Tiểu Dược Thê
Chương 141
Từ sau buổi yến hội, hoàng đế đối với nàng ngày càng trông coi canh giữ nghiêm ngặt hơn, thậm chí ngay cả Ngọc Toàn công chúa cũng không được qua đây. Nàng mỗi ngày đều điêu hạch, triệt để đoạn tuyệt cùng với mọi chuyện ở ngoài cung. Cuối cùng qua nửa tháng, mười tám con hạch tập hợp đủ, một bức bản đồ kho báu hoàn chỉnh bày ra trước mắt Vĩnh Thịnh đế.
Vĩnh Thịnh đế nóng lòng tìm châu báu, lấy lý do đi nam tuần, tự mình xuôi nam.
Hắn chuẩn bị một đội nhân mã, y phục gọn gàng ra trận, ngày xuôi nam cũng đã định, mà trong đội nhân mã này bao gồm cả A Ân. Nàng biết Vĩnh Thịnh đế vẫn còn nghi ngờ, sợ nàng làm ra bản đồ giả. Ngày rời khỏi Vĩnh Bình, nàng mới từ miệng những người đi theo hầu đó biết được nửa tháng trước Mục Dương hầu đã bị Vĩnh Thịnh đế phái đi Bắc Cương.
Nàng quay đầu lại nhìn đô thành dần xa, trong lòng tràn ngập bi thương.
Lần này rơi đi, có thể trở về hay không vẫn là một câu đố.
Trời vào đông, khí trời bên ngoài vô cùng lạnh, càng về phía nam nàng liền cảm thấy ngày càng không khỏe, gió lạnh thổi tới, lọt vào xe ngựa, gió lớn vừa lạnh vừa ẩm, cho dù là áo lông chồn cũng không thể chống lại cái lạnh của gió.
Rốt cuộc nàng cũng ngã bệnh.
Ngự y đi theo nói nàng nhiễm phong hàn, không thể chịu được tàu xe mệt nhọc, bằng không sẽ nghiêm trọng dẫn tới bệnh lao. Nàng nóng đến mơ mơ hồ hồ, thoáng chốc nhìn thấy hoàng đế đi tới, trên mặt hắn tràn đầy vẻ chán ghét. Ngự y lại cùng hoàng đế nói vậy.
Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, một câu cũng không nói.
Ngày thứ hai nàng bị người ta đưa tới một xe ngựa khác, đội ngũ vẫn tiếp tục lên đường. Ngồi trong xe ngựa xóc nảy hai ngày, nàng ở trong xe ho ra máu. Cung nữ hầu hạ nàng thấy vậy thì kinh hoảng, té xuống cả xe ngựa. Ngự y không nhìn được nữa, mạnh dạn bẩm báo với hoàng đế.
“Khởi bẩm thánh thượng, Ân cô nương thân thể đã có dấu hiệu bệnh lao, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng không qua nổi mười ngày, vả lại còn có thể lây cho những người xung quanh. Thánh Thượng thân thể ngàn vàng, trăm triệu không thể vì một nữ tử mà tổn hại tới long thể được.”
Vĩnh Thịnh đế nhìn A Ân.
Hơi thở nàng yếu ớt, ống nhổ trong xe ngựa dính máu, tựa như không quá nổi mấy ngày nữa liền từ biệt thế gian.
Hoàng đế rốt cục cũng đáp ứng.
Nàng bị ném lại ở một khách điếm, hoàng đế lưu lại cho nàng một cung nữ cùng ba thị vệ. Cung nữ vẫn là người luôn hầu hạ nàng trước đây, nàng vốn nói nhiều nhưng từ ngày A Ân nhiễm bệnh, liền đối với nàng tránh không kịp, chỉ cảm thấy thật xui xẻo.
Lang trung bản địa sau khi nhìn bệnh trạng của nàng thì lắc đầu liên tục, cũng không quay trở lại trị liệu cho nàng nữa, chỉ để lại cho nàng một toa thuốc. Một hai ngày sau, chưởng quỹ khách điếm không biết từ đâu biết được bệnh tình của nàng, đêm tới liền đem mấy người bọn nàng đuổi ra ngoài.
Cung nữ cùng thị vệ tự nhận không may, không thể làm gì khác đành tìm một khách điếm khác.
Cung nữ sắc xong thuốc, đang lúc bê vào phòng cho nàng lại nghe thấy thanh âm ho khan của nàng. Nàng ta hừ miệng: “Thật là xui xẻo mà!” Nàng ta cầm khăn lên che mặt, tận lực cách xa nàng, thế nhưng A Ân lại không thể tự mình uống thuốc, nàng lại không muốn đến gần A Ân, suy nghĩ một chút liền đơn giản đem thuốc đổ vào chậu hoa.
Nhưng vào lúc này cung nữ nghe được thanh âm của A Ân vang lên.
“Ngôn Mặc.”
Cung nữ chợt thấy sau lưng phát lạnh, còn chưa kịp xoay người thì đầu đã lìa cổ. Không bao lâu cửa bên ngoài bị đẩy ra, Ngôn Thâm đi vào, bẩm: “Đã giải quyết xong.”
A Ân chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nét mặt vẫn tiều tụy như cũ, nàng nhìn thi thể cung nữ nằm trên đất, từ trong tay áo lấy ra túi máu, ném phịch sang một bên, lại không kiềm nén được mà bật mấy tiếng ho khan.
