Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới
Chương 58: Đấu giá bắt đầu!
“Dừng! Trên phố cãi nhau, còn ra thể thống gì!” - Chính Nam quát lớn một tiếng, cứu hai lỗ tai hắn khỏi một trận tra tấn: “Có chuyện gì khi khác giải quyết, đang ở trên phố đừng có làm rộn. Một chút tiểu thư khuê các hình tượng cũng không có.”
Hừ!
Hừ!
Hai vị phú bà cũng không tiếp tục cãi nhau nữa mà hừ lạnh một tiếng rồi quay sang hai bên, chỉ là cả hai đều cố ý kéo cánh tay Chính Nam áp chặt vào ngực của mình khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Tin tức Lý gia Đại tiểu thư và một vị thần bí Diệp tiểu thư trên phố giành nam nhân lập tức theo bốn phương tám hướng bay vọt đến các nơi.
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của phủ thành chủ.
Thế nhưng mà cho tới khi Chính Nam cùng Gia Như phú bà, Liên Hoa phú bà và Ngọc Ngân đi tới Phúc Đạt cũng không thấy phủ thành chủ có động tác gì, có lẽ là người ta không quan tâm.
...
“Nam công tử, bên này.”
Chính Nam nghe có người gọi tên mình thì ngẩng đầu nhìn quanh, hắn thấy Lan từ đằng xa đang vẫy tay với hắn.
“Đi, chúng ta có người dẫn đường.” - Chính Nam cười với hai vị phú bà rồi bước về phía Lan.
Hai vị phú bà liếc nhau, đồng loạt hừ một tiếng rồi đi theo Chính Nam, không ai có ý định buông tay ra trước.
Ngọc Ngân thì ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ba người quấn chung một chỗ.
“Nam công tử, bên này có cái lối đi riêng mới được Đại tiểu thư chuẩn bị riêng cho anh. Mời anh đi theo em.” - Lan vẫn như vậy, chuyên nghiệp và hồn nhiên.
Chính Nam khá bất ngờ, hôm trước hắn vừa nói chơi với Tú Anh phú bà, hôm nay có lối đi riêng liền.
"Hắc hắc, có vẻ Dưỡng Nhan Đan phát huy tác dụng rồi a!"
Bốn người theo Lan đi dọc theo lối đi riêng tới một căn phòng khá lớn, trong phòng có một cái bàn và một băng ghế dài đối diện với một tấm kính, có vẻ là kính một chiều.
Đang lúc Chính Nam tò mò nhìn quanh, Lan đã lên tiếng giải thích: “Đây là phòng chữ Thiên số 1, phía bên dưới là phòng đấu giá của Phúc Đạt. Trong phòng có truyền âm thạch, nếu anh muốn mua gì cứ nói là được, sẽ có người ở bên ngoài nghe thay anh báo giá.”
Chính Nam gật gù, hắn cũng nhìn ra trong phòng này bố trí không ít trận pháp. Chỉ chỉ tay vào tấm kính lớn trước mặt, Chính Nam hỏi: “Kính này một chiều đúng không Lan?”
Lan gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ hạn chế tầm nhìn từ bên ngoài nhìn vào thì thì kính này cũng có thể hạn chế thần thức điều tra, phòng ngự công kích vật lý và phản lại công kích năng lượng. Ngoài ra…”
Lan đi tới cái tủ nhỏ được treo trên tường rồi mở cửa ra, tiếp tục nói: “Ở đây có linh trà, linh tửu và một số linh thực. Nếu anh và ba chị có muốn ăn uống gì khác thì cứ trực tiếp gọi, sẽ có người tới phục vụ.”
Chính Nam gật đầu hài lòng. Hắn ngồi xuống ghế rồi nói: “Thoải mái a! Ba cô tới ngồi đi. Lan, em có bận gì không, rảnh thì tới ngồi chung.”
Lan sợ hãi lắc đầu: “Em không dám, nếu không có chuyện gì em xin phép đi trước, hôm nay cửa hàng rất bận.”
