Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 1: Minh Vương tuyển Phi
"Các ngươi...các ngươi muốn làm gì?"
Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang khiến một góc nhỏ trong hoa viên cũng bừng sáng theo. Một cô gái có dung mạo thanh tú vô lực tựa vào góc tường, thân thể nhỏ bé cuộn lại, ánh nắng chiếu vào đôi mắt cô gái toát ra sự hoảng sợ vô tận. Răng nanh trắng của cô cắn chặt cánh môi hồng, tiếng nói run run, nhìn vào giống như một thỏ con ngây thơ phải chịu một đã kích lớn, vừa đáng thương nhưng lại rất đáng yêu
Đứng trước mặt nàng lúc này là năm sáu nữ tữ trang điểm sực sỡ tự cho vậy mới xinh đẹp, nhìn thấy nàng sợ hãi thành ra bộ dáng này, các nữ tữ này vẫn ung dung vờ như không thấy, cũng không hề có nửa phần thương hại. Không chỉ như thế, nữ tữ cầm đầu nở nụ cười hèn mọn: "Ha, người còn hỏi chúng ta? Là chúng ta hỏi ngươi mới đúng chứ? Nói xem, ngươi tới nơi này làm gì?"
"Ta không biết a!" Cô gái vội vàng lắc đầu, "Cha để cho ta tới, nên ta đã tới rồi."
"Cha?" Nữ nhân đứng đầu nhướng mày, lập tức hừ lạnh một tiếng, "Cha thật đúng là quan tâm ngươi. Nhưng mà ngươi có biết tới đây để làm gì không?"
Cô gái giật mình lắc đầu
"Hừ, không biết là tốt nhất", Nhẹ nhàng cười, nữ nhân cầm đầu đám nữ tữ kéo đến đá vào người nàng một cước, "Nói cho ngươi biết, nếu không muốn xấu hổ trước mặt gia nhân ở đây thì phải ngồi yên chỗ này, khi nào cần đi sẽ có người đến thông báo cho ngươi, biết không?"
"Biết." Vội vàng gật đầu, đôi mắt to cố che đi tầng hơi nước, tựa hồ chỉ cần các nàng nói thêm điều gì sẽ khiến cô gái bật khóc.
Nữ tữ kia lại bĩu môi:"Ngươi khóc cái gì mà khóc? chúng ta có khi dễ ngươi đâu?" Nói xong nữ tữ xoay người nói với các nữ tữ còn lại. "Quên đi, mặc kệ nàng, chúng ta đi thôi!"
"Ân", mấy người còn lại nghe xong đều gật đầu, liếc nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, đám nữ tữ đi xa dần chỉ còn lưu lại một cô gái cô đơn ngồi xổm trong góc, hay tay ôm chân khóc rất thê thảm.
Giống như khóc nhiều quá mức không còn chú ý đến xung quanh, nàng không hề biết rằng một màn này từ đầu đến cuối đều bị một đôi mắt thu vào.
"Nàng là ai?"
Cách đó một khoảng không xa, phía sau tòa núi bên lương đình, một người mặc cẩm bào màu trắng ngà, đầu đội kim quan, một nam tử trẻ tuổi ngũ quan tuấn mỹ đột nhiên đặt câu hỏi.
Hắn thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, dáng người thon dài, một thân cẩm bào tuy rằng đơn giản nhưng mặc trên người hắn lại có khí thế ung dung, giơ tay nhất chân đều tản ra một cổ khí tức vương giả làm người ta không dám nhìn gần. Tay cầm một cái chén ngọc, bên trong chén là trà hương tốt nhất. Trà từ trong chén truyền hương đến, nam nhân quyến rũ ngẩng đầu không chút nào để ý đến hương vị của trà, ánh mắt câu hồn nhìn người bên cạnh. Khóe miệng như có như không nụ cười mang theo vài phần ẩn ý.
"Đây là thiên kim nhà Cước đại nhân, tên gọi Bộ Nhu Nhi, là con của tiểu thiếp hắn, năm nay mười sáu tuổi, trời sinh nhát gan sợ phiền phức, suốt ngày bị người khác khi dễ". Ngồi đối diện, một mỹ nam tử tay cầm ly trà đang thưởng thức lập tức đáp lại.
Tuổi của hắn và nam tử kia không chênh lệch lắm, hé ra bộ dạng vô cùng xinh đẹp mỵ hoặc, nếu cho hắn thay nữ trang lại búi tóc theo kiểu cô nương, dù ra ngoài nói hắn là nữ nhân thì mười người phải có ít nhất chín người tin tưởng hoàn toàn. Nam tử khác muốn giả dạng như hắn phải mất chút sức lực, nhưng chắc chắn phải thấp hơn một bậc.
"Phải không?" Nghe vậy, nam tử nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt dần dần hiện lên ánh cười, "Không sai a!"
"Vương gia?" Nghe nói lời này, mỹ nam tử nhướng mày, một dự cảm không tốt truyền đến.
Quả nhiên___
"Ta quyết định, chính là nàng!" Mạnh tay đánh theo nhịp, nam tử la lớn.
Mỹ nam tử biến sắc: "Vương gia, nàng chính là thứ nữ của Bộ đại nhân!"
"Thì tính sao?" Đôi mắt khẽ chuyển, nam tử cười khẽ, "Bổn vương bất quá là muốn thu nhận một Vương phi làm đồ trang trí thôi. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nàng không thể đảm nhiệm sao?"
"Có thể." Mỹ nam tử vô lực gật đầu.
"Đó chẳn lẽ lại không phải?" Khóe miệng nâng lên ý cười, nam tử đứng dậy, vỗ vai mỹ nam tử, "Tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta đi thôi!"
Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang khiến một góc nhỏ trong hoa viên cũng bừng sáng theo. Một cô gái có dung mạo thanh tú vô lực tựa vào góc tường, thân thể nhỏ bé cuộn lại, ánh nắng chiếu vào đôi mắt cô gái toát ra sự hoảng sợ vô tận. Răng nanh trắng của cô cắn chặt cánh môi hồng, tiếng nói run run, nhìn vào giống như một thỏ con ngây thơ phải chịu một đã kích lớn, vừa đáng thương nhưng lại rất đáng yêu
Đứng trước mặt nàng lúc này là năm sáu nữ tữ trang điểm sực sỡ tự cho vậy mới xinh đẹp, nhìn thấy nàng sợ hãi thành ra bộ dáng này, các nữ tữ này vẫn ung dung vờ như không thấy, cũng không hề có nửa phần thương hại. Không chỉ như thế, nữ tữ cầm đầu nở nụ cười hèn mọn: "Ha, người còn hỏi chúng ta? Là chúng ta hỏi ngươi mới đúng chứ? Nói xem, ngươi tới nơi này làm gì?"
"Ta không biết a!" Cô gái vội vàng lắc đầu, "Cha để cho ta tới, nên ta đã tới rồi."
"Cha?" Nữ nhân đứng đầu nhướng mày, lập tức hừ lạnh một tiếng, "Cha thật đúng là quan tâm ngươi. Nhưng mà ngươi có biết tới đây để làm gì không?"
Cô gái giật mình lắc đầu
"Hừ, không biết là tốt nhất", Nhẹ nhàng cười, nữ nhân cầm đầu đám nữ tữ kéo đến đá vào người nàng một cước, "Nói cho ngươi biết, nếu không muốn xấu hổ trước mặt gia nhân ở đây thì phải ngồi yên chỗ này, khi nào cần đi sẽ có người đến thông báo cho ngươi, biết không?"
"Biết." Vội vàng gật đầu, đôi mắt to cố che đi tầng hơi nước, tựa hồ chỉ cần các nàng nói thêm điều gì sẽ khiến cô gái bật khóc.
Nữ tữ kia lại bĩu môi:"Ngươi khóc cái gì mà khóc? chúng ta có khi dễ ngươi đâu?" Nói xong nữ tữ xoay người nói với các nữ tữ còn lại. "Quên đi, mặc kệ nàng, chúng ta đi thôi!"
"Ân", mấy người còn lại nghe xong đều gật đầu, liếc nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, đám nữ tữ đi xa dần chỉ còn lưu lại một cô gái cô đơn ngồi xổm trong góc, hay tay ôm chân khóc rất thê thảm.
Giống như khóc nhiều quá mức không còn chú ý đến xung quanh, nàng không hề biết rằng một màn này từ đầu đến cuối đều bị một đôi mắt thu vào.
"Nàng là ai?"
Cách đó một khoảng không xa, phía sau tòa núi bên lương đình, một người mặc cẩm bào màu trắng ngà, đầu đội kim quan, một nam tử trẻ tuổi ngũ quan tuấn mỹ đột nhiên đặt câu hỏi.
Hắn thoạt nhìn trên dưới hai mươi tuổi, dáng người thon dài, một thân cẩm bào tuy rằng đơn giản nhưng mặc trên người hắn lại có khí thế ung dung, giơ tay nhất chân đều tản ra một cổ khí tức vương giả làm người ta không dám nhìn gần. Tay cầm một cái chén ngọc, bên trong chén là trà hương tốt nhất. Trà từ trong chén truyền hương đến, nam nhân quyến rũ ngẩng đầu không chút nào để ý đến hương vị của trà, ánh mắt câu hồn nhìn người bên cạnh. Khóe miệng như có như không nụ cười mang theo vài phần ẩn ý.
"Đây là thiên kim nhà Cước đại nhân, tên gọi Bộ Nhu Nhi, là con của tiểu thiếp hắn, năm nay mười sáu tuổi, trời sinh nhát gan sợ phiền phức, suốt ngày bị người khác khi dễ". Ngồi đối diện, một mỹ nam tử tay cầm ly trà đang thưởng thức lập tức đáp lại.
Tuổi của hắn và nam tử kia không chênh lệch lắm, hé ra bộ dạng vô cùng xinh đẹp mỵ hoặc, nếu cho hắn thay nữ trang lại búi tóc theo kiểu cô nương, dù ra ngoài nói hắn là nữ nhân thì mười người phải có ít nhất chín người tin tưởng hoàn toàn. Nam tử khác muốn giả dạng như hắn phải mất chút sức lực, nhưng chắc chắn phải thấp hơn một bậc.
"Phải không?" Nghe vậy, nam tử nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt dần dần hiện lên ánh cười, "Không sai a!"
"Vương gia?" Nghe nói lời này, mỹ nam tử nhướng mày, một dự cảm không tốt truyền đến.
Quả nhiên___
"Ta quyết định, chính là nàng!" Mạnh tay đánh theo nhịp, nam tử la lớn.
Mỹ nam tử biến sắc: "Vương gia, nàng chính là thứ nữ của Bộ đại nhân!"
"Thì tính sao?" Đôi mắt khẽ chuyển, nam tử cười khẽ, "Bổn vương bất quá là muốn thu nhận một Vương phi làm đồ trang trí thôi. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nàng không thể đảm nhiệm sao?"
"Có thể." Mỹ nam tử vô lực gật đầu.
"Đó chẳn lẽ lại không phải?" Khóe miệng nâng lên ý cười, nam tử đứng dậy, vỗ vai mỹ nam tử, "Tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta đi thôi!"
Tác giả :
Hoa Đào Tiểu Trà