Tiểu Dược Thê
Chương 112
Trong mật đạo không gian có vài phần mờ tối, không khí lại loãng, cửa đá trước mặt chậm rã chuyển động, lộ ra một cỗ quan tài gỗ, ở trong không gian âm u nhỏ hẹp này phá lệ đáng sợ. Nếu đổi lại là những cô nương khác trông thấy nhất định sẽ sắc mặt đại biến, hoa dung thất sắc.
Ngược lại A Ân giờ phút này vô cùng kinh ngạc nhìn quan tài cách đó không xa, có chút thất thần. Hồi lâu vẫn không dám tin, mặt mũi lộ ra vẻ vui mừng cùng trông đợi, nàng lắp bắp: “Chàng…Chàng sao có thể làm được?”
Nàng chạy như bay tới, nhìn cỗ quan tài như trông thấy trân bảo, tay không nhịn được đẩy nắp quan tài ra.
Nàng khí lực lớn, không cần hắn giúp đã có thể tự đẩy ra, vừa nhìn vào liền thấy bên trong là một cỗ xương trắng. Mục Dương hầy lững thững bước tới, nói: “Hoán long chuyển phượng thôi.”
Thấy nàng nhìn tới mức nhập thần liền nói: “Đây là thánh thượng sai người chuyển từ trong cung ra, nàng có thể nhận ra đây là tổ phụ chúng ta sao?”
A Ân chăm chú nhìn, tự nhiên không chú ý tới hắn dùng từ có gì không thích hợp.
Nàng hỏi: “Chẳng lẽ thánh thượng còn có sở thích cất giữ hài cốt nữa sao?”
“Không có.”
Thần sắc nàng hơi động, rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta muốn cùng tổ phụ nói vài câu.” Hắn khẽ vuốt cằm, quay lưng bước ra ngoài. Hắn ở ngoài bỗng có một cảm giác một chút phiền não xửa nay chưa từng có. Không phải vì A Ân, mà là vì tổ phụ nàng.
Một lát sau nàng đi ra.
Hắn trông thấy nàng bước ra liền tìm kiếm bóng dáng hắn, đến khi chạm phải tầm mắt hắn, trong mắt hắn đã che giấu đi phần phiền não trước đó, sải bước tới kéo tay nàng.
Nàng cười ôn nhu với hắn, nói: “Ta muốn trước tiên an trí hài cốt của tổ phụ ở đây, đợi có thời cơ sẽ chuyển về Cung thành.” Nàng nghĩ một chút, giờ phút này không thể tùy tiện hành động được. Nàng lúc này đang ở Vĩnh Bình, dưới chân thiên tử, nhất cử nhất động đều dễ dàng bị người khác để mắt tới. Tuy trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đưa tổ phụ trở về cố hương nhưng nàng hiểu rõ hiện tại không phải thời cơ.
Nếu không bị phát hiện sẽ thất bại trong gang tấc, nói không chừng còn liên lụy tới hắn.
Nàng hỏi: “Có người phát hiện sao?”
Hắn đáp: “Bổn hầu làm việc há lại lưu lại sơ suất chứ?”
Nàng cười, đáp: “Vâng, Minh Mục thủ đoạn lợi hại nhất, A Ân cam chịu nhận thua.” Ngừng một lát nàng lại vẻ lo âu: “Nếu như bị hoàng đế phát hiện, vậy…”
Lời còn chưa dứt liền bị hắn ngắt: “Sẽ không bị phát hiện, không còn sớm nữa, để ta đưa nàng về.”
Nàng thấy vậy cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
Hai người tựa hồ như đạt một loại ăn ý không nói rõ, nàng không hỏi tới hành động của Vĩnh Thịnh đế, chàng cũng không hỏi tới chuyện của tổ phụ A Ân, tựa như sợ rằng vừa hỏi đến sẽ khiến tầng ăn ý này bị phá vỡ, lại trở về tình huống như năm ngoái.
Sau khi Trầm Trường Đường đưa nàng về, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà hung hãn hôn môi nàng. Lần này đã không cần cố kỵ, hắn hôn nàng đến cả người nhũn ra, ngay cả động cũng không muốn động, cuối cùng vẫn là để hắn ôm nàng lên giường, sau khi nàng ngủ rồi mới theo mật đạo trở về phủ.
Ngày kế sau khi nàng tỉnh dậy, nhớ lại hành động càn rỡ của hắn đêm qua thì mặt liền đỏ lên. Có thị tỳ mang nước nóng vào, lặng lẽ đặt lên giá để chậy liền lặng lẽ rời đi.
