Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!
Chương 2: Làm sao quen biết được đại thần?
ASK: Sama, làm sao cậu cấu kết được với đại thần vậy? —– Anti fan qua đường.
ANS: Cấu kết? Σ(⊙▽⊙”a Cô bạn này, cô gõ sai chữ đúng không? —- Bạch Tiểu Vân.
**
Không phải Bạch Tiểu Vân không biết trên mạng có rất nhiều người anti cậu, hơn nữa đa phần họ đều mắng rất khó nghe, thậm chí có không ít người tùy ý dùng ngôn ngữ độc ác công kích cậu.
Không phải cậu chưa từng tức giận, nhưng tức giận có thể giải quyết được vấn đề sao? Trang web không có chế độ đăng kí, làm sao biết được người ở phía sau màn hình kia là ai? Hơn nữa, cậu cũng không thể tính toán với con gái, nếu như lộ mặt ra trả lời họ, đám anti hung hăng kia sẽ càng mãnh liệt hơn. Chỉ cần tóm được một câu thôi cũng có thể mắng một đoạn thời gian dài.
Vậy nên mấy lời của anti fan, từ trước tới nay cậu không bao giờ trả lời.
Có những CV bởi vì nhiều XFXY mà lui giới, đôi khi cậu cũng nghĩ tới cách này. Nhưng mà tình yêu cuồng nhiệt của mình với phối âm đã chiến thắng tất cả, đối mặt với mấy chuyện anti này, chậm rãi cậu cũng tập thành thói quen.
Nhưng mà lần này cậu thật không ngờ vì mình mà liên lụy tới toàn bộ tổ kịch đều bị ném đá.
Nghiêm túc mà nói, 《Long đằng 》là bộ kịch đầu tiên cậu tiếp có truyện gốc vô cùng nổi tiếng, là một bộ kịch có đội staff tốt nhất. Lúc đó, kịch tổ đăng tuyển thành viên trên diễn đàn võng phối, cậu cũng ôm hy vọng gửi âm thử.
Nào ngờ chuẩn bị thêm QQ cậu, nói cậu được nhận vai thụ.
Có thể hiện tại không ít người mới vài giới không biết vị chuẩn bị tên “Cảnh Trình” này cùng hậu kỳ độc quyền Gió Thổi Hương Hoa Lúa của cô là ai, nhưng là fan NC của đại thần Kỳ Tu, Bạch Tiểu Vân rất quen thuộc với ID của hai vị staff này.
Đại thần Kỳ Tu ngoại trừ mấy bộ kịch nổi tiếng kinh điển, chỉ cho ra dự cáo hoặc đệ nhất kì của một số kịch khác. Có hai bộ kịch duy nhất được hoàn thành đều là do vị chuẩn bị và hậu kỳ này làm. Đồng thời, hai bộ kịch đó cũng được xếp trong hàng ngũ sáu bộ kịch kinh điển của giới võng phối.
Bởi vậy Bạch Tiểu Vân có thể gặp được hai vị staff cấp thần thánh này làm cậu kích động không thôi O(∩_∩)O~
Nhưng mà cậu không ngờ toàn bộ tổ kịch đều vì cậu mà gặp rắc rối.
Cậu gửi vài lời cho chuẩn bị đại nhân, đang định tắt máy tính, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Bạch Tiểu Vân nhìn tên hiện trên màn hình, nhíu mày.
Tiếng chuông vang vọng giục giã, cậu không tình nguyện nghe máy, “Dì.”
Một giọng nữ the thé truyền ra từ ống nghe, lửa giận của bà ta dường như cách cái điện thoại cũng có thể cảm thấy được, “Sao lâu thế mới nghe máy, thằng nhóc biến…” Dì đột nhiên ngừng lại, rõ ràng không thể nói được chữ “thái” kia ra khỏi miệng.
Dì là mẹ kế của cậu, bình thường vốn đã không thích cậu, đặc biệt là khi lên đại học, cậu come out, thái độ của dì với cậu càng thêm tệ, luôn treo câu “biến thái chết tiệt, biến thái chết tiệt” ở bên miệng.
