Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế
Chương 31
Rời khỏi hoàng cung, khó chịu chỉ có Độc Cô Tuyệt, Bảo Bảo nha, khó được ra bên ngoài hô hấp không khí mới mẻ, cao hứng đến mức mặt mày hớn hở, mang vị tiểu công kia đang ai oán trong cung quăng ra sau đầu.
Phủ đệ của Kỳ Thế Vấn rất lớn, phong cảnh cũng thanh u yên lặng, rất thích hợp tĩnh dưỡng.
Bảo Bảo còn chưa vào phủ, Kỳ Thế Vấn đã mang tiểu viện dùng để chiêu đãi khách quý sửa soạn một phen, phái thêm vài nha hoàn, về vấn đề an toàn nha, bên người Bảo Bảo có Di Nhiên là cao thủ, lại còn thêm vài tên ám vệ, đương nhiên không có vấn đề.
Chờ đến chỗ ở, Bảo Bảo lập tức thích nơi này.
Cũng không phải rất lớn, nhưng mà rất khác biệt, phía Bắc ánh sáng chiếu rọi, chung quanh hoa cỏ sinh trưởng, mộc mạc mà u nhã, ở trong đó tất nhiên là vô cùng thích ý.
Sờ lên bụng của mình, tiểu bảo bảo gần đây đã bắt đầu nghịch ngợm, thỉnh thoảng đá nó vài cái, mặc dù có chút đau, nhưng lại khiến lòng nó vui sướng.
“Ngươi cứ ở chỗ này vài ngày a, có cái gì cần, cứ phân phó cho hạ nhân là được rồi.”
Kỳ Thế Vấn cẩn thận bảo hạ nhân mang da lông bao lấy góc bàn cùng các vật bén nhọn khác, để ngừa lúc Bảo Bảo không cẩn thận chạm phải.
Ở đâu có nhiều da lông như vậy ư, ha ha, chưa nghe qua lông dê lấy từ trên thân dê (đồ dành cho bé thì từ chồng bé cung cấp) sao?
Đương nhiên là do vị kia trong nội cung đưa rồi.
Sau khi ở lại, Bảo Bảo mặc dù có nhớ Độc Cô Tuyệt, nhưng, hơn thế nữa, nó càng đam mê việc may quần áo cho con/
Mặc dù biết đây sẽ là đại hoàng tử, cũng có thể là đứa con duy nhất của Tuyệt, trình độ được sủng ai tuyệt đối không lo thiếu quần áo, nhưng, nó chính là muốn tự mình làm vài bộ cho bảo bối của mình.
Cái áo nho nhỏ, mũ quả dưa be bé, chất liệu vải thượng đẳng, qua vài ngày cố gắng, tay nghề của Bảo Bảo càng lúc càng thuần thục.
Mà khi bé tìm được phương pháp giết thời gian, nhưng là, có một vị khác trong cung, không thể sống sung sướng được như thế.
Độc Cô Tuyệt hàng đêm chăn đơng ối chiếc thật sự rất khó ngủ, nghĩ đến người thương không ở bên người, hận không thể lập tức chạy đến chỗ Bảo Bảo, ôm lấy bé cùng nhau ngủ.
Nhưng nghĩ là nghĩ, sự thật luôn tàn khốc, ban ngày hắn bị vô số tấu chương bao phủ, buối tối còn muốn đốt đèn làm khuya, nghĩ cách làm thể nào uốn nắn những đại thần tần phi đang nhắm vào Bảo Bảo, chờ đến lúc đi ngủ thì, ai, khó có thể đi vào mộng đẹp a.
Vài ngày trôi qua, trên mặt liền có thêm hai hàng đen đen cong cong dướng mắt, làm cho mọi người muốn cười nhưng lại không dám cười ra, nhịn đến mức vất vả a.