Ngôn Thâm trầm mặc lên tiếng: “Thân thể cô nương quan trọng hơn, nếu không nghỉ một hai ngày trước?”
Nàng đáp: “Ngươi tối hôm qua đến, ta đã đơn hơn nhiều rồi, chỉ là phong hàn bình thường thôi, cũng không có gì đáng ngại.”
Dừng lại, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Viêc này không cần báo lại cho hầu gia nhà các ngươi.”
Ngôn Mặc ngồi xuống xử lý thi thể dưới đất.
Nàng ngồi lại giường, “Hắn để các ngươi tới, vậy phải nghe theo ta.”
Nàng nhìn Ngôn Thâm: Hoàng đế lòng nghi ngờ nặng, cách mỗi hai ngày lại phái người tới dò hỏi bệnh tình của ta, ta tin ngươi có thể giải quyết tốt việc này, ngươi ở lại đi.”
Ngôn Thâm đáp: “Ta so với Ngôn Mặc quen thuộc địa hình Nam Cương hơn.”
Nàng cột chặt áo choàng, vừa ho vừa bước ra cửa, nghe thấy câu này liền quay đầu lại cười nhìn Ngôn Thâm: “Ngươi tương đối ồn ào.” Dứt lời liền rời khỏi khách điếm. Ngôn Mặc liếc mắt nhìn Ngôn Thâm, nhét bao tải trong tay mình vào tay hắn, khó có khi mở miệng nói: “Ta biết rõ nàng là sinh mệnh của hầu gia.”
Ngôn Thâm thở dài: “Chủ mẫu kỳ thực rất có mắt nhìn.”
Đợi tới khi Ngôn Mặc bước tới cửa, phía sau bỗng vang lên một tiếng ‘Này’, hắn không quay đầu lại.
“…Vạn sự cẩn trọng.”
Nam Cương không có mùa đông, sau khi tiến vào Nam Cương, quanh mình ấm áp như mùa xuân, trên mặt đất tràn ngập màu xanh tươi, trong không khí phảng phất một hương hoa nhàn nhạt.
A Ân cởi bỏ áo choàng trên người xuống.
Non nửa tháng bệnh phong hàn của nàng đã khá hơn nhiều, hôm nay đến Nam Cương, bệnh đã khỏi hẳn.
Nàng thấp giọng nói: “Thảo nào mà thổ nhưỡng nơi này có thể dưỡng ra cổ trùng, bốn mùa tràn đầy sức sống, sinh cơ bừng bừng.”
Lại nói với Ngôn Mặc: “Ngôn Mặc, đi về hướng đông nam đi, gặp được sông thì dừng lại.”
Ngôn Mặc đáp ứng.
Nàng rất thích tính tình Ngôn Mặc, mặc dù trầm mặc ít nói nhưng chuyện nên làm tuyệt đối không có qua loa. Một đường đi tới đây hắn không nói được mấy câu, nhưng chuyện cần làm đều thu xếp rất ổn thỏa, đôi khi còn khiến nàng không khỏi cảm khái thủ đoạn dạy dỗ thuộc hạ của Trầm Trường Đường.
Xe ngựa đi khoảng ước chừng một canh giờ, đến lúc xế trưa thì dừng lại.
Ngôn Mặc nói: “Đã tới.”
Nàng xuống xe ngựa, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh đánh giá, so với tưởng tượng trong lòng nàng cũng không có gì khác biệt lắm. Qua sông, đối diện là một mảnh cây cối, lại nhìn về phía trước một chút nữa là núi non liên miên chiếm một nửa địa hình Nam Cương, đỉnh núi cao chót vót như chạm tới mây một nửa bị tuyết trắng bao phủ trắng xóa.
Trong tay A Ân không có bản đồ, nhưng một tấm bản đồ châu báu từ lâu đã in sâu trong lòng nàng.
Nàng đưa cho hoàng đế bản đồ thật, nhưng nơi thực sự giấu chấu báu nàng lại đã cải biến một chút, lúc này nếu nàng đoán không sai, thì hiện tại đoàn người của hoàng đế đang leo lên núi tuyết ngược hướng với nàng. Nàng xiết chặt nắm tay, ngăn chặn nội tâm kích động, nói: “Bỏ xe ngựa đi, chúng ta qua sông.”
Nếu là lúc trước nàng nhất định sẽ không ngờ tới có ngày cư nhiên có thể cùng quan hệ với bản đồ kho báu. Lúc còn bé nàng vẫn cho rằng đó chỉ là câu chuyện lừa gạt tiểu hài tử mà thôi, thế nhưng sau khi lớn lên lại phát hiện mình vậy mà lại thực sự đang lên đường tìm châu kho báu. Giang Cốt rất giảo hoạt, hắn hiểu rõ nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất, bảo tàng kho báu ở Nam Cương, cũng không phải ở nơi nguy hiểm nhất ở trên núi tuyết, mà là ở trong rừng rậm trước mặt nàng.
Trong rừng rậm không thiếu những người Nam Cương mũi cao mắt sâu.