Khi Bạch Tiểu Vân ở nhà, không ít lần phải chịu đựng cơn tức giận của bà ta. Bà ta ra vẻ bề trên, mắng cậu không đối xử tốt với bà ta, còn phản kháng, lấy tính cách chanh chua của người đàn bà này, nếu Bạch Tiểu Vân dám cãi lại, bà ta sẽ vừa khóc vừa làm ầm lên. Náo loạn thường kéo dài tới khi ba Bạch Tiểu Vân lấy roi đánh cậu mới kết thúc.
Bây giờ, Bạch Tiểu Vân vẫn nhớ kỹ ánh mắt cao cao tại thượng của mẹ kế nhìn cậu mỗi khi cậu ăn đòn.
Khi đó, mẹ kế không cho cậu đọc sách, dựa theo cách nói của bà, trẻ con nông thôn không cần học, đi làm kiếm tiền mới là tốt.
Cũng may Bạch Tiểu Vân được ông bà ngoại yêu thương đứa cháu duy nhất này, dành tiền mồ hôi nước mắt cực khổ cả đời cho cậu đi học.
Khi lên cấp ba, Bạch Tiểu Vân bắt đầu làm thuê, trong thôn có không ít người thương hại cậu, có một dì không đành lòng nhìn một đứa trẻ như cậu bị mẹ kế hành hạ, len lén giới thiệu cậu tới làm rửa bát trong hàng cơm của em vợ mình. Bạch Tiểu Vân cứ thể vừa làm thuê vừa học tập, cuối cùng cũng hoàn thành sự nghiệp học hành của mình.
Cũng may cậu rất nỗ lực, sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch Tiểu Vẫn tìm được một công việc không tệ trong thành phối, hiện tại còn thuê nhà ra ở riêng, mắt không thấy, tâm khỏi phiền, cũng lười tính toán với dì.
Bạch Tiểu Vẫn biết bình thường dì căn bản không muốn thấy cậu, càng không thèm gọi điện thoại cho cậu, ngay cả khi tết đến, cậu không mua được vé xe về nhà, bà ta cũng không gọi điện hỏi một câu.
Bây giờ gọi như vậy chỉ có một nguyên nhân – tiền.
Quả nhiên, mẹ kế bên kia đầu dây không chút khách khí mở miệng, trong giọng nói còn mang theo ý khoe khoang, “Chú hai con giới thiệu cho em trai con một người bạn, ba con cùng dì thấy cô gái này không tệ, chuẩn bị mua một cái nhà trên trấn cho em trai con, một thời gian nữa sẽ kết hôn. Con làm anh trai, cũng là một thành viên trong nhà, hiện tại mua nhà mất hơn mười vạn, con xem mấy năm nay, dì cùng ba con đều không bắt con nuôi dưỡng, giờ em con cưới vợ, con làm anh trai cũng phải ủng hộ nó. Không cần nhiều lắm đâu, bảy, tám vạn là được rồi.”
Nghe ngữ khí hùng hồn của bà tà, cậu thiếu chút nữa muốn ngắt máy. Ở thành phố lớn, tiền lương của cậu không tính là cao, một tháng được sáu ngàn. Thành phố A là thủ phủ, chi phí rất cao, trừ bỏ tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, phí sinh hoạt, tiền dư mỗi tháng cũng không nhiều lắm. Hơn nữa hàng năm, cậu còn biếu ba, ông bà ngoại hơn năm nghìn đồng. Đi làm vài năm, sổ tiết kiệm của cậu tổng cộng chưa đến, bảy vạn.
Lúc này dì dùng công phu sư tử ngoạm, quả thực coi cậu như máy ATM.
Huống hồ, em trai cũng không phải em ruột của cậu, thằng bé lớn xác kia khi còn bé ỷ vào mẹ nó, dáng vẻ bệ vệ, bắt nạt cậu, giờ nó kết hôn liên quan gì đến cậu?
Dì đúng là kẻ không biết xấu hổ trong truyền thuyết, khi không cần đến tiền, ba người họ có từng coi cậu là người một nhà sao?