Đương nhiên, cố gắng của hắn cuối cùng cũng có hồi báo, tại nửa tháng trước khi Bảo Bảo sinh, trong hoàng cung triều đình trên dưới cũng được thanh lý không sai biệt lắm, tiếp theo, tất nhiên là nghênh đón Bảo Bảo trở lại, chờ đợi bé sinh con a…
Phủ đệ của Kỳ Thế Vấn rất lớn, phong cảnh cũng thanh u yên lặng, rất thích hợp tĩnh dưỡng.
Bảo Bảo còn chưa vào phủ, Kỳ Thế Vấn đã mang tiểu viện dùng để chiêu đãi khách quý sửa soạn một phen, phái thêm vài nha hoàn, về vấn đề an toàn nha, bên người Bảo Bảo có Di Nhiên là cao thủ, lại còn thêm vài tên ám vệ, đương nhiên không có vấn đề.
Chờ đến chỗ ở, Bảo Bảo lập tức thích nơi này.
Cũng không phải rất lớn, nhưng mà rất khác biệt, phía Bắc ánh sáng chiếu rọi, chung quanh hoa cỏ sinh trưởng, mộc mạc mà u nhã, ở trong đó tất nhiên là vô cùng thích ý.
Sờ lên bụng của mình, tiểu bảo bảo gần đây đã bắt đầu nghịch ngợm, thỉnh thoảng đá nó vài cái, mặc dù có chút đau, nhưng lại khiến lòng nó vui sướng.
“Ngươi cứ ở chỗ này vài ngày a, có cái gì cần, cứ phân phó cho hạ nhân là được rồi.”
Kỳ Thế Vấn cẩn thận bảo hạ nhân mang da lông bao lấy góc bàn cùng các vật bén nhọn khác, để ngừa lúc Bảo Bảo không cẩn thận chạm phải.
Ở đâu có nhiều da lông như vậy ư, ha ha, chưa nghe qua lông dê lấy từ trên thân dê (đồ dành cho bé thì từ chồng bé cung cấp) sao?
Đương nhiên là do vị kia trong nội cung đưa rồi.
Sau khi ở lại, Bảo Bảo mặc dù có nhớ Độc Cô Tuyệt, nhưng, hơn thế nữa, nó càng đam mê việc may quần áo cho con/
Mặc dù biết đây sẽ là đại hoàng tử, cũng có thể là đứa con duy nhất của Tuyệt, trình độ được sủng ai tuyệt đối không lo thiếu quần áo, nhưng, nó chính là muốn tự mình làm vài bộ cho bảo bối của mình.
Cái áo nho nhỏ, mũ quả dưa be bé, chất liệu vải thượng đẳng, qua vài ngày cố gắng, tay nghề của Bảo Bảo càng lúc càng thuần thục.
Mà khi bé tìm được phương pháp giết thời gian, nhưng là, có một vị khác trong cung, không thể sống sung sướng được như thế.
Độc Cô Tuyệt hàng đêm chăn đơng ối chiếc thật sự rất khó ngủ, nghĩ đến người thương không ở bên người, hận không thể lập tức chạy đến chỗ Bảo Bảo, ôm lấy bé cùng nhau ngủ.
Nhưng nghĩ là nghĩ, sự thật luôn tàn khốc, ban ngày hắn bị vô số tấu chương bao phủ, buối tối còn muốn đốt đèn làm khuya, nghĩ cách làm thể nào uốn nắn những đại thần tần phi đang nhắm vào Bảo Bảo, chờ đến lúc đi ngủ thì, ai, khó có thể đi vào mộng đẹp a.
Vài ngày trôi qua, trên mặt liền có thêm hai hàng đen đen cong cong dướng mắt, làm cho mọi người muốn cười nhưng lại không dám cười ra, nhịn đến mức vất vả a.
Đương nhiên, cố gắng của hắn cuối cùng cũng có hồi báo, tại nửa tháng trước khi Bảo Bảo sinh, trong hoàng cung triều đình trên dưới cũng được thanh lý không sai biệt lắm, tiếp theo, tất nhiên là nghênh đón Bảo Bảo trở lại, chờ đợi bé sinh con a…
Tác giả :
Ám Vi Dạ Sắc