Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!
Chương 33
ASK: Một bạn nhỏ nào đó cho rằng hai người đang kéo dài chậm rãi thời gian ở chung →_→ —- Người thần bí.
ANS: Bạn nhỏ biết ở chung là cái gì sao —- Kỳ Tu.
**
Đương nhiên, Nhóc Con đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Tình cảm giữa đại thần và bạn trẻ Bạch Tiểu Vân không cần bồi dưỡng cũng đủ sâu sắc ﹁_﹁
Khi An Viễn tới sân bay, liếc mắt một cái đã thấy được người đàn ông có vóc dáng cao ráo kia trong đám đông.
Bởi vì hắn đưa lưng về phía An Viễn nên không phát hiện ra y.
An Viễn nhẹ chân bước, chậm rãi đi về phía hắn. Đúng lúc y muốn vỗ vai khiến hắn bất ngờ, An Viễn căn bản chưa hiểu chuyển gì đang diễn ra thì người kia đã lập tức xoay người nhìn y, khuôn mặt khỏe khoắn còn mang theo ý cười ấm áp.
“Tiểu Viễn…” Khác với bế ngoài cường tráng, thanh âm của hắn rất dịu dàng.
An Viễn có chút thất thần, mẹ nó, đội trưởng không chỉ có dáng cười ấm áp, ngay cả giọng nói cũng mang theo tình cảm ấm áp…
An Viễn thừa nhận, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên y và đồng chí đội trưởng gặp mặt ﹁_﹁ Thế nhưng vẫn bị hoa hoa lệ lệ giết chết trong chớp mắt như trước.
Bị đội trưởng quay người lại, phát hiện ra hành vi mờ ám của mình, An Viễn vô cùng bình tĩnh giật ngón tay, làm tư thế say hi với hắn, nụ cười trên mặt rạng rỡ như đóa hoa đào nở rộ. “Không ngờ đội trưởng không bị bắt cóc, thật không khoa học.”
Đội trưởng: “…”
Hắn nhìn An Viễn, rõ ràng người kia cười xán lạn như vậy, câu đầu tiên nói ra sau một thời gian dài không gặp vẫn ngu ngốc như thế.
Lập tức, đội trưởng lộ ra nụ cười bao dung, bình tĩnh đùa giỡn ngược lại, “Chẳng phải chờ cậu đến rồi “tảo hoàng”(1) sao…”
“…” An Viễn trừng mắt liếc hắn, chỉ tiếc đôi mắt xếch lên của người đẹp An Viễn nhìn thế nào cũng không có lực sát thương, ngược lại còn có chút quyến rũ.
Đội trưởng tuyệt đối không thừa nhận khi hắn thấy ánh mắt kia, một giây đồng hồ sau đó hít thở không thông.
An Viễn thong dong đi bên đội trưởng, bóng lưng hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Y mở khóa xe, bỏ hành lý của đội trưởng vào cốp xe phía sau, rồi phóng khoang mở cửa xe, ánh mắt lóe lên, mở miệng trêu chọc: “Đồng chí đội trưởng có thể nể mặt tới tệ xá ở một đêm không?”
“Chẳng phải cậu nói sẽ giúp tôi tìm khách sạn sao?” Vẻ mặt đội trưởng nghiêm túc nhìn An Viễn.
“Đã đến tận đây rồi còn ở khách sạn làm gì. Quả nhiên đội trưởng thật đúng là đại gia như lời mọi người bên ngoài đồn đại, chẳng hề xót tiền chút nào. Thật đáng thương cho những con người khổ sở kiếm tiền mồ hôi nước mắt chúng tôi ~ Khinh bỉ anh.” An Viễn vừa nói vừa liếc nhìn đội trưởng.
Hắn lắc đầu cười cười, trong nụ cười lơ đãng mang theo chút yêu chiều, nhưng hắn không tỏ rõ thái độ.
An Viễn thấy đội trưởng chỉ cười mà không nói, cũng khẽ cười, “Sợ tôi ăn anh sao? Đội trưởng yên tâm, tôi là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật. Anh ở một đêm cũng không bị tạm giam đâu.”