Bạch Tiểu Vân không nói gì, coi như chưa từng nghe thấy.
Trong lòng Trương Tuệ Phương nghẹn tức, nhưng nghĩ mình cần đòi tiền của Bạch TiểuVân, đành phải nín nhịn nhẹ nhàng, nói chuyện với Bạch Tiểu Vân cũng nhiệt tình hơn một chút.
Nhưng đợi vài giây vẫn không thấy cậu trả lời, lửa nóng nổi lên phừng phừng.
“Ở thành phố vài năm thì giỏi lắm sao? Gọi điện thoại cho mày, ngay cả rắm cũng không đánh một cái! Em trai mày kết hôn, mày cũng không quan tâm. Mày là thằng biến thái chết tiệt cả đời không được kết hôn nên không muốn thấy người khác hạnh phúc. Sao mày có thể độc ác như thế… Ba mày khó khăn lắm mới nuôi mày nên người, đưa chút tiền thì có làm sao? Ông Bạch ơi là ông Bạch, sao ông có thể nuôi ra một thằng vong ân bội nghĩa… Trời ơi, sao số tôi khổ thế này? Quả nhiên thằng biến thái thích đàn ông cũng không phải thứ gì tốt…” Nói rồi, Trương Tuệ Phương còn khóc lóc thảm thiết.
Bạch Tiểu Vân để điện thoại ra xa tai mình, vốn mấy chuyện trên diễn đàn võng phối đã khiến tâm trạng cậu không tốt, giờ mẹ kế còn ầm ĩ như vậy, dù bình thường có tốt tính thế nào cũng tức giận, nghe mấy tiếng “biến thái” càng làm cậu điên ruột, lạnh lùng nói: “Tôi không có tiền.” Nói xong liền cúp máy.
Chuyện tình lộn xộn trên mạng cộng thêm vụ dì vừa nói khiến cả người cậu kiệt sức, ngay cả cơm tối cũng không muốn làm, trực tiếp tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường.
Bạch Tiểu Vân nhắm mắt lại, trong đầu đều là tiếng “biến thái chết tiệt” của dì, còn có từng chữ chạy qua, “Tiểu Bạch Liên ẻo lả chết đi được, chẳng có ai ẻo lả hơn đâu ╮( ̄▽ ̄”)╭”
Cậu kéo chăn lên quá đầu, bọc mình lại thật kín, tưởng chừng như thế có thể tự bảo vệ bản thân thật tốt, không bị người khác tổn thương.
Bạch Tiểu Vân vốn rất tốt bụng, hiền lành, đối xử với người khác rất tốt. Thế nhưng từ nhỏ tới tới, ngoại trừ ông bà ngoại và người mẹ quá cố, rất ít người thật sự đối tốt với cậu. Đồng nghiệp cho rằng sự tốt bụng của cậu là ngây thơ, bên ngoài nói cậu rất tốt, trong lòng vốn coi cậu là đứa ngốc.
Trong giới võng phối, sự nhẫn nhịn của cậu lại bị người khác nói thành cậu là thánh mẫu, cậu là Bạch Liên Hoa, không hề cố kỵ chửi rủa cậu.
Cho tới giờ, cậu toàn phải nghe người khác nói xấu sau lưng mình. Trong lòng cậu vô cùng khát vọng có người sẽ thương cậu, xót cậu, coi cậu như bảo bối, không để cậu bị tổn thương.
Thế nhưng, Bạch Tiểu Vẫn biết đó chỉ là hy vọng xa vời.
**
Khi phát hành kịch 《Long đằng 》, chuẩn bị Cảnh Trình còn đang bận, đó là lý do vì sao cô dùng điện thoại nhắn tin báo cho Bạch Tiểu Vân chứ không dùng tin nhắn QQ.
Khi cô mở máy tính lên QQ, thấy được tin nhắn lại của Bạch Tiểu Vân cùng mẹ đẻ của công quân mà trợn tròn mắt.
