Tiểu Đệ
Chương 7
Sáng sớm lúc 6 giờ là thời gian rời giường, cửa nhà lao mở ra, bốn tên đồng lõa, mặc quần áo, Chưa đầy 30 phút thì xong.
Người mang số 90 tự xưng là Lôi, hỏi Cư Ứng Phong vẫn chưa rời khỏi giường.
“Lão đại muốn xin nghỉ ạ?”
“Nói với giám ngục, tao thấy mệt toàn thân vô lực, bệnh nghỉ một ngày.”
Nghe khẩu khí kia, giống như nhà giam là nhà của hắn vậy.
Sử Kiến Nghiệp ở giường dưới, khi giám ngục đi ngang qua nhà giam quát to gọi rời giường, liền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng là cố gắng cả nữa ngày mà nửa thân dưới đều đau nhức không nghe lời. Nhưng cậu lại không muốn xin nghỉ, dù sao ngày hôm qua vẫn còn khỏe, lỡ như cậu bị bắt đi khám, để bác sĩ nhìn đến nơi đó, cậu còn không bằng chết đi.
Cư Ứng Phong lấy tay vỗ vỗ giường dưới.
“Muốn cùng xin nghỉ ở trong này với tôi không?”
Sử Kiến Nghiệp giật mình một cái, theo hắn, đi theo cái tên ác ma cường bạo mình? Vì những lời này, cậu giãy dụa muốn đứng lên càng mạnh mẽ. Vật lộn đứng lên xong thì mặc quần áo.
6 giờ 30 phút thì phải xuống sân tập thể dục chạy ba vòng, Sử Kiến Nghiệp liền cảm giác được hậu đình phía sau của mình có cái gì đó chảy dọc theo đùi, phía sau dường như bị thương trở nên đau đớn. Miễn cưỡng kiên trì đến 7 giờ lúc đi rửa mặt, sắc mặt cậu sớm đã trắng bệch, đau đến nổi đổ mồ hôi ướt cả quần áo.
7 giờ tiến vào buồng vệ sinh nhưng đã đầy người, Sử Kiến Nghiệp đứng ngoài cửa tựa lên tường chống đỡ thân thể, Lôi đi tới đỡ cậu, hướng ba người khác nhìn.
Ba người kia đi vào đuổi tất cả mọi người trong buồng vệ sinh đi. Hai người đi ra đỡ Sử Kiến Nghiệp vào.
Tiến vào buồng vệ sinh đóng cửa lại, việc đầu tiên Sử Kiến Nghiệp làm là nôn mửa một trận, thân dưới thật sự đau đớn, trải qua trận kịch liệt vận động cơ hồ tê liệt. Cởi quần ra, phía trên có chút ẩm ướt, quần màu tối nên không thấy rõ được là cái gì, lấy tay chạm xuống phía dưới một chút, có vết máu còn có một ít chất lỏng màu trắng.
Tinh dịch, máu, Sử Kiến Nghiệp chân run run trượt xuống đất, cậu ngất vì sợ máu.
Bên ngoài nghe rầm một tiếng, tiếng đến hỏi.
“Cậu không sao chứ?”
Không nghe tiếng trả lời, Lôi có dự cảm không tốt, tiếng đến tung chân đá bay cửa.
Sử Kiến Nghiệp cuối cùng vẫn là trở về nhà giam, lý do thân thể suy yếu sau khi luyện tập thì ngất xỉu, lý do này tuy chỉ có một chút sự thật, nhưng cũng là lý do tốt nhất. Lần đầu tiên hưởng thụ đặc quyền nhưng lại ở dưới tình huống như vậy, chỉ có thể khóc than.
Tất cả mọi người đi ra ngoài lao động, chỉ còn lại Sử Kiến Nghiệp cùng Cư Ứng Phong.
“Ha ha.”
Cư Ứng Phong ở giường phía trên cười nhạo Sử Kiến Nghiệp.
“Đã yếu mà còn ra gió, tôi lần đầu tiên nghe tới, có người bị máu của mình dọa ngất đấy.”
Sử Kiến Nghiệp lấy chăn trùm đầu.
Ác ma, mình thành cái dạng này còn không phải tại hắn sao.
Cư Ứng Phong giật cái chăn trên mặt cậu ra.
“Không cần xấu hổ, ở đây không ai dám cười cậu đâu, nhưng thật ra tối hôm qua tôi làm vài lần chân cũng muốn nhũn ra, thể lực giảm xuống, đều là do cậu tối hôm qua không chịu hợp tác một chút, nếu nghe lời thì cậu cũng không phải khổ như vầy, tôi cũng không phải lãng phí nhiều thể lực thư thế, mệt muốn chết.”
Đây là tiếng người hả?
“Anh không phải là người!”
Sử Kiến Nghiệp từ trước đến giờ luôn là người tốt nhất thời chỉ có thể nhớ được một câu mắng chửi như vậy.
Cư Ứng Phong nghe xong, nhảy xuống giường. Đứng ở trước mặt cậu.
“Muốn biết cái gì gọi là không phải người không?”
Sử Kiến Nghiệp lùi sâu về trong giường, chậm rãi lui tới góc tường. Gắt gao quấn chặt chăn quanh người.
“Anh…… Anh muốn làm cái gì?”
