Tiểu Đệ
Chương 27
Hết tháng sáu, Sử Kiến Nghiệp lo lắng không biết có nên tìm người nộp tiền bảo lãnh của cậu không. Người bảo lãnh cho cậu là Hình Hiếu An chủ một công ty rất nổi tiếng.
Sử Kiến Nghiệp tìm tới cửa, bên kia dường như đã sớm biết cậu sẽ tới, nữ nhân viên quầy tiếp tân ở dưới lầu trực tiếp đưa cậu lên tầng trên.
Hình Hiếu An hơn bốn mươi tuổi, thấy cậu. Hỏi.
“Cậu là bạn của Cư tổng?”
“Có thể xem như là bạn tù. Ngài là?”
“Có quan hệ hợp tác làm ăn, cũng xem như là bạn, Cư tổng nói tôi nộp tiền bảo lãnh cho một ngưởi bạn bị hãm hại, tôi cũng không từ chối.”
“Ngài thật sự là người tốt.”
“Đâu có đâu có.”
“Cậu sau khi ra ngoài, hiện đang làm cái gì?”
“Không có, họ biết tôi còn trong hạn tù treo lại bị người nộp tiền bảo lãnh giữ chứng minh thư nên không ai tuyển tôi cả.”
“Nghe nói cậu cũng học về kinh tế, chỗ tôi có mấy vị trí cậu thử xem thế nào?”
Sử Kiến Nghiệp vội vàng nói cảm ơn, chỉ nghĩ mình gặp được người tốt, cũng không dám xoi mói gì, thầm hy vọng tìm được công việc, vì thế ở lại đây làm nhân viên thu chi kiểm tra hàng xuất nhập khẩu.
Sử Kiến Nghiệp vô cùng cao hứng từ nơi đó đi ra, muốn báo tin tốt này cho chị mình, đơn vị mới thậm chí còn cấp cho cậu chỗ ở trong ký túc xá. Cậu hồn nhiên không biết mình đã bị người ta cho vào bẫy. Buổi tối cậu nghỉ ngơi ở chỗ nào liền được mật báo cho Cư Ứng Phong.
Sử Kiến Nghiệp có công việc, thậm chí còn được ở một mình trong một căn phòng của ký túc xá, tuy ký túc xá kia vị trí có chút hẻo lánh, tầng lầu của cậu cũng chỉ có một phòng của cậu. Thế nhưng có được một chỗ ở cho riêng mình cậu đã thấy rất đủ rồi.
Ngày mười tháng bảy qua đi, cậu tính trong tối đó vào ký túc xá ở, đang vui vẻ thu dọn phòng ngủ, Sử Kiến Nghiệp nghe thấy tiếng chuông cửa, địa chỉ chỗ này cậu chỉ báo cho người nhà và Điền Vân, cậu nghĩ chắc Điền Vân tới thăm mình. Vì thế cũng không nhìn vào mắt mèo* đã lập tức mở cửa, mở cửa xong thì hối hận.
*Mắt mèo: cái lỗ nhỏ trên cửa đủ cho 1 con mắt từ bên trong nhìn ra ngoài để thấy người bên ngoài á.
“Lão đại.”
Cư Ứng Phong cùng Lôi, Lệ, Phong, Hành như thần giữ cửa đứng ở bên ngoài, cậu biết giờ có đóng cửa thì cũng chậm mất rồi.
Sử Kiến Nghiệp sửng sờ đứng ở cửa, không biết nên đóng cửa, hay là mời họ vào trong.
Cư Ứng Phong tự đẩy cửa đi vào.
“Lão Hình thật nhỏ mọn, cấp có một phòng, cho cậu giấy giới thiệu bất động sản nè.”
Cư Ứng Phong ném cho cậu một đống tờ giới thiệu về bất động sản, Sử Kiến Nghiệp mở ra xem.
Chung cư ‘Hạnh phúc’ có tất cả ba tòa nhà ba tầng, mỗi một tòa nhà chia thành mười phòng đánh số từ một tới mười, tất cả đều đứng tên Cư Ứng Phong, nói cách khác, phòng cậu ở hiện tại là của Cư Ứng Phong.
“Phòng này quá nhỏ, chuyển qua phòng số ba đi.”
“Đều là của anh? Còn Hình tổng kia?”
Sử Kiến Nghiệp tới nay vẫn không hiểu được, Hình Hiếu An vì sao phải lừa cậu?
Hành liếc nhìn cậu một cái mắng.
“Ngu ngốc!”
Sử Kiến Nghiệp thấy không ai giải thích, vì thế nhìn về phía Hành người dường như biết được mọi chuyện.