“Anh hiểu, hôm nay đúng là một ngày quan trọng mà.” - Chính Nam tỏ ra tiếc nuối. Hắn đứng dậy, từ trong balo hệ thống lấy ra mấy bình đan dược đưa cho Lan rồi cười nói: “Em cầm đi, sắp đột phá Linh Hư Kỳ rồi chứ. Trong này có Thối Thể Đan, Trúc Cơ Đan và cấp 2 Tăng Khí Đan đủ để em tu luyện tới Linh Hư trung kỳ, ngoài ra còn có một viên hoàn mỹ Hư Linh Đan, em cảm thấy lúc nào thích hợp thì dùng. Khi nào hết cứ nói anh, đừng ngại.”
Gặp Chính Nam ngay trước mặt mình vung đan dược bao gái, Gia Như phú bà và Liên Hoa phú bà trong miệng chua như uống 2 lít giấm. Cả hai cô ăn ý hừ lạnh một tiếng rồi đồng loạt buông tay Chính Nam ra, ngồi phịch xuống ghế, có vẻ rất không vui.
Ngọc Ngân cũng không dám bênh Chính Nam, cô đi thẳng tới tủ đồ ăn lấy vài thứ rồi hội họp cùng hai vị phú bà uống giấm.
Lan trong lòng vui mừng a, nhưng nhìn thái độ của hai vị tiểu thư kia, cô cũng không dám nhận: “Cảm ơn anh, những thứ này em không dám nhận. Em còn có việc…”
Chính Nam nhét bình đan dược vào tay cô cười nói: “Nhận đi, những thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, coi như là anh cảm ơn em dẫn đường cho anh. Được rồi, đừng từ chối, em bận việc thì cứ đi trước, lát nữa gặp.” - Nói, hắn nháy mắt cho cô nhanh rời đi, đằng sau hai cái núi lửa càng lúc càng nóng rồi.
Lan thấy Chính Nam nháy mắt cũng thầm buồn cười, cô vội vàng cất đan dược đi rồi cúi người chào hắn: “Vậy em đi trước, chúc mọi người có buổi đấu giá thành công.”
Lan đi rồi Chính Nam mới trở lại trên ghế ngồi, chỉ là hắn chưa kịp ngồi xuống đã bị Gia Như phú bà một chân, Liên Hoa phú bà một chân đạp cho xém chút té sấp mặt.
Gia Như phía bà hậm hực nói: “Nam công tử, anh có giỏi kêu cô gái kia lấy cho anh cái ghế khác mà ngồi, nơi này chị em chúng tôi không chào đón anh.”
“Không sai! Ghế này chỉ ngồi được ba người thôi, rất không may là đã có ba người ngồi sẵn ở đây rồi.” - Liên Hoa phú bà cũng đồng ý với ý kiến của Gia Như phú bà.
Ngọc Ngân thấy Chính Nam vừa xoa mông vừa nhăn nhó cũng muốn mở miệng nói giúp, nhưng bị Gia Như phú bà trừng một cái cô lại nuốt lời trở vào.
Chính Nam oan ức nói: “Cái gì vậy a, không phải mấy viên cấp thấp đan dược sao, lại không đáng bao nhiêu tiền!”
Gia Như phú bà trừng hắn một mắt, nói: “Không phải là bao nhiêu tiền mà là thái độ của anh rất đáng ghét. Anh không biết làm như vậy rất dễ khiến cô gái hiểu lầm sao, hay anh thật có ý với người ta?” - Nói tới đây Gia Như phú bắt đã híp híp đôi mắt, biểu tình cực kỳ nguy hiểm.
Chính Nam lập tức nhảy dựng lên: “Ý gì đâu! Anh thấy cô bé cũng kha khá tuổi rồi mà tu vi vẫn thấp như vậy, hẳn là do gia cảnh không tốt, phải đi làm không có thời gian tu luyện nên anh mới giúp chút thôi.”