Nam Cương từ lâu đã nhập vào bản đồ Đại Hưng, những năm gần đây buôn bán qua lại, người Trung Nguyên tới Nam Cương cũng không ít. Bởi vậy khi nàng cùng Ngôn Mực xuất hiện cũng không có gì kỳ lạ, cũng ít người chú ý tới bọn họ.
Giang Dương đưa cho nàng một ít thuốc tiêu trùng, lúc này liền có tác dụng.
Trong rừng đại khái người đi lại nhiều, cũng đi ra một con đường bằng phẳng. Ngày sinh nhật mười tám tuổi của nàng hôm đó, tổ phụ tặng nàng con hạch điêu cuối cùng, chính là một mảnh rừng cây này, lúc đó nàng nhìn không hiểu ánh mắt thâm trầm của tổ phụ, hiện tại đã hiểu.
Người cất giấu cả một đời, buông bỏ thứ yêu thích, tất cả đều bởi vì chôn giấu kho báu tại một mảnh rừng cây này.
Nàng thuê một người trẻ bản địa, để hắn dẫn đường. Bản đồ kho báu nằm ở vị trí rất rõ ràng, ở dưới sự hướng dẫn của người kia, nàng dùng ba ngày liền tìm ra cửa động.
Nàng từ trước tới nay vẫn luôn cẩn thận, ở trước cửa động liền từ biệt người kia, sau đó mới cùng Ngôn Mặc đi vào. Trong động quanh co khúc khuyủ, lại đặc biệt an tĩnh, cơ hồ là cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Cũng không biết đi qua bao lâu, nàng nhờ ánh lửa mới nhìn thấy một ngọn đá.
Cửa đá cao chừng hai trượng, sừng sững như tường đồng vách sắt dựng trước mặt hai người.
A Ân còn đang muốn đưa tay đẩy, ánh mắt Ngôn Mặc lanh lẹ kéo tay nàng lại, nói: “Để ta.”
Hắn hoạt động gân cốt, dùng hết toàn lực đẩy về phía trước, nhưng mà cửa đá không nhúc nhích chút nào.
Nàng nói: “Bảo tàng hẳn là ở sau cánh cửa đá này.” Nàng đi quanh cửa đá nhìn, nói: “Phải có bộ phận trọng yếu để khởi động cánh cửa này, chúng ta tìm chung quanh xem, nếu như có cơ quan, hẳn là không cách xa lắm.”
Nàng giơ cao cây đuôc, từ hai bên cửa dò xét. Sơn động này màu trắng vôi, vừa kiên cố lại vừa cứng cáp, có thể là do chưa từng được mặt trời chiếu qua, mặt trên lộ ra những hình thù kỳ quái, nàng còn đang muốn tiến lên nhìn kỹ thì thình lình sống lưng run rẩy.
Bên cổ truyền tới một cỗ khí lạnh lẽo.
Nàng cúi đầu nhìn liền thấy một thanh chủy thủ sắc bén, theo đó còn có thanh âm lạnh lẽo của Vĩnh Thịnh đế.
“Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, người đâu, máy tới bắt chúng lại.”
A Ân cứng đờ xoay người lại, dần dần, trong sơn động sáng lên như ban ngày, ba bốn mươi người vây kín sơn động, trong đó người đứng đầu chính là Vĩnh Thịnh đế. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng: “Thủ đoạn cảu ngươi trẫm chưa từng để vào mắt.”
Nàng cùng Ngôn Mặc bị bắt, trước người là thất hoàng bát thụ trường kiếm, tựa như chỉ cần rướn cổ lên một chút liền có thể bắn ra ba thước máu tươi.
Vĩnh Thịnh đế cũng không còn rảnh rỗi xử trí hai người.
Mộng đẹp của tổ tôn ba đời bọn họ hiện tại gần trong gang tấc, hắn phân phó: “Phá cửa.”
ước chừng khoảng hai mươi người xông tới dùng cọc hung hăng phá cửa, tiếng động đinh tai nhức óc vang lên không ngừng.
Ngôn Mặc tính toán một chút thấy có khả năng xông tới, hướng mắt nhìn nàng.
Nàng lại lắc lắc đầu, ý bảo hắn an tâm một chút không cần vội.
Cửa đá lì lợm mãi không vỡ, mặc cho người đông tây nam bắc đụng vào vẫn lù lù bất động. Sắc mặt Vĩnh Thịnh đế càng ngày càng xấu, lúc này hắn ra lệnh: “Dừng lại.”
Hắn đánh giá phiến đá một chút: “Đi xem xung quanh có bộ phận nào không?”
Lúc này nàng lại cúi đầu cười, tiếng cười ở trong sơn động phát ra vô cùng trong trẻo.
Vĩnh Thịnh đế nhìn về phía nàng.
“Thánh thượng còn nói rằng Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, không biết tới cuối cùng thánh thượng cho rằng ai là bọ ngựa, ai là hoàng tước? Thánh thượng thử dịch bảy, tám bước, nhìn xem đó là cái gì?”
Lại nói ít nhiều cũng làm phiền Vĩnh Thịnh đế, nếu không có hắn đột nhiên xuất hiện, đem nàng ép tới đây, nàng cũng không thể từ góc độ này phát hiện ra mánh khóe.
