Tiểu Đệ
Chương 6
Thở dài sau khi phát tiết, đem bộ hạ cứng rắn của mình rút ra, chỉ chừa lại đỉnh đầu trong nụ hoa, đem thắt lưng người dưới thân hướng về phía sau ôm lấy, giúp bộ hạ cứng rắn thẳng một đường xông tới trước. Nhanh chóng đâm vào điểm sâu nhất bên trong.
Tay hướng về hạ thân của món đồ chơi nhỏ không thành thật sờ soạng, rõ ràng cảm giác được khi mình chạm vào một chút, nơi đó liền đứng thẳng lên.
Đem khố hạ đối phương xem như món đồ chơi, vuốt ve xoa nắn. Thẳng đến khi nó cứng rắn đứng lên, phía trước chảy ra chất lỏng.
Cư Ứng Phong đưa môi đến bên gáy Sử Kiến Nghiệp.
“Cậu sớm ngoan như vầy có phải hơn không, vì cái gì lại muốn tôi dùng sức chứ, ngốc à? Kỳ thật loại sự tình này, cậu cũng không phải không được hưởng thụ, nơi này của cậu không phải phản ứng rất tốt đó sao?”
Cư Ứng Phong dùng sức nắm khố hạ của cậu một cái, khiến Sử Kiến Nghiệp đau đến hấp khí.
Cư Ứng Phong dùng miệng ở bên gáy Sử Kiến Nghiệp cắn cắn. Hơn nữa còn lấy khăn mặt trong miệng cậu ra. Hắn hiểu rõ, Sử Kiến Nghiệp sau chuyện này sẽ không còn dám kêu to. Sự thật chứng minh, Sử Kiến Nghiệp thật sự không có lá gan đó. Mặc kệ là ai nếu nhìn đến bộ dạng hiện tại của cậu bị đặt dưới thân nam nhân khác, cậu sẽ không còn muốn gặp ai nữa.
Cư Ứng Phong đột nhiên lật thân thể cậu lại, buông xuống. Đem hai đầu gối cậu ta cong lên đến trên vai. Sử Kiến Nghiệp không muốn nhìn đến nụ cười khiến mình sởn gai óc, hắn hết lần này đến lần khác bắt cậu phải nhìn thấy.
Sử Kiến Nghiệp nhắm hai mắt lại, cậu biết tên lưu manh kia vẫn chưa đạt đến cao trào, sẽ không bỏ qua cho cậu, quả nhiên chỉ là đổi tư thế.
“Mở mắt ra nhìn tôi.”
Người phía trên ra lệnh.
Sử Kiến Nghiệp nhắm chặt mí mắt.
“Bốp!”
Cư Ứng Phong cho cậu một cái tát vào miệng.
“Mở ra.”
Sử Kiến Nghiệp sợ tới mức lập tức mở mắt ra.
Vẫn là nụ cười kia, nụ cười thản nhiên, khiến mọi người thấy mạc danh kỳ diệu*, cũng nhìn không ra là tâm tình tốt hay là không tốt.
*Mạc danh kỳ diệu (莫名其妙): quái lạ, không giải thích được, không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được.
Sử Kiến Nghiệp hai mắt rưng rưng, oan uổng ủy khuất nhìn người phía trên.
Cư Ứng Phong nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng như mở nhạc khai hoa*, thật sự giống như, giống như khi hắn nuôi dưỡng ‘con thỏ’, mắt to chứa đựng sự oan uổng ủy khuất, giận mà không dám nói gì, đáng thương tội nghiệp khiến hắn càng muốn hảo hảo khi dễ khi dễ.
*Mở nhạc khai hoa: Vui vẻ, hào hứng
Cư Ứng Phong ý cười càng sâu.
“Thế này mới ngoan.”
Ác ma a ác ma, nhìn chăm chú rồi lại bắt đầu quát tháo người bị hại. Sử Kiến Nghiệp tức khắc thấy Cư Ứng Phong vừa cười đồng thời đè xuống, phía sau cửa mình một lần nữa lại bị xỏ xuyên qua.
“A!”