“Công ty thương mại kia cũng là của lão đại, lão Hình chỉ là giám đốc trên danh nghĩa thôi.”
Sử Kiến Nghiệp ngồi xuống, biết bản thân chạy không thoát.
“Tôi có thể làm gì?”
Sử Kiến Nghiệp cảm thấy Cư Ứng Phong cứ mãi không buông tha cho cậu, hẳn là có lý do.
“Cậu có thể làm gì á? Làm cái gì mà không bị người ta lừa là được rồi? Cậu một ngày nào đó có thể thông minh hơn con thỏ một chút xíu là được rồi.”
Cư Ứng Phong đối cậu yêu cầu cũng không cao.
“Vậy anh tìm tôi làm cái gì?”
“Làm tình! Tìm một món đồ chơi thì có thể làm cái gì?”
Cư Ứng Phong nói thật tự nhiên.
Sử Kiến Nghiệp ngồi chồm hỗm dưới đất, hai tay ôm đầu, vùi đầu giữa hai chân.
“Ưm! Tôi là đàn ông, xin anh, buông tha cho tôi được không?”
“Được, phí bảo kê trong tù một năm là mười vạn, tiền tổ chức tiệc để hối lộ bảo lãnh cho cậu là mười vạn, tiền bảo lãnh hết mười vạn. Đem tiền trả lại tôi đi rồi thương lượng.”
Nghe cho kỹ, đem tiền trả lại rồi thì có thể thương lượng, còn thương lượng được hay không thì còn tùy.
“Anh cũng biết tôi không có tiền, tiền công của tháng này cũng chưa có.”
Giọng điệu Sử Kiến Nghiệp đau khổ ai oán.
Cư Ứng Phong đi qua, đưa tay nâng mặt cậu lên, đưa đầu tới gần, chỉ cách vài cm là có thể chạm môi.
“Vậy cứ cam chịu mà làm tiểu đệ cho tôi đi.”
Nhìn phía trước, ánh mắt kia tựa như một con sói, Sử Kiến Nghiệp trầm mặc.
Không biết từ khi nào thì Lôi, Lệ, Phong, Hành đã đi ra ngoài. Cậu vừa đứng lên, Cư Ứng Phong liền đem cậu đặt trên tường. Cái miệng ẩm ướt hướng tới, bàn tay to hướng xuống hạ thân cậu, khóa quần bị kéo xuống, bàn tay to vói vào trong quần lót, bắt đầu thưởng thức vật tượng trưng cho đàn ông của cậu.
.
Sử Kiến Nghiệp tìm tới cửa, bên kia dường như đã sớm biết cậu sẽ tới, nữ nhân viên quầy tiếp tân ở dưới lầu trực tiếp đưa cậu lên tầng trên.
Hình Hiếu An hơn bốn mươi tuổi, thấy cậu. Hỏi.
“Cậu là bạn của Cư tổng?”
“Có thể xem như là bạn tù. Ngài là?”
“Có quan hệ hợp tác làm ăn, cũng xem như là bạn, Cư tổng nói tôi nộp tiền bảo lãnh cho một ngưởi bạn bị hãm hại, tôi cũng không từ chối.”
“Ngài thật sự là người tốt.”
“Đâu có đâu có.”
“Cậu sau khi ra ngoài, hiện đang làm cái gì?”
“Không có, họ biết tôi còn trong hạn tù treo lại bị người nộp tiền bảo lãnh giữ chứng minh thư nên không ai tuyển tôi cả.”
“Nghe nói cậu cũng học về kinh tế, chỗ tôi có mấy vị trí cậu thử xem thế nào?”
Sử Kiến Nghiệp vội vàng nói cảm ơn, chỉ nghĩ mình gặp được người tốt, cũng không dám xoi mói gì, thầm hy vọng tìm được công việc, vì thế ở lại đây làm nhân viên thu chi kiểm tra hàng xuất nhập khẩu.
Sử Kiến Nghiệp vô cùng cao hứng từ nơi đó đi ra, muốn báo tin tốt này cho chị mình, đơn vị mới thậm chí còn cấp cho cậu chỗ ở trong ký túc xá. Cậu hồn nhiên không biết mình đã bị người ta cho vào bẫy. Buổi tối cậu nghỉ ngơi ở chỗ nào liền được mật báo cho Cư Ứng Phong.
Sử Kiến Nghiệp có công việc, thậm chí còn được ở một mình trong một căn phòng của ký túc xá, tuy ký túc xá kia vị trí có chút hẻo lánh, tầng lầu của cậu cũng chỉ có một phòng của cậu. Thế nhưng có được một chỗ ở cho riêng mình cậu đã thấy rất đủ rồi.
Ngày mười tháng bảy qua đi, cậu tính trong tối đó vào ký túc xá ở, đang vui vẻ thu dọn phòng ngủ, Sử Kiến Nghiệp nghe thấy tiếng chuông cửa, địa chỉ chỗ này cậu chỉ báo cho người nhà và Điền Vân, cậu nghĩ chắc Điền Vân tới thăm mình. Vì thế cũng không nhìn vào mắt mèo* đã lập tức mở cửa, mở cửa xong thì hối hận.
*Mắt mèo: cái lỗ nhỏ trên cửa đủ cho 1 con mắt từ bên trong nhìn ra ngoài để thấy người bên ngoài á.
“Lão đại.”
Cư Ứng Phong cùng Lôi, Lệ, Phong, Hành như thần giữ cửa đứng ở bên ngoài, cậu biết giờ có đóng cửa thì cũng chậm mất rồi.
Sử Kiến Nghiệp sửng sờ đứng ở cửa, không biết nên đóng cửa, hay là mời họ vào trong.
Cư Ứng Phong tự đẩy cửa đi vào.
“Lão Hình thật nhỏ mọn, cấp có một phòng, cho cậu giấy giới thiệu bất động sản nè.”
Cư Ứng Phong ném cho cậu một đống tờ giới thiệu về bất động sản, Sử Kiến Nghiệp mở ra xem.
Chung cư ‘Hạnh phúc’ có tất cả ba tòa nhà ba tầng, mỗi một tòa nhà chia thành mười phòng đánh số từ một tới mười, tất cả đều đứng tên Cư Ứng Phong, nói cách khác, phòng cậu ở hiện tại là của Cư Ứng Phong.
“Phòng này quá nhỏ, chuyển qua phòng số ba đi.”
“Đều là của anh? Còn Hình tổng kia?”
Sử Kiến Nghiệp tới nay vẫn không hiểu được, Hình Hiếu An vì sao phải lừa cậu?
Hành liếc nhìn cậu một cái mắng.
“Ngu ngốc!”
Sử Kiến Nghiệp thấy không ai giải thích, vì thế nhìn về phía Hành người dường như biết được mọi chuyện.
“Công ty thương mại kia cũng là của lão đại, lão Hình chỉ là giám đốc trên danh nghĩa thôi.”
Sử Kiến Nghiệp ngồi xuống, biết bản thân chạy không thoát.
“Tôi có thể làm gì?”
Sử Kiến Nghiệp cảm thấy Cư Ứng Phong cứ mãi không buông tha cho cậu, hẳn là có lý do.
“Cậu có thể làm gì á? Làm cái gì mà không bị người ta lừa là được rồi? Cậu một ngày nào đó có thể thông minh hơn con thỏ một chút xíu là được rồi.”
Cư Ứng Phong đối cậu yêu cầu cũng không cao.
“Vậy anh tìm tôi làm cái gì?”
“Làm tình! Tìm một món đồ chơi thì có thể làm cái gì?”
Cư Ứng Phong nói thật tự nhiên.
Sử Kiến Nghiệp ngồi chồm hỗm dưới đất, hai tay ôm đầu, vùi đầu giữa hai chân.
“Ưm! Tôi là đàn ông, xin anh, buông tha cho tôi được không?”
“Được, phí bảo kê trong tù một năm là mười vạn, tiền tổ chức tiệc để hối lộ bảo lãnh cho cậu là mười vạn, tiền bảo lãnh hết mười vạn. Đem tiền trả lại tôi đi rồi thương lượng.”
Nghe cho kỹ, đem tiền trả lại rồi thì có thể thương lượng, còn thương lượng được hay không thì còn tùy.
“Anh cũng biết tôi không có tiền, tiền công của tháng này cũng chưa có.”
Giọng điệu Sử Kiến Nghiệp đau khổ ai oán.
Cư Ứng Phong đi qua, đưa tay nâng mặt cậu lên, đưa đầu tới gần, chỉ cách vài cm là có thể chạm môi.
“Vậy cứ cam chịu mà làm tiểu đệ cho tôi đi.”
Nhìn phía trước, ánh mắt kia tựa như một con sói, Sử Kiến Nghiệp trầm mặc.
Không biết từ khi nào thì Lôi, Lệ, Phong, Hành đã đi ra ngoài. Cậu vừa đứng lên, Cư Ứng Phong liền đem cậu đặt trên tường. Cái miệng ẩm ướt hướng tới, bàn tay to hướng xuống hạ thân cậu, khóa quần bị kéo xuống, bàn tay to vói vào trong quần lót, bắt đầu thưởng thức vật tượng trưng cho đàn ông của cậu.
.
Tác giả :
Đông Trùng