Nàng hiện tại tuy đã kiếm được tiền nhưng vẫn không có thói quen dùng nha hoàn, tất cả nha hoàn mua về phủ đều là để hầu hạ A Tuyền. Nếu không phải là A Tuyền kiên quyết muốn giũ lại một người bên cạnh nàng thì nàng đã sớm đuổi tới chỗ A Tuyền rồi. Cũng không phải là nàng không có thói quen được phục dịch, mà vì nàng thích sống cuộc sống một mình lặng lẽ, bên cạnh không cần bất kỳ ai theo, A Tuyền là ngoại lệ, Trầm Trường Đường cũng vậy.
Mà vừa nghĩ tới hắn nàng liền thấy ngực đau, miệng đau, đầu lưỡi cũng đau. Ba loại đau đớn hội tụ khiến nàng thật mắc cỡ chết mà. Nàng thật khó khăn rửa mặt, khó khăn dùng điểm tâm.
Khương Tuyền trông thấy nàng không ổn, hỏi: “Tỷ tỷ nhiệt miệng sao? Miệng có gì khó chịu ư?”
Vừa nghe A Tuyền hỏi vậy nàng lại không khỏi nhớ tới tình cảnh tối qua, liền ho khan không thôi: “Không có nhiệt miệng, uống nước một chút là đỡ thôi.”
A Tuyền “A” một tiếng, lại hỏi: “Tỷ tỷ, sao tự dưng mặt tỷ lại đỏ lên vậy?”
Nàng nghe thấy lại nặng nề ho khan vài tiếng: “Trời nóng, để cho Phạm Hảo Hạch chuẩn bị mấy thứ giải nhiệt đi.” Nàng rất sợ muội muội nhà mình lại truy hỏi thêm, chuyện mắc cỡ như vậy nào có thể nói với muội muội chứ, đành nhanh nhẹn lảng sang chuyện khác: “Sáng nay đã uống thuốc chưa? Nếu chưa ổn ta lại mời đại phu tới xem một chút.”
Qủa nhiên vừa nghe tới chuyện ‘uống thuốc’ A Tuyền liền giật mình, gật đầu như gà con mổ thóc. Thật may đúng lúc này Phạm Hảo Hạch bước vào, phá vỡ cục diện quẫn bách của hai tỷ muội. A Tuyền trông thấy hắn thì vội vàng đứng dậy nói: “Muội đi uống thuốc đây.”
Lúc rời đi lại vừa vặn chạm phải vai hắn. Hắn ngẩn ra, lúc giương mắt nhìn lại A Ân không khỏi cảm thấy sững sờ một chút. Đại cô nương cùng A Tuyền cô nương hôm nay có chuyện gì thế nhỉ?
A Ân nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn đáp: “Hồi bẩm đại cô nương, hạch điêu yến kế tiếp là muốn nửa tháng tổ chức một lần sao? Danh sách mời như thế nào? Mời hạch điêu kỹ giả hay mời phú thương?”
Nàng đáp: “Không cần nửa tháng làm một lần đâu, nhiều quá thành nhàm, làm nhiều quá sẽ khiến người ta cảm thấy không còn mới lạ gì nữa. Hạch điêu yến lần này sẽ không mời hạch điêu kỹ giả nữa, mời mấy vị đại nhân đã bàn tới lúc đầu. Thiệp mời một tháng sau hẵng gửi.”
Nghĩ đến điều gì nàng lại nói: “Trà quán chuẩn bị thế nào rồi?”
Hắn đáp: “Hồi bẩm cô nương, địa điểm đã chọn được, vốn là một khách điểm, ta xem xét trong nửa tháng sẽ sửa sang lại quán. Lúc trước còn phân vân giữ Tây Huyền phố và Đông Vũ phố, Tây Huyền phố tập hợp rất nhiều hạch điêu kỹ giả lớn, lại có lôi đài của đại cô nương, chắc hẳn sẽ kéo tới không ít khách, nhưng sau đấy nghĩ lại thì thấy không ổn lắm, mặc dù hoàng đế trọng hạch điêu nhưng số lượng hạch điêu kỹ giả lại ít, vẫn phải tính tới mọi tầng lớp, liền quyết định chọn Đông Vũ phố, cửa hàng đang trang hoàng lại, xin đại cô nương chọn một ngày lành để khai trương.”
Nàng đáp: “Huynh cân nhắc thật chu toàn, đã có kinh nghiệm khai trương quán rượu ở Tuy Châu, ta dĩ nhiên là tin tưởng huynh.”