Sao thụ quân lại tới xin lỗi mình, nói cậu ấy gây phiền phức cho tổ kịch, nếu cần có thể đổi người?
Còn mẹ đẻ của công quân lại uyển chuyện nói công quân muốn rời khỏi tổ kịch, kỳ hai xin mời tìm người khác làm.
Hai vị chủ dịch làm sao thế này Σ(⊙▽⊙” a
Cô bạn chuẩn bị phản xạ chậm bấy giờ mới mở diễn đàn võng phối, thấy được post kịch của mình rất nhiều trang. Làm kịch nhiều năm, dưới tình huống chủ dịch không hề nổi tiếng mà có thể mở nhiều trang như vậy, thực khiến cô kinh ngạc vô cùng.
Nhưng mà dưới ảnh hưởng tin nhắn của hai chủ dịch, trong lòng cô vẫn đề phòng, chắc là kịch bị ném đá.
Để tay lên ngực tự hỏi, chất lượng kịch của cô tuyệt đối tốt, nội dung cũng không có tam quan bất chính(1), trao quyền, điền từ không có vấn đề gì, sao lại bị ném đá chứ?
Cô bạn chuẩn bị mau chóng nhấn mở post kịch.
Vừa nhìn nội dung bên trong, cô sợ đến ngây người…
Tuy rằng bên trong có không ít lâu vì ngôn từ vi phạm mà bị mod xóa bỏ, nhưng những câu còn lưu lại cũng khiến cô muốn chửi người.
Bạch Tiểu Vân này có quá nhiều kẻ thù!
Trước đây từng có người nhắc cô Bạch Tiểu Vân không tệ, thế nhưng tương đối XFXY, lúc đó cô cũng không chú ý. Cảnh Trình lăn lộn trong giới bảy năm, vẫn luôn thành thật làm kịch, không có chút hứng thú nào với tin đồn thất thiệt, ném đá người khác, hơn nữa, tư tưởng của cô cũng khá bảo thủ.
Ngay cả khi tìm CV cho kịch mới, cô không giống các chuẩn bị khác len lút mời CV tiếp kịch mà dùng cách thức hay dùng nhất, tuyển người công khai trên diễn đàn võng phối.
Đó cũng là vì sao trong 《Long đằng 》, CV đều là người mới, tương đối trong suốt. Bởi vì các CV có tiếng tăm đều chờ người khác tới tìm mình, không phải tự mình tìm chuẩn bị trong topic tuyển người của diễn đàn.
Cô bạn Cảnh Trình nhìn kịch bị ném đá như vậy, lập tức nổi giận. Những người này đang bắt nạt người ta mà.
Tiếp xúc lâu với Bạch Tiểu Vân như vậy, đâu có ai nói nhân phẩm cậu có vấn đề. Có mấy người nói năng bừa bãi, giấu tên tung tin bậy bạ trên diễn đàn, cái gì mà thường đi 419, thường ôm đùi đại thần, nói như chính mình tận mắt nhìn thấy vậy.
Trong nội tâm cô vẫn thích bênh vực kẻ yếu, Bạch Tiểu Vân.
Tuy rằng chuẩn bị không tiếp xúc quá sâu với giới, nhưng mạng lưới quen biết tuyệt đối khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ nêu một ví dụ thôi, nam thần của giới võng phối vô số tử hồng, phấn hồng – Kỳ Tu, cô chẳng khác gì mẹ đẻ của anh.
Nếu bây giờ mẹ đẻ của công quân đã lên tiếng muốn rời tổ, với tính cách của cô, cô sẽ không giữ lại. Vì thế, cô tìm QQ của Kỳ Tu, trực tiếp gửi tin cho anh.
Cảnh Trình: Đại thần, tôi có một bộ kịch bị ném đá tơi bời, chủ dịch công sợ quá bỏ chạy rồi, quỳ xuống cầu cứu giúp!
*Chú thích:
(1) Tam quan bất chính: tam quan là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Tam quan bất chính đơn giản là 3 cái quan kia nó vặn vẹo =))) kiểu như trái với thuần phong mỹ tục ấy =)))
ANS: Cấu kết? Σ(⊙▽⊙”a Cô bạn này, cô gõ sai chữ đúng không? —- Bạch Tiểu Vân.
