Tiểu "Đệ Đệ" Của Hoàng Đế
Chương 19
Có lẽ vừa mới bắt đầu, Độc Cô Tuyệt thật cao hứng nhưng một lúc sau, hắn mỗi ngày mặt đều đen, tính tình càng trở nên tàn bạn.
Trời ạ!
Thái y nói Bảo Bảo vừa mang thai, vẫn chưa ổn định, có khả năng sinh non, dặn hắn sắp tới tận lực hạn chế việc sinh hoạt vợ chồng.
Hắn đương nhiên biết rõ đứa nhỏ này không dễ dàng có được, tự nhiên chú ý gấp bội, nhưng thái độ của Bảo Bảo làm cho hắn buồn bực đến mức sắp thổ huyết!
Bảo Bảo lại đem hắn liệt vào danh sách những người không cho đến gần, gần đây lại càng lớn tiếng nói muốn tách ra ở, đây không phải là tước đoạt hạnh phúc của hắn ư!?
Không thể áp đảo Bảo Bảo tận tình hoan ái đã là thống khổ thật lớn, Bảo Bảo lại phòng vệ gay gắt dữ dội càng làm cho hắn cực kì ức chế!
Bảo Bảo nhìn hắn, hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn thấy sói, tùy thời đề phòng không cho hắn tới gần, ngẫu nhiên ôm bé vào trong lòng lại luôn giãy dụa như hắn sắp đem bé ăn vậy, chả nhẽ hắn là loại người sắc dục hung tâm không để ý đại cục sao?
Không cho dùng ánh mắt hoài nghi như thế dò xét hắn!
Độc Cô Tuyệt thì đang đau đầu như thế, Bảo Bảo một chút cũng không phát giác ra.
Giờ phút này, Bảo Bảo đang ngồi trong đình ở ngự hoa viên, hạnh phúc ăn dược thiện, lười biếng hưởng thụ ánh nắng ấm áp của buổi trưa.
Mỗi khi ánh mắt của bé rơi xuống bụng, liền trở nên từ ái.
Đây là hài tử của nó và Tuyệt, nó nhất định sẽ yêu quý hết mình!
Nó là một tên ăn mày không cha không mẹ, mỗi lần trên đường nhìn thấy hài tử của người khác kéo lấy tay cha mẹ đòi mua mứt quả, trong nội tâm chẳng những hâm mộ, càng khiến nó khát vọng tình yêu thương của thân nhân!
Nhưng hiện tại nó có Tuyệt, còn có tiểu bảo bảo, nhẹ nhàng vuốt ve vụng, từ lúc thái y chẩn đoán bảo nó có hài tử cũng đã hơn ba tháng, bụng cũng dần dần to ra, nghĩ đến mình đang mang trong người một tân sinh mệnh, Bảo Bảo trong nội tâm tràn đầy hạnh phúc.
Nó sẽ cho đứa con một gia đình hạnh phúc, một tuổi thơ khoái hoạt, mặc dù thân ở hoàng cung nhưng nó tin tưởng Tuyệt nhất định sẽ hảo hảo che chở cho con, mà nó, vì con của mình cũng sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai!
Đó cũng không phải là lời nói suông, từ lúc Tuyệt sủng ái nó ngày càng sâu sắc, hậu cung cùng trên triều đối nó áp lực cũng càng lúc càng lớn.
Nó xuất thân thấp hèn, chỉ là một kẻ ăn mày, ngoại trừ tình yêu của Tuyệt hoàn toàn không có hậu thuẫn để chống lại những phi tần kia, hơn nữa nó lại là một người nam nhân, tuy nó có hài tử của Tuyệt, nhưng có không ít người sẽ cho rằng nó là yêu nghiệt, đối với kẻ trái nghịch thiên lý họ sẽ luôn có ác ý.
Nhưng nó tin tưởng, đứa nhỏ này là trân bảo do ông trời ban cho bọn họ, nó tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con mình!
Trên khuôn mặt non nớt biểu lộ ra sự kiên nghị làm Di Nhiên ở một bên kinh ngạc, vì người trọng yếu nhất của mình, đều trở nên kiên cường…
“Thục phi nương nương… Lúc này ngài không thể vào được…”
Đang lúc Bảo Bảo suy tư, liền nghe thấy thanh âm của thị vệ cách đó không xa, bằng trực giác của mình, Bảo Bảo cảm thấy đối phương tuyệt đối không đơn thuần chỉ đến để ngắm hoa nghỉ ngơi…
Trời ạ!
