Tiểu Bảo Bối Của Bạo Vương
Chương 10: Ướt át (phần 1)
Siết nhẹ lấy ngón tay đang kích động run lên, Hà Diễm lúc này không khí đã gần như cạn kiệt không còn sức lực mà đôi co.
Chỉ còn biết trợn mắt uy hiếp, nhưng lại như vô tình trở thành động lực khiến hắn ngông cuồng tham lam trên thân thể nàng.
Còn hắn...
Đang tận hưởng cảm giác mê nghiện trên đầu ngón tay truyền đến, cố nén cảm giác thiếu dưỡng khí trong lồng ngực, hắn đặt lên môi mềm mại nàng, chiếc lưỡi thơm tho quyến luyến linh hoạt ra sức càn phá.
Cảm giác buồng phổi dính sát vào nhau chân thực đến đầu óc xoay vòng.
Nàng...
Nàng...
Nàng...
Không thở nổi.
Hà Diễm dồn hết sức lực còn lại xuống mũi ngón chân, cố gắng quẫy đạp đưa cả hai cái đầu ngoi lên mặt nước.
Cuối cùng thì cũng có không khí, oxi của ta, oxi quý báu...
Hít hà lấy cái chất khí chiếm hơn chín mươi phần trăm trong bầu khí quyển, Hà Diễm muốn há mồm nhưng là miệng nàng vẫn đang bị tên ôn quân kia chiếm lấy, đành phải sống chết hít vào hơi sâu bằng mũi rồi thở ra, khuôn ngực phập phồng được lấp đầy, lá phổi cũng nhanh chóng mở rộng.
Thú thật...nàng thực sợ chết.
***___ ___
Mành lụa mỏng manh nhẹ nhàng bay
Tiếng nước chảy truyền đến
Róc rách...róc rách...
Phòng tắm tại mỗ phòng ở Các viên rất rộng. Màu chủ đạo là màu trắng tinh khiết, bể tắm được làm nên từ gỗ đinh hương lâu năm, phảng phất mùi thơm nhàn nhạt cộng với mùi hoa hồng trong nước khiến thật thoã mãn khứu giác.
Một bàn tay trắng nõn giơ lên, nước nóng trong bồn bốc hơi tạo nên chút mờ ảo mê ly, Hà Diễm như nàng tiên buông thả mái tóc suôn dài dập dềnh trong làn nước rải đầy cánh hoa, những giọt nước long lanh đọng trên làn da non mềm rồi nhẹ nhàng lăn xuống theo đường cong cơ thể.
Bộ ngực nằm một nửa phía dưới mực nước, lại tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, thật thoả mãn thị giác.
Nghĩ lại vừa rồi đã nhanh chóng ngăn ngừa bản thân cho tên hoàng đế kia một bạt tai, nếu không cái mạng nhỏ hẳn đã không giữ được. Chỉ biết đẩy hắn ra xa rồi leo lên bờ chạy thẳng về phòng.
Aizz
Mất mặt quá đi. Trước mặt bao nhiêu người như thế mà hắn ngang nhiên dám làm vậy. Ai còn dám lấy nàng khi tiếng xấu này đồn xa a.
Nhưng mà...là nụ hôn kia cũng không tệ.
Lấy ngón tay thon dài sờ lên cánh môi ướt mềm, Hà Diễm ngốc nghếch cong môi.
Nhưng chưa kịp hồi tưởng hết thì "loạt xoạt" những tiếng động lạ truyền tới.
Tiếng cánh cửa khẽ kêu 'két' khiến Hà Diễm giật mình. Vội đứng dậy khỏi bồn tắm nhanh chóng với tay giật mạnh tấm mành, xoay ba vòng đã biến tấm mành thành một bộ váy dài trần vai.
Trước mắt nàng lập tức xuất hiện là một hắc y nhân.
Lại là hắc y nhân?
Ánh mắt dò xét nhận ra ngay hắn đang bị thương, máu từ tấm vải hắn băng bên cánh tay phải bắt đầu thấm đẫm cả màu đen của y phục.
Khuôn mặt được bịt kín chỉ còn lại đôi mâu quang sắc bén, mày kiếm nhíu lại, hơi thở nặng nhọc cầu xin.