Gia Như phú bà giọng nghi ngờ: “Thật vậy sao?”
Chính Nam thề thốt: “Thật a, anh mà nói dối…”
Gia Như phú bà nháy mắt với Liên Hoa phú bà, sau đó hai người nhào lên một trận đấm đá Chính Nam. Vừa đánh còn vừa mắng: “Tốt anh cái đồ lẻo mép, chỉ muốn giúp đỡ người ta vậy anh dùng Bạch Nhãn nhìn chằm chằm cái mông người ta làm gì. Nhìn như vậy có thể giúp được người ta đúng không?” - Ngọc Ngân rất không đành lòng nghiêng đầu qua một bên.
“Đừng đánh mặt a!” - Chính Nam nằm trên mặt đất ôm đầu kêu oan: “Cô gái kia có yêu tộc huyết mạch, anh chỉ là nhìn thử xem người ta có đuôi hay không thôi, không có ý gì khác đâu.”
Hai cô gái ngừng đánh, Gia Như phú bà ngồi trên bụng Chính Nam, giọng đầy nghi ngờ: “Yêu tộc huyết mạch? Người ta rõ ràng là nhân tộc, có yêu tộc đặc thù hay yêu khí gì đâu?”
Liên Hoa phú bà đang giữ chặt hai chân Chính Nam cũng quăng tới ánh mắt nghi ngờ.
Ngọc Ngân dùng tu vi Nguyên Anh trung kỳ của cô cũng không nhìn ra Lan có đặc thù huyết mạch gì a.
Chính Nam ngồi dậy phủi quần áo rồi trở về trên ghế. Hắn nhấp một ngụm linh trà, nói: “Đôi mắt của anh mấy người cũng biết a. Bởi vì đặc thù của đôi mắt này là nhìn thấy dòng chảy chân khí của mục tiêu nên anh mới nhìn ra kinh mạch của Lan hoàn toàn không giống chúng ta.”
“Xem ra cô gái kia cũng không phải là không biết mình có yêu tộc huyết mạch.” - Gia Như phú bà và Liên Hoa phú bà nhìn nhau rồi cùng trở về trên ghế ngồi cạnh Chính Nam: “Có cần điều tra thêm thân thế cô ấy không?”
Chính Nam lắc đầu: “Không cần thiết, nơi này không phải địa bàn chúng ta, vả lại anh cũng không tin “Tu la” Tú Anh không biết chuyện này. Không nên làm người ta mất hứng.”
Chính Nam đã nói vậy mấy cô gái cũng không tiếp tục nhắc tới việc này nữa mà chỉ trò chuyện linh tinh chờ tới giờ bắt đầu bán đấu giá.
Bên dưới người càng lúc càng nhiều, hầu hết chỗ ngồi đều đã được lấp kín mà ở ngoài còn thật nhiều người đang xếp hàng để được vào bên trong.
Đúng lúc này, trên sân khấu chính xuất hiện một người đàn ông cao giọng nói: “Xin chào mừng tất cả mọi người đã đến với buổi đấu giá đầu tiên của Trần thị thương hội tại Hà thành. Tôi là Lê Nhân Doanh, hôm nay sẽ đại diện cho Trần thị thương hội làm người phách mãi của quý vị.”
...
Đang ồn như cái chợ phía dưới hậu trường lập tức im lặng, đây là quyền lợi và uy danh của bản thân cũng như của thế lực phía sau Lê Nhân Doanh đưa đến hiệu quả.
Thấy đám đông dần ổn định vị trí, Lê Nhân Doanh tiếp tục cười nói: “Đối với đấu giá có lẽ tôi cũng không cần nhiều lời. Cảm ơn mọi người đã ưu ái đến đây ngày hôm nay. Như vậy xin phép được đến với vật phẩm đầu tiên.”
Từ phía sau màn, một cô gái khá xinh đẹp, thân hình mảnh mai, khuôn mặt thanh tú bưng ra một khay đồ được phủ bởi tấm khăn màu đỏ.
