Tiểu Bạch Thụ Phiến Kí
Chương 1-1: Tiết tử
Lạc Dương, đại tuyết bay tán loạn, đại viện Tề gia thành đông lại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường. Hôm nay là ngày lành Tề lão gia Tề Lôi lấy vợ kế, Tề gia nhiều thế hệ làm quan, gia thế hiển hách, đến thế hệ Tề Lôi, ba thứ nam Tề gia cùng kế tục quan chức của tổ tiên, trưởng nam Tề gia là Tề Lôi lại khí văn tập vũ (bỏ văn tập võ), xông xáo ở trên giang hồ rất có tiếng tăm. Chỉ tiếc nhân khẩu Tề gia ít ỏi, vợ cả Tề Lôi mất sớm, dưới gối chỉ có một đứa con, cho nên trong đầu mới nảy ra ý niệm lấy vợ mới.
Người trong triều đình lẫn trong chốn giang hồ tiến đến chúc mừng nối liền không dứt, khiến cho đại viện Tề gia chật kín người, tất cả phó dịch ở tiền thính vô cùng bận rộn, ai cũng không chú ý đến thiếu gia duy nhất của Tề gia – Tề Nghiêm, năm nay vừa mới mười hai, tất cả mọi người đều cho rằng diện mạo hắn tập họp tất cả ưu điểm của Tề lão gia cùng phu nhân quá cố, khuôn mặt anh tuấn hữu hình hoàn toàn thừa hưởng từ Tề Lôi, nhưng mi nhãn tị thần (mày mắt mũi môi) lại hoàn toàn là bản sao phu nhân hồng nhan bạc mệnh của Tề Lôi – ngày xưa là giang hồ đệ nhất mỹ nhân Phong Tích Tích, tuổi còn nhỏ đã ẩn ẩn có khí thế không giận mà uy, chỉ khi thấy những vệt nước mắt trên khuôn mặt đó, mới có thể nhận ra tính trẻ con phù hợp với tuổi hắn.
Tề Nghiêm mím chặt môi, cố kiềm nén bi thương trong lòng, mẫu thân tạ thế dường như vẫn là chuyện mới ngày hôm qua, mỗi khi nhớ đến vẫn là cảm giác đau lòng như cắt từng khúc ruột, thế nhưng phụ thân lại muốn cưới thêm vợ. Là đại nhân thì rất dễ dàng quên đi đau thương sao? Hay là phụ thân vốn dĩ rất vô tình? Nhìn nét mặt tươi cười như hoa của tân nương, chợt nhớ lại tiếu dung sau cùng của mẫu thân, bên tai còn truyền đến trận trận chúc mừng của mọi người đối với phụ thân, nói cái gì hắn không thể đợi ở tiền thính thêm được nữa. Không muốn để cho người khác nhìn thấy bi thương của mỉnh, chỉ có thể trốn đến một nơi không người mà một mình liếm láp vết thương. Nghĩ đến đây, nước mắt vừa rồi còn miễn cưỡng nén lại liền chảy ra.
“Ca ca, ngươi thấy khó chịu sao?” một thanh âm trẻ con đánh vỡ yên tĩnh, Tề Nghiêm cả kinh, theo tiếng nhìn lại, hóa ra là một tiểu nhân nhi phấn điêu nhọc trác, mặc áo dài liền thân trắng như tuyết, hoa văn kiểu dáng độc đáo nơi vạt áo cùng ám văn ở hai cánh tay làm cho kiện y phục lập tức trở nên sinh động hơn, trên chiếc mũ nho nhỏ còn khảm một khối mĩ ngọc, trên áo có một đường viền lông thuần trắng, càng tô điểm khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, mắt to ngập nước, môi cũng mang sắc hồng kiều diễm, đáng yêu động lòng người nói không nên lời. chỉ là phân không rõ là nam hay nữ.
Có lẽ là y phục khá nặng, đi đường không vững cứ phải nghiêng một chút lắc một chút, giống như một chú vịt nhỏ lạch bạch đi về hướng Tề Nghiêm, chợt lảo đảo, vừa vặn ngã về phía Tề Nghiêm, Tề Nghiêm tự nhiên duỗi tay ra, ôm vào trong lòng. Tiểu nhân nhi trong lòng cố gắng đứng thẳng thân mình, Tề Nghiêm lúc này mới nhìn thấy hai tai nàng đều đeo viên phỉ thúy xanh biếc, xem ra là một nữ hài. Tiểu nhân nhi đột nhiên vươn ra đầu lưỡi phấn nộn, liếm lên hai má Tề Nghiêm, sau đó hơi thở khe khẽ, thanh âm êm ái thỏ thẻ bên tai Tề Nghiêm: “Nương nương nói, liếm liếm sẽ không đau, phù phù, đau đau mau bay đi. Ca ca không đau sẽ không khóc.” Tề Nghiêm lúc đầu là ngẩn người, theo đó trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ, giống như có một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua. Có lẽ là bảo vật ông trời ban cho mình đi, mới có thể xuất hiện ngay lúc mình cô tịch thương cảm nhất. Như vậy phải thuận theo thiên ý thôi.