Đột nhiên trong lòng nàng nhảy ra một ý kiến không tồi.
Ngược lại A Ân giờ phút này vô cùng kinh ngạc nhìn quan tài cách đó không xa, có chút thất thần. Hồi lâu vẫn không dám tin, mặt mũi lộ ra vẻ vui mừng cùng trông đợi, nàng lắp bắp: “Chàng…Chàng sao có thể làm được?”
Nàng chạy như bay tới, nhìn cỗ quan tài như trông thấy trân bảo, tay không nhịn được đẩy nắp quan tài ra.
Nàng khí lực lớn, không cần hắn giúp đã có thể tự đẩy ra, vừa nhìn vào liền thấy bên trong là một cỗ xương trắng. Mục Dương hầy lững thững bước tới, nói: “Hoán long chuyển phượng thôi.”
Thấy nàng nhìn tới mức nhập thần liền nói: “Đây là thánh thượng sai người chuyển từ trong cung ra, nàng có thể nhận ra đây là tổ phụ chúng ta sao?”
A Ân chăm chú nhìn, tự nhiên không chú ý tới hắn dùng từ có gì không thích hợp.
Nàng hỏi: “Chẳng lẽ thánh thượng còn có sở thích cất giữ hài cốt nữa sao?”
“Không có.”
Thần sắc nàng hơi động, rũ mắt, thấp giọng nói: “Ta muốn cùng tổ phụ nói vài câu.” Hắn khẽ vuốt cằm, quay lưng bước ra ngoài. Hắn ở ngoài bỗng có một cảm giác một chút phiền não xửa nay chưa từng có. Không phải vì A Ân, mà là vì tổ phụ nàng.
Một lát sau nàng đi ra.
Hắn trông thấy nàng bước ra liền tìm kiếm bóng dáng hắn, đến khi chạm phải tầm mắt hắn, trong mắt hắn đã che giấu đi phần phiền não trước đó, sải bước tới kéo tay nàng.
Nàng cười ôn nhu với hắn, nói: “Ta muốn trước tiên an trí hài cốt của tổ phụ ở đây, đợi có thời cơ sẽ chuyển về Cung thành.” Nàng nghĩ một chút, giờ phút này không thể tùy tiện hành động được. Nàng lúc này đang ở Vĩnh Bình, dưới chân thiên tử, nhất cử nhất động đều dễ dàng bị người khác để mắt tới. Tuy trong lòng nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đưa tổ phụ trở về cố hương nhưng nàng hiểu rõ hiện tại không phải thời cơ.
Nếu không bị phát hiện sẽ thất bại trong gang tấc, nói không chừng còn liên lụy tới hắn.
Nàng hỏi: “Có người phát hiện sao?”
Hắn đáp: “Bổn hầu làm việc há lại lưu lại sơ suất chứ?”
Nàng cười, đáp: “Vâng, Minh Mục thủ đoạn lợi hại nhất, A Ân cam chịu nhận thua.” Ngừng một lát nàng lại vẻ lo âu: “Nếu như bị hoàng đế phát hiện, vậy…”
Lời còn chưa dứt liền bị hắn ngắt: “Sẽ không bị phát hiện, không còn sớm nữa, để ta đưa nàng về.”
Nàng thấy vậy cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
Hai người tựa hồ như đạt một loại ăn ý không nói rõ, nàng không hỏi tới hành động của Vĩnh Thịnh đế, chàng cũng không hỏi tới chuyện của tổ phụ A Ân, tựa như sợ rằng vừa hỏi đến sẽ khiến tầng ăn ý này bị phá vỡ, lại trở về tình huống như năm ngoái.
Sau khi Trầm Trường Đường đưa nàng về, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà hung hãn hôn môi nàng. Lần này đã không cần cố kỵ, hắn hôn nàng đến cả người nhũn ra, ngay cả động cũng không muốn động, cuối cùng vẫn là để hắn ôm nàng lên giường, sau khi nàng ngủ rồi mới theo mật đạo trở về phủ.
Ngày kế sau khi nàng tỉnh dậy, nhớ lại hành động càn rỡ của hắn đêm qua thì mặt liền đỏ lên. Có thị tỳ mang nước nóng vào, lặng lẽ đặt lên giá để chậy liền lặng lẽ rời đi.