**
Không phải Bạch Tiểu Vân không biết trên mạng có rất nhiều người anti cậu, hơn nữa đa phần họ đều mắng rất khó nghe, thậm chí có không ít người tùy ý dùng ngôn ngữ độc ác công kích cậu.
Không phải cậu chưa từng tức giận, nhưng tức giận có thể giải quyết được vấn đề sao? Trang web không có chế độ đăng kí, làm sao biết được người ở phía sau màn hình kia là ai? Hơn nữa, cậu cũng không thể tính toán với con gái, nếu như lộ mặt ra trả lời họ, đám anti hung hăng kia sẽ càng mãnh liệt hơn. Chỉ cần tóm được một câu thôi cũng có thể mắng một đoạn thời gian dài.
Vậy nên mấy lời của anti fan, từ trước tới nay cậu không bao giờ trả lời.
Có những CV bởi vì nhiều XFXY mà lui giới, đôi khi cậu cũng nghĩ tới cách này. Nhưng mà tình yêu cuồng nhiệt của mình với phối âm đã chiến thắng tất cả, đối mặt với mấy chuyện anti này, chậm rãi cậu cũng tập thành thói quen.
Nhưng mà lần này cậu thật không ngờ vì mình mà liên lụy tới toàn bộ tổ kịch đều bị ném đá.
Nghiêm túc mà nói, 《Long đằng 》là bộ kịch đầu tiên cậu tiếp có truyện gốc vô cùng nổi tiếng, là một bộ kịch có đội staff tốt nhất. Lúc đó, kịch tổ đăng tuyển thành viên trên diễn đàn võng phối, cậu cũng ôm hy vọng gửi âm thử.
Nào ngờ chuẩn bị thêm QQ cậu, nói cậu được nhận vai thụ.
Có thể hiện tại không ít người mới vài giới không biết vị chuẩn bị tên “Cảnh Trình” này cùng hậu kỳ độc quyền Gió Thổi Hương Hoa Lúa của cô là ai, nhưng là fan NC của đại thần Kỳ Tu, Bạch Tiểu Vân rất quen thuộc với ID của hai vị staff này.
Đại thần Kỳ Tu ngoại trừ mấy bộ kịch nổi tiếng kinh điển, chỉ cho ra dự cáo hoặc đệ nhất kì của một số kịch khác. Có hai bộ kịch duy nhất được hoàn thành đều là do vị chuẩn bị và hậu kỳ này làm. Đồng thời, hai bộ kịch đó cũng được xếp trong hàng ngũ sáu bộ kịch kinh điển của giới võng phối.
Bởi vậy Bạch Tiểu Vân có thể gặp được hai vị staff cấp thần thánh này làm cậu kích động không thôi O(∩_∩)O~
Nhưng mà cậu không ngờ toàn bộ tổ kịch đều vì cậu mà gặp rắc rối.
Cậu gửi vài lời cho chuẩn bị đại nhân, đang định tắt máy tính, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Bạch Tiểu Vân nhìn tên hiện trên màn hình, nhíu mày.
Tiếng chuông vang vọng giục giã, cậu không tình nguyện nghe máy, “Dì.”
Một giọng nữ the thé truyền ra từ ống nghe, lửa giận của bà ta dường như cách cái điện thoại cũng có thể cảm thấy được, “Sao lâu thế mới nghe máy, thằng nhóc biến…” Dì đột nhiên ngừng lại, rõ ràng không thể nói được chữ “thái” kia ra khỏi miệng.
Dì là mẹ kế của cậu, bình thường vốn đã không thích cậu, đặc biệt là khi lên đại học, cậu come out, thái độ của dì với cậu càng thêm tệ, luôn treo câu “biến thái chết tiệt, biến thái chết tiệt” ở bên miệng.