"Cô nương, thứ lỗi đã làm phiền đêm khuya, nhưng có thể cho ta nương nhờ một lúc?"
Nàng còn chưa kịp mở lời thì bên ngoài lại có tiếng bước chân thị vệ dồn dập kèm với tiếng nói đôn thúc.
"Nhanh. Nhanh tìm cho ra hắn. Bằng không ngày mai các ngươi sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời."
Tiếp theo là "vâng vâng dạ dạ" và tiếng gõ cửa phòng nàng.
"Hà cô nương. Hà cô nương."
"Hảo. Ta đây. Có chuyện gì."
Hà Diễm lấy giọng bình tĩnh, ra vẻ không biết xảy ra chuyện mà nói với ra.
"Thứ lỗi cho bọn thuộc hạ được lục soát phòng của Hà cô nương. Để tránh thích khách đột nhập vào phòng cô nương."
Hoá ra hắn là thích khách.
"Ta...không...không được. Không có ai ở phòng ta. Ta rất an toàn, không cần các ngươi làm phiền nhiễu. Vậy nên..."
Giọng nàng pha chút hoảng hốt, còn chưa nói xong thì ngay lập tức bị tiếng phá cửa xông vào cắt ngang.
Một hồi lục soát không có gì kỳ lạ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài phòng tắm.
"Hà cô nương, đúng là không có. Thứ lỗi nhưng...chỉ còn mỗi nơi này là chưa lục soát."
"Không đượcccc. Ta đang tắm."
"Nhưng là..."
Nhưng là cái đầu nhà ngươi. Tai ngươi bị làm sao đấy, nữ nhân trung cổ quan trọng tiết hạnh, đang tắm mà các ngươi dám xông vào?
"Không nhưng gì hết. Ta...ta đang tắm, đừng phiền ta."
Nghe Hà Diễm lớn tiếng, bọn thị vệ nhìn nhau vẻ mặt khó xử. Người có vẻ là Đại thị vệ, gương mặt tuấn tú, da dẻ nàu đồng, mang theo vết sẹo kéo dàu từ trán sượt qua mắt phải đứng lên trên, hạ giọng.
"Hà cô nương đang tắm. Vậy thì..."
Không nói hết, gần như là ngay lập tức, cánh cửa phòng tắm được mở ra cùng với sự tràn vào của toàn binh vệ.
Kéo theo đó là gương mặt ngạc nhiên đến mở to của những kẻ vừa xông vào và...
"Aaaaaaaaa...."
Tiếng thét vang động thiên địa của Hà Diễm khiến bọn họ đỏ mặt chạy xộc ra ngoài. Và lời xin lỗi rối rít từ Đại thị vệ, sau cùng còn cẩn thận đóng cửa lại cho nàng.
Sau khi xác nhận là không còn một ai, Hà Diễm từ từ bước ra khỏi bồn tắm, quanh người vẫn là đang lấy vải mành làm y phục.
"Ngươi ra được rồi."
Một bóng dáng màu đen từ trên trần nhà bay xuống. Ôm lấy cánh tay đang bị thương, hắn nghiêng mình nhìn Hà Diễm.
"Cảm tạ cô nương đã giúp đỡ."
Hà Diễm không đáp, chỉ đi lại phía góc phòng, lấy ra một hộp nhỏ, hướng về hắc nhân mà ngoắc ngoắc ngón tay.
Dù không hiểu sự tình, hắc y nhân vẫn là nghe lời, đi về phía nàng.
"Ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp, bây giờ ta xin cáo..."
"Ngươi ngồi gần đây. Ta băng vết thương cho."
Hả?
Hắn ngơ ngác giương đôi mắt sắc sảo nhìn nàng thăm dò. Vẫn là không hiểu nữ nhân này muốn làm gì.
Ở trong hoàng cung. Vậy hẳn là người của Triệu Tử Dương. Vậy sao còn giúp hắn? Sao còn muốn trị thương cho hắn?
Nữ nhân kỳ lạ.
Nghĩ là nghĩ. Còn nghe lời vẫn là việc của nghe lời. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, mặc nàng xé toạc miếng vải trên tay mình rồi tỉ mẩn bôi thuốc, băng bó cho hắn.