Sơn động gập ghềnh, bởi vì bị thời gian bào mòn, có không ít chỗ bị đục loang lổ, như là tổ ong, tỉ mỉ cân nhắc, ước chừng phải có hơn trăm lỗ, mà trong đó có mười tám lỗ nhỏ lớn bé đồng nhất, cỡ như hạch đào, chằng chịt phân bố có quy luật.
Người khác có thể không nhìn ra nhưng A Ân thì có.
Nàng tự mình họa ra bản đồ, vừa nhìn liền nhận ra quy luật.
Sắc mặt Vĩnh Thịnh đế nặng nề: “Đem hạch điêu bỏ vào.” Ti Đằng lên tiếng đáp ứng, cẩn thận mang mười tám hạch điêu bỏ vào đúng vị trí, thế nhưng vách đá vẫn không có tí động đậy nào.
Làm như nhớ tới cái gì, ánh mắt Vĩnh Thịnh đế sáng như đuốc.
Nàng nói: “Thánh thượng không mang hạch điêu sư đến đây chăng? Mặc dù có mang đến, cũng chưa chưa hồi phục lại hoàn toàn như hạch điêu Thập Bát Châu chân chính, nhưng ta không giống vậy. Không ai có thể quen thuộc với hạch điêu Thập Bát Châu hơn ta.” Nàng ngước cổ lên nhìn, rõ ràng là dáng vẻ rất tùy ý nhưng hiện tại lại mang một dáng vẻ tự tin cơ trí khiến người nhìn mà lóa mắt, nàng nói: “Thánh thượng, chúng ta làm một cái giao dịch đi?”
Hắn là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp, sắc mặt cực kỳ xấu xí.
Trong động rõ ràng có hơn mười người, nhưng bởi vì hoàng đế cùng A Ân đang giương cung bạt kiếm mà trở nên vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có vài phần cảm giác gió thổi trước mưa giông. Được một lúc hoàng đế hỏi: “Giao dịch gì?”
“Thánh thượng trước tiên có thể để thị vệ của người buông kiếm trước không?”
Hắn nháy mắt.
Đao kiếm sáng loáng cuối cùng cũng biến mất, nàng đứng lên, nói: “Chắc là thánh thượng cũng biết, kho báu giấu ở đằng sau cửa đá này, mà người có thể khai phá nó hiện tại chỉ có ta.”
“Ngươi muốn cái gì?” Hắn lạnh lùng nói: “Tứ hôn?”
“Không.”
Nàng chậm rãi lắc đầu, “Ta trước đây vẫn luôn tự hỏi điêu hạch tới cảnh giới cuối cùng là gì, ngày hôm nay cuối cùng đã hiểu ra được, chính là vứt bỏ hết tùy tâm sở dục của con người. Cho đến nay ta chưa từng cầu mong có danh phận gì, lại càng không cần kẻ nào đồng ý hôn sự giữa ta cùng Minh Mục.” Nàng chỉ vào cửa đá, nói: “Ta dùng kho báu phía sau cánh cửa để đối lấy một thỉnh cầu với ngài, chỉ cần ngài chiếu cáo thiên hạ, trả lại tự do cho Minh Mục.”
Sắc mặt hoàng đế tối lại, ánh mắt hắn nhìn nàng có vài phần phức tạp, một lúc sau hắn đồng ý.
“Trẫm đáp ứng ngươi.”
Hoàng đế sai người ở ngoài cửa động canh giữ. A Ân chờ tới khi hoàng đế đi nghỉ liền bắt đầu điêu hạch. Hoàng đế thấy nàng điêu chậm rãi, trong lòng biết nàng vẫn còn lo lắng, mới ở trước mặt mọi người sai Ti Đằng chiếu cáo thiên hạ. Nàng cho Ngôn Mặc sai người ra ngoài nghe ngóng, xác nhận không có gì sai sót mới đẩy nhanh tiến độ điêu hạch.
Sau khi Ngôn Mặc trở về lặng lẽ nhìn A Ân hồi lâu mới nói: “Cô nương thực sự là cẩn thận.”
“Còn không phải là di hầu gia nhà các ngươi bồi dưỡng ra được sao?”
“Cô nương biết chuyện của Tôn gia lang quân sao?”
“Vốn là không biết, nhưng hiện tại đã biết.”
Ngôn Mặc im lặng, quyết định sau này đều phải cẩn trọng từ lời nói tới việc làm. Nàng tiến hành một bước đánh bóng cuối cùng, vừa chà vừa nói: “Kỳ thực lòng ta vẫn có chút nghi ngờ, ban đầu lúc còn ở Tuy Châu luôn có thể trùng hợp bắt gặp những chuyện kỳ quái, đôi lúc luôn cảm thấy có người ở phía trước chỉ điểm, lúc đó ta cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hôm nay tỉ mỉ nghĩ lại, bất luận là những chuyện kia hay là Tôn thập lang, đều không thoát khỏi liên quan tới hầu gia nhà các ngươi.”
Bóng đêm um tùm, nàng nhìn đống lửa, bỗng nhiên thở dài: “Ta có chút nhớ nhung hầu gia nhà các ngươi rôi.”
Ngôn Mặc đáp: “Là của cô nương, không phải nhà chúng ta.”
Nàng xì cười: “Kỳ thực ngươi cũng hài hước lắm.”
