?”
Lâm U: “...” Ha hả!
Vẹt Tinh Cương Lâm U đối với đề nghị ‘vẹt trông coi bên mình’ hại người này của Mục Viêm Khiếu thật sự là không muốn đồng ý.
Bất quá vấn đề hiện tại Mục Viêm Khiếu là lão đại, lão đại nắm giữ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại thậm chí là sinh tử của cậu. Cho nên đối mặt với Mục Viêm Khiếu dù bị mù nhưng hai mắt lại cứ nhìn chằm chằm mình, cuối cùng Lâm U vẫn nhận mệnh gật gật cái đầu vẹt của mình — không phải dẫn dắt người mù sao, chó cũng có thể làm được tại sao cậu lại không thể?!
Nhưng mà Mục Viêm Khiếu không nhìn thấy Lâm U gật đầu, thế nên Mục đại thiếu phát rồ cầm lồng vẹt quơ lên quơ xuống, dao động làm cho Lâm U váng đầu hoa mắt, cuối cùng còn đặc biệt nói một câu đáng đánh: “Mày cảm thấy như thế nào? Ít nhất cũng phải chi một tiếng chứ?”
Thế là Lâm U: “... Chi.”
Mục Viêm Khiếu lặng yên một chút, sau đó mò mẫn mở cửa lồng, đưa tay vào, đem Lâm U đang trốn tránh sờ một lượt từ đầu đến chân.
Lông vũ mềm mại cọ vào tay, mang theo một chút nhiệt độ của động vật nhỏ, không khỏi làm cho trái tim người ta cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
“Rất tốt, chỉ cần mày làm việc thật tốt, tao sẽ mỗi ngày cho mày ăn, đến chết mới thôi.”
Việc này làm cho Lâm U trực tiếp liếc hắn một cái, sau đó trong lòng ha hả hai tiếng. Thần kinh a, một người độc ác như anh bị mù rồi sẽ đối với một con vẹt trịnh trọng đưa ra lời hứa như vậy sao. Ngoài ra, tiểu gia cũng không phải là vẹt, làm sao ăn tới chết?! Còn có!
“Két – két – vô lễ a! Vô lễ a –!”
Ngón tay Mục Viêm Khiếu đang vuốt ve đầu vẹt bỗng dừng lại một chút, tâm tình vừa tốt một chút thần sắc lại trở nên có chút vặn vẹo. Vẹt Tinh Cương này không phải quá thông minh rồi sao, ngay cả vô lễ cũng biết?!
Mà Mục Nhị nghe được động tĩnh trong phòng, lòng như bị mèo cào loạn, nghe âm thanh khàn khàn nói vô lễ không nhịn được hỏi một câu: “Ông chủ?”
Mục Viêm Khiếu day day trán mình, xoay người đi trở về. “Không có chuyện gì. Vẹt kêu loạn.”
Mục Nhị: “...” Bình thường vẹt cũng bừa bãi kêu vô lễ sao?! Quả nhiên ông chủ không giống những người khác, nuôi vẹt cũng quá khác người a!
Cho dù Mục Nhị não tàn giờ phút này kính ngưỡng đối với ông chủ lại cao thêm một tầng ra sao, trong phòng bệnh Mục đại thiếu lại đang cười lạnh với cái lồng vẹt trên tay.
“Mày biết vô lễ là có ý gì sao? Ai dạy mày?” Mục Viêm Khiếu nói xong cũng không đợi Lâm U trả lời, nói thẳng: “Tao phải làm gì mày đây? Coi như đem mày nấu súp, cũng chỉ đủ làm một phần.”
Trong nháy mắt Lâm U bị tác phong ông chủ của Mục Viêm Khiếu dọa cho chấn kinh một chút, sau đó thầm chửi trong lòng một vạn câu đệch mẹ nó. Nghĩ là mình đã có thể kết thân cùng kỳ tài Viêm Khiếu, vậy còn giấu diếm cái gì, dù sao cũng chỉ là một người mù, sợ cái gì chứ?!
“... Anh không thấy được tiểu gia ta, làm sao anh chưng súp được.” Lâm U âm thầm công kích điểm yếu của hắn, một nhát trúng đích.