Kết quả là đội trưởng luôn luôn bình tĩnh tự nhiên cũng có chút đỏ mặt. Hắn ho nhẹ một tiếng, “Sao cậu lúc nào cũng không đứng đắn thế hả? Rõ ràng rất đẹp trai…”
“Tôi rất đứng đắn mà.” Được người trong lòng khen ngợi, người nào đó đắc ý chớp chớp mắt, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, còn nghiêm trang nói, “Đừng khách sáo với tôi, tới nhà của tôi ở một đêm cũng không sao, tội gì phải mất tiền.”
Lúc này đội trưởng mới gật đầu.
Rõ ràng chỉ đơn thuần muốn mời người kia tới nhà mình ở một đêm, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn cố ý ra vẻ không đứng đắn… Vậy nên, bạn học An Viễn thật đúng là không được tự nhiên ﹁_﹁
Buổi tối sau đó, tất cả mọi người đã đến đông đủ, nhóm QQ lập tức náo nhiệt đến mức bất ngờ.
Cái nhóm này là do trước đó không lâu khi biết thời gian tổ chức gặp mặt, Kỳ Tu đã kéo một ít bạn thân vào.
Cô bạn A: Ngày mai gặp mặt rồi (* ̄▽ ̄)y
Cô bạn C: Tôi lại phải nhìn thấy khuôn mặt loli của cô OJL
Cảnh Trình: Nhìn Tiểu A mãi chán rồi, ngày mai tôi muốn xem mặt Vân phi o(*≧▽≦)ツ
Hoàng đội trưởng: Hóa ra các cậu đều để ý Vân phi nhà tôi, mau khai báo thành thật đi, thèm nhỏ dãi bao lâu rồi ﹁_﹁
Họa Tiên Tử: Vân phi nhà anh ﹁_﹁ đội trưởng, anh nói như thế sẽ bị hai người đánh ﹁_﹁
Tên Lửa Trăm Phát Trăm Trúng: Tiểu Hoàng Thư mà thấy nhất định sẽ phạt anh quỳ bàn giặt, đại thần sẽ đại diện cho tình yêu và chính nghĩa tiêu diệt anh, đội trưởng… Bảo trọng ﹁_﹁
Hoàng đội trưởng: *cười trộm*
Cô bạn A: Các cô có thấy giọng điệu đội trưởng đêm nay không giống anh ấy bình thường lắm không…
Cô bạn C: Sao cứ thấy giống phong cách của bạn thụ nào đó ﹁_﹁
Họa Tiên Tử: Tán thành hai cô →_→
Hoàng đội trưởng: Cô mới là thụ, anh đây đè hắn thoải mái (#‵′) 凸
Họa Tiên Tử: Vậy ♂anh trai♂ thừa nhận anh đang hack acc của đội trưởng hả?
Hoàng đội trưởng: Anh đây…
Hoàng đội trưởng: Tôi chỉ thừa dịp hắn đi tắm thì quang minh chính đại dùng tạm một lát thôi ﹁_﹁
Cảnh Trình: Phụt, tắm hả ﹁_﹁ hóa ra các cậu ở chung rồi sao? Không phải chứ, tiết tấu so với bên đại thần còn nhanh hơn…
Tên Lửa Trăm Phát Trăm Trúng: Vì sao nghe đến câu Cảnh Trình nói, lại liên tưởng tới nội dung nóng bỏng không chịu nổi, tiết tháo của tôi rớt mất rồi ﹁_﹁
Cô bạn A: Cậu không phải ở một mình ﹁_﹁ ở chung gì đó o(*≧▽≦)ツ
Hoàng đội trưởng: Hắn chỉ ở tạm nhà tôi thôi, một đám không CJ o( ̄ヘ ̄o#)
Cô bạn C: Chúng tôi đã nói cái gì đâu o(*≧▽≦)ツ
Hoàng đội trưởng: Quan hệ của chúng tôi là quan hệ bạn bè rất CJ.
Cô bạn A: CJ →_→
Hoàng đội trưởng: *cười xấu xa* Nhắc đến ở chung →_→ Len lén báo cho các cô một tin, mấy ngày nay đại thần vẫn ở trong nhà Vân phi ﹁_﹁
Cảnh Trình: !!!!!
Cô bạn A: !!!!!!
Cô bạn C: !!!!!!
Tên Lửa Trăm Phát Trăm Trúng: Gato quá…
Họa Tiên Tử: JQ quả nhiên luôn luôn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.
