Tiểu Dạ Khúc
Chương 5: Chuyển phòng ngủ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: SpongeBob
Beta: Gà
Bọn con gái Kim Tịch đứng trước cửa lớn tòa 8 kí túc xá nam, nhìn thấy biểu ngữ to đùng trước mặt —— “Nhiệt liệt chào mừng các em gái năm nhất đáng yêu vào ở tòa 8 kí túc xá nam, ngập tràn sức sống! Tiếp đầy năng lượng!”
Ngoại trừ biểu ngữ bên ngoài, rất nhiều cửa sổ trên ban công của tòa 8 kí túc xá được treo lên những quả bóng màu hồng phấn, đung đưa theo gió.
Sở Chiêu sợ hãi lui về phía sau: “Chúng ta sao lại chuyển kí túc xá chứ.”
Lâm Lạc rùng mình một cái: “Tớ cũng đếch biết nữa, người học viện quốc phòng với thể dục là người hoa hòe như vậy sao.”
Kim Tịch im lặng đeo khẩu trang lên: “Mau vào nhanh đi có được không, đứng ở chỗ này thật mẹ nó mất mặt mà!”
Mấy cô gái mang theo áp lực lớn, bước từng bước nặng nề như đang chịu hình phạt, đi đến cửa Nam của ký túc.
Kim Tịch kéo khẩu trang cao hơn, vờ như biểu ngữ trên đỉnh đầu với bóng màu hồng phấn không hề có nửa cộng lông nào liên quan đến bọn cô.
Trước cửa kí túc xá nam, mấy học trưởng mặc quần áo trắng trông có vẻ rất nhân mô cẩu dạng*, đã chờ rất lâu rồi.
(Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ Trung Quốc: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.)
“Học muội, buổi sáng tốt lành.”
“Học muội, để anh cầm vali cho.”
“Học muội, phòng của các em là phòng 410, để bọn anh dẫn lên nhé.”
Kim Tịch liếc mắt một cái đã nhận ra mấy nam sinh này ngay, chính là những học trưởng bỗng dưng cướp vali của cô vào ngày đầu tiên đi báo danh!
Bốn người xếp thành hai hàng, giống như tiếp tân ở khách sạn, ân cần đưa các cô lên tầng.
Kim Tịch theo bản năng giấu vali mình giấu ở phía sau, tất cả đều là do họ tạo ra bóng ma tâm lý.
Nam sinh văn nhã nhìn thấy vali màu đỏ của Kim Tịch thì mặt lập tức biến sắc, huých huých khuỷu tay anh trai Nike: “Lão Đại, em gái Thẩm Bình Xuyên kìa!”
Bây giờ mọi người cũng nhận ra Kim Tịch, cho dù cô đang đeo khẩu trang.
Anh trai Nike nhức đầu, có chút xấu hổ giơ tay: “Hi.”
Mặt Kim Tịch lạnh lùng.
Nam sinh văn nhã nở một nụ cười so với khóc còn xấu hơn: “Lại gặp được học muội, thật sự là đường nhân duyên ngàn dặm quanh co, tôi phải quý trọng đoạn nhân duyên này, đúng không.”
Kim Tịch: …….
Chẳng hề muốn có nhân duyên gì đấy với bọn họ.
Anh trai Nike vội vàng quan tâm hỏi: “Khoảng thời gian này học muội có vui vẻ, có hạnh phúc hay không thoải mái gì không? Có bị ai bắt nạt hay không, nói cho học trưởng, học trưởng giúp em đánh nó!”
Lúc này Kim Tịch mới thản nhiên mở miệng: “Trừ các anh ra, chả ai bắt nạt tôi cả.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, xoa xoa tay, có phần xấu hổ.
Thật ra Kim Tịch cũng rất rộng lượng, chỉ cần bọn họ không tiếp tục làm phiền cô nữa thì được.
Anh trai Nike muốn cầm hộ vali của Kim Tịch nhưng cô không cho.
