Tiểu Bạch Thỏ, Em Chạy Đâu Cho Thoát
Chương 27: Điều kiện
Hắc Bạch Lam thở dài:"Vật nhỏ, em cố chấp vậy sao?".
- "Phải, tôi cố chấp đấy, chú bị thần kinh sao? Mau thả tôi ra, tôi ghét chú".
Hắc Bạch Lam rút đầu dây, cởi trói cho Lâm Mạn Ninh, anh nói.
- "Tôi xin lỗi, chúng ta hòa nhé!".
Lâm Mạn Ninh đạp anh ra:"Cái tên khốn nạn này, hôm nay tôi sẽ cho chú biết Lâm Mạn Ninh tôi là người không dễ đụng".
Lâm Mạn Ninh ngồi lên người anh, hai tay bấu chặt vào hai bên ngực của Hắc Bạch Lam.
- "Biến thái, mù quáng, khốn nạn, vô liêm sĩ, chết đi, tôi cho chú chết".
Mỗi từ cô nói ra đều kèm theo lực rất mạnh.
- "A....đau quá....bảo bối, anh sai rồi...a" Hắc Bạch Lam nắm lấy cổ tay cô.
Lâm Mạn Ninh hất tay anh ra, bước xuống giường:"Hắc biến thái, đây là lần cuối chúng ta gặp mhau, tôi không thèm so đo chuyện này với chú nữa".
Hắc Bạch Lam vội bước xuống theo cô, ôm lấy cô.
- "Anh biết hết rồi, là anh sai, em nói đúng, là anh mù quáng, tha lỗi cho anh lần này, có được không?".
Lâm Mạn Ninh lạnh lùng trả lời:"Không thể".
- "Anh phải làm gì em mới đồng ý bỏ qua cho anh đây?".
Lâm Mạn Ninh khoanh tay:"Nếu trong ba tháng tới chú không đụng vào phụ nữ, tôi sẽ bỏ qua cho chú".
- "Ngay cả em luôn sao?".
Lâm Mạn Ninh hất cằm:"Sao hả? Trông tôi có chỗ nào không giống phụ nữ sao?".
Hắc Bạch Lam cau mày, ba tháng? Nhịn ba tháng có khi nào hỏng luôn không?
- "Thế nào? Không làm được sao?".
Hắc Bạch Lam nhếch môi:"Được, em nhớ lấy, sau ba tháng đừng trách anh".
Lâm Mạn Ninh bất giác rùng mình, có khi nào ba tháng sau cô phải nằm liệt giường không?
Sợ gì chứ? Đến lúc đó rồi tính, Lâm Mạn Ninh lườm anh.
- "Ai sợ ai chứ?".
Lâm Mạn Ninh nói tiếp:"Được rồi, hôm nay dừng ở đây, tôi đi tắm, mệt mỏi quá".
Cô nói rồi đi qua anh bước vào phòng tắm, Hắc Bạch Lam nhìn theo cô, hi vọng lát nữa cô ngốc này ăn mặc kín đáo một chút.
Lâm Mạn Ninh vừa tắm vừa hát, mọi buồn bực trong hai ngày nay đều biến hết, ở cùng Hắc Bạch Lam khiến tâm tình cô tốt hơn hẳn.
Tắm xong, cô rút một chiếc khăn tắm quấn ngang người mình, Lâm Mạn Ninh bước ra ngoài, Hắc Bạch Lam suýt phụt máu mũi vì cô. Đây rõ ràng là lấy mạng anh.
- "Hắc biến thái, chú lau tóc cho tôi".
Hắc Bạch Lam lao xuống giường, cầm lấy chiếc khăn rồi đặt cô ngồi xuống ghế. Anh nhẹ nhàng lau tóc cô, mắt chăm chăm vào đường rảnh ngực.
Lâm Mạn Ninh hồn nhiên ngủ thiếp đi, anh thở dài, đúng là kiếp trước mắc nợ cô thì phải? Anh ném cái khăn lên bàn rồi bế cô ra giường đi ngủ.
Ba thàng mà trôi qua như một đêm thì tốt biết mấy.
Sáng hôm sau....
Lâm Mạn Ninh thức dậy rồi đi vào phòng tắm, cô đi xuống nhà thì gặp Chu Diệu Mẫn đang ngồi ở phòng khách.
- "Hắc biến thái đâu rồi?" Cô hỏi người giúp việc.
Cô hầu gái đang lau bàn liên trả lời:"Thiếu gia có lẽ đang trên thư phòng".
Chu Diệu Mãn thấy cô liền đứng dậy, cau mày:"Sao cô lại ở trong nhà anh ấy? Lẽ nào...?"
- "Lẽ nào cái gì, sang sớm gặp bà cô già, thể nào hôm nay cũng gặp chuyện xúi quẩy".
Chu Diệu Mẫn tức giận:"Con nhỏ này, mày hỗn láo với ai thế?".
- "Ồ, tôi hỗn láo với dì đấy! Sao hả".
Chu Diệu Mẫn kìm nén tức giận:"Tôi đến đây tìm Lam, không rảnh nói chuyện với cô".