Mục Viêm Khiếu bị lật tẩy, ngoài đen mặt cũng không có chỗ nào tốt hơn, cuối cùng ha hả lạnh lùng nhe răng cười: “Tao có thể sai thủ hạ đi làm.”
Lâm U nằm trong lồng chim, lại lần nữa dùng cánh che mắt chim của mình, tại sao cậu lại đi đạp trúng chỗ đau của người khác làm gì chứ?!
Mục Viêm Khiếu nghe được một tiếng kêu rên khàn khàn quỷ dị, hồi lâu mới nhớ tới mình đang bắt con vẹt? Lập tức Mục đại thiếu có chút không tin, ma xui quỷ khiến đưa tay chọc chọc con vẹt Tinh Cương, “Mày thật sự không phải là vẹt tinh? Dù là vẹt huấn luyện, cũng không có kỳ quái như mày đâu?”
U Lâm nghe vậy dùng sức vỗ vỗ đôi cánh, thậm chí còn dùng cái mỏ vẹt mổ ngón tay Mục Viêm Khiếu một chút, nhân lúc người ta bị đau kêu to: “Anh mới là gà lừa gạt! Cả nhà anh là gà lừa gạt!”
... Thứ lỗi cho đầu lưỡi con vẹt không linh hoạt, thỉnh thoảng kích động sẽ nói không tốt tiếng người.
Mục Viêm Khiếu bị phản ứng kích động làm cho kinh ngạc một chút, kinh ngạc qua đi không giận mà ngược lại còn cười, nhân lúc Lâm U tạc mao không đề phòng liền bất ngờ lắc lắc cái lồng, làm cho Lâm U lung lay đến long trời lở đất, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép.
” Cầu, cầu xin anh đừng cho tôi ngồi cáp treo...” Anh nha tự nhiên lại nổi cơn điên gì chứ?
Mục Viêm Khiếu nghe thanh âm yếu ớt rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, từ tối hôm qua gặp chuyện không may đến bây giờ là lần đầu tiên hắn bật cười.
“Cáp treo mày cũng biết, mày nhất định là vẹt tinh... Mày kích động như vậy, chột dạ rồi sao.”
Không phải là giọng điệu nghi vấn, mà là khẳng định. Lâm U ở trong lồng trợn trắng mắt, được rồi, để cho tên mù độc ác này tưởng mình là vẹt tinh cũng là chuyện tốt, ít nhất không cần tìm được đạo sĩ pháp sư tới bắt yêu và vân vân.
” Năm đó khi tôi còn là một con vẹt nhỏ trong rừng già... Thủ hạ của anh đã cứu tôi từ tay thợ săn! Nga, ân nhân, tôi tới báo ân đây~~~”
Mục đại thiếu cho tới bây giờ chưa từng đi qua rừng già: “...”
“... Mày thích xem truyện bạch xà? Có thể thấy, mày bị bệnh thần kinh lắm rồi đó.”
Lâm U bị xem là bị thần kinh: “...” Anh mới bị thần kinh! Cả nhà anh đều bị thần kinh! Tìm vẹt thay chó dẫn đường còn không phải anh bị thần kinh sao?!
Nhưng lần này vẹt tinh Lâm U không nói ra những lời khinh bỉ của mình nữa, cậu sợ Viêm Khiếu kia lại điên cuồng lắc lồng chim. Nghĩ đến thật là câu chuyện đẫm máu và nước mắt a.
Mục Viêm Khiếu không nghe được phản bác, tỏ ra hài lòng, khẽ nhếch khóe miệng, sau đó hướng về phía cửa kêu một tiếng: “Mục Nhị.”
“Vâng, ông chủ.”
Mục Nhị trong một giây nhanh chóng đi vào, vẻ mặt tỏ rõ lão đại ngài có gì phân phó tôi lập tức chân chó đi làm.
Dĩ nhiên Mục Viêm Khiếu không nhìn thấy, mà Lâm U nhìn thấy, đặc biệt cảm thấy câm nín.
” Mấy giờ rồi?”
“Đại thiếu, bây giờ là mười một giờ rưỡi rồi, ngài muốn dùng cơm sao?”
Mục Viêm Khiếu gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Vẹt ăn cái gì?”
Mục Nhị: “...Ách, tôi đi hỏi chuyên gia một chút, sau đó đem thức ăn của nó tới luôn?