“Học muội, chuyện ngày báo danh hôm ấy là do bọn tôi không đúng.” Anh trai Nike là người đầu tiên lên tiếng xin lỗi Kim Tịch: “Hy vọng không gây ra bóng ma trong lòng em.”
Bây giờ Kim Tịch cũng chẳng nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, lạnh nhạt mà đề phòng.
Mấy nam sinh này vốn là đại diện được ký túc xá chọn ra để tiếp đón học muội, nhưng vì việc kia mà tạo thành cuộc gặp không vui, trong lòng bọn họ rất không thoải mái, ngượng ngùng đưa các học muội đến phòng ngủ, rồi chạy luôn.
Những cô gái này dọn dẹp sạch sẽ phòng ký túc xá, từng người chọn giường ngủ, trải giường, rồi đặt đồ của mình lên, căn phòng ngủ trống trải dần dần trở nên đầy đủ, có cảm giác như một gia đình nhỏ ấm áp vậy.
Trong lúc này, Kim Tịch nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cô mở cửa phòng ra, thình lình thấy trước cửa phòng ngủ đặt một chồng đồ ăn vặt rực rỡ sắc màu.
Snack khoai tây, bánh bích quy, que cay, coca, nước có ga, nước trái cây…
Anh trai Nike cùng đồng bọn trốn ở chỗ rẻ ở hành lang ló đầu ra, thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của cô.
Kim Tịch ôm đồ ăn vặt vào phòng, chân móc một cái, đóng mạnh cửa phòng.
Cô cũng không dễ mua chuộc như vậy, mặc dù…. đúng là không thể chống cự nổi đối với mấy thứ đồ ăn giòn giòn cùng nước có ga như coca này.
Tất nhiên, giữa đống đồ ăn vặt này, còn kẹp vào một tờ giấy mỏng, bên trên viết ba chữ cong vẹo xấu xí: Thật xin lỗi.
Kim Tịch nhíu mày, trong lòng đã vơi giận đi hơn nửa rồi.
Đại nhân không chấp tiểu nhân, nhìn rất nhiều đồ ăn vặt trên bàn, cứ tạm thời tha thứ cho bọn họ thôi.
**
Vào buổi tối, Lâm Lạc và Sở Chiêu lại cùng đi siêu thị mua nốt chỗ đồ dùng còn thiếu, Kim Tịch không có gì muốn mua cả, sau khi dọn dẹp kí túc xá đâu vào đấy thì chống má, ngây người nằm bò trên ban công kí túc xá.
Tầm nhìn của tòa 8 kí túc xá nam rất tốt, đối diện là sân bóng rổ, khu kí túc xá nam gần như không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nào, ngay cả người đang chạy trên sân bóng rổ cũng là một người con trai có dáng người cao lớn.
Hơn nữa giá trị nhan sắc và vóc người vô cùng tốt.
Nắng chiều nhạt đi, sắc trời dần tối .
Trong lúc vô tình cô nhìn thấy bóng dáng của Bạc Diên,anh đang đi dọc trên bãi cỏ xanh trong sân thể dục.
Anh mặc quân trang phẳng phiu, từ eo đổ xuống là đôi chân thon dài, vừa thẳng vừa rắn chắc.
Mũ bị anh cầm trong tay, tay áo được xắn đến khuỷu tay, lộ ra một phần cánh tay, đường cong bắp thịt lưu loát.
Anh không chút để ý mà bước đi thong thả, không nhanh không chậm, trên mặt mang theo vẻ lạnh nhạt trong trẻo, nhìn qua giống như là đang ngây người, trong đầu không để việc gì vào.
Đi đến dưới tàng cây ngô đồng, anh giống như có cảm giác, ngẩng đầu đưa mắt nhìn vào tòa kí túc xá.
Kim Tịch “A.” một tiếng, vội vàng ngồi sụp xuống, né tránh tầm mắt anh.
