Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 72: Đưa ra quyết định
Cha mẹ Lâm cầm tờ báo, đọc qua đọc lại. Cha Lâm tức giận nói:"Thật hoang đường, Tiểu Ninh nhà chúng ta lại để bọn người này bôi nhọ hay sao?".
- "Tiểu Lam sẽ lấy người khác thật sao? Nhưng nó không nói gì với Mạn Ninh nhà chúng ta". Mẹ Lâm hỏi.
Cha Lâm thở dài:"Chắc chắn đây là bịa đặt, tạm thời đừng để con bé thấy được bài báo này".
- "Tôi biết rồi". Mẹ Lâm ủ rũ nói.
Lúc này Lâm Mạn Ninh từ trong phòng đi ra, cô nhìn cha mẹ Lâm đầy khó hiểu:"Cha, mẹ, hai người đang nói chuyện gì thế?".
- "À, không có gì đâu. Con ra đây làm gì vậy? Mau vào trong đi". Mẹ Lâm cười nói.
Lâm Mạn Ninh nhìn họ:"Anh ấy nói đi mua đồ ăn sáng, sao giờ còn chưa quay lại?".
- "À, chắc phải xếp hàng chờ lâu, để mẹ đi tìm nó nhé!". Bà Lâm cầm chắc tờ báo đằng sau.
Lâm Mạn Ninh cau mày:"Mẹ, mẹ đang cầm gì mà mờ ám vậy? Mau cho con xem".
- "Có gì đâu, bảo bối, mau vào trong phòng nghỉ đi con". Cha Lâm nói.
Lâm Mạn Ninh bước đến, nhanh tay lấy tờ báo phía sau mẹ Lâm:"Có gì mà mẹ cứ mờ ám....?".
Nói đến đó cô khựng người lại, cả thần trí đều bị bài báo cuốn đi.
- "Mạn Ninh, đây chắc chắn là giả đó, con đừng tin".
Lâm Mạn Ninh nắm chặt tờ báo:"Mẹ, đây không phải là giả đâu, không có lửa làm sao có khói". Giọng cô đầy run rẩy.
- "Mạn Ninh, con đừng kích động, Tiểu Lam bên cạnh con mấy ngày nay mà, làm sao có thể lấy người phụ nữ khác chứ, con đừng tin". Mẹ Lâm trấn an cô.
Lâm Mạn Ninh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh anh và Tô Duệ, phải, họ nói đúng, anh và cô ta rất xứng đôi.
Nhưng trái tim cô lại rất khó chịu, người đàn ông này ở bên cạnh cô cả đêm, không thể nào bỏ cô theo người phụ nữ đó được.
- "Mạn Ninh, con bị chảy máu mũi nữa rồi, Mạn Ninh..." Cha Lâm đỡ lấy cô.
Tờ báo nhẹ nhàng rớt trên sàn nhà, Lâm Mạn Ninh ôm lấy đầu mình, máu mũi rơi đầy xuống sàn nhà, đỏ chót.
- "Mạn Ninh, con đừng làm mẹ sợ, bác sĩ....bác sĩ". Mẹ Lâm gào lên, nước mắt lưng tròng.
Bà lấy điện thoại gọi cho Hắc Bạch Lam. Anh đang ngồi trong thư phòng, lúc này điện thoại reo lên.
- "Có chuyện gì vậy cô?". Hắc Bạch Lam hỏi.
- "..."
Hàng lông mày anh cau lại:"Cô đợi cháu một lát, cháu sẽ đến ngay..."
Nói rồi anh tắt máy, mở cửa đi ra, lúc này ông Hắc đi vào.
- "Nó lại bị đau đầu nữa sao?" Ông thản nhiên hỏi, như thể biết rất rõ tình trạng của cô.
Hai tay anh nắm chặt lại, gằn giọng nói:"Ông đã làm gì cô ấy?".
- "Đó là cái giá nó phải gánh, ngay từ đầu ta cũng đã cảnh cáo, là do nó không chịu nghe lời".