Hai đương sự bị nhắc tới không online cho nên không biết cái nhóm này vì một câu nói của An Viễn mà hưng phấn đến nửa đêm. Đương nhiên, các chủ đề không hài hòa cũng được bàn tán tới nửa đêm ﹁_﹁
**
Sau khi Kỳ Tu đến, bệnh của Bạch Tiểu Vân khỏi nhanh một cách thần kỳ. Đương nhiên đây có phải nhờ vào sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của tình yêu hay không﹁_﹁ Dường như chỉ có bạn học Bạch Tiểu Vân mới biết rõ.
Ngày diễn ra Comic Con, Bạch Tiểu Vân vẫn thức dậy lúc sáu giờ rưỡi như trước đây. Cậu mở tủ quần áo, lấy bộ quần áo giống hệt nhau đã mua cùng Kỳ Tu tối qua, ngón tay chậm rãi lướt trên bề mặt quần áo. Cuối cùng, cậu vẫn cất nó đi, lấy một bộ khác ra.
Dù sao hôm nay có rất nhiều người tới. Hai người đi cùng nhau, Kỳ Tu lại ở nhà cậu, bây giờ còn mặc quần áo giống nhau, người khác nhìn vào sẽ không tránh khỏi nghĩ tới chuyện khác… Nhưng cậu và Kỳ Tu không phải quan hệ như thế.
Cho tới bây giờ, trong lòng Bạch Tiểu Vân vẫn có một phần tự ti, vẫn luôn nghĩ Kỳ Tu không phải người mà cậu có thể theo đuổi…
Khi Bạch Tiểu Vân đang làm bữa sáng, Kỳ Tu đã thức dậy. Anh dựa ở cửa phòng bếp ngắm nhìn cậu.
Ngũ quan(2) của Bạch Tiểu Vân rất nhu hòa, đường cong khuôn mặt càng thêm mềm mại. Tia sáng xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp tiến đến, khiến cho cả người Bạch Tiểu Vân dường như càng thêm dịu dàng. Nhìn người kia đang chuyên tâm làm bữa sáng cho anh, trong lòng Kỳ Tu có cảm giác ấm áp của gia đình và yên tĩnh.
Nếu như bọn họ là quan hệ tình nhân, có lẽ hiện tại anh sẽ bước tới phía trước, nhẹ nhàng ôm Bạch Tiểu Vân vào lồng ngực từ phía sau, rồi trao cho cậu một nụ hôn thật khẽ.
Kỳ Tu nhìn Bạch Tiểu Vân, lúc này cậu quay đầu lại, mỉm cười với anh, con mắt hơi nheo, nụ cười vô cùng điềm đạm, “Anh dậy rồi à? Chờ một chút, bữa sáng sắp xong rồi.”
Ngay trong nụ cười ấm áp này, Kỳ Tu thầm đưa ra một quyết định…
Khi ăn sáng, bạn học Nhóc Con vẫn chạy vây quanh hai người, cái đuôi ngắn ngủi vẫy vẫy, đôi mắt to ngập nước chờ đợi nhìn chủ nhân.
Chẳng lẽ bạn cho rằng Nhóc Con đang cầu xin chủ nhân cho ăn sao be? Vậy thì bạn đoán sai rồi o(*≧▽≦)ツ
Bạch Tiểu Vân khẳng định không thể nào quên cho Nhóc Con ăn, ngay cả phần cơm đầu tiên cũng đặt vào trong bát Nhóc Con.
Kết quả là hiện tại, Nhóc Con chờ đợi nhìn hai vị chủ nhân như vậy thật ra vì muốn đi theo Bạch Tiểu Vân tới Comic Con vui chơi.
Bạch Tiểu Vân áy náy nhìn nó, “Comic Con rất đông người, mày không đi được, nếu chạy mất thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ở nơi công cộng không thể mang theo thú nuôi.”
Nhóc Con nghe xong, thất vọng cọ cọ chân Bạch Tiểu Vân, trong miệng còn rên ư ử, bộ dạng đáng thương miễn bàn.
“Nhóc Con nghe lời đi, ngoan ngoãn trông nhà, buổi tối tao mang mày ra ngoài tản bộ được không?”