Dường như rất có kinh nghiệm, chỉ chốc lát vết thương đã được xử lý xong. Ngó nghiêng cánh tay được băng bó rất cẩn thận của mình, hắn có chút tán thưởng.
Xem ra kỹ thuật không tồi. Chẳng lẽ là thái y? Vậy thì không thể ở trong Các viên. Nàng ta là ai?
"Hảo a. Ngươi có thể đi."
Hà Diễm nhìn hắn nở nụ cười với lúm đồng tiền xinh đẹp, đôi mắt long lanh chớp nhẹ, giọng nói như nước mềm trôi qua thính giác đến đê mê khiến hắn chốc lát sững người, lại nhanh chóng lấy lại hồn phách đứng dậy cáo từ. Sau đó bằng cửa sổ, hắn nhẹ nhàng vút đi, nhanh hơn cả cơn gió trên ngọn cây ngoài kia.
Hắc y nhân vừa nhún từ ngọn cây sang bờ thành, vừa mặt đỏ tim đập nhớ lại cảnh tượng xinh đẹp hắn thấy lúc nấp ở trên trần nhà nhìn xuống, nơi đó...khe núi trập trùng nhô cao khỏi mặt nước...tim lại lạc mất một nhịp.
***___ ___
Hắc y nhân rời khỏi, Hà Diễm thở dài một hơi.
Tắm cũng không yên với cổ đại nữa. Thật là...
Nàng vứt bỏ tấm mành che trên người, thân thể lại lần nữa phơi bày ra dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng tắm rộng rãi.
Hắn - Triệu Tử Dương đang đứng ngây trước cửa phòng tắm.
Mắt ưng mở lớn, bạc môi vô thức mím lại, buồng phổi một lần nữa hít thở khó thông nhìn Hà Diễm 'thoát y' ngay trước mắt.
Dường như cũng cảm nhận được thứ nóng rực đang chiếu thẳng vài mình, Hà Diễm quay đầu lại, nhìn thấy đôi mâu quang của ai đó đang bị dục vọng làm cho ẩm đục lại thì giật mình, vội một tay che nơi núi non, một tay che đi hang động phía dưới.
"Ngươi...ngươi...ngươi...TRIỆU TỬ DƯƠNGGGG......"
Chỉ còn biết trợn mắt uy hiếp, nhưng lại như vô tình trở thành động lực khiến hắn ngông cuồng tham lam trên thân thể nàng.
Còn hắn...
Đang tận hưởng cảm giác mê nghiện trên đầu ngón tay truyền đến, cố nén cảm giác thiếu dưỡng khí trong lồng ngực, hắn đặt lên môi mềm mại nàng, chiếc lưỡi thơm tho quyến luyến linh hoạt ra sức càn phá.
Cảm giác buồng phổi dính sát vào nhau chân thực đến đầu óc xoay vòng.
Nàng...
Nàng...
Nàng...
Không thở nổi.
Hà Diễm dồn hết sức lực còn lại xuống mũi ngón chân, cố gắng quẫy đạp đưa cả hai cái đầu ngoi lên mặt nước.
Cuối cùng thì cũng có không khí, oxi của ta, oxi quý báu...
Hít hà lấy cái chất khí chiếm hơn chín mươi phần trăm trong bầu khí quyển, Hà Diễm muốn há mồm nhưng là miệng nàng vẫn đang bị tên ôn quân kia chiếm lấy, đành phải sống chết hít vào hơi sâu bằng mũi rồi thở ra, khuôn ngực phập phồng được lấp đầy, lá phổi cũng nhanh chóng mở rộng.
Thú thật...nàng thực sợ chết.
***___ ___
Mành lụa mỏng manh nhẹ nhàng bay
Tiếng nước chảy truyền đến
Róc rách...róc rách...
Phòng tắm tại mỗ phòng ở Các viên rất rộng. Màu chủ đạo là màu trắng tinh khiết, bể tắm được làm nên từ gỗ đinh hương lâu năm, phảng phất mùi thơm nhàn nhạt cộng với mùi hoa hồng trong nước khiến thật thoã mãn khứu giác.
