Tiểu Bảo Bối Băng Giá Của Tôi
Chương 2: Qúa khứ 2
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà mẹ con nó không biết đi đâu cứ lang thang ở ngoài đường, lúc này trời bỗng mưa to giống như đang khóc thương cho số phận mẹ con nó. Mẹ nó hoảng giờ chỉ biết làm sao để hai đứa con nhỏ của mình không bị ước, thì bà nhìn thấy cái công viên, ba mẹ con nó chạy vào công viên ngồi dưới cái mái vòm nhỏ mà trú mưa. Ánh nắng buổi sáng chiếu vào mắt anh em nó làm cho anh em nó tỉnh giấc, 2 anh em nó kêu mẹ nó dậy nhưng không thấy mẹ nó phản ứng gì. Anh nó dường như hiểu được điều gì, liền lấy tay sờ lên trán bà thì thấy rất nóng, bà đang sốt. nó thì ngồi khóc không biết làm gì. Bỗng có một người đàn ông chạy đến xem thử có chuyện gì, thì thấy như vậy. ông liền gọi cho tài xế của mình đến đưa mẹ nó vào bệnh viện. Mẹ nó đã cấp cứu được một tiếng tại sao không thấy bác sĩ ra, thì lúc này:
Ting…ting…ting cánh cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đi ra họ liền hỏi:
-Bác sĩ mẹ con/cô ấy có sao không bác sĩ_ nó, anh nó và ông hỏi
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức, do cô ấy có tiền sử bệnh hen suyễn cộng thêm bị dầm mưa lạnh khiến phổi bị tổn thương nặng không thể chữa được, người nhà nên chuẩn bị tâm lí trước- bác sĩ nói vừa dứt thì nó khóc òa lên, anh nó đứng như tượng không thể tin những gì đang xảy ra, con ông thì hiện lên sự đồng cảm với anh e nó.
Lúc này trong phòng cấp cứu y tá chạy ra nói:” ai là người nhà của bệnh nhân” ông ấy nói” là tôi”, “bệnh nhân muốn gặp người nhà lần cuối nên anh và mấy cháu vào gặp bệnh nhân đi”-y tá. Ông ấy chỉ gật đầu” hai cháu, mẹ hai cháu muốn gặp, ta dẫn hai cháu đi gặp mẹ nha” hai anh e nó gật đầu
Vào phòng cấp cứu anh em nó thấy me nó nằm trên chiếc giường trắng toát, khuôn mặt nhợt nhạt. bà thấy con mình thì ngoắt chúng lại và nói “Bảo, con là anh hai, nhớ phải chăm sóc và bảo vệ em khi không có mẹ bên cạnh nghe không” mẹ nó vừa nói xong cũng đã trút hơi thở cuối cùng. Anh em nó khóc rất nhiều, đến nổi nó ngất đi.
Lúc nó tỉnh dậy chỉ thấy mình nằm trong căn phòng rất rộng, bên cạnh là một cậu bé chạc tuổi nó. Không thấy anh và mẹ đâu nó hoảng gọi tên anh và mẹ nó, cậu bé thấy vậy liền ôm nó vào lòng an ủi” bé ngoan đừng khóc, anh bé bận phải làm đám tang cho mẹ bé, sắp về rồi” vừa đúng lúc anh nó và ông mở cửa phòng bước vào nó vội chạy đến ôm anh nó khóc hỏi:” hai, mẹ đau rồi, sao mẹ không ở cạnh em hả hai” sau câu hỏi của nó, anh nó khóc nức lên nói “ mẹ chúng ta đã mất rồi, không còn ở bên cạnh chúng ta nữa” ông ấy thấy vậy vội ôm hai anh em nó vào lòng an ủi” ngoan, hai con đừng khóc, nếu hai đứa khóc thì mẹ của hai đứa không vui đâu” nó nhìn sang anh nó thấy anh nó gật đầu, nó liền nín khóc.