Một lúc sau, khi cô đứng lên lần nữa, dưới tàng cây ngô đồng trống không, đã không thấy bóng dáng của Bạc Diên đâu nữa.
Kim Tịch hoang mang suy nghĩ, ơ, sao cô phải trốn nhỉ?
Cô tắm sạch sẽ, lau khô tóc, định lên mạng chơi game, bèn lấy bộ định tuyến wifi mới mua ra.
Việc lắp đặt internet của trường do vài công ty kinh doanh phụ trách, do các công ty khác nhau nên việc lắp đặt cũng hoàn toàn khác nhau, bọn Kim Tịch chuẩn bị lắp một cái wifi không dây ở kí túc xá.
Kim Tịch cố gắng hết sức cả buổi trời, cuối cùng vẫn thất bại, hồi trước ở nhà wifi đều do Thẩm Bình Xuyên phụ trách, cô cũng chưa từng đụng vào thứ đồ chơi này.
Khi đến lần thứ 3 nhập mật khẩu bị báo sai, Kim Tịch nóng nảy nhắn tin vào nhóm của phòng ngủ trên wechat: Trên thế giới này còn thứ gì ngốc nghếch hơn wifi nhỉ!
Sở Chiêu: Có, ví như cái người mà ngay cả wifi cũng không lắp được.
Kim Tịch: ……..
Sở Chiêu: Đợi bọn tớ về rồi xem lại nhé.
Kim Tịch: Các cậu về có thể sửa được mạng à.
Sở Chiêu: Tớ tin vào khả năng của ba người chúng ta……
Lâm Lạc: Có thể đập nát cái wifi.
Sở Chiêu: Ô, cậu hiểu rõ ghê. (¬‿¬)
Kim Tịch: …….
Kim Tịch: Thôi, tớ sẽ tiếp tục nghĩ cách. (*´Д`)=з
Lâm Lạc: Nếu không thì sang phòng bên cạnh hỏi xem, nam sinh phòng bên cạnh chắc là sẽ nghịch mấy cái này.
Kim Tịch: Đúng vậy!
Kim Tịch bỏ wifi xuống định đi ra bên ngoài, Lâm Lạc nhanh chóng nhắc nhở: Đừng mặc áo ngủ đi ra, chỗ này là kí túc xá nam đấy.
Đúng là rất có lý, Kim Tịch mở tủ quần áo ra, tiện tay lấy một cái áo khoác.
Thế là ở cuối hành lang tầng 4 ký túc xá nam, lúc Bạc Diên tắm xong, khi đang cầm chậu rửa từ phòng tắm công cộng bước ra, bỗng nhiên nhìn thấy một con gấu đầu trắng đang đứng trước cửa phòng ký túc của mình.
“Chú gấu trắng bé nhỏ” khoác chiếc áo khoác trắng làm bằng bông, đội mũ lông mềm mại, rụt rè e sợ đứng trước cửa phòng 409, dán lỗ tai vào cửa nghe ngóng tiếng động, lúc thì dùng nắm tay nhỏ nhỏ trắng trắng gõ khe khẽ.
Dù trong phòng có người hay không, thì đoán là tiếng gõ cửa lịch sự thế này cũng chẳng ai nghe thấy.
“Có việc gì sao?”
“Ôi!”
Tiếng nói đột nhiên phát ra làm Kim Tịch hoảng sợ, ngay lập tức cả người dán lên tường, che ngực, kinh hãi ngẩng đầu.
Trước mắt là người con trai tóc vẫn đang ẩm ướt, còn đang nhỏ giọt, làn da đặc biệt trắng, nhưng sau khi tắm xong lại trở nên đặc biệt hồng hào.
Kim Tịch dời mắt đi thì phát hiện anh đang để trần thân trên, cơ ngực nở nang, cơ bụng sáu múi, xuống chút nữa là quần tứ giác căng chặt.