Nàng hiện tại tuy đã kiếm được tiền nhưng vẫn không có thói quen dùng nha hoàn, tất cả nha hoàn mua về phủ đều là để hầu hạ A Tuyền. Nếu không phải là A Tuyền kiên quyết muốn giũ lại một người bên cạnh nàng thì nàng đã sớm đuổi tới chỗ A Tuyền rồi. Cũng không phải là nàng không có thói quen được phục dịch, mà vì nàng thích sống cuộc sống một mình lặng lẽ, bên cạnh không cần bất kỳ ai theo, A Tuyền là ngoại lệ, Trầm Trường Đường cũng vậy.
Mà vừa nghĩ tới hắn nàng liền thấy ngực đau, miệng đau, đầu lưỡi cũng đau. Ba loại đau đớn hội tụ khiến nàng thật mắc cỡ chết mà. Nàng thật khó khăn rửa mặt, khó khăn dùng điểm tâm.
Khương Tuyền trông thấy nàng không ổn, hỏi: “Tỷ tỷ nhiệt miệng sao? Miệng có gì khó chịu ư?”
Vừa nghe A Tuyền hỏi vậy nàng lại không khỏi nhớ tới tình cảnh tối qua, liền ho khan không thôi: “Không có nhiệt miệng, uống nước một chút là đỡ thôi.”
A Tuyền “A” một tiếng, lại hỏi: “Tỷ tỷ, sao tự dưng mặt tỷ lại đỏ lên vậy?”
Nàng nghe thấy lại nặng nề ho khan vài tiếng: “Trời nóng, để cho Phạm Hảo Hạch chuẩn bị mấy thứ giải nhiệt đi.” Nàng rất sợ muội muội nhà mình lại truy hỏi thêm, chuyện mắc cỡ như vậy nào có thể nói với muội muội chứ, đành nhanh nhẹn lảng sang chuyện khác: “Sáng nay đã uống thuốc chưa? Nếu chưa ổn ta lại mời đại phu tới xem một chút.”
Qủa nhiên vừa nghe tới chuyện ‘uống thuốc’ A Tuyền liền giật mình, gật đầu như gà con mổ thóc. Thật may đúng lúc này Phạm Hảo Hạch bước vào, phá vỡ cục diện quẫn bách của hai tỷ muội. A Tuyền trông thấy hắn thì vội vàng đứng dậy nói: “Muội đi uống thuốc đây.”
Lúc rời đi lại vừa vặn chạm phải vai hắn. Hắn ngẩn ra, lúc giương mắt nhìn lại A Ân không khỏi cảm thấy sững sờ một chút. Đại cô nương cùng A Tuyền cô nương hôm nay có chuyện gì thế nhỉ?
A Ân nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn đáp: “Hồi bẩm đại cô nương, hạch điêu yến kế tiếp là muốn nửa tháng tổ chức một lần sao? Danh sách mời như thế nào? Mời hạch điêu kỹ giả hay mời phú thương?”
Nàng đáp: “Không cần nửa tháng làm một lần đâu, nhiều quá thành nhàm, làm nhiều quá sẽ khiến người ta cảm thấy không còn mới lạ gì nữa. Hạch điêu yến lần này sẽ không mời hạch điêu kỹ giả nữa, mời mấy vị đại nhân đã bàn tới lúc đầu. Thiệp mời một tháng sau hẵng gửi.”
Nghĩ đến điều gì nàng lại nói: “Trà quán chuẩn bị thế nào rồi?”
Hắn đáp: “Hồi bẩm cô nương, địa điểm đã chọn được, vốn là một khách điểm, ta xem xét trong nửa tháng sẽ sửa sang lại quán. Lúc trước còn phân vân giữ Tây Huyền phố và Đông Vũ phố, Tây Huyền phố tập hợp rất nhiều hạch điêu kỹ giả lớn, lại có lôi đài của đại cô nương, chắc hẳn sẽ kéo tới không ít khách, nhưng sau đấy nghĩ lại thì thấy không ổn lắm, mặc dù hoàng đế trọng hạch điêu nhưng số lượng hạch điêu kỹ giả lại ít, vẫn phải tính tới mọi tầng lớp, liền quyết định chọn Đông Vũ phố, cửa hàng đang trang hoàng lại, xin đại cô nương chọn một ngày lành để khai trương.”
Nàng đáp: “Huynh cân nhắc thật chu toàn, đã có kinh nghiệm khai trương quán rượu ở Tuy Châu, ta dĩ nhiên là tin tưởng huynh.”
Đột nhiên trong lòng nàng nhảy ra một ý kiến không tồi.
Tác giả :
Đạm Anh