Mấy ngày sau chuyện đám tang của mẹ nó cũng đã ổn,bây giờ ông mới gọi hai anh em nó hỏi chuyện.
-Bác có chuyện muốn hỏi hai con được chứ?-ông hỏi
-Dạ, bác cứ hỏi ạ- anh nó trả lời
-Đã có chuyện gì xảy ra, tại sao đêm khuya mà ba mẹ con lại ở ngoài con viên, lại bị dầm mưa để ra nông nổi này- ông nói đến đây mặt anh nó lạnh lại, hiện lên tia thù hận, ông thấy vậy liền trấn an” bình tĩnh hãy nói cho bác biết” và anh nó bắt đầu kể bla…..bla…bla
Khi anh nó kể xong ông ấy tức giận, đập bàn cái rầm, khiến anh em nó giật mình. Ông nói” sao lại có người chồng người cha vô trách nhiệm, độc ác và hám tài như vậy chứ. Ông tiếp tục hỏi” vậy hai đứa còn người thân nào không” anh em nó lắc đầu. sau một hồi suy nghĩ ông nói tiếp” vậy giờ ta sẽ nhận hai đứa làm con nuôi có được không” hai anh em nó gật đầu.
-Quản gia kim_ông gọi người quản gia của nhà ông
-Dạ, thưa ông chủ_quản gia kim
-Tôi sẽ nhận hai anh em này làm con nuôi, ông hãy gọi cho luật sư Khang làm hồ sơ thủ tục nhận nuôi, và từ bây giờ con trai ông sẽ là quản gia riêng cho cô bé này_ông
-Vâng, thưa ông chủ_quản gia.
Một tháng sau, sau khi đã lam xong mọi thủ tục nhận nuôi, ông quyết định đưa anh em nó sang MĨ sống( kể cả quản gia riêng của nó nhá, hjhjhjh) bây giờ anh nó là Lê Anh Ngọc Bảo, nó là: Lê Anh Ngọc Băng, và từ đây tính cách của nó trở nên trầm lặng, ít nói, lạnh lùng với tất cả m.n trừ ba nuôi, anh nó và quản gia riêng của nó. Anh nó thấy nó như vậy rất đâu lòng.
GIỚI THIỆU THÊM BA NHÂN VẬT MỚI NHA.
ông Lê Anh Ngọc Phương (35t) ba nuôi của hai anh e nó, chủ tịch tập đoàn đá quý lớn nhất thế giới, không có vợ, rất thương hai anh em nó
quản gia riêng của nó; pham gia an (kan) 17t con trai quản gia nhà ông
quản gia kim: phạm gia kim (33t) quản gia nhà ông
Ting…ting…ting cánh cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ đi ra họ liền hỏi:
-Bác sĩ mẹ con/cô ấy có sao không bác sĩ_ nó, anh nó và ông hỏi
-Chúng tôi đã cố gắng hết sức, do cô ấy có tiền sử bệnh hen suyễn cộng thêm bị dầm mưa lạnh khiến phổi bị tổn thương nặng không thể chữa được, người nhà nên chuẩn bị tâm lí trước- bác sĩ nói vừa dứt thì nó khóc òa lên, anh nó đứng như tượng không thể tin những gì đang xảy ra, con ông thì hiện lên sự đồng cảm với anh e nó.
Lúc này trong phòng cấp cứu y tá chạy ra nói:” ai là người nhà của bệnh nhân” ông ấy nói” là tôi”, “bệnh nhân muốn gặp người nhà lần cuối nên anh và mấy cháu vào gặp bệnh nhân đi”-y tá. Ông ấy chỉ gật đầu” hai cháu, mẹ hai cháu muốn gặp, ta dẫn hai cháu đi gặp mẹ nha” hai anh e nó gật đầu
Vào phòng cấp cứu anh em nó thấy me nó nằm trên chiếc giường trắng toát, khuôn mặt nhợt nhạt. bà thấy con mình thì ngoắt chúng lại và nói “Bảo, con là anh hai, nhớ phải chăm sóc và bảo vệ em khi không có mẹ bên cạnh nghe không” mẹ nó vừa nói xong cũng đã trút hơi thở cuối cùng. Anh em nó khóc rất nhiều, đến nổi nó ngất đi.