Lê Nhân Doanh lúc này nói tiếp: “Theo như thông lệ cũ, đầu tiên chúng ta sẽ đến với các vật phẩm được khách hàng ủy thác đấu giá. Đây là một quyển kỹ năng thân pháp, tên gọi “Tật Phong Hành” - Tĩnh như ngọc thố, động tựa tật phong. Trải qua nghiệm chứng của chúng tôi thì kỹ năng này sẽ trong thời gian ngắn tăng mạnh tốc độ di chuyển cũng như phản ứng của thân thể, rất thích hợp với các Thích Khách hình tu luyện giả. Giá khởi điểm là 10,000 trung phẩm linh thạch, một lần tăng giá không quá 1,000 trung phẩm linh thạch."
"Đấu giá bắt đầu!”
Phía dưới bắt đầu rần rần tiếng báo giá, trong phòng chữ Thiên số 1, Chính Nam nhìn về phía Ngọc Ngân hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Ngọc Ngân hơi sững sờ nhưng vẫn trả lời dứt khoát: “Thích hợp. Hiện tại em cũng chưa có môn thân pháp nào giúp tăng tốc bản thân trong thời gian ngắn.”
Chính Nam gật đầu. Hắn hiện tại đang nằm trên ghế, đầu gối lên đùi Gia Như phú bà, chân kê lên đùi Ngọc Ngân hưởng thụ cô xoa bóp, lâu lâu còn há miệng chờ quả nho đã lột vỏ sẵn được Gia Như phú bà bỏ vào miệng.
Liên Hoa phú bà lưỡng lự rồi cuối cùng cũng không tham gia vào màn thác loạn này mà chỉ ngồi một bên uống trà.
Lại nuốt xuống một quả nho, Chính Nam nói về phía truyền âm thạch trên bàn: “Anh Doanh, kỹ năng này em muốn, ai báo giá cuối cùng cứ trực tiếp tăng gấp 2.”
Lê Nhân Doanh nghe được giọng Chính Nam truyền âm cũng cười thầm. Hắn hô lớn: “Phòng chữ Thiên số 1 ra giá 100,000 trung phẩm linh thạch.”
Hừ!
Hừ!
Hai vị phú bà cũng không tiếp tục cãi nhau nữa mà hừ lạnh một tiếng rồi quay sang hai bên, chỉ là cả hai đều cố ý kéo cánh tay Chính Nam áp chặt vào ngực của mình khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Tin tức Lý gia Đại tiểu thư và một vị thần bí Diệp tiểu thư trên phố giành nam nhân lập tức theo bốn phương tám hướng bay vọt đến các nơi.
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của phủ thành chủ.
Thế nhưng mà cho tới khi Chính Nam cùng Gia Như phú bà, Liên Hoa phú bà và Ngọc Ngân đi tới Phúc Đạt cũng không thấy phủ thành chủ có động tác gì, có lẽ là người ta không quan tâm.
...
“Nam công tử, bên này.”
Chính Nam nghe có người gọi tên mình thì ngẩng đầu nhìn quanh, hắn thấy Lan từ đằng xa đang vẫy tay với hắn.
“Đi, chúng ta có người dẫn đường.” - Chính Nam cười với hai vị phú bà rồi bước về phía Lan.
Hai vị phú bà liếc nhau, đồng loạt hừ một tiếng rồi đi theo Chính Nam, không ai có ý định buông tay ra trước.
Ngọc Ngân thì ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ba người quấn chung một chỗ.
“Nam công tử, bên này có cái lối đi riêng mới được Đại tiểu thư chuẩn bị riêng cho anh. Mời anh đi theo em.” - Lan vẫn như vậy, chuyên nghiệp và hồn nhiên.
Chính Nam khá bất ngờ, hôm trước hắn vừa nói chơi với Tú Anh phú bà, hôm nay có lối đi riêng liền.
"Hắc hắc, có vẻ Dưỡng Nhan Đan phát huy tác dụng rồi a!"