Hắc Bạch Lam nghiến răng nói:"Rốt cuộc cô ấy đã làm gì đắc tội với ông? Cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi, ông bắt cô ấy phải chịu sự đau đớn đó".
- "Nói chuyện một lát với ông ta đi" Ông Hắc gọi điện cho bác sĩ Tho.
Bên kia hồi lâu mới nghe máy, Hắc Bạch Lam im lặng nghe ông nói chuyện.
- "Con bé dạo gần đây bị đau đầu rất nhiều". Ông Hắc nói.
- "Cũng đúng, đây là loại virus mạnh, nó sẽ tấn công sạch sẽ não bộ của con người, những người bị virus này xâm nhập mà không có thuốc giải sẽ bị đau đầu đến chết". Bác sĩ Tho nói chuyện thuần thục, lưu loát.
Hai tay anh nắm chặt lại, hơi thở dần nặng nề, chết sao? Anh còn đang mơ anh và cô sẽ về chúng một mái nhà, anh sẽ cho cô thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất, không thể chết được.
- "Nếu không có thuốc giải thì cô ta còn sống được bao nhiêu ngày nữa?". Ông Hắc hỏi.
- "Dài nhất là ba ngày, theo tốc độ của virus trong người cô ta thì có lẽ tối mai sẽ chết".
Hắc Bạch Lam lao đến gạt đi chiếc máy tính bảng đang nói chuyên, một số sổ sách cũng rớt xuống theo.
- "Thuốc giải đâu? Đưa tôi thuốc giải".
Ông Hắc nhẹ giọng nói:"Nếu không muốn con bé chết, con phải lấy Tô Duệ, ta sẽ đưa thuốc giải cho nó".
- "Ông muốn bức chết tôi sao?". Hắc Bạch Lam nghiến răng nói.
Ông Hắc lắc đầu:"Ta chỉ muốn tốt cho con".
- "Câm miệng, những việc ông làm chưa bao giờ tốt cho tôi cả". Hắc Bạch Lam căm hận nói.
Ông Hắc thở dài:"Nếu con không đồng ý vậy thì cứ để mặc con bé đó sống chết ra sao đi".
Hắc Bạch Lam thở nặng nề, anh còn quyền lựa chọn sao? Sáng chế ra virus thì chắc chắn chỉ có mình hắn giải được, sự sống của cô giờ giống như chiếc lá cuối cùng trên cành cây khô vào mùa đông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
- "Cô ấy bị nhiễm virus từ khi nào?". Anh lạnh lùng hỏi.
Ông Hắc nghĩ lại, chính là cái ngày cô và Tiểu Á đi mua quần áo ở shop mới mở.
Quả nhiên mấu chốt nằm ở đây, ngày đó anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không thể tìm ra được chuyện gì.
Sau khi cô bị đánh ngất ở trong phòng vệ sinh, người kia đã đưa cô đến chỗ bác sĩ Tho. Ông ta đã tiêm virus vào người cô, sau khi xong, người đàn ông đó thuận lợi đưa cô vào phòng thay đồ.
Ai cũng nghĩ cô bị ngất trong đó nên mọi chuyện mới chót lọt như vậy.
- "Vô liêm sĩ, ông làm tôi vạn phần thêm khinh". Hắc Bạch Lâm nói.
- "Lúc giờ cũng suy nghĩ xong rồi chứ, nếu con không đồng ý lấy Tô Duệ thì hãy rời khỏi đây, chuẩn bị tang lễ cho nó". Ông Hắc chậm rãi nói.
Rồi ông lấy trong ngăn kéo ra một lọ thuốc:"Trong đây có một viên thuốc tạm thời khống chế virus trong người nó, nếu con lấy Tô Duệ thì cầm lọ thuốc này về, ta cho hai đứa một đêm, ngày mai dứt khoát buông tay".
- "Vào ngày hai đứa kết hôn, thuốc giải sẽ được tiêm vào người con bé đó".