- "Nhưng tôi rảnh, lại không ai nói chuyện với tôi, Lam của dì lại không chịu gặp dì, chi bằng chúng ta nói chuyện đi". Lâm Mạn Ninh nói.
Chu Diệu Mẫn lườm cô, Hắc Bạch Lam lúc này đi xuống nhà.
- "Có chuyện gì vậy?".
Chu Diệu Mẫn nói:"Lam, anh rốt cuộc cũng chịu gặp em rồi. Lam, em nhớ anh nhiều lắm, xin anh đừng bỏ em".
- "Tiểu Lam, anh đã hứa với người ta thế nào? Sao giờ anh còn để người khác đến quấy rầy chúng ta, em rất giận đấy". Lâm Mạn Ninh khẽ bám lấy tay anh, giọng nói trở nên nũng nịu, bàn tay khẽ vuốt ngực anh.
Hắc Bạch Lam bị đắm chìm trong sự yêu kiều của cô, lần đầu tiên anh thấy cô dịu dàng và yếu đuối đến thế.
Chu Diệu Mẫn tức giận nhìn họ, cô ta quay người bước đi. Hắc Bạch Lam kiên quyết quá, cô không thể đối phó lại con nhỏ này, đúng rồi, có một người sẽ cùng giúp đỡ cô.
Chu Diệu Mẫn vừa rời đi, Lâm Mạn Ninh liền thu lại vẻ mặt đó. Hàm răng cô nghiến chặt lại.
- "HĂC BIẾN THÁI".
Hắc Bạch Lam liên bỏ chạy lên lầu, Lâm Mạn Ninh đuổi theo anh.
- "Tôi thấy chú không phải chỉ cấm dục ba tháng, ba năm là còn quá ít với chú".
Hắc Bạch Lam chạy lên lầu ba:"Bảo bối, em đừng như vậy....là cô ta đến tìm anh trước mà..."
Giọng anh lúc này xen chút lo sợ và uất ức.
Kết quả Lâm Mạn Ninh bị trễ học vì chơi đuổi bắt với Hắc Bạch Lam.
Cô bước xuống xe:"Tối nay tôi về nhà, không cần đến đón tôi nữa đâu".
- "Được". Anh nói, tay vẫn xoa xoa nơi ngực mình.
Vật nhỏ này cũng ra tay quá mạnh đi, mỗi lần tức giận cô đều cấu vào ngực anh, cũng may Hắc Bạch Lam anh có cơ ngực không thôi đã chết dưới tay cô từ lâu rồi.
Không chịu về nhà anh sao? Thế thì anh sẽ đến nhà cô, xem ai hơn ai.
- "Phải, tôi cố chấp đấy, chú bị thần kinh sao? Mau thả tôi ra, tôi ghét chú".
Hắc Bạch Lam rút đầu dây, cởi trói cho Lâm Mạn Ninh, anh nói.
- "Tôi xin lỗi, chúng ta hòa nhé!".
Lâm Mạn Ninh đạp anh ra:"Cái tên khốn nạn này, hôm nay tôi sẽ cho chú biết Lâm Mạn Ninh tôi là người không dễ đụng".
Lâm Mạn Ninh ngồi lên người anh, hai tay bấu chặt vào hai bên ngực của Hắc Bạch Lam.
- "Biến thái, mù quáng, khốn nạn, vô liêm sĩ, chết đi, tôi cho chú chết".
Mỗi từ cô nói ra đều kèm theo lực rất mạnh.
- "A....đau quá....bảo bối, anh sai rồi...a" Hắc Bạch Lam nắm lấy cổ tay cô.
Lâm Mạn Ninh hất tay anh ra, bước xuống giường:"Hắc biến thái, đây là lần cuối chúng ta gặp mhau, tôi không thèm so đo chuyện này với chú nữa".
Hắc Bạch Lam vội bước xuống theo cô, ôm lấy cô.
- "Anh biết hết rồi, là anh sai, em nói đúng, là anh mù quáng, tha lỗi cho anh lần này, có được không?".
Lâm Mạn Ninh lạnh lùng trả lời:"Không thể".
- "Anh phải làm gì em mới đồng ý bỏ qua cho anh đây?".
Lâm Mạn Ninh khoanh tay:"Nếu trong ba tháng tới chú không đụng vào phụ nữ, tôi sẽ bỏ qua cho chú".
- "Ngay cả em luôn sao?".
Lâm Mạn Ninh hất cằm:"Sao hả? Trông tôi có chỗ nào không giống phụ nữ sao?".
Hắc Bạch Lam cau mày, ba tháng? Nhịn ba tháng có khi nào hỏng luôn không?
- "Thế nào? Không làm được sao?".
Hắc Bạch Lam nhếch môi:"Được, em nhớ lấy, sau ba tháng đừng trách anh".
Lâm Mạn Ninh bất giác rùng mình, có khi nào ba tháng sau cô phải nằm liệt giường không?
Sợ gì chứ? Đến lúc đó rồi tính, Lâm Mạn Ninh lườm anh.
- "Ai sợ ai chứ?".