Mười tám con hạch điêu, chỉ có hai con sai lầm, nàng dùng không tới hai ngày liền hồi phục lại như cũ. Mười tám hạch điêu quy về một mối, cửa đá đang đóng chặt mãnh liệt rung động, sau khi phát ra một tiếng nổ vang liền hoàn toàn mở ra.
Vĩnh Thịnh đế nóng lòng tìm châu báu, lấy lý do đi nam tuần, tự mình xuôi nam.
Hắn chuẩn bị một đội nhân mã, y phục gọn gàng ra trận, ngày xuôi nam cũng đã định, mà trong đội nhân mã này bao gồm cả A Ân. Nàng biết Vĩnh Thịnh đế vẫn còn nghi ngờ, sợ nàng làm ra bản đồ giả. Ngày rời khỏi Vĩnh Bình, nàng mới từ miệng những người đi theo hầu đó biết được nửa tháng trước Mục Dương hầu đã bị Vĩnh Thịnh đế phái đi Bắc Cương.
Nàng quay đầu lại nhìn đô thành dần xa, trong lòng tràn ngập bi thương.
Lần này rơi đi, có thể trở về hay không vẫn là một câu đố.
Trời vào đông, khí trời bên ngoài vô cùng lạnh, càng về phía nam nàng liền cảm thấy ngày càng không khỏe, gió lạnh thổi tới, lọt vào xe ngựa, gió lớn vừa lạnh vừa ẩm, cho dù là áo lông chồn cũng không thể chống lại cái lạnh của gió.
Rốt cuộc nàng cũng ngã bệnh.
Ngự y đi theo nói nàng nhiễm phong hàn, không thể chịu được tàu xe mệt nhọc, bằng không sẽ nghiêm trọng dẫn tới bệnh lao. Nàng nóng đến mơ mơ hồ hồ, thoáng chốc nhìn thấy hoàng đế đi tới, trên mặt hắn tràn đầy vẻ chán ghét. Ngự y lại cùng hoàng đế nói vậy.
Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, một câu cũng không nói.
Ngày thứ hai nàng bị người ta đưa tới một xe ngựa khác, đội ngũ vẫn tiếp tục lên đường. Ngồi trong xe ngựa xóc nảy hai ngày, nàng ở trong xe ho ra máu. Cung nữ hầu hạ nàng thấy vậy thì kinh hoảng, té xuống cả xe ngựa. Ngự y không nhìn được nữa, mạnh dạn bẩm báo với hoàng đế.
“Khởi bẩm thánh thượng, Ân cô nương thân thể đã có dấu hiệu bệnh lao, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng không qua nổi mười ngày, vả lại còn có thể lây cho những người xung quanh. Thánh Thượng thân thể ngàn vàng, trăm triệu không thể vì một nữ tử mà tổn hại tới long thể được.”
Vĩnh Thịnh đế nhìn A Ân.
Hơi thở nàng yếu ớt, ống nhổ trong xe ngựa dính máu, tựa như không quá nổi mấy ngày nữa liền từ biệt thế gian.
Hoàng đế rốt cục cũng đáp ứng.
Nàng bị ném lại ở một khách điếm, hoàng đế lưu lại cho nàng một cung nữ cùng ba thị vệ. Cung nữ vẫn là người luôn hầu hạ nàng trước đây, nàng vốn nói nhiều nhưng từ ngày A Ân nhiễm bệnh, liền đối với nàng tránh không kịp, chỉ cảm thấy thật xui xẻo.
Lang trung bản địa sau khi nhìn bệnh trạng của nàng thì lắc đầu liên tục, cũng không quay trở lại trị liệu cho nàng nữa, chỉ để lại cho nàng một toa thuốc. Một hai ngày sau, chưởng quỹ khách điếm không biết từ đâu biết được bệnh tình của nàng, đêm tới liền đem mấy người bọn nàng đuổi ra ngoài.
Cung nữ cùng thị vệ tự nhận không may, không thể làm gì khác đành tìm một khách điếm khác.
Cung nữ sắc xong thuốc, đang lúc bê vào phòng cho nàng lại nghe thấy thanh âm ho khan của nàng. Nàng ta hừ miệng: “Thật là xui xẻo mà!” Nàng ta cầm khăn lên che mặt, tận lực cách xa nàng, thế nhưng A Ân lại không thể tự mình uống thuốc, nàng lại không muốn đến gần A Ân, suy nghĩ một chút liền đơn giản đem thuốc đổ vào chậu hoa.
Nhưng vào lúc này cung nữ nghe được thanh âm của A Ân vang lên.
“Ngôn Mặc.”
Cung nữ chợt thấy sau lưng phát lạnh, còn chưa kịp xoay người thì đầu đã lìa cổ. Không bao lâu cửa bên ngoài bị đẩy ra, Ngôn Thâm đi vào, bẩm: “Đã giải quyết xong.”
A Ân chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nét mặt vẫn tiều tụy như cũ, nàng nhìn thi thể cung nữ nằm trên đất, từ trong tay áo lấy ra túi máu, ném phịch sang một bên, lại không kiềm nén được mà bật mấy tiếng ho khan.
Ngôn Thâm trầm mặc lên tiếng: “Thân thể cô nương quan trọng hơn, nếu không nghỉ một hai ngày trước?”