Giữa quần tứ giác gồ lên rõ nét một bộ phận kỳ lạ.
Ánh mắt Kim Tịch trở nên sợ hãi, cô mở to mắt nhìn.
Bạc Diên cực kỳ mất tự nhiên dịch chậu rửa từ bên hông đến phía trước, ngăn cách ánh mắt kỳ lạ của Kim Tịch, hỏi: “Sao em lại ở đây.”
Kim Tịch chỉ chỉ cửa phòng đối diện: “Em ở phòng này.”
Bạc Diên nhìn phòng đối diện đã được dọn dẹp xong xuôi, hơi nhướng mày.
Đây là sự kỳ diệu của duyên phận.
“Có việc gì à?” Anh hỏi.
Kim Tịch nhớ nhớ một chút, ánh mắt mù mờ, bất đắc dĩ nói: “Quên mất rồi.”
Bạc Diên thấy cô quấn toàn thân thành một cái bánh chưng trắng, cái mũ áo lông xù phác họa rõ ràng đường nét khuôn mặt trứng ngỗng của cô, lộ ra vẻ ngốc nghếch hơn cả gấu trắng.
Bạc Diên hỏi: “Em đang nặn người tuyết ở trước cửa phòng anh à?”
Kim Tịch cân nhắc một chút, sau đó lắc đầu đầy nghiêm túc: “Không phải đâu, là việc khác cơ, ôi, việc gì ấy nhỉ.”
Bạc Diên: ……
Anh thấy mình thật quá hài hước, tiếc là đường não của em gái này hơi phức tạp.
Anh có phần bất đắc dĩ, lại thấy cô bé này đáng yêu hết sức, kiên nhẫn hỏi: ” Nhớ ra chưa?”
Kim Tịch mờ mịt lắc đầu.
Vì vậy Bạc Diên thong thả bước từng bước, khi đi qua cô, tiện tay cởi cái mũ áo trên đầu cô xuống, lấy chìa khóa ra mở cửa: “Về cởi áo khoác đi, ông đây nhìn còn thấy nóng.”
Kim Tịch đầy tò mò nhìn vào phòng ngủ của anh ——–
So với các phòng ngủ nam hôm nay đi qua rất khác nhau, phòng ký túc nam 409 đối diện cực kì sạch sẽ, chăn đều được gấp thành những miếng đậu phụ, đồ vật được phân loại rõ ràng đặt trên bàn, cạnh cửa dép lê, giày thể thao được xếp ngay hàng thẳng lối!
Sàn nhà sạch bong sáng bóng, sạch sẽ giống như phòng ở của các cô vậy!
“Oa!”
Kim Tịch không kìm được kêu lên một tiếng đầy khen ngợi, đây là phòng ngủ nam đỉnh cao gì thế.
Bạc Diên mở cửa tủ quần áo, lấy ra một cái quần nam dài, thấy cô đang dựa ở cửa ló đầu nhìn dáo dác vào bên trong thì hỏi: “Em muốn vào ngồi à?”
“Ôi, có được không ạ?”
“Không được.”
“Ơ.” Kim Tịch đang muốn quay người, đột nhiên tay trái nắm lại vỗ vào bàn tay phải: “Học trưởng, em nhớ ra rồi, em muốn nhờ học trưởng phòng bên này lắp hộ em wifi.”
Bạc Diên nhìn bốn phía: “Bọn họ còn chưa về.”
Kim Tịch: “Vậy em đợi khi nào mọi người về lại sang ạ.”
Bạc Diên: ……..
Chẳng lẽ anh không phải “học trưởng” này à!
Chính xác là như vậy, Kim Tịch mặc áo lông đã trở về phòng, còn đóng cửa luôn rồi.
Năm phút đồng hồ sau, Bạc Diên mặc quần dài với áo sơ mi, vuốt lại kiểu tóc mát mẻ thoải mái của mình, gõ cửa phòng ký túc Kim Tịch —–
“Wifi có vấn đề gì?”