Nhóc Con nghe lời Kỳ Tu nói xong, không hề làm nũng với Bạch Tiểu Vân nữa. Nó ngẩng đầu nhìn Kỳ Tu, lắc lắc hai cái, sau đó sung sướng kêu hai tiếng với anh.
Bạch Tiểu Vân thấy Nhóc Con vui vẻ như thế, len lén nhìn thoáng qua Kỳ Tu. Quả nhiên Kỳ Tu rất giỏi, ngay cả Nhóc Con cũng nghe lời anh như vậy.
Bạch Tiểu Vân cúi đầu ăn một miếng cháo, cảm giác hiện tại Kỳ Tu như người chủ trong gia đình vậy QAQ
Cậu bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ hãi, mau chóng bắt bản thân đừng suy nghĩ lung tung.
Rất nhanh An Viễn đã gọi điện thoại tới một lần.
“Người đẹp, đừng ở trên lầu thân mật gần gũi với đại thần nhà cậu nữa, mau xuống đi. Tôi với đội trưởng chờ các cậu ở dưới lầu.
“An Viễn, anh còn nói như vậy nữa thì sau này sẽ không được ăn khuya.”
“Emma, thỏ nhỏ bây giờ cũng học được uy hiếp người khác rồi. Quả nhiên bị đại thần ~ dạy ~ hư~” An Viễn cố ý kéo dài vài âm cuối.
“Hôm nay anh hưng phấn như vậy, nhất định là do được ở bên đội trưởng.” Bạn học Bạch Tiểu Vân hợp thời cơ phản kích một câu. Vì vậy An Viễn lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng bị nghẹn họng, không nói nên lời.
“Chúng tôi xuống tới nơi rồi, ngắt máy đây.” Bạch Tiểu Vân cười, ngắt máy, cùng Kỳ Tu đi xuống dưới.
Kỳ Tu ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Vân. Hôm nay cậu không mặc bộ quần áo giống của anh, thực ra anh cũng đoán trước được điều này. Tuy rằng biết hành động lúc đó của mình có chút ấu trĩ, nhưng tất cả mọi người đều là người thường, mọi ngày anh có lý trí tới mấy đi chăng nữa thì khi ở trước mặt người mình thích cũng không tránh được những suy nghĩ ngây thơ. Muốn tặng cậu một món quà, muốn nhìn thấy cậu cười, muốn nắm tay cậu…
Anh chỉ lấy một cái cớ để tặng quà cho cậu, mặc dù đoán trước Bạch Tiểu Vân sẽ không mặc bộ đồ nổi bật như vậy ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong, cũng muốn có thể thực hiện được. Vậy nên lúc này Kỳ Tu hơi thất vọng, chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Sau khi xuống lầu, rốt cuộc Bạch Tiểu Vân cũng được gặp đội trưởng trong truyền thuyết.
Bạch Tiểu Vân chỉ cảm thấy cái tên đội trưởng không phải hư danh. Đội trưởng rất đẹp trai, nhìn qua rất nam tính, vóc người tam giác ngược vô cùng đẹp, cả người rắn rỏi.
Người như vậy quả thực rất hấp dẫn, cũng khó trách An Viễn cứ thầm thương trộm nhớ đội trưởng.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Vân gặp đội trưởng, nhưng hai người không phải xa lạ gì, bình thường quan hệ trên mạng cũng không tệ, hơn nữa bây giờ trong xe toàn là người quen, vì vậy chờ sau khi mọi người chuẩn bị xong rồi, An Viễn khởi động xe ô tô.
“Hai người các cậu làm gì ở trên lầu mà lâu như vậy ﹁_﹁”
“Trêu con trai.” Vẻ mặt Kỳ Tu bình tĩnh vô cùng.
An Viễn nghe xong, thiết chút nữa phụt ra, “Con trai…”
Thấy An Viễn bị Kỳ Tu trêu, Bạch Tiểu Vân len lén nở nụ cười, “Kỳ Tu đang nói đến Nhóc Con…”
Lúc này, Nhóc Con đang ghé vào sô pha ngủ khì chợt hắt hơi một cái.
*Chú thích:
(1) Tảo hoàng: sex
(2) Ngũ quan: Bao gồm mắt, mũi, lông mày, miệng, tai.