“Ca ca không đau, cám ơn ngươi. Ngươi tên là gì a, bao nhiêu tuổi rồi?” Tiểu nhân nhi nở một cười ngọt ngào: “Không cần cảm tạ, nương nương nói, phải biết giúp đỡ người khó khăn. Ta gọi là Tiểu Bạch, nương nương nói, nếu có người hỏi thì nói là năm tuổi.” “Vậy sau này lớn lên, Tiểu Bạch làm tân nương của ca ca có được không?” Tiểu Bạch nghi hoặc chớp chớp đôi mắt to: “Tân nương là cái gì? Có đường ăn hay không?” “Tiểu Bạch thích ăn đường hả?” “Rất thích rất thích, nhưng mà nương nương không cho phép ta ăn nhiều.” “Vậy nếu làm tân nương của ca ca rồi thì vô luận Tiểu Bạch ăn nhiều hay ít đều được phép nga.” Tiểu Bạch hưng phấn mở to mắt: “Hảo, chúng ta đây ngoắc ngoắc tay, ca ca không được lừa Tiểu Bạch nga.” (Mỗ Phi: Tiểu Bạch nhà chúng ta thế mà lại bị một viên đường câu đi rồi, Tề Nghiêm, ngươi thật là một tiểu hài tử đê tiện. Tề Nghiêm: ngươi mau biến qua một bên.)
Tề Nghiêm lấy ra một khối ngọc bội luôn mang theo bên người, nhét vào trong tay Tiểu Bạch, lại từ trên vành tai nhỏ gở xuống một cái khuyên tai phỉ thúy: “Tiểu Bạch, khối ngọc bội này ngươi nhất định phải giữa gìn thật cẩn thận, đây là tín vật ca ca đưa cho ngươi, khuyên tai này ca ca cũng sẽ giữ thật kỹ, tuyệt đối không để mất nga. Nếu không coi như không được làm tân nương của ca ca nga.” Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, gắt gao nắm lấy ngọc bội trong tay.
“Tiểu Bạch, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngươi lớn lên, đến lúc đó, chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được ngươi, để ngươi trở thành tân nương của ta.”
Người trong triều đình lẫn trong chốn giang hồ tiến đến chúc mừng nối liền không dứt, khiến cho đại viện Tề gia chật kín người, tất cả phó dịch ở tiền thính vô cùng bận rộn, ai cũng không chú ý đến thiếu gia duy nhất của Tề gia – Tề Nghiêm, năm nay vừa mới mười hai, tất cả mọi người đều cho rằng diện mạo hắn tập họp tất cả ưu điểm của Tề lão gia cùng phu nhân quá cố, khuôn mặt anh tuấn hữu hình hoàn toàn thừa hưởng từ Tề Lôi, nhưng mi nhãn tị thần (mày mắt mũi môi) lại hoàn toàn là bản sao phu nhân hồng nhan bạc mệnh của Tề Lôi – ngày xưa là giang hồ đệ nhất mỹ nhân Phong Tích Tích, tuổi còn nhỏ đã ẩn ẩn có khí thế không giận mà uy, chỉ khi thấy những vệt nước mắt trên khuôn mặt đó, mới có thể nhận ra tính trẻ con phù hợp với tuổi hắn.
Tề Nghiêm mím chặt môi, cố kiềm nén bi thương trong lòng, mẫu thân tạ thế dường như vẫn là chuyện mới ngày hôm qua, mỗi khi nhớ đến vẫn là cảm giác đau lòng như cắt từng khúc ruột, thế nhưng phụ thân lại muốn cưới thêm vợ. Là đại nhân thì rất dễ dàng quên đi đau thương sao? Hay là phụ thân vốn dĩ rất vô tình? Nhìn nét mặt tươi cười như hoa của tân nương, chợt nhớ lại tiếu dung sau cùng của mẫu thân, bên tai còn truyền đến trận trận chúc mừng của mọi người đối với phụ thân, nói cái gì hắn không thể đợi ở tiền thính thêm được nữa. Không muốn để cho người khác nhìn thấy bi thương của mỉnh, chỉ có thể trốn đến một nơi không người mà một mình liếm láp vết thương. Nghĩ đến đây, nước mắt vừa rồi còn miễn cưỡng nén lại liền chảy ra.