Mục Viêm Khiếu hài lòng gật đầu: “Sau này nó sẽ theo bên cạnh tôi, anh đi kêu quản gia chuẩn bị một chút. Ừm, đãi ngộ..., trước cứ giống như Mục Ngũ đi.”
Mục Nhị nghe vậy nghe vậy thiếu chút nữa quỳ xuống, một con vẹt tùy thân cũng không có gì đi, dù sao cũng là lão thái gia sai nhị thiếu đích thân mang tới, hẳn là phải đối đãi cho tốt.
Nhưng mà đãi ngộ giống như Mục Ngũ?! Ông chủ, ngài thật không có chuyện gì sao? Để cho một con vẹt Tinh Cương mỗi tháng có năm mươi vạn thoải mái tiêu vặt cùng năm mươi vạn gởi ngân hàng có phải hay không quá đà một chút rồi?!
Hơn nữa Mục Ngũ còn có thể trong trường hợp khẩn cấp tùy ý mượn một trăm ngàn từ sản nghiệp Mục gia, có thể đi vào khu vực bảo mật cấp ba, ngài để cho một con vẹt Tinh Cương hưởng thụ đãi ngộ như vậy là muốn dùng vẹt thống trị thế giới sao?
” Ách, vậy thẻ vàng gởi ngân hàng làm sao bây giờ? Trực tiếp cho nó sao?” Mặc dù Mục Nhị trong lòng ngổn ngang cùng khinh bỉ các thứ, nhưng ngoài mặt vẫn là cuộc sống nhiều khía cạnh không làm khó được siêu cấp quản lí như hắn. “Còn có mỗi tháng năm mươi vạn tiêu vặt, cái thẻ này, làm sao chuẩn bị?”
Nghe Mục Nhị hỏi, Mục Viêm Khiếu cũng có chút băn khoăn, mới vừa rồi đầu hắn bị rút gân mới quyết định để cho con chim này đãi ngộ giống Mục Ngũ, vốn định mua chuộc, nhưng lúc này mới nghĩ tới, không biết vẹt tinh này có biết tiền là cái gì hay không, mà cho dù có biết, làm sao xài đây?
Bất quá lúc này Lâm U hoàn toàn không có băn khoăn như Mục đại thiếu và Mục Nhị, hắn hiện tại ngay cả là chim cũng bị ‘mỗi tháng năm mươi vạn tiền tiêu vặt cùng năm mươi vạn gởi ngân hàng’ đè cho chết! OMG! Nhất định phải làm bằng hữu với đại gia! Nhất định phải ôm đùi đại gia!!! Một con chim cũng tùy tiện có nhiều tiền như vậy! Gào khóc ngao~ bản thân cậu mỗi tháng cũng chỉ có năm trăm đồng!!! Chênh lệch này... Lâm U tiểu gia chảy nước miếng cười ngây ngô mấy tiếng, cảm thấy làm một con vẹt của đại gia cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận.
“Đại gia ——! Chúng ta làm bằng hữu đi! Đại gia! Tôi sinh ra là chim của anh, chết cũng là chim của anh!!!”
Mục Viêm Khiếu nhất thời bị câu nói đột ngột này kích thích làm giật mình một chút, chờ hiểu ra lời con vẹt rồi mới kéo kéo khóe miệng, quả nhiên là quả nhiên là vẹt tinh, ngay cả đại gia cũng biết. Mà Mục Nhị bị phản ứng của vẹt Lâm U kích thích cho trì độn ra, này này, câu này mà vẹt cũng có thể nói được? Thật là lợi hại!
Mà lợi hại hơn còn ở phía sau.
Sau khi nói một câu hùng hồn, vẹt Lâm U đứng trong lồng vẫy vẫy cánh, khụ khụ hai tiếng: “Cho tôi một cái túi nhỏ, bỏ thẻ vào! Giắt trên cổ tôi!”
Mục Viêm Khiếu: “...” Quả nhiên thành tinh rồi.
Mục Nhị: “...” Quá, quá lợi hại.
Hai người ngây ra một lát, cuối cùng vẫn là Mục Viêm Khiếu lấy lại tinh thần trước: “Cứ làm như vậy đi.”
Mục Nhị hơi cứng ngắc gật đầu, chuẩn bị xoay người đi làm việc. Trừ việc thẻ chưa làm, cơm trưa còn chưa đi phân phó nữa.