ANS: Bạn nhỏ biết ở chung là cái gì sao —- Kỳ Tu.
**
Đương nhiên, Nhóc Con đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Tình cảm giữa đại thần và bạn trẻ Bạch Tiểu Vân không cần bồi dưỡng cũng đủ sâu sắc ﹁_﹁
Khi An Viễn tới sân bay, liếc mắt một cái đã thấy được người đàn ông có vóc dáng cao ráo kia trong đám đông.
Bởi vì hắn đưa lưng về phía An Viễn nên không phát hiện ra y.
An Viễn nhẹ chân bước, chậm rãi đi về phía hắn. Đúng lúc y muốn vỗ vai khiến hắn bất ngờ, An Viễn căn bản chưa hiểu chuyển gì đang diễn ra thì người kia đã lập tức xoay người nhìn y, khuôn mặt khỏe khoắn còn mang theo ý cười ấm áp.
“Tiểu Viễn…” Khác với bế ngoài cường tráng, thanh âm của hắn rất dịu dàng.
An Viễn có chút thất thần, mẹ nó, đội trưởng không chỉ có dáng cười ấm áp, ngay cả giọng nói cũng mang theo tình cảm ấm áp…
An Viễn thừa nhận, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên y và đồng chí đội trưởng gặp mặt ﹁_﹁ Thế nhưng vẫn bị hoa hoa lệ lệ giết chết trong chớp mắt như trước.
Bị đội trưởng quay người lại, phát hiện ra hành vi mờ ám của mình, An Viễn vô cùng bình tĩnh giật ngón tay, làm tư thế say hi với hắn, nụ cười trên mặt rạng rỡ như đóa hoa đào nở rộ. “Không ngờ đội trưởng không bị bắt cóc, thật không khoa học.”
Đội trưởng: “…”
Hắn nhìn An Viễn, rõ ràng người kia cười xán lạn như vậy, câu đầu tiên nói ra sau một thời gian dài không gặp vẫn ngu ngốc như thế.
Lập tức, đội trưởng lộ ra nụ cười bao dung, bình tĩnh đùa giỡn ngược lại, “Chẳng phải chờ cậu đến rồi “tảo hoàng”(1) sao…”
“…” An Viễn trừng mắt liếc hắn, chỉ tiếc đôi mắt xếch lên của người đẹp An Viễn nhìn thế nào cũng không có lực sát thương, ngược lại còn có chút quyến rũ.
Đội trưởng tuyệt đối không thừa nhận khi hắn thấy ánh mắt kia, một giây đồng hồ sau đó hít thở không thông.
An Viễn thong dong đi bên đội trưởng, bóng lưng hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Y mở khóa xe, bỏ hành lý của đội trưởng vào cốp xe phía sau, rồi phóng khoang mở cửa xe, ánh mắt lóe lên, mở miệng trêu chọc: “Đồng chí đội trưởng có thể nể mặt tới tệ xá ở một đêm không?”
“Chẳng phải cậu nói sẽ giúp tôi tìm khách sạn sao?” Vẻ mặt đội trưởng nghiêm túc nhìn An Viễn.
“Đã đến tận đây rồi còn ở khách sạn làm gì. Quả nhiên đội trưởng thật đúng là đại gia như lời mọi người bên ngoài đồn đại, chẳng hề xót tiền chút nào. Thật đáng thương cho những con người khổ sở kiếm tiền mồ hôi nước mắt chúng tôi ~ Khinh bỉ anh.” An Viễn vừa nói vừa liếc nhìn đội trưởng.
Hắn lắc đầu cười cười, trong nụ cười lơ đãng mang theo chút yêu chiều, nhưng hắn không tỏ rõ thái độ.
An Viễn thấy đội trưởng chỉ cười mà không nói, cũng khẽ cười, “Sợ tôi ăn anh sao? Đội trưởng yên tâm, tôi là công dân tốt, luôn tuân thủ pháp luật. Anh ở một đêm cũng không bị tạm giam đâu.”