Khi Bạch Tiểu Vân ở nhà, không ít lần phải chịu đựng cơn tức giận của bà ta. Bà ta ra vẻ bề trên, mắng cậu không đối xử tốt với bà ta, còn phản kháng, lấy tính cách chanh chua của người đàn bà này, nếu Bạch Tiểu Vân dám cãi lại, bà ta sẽ vừa khóc vừa làm ầm lên. Náo loạn thường kéo dài tới khi ba Bạch Tiểu Vân lấy roi đánh cậu mới kết thúc.
Bây giờ, Bạch Tiểu Vân vẫn nhớ kỹ ánh mắt cao cao tại thượng của mẹ kế nhìn cậu mỗi khi cậu ăn đòn.
Khi đó, mẹ kế không cho cậu đọc sách, dựa theo cách nói của bà, trẻ con nông thôn không cần học, đi làm kiếm tiền mới là tốt.
Cũng may Bạch Tiểu Vân được ông bà ngoại yêu thương đứa cháu duy nhất này, dành tiền mồ hôi nước mắt cực khổ cả đời cho cậu đi học.
Khi lên cấp ba, Bạch Tiểu Vân bắt đầu làm thuê, trong thôn có không ít người thương hại cậu, có một dì không đành lòng nhìn một đứa trẻ như cậu bị mẹ kế hành hạ, len lén giới thiệu cậu tới làm rửa bát trong hàng cơm của em vợ mình. Bạch Tiểu Vân cứ thể vừa làm thuê vừa học tập, cuối cùng cũng hoàn thành sự nghiệp học hành của mình.
Cũng may cậu rất nỗ lực, sau khi tốt nghiệp đại học, Bạch Tiểu Vẫn tìm được một công việc không tệ trong thành phối, hiện tại còn thuê nhà ra ở riêng, mắt không thấy, tâm khỏi phiền, cũng lười tính toán với dì.
Bạch Tiểu Vẫn biết bình thường dì căn bản không muốn thấy cậu, càng không thèm gọi điện thoại cho cậu, ngay cả khi tết đến, cậu không mua được vé xe về nhà, bà ta cũng không gọi điện hỏi một câu.
Bây giờ gọi như vậy chỉ có một nguyên nhân – tiền.
Quả nhiên, mẹ kế bên kia đầu dây không chút khách khí mở miệng, trong giọng nói còn mang theo ý khoe khoang, “Chú hai con giới thiệu cho em trai con một người bạn, ba con cùng dì thấy cô gái này không tệ, chuẩn bị mua một cái nhà trên trấn cho em trai con, một thời gian nữa sẽ kết hôn. Con làm anh trai, cũng là một thành viên trong nhà, hiện tại mua nhà mất hơn mười vạn, con xem mấy năm nay, dì cùng ba con đều không bắt con nuôi dưỡng, giờ em con cưới vợ, con làm anh trai cũng phải ủng hộ nó. Không cần nhiều lắm đâu, bảy, tám vạn là được rồi.”
Nghe ngữ khí hùng hồn của bà tà, cậu thiếu chút nữa muốn ngắt máy. Ở thành phố lớn, tiền lương của cậu không tính là cao, một tháng được sáu ngàn. Thành phố A là thủ phủ, chi phí rất cao, trừ bỏ tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, phí sinh hoạt, tiền dư mỗi tháng cũng không nhiều lắm. Hơn nữa hàng năm, cậu còn biếu ba, ông bà ngoại hơn năm nghìn đồng. Đi làm vài năm, sổ tiết kiệm của cậu tổng cộng chưa đến, bảy vạn.
Lúc này dì dùng công phu sư tử ngoạm, quả thực coi cậu như máy ATM.
Huống hồ, em trai cũng không phải em ruột của cậu, thằng bé lớn xác kia khi còn bé ỷ vào mẹ nó, dáng vẻ bệ vệ, bắt nạt cậu, giờ nó kết hôn liên quan gì đến cậu?
Dì đúng là kẻ không biết xấu hổ trong truyền thuyết, khi không cần đến tiền, ba người họ có từng coi cậu là người một nhà sao?