” Két —! Đừng quên mật mã! Muốn 333888!”
Nghe vậy Mục Nhị luôn luôn vô cùng chững chạc lảo đảo, thiếu chút nữa ngã quỵ, ở ngoài cửa, Mục Ngũ nhìn hắn nghi hoặc, đáp lại hắn là một cái nhìn thương hại.
Làm người còn thua một con vẹt, này là loại bi ai thế nào a. Nhưng mà, vẹt Tinh Cương đều thông minh như vậy sao? Vậy hắn cũng muốn nuôi một con, cho nó đeo USB, tài liệu, báo cáo cơ mật của tập đoàn tài chính Mục thị? Tin chắc rằng phía đối thủ có chết cũng không tìm ra được.
Chờ Mục Nhị đi rồi, Mục Viêm Khiếu men theo thanh âm nhìn về phía lồng chim bên cạnh, “Mày muốn nhiều tiền như vậy làm gì?” Mặc dù trong lòng hắn đã nhận định đó là một con vẹt tinh, ít nhất cũng sắp thành vẹt tinh, nhưng mà không ngờ con vẹt này lại thích tiền.
Lâm U nghe vậy ở trong lồng liếc mắt: “Không có tiền là trăm triệu lần không thể!”
Mục Viêm Khiếu không còn xem tiền là vạn năng: “...”
Mục Nhị làm việc hiệu suất tương đối cao, mười lăm phút sau, hắn cùng Mục Ngũ đẩy xe đồ ăn, tay cầm thẻ tiến vào.
“Đại thiếu, đây là thẻ đã làm xong, tiền tháng này cũng gửi vào rồi. Tôi tìm thợ thủ công may một cái túi lông thỏ nhỏ, làm một sợi xích treo nhánh cây lên.”
Mục Viêm Khiếu nghe vậy cảm thấy được liền gật đầu. Đưa tay.
Mục Nhị đem thẻ đặt vào tay ông chủ nhà mình, sau đó kinh ngạc nhìn Mục Viêm Khiếu cúi xuống đem cái túi kia đeo vào cổ con vẹt Tinh Cương chủ động nhảy từ lồng lên trên tay.
Không trách được đại thiếu đối xử với nó tốt như vậy, chỉ bằng trí thông minh này, cũng là có một không hai rồi.
Lâm U và Mục Viêm Khiếu đều rất mãn nguyện, người trước là nghĩ đến mình sắp thành đại gia rồi, người còn lại mãn nguyện sự thông minh của Lâm U. Sờ sờ cánh Lâm U, Mục Viêm Khiếu quay đầu: “Được rồi, cơm để đây, các anh ra ngoài đi...Trừ phi tôi gọi, tuyệt đối không được đi vào.”
Mục Nhị cùng Mục Ngũ nghe vậy lập tức gật đầu, trước khi đi Mục Nhị nói: “Đại thiếu, tôi đã hỏi chuyên gia nuôi vẹt rồi, vẹt Tinh Cương chủ yếu ăn trái cây, các loại hạt, một ít lòng trắng trứng cũng được, tầng thứ hai của xe để đồ ăn của nó, ngài có thể tự mình cho nó ăn.”
Mục Viêm Khiếu gật đầu, “Các anh có thể đi ra rồi.”
Chờ trong phòng chỉ còn hai người Lâm U và Mục Viêm Khiếu, Mục đại thiếu bỗng nhiên hít sâu một hơi, đưa tay sờ sờ đầu Lâm U: “Kế tiếp tao muốn ăn cơm trưa.”
Lâm U chớp mắt, cho nên?
“Thời điểm khảo nghiệm của mày đã đến, tới giúp tao ăn cơm đi.”
Lâm U mắt trợn trắng, sau đó không nhịn được ở trong lòng cười ha hả, ngay lập tức sẽ thấy được bộ dáng 囧 của con người tàn khốc này rồi, nghĩ cũng thấy thật vui!
“Bất quá trước khi ăn cơm, chúng ta thảo luận trước một việc.” Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên khụ một tiếng: “Mày nghĩ tao nên gọi mày là gì? Đại Tinh Cương thế nào?”
Lâm U: “...” Ha hả!
Tác giả :
Đả Cương Thi