Kết quả là đội trưởng luôn luôn bình tĩnh tự nhiên cũng có chút đỏ mặt. Hắn ho nhẹ một tiếng, “Sao cậu lúc nào cũng không đứng đắn thế hả? Rõ ràng rất đẹp trai…”
“Tôi rất đứng đắn mà.” Được người trong lòng khen ngợi, người nào đó đắc ý chớp chớp mắt, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, còn nghiêm trang nói, “Đừng khách sáo với tôi, tới nhà của tôi ở một đêm cũng không sao, tội gì phải mất tiền.”
Lúc này đội trưởng mới gật đầu.
Rõ ràng chỉ đơn thuần muốn mời người kia tới nhà mình ở một đêm, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn cố ý ra vẻ không đứng đắn… Vậy nên, bạn học An Viễn thật đúng là không được tự nhiên ﹁_﹁
Buổi tối sau đó, tất cả mọi người đã đến đông đủ, nhóm QQ lập tức náo nhiệt đến mức bất ngờ.
Cái nhóm này là do trước đó không lâu khi biết thời gian tổ chức gặp mặt, Kỳ Tu đã kéo một ít bạn thân vào.
Cô bạn A: Ngày mai gặp mặt rồi (* ̄▽ ̄)y
Cô bạn C: Tôi lại phải nhìn thấy khuôn mặt loli của cô OJL
Cảnh Trình: Nhìn Tiểu A mãi chán rồi, ngày mai tôi muốn xem mặt Vân phi o(*≧▽≦)ツ
Hoàng đội trưởng: Hóa ra các cậu đều để ý Vân phi nhà tôi, mau khai báo thành thật đi, thèm nhỏ dãi bao lâu rồi ﹁_﹁
Họa Tiên Tử: Vân phi nhà anh ﹁_﹁ đội trưởng, anh nói như thế sẽ bị hai người đánh ﹁_﹁
Tên Lửa Trăm Phát Trăm Trúng: Tiểu Hoàng Thư mà thấy nhất định sẽ phạt anh quỳ bàn giặt, đại thần sẽ đại diện cho tình yêu và chính nghĩa tiêu diệt anh, đội trưởng… Bảo trọng ﹁_﹁
Hoàng đội trưởng: *cười trộm*
Cô bạn A: Các cô có thấy giọng điệu đội trưởng đêm nay không giống anh ấy bình thường lắm không…
Cô bạn C: Sao cứ thấy giống phong cách của bạn thụ nào đó ﹁_﹁
Họa Tiên Tử: Tán thành hai cô →_→
Hoàng đội trưởng: Cô mới là thụ, anh đây đè hắn thoải mái (#‵′) 凸
Họa Tiên Tử: Vậy ♂anh trai♂ thừa nhận anh đang hack acc của đội trưởng hả?
Hoàng đội trưởng: Anh đây…
Hoàng đội trưởng: Tôi chỉ thừa dịp hắn đi tắm thì quang minh chính đại dùng tạm một lát thôi ﹁_﹁
Cảnh Trình: Phụt, tắm hả ﹁_﹁ hóa ra các cậu ở chung rồi sao? Không phải chứ, tiết tấu so với bên đại thần còn nhanh hơn…
Tên Lửa Trăm Phát Trăm Trúng: Vì sao nghe đến câu Cảnh Trình nói, lại liên tưởng tới nội dung nóng bỏng không chịu nổi, tiết tháo của tôi rớt mất rồi ﹁_﹁
Cô bạn A: Cậu không phải ở một mình ﹁_﹁ ở chung gì đó o(*≧▽≦)ツ
Hoàng đội trưởng: Hắn chỉ ở tạm nhà tôi thôi, một đám không CJ o( ̄ヘ ̄o#)
Cô bạn C: Chúng tôi đã nói cái gì đâu o(*≧▽≦)ツ
Hoàng đội trưởng: Quan hệ của chúng tôi là quan hệ bạn bè rất CJ.
Cô bạn A: CJ →_→
Hoàng đội trưởng: *cười xấu xa* Nhắc đến ở chung →_→ Len lén báo cho các cô một tin, mấy ngày nay đại thần vẫn ở trong nhà Vân phi ﹁_﹁
Cảnh Trình: !!!!!
Cô bạn A: !!!!!!
Cô bạn C: !!!!!!
Tên Lửa Trăm Phát Trăm Trúng: Gato quá…
Họa Tiên Tử: JQ quả nhiên luôn luôn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng.