Edit: SpongeBob
Beta: Gà
Bọn con gái Kim Tịch đứng trước cửa lớn tòa 8 kí túc xá nam, nhìn thấy biểu ngữ to đùng trước mặt —— “Nhiệt liệt chào mừng các em gái năm nhất đáng yêu vào ở tòa 8 kí túc xá nam, ngập tràn sức sống! Tiếp đầy năng lượng!”
Ngoại trừ biểu ngữ bên ngoài, rất nhiều cửa sổ trên ban công của tòa 8 kí túc xá được treo lên những quả bóng màu hồng phấn, đung đưa theo gió.
Sở Chiêu sợ hãi lui về phía sau: “Chúng ta sao lại chuyển kí túc xá chứ.”
Lâm Lạc rùng mình một cái: “Tớ cũng đếch biết nữa, người học viện quốc phòng với thể dục là người hoa hòe như vậy sao.”
Kim Tịch im lặng đeo khẩu trang lên: “Mau vào nhanh đi có được không, đứng ở chỗ này thật mẹ nó mất mặt mà!”
Mấy cô gái mang theo áp lực lớn, bước từng bước nặng nề như đang chịu hình phạt, đi đến cửa Nam của ký túc.
Kim Tịch kéo khẩu trang cao hơn, vờ như biểu ngữ trên đỉnh đầu với bóng màu hồng phấn không hề có nửa cộng lông nào liên quan đến bọn cô.
Trước cửa kí túc xá nam, mấy học trưởng mặc quần áo trắng trông có vẻ rất nhân mô cẩu dạng*, đã chờ rất lâu rồi.
(Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ Trung Quốc: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.)
“Học muội, buổi sáng tốt lành.”
“Học muội, để anh cầm vali cho.”
“Học muội, phòng của các em là phòng 410, để bọn anh dẫn lên nhé.”
Kim Tịch liếc mắt một cái đã nhận ra mấy nam sinh này ngay, chính là những học trưởng bỗng dưng cướp vali của cô vào ngày đầu tiên đi báo danh!
Bốn người xếp thành hai hàng, giống như tiếp tân ở khách sạn, ân cần đưa các cô lên tầng.
Kim Tịch theo bản năng giấu vali mình giấu ở phía sau, tất cả đều là do họ tạo ra bóng ma tâm lý.
Nam sinh văn nhã nhìn thấy vali màu đỏ của Kim Tịch thì mặt lập tức biến sắc, huých huých khuỷu tay anh trai Nike: “Lão Đại, em gái Thẩm Bình Xuyên kìa!”
Bây giờ mọi người cũng nhận ra Kim Tịch, cho dù cô đang đeo khẩu trang.
Anh trai Nike nhức đầu, có chút xấu hổ giơ tay: “Hi.”
Mặt Kim Tịch lạnh lùng.
Nam sinh văn nhã nở một nụ cười so với khóc còn xấu hơn: “Lại gặp được học muội, thật sự là đường nhân duyên ngàn dặm quanh co, tôi phải quý trọng đoạn nhân duyên này, đúng không.”
Kim Tịch: …….
Chẳng hề muốn có nhân duyên gì đấy với bọn họ.
Anh trai Nike vội vàng quan tâm hỏi: “Khoảng thời gian này học muội có vui vẻ, có hạnh phúc hay không thoải mái gì không? Có bị ai bắt nạt hay không, nói cho học trưởng, học trưởng giúp em đánh nó!”
Lúc này Kim Tịch mới thản nhiên mở miệng: “Trừ các anh ra, chả ai bắt nạt tôi cả.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, xoa xoa tay, có phần xấu hổ.
Thật ra Kim Tịch cũng rất rộng lượng, chỉ cần bọn họ không tiếp tục làm phiền cô nữa thì được.
Anh trai Nike muốn cầm hộ vali của Kim Tịch nhưng cô không cho.