Cư Ứng Phong nở nụ cười. Nhìn chằm chằm Sử Kiến Nghiệp như muốn đòi mạng.
—
Người mang số 90 tự xưng là Lôi, hỏi Cư Ứng Phong vẫn chưa rời khỏi giường.
“Lão đại muốn xin nghỉ ạ?”
“Nói với giám ngục, tao thấy mệt toàn thân vô lực, bệnh nghỉ một ngày.”
Nghe khẩu khí kia, giống như nhà giam là nhà của hắn vậy.
Sử Kiến Nghiệp ở giường dưới, khi giám ngục đi ngang qua nhà giam quát to gọi rời giường, liền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng là cố gắng cả nữa ngày mà nửa thân dưới đều đau nhức không nghe lời. Nhưng cậu lại không muốn xin nghỉ, dù sao ngày hôm qua vẫn còn khỏe, lỡ như cậu bị bắt đi khám, để bác sĩ nhìn đến nơi đó, cậu còn không bằng chết đi.
Cư Ứng Phong lấy tay vỗ vỗ giường dưới.
“Muốn cùng xin nghỉ ở trong này với tôi không?”
Sử Kiến Nghiệp giật mình một cái, theo hắn, đi theo cái tên ác ma cường bạo mình? Vì những lời này, cậu giãy dụa muốn đứng lên càng mạnh mẽ. Vật lộn đứng lên xong thì mặc quần áo.
6 giờ 30 phút thì phải xuống sân tập thể dục chạy ba vòng, Sử Kiến Nghiệp liền cảm giác được hậu đình phía sau của mình có cái gì đó chảy dọc theo đùi, phía sau dường như bị thương trở nên đau đớn. Miễn cưỡng kiên trì đến 7 giờ lúc đi rửa mặt, sắc mặt cậu sớm đã trắng bệch, đau đến nổi đổ mồ hôi ướt cả quần áo.
7 giờ tiến vào buồng vệ sinh nhưng đã đầy người, Sử Kiến Nghiệp đứng ngoài cửa tựa lên tường chống đỡ thân thể, Lôi đi tới đỡ cậu, hướng ba người khác nhìn.
Ba người kia đi vào đuổi tất cả mọi người trong buồng vệ sinh đi. Hai người đi ra đỡ Sử Kiến Nghiệp vào.
Tiến vào buồng vệ sinh đóng cửa lại, việc đầu tiên Sử Kiến Nghiệp làm là nôn mửa một trận, thân dưới thật sự đau đớn, trải qua trận kịch liệt vận động cơ hồ tê liệt. Cởi quần ra, phía trên có chút ẩm ướt, quần màu tối nên không thấy rõ được là cái gì, lấy tay chạm xuống phía dưới một chút, có vết máu còn có một ít chất lỏng màu trắng.
Tinh dịch, máu, Sử Kiến Nghiệp chân run run trượt xuống đất, cậu ngất vì sợ máu.
Bên ngoài nghe rầm một tiếng, tiếng đến hỏi.
“Cậu không sao chứ?”
Không nghe tiếng trả lời, Lôi có dự cảm không tốt, tiếng đến tung chân đá bay cửa.
Sử Kiến Nghiệp cuối cùng vẫn là trở về nhà giam, lý do thân thể suy yếu sau khi luyện tập thì ngất xỉu, lý do này tuy chỉ có một chút sự thật, nhưng cũng là lý do tốt nhất. Lần đầu tiên hưởng thụ đặc quyền nhưng lại ở dưới tình huống như vậy, chỉ có thể khóc than.
Tất cả mọi người đi ra ngoài lao động, chỉ còn lại Sử Kiến Nghiệp cùng Cư Ứng Phong.
“Ha ha.”
Cư Ứng Phong ở giường phía trên cười nhạo Sử Kiến Nghiệp.
“Đã yếu mà còn ra gió, tôi lần đầu tiên nghe tới, có người bị máu của mình dọa ngất đấy.”
Sử Kiến Nghiệp lấy chăn trùm đầu.
Ác ma, mình thành cái dạng này còn không phải tại hắn sao.
Cư Ứng Phong giật cái chăn trên mặt cậu ra.
“Không cần xấu hổ, ở đây không ai dám cười cậu đâu, nhưng thật ra tối hôm qua tôi làm vài lần chân cũng muốn nhũn ra, thể lực giảm xuống, đều là do cậu tối hôm qua không chịu hợp tác một chút, nếu nghe lời thì cậu cũng không phải khổ như vầy, tôi cũng không phải lãng phí nhiều thể lực thư thế, mệt muốn chết.”
Đây là tiếng người hả?
“Anh không phải là người!”
Sử Kiến Nghiệp từ trước đến giờ luôn là người tốt nhất thời chỉ có thể nhớ được một câu mắng chửi như vậy.
Cư Ứng Phong nghe xong, nhảy xuống giường. Đứng ở trước mặt cậu.
“Muốn biết cái gì gọi là không phải người không?”
Sử Kiến Nghiệp lùi sâu về trong giường, chậm rãi lui tới góc tường. Gắt gao quấn chặt chăn quanh người.
“Anh…… Anh muốn làm cái gì?”
Cư Ứng Phong nở nụ cười. Nhìn chằm chằm Sử Kiến Nghiệp như muốn đòi mạng.
—
Tác giả :
Đông Trùng