Hai đương sự bị nhắc tới không online cho nên không biết cái nhóm này vì một câu nói của An Viễn mà hưng phấn đến nửa đêm. Đương nhiên, các chủ đề không hài hòa cũng được bàn tán tới nửa đêm ﹁_﹁
**
Sau khi Kỳ Tu đến, bệnh của Bạch Tiểu Vân khỏi nhanh một cách thần kỳ. Đương nhiên đây có phải nhờ vào sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của tình yêu, sức mạnh của tình yêu hay không﹁_﹁ Dường như chỉ có bạn học Bạch Tiểu Vân mới biết rõ.
Ngày diễn ra Comic Con, Bạch Tiểu Vân vẫn thức dậy lúc sáu giờ rưỡi như trước đây. Cậu mở tủ quần áo, lấy bộ quần áo giống hệt nhau đã mua cùng Kỳ Tu tối qua, ngón tay chậm rãi lướt trên bề mặt quần áo. Cuối cùng, cậu vẫn cất nó đi, lấy một bộ khác ra.
Dù sao hôm nay có rất nhiều người tới. Hai người đi cùng nhau, Kỳ Tu lại ở nhà cậu, bây giờ còn mặc quần áo giống nhau, người khác nhìn vào sẽ không tránh khỏi nghĩ tới chuyện khác… Nhưng cậu và Kỳ Tu không phải quan hệ như thế.
Cho tới bây giờ, trong lòng Bạch Tiểu Vân vẫn có một phần tự ti, vẫn luôn nghĩ Kỳ Tu không phải người mà cậu có thể theo đuổi…
Khi Bạch Tiểu Vân đang làm bữa sáng, Kỳ Tu đã thức dậy. Anh dựa ở cửa phòng bếp ngắm nhìn cậu.
Ngũ quan(2) của Bạch Tiểu Vân rất nhu hòa, đường cong khuôn mặt càng thêm mềm mại. Tia sáng xuyên thấu qua cửa sổ phòng bếp tiến đến, khiến cho cả người Bạch Tiểu Vân dường như càng thêm dịu dàng. Nhìn người kia đang chuyên tâm làm bữa sáng cho anh, trong lòng Kỳ Tu có cảm giác ấm áp của gia đình và yên tĩnh.
Nếu như bọn họ là quan hệ tình nhân, có lẽ hiện tại anh sẽ bước tới phía trước, nhẹ nhàng ôm Bạch Tiểu Vân vào lồng ngực từ phía sau, rồi trao cho cậu một nụ hôn thật khẽ.
Kỳ Tu nhìn Bạch Tiểu Vân, lúc này cậu quay đầu lại, mỉm cười với anh, con mắt hơi nheo, nụ cười vô cùng điềm đạm, “Anh dậy rồi à? Chờ một chút, bữa sáng sắp xong rồi.”
Ngay trong nụ cười ấm áp này, Kỳ Tu thầm đưa ra một quyết định…
Khi ăn sáng, bạn học Nhóc Con vẫn chạy vây quanh hai người, cái đuôi ngắn ngủi vẫy vẫy, đôi mắt to ngập nước chờ đợi nhìn chủ nhân.
Chẳng lẽ bạn cho rằng Nhóc Con đang cầu xin chủ nhân cho ăn sao be? Vậy thì bạn đoán sai rồi o(*≧▽≦)ツ
Bạch Tiểu Vân khẳng định không thể nào quên cho Nhóc Con ăn, ngay cả phần cơm đầu tiên cũng đặt vào trong bát Nhóc Con.
Kết quả là hiện tại, Nhóc Con chờ đợi nhìn hai vị chủ nhân như vậy thật ra vì muốn đi theo Bạch Tiểu Vân tới Comic Con vui chơi.
Bạch Tiểu Vân áy náy nhìn nó, “Comic Con rất đông người, mày không đi được, nếu chạy mất thì phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ở nơi công cộng không thể mang theo thú nuôi.”
Nhóc Con nghe xong, thất vọng cọ cọ chân Bạch Tiểu Vân, trong miệng còn rên ư ử, bộ dạng đáng thương miễn bàn.
“Nhóc Con nghe lời đi, ngoan ngoãn trông nhà, buổi tối tao mang mày ra ngoài tản bộ được không?”