“Học muội, chuyện ngày báo danh hôm ấy là do bọn tôi không đúng.” Anh trai Nike là người đầu tiên lên tiếng xin lỗi Kim Tịch: “Hy vọng không gây ra bóng ma trong lòng em.”
Bây giờ Kim Tịch cũng chẳng nghĩ muốn mở miệng nói chuyện, lạnh nhạt mà đề phòng.
Mấy nam sinh này vốn là đại diện được ký túc xá chọn ra để tiếp đón học muội, nhưng vì việc kia mà tạo thành cuộc gặp không vui, trong lòng bọn họ rất không thoải mái, ngượng ngùng đưa các học muội đến phòng ngủ, rồi chạy luôn.
Những cô gái này dọn dẹp sạch sẽ phòng ký túc xá, từng người chọn giường ngủ, trải giường, rồi đặt đồ của mình lên, căn phòng ngủ trống trải dần dần trở nên đầy đủ, có cảm giác như một gia đình nhỏ ấm áp vậy.
Trong lúc này, Kim Tịch nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, cô mở cửa phòng ra, thình lình thấy trước cửa phòng ngủ đặt một chồng đồ ăn vặt rực rỡ sắc màu.
Snack khoai tây, bánh bích quy, que cay, coca, nước có ga, nước trái cây…
Anh trai Nike cùng đồng bọn trốn ở chỗ rẻ ở hành lang ló đầu ra, thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của cô.
Kim Tịch ôm đồ ăn vặt vào phòng, chân móc một cái, đóng mạnh cửa phòng.
Cô cũng không dễ mua chuộc như vậy, mặc dù…. đúng là không thể chống cự nổi đối với mấy thứ đồ ăn giòn giòn cùng nước có ga như coca này.
Tất nhiên, giữa đống đồ ăn vặt này, còn kẹp vào một tờ giấy mỏng, bên trên viết ba chữ cong vẹo xấu xí: Thật xin lỗi.
Kim Tịch nhíu mày, trong lòng đã vơi giận đi hơn nửa rồi.
Đại nhân không chấp tiểu nhân, nhìn rất nhiều đồ ăn vặt trên bàn, cứ tạm thời tha thứ cho bọn họ thôi.
**
Vào buổi tối, Lâm Lạc và Sở Chiêu lại cùng đi siêu thị mua nốt chỗ đồ dùng còn thiếu, Kim Tịch không có gì muốn mua cả, sau khi dọn dẹp kí túc xá đâu vào đấy thì chống má, ngây người nằm bò trên ban công kí túc xá.
Tầm nhìn của tòa 8 kí túc xá nam rất tốt, đối diện là sân bóng rổ, khu kí túc xá nam gần như không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nào, ngay cả người đang chạy trên sân bóng rổ cũng là một người con trai có dáng người cao lớn.
Hơn nữa giá trị nhan sắc và vóc người vô cùng tốt.
Nắng chiều nhạt đi, sắc trời dần tối .
Trong lúc vô tình cô nhìn thấy bóng dáng của Bạc Diên,anh đang đi dọc trên bãi cỏ xanh trong sân thể dục.
Anh mặc quân trang phẳng phiu, từ eo đổ xuống là đôi chân thon dài, vừa thẳng vừa rắn chắc.
Mũ bị anh cầm trong tay, tay áo được xắn đến khuỷu tay, lộ ra một phần cánh tay, đường cong bắp thịt lưu loát.
Anh không chút để ý mà bước đi thong thả, không nhanh không chậm, trên mặt mang theo vẻ lạnh nhạt trong trẻo, nhìn qua giống như là đang ngây người, trong đầu không để việc gì vào.
Đi đến dưới tàng cây ngô đồng, anh giống như có cảm giác, ngẩng đầu đưa mắt nhìn vào tòa kí túc xá.
Kim Tịch “A.” một tiếng, vội vàng ngồi sụp xuống, né tránh tầm mắt anh.