Bốn người theo Lan đi dọc theo lối đi riêng tới một căn phòng khá lớn, trong phòng có một cái bàn và một băng ghế dài đối diện với một tấm kính, có vẻ là kính một chiều.
Đang lúc Chính Nam tò mò nhìn quanh, Lan đã lên tiếng giải thích: “Đây là phòng chữ Thiên số 1, phía bên dưới là phòng đấu giá của Phúc Đạt. Trong phòng có truyền âm thạch, nếu anh muốn mua gì cứ nói là được, sẽ có người ở bên ngoài nghe thay anh báo giá.”
Chính Nam gật gù, hắn cũng nhìn ra trong phòng này bố trí không ít trận pháp. Chỉ chỉ tay vào tấm kính lớn trước mặt, Chính Nam hỏi: “Kính này một chiều đúng không Lan?”
Lan gật đầu: “Đúng vậy, ngoại trừ hạn chế tầm nhìn từ bên ngoài nhìn vào thì thì kính này cũng có thể hạn chế thần thức điều tra, phòng ngự công kích vật lý và phản lại công kích năng lượng. Ngoài ra…”
Lan đi tới cái tủ nhỏ được treo trên tường rồi mở cửa ra, tiếp tục nói: “Ở đây có linh trà, linh tửu và một số linh thực. Nếu anh và ba chị có muốn ăn uống gì khác thì cứ trực tiếp gọi, sẽ có người tới phục vụ.”
Chính Nam gật đầu hài lòng. Hắn ngồi xuống ghế rồi nói: “Thoải mái a! Ba cô tới ngồi đi. Lan, em có bận gì không, rảnh thì tới ngồi chung.”
Lan sợ hãi lắc đầu: “Em không dám, nếu không có chuyện gì em xin phép đi trước, hôm nay cửa hàng rất bận.”
“Anh hiểu, hôm nay đúng là một ngày quan trọng mà.” - Chính Nam tỏ ra tiếc nuối. Hắn đứng dậy, từ trong balo hệ thống lấy ra mấy bình đan dược đưa cho Lan rồi cười nói: “Em cầm đi, sắp đột phá Linh Hư Kỳ rồi chứ. Trong này có Thối Thể Đan, Trúc Cơ Đan và cấp 2 Tăng Khí Đan đủ để em tu luyện tới Linh Hư trung kỳ, ngoài ra còn có một viên hoàn mỹ Hư Linh Đan, em cảm thấy lúc nào thích hợp thì dùng. Khi nào hết cứ nói anh, đừng ngại.”
Gặp Chính Nam ngay trước mặt mình vung đan dược bao gái, Gia Như phú bà và Liên Hoa phú bà trong miệng chua như uống 2 lít giấm. Cả hai cô ăn ý hừ lạnh một tiếng rồi đồng loạt buông tay Chính Nam ra, ngồi phịch xuống ghế, có vẻ rất không vui.
Ngọc Ngân cũng không dám bênh Chính Nam, cô đi thẳng tới tủ đồ ăn lấy vài thứ rồi hội họp cùng hai vị phú bà uống giấm.
Lan trong lòng vui mừng a, nhưng nhìn thái độ của hai vị tiểu thư kia, cô cũng không dám nhận: “Cảm ơn anh, những thứ này em không dám nhận. Em còn có việc…”
Chính Nam nhét bình đan dược vào tay cô cười nói: “Nhận đi, những thứ này cũng không đáng bao nhiêu tiền, coi như là anh cảm ơn em dẫn đường cho anh. Được rồi, đừng từ chối, em bận việc thì cứ đi trước, lát nữa gặp.” - Nói, hắn nháy mắt cho cô nhanh rời đi, đằng sau hai cái núi lửa càng lúc càng nóng rồi.
Lan thấy Chính Nam nháy mắt cũng thầm buồn cười, cô vội vàng cất đan dược đi rồi cúi người chào hắn: “Vậy em đi trước, chúc mọi người có buổi đấu giá thành công.”