Nàng đáp: “Ngươi tối hôm qua đến, ta đã đơn hơn nhiều rồi, chỉ là phong hàn bình thường thôi, cũng không có gì đáng ngại.”
Dừng lại, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Viêc này không cần báo lại cho hầu gia nhà các ngươi.”
Ngôn Mặc ngồi xuống xử lý thi thể dưới đất.
Nàng ngồi lại giường, “Hắn để các ngươi tới, vậy phải nghe theo ta.”
Nàng nhìn Ngôn Thâm: Hoàng đế lòng nghi ngờ nặng, cách mỗi hai ngày lại phái người tới dò hỏi bệnh tình của ta, ta tin ngươi có thể giải quyết tốt việc này, ngươi ở lại đi.”
Ngôn Thâm đáp: “Ta so với Ngôn Mặc quen thuộc địa hình Nam Cương hơn.”
Nàng cột chặt áo choàng, vừa ho vừa bước ra cửa, nghe thấy câu này liền quay đầu lại cười nhìn Ngôn Thâm: “Ngươi tương đối ồn ào.” Dứt lời liền rời khỏi khách điếm. Ngôn Mặc liếc mắt nhìn Ngôn Thâm, nhét bao tải trong tay mình vào tay hắn, khó có khi mở miệng nói: “Ta biết rõ nàng là sinh mệnh của hầu gia.”
Ngôn Thâm thở dài: “Chủ mẫu kỳ thực rất có mắt nhìn.”
Đợi tới khi Ngôn Mặc bước tới cửa, phía sau bỗng vang lên một tiếng ‘Này’, hắn không quay đầu lại.
“…Vạn sự cẩn trọng.”
Nam Cương không có mùa đông, sau khi tiến vào Nam Cương, quanh mình ấm áp như mùa xuân, trên mặt đất tràn ngập màu xanh tươi, trong không khí phảng phất một hương hoa nhàn nhạt.
A Ân cởi bỏ áo choàng trên người xuống.
Non nửa tháng bệnh phong hàn của nàng đã khá hơn nhiều, hôm nay đến Nam Cương, bệnh đã khỏi hẳn.
Nàng thấp giọng nói: “Thảo nào mà thổ nhưỡng nơi này có thể dưỡng ra cổ trùng, bốn mùa tràn đầy sức sống, sinh cơ bừng bừng.”
Lại nói với Ngôn Mặc: “Ngôn Mặc, đi về hướng đông nam đi, gặp được sông thì dừng lại.”
Ngôn Mặc đáp ứng.
Nàng rất thích tính tình Ngôn Mặc, mặc dù trầm mặc ít nói nhưng chuyện nên làm tuyệt đối không có qua loa. Một đường đi tới đây hắn không nói được mấy câu, nhưng chuyện cần làm đều thu xếp rất ổn thỏa, đôi khi còn khiến nàng không khỏi cảm khái thủ đoạn dạy dỗ thuộc hạ của Trầm Trường Đường.
Xe ngựa đi khoảng ước chừng một canh giờ, đến lúc xế trưa thì dừng lại.
Ngôn Mặc nói: “Đã tới.”
Nàng xuống xe ngựa, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh đánh giá, so với tưởng tượng trong lòng nàng cũng không có gì khác biệt lắm. Qua sông, đối diện là một mảnh cây cối, lại nhìn về phía trước một chút nữa là núi non liên miên chiếm một nửa địa hình Nam Cương, đỉnh núi cao chót vót như chạm tới mây một nửa bị tuyết trắng bao phủ trắng xóa.
Trong tay A Ân không có bản đồ, nhưng một tấm bản đồ châu báu từ lâu đã in sâu trong lòng nàng.
Nàng đưa cho hoàng đế bản đồ thật, nhưng nơi thực sự giấu chấu báu nàng lại đã cải biến một chút, lúc này nếu nàng đoán không sai, thì hiện tại đoàn người của hoàng đế đang leo lên núi tuyết ngược hướng với nàng. Nàng xiết chặt nắm tay, ngăn chặn nội tâm kích động, nói: “Bỏ xe ngựa đi, chúng ta qua sông.”
Nếu là lúc trước nàng nhất định sẽ không ngờ tới có ngày cư nhiên có thể cùng quan hệ với bản đồ kho báu. Lúc còn bé nàng vẫn cho rằng đó chỉ là câu chuyện lừa gạt tiểu hài tử mà thôi, thế nhưng sau khi lớn lên lại phát hiện mình vậy mà lại thực sự đang lên đường tìm châu kho báu. Giang Cốt rất giảo hoạt, hắn hiểu rõ nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất, bảo tàng kho báu ở Nam Cương, cũng không phải ở nơi nguy hiểm nhất ở trên núi tuyết, mà là ở trong rừng rậm trước mặt nàng.
Trong rừng rậm không thiếu những người Nam Cương mũi cao mắt sâu.
Nam Cương từ lâu đã nhập vào bản đồ Đại Hưng, những năm gần đây buôn bán qua lại, người Trung Nguyên tới Nam Cương cũng không ít. Bởi vậy khi nàng cùng Ngôn Mực xuất hiện cũng không có gì kỳ lạ, cũng ít người chú ý tới bọn họ.
Giang Dương đưa cho nàng một ít thuốc tiêu trùng, lúc này liền có tác dụng.