Lâm Mạn Ninh nói tiếp:"Được rồi, hôm nay dừng ở đây, tôi đi tắm, mệt mỏi quá".
Cô nói rồi đi qua anh bước vào phòng tắm, Hắc Bạch Lam nhìn theo cô, hi vọng lát nữa cô ngốc này ăn mặc kín đáo một chút.
Lâm Mạn Ninh vừa tắm vừa hát, mọi buồn bực trong hai ngày nay đều biến hết, ở cùng Hắc Bạch Lam khiến tâm tình cô tốt hơn hẳn.
Tắm xong, cô rút một chiếc khăn tắm quấn ngang người mình, Lâm Mạn Ninh bước ra ngoài, Hắc Bạch Lam suýt phụt máu mũi vì cô. Đây rõ ràng là lấy mạng anh.
- "Hắc biến thái, chú lau tóc cho tôi".
Hắc Bạch Lam lao xuống giường, cầm lấy chiếc khăn rồi đặt cô ngồi xuống ghế. Anh nhẹ nhàng lau tóc cô, mắt chăm chăm vào đường rảnh ngực.
Lâm Mạn Ninh hồn nhiên ngủ thiếp đi, anh thở dài, đúng là kiếp trước mắc nợ cô thì phải? Anh ném cái khăn lên bàn rồi bế cô ra giường đi ngủ.
Ba thàng mà trôi qua như một đêm thì tốt biết mấy.
Sáng hôm sau....
Lâm Mạn Ninh thức dậy rồi đi vào phòng tắm, cô đi xuống nhà thì gặp Chu Diệu Mẫn đang ngồi ở phòng khách.
- "Hắc biến thái đâu rồi?" Cô hỏi người giúp việc.
Cô hầu gái đang lau bàn liên trả lời:"Thiếu gia có lẽ đang trên thư phòng".
Chu Diệu Mãn thấy cô liền đứng dậy, cau mày:"Sao cô lại ở trong nhà anh ấy? Lẽ nào...?"
- "Lẽ nào cái gì, sang sớm gặp bà cô già, thể nào hôm nay cũng gặp chuyện xúi quẩy".
Chu Diệu Mẫn tức giận:"Con nhỏ này, mày hỗn láo với ai thế?".
- "Ồ, tôi hỗn láo với dì đấy! Sao hả".
Chu Diệu Mẫn kìm nén tức giận:"Tôi đến đây tìm Lam, không rảnh nói chuyện với cô".
- "Nhưng tôi rảnh, lại không ai nói chuyện với tôi, Lam của dì lại không chịu gặp dì, chi bằng chúng ta nói chuyện đi". Lâm Mạn Ninh nói.
Chu Diệu Mẫn lườm cô, Hắc Bạch Lam lúc này đi xuống nhà.
- "Có chuyện gì vậy?".
Chu Diệu Mẫn nói:"Lam, anh rốt cuộc cũng chịu gặp em rồi. Lam, em nhớ anh nhiều lắm, xin anh đừng bỏ em".
- "Tiểu Lam, anh đã hứa với người ta thế nào? Sao giờ anh còn để người khác đến quấy rầy chúng ta, em rất giận đấy". Lâm Mạn Ninh khẽ bám lấy tay anh, giọng nói trở nên nũng nịu, bàn tay khẽ vuốt ngực anh.
Hắc Bạch Lam bị đắm chìm trong sự yêu kiều của cô, lần đầu tiên anh thấy cô dịu dàng và yếu đuối đến thế.
Chu Diệu Mẫn tức giận nhìn họ, cô ta quay người bước đi. Hắc Bạch Lam kiên quyết quá, cô không thể đối phó lại con nhỏ này, đúng rồi, có một người sẽ cùng giúp đỡ cô.
Chu Diệu Mẫn vừa rời đi, Lâm Mạn Ninh liền thu lại vẻ mặt đó. Hàm răng cô nghiến chặt lại.
- "HĂC BIẾN THÁI".
Hắc Bạch Lam liên bỏ chạy lên lầu, Lâm Mạn Ninh đuổi theo anh.
- "Tôi thấy chú không phải chỉ cấm dục ba tháng, ba năm là còn quá ít với chú".
Hắc Bạch Lam chạy lên lầu ba:"Bảo bối, em đừng như vậy....là cô ta đến tìm anh trước mà..."
Giọng anh lúc này xen chút lo sợ và uất ức.
Kết quả Lâm Mạn Ninh bị trễ học vì chơi đuổi bắt với Hắc Bạch Lam.
Cô bước xuống xe:"Tối nay tôi về nhà, không cần đến đón tôi nữa đâu".
- "Được". Anh nói, tay vẫn xoa xoa nơi ngực mình.
Vật nhỏ này cũng ra tay quá mạnh đi, mỗi lần tức giận cô đều cấu vào ngực anh, cũng may Hắc Bạch Lam anh có cơ ngực không thôi đã chết dưới tay cô từ lâu rồi.
Không chịu về nhà anh sao? Thế thì anh sẽ đến nhà cô, xem ai hơn ai.
Tác giả :
Nguyễn Ngọc Trân Quế