Một bàn tay trắng nõn giơ lên, nước nóng trong bồn bốc hơi tạo nên chút mờ ảo mê ly, Hà Diễm như nàng tiên buông thả mái tóc suôn dài dập dềnh trong làn nước rải đầy cánh hoa, những giọt nước long lanh đọng trên làn da non mềm rồi nhẹ nhàng lăn xuống theo đường cong cơ thể.
Bộ ngực nằm một nửa phía dưới mực nước, lại tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, thật thoả mãn thị giác.
Nghĩ lại vừa rồi đã nhanh chóng ngăn ngừa bản thân cho tên hoàng đế kia một bạt tai, nếu không cái mạng nhỏ hẳn đã không giữ được. Chỉ biết đẩy hắn ra xa rồi leo lên bờ chạy thẳng về phòng.
Aizz
Mất mặt quá đi. Trước mặt bao nhiêu người như thế mà hắn ngang nhiên dám làm vậy. Ai còn dám lấy nàng khi tiếng xấu này đồn xa a.
Nhưng mà...là nụ hôn kia cũng không tệ.
Lấy ngón tay thon dài sờ lên cánh môi ướt mềm, Hà Diễm ngốc nghếch cong môi.
Nhưng chưa kịp hồi tưởng hết thì "loạt xoạt" những tiếng động lạ truyền tới.
Tiếng cánh cửa khẽ kêu 'két' khiến Hà Diễm giật mình. Vội đứng dậy khỏi bồn tắm nhanh chóng với tay giật mạnh tấm mành, xoay ba vòng đã biến tấm mành thành một bộ váy dài trần vai.
Trước mắt nàng lập tức xuất hiện là một hắc y nhân.
Lại là hắc y nhân?
Ánh mắt dò xét nhận ra ngay hắn đang bị thương, máu từ tấm vải hắn băng bên cánh tay phải bắt đầu thấm đẫm cả màu đen của y phục.
Khuôn mặt được bịt kín chỉ còn lại đôi mâu quang sắc bén, mày kiếm nhíu lại, hơi thở nặng nhọc cầu xin.
"Cô nương, thứ lỗi đã làm phiền đêm khuya, nhưng có thể cho ta nương nhờ một lúc?"
Nàng còn chưa kịp mở lời thì bên ngoài lại có tiếng bước chân thị vệ dồn dập kèm với tiếng nói đôn thúc.
"Nhanh. Nhanh tìm cho ra hắn. Bằng không ngày mai các ngươi sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời."
Tiếp theo là "vâng vâng dạ dạ" và tiếng gõ cửa phòng nàng.
"Hà cô nương. Hà cô nương."
"Hảo. Ta đây. Có chuyện gì."
Hà Diễm lấy giọng bình tĩnh, ra vẻ không biết xảy ra chuyện mà nói với ra.
"Thứ lỗi cho bọn thuộc hạ được lục soát phòng của Hà cô nương. Để tránh thích khách đột nhập vào phòng cô nương."
Hoá ra hắn là thích khách.
"Ta...không...không được. Không có ai ở phòng ta. Ta rất an toàn, không cần các ngươi làm phiền nhiễu. Vậy nên..."
Giọng nàng pha chút hoảng hốt, còn chưa nói xong thì ngay lập tức bị tiếng phá cửa xông vào cắt ngang.
Một hồi lục soát không có gì kỳ lạ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài phòng tắm.
"Hà cô nương, đúng là không có. Thứ lỗi nhưng...chỉ còn mỗi nơi này là chưa lục soát."
"Không đượcccc. Ta đang tắm."
"Nhưng là..."
Nhưng là cái đầu nhà ngươi. Tai ngươi bị làm sao đấy, nữ nhân trung cổ quan trọng tiết hạnh, đang tắm mà các ngươi dám xông vào?
"Không nhưng gì hết. Ta...ta đang tắm, đừng phiền ta."
Nghe Hà Diễm lớn tiếng, bọn thị vệ nhìn nhau vẻ mặt khó xử. Người có vẻ là Đại thị vệ, gương mặt tuấn tú, da dẻ nàu đồng, mang theo vết sẹo kéo dàu từ trán sượt qua mắt phải đứng lên trên, hạ giọng.
"Hà cô nương đang tắm. Vậy thì..."
Không nói hết, gần như là ngay lập tức, cánh cửa phòng tắm được mở ra cùng với sự tràn vào của toàn binh vệ.