Sau một tiếng rên rỉ, Sử Kiến Nghiệp liền nhớ đến không thể để phát ra tiếng kêu. Cậu quay đầu trái phải tìm kiếm thứ có thể để mình cắn. Cư Ứng Phong nhìn cậu như thế càng thấy buồn cười.
Chính xác, động tác này của cậu rất giống ‘con thỏ’ trong nhà hắn, là cái bộ dạng khi làm sai liền tìm chỗ chui vào trốn. Đem đầu của cậu xoay lại dùng miệng ngăn chặn tiếng rên, chống lại ánh mắt ngơ ngác kia, đáng yêu a, đáng yêu đến nỗi khiến hắn muốn hảo hảo khi dễ khi dễ.
Đột nhiên thẳng tiến đâm vào chỗ sâu nhất, thấy cặp mắt tròn kia trừng to. Thật sự là món đồ chơi thú vị.
“Ba ba!”
Tinh hoàn va vào cánh mông phát ra âm thanh dâm đãng, món đồ chơi nhỏ phía trước đạt đến đỉnh, tinh dịch bắn lên trên bụng mình. Dùng sức hung hăng đè xuống, tiến vào trong vách tường thịt nóng bỏng, đem tất cả tinh hoa của bản thân trút vào sâu bên trong.
Một tiếng thở dài thỏa mãn, ngồi trở lại trên giường. Mặc áo ngủ vào. Hướng bốn người kia nói.
“Lên giường ngủ.”
Bốn người đã được huấn luyện đứng trên đất liền leo lên giường mình. Bên trong phòng giam yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Sử Kiến Nghiệp thậm chí hoài nghi bọn họ cùng quản giáo đã có thương lượng trước, sau một tiếng yên tĩnh thì bắt đầu đi tuần tra, còn dùng đèn pin chiếu vào trong kiểm tra.
Sử Kiến Nghiệp vội vàng trùm mền, một đêm không ngủ trợn tròn mắt đến hừng đông. Thế nhưng tên ác ma nằm giường trên cậu, cùng bốn tên đồng lõa kia, vừa nằm trên giường liền ngủ, còn ngủ thật say. Chẳng lẽ bọn họ sẽ không có một chút bất an sau khi làm chuyện xấu sao?
Tay hướng về hạ thân của món đồ chơi nhỏ không thành thật sờ soạng, rõ ràng cảm giác được khi mình chạm vào một chút, nơi đó liền đứng thẳng lên.
Đem khố hạ đối phương xem như món đồ chơi, vuốt ve xoa nắn. Thẳng đến khi nó cứng rắn đứng lên, phía trước chảy ra chất lỏng.
Cư Ứng Phong đưa môi đến bên gáy Sử Kiến Nghiệp.
“Cậu sớm ngoan như vầy có phải hơn không, vì cái gì lại muốn tôi dùng sức chứ, ngốc à? Kỳ thật loại sự tình này, cậu cũng không phải không được hưởng thụ, nơi này của cậu không phải phản ứng rất tốt đó sao?”
Cư Ứng Phong dùng sức nắm khố hạ của cậu một cái, khiến Sử Kiến Nghiệp đau đến hấp khí.
Cư Ứng Phong dùng miệng ở bên gáy Sử Kiến Nghiệp cắn cắn. Hơn nữa còn lấy khăn mặt trong miệng cậu ra. Hắn hiểu rõ, Sử Kiến Nghiệp sau chuyện này sẽ không còn dám kêu to. Sự thật chứng minh, Sử Kiến Nghiệp thật sự không có lá gan đó. Mặc kệ là ai nếu nhìn đến bộ dạng hiện tại của cậu bị đặt dưới thân nam nhân khác, cậu sẽ không còn muốn gặp ai nữa.
Cư Ứng Phong đột nhiên lật thân thể cậu lại, buông xuống. Đem hai đầu gối cậu ta cong lên đến trên vai. Sử Kiến Nghiệp không muốn nhìn đến nụ cười khiến mình sởn gai óc, hắn hết lần này đến lần khác bắt cậu phải nhìn thấy.