Thái y nói Bảo Bảo vừa mang thai, vẫn chưa ổn định, có khả năng sinh non, dặn hắn sắp tới tận lực hạn chế việc sinh hoạt vợ chồng.
Hắn đương nhiên biết rõ đứa nhỏ này không dễ dàng có được, tự nhiên chú ý gấp bội, nhưng thái độ của Bảo Bảo làm cho hắn buồn bực đến mức sắp thổ huyết!
Bảo Bảo lại đem hắn liệt vào danh sách những người không cho đến gần, gần đây lại càng lớn tiếng nói muốn tách ra ở, đây không phải là tước đoạt hạnh phúc của hắn ư!?
Không thể áp đảo Bảo Bảo tận tình hoan ái đã là thống khổ thật lớn, Bảo Bảo lại phòng vệ gay gắt dữ dội càng làm cho hắn cực kì ức chế!
Bảo Bảo nhìn hắn, hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn thấy sói, tùy thời đề phòng không cho hắn tới gần, ngẫu nhiên ôm bé vào trong lòng lại luôn giãy dụa như hắn sắp đem bé ăn vậy, chả nhẽ hắn là loại người sắc dục hung tâm không để ý đại cục sao?
Không cho dùng ánh mắt hoài nghi như thế dò xét hắn!
Độc Cô Tuyệt thì đang đau đầu như thế, Bảo Bảo một chút cũng không phát giác ra.
Giờ phút này, Bảo Bảo đang ngồi trong đình ở ngự hoa viên, hạnh phúc ăn dược thiện, lười biếng hưởng thụ ánh nắng ấm áp của buổi trưa.
Mỗi khi ánh mắt của bé rơi xuống bụng, liền trở nên từ ái.
Đây là hài tử của nó và Tuyệt, nó nhất định sẽ yêu quý hết mình!
Nó là một tên ăn mày không cha không mẹ, mỗi lần trên đường nhìn thấy hài tử của người khác kéo lấy tay cha mẹ đòi mua mứt quả, trong nội tâm chẳng những hâm mộ, càng khiến nó khát vọng tình yêu thương của thân nhân!
Nhưng hiện tại nó có Tuyệt, còn có tiểu bảo bảo, nhẹ nhàng vuốt ve vụng, từ lúc thái y chẩn đoán bảo nó có hài tử cũng đã hơn ba tháng, bụng cũng dần dần to ra, nghĩ đến mình đang mang trong người một tân sinh mệnh, Bảo Bảo trong nội tâm tràn đầy hạnh phúc.
Nó sẽ cho đứa con một gia đình hạnh phúc, một tuổi thơ khoái hoạt, mặc dù thân ở hoàng cung nhưng nó tin tưởng Tuyệt nhất định sẽ hảo hảo che chở cho con, mà nó, vì con của mình cũng sẽ không cúi đầu trước bất kỳ ai!
Đó cũng không phải là lời nói suông, từ lúc Tuyệt sủng ái nó ngày càng sâu sắc, hậu cung cùng trên triều đối nó áp lực cũng càng lúc càng lớn.
Nó xuất thân thấp hèn, chỉ là một kẻ ăn mày, ngoại trừ tình yêu của Tuyệt hoàn toàn không có hậu thuẫn để chống lại những phi tần kia, hơn nữa nó lại là một người nam nhân, tuy nó có hài tử của Tuyệt, nhưng có không ít người sẽ cho rằng nó là yêu nghiệt, đối với kẻ trái nghịch thiên lý họ sẽ luôn có ác ý.
Nhưng nó tin tưởng, đứa nhỏ này là trân bảo do ông trời ban cho bọn họ, nó tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn con mình!
Trên khuôn mặt non nớt biểu lộ ra sự kiên nghị làm Di Nhiên ở một bên kinh ngạc, vì người trọng yếu nhất của mình, đều trở nên kiên cường…
“Thục phi nương nương… Lúc này ngài không thể vào được…”
Đang lúc Bảo Bảo suy tư, liền nghe thấy thanh âm của thị vệ cách đó không xa, bằng trực giác của mình, Bảo Bảo cảm thấy đối phương tuyệt đối không đơn thuần chỉ đến để ngắm hoa nghỉ ngơi…
Tác giả :
Ám Vi Dạ Sắc