Trong rừng đại khái người đi lại nhiều, cũng đi ra một con đường bằng phẳng. Ngày sinh nhật mười tám tuổi của nàng hôm đó, tổ phụ tặng nàng con hạch điêu cuối cùng, chính là một mảnh rừng cây này, lúc đó nàng nhìn không hiểu ánh mắt thâm trầm của tổ phụ, hiện tại đã hiểu.
Người cất giấu cả một đời, buông bỏ thứ yêu thích, tất cả đều bởi vì chôn giấu kho báu tại một mảnh rừng cây này.
Nàng thuê một người trẻ bản địa, để hắn dẫn đường. Bản đồ kho báu nằm ở vị trí rất rõ ràng, ở dưới sự hướng dẫn của người kia, nàng dùng ba ngày liền tìm ra cửa động.
Nàng từ trước tới nay vẫn luôn cẩn thận, ở trước cửa động liền từ biệt người kia, sau đó mới cùng Ngôn Mặc đi vào. Trong động quanh co khúc khuyủ, lại đặc biệt an tĩnh, cơ hồ là cái kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Cũng không biết đi qua bao lâu, nàng nhờ ánh lửa mới nhìn thấy một ngọn đá.
Cửa đá cao chừng hai trượng, sừng sững như tường đồng vách sắt dựng trước mặt hai người.
A Ân còn đang muốn đưa tay đẩy, ánh mắt Ngôn Mặc lanh lẹ kéo tay nàng lại, nói: “Để ta.”
Hắn hoạt động gân cốt, dùng hết toàn lực đẩy về phía trước, nhưng mà cửa đá không nhúc nhích chút nào.
Nàng nói: “Bảo tàng hẳn là ở sau cánh cửa đá này.” Nàng đi quanh cửa đá nhìn, nói: “Phải có bộ phận trọng yếu để khởi động cánh cửa này, chúng ta tìm chung quanh xem, nếu như có cơ quan, hẳn là không cách xa lắm.”
Nàng giơ cao cây đuôc, từ hai bên cửa dò xét. Sơn động này màu trắng vôi, vừa kiên cố lại vừa cứng cáp, có thể là do chưa từng được mặt trời chiếu qua, mặt trên lộ ra những hình thù kỳ quái, nàng còn đang muốn tiến lên nhìn kỹ thì thình lình sống lưng run rẩy.
Bên cổ truyền tới một cỗ khí lạnh lẽo.
Nàng cúi đầu nhìn liền thấy một thanh chủy thủ sắc bén, theo đó còn có thanh âm lạnh lẽo của Vĩnh Thịnh đế.
“Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, người đâu, máy tới bắt chúng lại.”
A Ân cứng đờ xoay người lại, dần dần, trong sơn động sáng lên như ban ngày, ba bốn mươi người vây kín sơn động, trong đó người đứng đầu chính là Vĩnh Thịnh đế. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng: “Thủ đoạn cảu ngươi trẫm chưa từng để vào mắt.”
Nàng cùng Ngôn Mặc bị bắt, trước người là thất hoàng bát thụ trường kiếm, tựa như chỉ cần rướn cổ lên một chút liền có thể bắn ra ba thước máu tươi.
Vĩnh Thịnh đế cũng không còn rảnh rỗi xử trí hai người.
Mộng đẹp của tổ tôn ba đời bọn họ hiện tại gần trong gang tấc, hắn phân phó: “Phá cửa.”
ước chừng khoảng hai mươi người xông tới dùng cọc hung hăng phá cửa, tiếng động đinh tai nhức óc vang lên không ngừng.
Ngôn Mặc tính toán một chút thấy có khả năng xông tới, hướng mắt nhìn nàng.
Nàng lại lắc lắc đầu, ý bảo hắn an tâm một chút không cần vội.
Cửa đá lì lợm mãi không vỡ, mặc cho người đông tây nam bắc đụng vào vẫn lù lù bất động. Sắc mặt Vĩnh Thịnh đế càng ngày càng xấu, lúc này hắn ra lệnh: “Dừng lại.”
Hắn đánh giá phiến đá một chút: “Đi xem xung quanh có bộ phận nào không?”
Lúc này nàng lại cúi đầu cười, tiếng cười ở trong sơn động phát ra vô cùng trong trẻo.
Vĩnh Thịnh đế nhìn về phía nàng.
“Thánh thượng còn nói rằng Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, không biết tới cuối cùng thánh thượng cho rằng ai là bọ ngựa, ai là hoàng tước? Thánh thượng thử dịch bảy, tám bước, nhìn xem đó là cái gì?”
Lại nói ít nhiều cũng làm phiền Vĩnh Thịnh đế, nếu không có hắn đột nhiên xuất hiện, đem nàng ép tới đây, nàng cũng không thể từ góc độ này phát hiện ra mánh khóe.
Sơn động gập ghềnh, bởi vì bị thời gian bào mòn, có không ít chỗ bị đục loang lổ, như là tổ ong, tỉ mỉ cân nhắc, ước chừng phải có hơn trăm lỗ, mà trong đó có mười tám lỗ nhỏ lớn bé đồng nhất, cỡ như hạch đào, chằng chịt phân bố có quy luật.
Người khác có thể không nhìn ra nhưng A Ân thì có.