Sử Kiến Nghiệp nhắm hai mắt lại, cậu biết tên lưu manh kia vẫn chưa đạt đến cao trào, sẽ không bỏ qua cho cậu, quả nhiên chỉ là đổi tư thế.
“Mở mắt ra nhìn tôi.”
Người phía trên ra lệnh.
Sử Kiến Nghiệp nhắm chặt mí mắt.
“Bốp!”
Cư Ứng Phong cho cậu một cái tát vào miệng.
“Mở ra.”
Sử Kiến Nghiệp sợ tới mức lập tức mở mắt ra.
Vẫn là nụ cười kia, nụ cười thản nhiên, khiến mọi người thấy mạc danh kỳ diệu*, cũng nhìn không ra là tâm tình tốt hay là không tốt.
*Mạc danh kỳ diệu (莫名其妙): quái lạ, không giải thích được, không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được.
Sử Kiến Nghiệp hai mắt rưng rưng, oan uổng ủy khuất nhìn người phía trên.
Cư Ứng Phong nhìn dáng vẻ của cậu, trong lòng như mở nhạc khai hoa*, thật sự giống như, giống như khi hắn nuôi dưỡng ‘con thỏ’, mắt to chứa đựng sự oan uổng ủy khuất, giận mà không dám nói gì, đáng thương tội nghiệp khiến hắn càng muốn hảo hảo khi dễ khi dễ.
*Mở nhạc khai hoa: Vui vẻ, hào hứng
Cư Ứng Phong ý cười càng sâu.
“Thế này mới ngoan.”
Ác ma a ác ma, nhìn chăm chú rồi lại bắt đầu quát tháo người bị hại. Sử Kiến Nghiệp tức khắc thấy Cư Ứng Phong vừa cười đồng thời đè xuống, phía sau cửa mình một lần nữa lại bị xỏ xuyên qua.
“A!”
Sau một tiếng rên rỉ, Sử Kiến Nghiệp liền nhớ đến không thể để phát ra tiếng kêu. Cậu quay đầu trái phải tìm kiếm thứ có thể để mình cắn. Cư Ứng Phong nhìn cậu như thế càng thấy buồn cười.
Chính xác, động tác này của cậu rất giống ‘con thỏ’ trong nhà hắn, là cái bộ dạng khi làm sai liền tìm chỗ chui vào trốn. Đem đầu của cậu xoay lại dùng miệng ngăn chặn tiếng rên, chống lại ánh mắt ngơ ngác kia, đáng yêu a, đáng yêu đến nỗi khiến hắn muốn hảo hảo khi dễ khi dễ.
Đột nhiên thẳng tiến đâm vào chỗ sâu nhất, thấy cặp mắt tròn kia trừng to. Thật sự là món đồ chơi thú vị.
“Ba ba!”
Tinh hoàn va vào cánh mông phát ra âm thanh dâm đãng, món đồ chơi nhỏ phía trước đạt đến đỉnh, tinh dịch bắn lên trên bụng mình. Dùng sức hung hăng đè xuống, tiến vào trong vách tường thịt nóng bỏng, đem tất cả tinh hoa của bản thân trút vào sâu bên trong.
Một tiếng thở dài thỏa mãn, ngồi trở lại trên giường. Mặc áo ngủ vào. Hướng bốn người kia nói.
“Lên giường ngủ.”
Bốn người đã được huấn luyện đứng trên đất liền leo lên giường mình. Bên trong phòng giam yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Sử Kiến Nghiệp thậm chí hoài nghi bọn họ cùng quản giáo đã có thương lượng trước, sau một tiếng yên tĩnh thì bắt đầu đi tuần tra, còn dùng đèn pin chiếu vào trong kiểm tra.
Sử Kiến Nghiệp vội vàng trùm mền, một đêm không ngủ trợn tròn mắt đến hừng đông. Thế nhưng tên ác ma nằm giường trên cậu, cùng bốn tên đồng lõa kia, vừa nằm trên giường liền ngủ, còn ngủ thật say. Chẳng lẽ bọn họ sẽ không có một chút bất an sau khi làm chuyện xấu sao?
Tác giả :
Đông Trùng