Kéo theo đó là gương mặt ngạc nhiên đến mở to của những kẻ vừa xông vào và...
"Aaaaaaaaa...."
Tiếng thét vang động thiên địa của Hà Diễm khiến bọn họ đỏ mặt chạy xộc ra ngoài. Và lời xin lỗi rối rít từ Đại thị vệ, sau cùng còn cẩn thận đóng cửa lại cho nàng.
Sau khi xác nhận là không còn một ai, Hà Diễm từ từ bước ra khỏi bồn tắm, quanh người vẫn là đang lấy vải mành làm y phục.
"Ngươi ra được rồi."
Một bóng dáng màu đen từ trên trần nhà bay xuống. Ôm lấy cánh tay đang bị thương, hắn nghiêng mình nhìn Hà Diễm.
"Cảm tạ cô nương đã giúp đỡ."
Hà Diễm không đáp, chỉ đi lại phía góc phòng, lấy ra một hộp nhỏ, hướng về hắc nhân mà ngoắc ngoắc ngón tay.
Dù không hiểu sự tình, hắc y nhân vẫn là nghe lời, đi về phía nàng.
"Ân tình này ta nhất định sẽ báo đáp, bây giờ ta xin cáo..."
"Ngươi ngồi gần đây. Ta băng vết thương cho."
Hả?
Hắn ngơ ngác giương đôi mắt sắc sảo nhìn nàng thăm dò. Vẫn là không hiểu nữ nhân này muốn làm gì.
Ở trong hoàng cung. Vậy hẳn là người của Triệu Tử Dương. Vậy sao còn giúp hắn? Sao còn muốn trị thương cho hắn?
Nữ nhân kỳ lạ.
Nghĩ là nghĩ. Còn nghe lời vẫn là việc của nghe lời. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, mặc nàng xé toạc miếng vải trên tay mình rồi tỉ mẩn bôi thuốc, băng bó cho hắn.
Dường như rất có kinh nghiệm, chỉ chốc lát vết thương đã được xử lý xong. Ngó nghiêng cánh tay được băng bó rất cẩn thận của mình, hắn có chút tán thưởng.
Xem ra kỹ thuật không tồi. Chẳng lẽ là thái y? Vậy thì không thể ở trong Các viên. Nàng ta là ai?
"Hảo a. Ngươi có thể đi."
Hà Diễm nhìn hắn nở nụ cười với lúm đồng tiền xinh đẹp, đôi mắt long lanh chớp nhẹ, giọng nói như nước mềm trôi qua thính giác đến đê mê khiến hắn chốc lát sững người, lại nhanh chóng lấy lại hồn phách đứng dậy cáo từ. Sau đó bằng cửa sổ, hắn nhẹ nhàng vút đi, nhanh hơn cả cơn gió trên ngọn cây ngoài kia.
Hắc y nhân vừa nhún từ ngọn cây sang bờ thành, vừa mặt đỏ tim đập nhớ lại cảnh tượng xinh đẹp hắn thấy lúc nấp ở trên trần nhà nhìn xuống, nơi đó...khe núi trập trùng nhô cao khỏi mặt nước...tim lại lạc mất một nhịp.
***___ ___
Hắc y nhân rời khỏi, Hà Diễm thở dài một hơi.
Tắm cũng không yên với cổ đại nữa. Thật là...
Nàng vứt bỏ tấm mành che trên người, thân thể lại lần nữa phơi bày ra dưới ánh đèn vàng nhạt của phòng tắm rộng rãi.
Hắn - Triệu Tử Dương đang đứng ngây trước cửa phòng tắm.
Mắt ưng mở lớn, bạc môi vô thức mím lại, buồng phổi một lần nữa hít thở khó thông nhìn Hà Diễm 'thoát y' ngay trước mắt.
Dường như cũng cảm nhận được thứ nóng rực đang chiếu thẳng vài mình, Hà Diễm quay đầu lại, nhìn thấy đôi mâu quang của ai đó đang bị dục vọng làm cho ẩm đục lại thì giật mình, vội một tay che nơi núi non, một tay che đi hang động phía dưới.
"Ngươi...ngươi...ngươi...TRIỆU TỬ DƯƠNGGGG......"
Tác giả :
Huyền Namida