“Ca ca, ngươi thấy khó chịu sao?” một thanh âm trẻ con đánh vỡ yên tĩnh, Tề Nghiêm cả kinh, theo tiếng nhìn lại, hóa ra là một tiểu nhân nhi phấn điêu nhọc trác, mặc áo dài liền thân trắng như tuyết, hoa văn kiểu dáng độc đáo nơi vạt áo cùng ám văn ở hai cánh tay làm cho kiện y phục lập tức trở nên sinh động hơn, trên chiếc mũ nho nhỏ còn khảm một khối mĩ ngọc, trên áo có một đường viền lông thuần trắng, càng tô điểm khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, mắt to ngập nước, môi cũng mang sắc hồng kiều diễm, đáng yêu động lòng người nói không nên lời. chỉ là phân không rõ là nam hay nữ.
Có lẽ là y phục khá nặng, đi đường không vững cứ phải nghiêng một chút lắc một chút, giống như một chú vịt nhỏ lạch bạch đi về hướng Tề Nghiêm, chợt lảo đảo, vừa vặn ngã về phía Tề Nghiêm, Tề Nghiêm tự nhiên duỗi tay ra, ôm vào trong lòng. Tiểu nhân nhi trong lòng cố gắng đứng thẳng thân mình, Tề Nghiêm lúc này mới nhìn thấy hai tai nàng đều đeo viên phỉ thúy xanh biếc, xem ra là một nữ hài. Tiểu nhân nhi đột nhiên vươn ra đầu lưỡi phấn nộn, liếm lên hai má Tề Nghiêm, sau đó hơi thở khe khẽ, thanh âm êm ái thỏ thẻ bên tai Tề Nghiêm: “Nương nương nói, liếm liếm sẽ không đau, phù phù, đau đau mau bay đi. Ca ca không đau sẽ không khóc.” Tề Nghiêm lúc đầu là ngẩn người, theo đó trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm giác kỳ lạ, giống như có một dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua. Có lẽ là bảo vật ông trời ban cho mình đi, mới có thể xuất hiện ngay lúc mình cô tịch thương cảm nhất. Như vậy phải thuận theo thiên ý thôi.
“Ca ca không đau, cám ơn ngươi. Ngươi tên là gì a, bao nhiêu tuổi rồi?” Tiểu nhân nhi nở một cười ngọt ngào: “Không cần cảm tạ, nương nương nói, phải biết giúp đỡ người khó khăn. Ta gọi là Tiểu Bạch, nương nương nói, nếu có người hỏi thì nói là năm tuổi.” “Vậy sau này lớn lên, Tiểu Bạch làm tân nương của ca ca có được không?” Tiểu Bạch nghi hoặc chớp chớp đôi mắt to: “Tân nương là cái gì? Có đường ăn hay không?” “Tiểu Bạch thích ăn đường hả?” “Rất thích rất thích, nhưng mà nương nương không cho phép ta ăn nhiều.” “Vậy nếu làm tân nương của ca ca rồi thì vô luận Tiểu Bạch ăn nhiều hay ít đều được phép nga.” Tiểu Bạch hưng phấn mở to mắt: “Hảo, chúng ta đây ngoắc ngoắc tay, ca ca không được lừa Tiểu Bạch nga.” (Mỗ Phi: Tiểu Bạch nhà chúng ta thế mà lại bị một viên đường câu đi rồi, Tề Nghiêm, ngươi thật là một tiểu hài tử đê tiện. Tề Nghiêm: ngươi mau biến qua một bên.)
Tề Nghiêm lấy ra một khối ngọc bội luôn mang theo bên người, nhét vào trong tay Tiểu Bạch, lại từ trên vành tai nhỏ gở xuống một cái khuyên tai phỉ thúy: “Tiểu Bạch, khối ngọc bội này ngươi nhất định phải giữa gìn thật cẩn thận, đây là tín vật ca ca đưa cho ngươi, khuyên tai này ca ca cũng sẽ giữ thật kỹ, tuyệt đối không để mất nga. Nếu không coi như không được làm tân nương của ca ca nga.” Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật gật đầu, gắt gao nắm lấy ngọc bội trong tay.
“Tiểu Bạch, ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi ngươi lớn lên, đến lúc đó, chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được ngươi, để ngươi trở thành tân nương của ta.”
Tác giả :
Phong Chi Phi Nhi