Hắc Bạch Lam cầm lấy lọ thuốc:"Sẽ có ngày ông hối hận về những việc mình làm".
- "Tiểu Lam sẽ lấy người khác thật sao? Nhưng nó không nói gì với Mạn Ninh nhà chúng ta". Mẹ Lâm hỏi.
Cha Lâm thở dài:"Chắc chắn đây là bịa đặt, tạm thời đừng để con bé thấy được bài báo này".
- "Tôi biết rồi". Mẹ Lâm ủ rũ nói.
Lúc này Lâm Mạn Ninh từ trong phòng đi ra, cô nhìn cha mẹ Lâm đầy khó hiểu:"Cha, mẹ, hai người đang nói chuyện gì thế?".
- "À, không có gì đâu. Con ra đây làm gì vậy? Mau vào trong đi". Mẹ Lâm cười nói.
Lâm Mạn Ninh nhìn họ:"Anh ấy nói đi mua đồ ăn sáng, sao giờ còn chưa quay lại?".
- "À, chắc phải xếp hàng chờ lâu, để mẹ đi tìm nó nhé!". Bà Lâm cầm chắc tờ báo đằng sau.
Lâm Mạn Ninh cau mày:"Mẹ, mẹ đang cầm gì mà mờ ám vậy? Mau cho con xem".
- "Có gì đâu, bảo bối, mau vào trong phòng nghỉ đi con". Cha Lâm nói.
Lâm Mạn Ninh bước đến, nhanh tay lấy tờ báo phía sau mẹ Lâm:"Có gì mà mẹ cứ mờ ám....?".
Nói đến đó cô khựng người lại, cả thần trí đều bị bài báo cuốn đi.
- "Mạn Ninh, đây chắc chắn là giả đó, con đừng tin".
Lâm Mạn Ninh nắm chặt tờ báo:"Mẹ, đây không phải là giả đâu, không có lửa làm sao có khói". Giọng cô đầy run rẩy.
- "Mạn Ninh, con đừng kích động, Tiểu Lam bên cạnh con mấy ngày nay mà, làm sao có thể lấy người phụ nữ khác chứ, con đừng tin". Mẹ Lâm trấn an cô.
Lâm Mạn Ninh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh anh và Tô Duệ, phải, họ nói đúng, anh và cô ta rất xứng đôi.
Nhưng trái tim cô lại rất khó chịu, người đàn ông này ở bên cạnh cô cả đêm, không thể nào bỏ cô theo người phụ nữ đó được.
- "Mạn Ninh, con bị chảy máu mũi nữa rồi, Mạn Ninh..." Cha Lâm đỡ lấy cô.
Tờ báo nhẹ nhàng rớt trên sàn nhà, Lâm Mạn Ninh ôm lấy đầu mình, máu mũi rơi đầy xuống sàn nhà, đỏ chót.
- "Mạn Ninh, con đừng làm mẹ sợ, bác sĩ....bác sĩ". Mẹ Lâm gào lên, nước mắt lưng tròng.
Bà lấy điện thoại gọi cho Hắc Bạch Lam. Anh đang ngồi trong thư phòng, lúc này điện thoại reo lên.
- "Có chuyện gì vậy cô?". Hắc Bạch Lam hỏi.
- "..."
Hàng lông mày anh cau lại:"Cô đợi cháu một lát, cháu sẽ đến ngay..."
Nói rồi anh tắt máy, mở cửa đi ra, lúc này ông Hắc đi vào.
- "Nó lại bị đau đầu nữa sao?" Ông thản nhiên hỏi, như thể biết rất rõ tình trạng của cô.
Hai tay anh nắm chặt lại, gằn giọng nói:"Ông đã làm gì cô ấy?".
- "Đó là cái giá nó phải gánh, ngay từ đầu ta cũng đã cảnh cáo, là do nó không chịu nghe lời".
Hắc Bạch Lam nghiến răng nói:"Rốt cuộc cô ấy đã làm gì đắc tội với ông? Cô ấy chỉ mới mười bảy tuổi, ông bắt cô ấy phải chịu sự đau đớn đó".