Một lúc sau, khi cô đứng lên lần nữa, dưới tàng cây ngô đồng trống không, đã không thấy bóng dáng của Bạc Diên đâu nữa.
Kim Tịch hoang mang suy nghĩ, ơ, sao cô phải trốn nhỉ?
Cô tắm sạch sẽ, lau khô tóc, định lên mạng chơi game, bèn lấy bộ định tuyến wifi mới mua ra.
Việc lắp đặt internet của trường do vài công ty kinh doanh phụ trách, do các công ty khác nhau nên việc lắp đặt cũng hoàn toàn khác nhau, bọn Kim Tịch chuẩn bị lắp một cái wifi không dây ở kí túc xá.
Kim Tịch cố gắng hết sức cả buổi trời, cuối cùng vẫn thất bại, hồi trước ở nhà wifi đều do Thẩm Bình Xuyên phụ trách, cô cũng chưa từng đụng vào thứ đồ chơi này.
Khi đến lần thứ 3 nhập mật khẩu bị báo sai, Kim Tịch nóng nảy nhắn tin vào nhóm của phòng ngủ trên wechat: Trên thế giới này còn thứ gì ngốc nghếch hơn wifi nhỉ!
Sở Chiêu: Có, ví như cái người mà ngay cả wifi cũng không lắp được.
Kim Tịch: ……..
Sở Chiêu: Đợi bọn tớ về rồi xem lại nhé.
Kim Tịch: Các cậu về có thể sửa được mạng à.
Sở Chiêu: Tớ tin vào khả năng của ba người chúng ta……
Lâm Lạc: Có thể đập nát cái wifi.
Sở Chiêu: Ô, cậu hiểu rõ ghê. (¬‿¬)
Kim Tịch: …….
Kim Tịch: Thôi, tớ sẽ tiếp tục nghĩ cách. (*´Д`)=з
Lâm Lạc: Nếu không thì sang phòng bên cạnh hỏi xem, nam sinh phòng bên cạnh chắc là sẽ nghịch mấy cái này.
Kim Tịch: Đúng vậy!
Kim Tịch bỏ wifi xuống định đi ra bên ngoài, Lâm Lạc nhanh chóng nhắc nhở: Đừng mặc áo ngủ đi ra, chỗ này là kí túc xá nam đấy.
Đúng là rất có lý, Kim Tịch mở tủ quần áo ra, tiện tay lấy một cái áo khoác.
Thế là ở cuối hành lang tầng 4 ký túc xá nam, lúc Bạc Diên tắm xong, khi đang cầm chậu rửa từ phòng tắm công cộng bước ra, bỗng nhiên nhìn thấy một con gấu đầu trắng đang đứng trước cửa phòng ký túc của mình.
“Chú gấu trắng bé nhỏ” khoác chiếc áo khoác trắng làm bằng bông, đội mũ lông mềm mại, rụt rè e sợ đứng trước cửa phòng 409, dán lỗ tai vào cửa nghe ngóng tiếng động, lúc thì dùng nắm tay nhỏ nhỏ trắng trắng gõ khe khẽ.
Dù trong phòng có người hay không, thì đoán là tiếng gõ cửa lịch sự thế này cũng chẳng ai nghe thấy.
“Có việc gì sao?”
“Ôi!”
Tiếng nói đột nhiên phát ra làm Kim Tịch hoảng sợ, ngay lập tức cả người dán lên tường, che ngực, kinh hãi ngẩng đầu.
Trước mắt là người con trai tóc vẫn đang ẩm ướt, còn đang nhỏ giọt, làn da đặc biệt trắng, nhưng sau khi tắm xong lại trở nên đặc biệt hồng hào.
Kim Tịch dời mắt đi thì phát hiện anh đang để trần thân trên, cơ ngực nở nang, cơ bụng sáu múi, xuống chút nữa là quần tứ giác căng chặt.
Giữa quần tứ giác gồ lên rõ nét một bộ phận kỳ lạ.
