Tiểu Bảo Bối Của Tổng Tài Lạnh Lùng Ác Ma
Chương 54
Hàn Đông tới cứu tôi hả?Nhưng mà sao nhìn mặt cậu ta như đưa đám ấy.Làm sao thế nhỉ, chắc vừa nãy bàn chuyện làm ăn với papa tôi không thành công rồi.Phải về nhà xin papa mới được.
-Làn sau đừng có làm như vậy nữa!
Cậu ta gằn từng tiếng.Ủa, nhưng mà tôi có làm gì đâu cơ chứ.Cậu ta...khóc sao?Lần đầu tiên thấy cậu ta khóc nha.Nhưng làm gì mà xúc động vậy chứ?Chẳng phải tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đấy sao.
Bộ tôi nhẹ lắm sao mà cậu ta có thể bế tôi một mạch đến chỗ cửa xe vậy.Ây, đừng có ném tôi vào thế chứ, cụng đầu vào thành xe rồi.Ahuhu.
Rầm.Đóng cửa cũng không cần mạnh thế chứ.Cậu ta ngồi vào ghế tay lái.Một lát sau cậu ta liếc mắt xuống chỗ tôi.Ánh mắt...hơi bị kinh dị rồi đó nha.
-Lên đây ngồi.
Cậu ta ra lệnh.Thôi gió chiều nào thì theo chiều ấy.Ai nhìn mà chả biết cậu ta đang tức giận.Thế là tôi từ ghế sau chuyển lên ngồi ở ghế trước.
Cậu ta tiến lại gần.Này định làm gì thế, không lẽ...*đỏ mặt*.Hơi thở của cậu ta ở gần sát cổ tôi, hơi ngứa nha.
Cạch.Trời ạ, thì ra là cài cái đai an toàn.Đầu óc đen tối này.Haiz.Nhưng mà cài xong rồi cậu ta còn nhìn cái gì nữa.
-Đau không?
Cậu ta vuốt ve chỗ vừa bị xưng lên của tôi do cụng đầu vào thành xe.Không nhìn cũng biết chắc giờ thành quả ổi rồi.
Cậu ta nhíu mày rồi nhướn người lên, thổi vào cái quả ổi đó.Hình như cũng bớt đau ha...*đỏ mặt ing*.
Làm gì vậy, cười đẹp trai chết con nhà người ta rồi.Cậu ta kái xe đi, bật nhạc êm dịu.Tiếng nhạc du dương làm tôi nhanh chóng chìm vào chiêm bao.Mặc kệ sự đời nó có ra sao, đi gặp lão Chu luyện cờ cái đã, có gì mai sau lại trở thành kỳ thủ cờ tướng cũng nên.
--------------------------------
Hình như tôi có cảm giác là ai đó đang đeo vòng cổ cho mình thì phải.Là mẹ chăng?Mẹ...
Tôi giật mình tỉnh giấc.Ủa, tôi ở trong phòng từ bao giờ đấy, vừa nãy còn ở trong xe mà.Không lẽ...
Tôi nhìn quanh phòng, như lời mama thường nói, ổ lợn
-Làn sau đừng có làm như vậy nữa!
Cậu ta gằn từng tiếng.Ủa, nhưng mà tôi có làm gì đâu cơ chứ.Cậu ta...khóc sao?Lần đầu tiên thấy cậu ta khóc nha.Nhưng làm gì mà xúc động vậy chứ?Chẳng phải tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đấy sao.
Bộ tôi nhẹ lắm sao mà cậu ta có thể bế tôi một mạch đến chỗ cửa xe vậy.Ây, đừng có ném tôi vào thế chứ, cụng đầu vào thành xe rồi.Ahuhu.
Rầm.Đóng cửa cũng không cần mạnh thế chứ.Cậu ta ngồi vào ghế tay lái.Một lát sau cậu ta liếc mắt xuống chỗ tôi.Ánh mắt...hơi bị kinh dị rồi đó nha.
-Lên đây ngồi.
Cậu ta ra lệnh.Thôi gió chiều nào thì theo chiều ấy.Ai nhìn mà chả biết cậu ta đang tức giận.Thế là tôi từ ghế sau chuyển lên ngồi ở ghế trước.
Cậu ta tiến lại gần.Này định làm gì thế, không lẽ...*đỏ mặt*.Hơi thở của cậu ta ở gần sát cổ tôi, hơi ngứa nha.
Cạch.Trời ạ, thì ra là cài cái đai an toàn.Đầu óc đen tối này.Haiz.Nhưng mà cài xong rồi cậu ta còn nhìn cái gì nữa.
-Đau không?
Cậu ta vuốt ve chỗ vừa bị xưng lên của tôi do cụng đầu vào thành xe.Không nhìn cũng biết chắc giờ thành quả ổi rồi.
Cậu ta nhíu mày rồi nhướn người lên, thổi vào cái quả ổi đó.Hình như cũng bớt đau ha...*đỏ mặt ing*.
Làm gì vậy, cười đẹp trai chết con nhà người ta rồi.Cậu ta kái xe đi, bật nhạc êm dịu.Tiếng nhạc du dương làm tôi nhanh chóng chìm vào chiêm bao.Mặc kệ sự đời nó có ra sao, đi gặp lão Chu luyện cờ cái đã, có gì mai sau lại trở thành kỳ thủ cờ tướng cũng nên.
--------------------------------
Hình như tôi có cảm giác là ai đó đang đeo vòng cổ cho mình thì phải.Là mẹ chăng?Mẹ...
Tôi giật mình tỉnh giấc.Ủa, tôi ở trong phòng từ bao giờ đấy, vừa nãy còn ở trong xe mà.Không lẽ...
Tôi nhìn quanh phòng, như lời mama thường nói, ổ lợn
Tác giả :
Hân Như