Lúc nó tỉnh dậy chỉ thấy mình nằm trong căn phòng rất rộng, bên cạnh là một cậu bé chạc tuổi nó. Không thấy anh và mẹ đâu nó hoảng gọi tên anh và mẹ nó, cậu bé thấy vậy liền ôm nó vào lòng an ủi” bé ngoan đừng khóc, anh bé bận phải làm đám tang cho mẹ bé, sắp về rồi” vừa đúng lúc anh nó và ông mở cửa phòng bước vào nó vội chạy đến ôm anh nó khóc hỏi:” hai, mẹ đau rồi, sao mẹ không ở cạnh em hả hai” sau câu hỏi của nó, anh nó khóc nức lên nói “ mẹ chúng ta đã mất rồi, không còn ở bên cạnh chúng ta nữa” ông ấy thấy vậy vội ôm hai anh em nó vào lòng an ủi” ngoan, hai con đừng khóc, nếu hai đứa khóc thì mẹ của hai đứa không vui đâu” nó nhìn sang anh nó thấy anh nó gật đầu, nó liền nín khóc.
Mấy ngày sau chuyện đám tang của mẹ nó cũng đã ổn,bây giờ ông mới gọi hai anh em nó hỏi chuyện.
-Bác có chuyện muốn hỏi hai con được chứ?-ông hỏi
-Dạ, bác cứ hỏi ạ- anh nó trả lời
-Đã có chuyện gì xảy ra, tại sao đêm khuya mà ba mẹ con lại ở ngoài con viên, lại bị dầm mưa để ra nông nổi này- ông nói đến đây mặt anh nó lạnh lại, hiện lên tia thù hận, ông thấy vậy liền trấn an” bình tĩnh hãy nói cho bác biết” và anh nó bắt đầu kể bla…..bla…bla
Khi anh nó kể xong ông ấy tức giận, đập bàn cái rầm, khiến anh em nó giật mình. Ông nói” sao lại có người chồng người cha vô trách nhiệm, độc ác và hám tài như vậy chứ. Ông tiếp tục hỏi” vậy hai đứa còn người thân nào không” anh em nó lắc đầu. sau một hồi suy nghĩ ông nói tiếp” vậy giờ ta sẽ nhận hai đứa làm con nuôi có được không” hai anh em nó gật đầu.
-Quản gia kim_ông gọi người quản gia của nhà ông
-Dạ, thưa ông chủ_quản gia kim
-Tôi sẽ nhận hai anh em này làm con nuôi, ông hãy gọi cho luật sư Khang làm hồ sơ thủ tục nhận nuôi, và từ bây giờ con trai ông sẽ là quản gia riêng cho cô bé này_ông
-Vâng, thưa ông chủ_quản gia.
Một tháng sau, sau khi đã lam xong mọi thủ tục nhận nuôi, ông quyết định đưa anh em nó sang MĨ sống( kể cả quản gia riêng của nó nhá, hjhjhjh) bây giờ anh nó là Lê Anh Ngọc Bảo, nó là: Lê Anh Ngọc Băng, và từ đây tính cách của nó trở nên trầm lặng, ít nói, lạnh lùng với tất cả m.n trừ ba nuôi, anh nó và quản gia riêng của nó. Anh nó thấy nó như vậy rất đâu lòng.
GIỚI THIỆU THÊM BA NHÂN VẬT MỚI NHA.
ông Lê Anh Ngọc Phương (35t) ba nuôi của hai anh e nó, chủ tịch tập đoàn đá quý lớn nhất thế giới, không có vợ, rất thương hai anh em nó
quản gia riêng của nó; pham gia an (kan) 17t con trai quản gia nhà ông
quản gia kim: phạm gia kim (33t) quản gia nhà ông
Tác giả :
Iceqeen