Ánh mắt Kim Tịch trở nên sợ hãi, cô mở to mắt nhìn.
Bạc Diên cực kỳ mất tự nhiên dịch chậu rửa từ bên hông đến phía trước, ngăn cách ánh mắt kỳ lạ của Kim Tịch, hỏi: “Sao em lại ở đây.”
Kim Tịch chỉ chỉ cửa phòng đối diện: “Em ở phòng này.”
Bạc Diên nhìn phòng đối diện đã được dọn dẹp xong xuôi, hơi nhướng mày.
Đây là sự kỳ diệu của duyên phận.
“Có việc gì à?” Anh hỏi.
Kim Tịch nhớ nhớ một chút, ánh mắt mù mờ, bất đắc dĩ nói: “Quên mất rồi.”
Bạc Diên thấy cô quấn toàn thân thành một cái bánh chưng trắng, cái mũ áo lông xù phác họa rõ ràng đường nét khuôn mặt trứng ngỗng của cô, lộ ra vẻ ngốc nghếch hơn cả gấu trắng.
Bạc Diên hỏi: “Em đang nặn người tuyết ở trước cửa phòng anh à?”
Kim Tịch cân nhắc một chút, sau đó lắc đầu đầy nghiêm túc: “Không phải đâu, là việc khác cơ, ôi, việc gì ấy nhỉ.”
Bạc Diên: ……
Anh thấy mình thật quá hài hước, tiếc là đường não của em gái này hơi phức tạp.
Anh có phần bất đắc dĩ, lại thấy cô bé này đáng yêu hết sức, kiên nhẫn hỏi: ” Nhớ ra chưa?”
Kim Tịch mờ mịt lắc đầu.
Vì vậy Bạc Diên thong thả bước từng bước, khi đi qua cô, tiện tay cởi cái mũ áo trên đầu cô xuống, lấy chìa khóa ra mở cửa: “Về cởi áo khoác đi, ông đây nhìn còn thấy nóng.”
Kim Tịch đầy tò mò nhìn vào phòng ngủ của anh ——–
So với các phòng ngủ nam hôm nay đi qua rất khác nhau, phòng ký túc nam 409 đối diện cực kì sạch sẽ, chăn đều được gấp thành những miếng đậu phụ, đồ vật được phân loại rõ ràng đặt trên bàn, cạnh cửa dép lê, giày thể thao được xếp ngay hàng thẳng lối!
Sàn nhà sạch bong sáng bóng, sạch sẽ giống như phòng ở của các cô vậy!
“Oa!”
Kim Tịch không kìm được kêu lên một tiếng đầy khen ngợi, đây là phòng ngủ nam đỉnh cao gì thế.
Bạc Diên mở cửa tủ quần áo, lấy ra một cái quần nam dài, thấy cô đang dựa ở cửa ló đầu nhìn dáo dác vào bên trong thì hỏi: “Em muốn vào ngồi à?”
“Ôi, có được không ạ?”
“Không được.”
“Ơ.” Kim Tịch đang muốn quay người, đột nhiên tay trái nắm lại vỗ vào bàn tay phải: “Học trưởng, em nhớ ra rồi, em muốn nhờ học trưởng phòng bên này lắp hộ em wifi.”
Bạc Diên nhìn bốn phía: “Bọn họ còn chưa về.”
Kim Tịch: “Vậy em đợi khi nào mọi người về lại sang ạ.”
Bạc Diên: ……..
Chẳng lẽ anh không phải “học trưởng” này à!
Chính xác là như vậy, Kim Tịch mặc áo lông đã trở về phòng, còn đóng cửa luôn rồi.
Năm phút đồng hồ sau, Bạc Diên mặc quần dài với áo sơ mi, vuốt lại kiểu tóc mát mẻ thoải mái của mình, gõ cửa phòng ký túc Kim Tịch —–
“Wifi có vấn đề gì?”
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa