Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế
Chương 4
Độc Cô Tuyệt phát hiện mình thật sự rất trấn định, cho dù trước mắt có phát sinh chuyện khác thường đến đâu cũng không kinh hoảng.
Khi hắn mở mắt ra, liền thấy một vật thể màu trắng trôi nổi ở trên người, vật kia hình dáng giống người, bất quá chỉ không có chân mà thôi.
“Ngươi là ai?”
Hắn mở miệng một cách tỉnh táo, không có bị sự kiện quỷ dị trước mắt mà hù chết, chỉ là cảm thấy có chút giật mình.
Đem cái quỷ hồn đang nổi trên người mình nhìn kỹ mấy lần, Độc Cô Tuyệt tò mò vươn tay ra sờ lên, toàn thân lạnh buốt, nhưng ở giữa mùa hè oi bức như thế này, thì ngược lại đây sẽ là một gối ôm rất tốt.
Hơn nữa cảm giác rất nhẵn mịn, lúc tay sờ lên dường như bị niêm trụ lại, không thể ly khai cái loại cảm xúc bóng loáng này.
“Ta… Ta gọi là… Bảo Bảo…”
Hành vi trộm đạo của mình bị phát hiện, Bảo Bảo xấu hồ mà cúi đầu thật thấp, sợ hãi trả lời, hai mắt thật to dao động bốn phía, ngẫu nhiên vụng trộm liếc đối phương, phát hiện Độc Cô Tuyệt đang nhìn mình, lập tức khôi phục bộ dáng mắt xem mũi như một bé ngoan.
“Vì cái gì lại ở đây?”
Độc Cô Tuyệt cũng không phải đứa ngốc, đối với sự rục rịch ở nửa người dưới của mình, hắn so với ai đều tinh tường, tình dục đã bị khơi mào, nhưng đối với những kẻ chưa rõ thân phận, hắn vẫn làm như không biết.
Hài tử gọi Bảo Bảo này không phải là hậu cung tần phi, cho dù được hắn sủng hạnh, cũng sẽ không có chỗ tốt gì, huống chi, đối phương còn là quỷ, danh lợi hư vinh đối với y thì dùng được gì.
Độc Cô Tuyệt nhìn sợi tuyến nối mình với Bảo Bảo, có cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Cái này cũng rất bình thường nha.
Bất kỳ một nam nhân nào tỉnh lại phát hiện trên nam căn của mình đang trói một tiểu quỷ, nếu không có phản ứng gì mới gọi là quỷ dị.
Nhưng Độc Cô Tuyệt cũng không phải là sợ hãi, mà là có một loại vui mừng không thể hiểu được.
Hắn rất yêu mến Bảo Bảo.
Liếc một lần liền thích ngay.
Bảo Bảo thân thể nho nhỏ, làn da bóng loáng làm cho hắn nhìn mà mê đắm, không có son phấn cùng mùi thơm nồng nặc, thay vào đó là mùi hương cỏ xanh nhè nhẹ, thấm vào ruột gan.
Hơn nữa ánh mắt của Bảo Bảo quá mức tinh khiết, không có dục vọng, không có tâm kế âm tàn, làm cho hắn cảm thấy rất an tâm cũng rất thư thích.
Bảo Bảo đem sự tình phát sinh nói cho Độc Cô Tuyệt nghe, trong nội tâm vô cùng bất an, nó sợ Độc Cô Tuyệt không tin nó, dù sao việc này cũng quá mức hoang đường, người bình thường sẽ không có khả năng tin tưởng, cho dù tin, lại có ai sẽ lấy một tiểu quỷ làm vợ, hơn nữa đối phương còn là thiên tử, hoàng hậu sau này nhất định phải là danh môn khuê tú, biết thư hiểu lễ, là hoa thơm cỏ lạ.
Nghe Bảo Bảo nói xong, Độc Cô Tuyệt không có hoài nghi một chút gì, bởi vì lúc hắn nhìn Bảo Bảo nói, đôi mắt vô cùng thuần túy, không có xen lẫn một tia lừa gạt.
Sẽ trở thành hoàng hậu của hắn sau này sao?
Độc Cô Tuyệt cảm thấy như vậy cũng không tồi, có một hoàng hậu đơn thuần như vậy, nếu so với những nữ nhân muốn tranh thủ tình cảm để giành giật quyền lực kia thì quá tốt rồi.
Huống chi lúc Bảo Bảo nhìn hắn, làm cho hắn có chút động tâm, có lẽ, trong thời gian ở cùng một chỗ, Bảo Bảo có thể sẽ thắng được lòng của hắn, chỉ cần y trước sau như một vẫn đơn thuần thiện lương như lúc này . . .
Khi hắn mở mắt ra, liền thấy một vật thể màu trắng trôi nổi ở trên người, vật kia hình dáng giống người, bất quá chỉ không có chân mà thôi.
“Ngươi là ai?”
Hắn mở miệng một cách tỉnh táo, không có bị sự kiện quỷ dị trước mắt mà hù chết, chỉ là cảm thấy có chút giật mình.
Đem cái quỷ hồn đang nổi trên người mình nhìn kỹ mấy lần, Độc Cô Tuyệt tò mò vươn tay ra sờ lên, toàn thân lạnh buốt, nhưng ở giữa mùa hè oi bức như thế này, thì ngược lại đây sẽ là một gối ôm rất tốt.
Hơn nữa cảm giác rất nhẵn mịn, lúc tay sờ lên dường như bị niêm trụ lại, không thể ly khai cái loại cảm xúc bóng loáng này.
“Ta… Ta gọi là… Bảo Bảo…”
Hành vi trộm đạo của mình bị phát hiện, Bảo Bảo xấu hồ mà cúi đầu thật thấp, sợ hãi trả lời, hai mắt thật to dao động bốn phía, ngẫu nhiên vụng trộm liếc đối phương, phát hiện Độc Cô Tuyệt đang nhìn mình, lập tức khôi phục bộ dáng mắt xem mũi như một bé ngoan.
“Vì cái gì lại ở đây?”
Độc Cô Tuyệt cũng không phải đứa ngốc, đối với sự rục rịch ở nửa người dưới của mình, hắn so với ai đều tinh tường, tình dục đã bị khơi mào, nhưng đối với những kẻ chưa rõ thân phận, hắn vẫn làm như không biết.
Hài tử gọi Bảo Bảo này không phải là hậu cung tần phi, cho dù được hắn sủng hạnh, cũng sẽ không có chỗ tốt gì, huống chi, đối phương còn là quỷ, danh lợi hư vinh đối với y thì dùng được gì.
Độc Cô Tuyệt nhìn sợi tuyến nối mình với Bảo Bảo, có cảm giác kỳ quái nói không nên lời.
Cái này cũng rất bình thường nha.
Bất kỳ một nam nhân nào tỉnh lại phát hiện trên nam căn của mình đang trói một tiểu quỷ, nếu không có phản ứng gì mới gọi là quỷ dị.
Nhưng Độc Cô Tuyệt cũng không phải là sợ hãi, mà là có một loại vui mừng không thể hiểu được.
Hắn rất yêu mến Bảo Bảo.
Liếc một lần liền thích ngay.
Bảo Bảo thân thể nho nhỏ, làn da bóng loáng làm cho hắn nhìn mà mê đắm, không có son phấn cùng mùi thơm nồng nặc, thay vào đó là mùi hương cỏ xanh nhè nhẹ, thấm vào ruột gan.
Hơn nữa ánh mắt của Bảo Bảo quá mức tinh khiết, không có dục vọng, không có tâm kế âm tàn, làm cho hắn cảm thấy rất an tâm cũng rất thư thích.
Bảo Bảo đem sự tình phát sinh nói cho Độc Cô Tuyệt nghe, trong nội tâm vô cùng bất an, nó sợ Độc Cô Tuyệt không tin nó, dù sao việc này cũng quá mức hoang đường, người bình thường sẽ không có khả năng tin tưởng, cho dù tin, lại có ai sẽ lấy một tiểu quỷ làm vợ, hơn nữa đối phương còn là thiên tử, hoàng hậu sau này nhất định phải là danh môn khuê tú, biết thư hiểu lễ, là hoa thơm cỏ lạ.
Nghe Bảo Bảo nói xong, Độc Cô Tuyệt không có hoài nghi một chút gì, bởi vì lúc hắn nhìn Bảo Bảo nói, đôi mắt vô cùng thuần túy, không có xen lẫn một tia lừa gạt.
Sẽ trở thành hoàng hậu của hắn sau này sao?
Độc Cô Tuyệt cảm thấy như vậy cũng không tồi, có một hoàng hậu đơn thuần như vậy, nếu so với những nữ nhân muốn tranh thủ tình cảm để giành giật quyền lực kia thì quá tốt rồi.
Huống chi lúc Bảo Bảo nhìn hắn, làm cho hắn có chút động tâm, có lẽ, trong thời gian ở cùng một chỗ, Bảo Bảo có thể sẽ thắng được lòng của hắn, chỉ cần y trước sau như một vẫn đơn thuần thiện lương như lúc này . . .
Tác giả :
Ám Vi Dạ Sắc