Lan đi rồi Chính Nam mới trở lại trên ghế ngồi, chỉ là hắn chưa kịp ngồi xuống đã bị Gia Như phú bà một chân, Liên Hoa phú bà một chân đạp cho xém chút té sấp mặt.
Gia Như phía bà hậm hực nói: “Nam công tử, anh có giỏi kêu cô gái kia lấy cho anh cái ghế khác mà ngồi, nơi này chị em chúng tôi không chào đón anh.”
“Không sai! Ghế này chỉ ngồi được ba người thôi, rất không may là đã có ba người ngồi sẵn ở đây rồi.” - Liên Hoa phú bà cũng đồng ý với ý kiến của Gia Như phú bà.
Ngọc Ngân thấy Chính Nam vừa xoa mông vừa nhăn nhó cũng muốn mở miệng nói giúp, nhưng bị Gia Như phú bà trừng một cái cô lại nuốt lời trở vào.
Chính Nam oan ức nói: “Cái gì vậy a, không phải mấy viên cấp thấp đan dược sao, lại không đáng bao nhiêu tiền!”
Gia Như phú bà trừng hắn một mắt, nói: “Không phải là bao nhiêu tiền mà là thái độ của anh rất đáng ghét. Anh không biết làm như vậy rất dễ khiến cô gái hiểu lầm sao, hay anh thật có ý với người ta?” - Nói tới đây Gia Như phú bắt đã híp híp đôi mắt, biểu tình cực kỳ nguy hiểm.
Chính Nam lập tức nhảy dựng lên: “Ý gì đâu! Anh thấy cô bé cũng kha khá tuổi rồi mà tu vi vẫn thấp như vậy, hẳn là do gia cảnh không tốt, phải đi làm không có thời gian tu luyện nên anh mới giúp chút thôi.”
Gia Như phú bà giọng nghi ngờ: “Thật vậy sao?”
Chính Nam thề thốt: “Thật a, anh mà nói dối…”
Gia Như phú bà nháy mắt với Liên Hoa phú bà, sau đó hai người nhào lên một trận đấm đá Chính Nam. Vừa đánh còn vừa mắng: “Tốt anh cái đồ lẻo mép, chỉ muốn giúp đỡ người ta vậy anh dùng Bạch Nhãn nhìn chằm chằm cái mông người ta làm gì. Nhìn như vậy có thể giúp được người ta đúng không?” - Ngọc Ngân rất không đành lòng nghiêng đầu qua một bên.
“Đừng đánh mặt a!” - Chính Nam nằm trên mặt đất ôm đầu kêu oan: “Cô gái kia có yêu tộc huyết mạch, anh chỉ là nhìn thử xem người ta có đuôi hay không thôi, không có ý gì khác đâu.”
Hai cô gái ngừng đánh, Gia Như phú bà ngồi trên bụng Chính Nam, giọng đầy nghi ngờ: “Yêu tộc huyết mạch? Người ta rõ ràng là nhân tộc, có yêu tộc đặc thù hay yêu khí gì đâu?”
Liên Hoa phú bà đang giữ chặt hai chân Chính Nam cũng quăng tới ánh mắt nghi ngờ.
Ngọc Ngân dùng tu vi Nguyên Anh trung kỳ của cô cũng không nhìn ra Lan có đặc thù huyết mạch gì a.
Chính Nam ngồi dậy phủi quần áo rồi trở về trên ghế. Hắn nhấp một ngụm linh trà, nói: “Đôi mắt của anh mấy người cũng biết a. Bởi vì đặc thù của đôi mắt này là nhìn thấy dòng chảy chân khí của mục tiêu nên anh mới nhìn ra kinh mạch của Lan hoàn toàn không giống chúng ta.”
“Xem ra cô gái kia cũng không phải là không biết mình có yêu tộc huyết mạch.” - Gia Như phú bà và Liên Hoa phú bà nhìn nhau rồi cùng trở về trên ghế ngồi cạnh Chính Nam: “Có cần điều tra thêm thân thế cô ấy không?”