Bạch Tiểu Vân không nói gì, coi như chưa từng nghe thấy.
Trong lòng Trương Tuệ Phương nghẹn tức, nhưng nghĩ mình cần đòi tiền của Bạch TiểuVân, đành phải nín nhịn nhẹ nhàng, nói chuyện với Bạch Tiểu Vân cũng nhiệt tình hơn một chút.
Nhưng đợi vài giây vẫn không thấy cậu trả lời, lửa nóng nổi lên phừng phừng.
“Ở thành phố vài năm thì giỏi lắm sao? Gọi điện thoại cho mày, ngay cả rắm cũng không đánh một cái! Em trai mày kết hôn, mày cũng không quan tâm. Mày là thằng biến thái chết tiệt cả đời không được kết hôn nên không muốn thấy người khác hạnh phúc. Sao mày có thể độc ác như thế… Ba mày khó khăn lắm mới nuôi mày nên người, đưa chút tiền thì có làm sao? Ông Bạch ơi là ông Bạch, sao ông có thể nuôi ra một thằng vong ân bội nghĩa… Trời ơi, sao số tôi khổ thế này? Quả nhiên thằng biến thái thích đàn ông cũng không phải thứ gì tốt…” Nói rồi, Trương Tuệ Phương còn khóc lóc thảm thiết.
Bạch Tiểu Vân để điện thoại ra xa tai mình, vốn mấy chuyện trên diễn đàn võng phối đã khiến tâm trạng cậu không tốt, giờ mẹ kế còn ầm ĩ như vậy, dù bình thường có tốt tính thế nào cũng tức giận, nghe mấy tiếng “biến thái” càng làm cậu điên ruột, lạnh lùng nói: “Tôi không có tiền.” Nói xong liền cúp máy.
Chuyện tình lộn xộn trên mạng cộng thêm vụ dì vừa nói khiến cả người cậu kiệt sức, ngay cả cơm tối cũng không muốn làm, trực tiếp tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường.
Bạch Tiểu Vân nhắm mắt lại, trong đầu đều là tiếng “biến thái chết tiệt” của dì, còn có từng chữ chạy qua, “Tiểu Bạch Liên ẻo lả chết đi được, chẳng có ai ẻo lả hơn đâu ╮( ̄▽ ̄”)╭”
Cậu kéo chăn lên quá đầu, bọc mình lại thật kín, tưởng chừng như thế có thể tự bảo vệ bản thân thật tốt, không bị người khác tổn thương.
Bạch Tiểu Vân vốn rất tốt bụng, hiền lành, đối xử với người khác rất tốt. Thế nhưng từ nhỏ tới tới, ngoại trừ ông bà ngoại và người mẹ quá cố, rất ít người thật sự đối tốt với cậu. Đồng nghiệp cho rằng sự tốt bụng của cậu là ngây thơ, bên ngoài nói cậu rất tốt, trong lòng vốn coi cậu là đứa ngốc.
Trong giới võng phối, sự nhẫn nhịn của cậu lại bị người khác nói thành cậu là thánh mẫu, cậu là Bạch Liên Hoa, không hề cố kỵ chửi rủa cậu.
Cho tới giờ, cậu toàn phải nghe người khác nói xấu sau lưng mình. Trong lòng cậu vô cùng khát vọng có người sẽ thương cậu, xót cậu, coi cậu như bảo bối, không để cậu bị tổn thương.
Thế nhưng, Bạch Tiểu Vẫn biết đó chỉ là hy vọng xa vời.
**
Khi phát hành kịch 《Long đằng 》, chuẩn bị Cảnh Trình còn đang bận, đó là lý do vì sao cô dùng điện thoại nhắn tin báo cho Bạch Tiểu Vân chứ không dùng tin nhắn QQ.
Khi cô mở máy tính lên QQ, thấy được tin nhắn lại của Bạch Tiểu Vân cùng mẹ đẻ của công quân mà trợn tròn mắt.
Sao thụ quân lại tới xin lỗi mình, nói cậu ấy gây phiền phức cho tổ kịch, nếu cần có thể đổi người?