Nhóc Con nghe lời Kỳ Tu nói xong, không hề làm nũng với Bạch Tiểu Vân nữa. Nó ngẩng đầu nhìn Kỳ Tu, lắc lắc hai cái, sau đó sung sướng kêu hai tiếng với anh.
Bạch Tiểu Vân thấy Nhóc Con vui vẻ như thế, len lén nhìn thoáng qua Kỳ Tu. Quả nhiên Kỳ Tu rất giỏi, ngay cả Nhóc Con cũng nghe lời anh như vậy.
Bạch Tiểu Vân cúi đầu ăn một miếng cháo, cảm giác hiện tại Kỳ Tu như người chủ trong gia đình vậy QAQ
Cậu bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ hãi, mau chóng bắt bản thân đừng suy nghĩ lung tung.
Rất nhanh An Viễn đã gọi điện thoại tới một lần.
“Người đẹp, đừng ở trên lầu thân mật gần gũi với đại thần nhà cậu nữa, mau xuống đi. Tôi với đội trưởng chờ các cậu ở dưới lầu.
“An Viễn, anh còn nói như vậy nữa thì sau này sẽ không được ăn khuya.”
“Emma, thỏ nhỏ bây giờ cũng học được uy hiếp người khác rồi. Quả nhiên bị đại thần ~ dạy ~ hư~” An Viễn cố ý kéo dài vài âm cuối.
“Hôm nay anh hưng phấn như vậy, nhất định là do được ở bên đội trưởng.” Bạn học Bạch Tiểu Vân hợp thời cơ phản kích một câu. Vì vậy An Viễn lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng bị nghẹn họng, không nói nên lời.
“Chúng tôi xuống tới nơi rồi, ngắt máy đây.” Bạch Tiểu Vân cười, ngắt máy, cùng Kỳ Tu đi xuống dưới.
Kỳ Tu ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Vân. Hôm nay cậu không mặc bộ quần áo giống của anh, thực ra anh cũng đoán trước được điều này. Tuy rằng biết hành động lúc đó của mình có chút ấu trĩ, nhưng tất cả mọi người đều là người thường, mọi ngày anh có lý trí tới mấy đi chăng nữa thì khi ở trước mặt người mình thích cũng không tránh được những suy nghĩ ngây thơ. Muốn tặng cậu một món quà, muốn nhìn thấy cậu cười, muốn nắm tay cậu…
Anh chỉ lấy một cái cớ để tặng quà cho cậu, mặc dù đoán trước Bạch Tiểu Vân sẽ không mặc bộ đồ nổi bật như vậy ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ mong, cũng muốn có thể thực hiện được. Vậy nên lúc này Kỳ Tu hơi thất vọng, chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.
Sau khi xuống lầu, rốt cuộc Bạch Tiểu Vân cũng được gặp đội trưởng trong truyền thuyết.
Bạch Tiểu Vân chỉ cảm thấy cái tên đội trưởng không phải hư danh. Đội trưởng rất đẹp trai, nhìn qua rất nam tính, vóc người tam giác ngược vô cùng đẹp, cả người rắn rỏi.
Người như vậy quả thực rất hấp dẫn, cũng khó trách An Viễn cứ thầm thương trộm nhớ đội trưởng.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Vân gặp đội trưởng, nhưng hai người không phải xa lạ gì, bình thường quan hệ trên mạng cũng không tệ, hơn nữa bây giờ trong xe toàn là người quen, vì vậy chờ sau khi mọi người chuẩn bị xong rồi, An Viễn khởi động xe ô tô.
“Hai người các cậu làm gì ở trên lầu mà lâu như vậy ﹁_﹁”
“Trêu con trai.” Vẻ mặt Kỳ Tu bình tĩnh vô cùng.
An Viễn nghe xong, thiết chút nữa phụt ra, “Con trai…”
Thấy An Viễn bị Kỳ Tu trêu, Bạch Tiểu Vân len lén nở nụ cười, “Kỳ Tu đang nói đến Nhóc Con…”
Lúc này, Nhóc Con đang ghé vào sô pha ngủ khì chợt hắt hơi một cái.
*Chú thích:
(1) Tảo hoàng: sex
(2) Ngũ quan: Bao gồm mắt, mũi, lông mày, miệng, tai.
Tác giả :
Tiếu Mị Mị