Chính Nam lắc đầu: “Không cần thiết, nơi này không phải địa bàn chúng ta, vả lại anh cũng không tin “Tu la” Tú Anh không biết chuyện này. Không nên làm người ta mất hứng.”
Chính Nam đã nói vậy mấy cô gái cũng không tiếp tục nhắc tới việc này nữa mà chỉ trò chuyện linh tinh chờ tới giờ bắt đầu bán đấu giá.
Bên dưới người càng lúc càng nhiều, hầu hết chỗ ngồi đều đã được lấp kín mà ở ngoài còn thật nhiều người đang xếp hàng để được vào bên trong.
Đúng lúc này, trên sân khấu chính xuất hiện một người đàn ông cao giọng nói: “Xin chào mừng tất cả mọi người đã đến với buổi đấu giá đầu tiên của Trần thị thương hội tại Hà thành. Tôi là Lê Nhân Doanh, hôm nay sẽ đại diện cho Trần thị thương hội làm người phách mãi của quý vị.”
...
Đang ồn như cái chợ phía dưới hậu trường lập tức im lặng, đây là quyền lợi và uy danh của bản thân cũng như của thế lực phía sau Lê Nhân Doanh đưa đến hiệu quả.
Thấy đám đông dần ổn định vị trí, Lê Nhân Doanh tiếp tục cười nói: “Đối với đấu giá có lẽ tôi cũng không cần nhiều lời. Cảm ơn mọi người đã ưu ái đến đây ngày hôm nay. Như vậy xin phép được đến với vật phẩm đầu tiên.”
Từ phía sau màn, một cô gái khá xinh đẹp, thân hình mảnh mai, khuôn mặt thanh tú bưng ra một khay đồ được phủ bởi tấm khăn màu đỏ.
Lê Nhân Doanh lúc này nói tiếp: “Theo như thông lệ cũ, đầu tiên chúng ta sẽ đến với các vật phẩm được khách hàng ủy thác đấu giá. Đây là một quyển kỹ năng thân pháp, tên gọi “Tật Phong Hành” - Tĩnh như ngọc thố, động tựa tật phong. Trải qua nghiệm chứng của chúng tôi thì kỹ năng này sẽ trong thời gian ngắn tăng mạnh tốc độ di chuyển cũng như phản ứng của thân thể, rất thích hợp với các Thích Khách hình tu luyện giả. Giá khởi điểm là 10,000 trung phẩm linh thạch, một lần tăng giá không quá 1,000 trung phẩm linh thạch."
"Đấu giá bắt đầu!”
Phía dưới bắt đầu rần rần tiếng báo giá, trong phòng chữ Thiên số 1, Chính Nam nhìn về phía Ngọc Ngân hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Ngọc Ngân hơi sững sờ nhưng vẫn trả lời dứt khoát: “Thích hợp. Hiện tại em cũng chưa có môn thân pháp nào giúp tăng tốc bản thân trong thời gian ngắn.”
Chính Nam gật đầu. Hắn hiện tại đang nằm trên ghế, đầu gối lên đùi Gia Như phú bà, chân kê lên đùi Ngọc Ngân hưởng thụ cô xoa bóp, lâu lâu còn há miệng chờ quả nho đã lột vỏ sẵn được Gia Như phú bà bỏ vào miệng.
Liên Hoa phú bà lưỡng lự rồi cuối cùng cũng không tham gia vào màn thác loạn này mà chỉ ngồi một bên uống trà.
Lại nuốt xuống một quả nho, Chính Nam nói về phía truyền âm thạch trên bàn: “Anh Doanh, kỹ năng này em muốn, ai báo giá cuối cùng cứ trực tiếp tăng gấp 2.”
Lê Nhân Doanh nghe được giọng Chính Nam truyền âm cũng cười thầm. Hắn hô lớn: “Phòng chữ Thiên số 1 ra giá 100,000 trung phẩm linh thạch.”
Tác giả :
Skldjeu@