Còn mẹ đẻ của công quân lại uyển chuyện nói công quân muốn rời khỏi tổ kịch, kỳ hai xin mời tìm người khác làm.
Hai vị chủ dịch làm sao thế này Σ(⊙▽⊙” a
Cô bạn chuẩn bị phản xạ chậm bấy giờ mới mở diễn đàn võng phối, thấy được post kịch của mình rất nhiều trang. Làm kịch nhiều năm, dưới tình huống chủ dịch không hề nổi tiếng mà có thể mở nhiều trang như vậy, thực khiến cô kinh ngạc vô cùng.
Nhưng mà dưới ảnh hưởng tin nhắn của hai chủ dịch, trong lòng cô vẫn đề phòng, chắc là kịch bị ném đá.
Để tay lên ngực tự hỏi, chất lượng kịch của cô tuyệt đối tốt, nội dung cũng không có tam quan bất chính(1), trao quyền, điền từ không có vấn đề gì, sao lại bị ném đá chứ?
Cô bạn chuẩn bị mau chóng nhấn mở post kịch.
Vừa nhìn nội dung bên trong, cô sợ đến ngây người…
Tuy rằng bên trong có không ít lâu vì ngôn từ vi phạm mà bị mod xóa bỏ, nhưng những câu còn lưu lại cũng khiến cô muốn chửi người.
Bạch Tiểu Vân này có quá nhiều kẻ thù!
Trước đây từng có người nhắc cô Bạch Tiểu Vân không tệ, thế nhưng tương đối XFXY, lúc đó cô cũng không chú ý. Cảnh Trình lăn lộn trong giới bảy năm, vẫn luôn thành thật làm kịch, không có chút hứng thú nào với tin đồn thất thiệt, ném đá người khác, hơn nữa, tư tưởng của cô cũng khá bảo thủ.
Ngay cả khi tìm CV cho kịch mới, cô không giống các chuẩn bị khác len lút mời CV tiếp kịch mà dùng cách thức hay dùng nhất, tuyển người công khai trên diễn đàn võng phối.
Đó cũng là vì sao trong 《Long đằng 》, CV đều là người mới, tương đối trong suốt. Bởi vì các CV có tiếng tăm đều chờ người khác tới tìm mình, không phải tự mình tìm chuẩn bị trong topic tuyển người của diễn đàn.
Cô bạn Cảnh Trình nhìn kịch bị ném đá như vậy, lập tức nổi giận. Những người này đang bắt nạt người ta mà.
Tiếp xúc lâu với Bạch Tiểu Vân như vậy, đâu có ai nói nhân phẩm cậu có vấn đề. Có mấy người nói năng bừa bãi, giấu tên tung tin bậy bạ trên diễn đàn, cái gì mà thường đi 419, thường ôm đùi đại thần, nói như chính mình tận mắt nhìn thấy vậy.
Trong nội tâm cô vẫn thích bênh vực kẻ yếu, Bạch Tiểu Vân.
Tuy rằng chuẩn bị không tiếp xúc quá sâu với giới, nhưng mạng lưới quen biết tuyệt đối khiến người ta ngưỡng mộ. Chỉ nêu một ví dụ thôi, nam thần của giới võng phối vô số tử hồng, phấn hồng – Kỳ Tu, cô chẳng khác gì mẹ đẻ của anh.
Nếu bây giờ mẹ đẻ của công quân đã lên tiếng muốn rời tổ, với tính cách của cô, cô sẽ không giữ lại. Vì thế, cô tìm QQ của Kỳ Tu, trực tiếp gửi tin cho anh.
Cảnh Trình: Đại thần, tôi có một bộ kịch bị ném đá tơi bời, chủ dịch công sợ quá bỏ chạy rồi, quỳ xuống cầu cứu giúp!
*Chú thích:
(1) Tam quan bất chính: tam quan là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Tam quan bất chính đơn giản là 3 cái quan kia nó vặn vẹo =))) kiểu như trái với thuần phong mỹ tục ấy =)))
Tác giả :
Tiếu Mị Mị