- "Nói chuyện một lát với ông ta đi" Ông Hắc gọi điện cho bác sĩ Tho.
Bên kia hồi lâu mới nghe máy, Hắc Bạch Lam im lặng nghe ông nói chuyện.
- "Con bé dạo gần đây bị đau đầu rất nhiều". Ông Hắc nói.
- "Cũng đúng, đây là loại virus mạnh, nó sẽ tấn công sạch sẽ não bộ của con người, những người bị virus này xâm nhập mà không có thuốc giải sẽ bị đau đầu đến chết". Bác sĩ Tho nói chuyện thuần thục, lưu loát.
Hai tay anh nắm chặt lại, hơi thở dần nặng nề, chết sao? Anh còn đang mơ anh và cô sẽ về chúng một mái nhà, anh sẽ cho cô thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất, không thể chết được.
- "Nếu không có thuốc giải thì cô ta còn sống được bao nhiêu ngày nữa?". Ông Hắc hỏi.
- "Dài nhất là ba ngày, theo tốc độ của virus trong người cô ta thì có lẽ tối mai sẽ chết".
Hắc Bạch Lam lao đến gạt đi chiếc máy tính bảng đang nói chuyên, một số sổ sách cũng rớt xuống theo.
- "Thuốc giải đâu? Đưa tôi thuốc giải".
Ông Hắc nhẹ giọng nói:"Nếu không muốn con bé chết, con phải lấy Tô Duệ, ta sẽ đưa thuốc giải cho nó".
- "Ông muốn bức chết tôi sao?". Hắc Bạch Lam nghiến răng nói.
Ông Hắc lắc đầu:"Ta chỉ muốn tốt cho con".
- "Câm miệng, những việc ông làm chưa bao giờ tốt cho tôi cả". Hắc Bạch Lam căm hận nói.
Ông Hắc thở dài:"Nếu con không đồng ý vậy thì cứ để mặc con bé đó sống chết ra sao đi".
Hắc Bạch Lam thở nặng nề, anh còn quyền lựa chọn sao? Sáng chế ra virus thì chắc chắn chỉ có mình hắn giải được, sự sống của cô giờ giống như chiếc lá cuối cùng trên cành cây khô vào mùa đông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
- "Cô ấy bị nhiễm virus từ khi nào?". Anh lạnh lùng hỏi.
Ông Hắc nghĩ lại, chính là cái ngày cô và Tiểu Á đi mua quần áo ở shop mới mở.
Quả nhiên mấu chốt nằm ở đây, ngày đó anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng không thể tìm ra được chuyện gì.
Sau khi cô bị đánh ngất ở trong phòng vệ sinh, người kia đã đưa cô đến chỗ bác sĩ Tho. Ông ta đã tiêm virus vào người cô, sau khi xong, người đàn ông đó thuận lợi đưa cô vào phòng thay đồ.
Ai cũng nghĩ cô bị ngất trong đó nên mọi chuyện mới chót lọt như vậy.
- "Vô liêm sĩ, ông làm tôi vạn phần thêm khinh". Hắc Bạch Lâm nói.
- "Lúc giờ cũng suy nghĩ xong rồi chứ, nếu con không đồng ý lấy Tô Duệ thì hãy rời khỏi đây, chuẩn bị tang lễ cho nó". Ông Hắc chậm rãi nói.
Rồi ông lấy trong ngăn kéo ra một lọ thuốc:"Trong đây có một viên thuốc tạm thời khống chế virus trong người nó, nếu con lấy Tô Duệ thì cầm lọ thuốc này về, ta cho hai đứa một đêm, ngày mai dứt khoát buông tay".
- "Vào ngày hai đứa kết hôn, thuốc giải sẽ được tiêm vào người con bé đó".
Hắc Bạch Lam cầm lấy lọ thuốc:"Sẽ có ngày ông hối hận về những việc mình làm".
Tác giả :
Nguyễn Ngọc Trân Quế