Nàng tự mình họa ra bản đồ, vừa nhìn liền nhận ra quy luật.
Sắc mặt Vĩnh Thịnh đế nặng nề: “Đem hạch điêu bỏ vào.” Ti Đằng lên tiếng đáp ứng, cẩn thận mang mười tám hạch điêu bỏ vào đúng vị trí, thế nhưng vách đá vẫn không có tí động đậy nào.
Làm như nhớ tới cái gì, ánh mắt Vĩnh Thịnh đế sáng như đuốc.
Nàng nói: “Thánh thượng không mang hạch điêu sư đến đây chăng? Mặc dù có mang đến, cũng chưa chưa hồi phục lại hoàn toàn như hạch điêu Thập Bát Châu chân chính, nhưng ta không giống vậy. Không ai có thể quen thuộc với hạch điêu Thập Bát Châu hơn ta.” Nàng ngước cổ lên nhìn, rõ ràng là dáng vẻ rất tùy ý nhưng hiện tại lại mang một dáng vẻ tự tin cơ trí khiến người nhìn mà lóa mắt, nàng nói: “Thánh thượng, chúng ta làm một cái giao dịch đi?”
Hắn là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp, sắc mặt cực kỳ xấu xí.
Trong động rõ ràng có hơn mười người, nhưng bởi vì hoàng đế cùng A Ân đang giương cung bạt kiếm mà trở nên vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có vài phần cảm giác gió thổi trước mưa giông. Được một lúc hoàng đế hỏi: “Giao dịch gì?”
“Thánh thượng trước tiên có thể để thị vệ của người buông kiếm trước không?”
Hắn nháy mắt.
Đao kiếm sáng loáng cuối cùng cũng biến mất, nàng đứng lên, nói: “Chắc là thánh thượng cũng biết, kho báu giấu ở đằng sau cửa đá này, mà người có thể khai phá nó hiện tại chỉ có ta.”
“Ngươi muốn cái gì?” Hắn lạnh lùng nói: “Tứ hôn?”
“Không.”
Nàng chậm rãi lắc đầu, “Ta trước đây vẫn luôn tự hỏi điêu hạch tới cảnh giới cuối cùng là gì, ngày hôm nay cuối cùng đã hiểu ra được, chính là vứt bỏ hết tùy tâm sở dục của con người. Cho đến nay ta chưa từng cầu mong có danh phận gì, lại càng không cần kẻ nào đồng ý hôn sự giữa ta cùng Minh Mục.” Nàng chỉ vào cửa đá, nói: “Ta dùng kho báu phía sau cánh cửa để đối lấy một thỉnh cầu với ngài, chỉ cần ngài chiếu cáo thiên hạ, trả lại tự do cho Minh Mục.”
Sắc mặt hoàng đế tối lại, ánh mắt hắn nhìn nàng có vài phần phức tạp, một lúc sau hắn đồng ý.
“Trẫm đáp ứng ngươi.”
Hoàng đế sai người ở ngoài cửa động canh giữ. A Ân chờ tới khi hoàng đế đi nghỉ liền bắt đầu điêu hạch. Hoàng đế thấy nàng điêu chậm rãi, trong lòng biết nàng vẫn còn lo lắng, mới ở trước mặt mọi người sai Ti Đằng chiếu cáo thiên hạ. Nàng cho Ngôn Mặc sai người ra ngoài nghe ngóng, xác nhận không có gì sai sót mới đẩy nhanh tiến độ điêu hạch.
Sau khi Ngôn Mặc trở về lặng lẽ nhìn A Ân hồi lâu mới nói: “Cô nương thực sự là cẩn thận.”
“Còn không phải là di hầu gia nhà các ngươi bồi dưỡng ra được sao?”
“Cô nương biết chuyện của Tôn gia lang quân sao?”
“Vốn là không biết, nhưng hiện tại đã biết.”
Ngôn Mặc im lặng, quyết định sau này đều phải cẩn trọng từ lời nói tới việc làm. Nàng tiến hành một bước đánh bóng cuối cùng, vừa chà vừa nói: “Kỳ thực lòng ta vẫn có chút nghi ngờ, ban đầu lúc còn ở Tuy Châu luôn có thể trùng hợp bắt gặp những chuyện kỳ quái, đôi lúc luôn cảm thấy có người ở phía trước chỉ điểm, lúc đó ta cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hôm nay tỉ mỉ nghĩ lại, bất luận là những chuyện kia hay là Tôn thập lang, đều không thoát khỏi liên quan tới hầu gia nhà các ngươi.”
Bóng đêm um tùm, nàng nhìn đống lửa, bỗng nhiên thở dài: “Ta có chút nhớ nhung hầu gia nhà các ngươi rôi.”
Ngôn Mặc đáp: “Là của cô nương, không phải nhà chúng ta.”
Nàng xì cười: “Kỳ thực ngươi cũng hài hước lắm.”
Mười tám con hạch điêu, chỉ có hai con sai lầm, nàng dùng không tới hai ngày liền hồi phục lại như cũ. Mười tám hạch điêu quy về một mối, cửa đá đang đóng chặt mãnh liệt rung động, sau khi phát ra một tiếng nổ vang liền hoàn toàn mở ra.
Tác giả :
Đạm Anh